CHƯƠNG 2
Qokang Oasis - Cung điện Hoàng Gia, Terra
Sương mù từ dòng thác nước chạm vào mặt Armina Fel và bà ta hít vào mùi hương của nó. Âm thanh của dòng nước chảy qua đường ống tuabin bao trùm lấy bà, khiến bà gần như bị điếc và như bị mù. Tuy nhiên, bà ta không bị mù, thực sự không phải vậy, và cho dù tiếng nước chảy có át đi những âm thanh khác, bà ta vẫn có thể nghe thấy.
Tâm trí bà ta nhìn thế giới xung quanh như thể bà đang nhìn vào một bức tranh. Nét vẽ là dòng chảy của warp, luôn hiện diện và luôn thay đổi dưới vật chất thực tại, còn mực là sự cộng hưởng của suy nghĩ và cảm xúc. Lan can đá bà đang tựa vào đã trở thành hiện thực bởi cảm xúc vang vọng của tất cả những ai từng chạm vào nó. Một người đàn ông đã đứng đây và nghĩ đến việc nhảy lầu tự tử. Anh ta đã rời đi với việc làm chưa hoàn thành, nhưng dấu vết tuyệt vọng của anh ta vẫn còn ở nơi bàn tay anh ta đã nắm chặt vào lan can đá. Đêm qua có ba người hầu trẻ tuổi đã ngồi ở đây, chân họ đung đưa trong không khí, họ phấn khích trước sự mạo hiểm mà họ đang gặp phải. Cách đây rất lâu, cái người được gọi là Hoàng đế cũng đứng ở đây như bà ta bây giờ. Bóng ma của sự hiện diện đó giống như sức nóng vẫn còn đọng lại trong đống lửa. Và bên dưới đó.....
"Cô có tin tức gì không, quý cô ?' Giọng của Rogal Dorn xuyên qua tiếng thác nước gầm rú truyền đến bà ta. Bà ta quay lại, và sự hiện diện của ngài lấp đầy tâm tríbà, một viên kim cương tỏa sáng dưới ánh nắng phản chiếu của mặt trời. Armina Fel lắc đầu. Cơ thể đau nhức từ da đầu đến lòng bàn chân. Bà ta đã rất yếu ớt và càng ngày càng yếu đi. Và bà không thể yếu đuối mãi được.
'Một báo cáo từ Phaeton, thưa ngài. Ngài muốn diễn đạt bằng ngôn ngữ trực tiếp hay bằng ý nghĩa thiêng liêng?'
Sự hiện diện của ngài ấy ngày càng gần hơn. Các vệ sĩ Huscarl vẫn ở xa xa, tâm trí họ chỉ còn những tiếng vang nhỏ của vị Primarch.
"Ý nghĩa là đủ rồi," ngài nói và dừng lại cách cô hai bước. Cô cắn môi và để cho cơn đau nho nhỏ kích hoạt ký ức thực tế của mình. Những lời phát ra từ miệng cô là những âm thanh đều đều buồn tẻ của một hồi ức chính xác.
'Tất cả là sự im lặng. Không có con tàu nào đang đến. Không có tin tức nào đến. Tất cả chỉ là sự im lặng." Giọng bà ta dừng lại khi những âm tiết cuối cùng của lời tiên tri vang lên từ bà. Bà ta rùng mình khi ký ức mờ dần.
"Chỉ vậy thôi à?" Dorn hỏi sau một giây.
'Vâng, thưa ngài.'
'Và thông điệp hiện tại như thế nào?'
'Thật khó để nói, nhưng tôi có cảm giác rằng nó mới được gửi gần đây, được gửi trong quá khứ gần hoặc tương lai gần.'
'Còn những thế giới khác, họ đã trả lời chưa?'
'Không thưa ngài, nhưng mà....'
"Họ có thể chưa nhận được thông điệp," Dorn hoàn thành câu trả lời của mình, "hoặc chúng ta có thể chưa nghe thấy câu trả lời."
'Có lẽ đúng như vậy, thưa ngài.'
Dorn chìm vào im lặng. Armina Fel cẩn thận nuốt nước bọt. Bà ta không thể nhìn thấy gì trong suy nghĩ của Primarch, nhưng bề mặt tâm trí của ngài đang cộng hưởng trong warp giống như mặt trời tỏa nhiệt vào khoảng không. Bà thấy ngài thất vọng, nhưng hơn thế nữa, ngài còn đang lo lắng. Cũng có lý do cho sự lo lắng này, chúng đọng lại trong những suy nghĩ vượt quá khả năng cảm nhận của bà ta.
"Xin thứ lỗi, thưa cô," Dorn nói. "Ta phải cảm ơn cô vì sự phục vụ của mình một lần nữa.'
Bà ta cố gắng giữ thẳng lưng nhất có thể và quay mặt về phía ngài.
'Tất cả chúng ta đều là chiến binh trong cuộc chiến này, thưa ngài. Tôi cho đi những gì tôi có thể."
"Nói hay lắm."
Bà ta nghĩ mình đã nhìn thấy một tia sáng le lói của điều gì đó, có thể là sự ngưỡng mộ trong những góc cạnh pha lê trong suy nghĩ của ngài ấy. Bà ta cúi đầu. Điều gì đã chuyển động trong tâm trí của một tạo vật như vậy? Rogal Dorn không phải là con người. Ngài ấy thậm chí còn không phải là một người biến đổi như các con trai cùng mã gen của ngài. Ngài là một tạo vật khác, một tạo vật di chuyển và nói chuyện như một người đàn ông, nhưng chỉ chia sẻ những phẩm chất đó với con người, kiểu như một con cá và một người đàn ông giống nhau ở chỗ đều có máu và xương. Ngài đã suy nghĩ và cảm nhận, và những suy nghĩ và cảm xúc đó có chung một điều gì đó có hình dạng tương đương với con người. Chúng chảy tràn, nổ lách tách và đốt cháy bề mặt tâm trí ngài, chiều sâu của chúng không thể dò được, và sự tinh tế của chúng khiến bà không thể nắm bắt được. Nhưng tất cả cảm xúc đó đều ở đó: giận dữ, đau buồn, đau đớn và hy vọng, mỗi thứ đều là một tia sét đánh vào tia sáng cảm xúc của con người.
Về nhiều mặt, ngài ấy gần gũi với con người hơn là với các chiến binh trong Quân đoàn của mình. Họ có cùng dòng máu với ngài, nhưng tâm trí của họ đã bị cắt xẻ tùy theo mục đích, bản năng bị cắt bỏ, cảm xúc được lựa chọn, loại bỏ và phần còn lại được định hình lại. Họ là những tạo vật bị hạn chế. Dorn thì không; Ngài là con người được thể hiện bằng sự siêu việt vĩ đại và rất đáng sợ.
Bà đã nghĩ rằng có lẽ chỉ có mình bà trong số những người phàm trần mới có thể hiểu được điều đó. Bà nhìn không phải bằng mắt mà bằng tâm trí, và không có ai cùng giống loài với bà có thể đứng gần đến thế, vượt qua nhiều khó khăn như bà cùng với Dorn trong những năm tháng đen tối nhất. Đôi khi bà tự hỏi liệu những người anh em của ngài có giống như vậy không. Nếu bà nhìn thấy họ, liệu bà có thấy thứ sức mạnh tương tự bao quanh tâm hồn họ như một chiếc vương miện không?
Bà đang định nói gì đó thì đầu óc bỗng cứng đờ. Bà liền thở hổn hển.
Có ai đó ở gần đó, chạm vào tâm trí bà; một người có tâm trí cháy bỏng như một ngôi sao, sáng đến mức cướp mất thị giác của bà.
"Quý cô?" Dorn nói, nhưng giọng ngài nghe xa xăm quá. Miệng bà ta cử động, và bà cảm thấy nước bọt đông cứng trên môi khi cố gắng nói.
"Tôi xin lỗi," bà ta nói, và trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, bà nghe thấy tiếng vọng của những lời nói đó. 'Mấy ngày gần đây thật khó liên lạc được với cậu và ta không thể trực tiếp đến tìm cậu được.'
"Thả bà ấy ra, Sigillite," Dorn gầm gừ.
'Tôi sẽ làm vậy, nhưng chưa phải lúc đâu. Chúng ta cần phải nói chuyện."
'Không có gì để thảo luận nữa.'
'KHÔNG? Một con tàu phát nổ đốt cháy quỹ đạo vùng cực, cả hành tinh gần như được đặt trong tình trạng báo động cao, Trạm không gian Damocles là một lò mổ đang chờ được tái định cư, những cuộc bạo loạn vẫn còn âm ỉ trong các trại tỵ nạn trôi dạt, và Investiary không có gì ngoài dấu vết của trận chiến. Điều đó có vẻ xứng đáng hơn với sự im lặng, chắc vậy nhỉ?"
'Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.'
"Ta không nghi ngờ điều đó.'
'Vậy thì không còn gì để bàn nữa.'
'Quân đoàn Alpha, Rogal. Chúng ở đây, trên đất Terra, và vẫn ở đây nếu ta hiểu chính xác vấn đề.'
Qua làn sương mù xám và lửa tràn vào người, Armina cảm thấy tâm hồn của Primarch đang thay đổi một cách tinh tế. Giọng nói phát ra từ miệng bà ta dường như mềm mại hơn trên đầu lưỡi.
'Đừng lo lắng, bức màn bí mật của cậu về sự tham gia của bọn chúng là rất quan trọng và sẽ không bị phá vỡ.'
'Ngoại trừ ông.'
'Đó là nhiệm vụ của ta, Rogal à. Đây là cuộc chiến trên nhiều mặt trận. Ta đang chiến đấu trong cuộc chiến giống như cậu, theo những cách và ở những nơi mà cậu không thể.'
'Và ông tin rằng đây là trận chiến của ông, không phải của tôi. Một cuộc chiến trong bóng tối và sự im lặng."
'Đúng. Với cách lý giải đơn giản nhất, thì chính xác là nó như thế này."
Dorn im lặng, một lúc sau Armina Fel cảm thấy miệng và lưỡi mình lại cử động.
"Ta nghe báo cáo rằng các thế giới trên lãnh thổ Terra đang trở nên im lặng. Vùng đất bên ngoài bức tường của chúng ta đang trở nên tối tăm. Kẻ thù của chúng ta đang tiến lại gần hơn. Điều đó sẽ đè nặng lên suy nghĩ của cậu hơn là vấn đề này."
"Ông cho rằng cả hai không liên quan với nhau," Dorn nói.
'Đó là một lối suy nghĩ nguy hiểm. Hắn đã tóm được cậu, Rogal. Alpharius đã xúc phạm niềm kiêu hãnh của cậu và khiến cậu tức giận. Hắn muốn cậu khiêu vũ với hắn trong bóng tối, và đó không phải là nơi cậu nên để hắn dắt mũi cậu, bạn của ta ạ."
"Ông sai rồi. Tôi hiểu người anh em của mình và Quân đoàn của hắn. Nằm trong sự dối trá và những bí mật được che giấu bởi những bí mật. Đây không phải là một cuộc xâm nhập đơn giản vào hàng phòng ngự của chúng ta."
'Đó là một cái gì đó lớn lao hơn sao? Một cái gì đó lớn hơn và lớn hơn nữa? Hãy lắng nghe những lời đó. Hắn đã hoàn toàn nắm thóp cậu rồi, ngay cả khi cậu đã cố gắng chuyển gánh nặng của mình cho Archamus. Mối nguy hiểm lớn nhất ở đây là để Alpha Legion dắt mũi chúng ta đi theo con đường mà chúng đã chọn cho chúng ta. Cậu đã nghĩ rằng mục tiêu của chúng là cậu chưa? Không phải mạng sống của cậu, mà là sự kiểm soát của cậu, sự phán xét của cậu?'
"Tôi đã cân nhắc điều đó," Dorn nói.
'Cậu có thể nhìn thấy những cái bóng, nhưng cậu không hiểu hắn ta. Và đây không phải là điều mà cậu đang tin tưởng."
Armina cảm thấy sự tạm dừng hình thành trong tâm trí mình. Bấy giờ sương giá đang phủ khắp từng tấc da của bà. Bà có thể ngửi thấy mùi khói trong miệng.
"Ta hy vọng cậu đã đúng, bạn của ta ơi," Malcador nói. "Vì lợi ích của chúng ta, ta hy vọng cậu đã đúng."
Sự hiện diện biến mất khỏi cơ thể và tâm trí của Armina Fel. Bà chỉ có một khoảnh khắc trống rỗng, rồi ngã xuống đất, cơn đau và cảm giác buồn nôn quay cuồng khắp người, tiếng thác đổ là thứ duy nhất còn lại trong thế giới của bà ta.
Chiến hạm Lachrymae - Khu vực xuyên qua sao Hải Vương
Sigismund kéo chiếc mũ trụ ra khỏi đầu và đặt nó vào khuỷu tay. Tấm chắn chống đạn của đài chỉ huy mở ra, ánh sáng của các vì sao và động cơ tàu chiến tràn ngập bóng tối bên ngoài cửa sổ chính. Các tàu chị em của Lachrymae, Ophelia và Persephone, ở đủ gần để anh có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của mũi tàu vàng của chúng. Roboute Guilliman đã tặng cả ba món quà này cho Rogal Dorn như một dấu hiệu của tình anh em. Ba chiếc khinh hạm luôn chiến đấu cùng nhau, bộ ba lưỡi kiếm cùng ra những nhát chém tóe lửa trong bóng tối. Có những con tàu lớn hơn dưới sự chỉ huy của Sigismund, nhưng ít chiếc có tốc độ nhanh hơn. Hình dáng cồng kềnh của một con tàu tiếp tế giờ đây treo bên cạnh chúng, đổ nhiên liệu và đạn dược mới vào chúng thông qua các bó dây rốn khổng lồ và giàn cập cảng. Thông thường những nhiệm vụ như vậy sẽ diễn ra ở bến tàu, nhưng điều đó không thể thực hiện được ở bức tường phòng thủ bên ngoài của Terra.
"Anh trông mệt rồi," một giọng nói gầm gừ vang lên từ phía sau Sigismund. Anh không cần nhìn cũng biết đó là ai. Giọng nói đó đã trở nên quen thuộc đến mức có thể đó là giọng nói trong suy nghĩ của anh. Fafnir Rann, đội trưởng đội xung kích, dừng lại bên cạnh Sigismund. Có những vết chém mới trên khuôn mặt đầy sẹo của anh ta, và mái tóc đen của anh ta được tết và cuộn vào đáy hộp sọ. Lớp sơn mài màu vàng bám trên áo giáp của anh ta giữa một biển gốm sứ móp méo và xám xịt. Anh ta đã bỏ mũ trụ và khiên chắn, nhưng cặp rìu vẫn treo trên thắt lưng. Mùi máu, mồ hôi và tiếng súng bao trùm lấy anh ta.
"Hai giờ nữa chúng ta sẽ trở lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu," Sigismund nói, lấy bảng dữ liệu từ một sĩ quan boong tàu.
"Hai giờ để tiếp tế cho một con tàu, cạo máu và bồ hóng trên áo giáp và nạp đạn trở lại băng đạn...Sau đó thì sao?"
Sigismund ngước mắt nhìn Rann, cẩn trọng giữ yên nét mặt. 'Có chuyện gì làm anh khó chịu sao, người anh em?'
Ran lắc đầu.
"Năm năm trời," anh ta lặng lẽ nói. 'Năm năm chiến đấu bất phân thắng bại. Đây không phải là chiến tranh thực sự, người anh em ạ. Chúng đến không ngừng, nhưng đây không phải và chưa bao giờ là trận chiến. Đâylà sự sàng lọc."
'Đây là nhiệm vụ của chúng ta. Nhiệm vụ của tôi. Và tôi sẽ hoàn thành nó."
"Đây không phải là công việc dành cho những người như anh," Rann nói, rồi cười toe toét. 'Có lẽ đối với một con chó như tôi. Đi xuyên qua các hành lang và cảm nhận những vòng tròn trên đĩa, đó là cuộc sống của tôi. Nhưng không phải của anh. Anh nên ở bên cạnh Primarch. Anh nên nói chuyện với ngài ấy. Sự hiện diện của anhở đây không phải là cách sử dụng tối ưu nguồn tài nguyên. Tấn công những kẻ điên và đuổi theo những con tàu nổi loạn? Hãy thưởng thức sự thẳng thắn của tôi, nhưng đó là công việc dành cho một chiếc rìu, không phải một thanh kiếm.'
Sigismund cảm thấy như những sợi dây thừng thắt lại lạnh buốt trong ruột. Anh lắc đầu một cái.
"Đành phải như vậy thôi.' Anh nhìn lại bảng dữ liệu và phớt lờ cái nhìn chằm chằm của Rann. Cho dù viên đội trưởng đội tấn công đã nói đúng thì cũng không thành vấn đề.
'Cha tôi đã đặt tôi ở đây, và tôi sẽ đứng ở đây cho đến khi ông muốn điều ngược lại.'
Rann nhìn anh một lúc rồi nhún vai.
"Dĩ nhiên rồi." Anh ta gật đầu và bắt đầu quay đi. "Tuân theo ý ngài, Lãnh chúa Castellan."
Chiến hạm Alpha - Vùng Vịnh giữa các vì sao bên ngoài ánh sáng của Thái Dương Hệ
Chủ nhân của chiến hạm Alpha đã đánh thức hàng trăm đứa con đầu tiên của con mãnh xà. Họ đã chờ đợi ông ta, những hàng dài những người mặc áo giáp xếp hàng trong những hầm tàu không đèn. Họ là những cận vệ Lernaeans, những kẻ hành quyết trong bộ giáp Terminator của Quân đoàn. Họ là những kẻ hủy diệt các nền văn minh, là kẻ sát nhân của Quân đoàn, và giờ họ đang quay trở lại với ánh sáng của Hệ Mặt trời. Họ chưa được trải qua vài tháng trong tình trạng ngưng đọng - chỉ có ông ta mới có được vinh dự đó. Đối với họ đó là cơn hôn mê của một giấc ngủ đông. Phải mất mười hai giờ kể từ khi ông ta kích hoạt thiết bị hồi sinh cho đến khi chiến binh đầu tiên rùng mình tỉnh dậy và nói.
"Chúng ta đã đến gần đến mức nào rồi, thưa ngài?" hắn ta hỏi và cúi đầu.
"Rất gần rồi, và cho đến nay vẫn chưa bị phát hiện.'
Chiến binh Lernaean gật đầu và rùng mình lần nữa. Phiến giáp Terminator của hắn gầm gừ.
'Tôi là người dưới quyền chỉ huy của ngài, thưa ngài.'
"Đánh thức những người khác đi," ông ta đáp lời và rời khỏi khoang tàu tối tăm.
Ông ta leo lên trở lại trong sự im lặng của con tàu và ngồi lên ngai chỉ huy của mình một lần nữa. Ông ta gõ một loạt lệnh vào một số bộ điều khiển bằng điện, và một loạt thông tin được truyền đến các mảng tín hiệu ở bên ngoài thân tàu. Những tín hiệu tầm ngắn thì thầm với những con tàu khác đang nhào lộn bên cạnh chiếc Alpha. Trên mỗi chiếc trong số chúng, một số thủy thủ đoàn vừa thức tỉnh đã trả lời và bắt đầu đánh thức những người anh em còn lại của họ rời khỏi bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro