Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN II



"Quỳ xuống," người khổng lồ màu vàng gầm gừ từ phía sau lưng cậu.

Kye không nhúc nhích.

"Quỳ xuống," mệnh lệnh lại vang lên. Cậu ta vẫn không cử động.

Cậu không thể. Cậu đang đứng trong một căn phòng bằng đá và thép đen. Nó to lớn với những mái vòm lớn nhất mà cậu từng thấy bên dưới tầng hầm hôi hám của ngôi nhà mình. Những quả cầu phát sáng treo trên những thanh xà chạy ngang qua trần nhà. Mỗi cái bóng đều lấp lánh bằng kim loại bóng loáng và đá tạo hình. Đó là công trình kiến trúc đáng kinh ngạc nhất mà Kye từng thấy, nhưng căn phòng này không phải là lý do khiến cậu cứng đờ tại chỗ.

Mà là do cái người đang ngồi ở chiếc bàn đá ở giữa phòng. Ông ta cao, cao hơn cả người khổng lồ màu vàng, nhưng thân hình cân đối hoàn hảo so với kích thước của ông ta. Sức mạnh tuôn trào theo từng chuyển động nhỏ nhất của ông. Ông ta mặc áo choàng đen viền lông trắng. Đôi mắt đen lấp lánh trên khuôn mặt không cười với những đường nét cứng rắn bên dưới mái tóc vàng trắng. Sức mạnh lan tỏa từ ánh mắt như sức nóng của lò lửa. Kye chưa bao giờ cảm thấy điều gì giống như vậy trước đây: không phải lao vào làn đạn của các băng nhóm đối thủ, không phải trong cái thời cậu lạc vào lãnh địa của bọn mèo rỉ sét, hay nhảy qua một khe nứt.

"Cái gì vậy..." Kye bắt đầu, câu hỏi chợt hiện lên trên lưỡi cậu. "Ông là cái gì vậy?'

Người khổng lồ màu vàng đứng bên cạnh bắt đầu gầm gừ quở trách, nhưng một cái nhìn từ cái người kia đã khiến lời nói im bặt.

"Ta là cái gì, đó là vấn đề mà ta vẫn đang cố hiểu ra, nhưng ta là ai là một câu hỏi mà ta có thể trả lời. Tên ta là Rogal, thuộc Gia tộc Dorn."

Kye chớp mắt. Mọi phần trong con người cậu đang thúc giục cậu phải quỳ xuống, thề trung thành và trung thành bất diệt với nhân vật đang đứng trước mặt cậu. Nhưng cậu đã không làm vậy

Anh đưa lòng bàn tay lên miệng và cắn vào nó. Đầu răng của cậu ta cắn thủng làn da của chính mình. Máu của cậu có vị hơi giống như sắt trên lưỡi. Cậu đưa tay ra, siết chặt thành nắm đấm. Máu đỏ chạy giữa các đốt ngón tay. Rogal Dorn nhìn vết máu chảy trên sàn đá. Cảm xúc của cậu không thay đổi.

"Ngươi dâng hiến máu của để làm gì?" ông ta nói, giọng lạnh lùng. 'Như một lời đầu hàng? Như một lời thề?'

Kye lắc đầu, mặc dù từng thớ thịt trong cơ thể cậu đều đang run rẩy. "Như một sự thách thức," Kye nói, lời nói mỏng manh trong cái miệng khô khốc của cậu.

Những giọt máu từ tay cậu đang chảy chậm lại, và cơn đau do vết cắn đang nhạt dần thành cảm giác tê buốt ấm áp. Đôi mắt của Rogal Dorn dán chặt, không chớp và không thể thăm dò được.

"Ngươi đúng khi không quỳ gối xuống," Dorn nói và quay đi.

Kye cảm thấy có gì đó lạnh buốt trong lồng ngực. Cánh tay và nắm đấm đẫm máu của cậu từ từ buông thõng xuống bên cạnh. Cậu chớp mắt, đột nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra hay mình vừa cảm thấy gì.

Rogal Dorn bước trở lại chiếc bàn ở giữa phòng và tựa lưng vào đó, mắt dán chặt vào thứ nằm trên mặt bàn. Áo giáp vàng nằm trên nền đá đen. Mỗi phần đều lấp lánh như ánh lửa bập bùng của ngọn nến. Những sinh vật có cánh che phủ các tấm giáp đó, tương tự như những sinh vật trên người khổng lồ mặc giáp vẫn đứng cạnh cậu, Kye có thể nhìn thấy những chiếc móng vuốt được làm bằng bạc. Những viên đá quý màu đỏ lấp lánh từ đôi mắt đặt trên chiếc mỏ sắc nhọn. Rogal Dorn nhìn bộ giáp một lúc lâu rồi nhặt một chiếc găng tay lên. Ông lật nó lại trong lòng bàn tay.

"Ngươi có biết đây là gì không?" Dorn hỏi, mắt ông tadõi theo luồng ánh sáng chảy qua chiếc găng tay. Ông nhìn thấy Kye đang lắc đầu. 'Nó là một món quà. Món quà của người cha dành cho đứa con trai thất lạc. Nó cũng là biểu tượng của sự thống nhất, mục đích và sự thay đổi." Ông ta đặt chiếc găng tay xuống bàn đúng vị trí cũ.

"Ta là một đứa con trai, và là con của một người cha, người mà cho đến bây giờ ta mới biết, là Chủ nhân của toàn thể Nhân loại.'

Kye cau mày. Cậu không biết chính xác Rogal Dorn đang nói về điều gì. Cậu luôn biết rằng có những địa điểm bên trên và bên ngoài các tầng hôi hám của tổ ong và các cánh đồng bên dưới, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy chúng. Cậu lại tự hỏi mình đang ở đâu và đã đi được bao xa từ những nơi quen thuộc đó.

"Những món quà như thế này thật có ý nghĩa," Dorn nói, nhìn chằm chằm vào bộ giáp rồi nhìn Kye. "Ta từng là một hoàng đế. Ta cai trị một chuỗi các hành tinh, nhưng bây giờ ta trở thành một thứ khác. Bây giờ ta không phải là để cai trị mà là chinh phục, để người cha của ta có thể cai trị. Đó chính là ý nghĩa của món quà này."

Ông quay sang Kye. "Ngươi cũng là một món quà. Ngươi đã được đánh dấu và bắt đi khi Hoàng đế chinh phục thế giới của ngươi. Đáng lẽ ngươi đã tiếp tục phục vụ Ngài, nhưng giờ đây ngươi được đánh dấu là một trong những người đầu tiên trong thế hệ chiến binh được nuôi dưỡng dưới sự chỉ huy của ta. Ngươi sẽ trở thành biểu tượng của một thời đại mới.'


Kye ngước nhìn vào mắt Rogal Dorn. Chúng lạnh lùng và kiên cường như tảng đá dưới chân họ.

"Ông có định chối bỏ người cha của mình không?" Kye hỏi.

Dorn lắc đầu. "KHÔNG. Ta đã thề với Người khi hai ta gặp nhau lần đầu tiên," Rogal Dorn nói, rồi dừng lại.

Kye nhìn bàn tay đầy máu của mình. Máu đã bắt đầu đông lại và dính chặt các ngón tay của cậu lại với nhau. Cậu nhìn lên.

"Đáng lẽ ông nên từ chối," Kye nói. Cậu có thể cảm thấy chân tay mình run rẩy và cố gắng kiểm soát chúng.

Rogal Dorn cau mày. 'Tại sao?'

'Bởi vì sự thách thức là tất cả những gì cuộc sống này có.'

Sự im lặng của Dorn kéo dài và rồi cậu dường như rùng mình. "Cuộc sống còn nhiều điều hơn chỉ là để sống sót," Dorn nói.

Kye bắt đầu lắc đầu.

"Ta đã gặp cha ta và ta biết rằng ta không phải là hoàng đế. Ta biết lời thề của mình với Người có ý nghĩa gì." Dorn chỉ vào bàn tay đầy máu của Kye. "Ta đã nói rằng ngươi không nên quỳ xuống. Ta nói vậy bởi vì ngươi không biết ta là ai. Ngươi không hiểu mình sẽ giúp tạo dựng nên thứ gì.' Dorn quay đi và bắt đầu bước ngang qua căn phòng. 'Có thứ gì đó ta có thể cho ngươi xem.'

Kye lưỡng lự một lúc rồi đi theo. Đằng sau cậu ta là người khổng lồ im lặng mặc giáp màu vàng cũng theo sau, nửa ngọn giáo của hắn ta gõ nhịp trên sàn. Họ dừng lại bên dưới chính giữa trần nhà hình vòm. Dorn nhìn lên và ra hiệu bằng một cái gật đầu. Kye nhìn theo. Những hoa văn khắc trên trần nhà bằng đồng nhìn lại cậu. Một tiếng động trầm vang vọng khắp căn phòng, rồi từng tấm trần nhà lần lượt trượt xuống các bức tường.

Kye nhìn chằm chằm.

Ánh sáng, những điểm sáng vô tận rải rác như những tia lửa đông cứng. Những vòng xoáy màu sắc như những mảng rỉ sét trên nền sắt đen.

Cậu khuỵu xuống, miệng há hốc, không thể ngừng nhìn chằm chằm. Một phần trong tâm trí cậu, những câu chuyện cổ tích về bầu trời và các vì sao hiện về trong cậu, và cậu biết rằng mình không phải đang nhìn vào một huyền thoại hay một giấc mơ, mà đây là sự thật.

"Đây sẽ là lãnh địa của nhân loại," Rogal Dorn nói. 'Đây sẽ là món quà của cha ta dành cho nhân loại.' Ông ta nhìn xuống Kye. 'Đó là mục đích mà ta được tạo ra và tại sao ta lại tuyên thệ phục vụ Người.'

Kye cảm thấy mình thật yếu đuối, như thể mặt đất đã sụp đổ dưới chân cậu và cậu đang rơi xuống mà không thể cử động nổi.

"Ngươi sẽ tham gia cùng ta trên con đường đó nếu ngươi muốn, Kye.'

Cậu rời mắt khỏi cánh đồng của những vì sao, nuốt nước bọt và nếm thử vị máu của mình trong miệng. Điều quan trọng nhất là cậu không bao giờ suy sụp, không bao giờ nhượng bộ, không bao giờ để bất cứ ai lấy đi thứ duy nhất mà cậu có thể sở hữu khỏi tay mình.

"Và nếu tôi không làm vậy?" cậu thở ra.

"Ta không hỏi liệu ngươi có chịu tuyên thệ với ta không. Ngươi có một con đường để đi trước sự lựa chọn đó.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro