CHƯƠNG 6
Trạm không gian Damocles - Terra
Thanh kiếm xích chuyển sang trạng thái im lặng. Kestros nhìn vào tới lối vào của trục thang máy. Anh tháo băng đạn rỗng ra khỏi khẩu súng Bolt của mình và lắp một băng đạn mới vào đúng vị trí. Máy đếm đạn kêu lên, và một chữ rune nhấp nháy màu xanh lục ở góc màn hình mũ trụ của anh. Băng đạn rỗng kêu lạch cạch vào các dầm đỡ khi nó rơi xuống bóng tối. Máu bắn tung tóe che mất một nửa tầm nhìn của anh, nhưng với tia hồng ngoại mà anh có thể nhìn thẳng xuyên qua nó. Những người còn lại trong đội của anh là những bóng áo giáp màu vàng ở trên và dưới. Lớp máu khô bao phủ trục thang máy có màu xanh mát tương phản với màu đen lạnh lẽo của kim loại. Một thi thể nằm nép mình trong cánh cửa gần nhất vẫn ánh lên màu cam bởi hơi ấm.
"Không có gì hiển thị trên auspex," một người trong đội của anh nói qua vox. 'Mức độ gây ảo giác đang giảm xuống.'
'Rất tốt. Chúng ta sẽ đổ bộ trong mười giây nữa. Chuẩn bị đi.' Anh cho thanh kiếm xích của mình gầm một lần nữa. Máu đặc và những mảnh da vụn văng ra khỏi răng cưa.
Đã hai mươi giờ kể từ khi đại đội hạ cánh xuống Damocles. Anh đã chiến đấu không ngừng nghỉ kể từ lúc nhảy ra khỏi chiếc gunship. Một làn sóng những người chở hàng và những kẻ hèn mọn đã tấn công anh một cách điên cuồng, và từ thời điểm đó, anh và những người anh em của mình đã chặt và bắn không ngừng nghỉ. cả bọn giữ vững các bãi đáp cho đến khi các gunship hạng nặng hơn thả các hàng rào phòng thủ đúc sẵn và thêm nhiều chiến binh hơn.
Sau đó họ bắt đầu lao vào trong, vào trung tâm của phái đài sao. Tiếng la hét tràn ngập hành lang của nó. Thi thể nằm rải rác trên sàn nhà và máu nhuộm đầy các bức tường. Họ không tìm thấy ai lành mạnh. Đám người sẽ ngừng xé xác lẫn nhau và lao vào súng của Imperial Fists. Họ không đáp lại những lời đe dọa hay lời nói, và sau một lúc, mệnh lệnh được đưa ra giao chiến mà không do dự. Việc chiếm lại Starport đã trở thành một cuộc thanh trừng. Nhiệm vụ đẫm máu đó vẫn đang được tiến hành.
Đây không phải là chiến tranh, anh nghĩ. Đây là một lò mổ.
Kestros nhắm mắt lại trong giây lát và uốn cong các ngón tay trên báng vũ khí của mình.
"Chuẩn bị nhảy xuống theo lệnh của ta," anh nói và nhìn chăm chú vào vực thẳm bên dưới. 'Nhảy.'
Anh bước ra khỏi gờ đá vào bóng tối của đường hầm. Trọng lực đã kéo anh xuống. Dầm và các ô cửa lao vút qua. Hố đen bên dưới anh ngày càng lớn. Những âm thanh gầm rú xung quanh, bùng nổ từ những tiếng loa vox ở những miệng hành lang đang mở. Anh nhìn thấy ánh sáng từ cánh cửa mở chiếu xuyên qua sàn nhà ở cuối trục thang máy.
Anh kích hoạt Jump pack của mình ngay lập tức. Ngọn lửa thắp sáng bóng tối, và sức mạnh xuyên qua anh khi tốc độ của anh biến mất. Ánh sáng lóe lên phía trên anh khi các anh em của anh đã kích hoạt Jump Pack của họ. Anh đáp xuống sàn bê tông đá ở dưới cùng của trục thang máy và nổ súng. Những cánh cửa biến mất trong một chuỗi các vụ nổ. Kestros lao qua. Giáp che mặt của anh sáng lên với những chữ rune mục tiêu. Anh bắn, lực giật ngược trở lại vào tay mình. Hình dáng đầu tiên bước ra từ làn khói. Cơ thể nó là một vệt nhiệt đỏ rực, sợi xích trong tay nó có màu xanh lạnh lẽo. Anh để cú vung tới, bước vào đó và vung thanh kiếm xích lên tạo thành một vết cắt xẻ đôi kẻ tấn công từ háng đến đỉnh đầu. Anh tiếp tục chạy, đuổi theo hai bóng người khác khi họ lao về phía anh. Tiểu đội của anh đã đi qua cửa, súng của họ tìm kiếm mục tiêu, nghiền nát các thi thể bằng đạn Bolter.
Những âm thanh điên cuồng và tàn sát vang lên và tràn ngập mái nhà cao của căn phòng. Anh chớp mắt để nhìn toàn cảnh. Qua làn khói súng, anh có thể nhìn thấy hình dạng của những chiếc xe kéo khổng lồ xếp hàng khắp nơi. Một đống mảnh vụn nằm phía sau ba chiếc, và phần còn lại của những chiếc dầm xoắn xuýt treo lủng lẳng trên mái nhà phía trên. Thi thể trải thảm trên sàn nhà. Không khí rung chuyển với tiếng hét méo mó của lia vox. Chuyển động giật giật ở rìa tầm nhìn của anh.
"Chiếm lấy giàn đỡ," anh gọi, giọng khàn khàn khi chém xuyên qua một kẻ khác đang vùng vẫy. Bốn người trong đội kích hoạt Jump pack và phóng lên không trung. Họ đáp xuống mạng lưới giàn ở trên cao và bắt đầu bắn xuống.
"Chiến hữu trung sĩ," một người trong số họ gọi, "Có cái gì đó...."
Anh nghe thấy tiếng tên lửa phóng, và xoay người nhìn lên, đúng lúc thấy trần nhà nổ tung. Hai quả tên lửa nữa tấn công, mỗi quả chớp nhoáng. Các giàn giáo đã rơi xuống. Kestros nhảy sang một bên, đập xuống đất, lăn và khởi động Jump Pack của mình. Đống đổ nát rơi xuống sàn. Một pin nhiên liệu ở một trong những chiếc xe tải bị vỡ và một cuộn lửa bắn lên không trung.
Vụ nổ đã bắn Kestros sang một bên. Những chữ rune sát thương lóe lên trong mắt. Tiếng súng vang lên trong không trung, những viên đạn cứng được bắn ra thành từng đợt. Đầu anh quay cuồng khi nhào lộn trong không trung, động cơ đẩy vẫn hoạt động..
Cuộc thanh trừng diễn ra đẫm máu, và họ đã phải đối mặt với những con người sẵn sàng giết bất cứ thứ gì họ nhìn thấy, bằng mọi cách có thể. Nhưng điều này đã khác. Đây không phải là sự điên rồ.
Anh tắt Jump pack và cuộn mình lại như một quả bóng khi ngã xuống. Anh ta va vào hông một chiếc xe chở hàng cỡ lớn, và cú va chạm làm rách lớp vỏ thùng chở hàng của nó. Bộ giáp của anh rít lên. Giáp vai bên trái đã bị xé toạc, các động cơ phụ bị đốt cháy khi chúng cố gắng hấp thụ lực tác động. Anh cảm thấy vài cái xương của mình đã gãy.
Anh duỗi người và nhảy lên qua cái lỗ mà mình đã xé toạc trên chiếc xe kéo. Có một tiếng nổ khác và một tên lửa đã bắn trúng thùng hàng nơi anh rơi xuống. Mảnh đạn văng ra khỏi áo giáp của anh. Chữ rune của những người anh em trong đội của anh có màu vàng méo mó trên tấm che mặt của anh. Bây giờ anh có thể nhìn thấy kẻ thù, một nhóm người đang di chuyển đằng sau chỗ nấp. Đôi mắt anh ghi nhận mặt nạ thở, vũ khí và chuyển động của chúng.
Đã được huấn luyện , anh nghĩ. Nguy hiểm, đối với con người. Anh bắn hai tên trong số chúng trước khi chúng kịp giơ vũ khí lên. Ở phía sau anh, ba người trong đội của đáp xuống phía sau anh. Họ lao về phía trước, dọn sạch các mảnh vụn, thi thể. Anh cảm thấy tiếng trống của những viên đạn cứng va chạm vào áo giáp của mình.
Anh ta đã nhìn thấy mối đe dọa thực sự, gần như đã quá muộn.
Hai bóng người đang cúi mình sau một đống thùng, súng phóng tên lửa của chúng chĩa thẳng vào anh khi anh bước ra từ đám mây khói và bụi. Anh bắn lần nữa và lao sang một bên một giây sau đó. Viên đạn chạm vào súng phóng khi thuốc phóng của quả tên lửa bốc cháy trong ống. Một làn sóng mảnh đạn xé toạc viên đạn thứ hai ngay khi tên lửa lao lên không trung. Vụ nổ đó nổ ngay trên đầu anh.
Sự im lặng đột ngột như thể tiếng ồn đã bị dao cắt đi. Màn sương mù trên màn hình mũ trụ của Kestros chỉ hiển thị những đám khói cuồn cuộn. Không có gì khác chuyển động. Các chữ rune nhắm mục tiêu đã tìm kiếm các mối đe dọa và không tìm thấy gì. Kestros chớp mắt để quay lại với tia hồng ngoại, nhưng màu xanh lá cây và xanh lam mát mẻ đã vẽ lại thế giới. Hơi nóng từ ngọn lửa đỏ rực, nhưng ngoài những người anh em của anh ra, không còn dòng máu ấm nào khác chảy trong căn phòng.
Anh bước tới kẻ thù gần nhất, hoặc những gì còn sót lại của chúng. Chúng là những con người đơn giản, khỏe mạnh nhưng không có gì đặc biệt. Điều đặc biệt là trong số hàng trăm kẻ mà họ đã tàn sát khi đổ bộ vào trạm không gian này, đây là những con người duy nhất không hành động vì điên loạn.
Chậm rãi, anh đưa tay xuống và kéo mặt nạ thở ra khỏi xác chết. Khuôn mặt bên trong đã chùng xuống. Anh nhận thấy các nhãn hiệu của các tập đoàn thương mại Cartel Terran đang che phủ cổ và môi dưới. Anh nhận ra thiết kế hình học của con dấu Hysen Cartel.
Tiếng ồn phát ra từ những chiếc còi vox cuối cùng cũng im bặt.
"Trung sĩ," một giọng nói vang lên từ phía sau anh.
Anh đứng dậy và quay lại. Áo giáp của những người anh em trong tiểu đội bị móp và có nhiều vết va đập.
"Sao vậy, người anh em ?" Anh nói.
'Khu vực đã sạch sẽ. Chúng ta có ba người bị thương, không có trường hợp tử vong nào.'
Kestros gật đầu. Anh thở ra. "Hãy sẵn sàng rút lui," anh nhìn lại cái xác dưới chân mình. 'Chúng ta xong việc ở đây rồi.'
"Một lực lượng giúp cầm chân chúng ta..." chiến binh kia bắt đầu, nhưng Kestros cắt ngang câu hỏi.
"Bọn họ có thể cử lực lượng auxilia hoặc dân quân đến đối phó với lò mổ này.'
Anh dừng lại và nhìn vào giáp vai bên trái của mình. Một lớp máu khô dày che khuất gốm sứ màu vàng. Xa hơn trên mặt đất, anh nhìn thấy một cánh tay bị chặt đứt, vẫn còn quấn trong bộ đồng phục rách nát của dân quân cảng không gian.
'Nhiệm vụ của chúng ta ở đây đã hoàn thành.'
Anh lắc đầu nhẹ, nhưng các anh em của anh để ý rằng anh không nói một lời.
Anh liếc nhìn cái xác có hình xăm cartel trên cổ và thả ống thở lại bên cạnh.
Pháo đài Bhab - Cung điện Hoàng gia, Terra
Những xác chết nằm trong bóng tối. Archamus chậm rãi băng qua hầm, các thiết bị sinh học của ông ta kêu lách cách và rít lên. Cơn đau ma quái chạy lên chạy xuống những pít-tông từng là cơ bắp. Nó đã không đổi kể từ cuộc chạm trán ở Investiary. Cơ thể chưa bao giờ có cơ hội già đia đang đau nhức khi ông di chuyển. Đó không phải là sự mệt mỏi, mặc dù ông ấy đã không nghỉ ngơi kể từ đêm xảy ra vụ tấn công. Không, đó là một cái gì đó khác: tiếng vọng của một ý nghĩ thoát khỏi sự kiểm soát theo ý muốn của ông.
Ông ta đã không nhìn thấy vị Primarch của mình kể từ cuộc tấn công. Mặt trời đã ló dạng trên bầu trời, nhưng mệnh lệnh từ vị Pháp quan lại đến từ người khác. Dorn ở đâu và làm gì thì người đội trưởng đội cận vệ của ông ta vẫn chưa biết. Tuy nhiên, điều đó không liên quan đến Archamus; vị Primarch thường quan tâm đến những vấn đề mà Archamus không biết gì về nó. Không, điều khiến Archamus lo lắng là giờ đây Dorn đã gọi ông, và chỉ có ông thôi. Đó là điều khiến ông ngứa ngáy sau hộp sọ khi ông bước về phía người chết.
Buồng ngưng đọng bao quanh các khối đá granite nơi xác chết nằm trên đó. Khi Archamus đến gần, ông có thể nhìn thấy những phần còn lại dưới lớp ánh sáng lạnh lẽo: một bàn tay cháy đen, những ngón tay cuộn lại thành móng vuốt; một thân hình trần trụi, những mép thịt rách rưới rỉ ra những giọt máu đông cứng; một hộp sọ nổ tung nằm cạnh những mảnh vỡ ướt át. Những tấm áo giáp và vũ khí nằm bên cạnh chúng, được sắp xếp như những đồ mai táng được đặt bên cạnh những chiến binh từ một thời đại kém khai sáng hơn.
Chúng ta có thực sự sống trong thời đại khai sáng nữa không? Ông tự hỏi khi bước vào ánh sáng lạnh lẽo xung quanh trường ngưng đọng.
Ông nhìn xuống tấm đá gần nhất. Một tập hợp các chân tay và những cục thịt cháy nằm trong hình dạng thô ráp của một xác chết. Ba viên đạn Bolter lần lượt trúng vào ngực nó, thành một đường thẳng từ ruột đến cổ. Phần thiệt hại còn lại đến từ xác chết nằm trong bán kính vụ nổ của một vụ phá hủy. Dùđã bị xé thành từng mảnh cũng có thể thấy rõ xác chết đó là gì khi nó còn sống. Đó là một tên Space Marine.
"Ngươi nhìn thấy gì?' Giọng nói của Dorn phát ra từ bóng tối bên ngoài ánh sáng của trường ngưng đọng. Archamus tiếp tục, không trả lời ngay, biết rằng mặc dù cần phải trả lời nhưng ông cũng mong đợi rằng câu trả lời của mình sẽ được cân nhắc.
Archamus cau mày nhìn hài cốt gần mình nhất, rồi liếc nhìn những người khác.
'Đây là những xác chết mà chúng tôi đã lấy từ Investiary. Một nhóm xâm nhập và phá hoại. Tất cả là sáu thành viên. Vũ khí và áo giáp hạng nhẹ," anh nói.
"Nhưng ngươi còn nhìn thấy gì nữa?" Dorn hỏi, ngài lại gần hơn nhưng vẫn không nằm trong vòng tròn ánh sáng.
Archamus nghiêng người lại gần cái xác khiến ông ta cau mày. Tất cả những gì còn lại của nó là phần thân nằm trên đá granit giống như một phần thịt đã bị xẻ ra.
"Tên này có dấu hiệu teo cơ nhẹ," ông nói, nghiêng đầu để thay đổi góc nhìn. 'Nếu những cái tên khác còn nguyên vẹn thì tôi đoán chúng cũng sẽ có biểu hiện tương tự. Ở những kẻ như chúng ta, điều đó có thể là kết quả của một loại vũ khí sinh học, hoặc một sự trục trặc nào đó của hạt giống gen. Nhưng điều đó khó có thể xảy ra."
Ông ta đứng thẳng lên. "Tổn thương này là do ngủ đông trong thời gian dài trong tình trạng hôn mê. Chúng đã ngủ ở đây, trên Terra. Chúng đã được đánh thức vì... nhiệm vụ này.'
"Và..." Dorn bước lại gần hơn, ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Ngài, và những chiếc đầu đại bàng được khắc trên áo giáp của ngài . 'Ngoài ra, ngươi còn thấy gì?'
'Việc này đã được lên kế hoạch từ lâu rồi. Các tuyến đường vào, cách bố trí của Cung điện, sự phối hợp của các vũ khí khác nhau để thực hiện nhiều hoạt động cùng một lúc. Đây không phải là một cuộc tấn công bộc phát. Điều này đã được sắp đặt ra từ nhiều năm trước. Có lẽ là trước khi chiến tranh bắt đầu."
Dorn bước tới cạnh phiến đá. Trong ánh sáng lạnh lẽo, áo giáp của ngài trông như màu bạc, mái tóc ngài trắng như sương giá.
"Chúng đã có thời gian," Dorn nói nhẹ nhàng. "Chúng đã có đủ thời gian cần thiết để chuẩn bị, thu thập thông tin và lập kế hoạch.'
"Vào thời điểm trước cuộc thảm sát ở Isstvan," Archamus nói, "khi bọn chúng còn mặc chiếc áo choàng của lòng trung thành."
Dorn lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào đống thịt xương trên phiến đá. 'Trước đó nữa. Đây là một sự phản bội còn lâu đời hơn Isstvan."
'Nhưng trước cả khi Horus phản bội, lý do gì khiến Quân đoàn Alpha phải lên kế hoạch tấn công Terra ở đây cơ chứ ?'
"Mọi lý do mà ngươi có thể tưởng tượng ra," Dorn nói và quay đi.
Archamus quan sát ngài ấy một lúc, nhưng vị Primarch không nói thêm gì. Ông ta nhìn lại những gì còn sót lại, cau mày khi xem xét các chi tiết của dây treo lựu đạn và đạn dược.
"Bọn chúng hy vọng đạt được điều gì?" cuối cùng Archamus hỏi. Dorn quay lại. Archamus chỉ tay qua từng phiến đá. 'Thiệt hại đối với hệ thống phòng thủ quỹ đạo của chúng ta sẽ được sửa chữa. Cảng không gian Damocles sẽ được phục hồi và hoạt động trở lại. Các cuộc bạo loạn sẽ được dập tắt. Cuộc tấn công vào mạng vox chỉ nhằm mục đích che giấu các cuộc tấn công khác và nếu có bất cứ điều gì cảnh báo chúng ta về điểm yếu. Mục đích của những việc này là gì?"
"Mục đích là để chứng tỏ rằng bọn chúng có thể," Dorn gầm gừ. Archamus lắc đầu.
'Chắc chắn phải có điều gì khác, điều gì đó mà bọn chúng sẽ đã đạt được khi làm việc này?'
Dorn liếc nhìn Archamus một cách sắc bén, rồi chỉ vào một trong những thi thể trên phiến đá. Trong số đó, nó là đầy đủ nhất. Chỉ có cái đầu của nó là mất tích. Những mảnh sọ nằm phía trên phần cổ rách rưới của nó. Một mảnh xương hàm và xương gò má treo trên một mảnh da.
"Ngươi có để ý tên này không?"
Archamus nhìn nó. "Bị giết bởi một phát bắn rất xuất sắc," ông nói.
Dorn gật đầu, nhưng khuôn mặt của ngài vẫn bất động.
"Một phát bắn không phải của ta," Dorn nói. "Ta biết từng người trong số chúng, ta biết đã nhắm mục tiêu ở đâu và chúng đã gục chết như thế nào. Vụ giết người này không phải của ta."
"Một phát bắn may mắn của một người trong chúng ta xuyên qua làn sương của lựu đạn mù?"
Dorn lắc đầu.
'Đây là một vụ giết người rõ ràng và có chủ ý.'
Archamus nhìn vào cái xác một lần nữa, đôi mắt ông lướt qua những mảnh sọ nằm ở nơi đáng lẽ phải có cái đầu. Ông chớp mắt, để mắt mình tìm kiếm các chi tiết. Sau một phút, ông gật đầu và thở ra một hơi dài.
"Loại đạn không nổ."
"Quicksilver," Dorn đồng ý.
'Và nó đi vào ngay phía trên hàm, và thổi bay đỉnh hộp sọ với một cú va chạm.' Ông ta quay sang một trong những chiếc cột khác và ra hiệu về phía nó. Đôi mắt các Servitor nhìn thấy chuyển động từ nơi chúng quan sát ở rìa đại sảnh, và trường ngưng đọng biến mất. Máu bắt đầu rỉ ra trên đá từ những khối thịt. Archamus nhặt một khẩu Bolter nằm trên phiến đá bên cạnh hài cốt. Ông ra hiệu một lần nữa, và trường ngưng đọng chớp mắt trở lại. Ông ta lật khẩu Bolter lại, tháo hộp đạn ra và tháo viên đạn trên cùng ra. "Đạn theo dõi" ông nói, giơ một viên đạn lên.
Dorn nói: "Cả ta và các Huscarls đều không sử dụng loại đạn như vậy trong trận chiến."
"Vậy là kẻ này," Archamus gật đầu với cái xác không đầu, "đã bị giết bởi chính người của mình."
Dorn gật đầu một cái.
"Điều đó có nghĩa là không phải tất cả họ đều chết trong Investiary," Archamus nói, nhìn xuống chiếc vỏ đạn trên tay mình. Vỏ đồng thau và đầu được đánh bóng lấp lánh trong ánh sáng lạnh lẽo. 'Một trong số chúng đã trốn thoát và giết chết huynh đệ của mình trong quá trình đó.'
"Tình huynh đệ là một thuật ngữ không áp dụng cho Quân đoàn 20," Dorn gầm gừ.
Archamus vẫn đang nhìn vào cái vỏ đạn.
'Đây không phải là bắn nhầm vì hoảng loạn. Đây là một vụ hành quyết. Và bọn chúng đã giết người của mình để đảm bảo rằng chúng có thể hoạt động một mình.'
Ông ngước nhìn Dorn.
"Tại sao?" Archamus hỏi. Trong một giây, ông nghĩ mình đã nhìn thấy một sự buồn bã trên khuôn mặt của vị Primarch.
Dorn đưa tay ra và nhẹ nhàng lấy cả khẩu bolter và vỏ đạn từ Archamus. Ngài lắp viên đạn trở lại băng đạn, nạp vũ khí, ra hiệu và đặt nó lại bên dưới một trường ngưng đọng.
Dorn nói: "Điều gì sắp xảy ra sẽ không hề dễ dàng. Ta rất tiếc vì đó phải là ngươi. Con là đứa con trai cuối cùng của ta, và ta muốn một người khác gánh lấy gánh nặng mà ngươi phải gánh." Ông dừng lại và thở ra chậm rãi. 'Có một việc ta phải nhờ ngươi làm cho ta, anh bạn của ta.'
'Tất nhiên rồi, thưa ngài. Ý muốn của ngài là....'
'Không cần phải trang trọng ở đây, không phải bây giờ. Không phải với điều ta sắp đời hỏi ở ngươi."
'Yêu cầu hay mệnh lệnh, đối với tôi đều giống nhau, thưa ngài.'
Dorn nhìn ông ta một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.
"Ngươi đúng rồi. Đây là sự khởi đầu của một cái gì đó. Có những bánh xe lớn hơn đang xoay chuyển số phận của cuộc chiến này, nhưng ta không thể bỏ qua những gì đã xảy ra. Ta cũng không thể chống lại nó như ta muốn." Ngài dừng lại. "Ta cần ngươi bảo vệ Quân Đoàn và Terra. Ta cần người trở thành một pháp quan lanh đạo các pháp quan.'
'Không phải tôi luôn là như vậy sao, thưa ngài?' Archamus trả lời.
Bãi rác ngổn ngang ở phía Nam - Terra
Không khí phà vào mặt Silonius thật lạnh lẽo, nồng nặc mùi rác cháy và rác thải thối rữa. Hắn đứng lại một lúc và hít một hơi thật sâu, để mùi hương lan vào mũi và cái lạnh tràn trong phổi. Những đống rác đang cháy âm ỉ hiện ra lờ mờ phía trên hắn . Khói cuộn lên từ hai bên, và ánh sáng ban ngày xuyên qua lớp khí ô nhiễm có màu vàng và mục nát. Khe nứt phía sau lưng hắn dẫn xuống mê cung đá, dẫn vào tàn tích lịch sử đã sụp đổ của Terra. Hắn phải mất hai ngày để đi qua Cung điện tới cánh cửa bị lãng quên. Lúc đầu hắn di chuyển rất nhanh, dựa vào tốc độ và sự hỗn loạn của thời điểm đó để bảo vệ mình. Sau đó, khi cú sốc của cuộc tấn công đã qua đi, hắn di chuyển chậm hơn, bò và trượt qua các cạnh của lưới an ninh đang kẹp chặt trên Cung điện. Sau đó, hắn đi vào thế giới ngầm và bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua những thành phố và hang động bị tàn phá. Hắn đã cần phải giết tới bốn lần. Không có gì thách thức, nhưng là cần thiết nếu hắn muốn đến điểm hẹn đúng giờ. Hắn đã giữ lại bộ giáp của mình, nhưng vứt bỏ từng mảnh giáp bị hỏng. Một số nằm trong Cung điện, một số ở trong bóng tối của thế giới ngầm bên dưới.
Hắn hít một hơi nữa. Hắn đang ở đâu đó trong đống rác phía nam của Dhawalagiri Prospect. Không phải là địa điểm ưa thích, nhưng có thể chấp nhận được. Hắn sẽ có thể đến được điểm hẹn chính nếu sắp xếp được thời gian.
Hắn kéo chiếc áo choàng của tên labour brute mà hắn đã mặc để di chuyển trong Cung điện và khoác nó lên trên bộ giáp. Trong vòng nửa kilomet, nó sẽ phủ đầy tro và chất nhờn bẩn thỉu đến mức hắn trông giống như một trong những thợ săn phế liệu. Hắn kiểm tra hướng của ánh sáng rồi bắt đầu lao qua khu đất đang bốc cháy.
Pháo đài Bhab - Cung điện Hoàng gia, Terra
Gió cắt ngang mái nhà của thế giới. Trên lan can của Pháo đài Bhab, Archamus nhìn ánh sáng mặt trời từ từ chìm sau một lớp mây dày. Có băng trong không khí và mùi vị của tuyết. Ông nghĩ đến Inwit và những cơn gió cuốn tuyết đi trong đêm. Dorn đứng cạnh ông , tay đặt trên lan can đá. Cả hai đều mặc giáp trụ, áo choàng của họ gợn sóng và tung bay trong gió. Đỉnh tháp vắng tanh, và cả hai đều chưa nói chuyện gì kể từ khi họ rời khỏi mái vòm xa xa bên dưới.
"Ngươi phải làm việc này một mình," Dorn nói mà không rời mắt khỏi vệt sáng ở phía chân trời. "Ngươi có thể yêu cầu bất kỳ ngườn nhân lực nào mình cần với thẩm quyền của ta, nhưng việc về ai và những gì ngươi sẽ săn lùng sẽ chỉ mình ngươi biết, và chỉ ngươi mà thôi.'
Archamus im lặng.
"Nói lên suy nghĩ của mình đi," Dorn nói.
'Điều đó sẽ gây khó khăn cho việc phát hiện ra mục đích của Quân đoàn Alpha. Kiến thức đánh bại bí mật. Chúng ta nên cắt bỏ mặt đất phía dưới chúng. Không nên có nơi nào để chúng ẩn náu. Mọi cánh cửa chúng cố gắng xâm nhập đều phải bị chặn lại, mọi điểm yếu đều phải được củng cố cho mạnh mẽ.'
"Một phương cách tốt, nhưng không thể dùng được với mục đích này." Dorn dừng lại và nhìn xuống nơi tay ngài đặt tay trên lan can đá. 'Nói cho ta biết, ngươi cảm thấy thế nào khi chuyện này bắt đầu?'
'Khi Primigenia phát nổ...' Archamus cảm thấy lời nói của mình vang lên khi tiếng vang của khoảnh khắc đó rùng mình xuyên qua ông. 'Khi chuông báo động vang lên, có một khoảnh khắc... một khoảnh khắc tôi nghĩ rằng điều đó có thể là sự thật. Rằng chúng ta có thể đã thua trước khi bắt đầu chiến đấu."
Dorn bật ra một tiếng cười ngắn và cay đắng.
'Thật thông minh phải không? Thông minh và hèn hạ." Archamus nhìn thấy quai hàm của vị thủ lĩnh của mình cứng lại. ''Nghệ thuật chiến tranh biến bọn họ trở thành những con rắn, nằm khuất tầm mắt, tấn công nhanh chóng, ngậm chất độc trong miệng đến nỗi kẻ thù sợ phải hãi khi chúng dẫm lên nơi bọn họ có thể nằm. Cha của ta đã từng trích dẫn những lời đó cho ta khi ta hỏi Ngài về cách tiến hành chiến tranh của Quân đoàn 20. Mối đe dọa thực sự không phải là những gì chúng lên kế hoạch hay những gì chúng sẽ làm, mà chính sự ngờ vực hồ đồ là những gì chúng gây ra cho chúng ta.'
"Tôi hiểu," Archamus nói. Ông đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, như thể có một tảng băng đang lớn dần trong gan ruột mình.
Dorn nhìn ông ta một giây rồi gật đầu.
'Hãy nhớ lại cảm giác của ngươi khi cuộc tấn công bắt đầu. Nhớ lại cú sốc. Hãy nhớ lại cách mà bản năng của ngươi, những bản năng tốt đẹp, đã thúc đẩy ngươi hành động, để nhận ra những mối đe dọa không hề có ở đó. Đó là phương cách của Alpharius và phương cách của Quân đoàn của hắn ta . Bọn chúng là cái bóng của một con quái vật bị ném lên tường, càng trở nên lớn hơn bởi nỗi sợ hãi. Ngay khi ngươi biết chúng ở đó, ngươi bắt đầu tìm kiếm chúng , tự hỏi chúng có thể đang làm gì, kết cục của chúng có thể ra sao. Ngươi nhìn thấy những cái bóng và tin rằng chúng có thật. Và rồi Ngươi bắt đầu nghi ngờ về mắt và tai của mình, rồi khi mối đe dọa thực sự xuất hiện, thì đã quá muộn rồi.'
"Và vì vậy không ai có thể biết chúng đã ở đây hoặc vẫn còn ở đây," Archamus cẩn thận nói. Những cơn rùng mình ma quái chạy lên chạy xuống tứ chi sinh học của ông ta.
"Người anh em của ta được bao phủ bởi những lời dối trá," Dorn nói. "Hãy bắt đầu nghĩ về những gì hắn ta đang làm và trao cho hắn thứ vũ khí tốt nhất của hắn. Đây là việc làm của hắn, ngay cả khi những kẻ khác tấn công hắn ta. Các con trai của hắn đều giống nhau. Chúng có nhiều đầu, nhưng tất cả đều mang cùng một loại nọc độc.'
Dorn vẫn đang quan sát ông ta. 'Nhưng ta không thể cho phép mối đe dọa trôi qua. Đúng là khôn ngoan và hèn hạ. Tìm bất cứ lực lượng nào mà Quân đoàn Alpha còn sót lại trong hệ sao. Khám phá mục đích của chúng và giữ cho chất độc của chúng không làm tê liệt chúng ta. Đó là điều ta yêu cầu ngươi, Archamus."
"Nói về chất độc. Ngài có tin tưởng tôi sẽ không bị khuất phục bởi nó không?'
Dorn đặt tay lên vai Archamus.
'Không có điều gì khác khiến ta đau đớn hơn khi thấy gánh nặng này, và không có ai khác mà ta tin tưởng hơn khi giao cho sứ mạng này.'
Archamus cúi đầu. Ông đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. 'Tôi sẽ làm nhiệm vụ này vì ngài, thưa ngài.'
'Cảm ơn người bạn già. Đây không phải là cuộc chiến mà ta nên kêu gọi ngươi tham gia.'
'Nhưng tôi không thể làm việc này một mình. Tôi là một chiến binh và một kiến trúc sư, không phải thợ săn bóng tối, và cả hai bản năng đó của tôi đều đã già nua. Tôi sẽ cần giúp đỡ."
"Hãy làm những gì ngươi cần làm," Dorn nói, rồi rơi vào im lặng.
Ánh sáng ban ngày là một ngọn lửa nóng chảy có màu đỏ và vàng phía trên đỉnh những ngọn núi và những tòa tháp của Cung điện.
Archamus chậm rãi lắc đầu. Dorn ngước nhìn chuyển động đó, nhướng mày thắc mắc.
'Tại sao chúng lại làm theo cách này?' Archamus hỏi. 'Tại sao lại cho chúng ta thấy chúng tay ra? Chúng có thể tiếp tục hành động mà vẫn hoàn toàn không bị phát hiện. Thay vào đó chúng đã thể hiện sự hiện diện của mình. Gần như là chúng muốn chúng ta phải đối đầu với chúng , như thể chúng muốn có một cuộc thi tài vậy."
"Bởi vì đây không phải là vì chuyện chiến thắng," Dorn nói, giọng Ngài đột nhiên mệt mỏi. Ngài chớp mắt và đưa ngón tay lướt qua mắt. "Đó không phải là về việc giành chiến thắng, và nó chưa bao giờ như vậy. Đó là vì niềm tự hào."
Bãi rác ngổn ngang ở phía nam - Terra
"Chúng ta sẽ phải rời đi sớm thôi," Incarnus càu nhàu. Myzmadra liếc nhìn anh ta, nhưng nhà thông thái đang nhìn lên bầu trời. Xung quanh họ, chiếc tàu chở hàng kêu vo vo khi động cơ của nó gầm gừ ở mức độ thấp.
"Bọn ta vẫn đang ở trong kế hoạch," Phocron nói từ cuối đoạn đường nối. "Bọn ta sẽ đợi cho đến khi thời gian quy định trôi qua.'
Incarnus nao núng, nhưng không trả lời.
Một trong năm chiến binh đã tách khỏi đội ngay sau khi họ rời khỏi tháp tín hiệu. Không ai trong số những người khác nói bất cứ điều gì với hắn hoặc hỏi tại sao hắn lại rời đi, chấp nhận rằng nhiệm vụ của người chiến binh đơn độc. Và nhóm của họ đang thiếu một người , bây giờ họ đang chờ đợi một người khác gia nhập nhóm cùng họ.
Myzmadra thở ra và quay lại nhìn đường chân trời. Ánh sáng đang rút dần khỏi bầu trời và các lớp ô nhiễm đang biến phần cuối cùng của nó thành ánh sáng nóng chảy tỏa ra trên đỉnh các đống rác. Bầu trời của Terra trống rỗng. Máy bay và tàu con thoi xuyên khí quyển thường cắt không khí thành nhiều mảnh, nhưng giờ đây chỉ còn một số ít bay vòng ở những vùng phía dưới giống như xác chết ủ rũ trên một con thú bị thương. Hầu hết chúng sẽ là máy bay chiến đấu của Imperial Fists và các đội quân auxilia của họ. Có lẽ ngay cả Fire Condors của Legio Custodes cũng đang ở bên ngoài, theo dõi con mồi, sẵn sàng tấn công.
"Dù là ai đi nữa, chúng đã bỏ lỡ điểm hẹn đầu tiên," Ashul rít lên từ buồng lái của tàu vận chuyển. 'Phải hạ thấp cơ hội của chúng.'
"Có thể có nhiều lý do khiến chúng bỏ lỡ điểm hẹn đầu tiên," Myzmadra trả lời, quan sát Phocron một cách cẩn thận. Hắn cúi mình dưới bóng thân con tàu vận chuyển, vũ khí sẵn sàng, mắt dán chặt vào những nếp gấp của vùng đất xung quanh họ.
Những đống rác trải dài ra mọi hướng, cao như ngọn đồi, bốc hơi vào bầu không khí lúc chạng vạng. Những dòng chất lỏng bẩn thỉu chạy dưới đáy thung lũng. Những mảnh vỡ nhô ra từ các đỉnh núi. Ở phía xa, đỉnh của dãy Himalazia hiện ra lờ mờ như những chiếc răng. Những người còn lại trong đội của Phocron nằm rải rác trên đống rác xung quanh con tàu vận tải, vẫn yên lặng trong bóng tối.
"Một số linh hồn tội nghiệp sống ở đây," Myzmadra nói với chính mình cũng như với bất kỳ ai khác.
"Cái gì cơ ?" Incarnus hỏi, liếc nhìn cô, nét mặt bối rối.
'Có những bộ lạc sống ở đây, hàng nghìn người. Trẻ con được sinh ra, lớn lên và chết đi, và tin rằng toàn bộ vũ trụ đều trông như thế này." Cô ngừng lại. 'Rằng không còn gì tốt đẹp hơn.'
"Và ?" Incarnus nhướng phần mày không có lông. Cô phớt lờ nó và không nói thêm chi tiết. Sau một phút, anh ta ngửa cổ, duỗi người và rời mắt khỏi cô, quay trở lại vùng đất tối tăm.
"Bất cứ ai mà chúng ta đang chờ đợi – họ sẽ không đến đâu," anh ta lại lẩm bẩm, rồi nao núng khi tiếng nổ siêu âm của một chiếc máy bay đang lăn trên mặt đất. Myzmadra căng thẳng, nhưng tiếng vọng của chiếc máy bay phản lực bay qua đã mờ dần.
Những mảnh tro và mảnh vụn khuấy động trong luồng gió lùa xuống khi Ashul cho nổ máy động cơ trong thời gian ngắn. Họ đã nhặt được chiếc tàu vận chuyển cách tòa tháp mà họ đã tấn công năm mươi kilomet về phía đông. Ẩn dưới đáy hẻm núi, nó trông như được làm bằng rỉ sét, nhưng nó bay rất tốt. Một phần trong cô tự hỏi nó đã ở đó được bao lâu: vài tháng, vài năm, hay hơn? Cô nghĩ đến những chiếc hộp được chôn dưới bề mặt của những núi chất thải, nhưng rồi cô lại thôi suy nghĩ đó. Đã có lúc các câu hỏi không đi đến đâu, không hữu ích hoặc an toàn. Cô đã học lại bài học đó nhiều lần kể từ khi bắt đầu phục vụ cho Quân đoàn.
"Thời gian sắp hết rồi," Incarnus ngồi bên cạnh cô nói. "Nhiệm vụ của họ...có quan trọng không đấy ?"
Cô lắc đầu và định nói điều gì đó thì Incarnus đứng thẳng lên, mắt dán chặt vào bóng tối tụ dưới chân những ngọn đồi rác thải.
"Có cái gì đó ở ngoài kia," anh nói. "Tôi có thể cảm nhận được nó." Phocron giơ khẩu súng Bolt của mình lên, nòng súng nhắm vào.
Myzmadra nheo mắt nhưng không nhìn thấy gì. Sau đó cô nhìn thấy thứ gì đó đang di chuyển trên một con dốc. Nó khom lưng và bước đi với dáng đi khập khiễng khiến cô nhớ đến một con chó bị thương.
Cô liếc nhìn Incarnus, nhưng mắt anh ta đang dán chặt vào thứ đang tiến về phía họ. Đồng tử gần như biến mất trong mắt anh. Một giọt sương giá tụ lại ở khóe mắt trái của anh khi anh vươn tay ra bằng tâm trí.
"Nó không phải là con người," anh ra nói, giọng khàn khàn.
Như để đáp lại lời nói của anh ta, các anh em của Phocron đứng dậy, chĩa súng vào bóng người kia.
Bóng người đó dừng lại, đầu nghiêng sang một bên dưới lớp vải của mũ trùm đầu.
"Ngươi mang theo từ ngữ gì?' Phocron lên tiếng. Một sự tạm dừng khác.
"Eurydice," một giọng nói vang lên. 'Và ngươi?'
"Calisto," Phocron trả lời. Và sau đó các chiến binh lại chạy băng qua sườn núi. Hình dáng được che phủ đi cùng với họ, nhưng bây giờ nó không đi khập khiễng mà di chuyển với sức mạnh uyển chuyển như những người còn lại. Họ đến gần chiếc tàu vận chuyển và lần lượt leo lên tàu, cho đến khi chỉ còn lại Phocron, rồi hắn ta nhảy lên đoạn đường dốc và con tàu vận chuyển đang bay lên khỏi mặt đất trong tiếng thét vì sức mạnh của nó vừa được giải phóng.
Cái bóng người đi cùng họ nồng nặc mùi tro và nước hôi thối. Hắn ta là một người khổng lồ, cao bằng Phocron, nhưng kẻ mới đến chỉ khoác một tấm vải liệm rách rưới bên ngoài bộ áo giáp trinh sát vừa vặn. Hắn ta tuột chiếc mũ trùm đầu ra khỏi đầu. Đặc điểm của hắn ta là một tác phẩm điêu khắc mượt mà về sức mạnh mà nhiều người trong Quân đoàn mang trong mình, là tiếng vang trực tiếp về vị Primarch của họ.
"Ta là Silonius," người mới đến nói. Mặt đất thu nhỏ dưới chân họ, không khí gầm rú qua cửa sập khi nó đóng lại. Phocron kéo chiếc mũ ra khỏi đầu.
"Ngươi sẽ gọi ta là Phocron," câu trả lời vang lên
Bên cạnh cô ta, Myzmadra cảm thấy Incarnus đang nhìn chằm chằm vào hai chiến binh.
"Đừng lo lắng, anh đã quen với việc một nửa trong số họ trông giống hệt nhau rồi phải không," cô nói.
Con tàu vận tải chao đảo và Terra thu nhỏ dần bên dưới họ.
Chiến hạm Alpha- Vùng vịnh giữa các vì sao, bên ngoài ánh sáng của Thái Dương Hệ
Những chiếc chiến hạm lao đi trong bóng tối, quay vòng vòng theo đà của lực đẩy cuối cùng của động cơ. Không có ánh sáng chiếu vào bên trong hoặc bên ngoài thân tàu, và chúng đã rơi vào khoảng không đủ lâu để băng bám vào thân tàu.
Có hàng trăm chiếc, một số chỉ cách nửa kilomet từ mũi tàu đến đuôi tàu, số khác là những thành phố rộng lớn chứa đầy giáp trụ và vũ khí. Nhìn từ khoảng cách đủ gần để có thể nhìn thấy chúng, nhưng đủ xa để hình dạng của chúng bị ẩn đi, chúng xuất hiện dưới dạng đám mây thiên thạch, tàn tích của một vụ nổ cổ xưa nào đó hoặc vụ va chạm của các mặt trăng. Từ một khoảng cách mà bản chất của chúng bắt đầu lộ rõ, chúng trở thành những xác chết bị bỏ lại bởi một cơn bão hoặc một trận chiến. Con mắt di chuyển đủ gần để tạo thành một đường xuyên qua các thân tàu đang quay sẽ nhận thấy rằng hầu hết đều nguyên vẹn và không có dấu vết. Nhưng ngay cả khi đó, cả mắt lẫn cảm biến đều không thể nhìn thấy gì ngoài trừ lớp kim loại lạnh lẽo, chết chóc.
Chiến hạm lớn nhất được gọi là Alpha, nó là một dãy núi kim loại chứa đầy vũ khí. Trong một căn phòng sâu bên trong lõi thân tàu của cô, một trường ngưng đọng đang dần biến mất. Máy phát điện của nó đã im lặng suốt một năm, tiêu hao nguồn dự trữ nhỏ bé của nó từng giây một cho đến khi chẳng còn lại gì. Lượng điện năng dự trữ và tốc độ tiêu hao từ trường ngưng đọng đã được tính toán để nó sẽ ngừng vào đúng thời điểm đó.
Bóng người đứng trên trường ngưng đọng đã hoàn thành việc chớp mắt mà hắn ta đã bắt đầu một năm trước. Căn phòng xung quanh hắn đột nhiên trống rỗng và tối tăm. Một lúc trước nó đã tràn ngập các linh mục công nghệ và Servitor, và không khí ồn ào với sự tĩnh lặng và tiếng bấm của máy đọc mã. Bây giờ giác quan của hắn đã chìm vào bóng tối và không tìm thấy gì cả.
Một chữ rune màu xanh sáng lên trên màn hình mũ trụ của hắn. Lạnh lẽo. Mức độ lạnh tới chết người.
Hắn bước ra khỏi cột ngưng đọng.
Tiếng bước chân của hắn dội lại như tiếng vọng. Hắn dừng lại và để tâm trí làm quen với hiện tại hoàn toàn khác với quá khứ mà hắn vừa rời đi. Hắn đã bước vào khu vực ngưng đọng trong giai đoạn cuối của quá trình sửa chữa hạm đội, nhưng ngay cả ở giai đoạn đó, chiếc chiến hạm vẫn tràn ngập tiếng ồn. Bây giờ chẳng có gì ngoài tiếng thở của chính hắn và ánh sáng rực rỡ từ chiếc mũ trụ của mình.
Hắn bắt đầu bước đi, tiếng bước chân vang vọng. Không cần phải vội vàng; hắn có tất cả thời gian mà mình muốn. Cánh cửa ra khỏi căn phòng đã được mở sẵn cho hắn. Nếu không có nguồn điện, các pít-tông và ổ khóa sẽ giữ chúng không bị đóng lại ngoại trừ một vụ nổ của bom Melta. Điều tương tự cũng xảy ra với từng cửa sập khác mà hắn di chuyển qua. Hắn đi ngang qua một Servitor sau một giờ. Nó đã đông cứng lại giữa chừng khi đang thực hiện một số nhiệm vụ mà nó đã cố gắng theo đuổi ngay cả khi bóng tối và cái lạnh đã bao trùm xung quanh nó. Những tinh thể băng giá trắng làm tắc nghẽn mắt nó và che phủ những mảng da lộ ra ngoài. Hắn để nó tiếp tục làm cái nhiệm vụ không bao giờ hoàn thành và tiếp tục đi.
Máy tời và thang máy không hoạt động nên hắn phải leo lên cầu thang, từng bậc một, từng mét một. Căn phòng nơi hắn tỉnh dậy cách xa đài chỉ huy. Họ đã bịt kín các vách ngăn nên hắn phải đi qua một mê cung của các lỗ thông hơi. Việc xử lý các bẫy phản xâm nhập cũng có thêm thời gian. Có một khả năng tối thiểu là bất cứ thứ gì cũng có thể phát hiện ra các hệ thống chạy trường ngưng đọng, nhưng họ không chấp nhận khả năng đó, nên họ đã chôn hắn thật sâu. Phải mất thêm một giờ nữa hắn mới lên được tầng chỉ huy.
Cuối cùng hắn đã tới đài chỉ huy. Xung quanh hoàn toàn tối tăm. Cửa chớp bọc thép chặn tầm nhìn của các ngôi sao bên ngoài. Bóng ma của các ngăn dữ liệu hiện ra trong im lặng. Những hàng dài Servitor được treo bất động trên các bức tường của những rãnh sâu chạy ngang boong tàu. Chiếc ngai chỉ huy trống trải phía trên hắn, được bọc trong lớp băng giá, lấp lánh dưới ánh sáng từ thấu kính của mắt hắn ta.
Hắn di chuyển khắp căn phòng, dễ dàng tìm thấy chiếc bàn điều khiển mình cần ngay cả khi trong bóng tối. Nó đã tắt nguồn và nguội lanhj , nhưng có thể dùng cách vật lý để khởi động nó. Tiếng lạch cạch của dây xích và bánh răng của tay quay tràn ngập trong bóng tối. Hắn tiếp tục quay cho đến khi cỗ máy phản hồi, rồi vặn một loạt mặt số được đặt vào bảng điều khiển. Ở đâu đó bên dưới boong tàu, nguồn năng lượng dự trữ đã thức dậy và bắt đầu hút sự sống vào một số lượng hệ thống rất nhỏ.
Ánh đèn nhấp nháy trong một hẻm núi máy móc, và ba con servitor co giật khi máu tươi ấm nóng được bơm vào da thịt chúng. Bên ngoài thân tàu, một hệ thống liên lạc duy nhất bắt đầu sàng lọc khoảng trống để tìm tín hiệu. Nó vẫn chưa tìm thấy cái nào, nhưng nó không được mong đợi; nó chỉ cần thức và lắng nghe khi có tín hiệu đến.
Hình bóng đó bước lên bậc chỉ huy và ngồi xuống. Sẽ phải chờ đợi rất lâu, nhưng vì hắn vừa mới trôi qua một năm trong chớp mắt nên vài tuần nữa cũng chẳng là gì. Hơn nữa, hắn sẽ không đơn độc trong tất cả những điều đó; có một Quân đoàn và một hạm đội đã sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng hiện tại, sự im lặng trống rỗng và bóng tối sẽ là của hắn , và chỉ của riêng hắn mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro