Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II - Sào huyệt



LẦN CUỐI CÙNG Sevatar khóc là khi còn là một cậu bé, sắp trở thành một người đàn ông. Sau đêm đó hơn một thế kỷ trước, hắn là một cậu bé chưa bao giờ trưởng thành. Thay vào đó, hắn trở thành một thứ vũ khí, lớn lên với một cuộc đời không cần đến cảm xúc cũng như không có thời gian để rơi nước mắt.

Ngay cả việc nhìn thấy người cha mang mã gien của mình trong phòng apothecarion cũng không khiến hắn buồn phiền. Hắn không chắc tại sao. Tuy nhiên, hắn có thể nghe thấy những chiến binh dày dạn kinh nghiệm - những kẻ sát nhân, những kẻ hành hạ và những kẻ tra tấn - đang cầu nguyện và khóc lóc trên mạng Vox truyền tin đại chúng của Quân đoàn. Lũ Luna Wolves cũng có âm thanh tương tự khi Horus bị thương. Lúc đó Sevatar không hiểu điều đó và bây giờ hắn cũng không hiểu. Việc bộc lộ cảm xúc dễ dàng chỉ là điều xảy ra với kẻ khác.

Curze nằm trên giường phẫu thuật, được chăm sóc bởi các Dược Sư vấy máu của quân đoàn và những cánh tay trông như côn trùng của máy truyền thuốc bán tự động gắn trên trần nhà. Lượng người quá đông gây ngăn cản tầm nhìn rõ ràng, nhưng Sevatar không lạc quan. Hắn liếc nhìn cổ họng bị cắt đứt của vị Primarch, da thịt dính chặt vào nhau, trong khi toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi máu đổ. Có cái gì đó nguyên sơ và nguyên thủy trong mùi hương, cái gì đó vượt xa mùi đồng của sinh mạng con người. Chỉ có Hoàng đế mới biết một Primarch thực sự là cái gì. Sevatar không có ý định lãng phí thời gian đoán mò.

Nhưng nếu vị Primarch chết...

Ý nghĩ kết thúc ở đó. Hắn không thể mang nó đi xa hơn nữa. Việc thử suy diễn không khác gì việc tưởng tượng ra một màu sắc chưa từng được hình dung trước đây hoặc nhớ lại một bài hát chưa từng được nghe trước đây. Tâm trí hắn nổi loạn ngay từ nỗ lực đó.

Quân đoàn hoạt động như thế nào nếu không có sự hướng dẫn của nó? Nếu không có vị chúa tể, người thầy và người cha di truyền của nó? Cha đã quá sáo rỗng khi nói đến những khái niệm như vậy. Cha ngụ ý về cái chết. Những người cha đã chết.

Sevatar nhớ rất rõ Isstvan. Mặc dù hắn đã trải qua phần lớn cuộc thảm sát khốn khổ đó để nghiền nát các chiến binh của Raven Guard, hắn đã phải chiến đấu kiếm chọi kiếm với bọn Iron Hands khi Lãnh chúa Manus, thủ lĩnh của chúng gục ngã. Hắn đã nhìn thấy tiếng vang tâm linh xuyên qua họ. Tinh tế ở một số người, tàn phá ở những người khác - mọi chiến binh mặc áo đen của quân đoàn X đều phản ứng bằng một cơn thịnh nộ đột ngột không kiềm chế được. Mọi sự do dự bị gạt sang một bên, mọi ý niệm về một trận chiến phòng thủ đều bị lãng quên.

Sevatar vẫn còn mang vết sẹo từ trận chiến đó. Hắn có thể niêm phong và chữa lành chúng bằng phẫu thuật tăng cường hoặc ghép da tổng hợp, nhưng hắn thích giữ chúng như cũ hơn. Chúng là một số trong số ít những thứ mà hắn hoàn toàn sở hữu, trong sự tồn tại của chế độ nô lệ cho các vị thần chiến tranh do gen tạo ra.

Hắn nhìn xuống bàn tay đeo găng của mình, không có vũ khí và sơn màu đỏ thẫm. Nhiều tháng trước, hắn đã nói với các Dark Angel sự thật: rằng việc mang trong mình bàn tay tội nhân màu đỏ là một phong tục băng đảng từ Nostramo, áp đặt lên những người đã thất bại trong gia tộc của họ. Số phận của những kẻ phản bội và những kẻ ngốc nghếch được đưa vào Quân đoàn VIII khi nó chinh phục các vì sao. Ultramarines đã tiếp nối truyền thống đó, vì họ đã lấy rất nhiều thứ từ các Quân đoàn khác. Nó ít nghiêm trọng hơn, ít nghiêm trọng hơn đối với các chiến binh Ultramar - đối với họ, chiếc mũ trụ màu đỏ chỉ có nghĩa là sự chỉ trích. Đối với các con trai của Nostramo, bàn tay đỏ thẫm là bản án tử hình. Dấu hiệu của người bị kết án.

Sevatar đã giành được bàn tay đỏ từ Isstvan V vì những thất bại quá lớn để có thể tha thứ. Ngay cả ký ức đó cũng khiến hắn mỉm cười với vẻ chân thành thực sự, điều mà rất ít điều từng làm được. Hắn sống một cuộc đời tính từng ngày, mỗi đêm là một món quà từ vị Primarch cho đến khi Lãnh chúa Curze chọn giờ hành quyết hắn.

Tiếng thở dốc ẩm ướt thu hút sự chú ý của hắn, mặc dù hắn không cần phải nhìn lên. Hán ngửi thấy mùi sáp nến của người đàn ông, mùi giấy da mịn và mùi máu cũ, già nua được đẩy qua những mạch máu yếu ớt bởi một trái tim chậm chạp. Người mới đến có mùi của tuổi tác và do đó có mùi của sự yếu đuối.

Sevatar rùng mình.

"Trez," hắn chào người lưu trữ. Ông già gật đầu đáp lại, thở khò khè vào mặt nạ thở. 'Ngươi đến Nightfall từ khi nào vậy?'

'Tôi vừa mới đến, Jago. Tôi đến để đón ngài. Hãy quay về hạm cùng tôi nhé. Tôi có thứ này muốn cho ngài xem và chúng ta có chuyện cần thảo luận."

CỬA KÉO được mở lên, giải phóng mùi nấm mồ vừa được khai quật. Trez bước vào, vẫn thở ra những hơi thở nông vào ống thở. Sevatar theo sau, tiếng ủng nện xuống sàn nhà, vang vọng lên những bức tường hình vòm.

Trez phớt lờ những thi thể bị treo trên dây xích. Sevatar thì không. Hiếm có khoảnh khắc nào hắn bước vào thánh đường bên trong vị Primarch của mình, và bất chấp mọi thứ hắn đã thấy và làm trong hơn một thế kỷ phục vụ trong Cuộc đại viễn chinh, căn phòng riêng của Curze luôn khiến hắn nổi da gà. Tại đây hắn đã nhìn thấy sự điên loạn trong tâm trí của cha mình, bị đẩy ra ngoài để lây nhiễm ra thế giới xung quanh. Sự thật của tâm hồn, được viết trên những cơ thể bị lột da và những thi thể bị xâm phạm.

Trez hít một hơi thở đứt quãng. Những giọt ẩm tụ lại trong chiếc mặt nạ dưỡng khí trong suốt mà ông tađeo, đọng sương trước đôi môi mỏng.

"Ngài ấy nói chuyện với họ."

'Nói chuyện với ai?'

Trez chỉ vào các thi thể. 'Họ.'

Sevatar đưa tay tới một trong những xác chết đang bị treo cổ, đẩy nhẹ phần thân thể trần trụi đầy vết roi của nó. Cơ thể lắc lư qua lại trên dây xích của nó. Thứ gì đó sẫm màu và ẩm ướt chảy ra từ cái miệng đang mở của nó, bắn tung tóe xuống sàn.

"Thật thú vị," vị Night Lord nói. Hắn quay lại với người lưu trữ. 'Ngươi muốn gì ở ta, ông bạn bé nhỏ? Ta đang có một Quân đoàn để hàn gắn lại với nhau.'

Trez lê bộ xương già nua của mình đến chiếc ghế cạnh một chiếc bàn gỗ, có kích thước phù hợp với một con người. Không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ông ta bắt đầu lật từng trang giấy da, những tờ giấy rung nhẹ trong đôi bàn tay bị viêm khớp của ông lão.

"Ngài chưa bao giờ hiểu được người mà ngài phục vụ," ông ta nói mà không rời mắt khỏi công việc của mình. 'Không một chiến binh nào của ngài từng có thể hiểu được. Đó có phải là một sai sót có thể xảy ra với ngài không, Jago?'

Jago, viên đội trưởng nghĩ. Bây giờ là hai lần rồi.

"Tên của ta là Sevatar."

"Đúng vậy." Trez vuốt mái tóc bạc mỏng ra sau trên khuôn mặt hốc hác của mình, sắp xếp một mảnh giấy da trên bàn cho đến khi nó được đặt đúng như vậy. Ông ta đọc những dòng chữ trên tờ giấy màu kem, giữa những tiếng thở khò khè. 'Jago Sevatarion, sinh ra ở thành phố Edge. Đội trưởng đầu tiên của Quân đoàn tám, Chỉ huy của Atramentar, sĩ quan của Kyroptera, còn được biết đến với cái tên Sevatar Kẻ bị kết án, và..." Trez khịt mũi, lắc đầu,

'...và với một cái danh xưng khá thú vị, Vương tử Quạ.'

Sevatar tháo bỏ chiếc mũ trụ cùng với một tiếng rít của áp suất không khí thoát ra từ vòng đệm cổ áo vừa được mở khóa. Hắn hít vào mùi lò mổ, vẻ mặt trầm tư.

'Ta không chắc là ta thích giọng điệu của ngươi. Kẻ cuối cùng dám nói những lời châm chọc ta như thế đã sớm hối hận mình đừng làm vậy, nhà lưu trữ nhỏ ạ."

"Ồ?" Trez nhìn lên, sự tò mò hiện rõ trên gương mặt phong trần của ông ta.

"Và đó có thể là ai?"

"Ta không nhớ tên hắn."

'Tôi được hiểu rằng tất cả các chiến binh của Legiones Astartes đều có khả năng triệu hồi thực thể. Một ký ức toàn thể, nếu ngài muốn."

"Đúng vậy," Sevatar thừa nhận. 'Ta chỉ chưa bao giờ hỏi tên hắn. Lúc đó ta khá bận tâm đến việc lột da sống hắn. Giờ hãy nói cho ta biết ngươi muốn gì ở tôi, Trez. Ta nghi ngờ ngươi đã nhầm ta là một người nổi tiếng về đức tính kiên nhẫn.'

Nụ cười toe toét của ông già để lộ bộ răng xỉn màu do tuổi tác. "Ngài sẽ cần kiên nhẫn nếu muốn lãnh đạo Quân đoàn này.'

Sevatar cười lớn, hít mùi thịt cay nồng của những xác chết không được làm lạnh vào phổi. 'Ngay cả ngươi cũng chắc chắn Lãnh chúa Curze sẽ chết? Ngay cả ngươi, con vượn nhỏ tận tụy của ông ấy, cũng coi ông ấy như đã chết? Ngươi sẽ làm gì khi không thể ăn bùn từ đôi ủng của chủ nhân chúng ta nữa, Trez? Ta sẽ rất đau buồn khi thấy ngươi chết đói."

Người lưu trữ lấy lại các tờ giấy da của mình, vẫn mỉm cười trong ống thở. 'Tôi biết bí mật của ngài, Jago.'

'Ta không có bí mật nào cả.'

Trez lướt ngón tay dọc theo dòng chữ bằng tiếng Nostramo, ngón tay ông ta lần theo dòng chữ được tô mực. 'Ngài ấy đã nói với tôi rồi, Jago. Ngài ấy kể cho tôi nghe mọi chuyện."

Sevatar nghiêng đầu, đôi mắt đen không chớp. "Ta không có bí mật nào cả," hắn lặp lại.

'Vậy tại sao ngài lại trốn việc đi ngủ, thưa đội trưởng? Tại sao ngài buộc mình phải thức trong nhiều tuần liên tục? Tại sao - nếu ngài không có bí mật nào - ngài lại thức dậy với dòng máu lạnh chảy trong trái tim đang đập thình thịch vào những đêm hiếm hoi ngài đầu hàng cơn buồn ngủ?'

Nụ cười của Sevatar cũng lạnh lùng và bất động như nụ cười toe toét lộ rõ ​​trên khuôn mặt của mọi xác chết bị xiềng xích trong phòng. Hắn nói một từ duy nhất, không hề có ý đe dọa, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào cả. Chỉ một từ duy nhất, gần như lời thì thầm, thoáng qua nụ cười của một người đã chết.

"Coi chừng đấy.'

Trez phải nhìn đi chỗ khác. Lần này, sự run rẩy ở đôi tay ông ta không thể hoàn toàn đổ lỗi cho bệnh viêm khớp.

"Sevatar..." ông ta nói.

'À, vậy bây giờ ta là Sevatar. Bây giờ, khi đã đẩy ta đến mức mất bình tĩnh, ngươi quyết định thể hiện sự tôn trọng với ta một chút." Viên đội trưởng tiến lại gần hơn, các khớp nối áo giáp của hắn rung lên. Đến gần, tiếng ầm ầm của bộ giáp năng lượng đang hoạt động khiến Trez ngứa ngáy. Sevatar cúi xuống cạnh ông già đang ngồi, đôi mắt đen tạo thành những vết lõm trên khuôn mặt nhợt nhạt khi hắn nhìn chằm chằm. "Cha ta đã nói gì với ngươi vậy, Trez? Cha ta đã chia sẻ điều gì với sinh vật bé nhỏ chuyên ăn những giấc mơ của ông ấy?"

Ông già cố thốt ra những lời đó qua đôi môi run rẩy. 'Sự thật.'

Nụ cười toe toét của Đội trưởng đội một quay trở lại - nụ cười của một kẻ dối trá, nụ cuoigwf không bao giờ chạm đến đôi mắt đen của hắn. "Ngươinghĩ ta sẽ không giết ngươi ngay tại đây, ngay bây giờ à?'

'Ngài Primarch...'

'Ngài Primarch đang nằm chết trên một con tàu khác. Ngay cả khi ông ta bước vào đây ngay lúc này, ngươi có nghĩ ta có quan tâm không? Ngươi làm ta ghê tởm, lão già.' hắn tóm lấy quai hàm của ông lão bằng những ngón tay đeo găng của mình. Chỉ một cú vặn, một cái bóp nhẹ, hộp sọ của người lưu trữ sẽ vỡ tan trong vòng tay của người chiến binh. 'Mùi hôi thối của máu chậm chạp và làn da nhăn nheo mệt mỏi của ngươi... Nhịp điệu mờ nhạt của trái tim già nua trong lồng ngực của ngươi... Và giờ đây, những lời nói nguy hiểm như vậy đang tuôn ra từ đôi môi bất cẩn này.'

Sevatar thả đầu ông già ra. "Ngươi khiến kẻ khác dễ dàng ghét ngươi, Trez.'

'Tôi có thể giúp ngài. Đó là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với ngài. Ta có thể giúp ngài.' Sevatar đứng dậy, với tay lấy mũ trụ khi bước đi.

"Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi."

Trez hắng giọng, giọng khàn đi vì nghi ngờ. 'Nó không còn hiệu quả nữa phải không? Việc luyện tập. Việc thiền định. Ngài không thể giữ lại nỗi đau bên trong như cách ngài từng có thể.'

Hắn thậm chí còn không nhìn lại. 'Ngươi không biết gì cả, phàm nhân.'

"Ngài đang nói dối, Jago."

Sevatar che khuôn mặt trắng trẻo của mình bên dưới chiếc mũ sắt hình đầu lâu. Đôi cánh Chiropteran mọc lên từ mũ trụ với hình dạng hoang dã, được đúc bằng sắt đen. Giọng hắn là một tiếng gầm gừ đã được biến đổi.

'Ta là con trai của một thế giới không có mặt trời, và là Quân đoàn tám trong cốt lõi của ta. Tất nhiên là ta nói dối, Trez. Đó là những gì chúng ta hay làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro