Cầm duyên
Theo thời gian dần trôi, sinh viên trong học viện cũng ngày càng thưa thớt.
Những sinh viên bị bắt buộc ở lại trường trong kỳ nghỉ năm mới cuối cùng cũng nhận được cơ hội trở về nhà ăn Tết. Ký túc xá nữ nơi Tô Mộc Tranh ở cũng không ngoại lệ. Hôm nay, cô tiễn người bạn cùng phòng cuối cùng – Trần Quả.
Trước khi đi, nữ sinh có đôi chân mày thon dài hơi nhíu lại, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ lo lắng.
"Mộc Mộc, em thật sự không muốn về cùng chị sao? Ba mẹ chị sẽ không phiền đâu, mà Nhu Nhu mùng năm cũng sẽ đến nhà chị nữa."
"Không đâu, Quả Quả, chị đừng lo cho em. Một mình em cũng ổn mà." Tô Mộc Tranh cười híp mắt, vẫy tay chào người bạn thân. Trên khuôn mặt cô không hề có chút gì bối rối, nụ cười vẫn luôn rạng rỡ như mọi khi. "Nếu chị còn không đi, sẽ lỡ chuyến tàu mất."
Nhìn đồng hồ đeo tay, đúng như lời chị em mình nói, Trần Quả dù không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể ngừng khuyên nhủ. Cô bước tới ôm lấy Tô Mộc Tranh, trên gương mặt mình lại tràn đầy vẻ cô đơn, khiến người ta không khỏi phân vân rốt cuộc ai mới là người bị bỏ lại phía sau.
"Nếu buồn chán thì gọi điện cho chị bất cứ lúc nào nhé."
"Biết rồi. Đi đường cẩn thận, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
Chỉ đến khi bóng dáng chiếc xe khuất hẳn, Tô Mộc Tranh mới hạ tay xuống. Cô nhìn bầu trời có chút âm u, le lưỡi một cái. Gương mặt xinh đẹp của cô thoáng hiện vẻ hụt hẫng không giấu được, nhưng nụ cười vẫn không hề phai.
"Thôi nào, về thôi."
Cô khoanh tay, chậm rãi bước trên con đường vắng vẻ. Khuôn viên trường giờ đây hầu như không còn bao nhiêu sinh viên, thậm chí phần lớn giảng viên cũng đã trên đường về quê. Một số người có lẽ đã đoàn tụ với gia đình. Trường học vốn luôn náo nhiệt giờ đây lại mang một chút vẻ cô quạnh.
Hưởng thụ làn gió mang theo ánh nắng chiều nhè nhẹ, Tô Mộc Tranh khẽ thở dài, như thể muốn trút bỏ cảm giác nặng nề trong lòng.
Cô không phải không có nhà để về. Nhưng người anh trai luôn là chỗ dựa của cô hiện giờ lại đang ở nước ngoài, không thể quay về. Cô cũng không muốn trở lại nơi mà sự cô đơn còn nặng nề hơn – nơi được gọi là “nhà” ấy.
Tô Mộc Tranh hiểu rõ cơ hội du học lần này quan trọng với Tô Mộc Thu đến mức nào. Anh cô luôn hứng thú với những điều mới mẻ, nhưng khi nhận được thông báo, anh đã do dự rất lâu, vì lo lắng sẽ phải xa em gái – đặc biệt là trong những khoảng thời gian như hiện tại. Thậm chí, anh từng muốn từ bỏ cơ hội ấy. Chính cô đã phải dùng đủ mọi cách, thuyết phục, an ủi, thậm chí là "lừa dỗ" anh, mới có thể khiến anh yên tâm lên đường.
Khi đó, cô đã mạnh miệng hứa hẹn rằng mình sẽ ổn, rằng không có anh bên cạnh cũng chẳng sao. Nhưng khi thực sự đối mặt với tình huống này, cảm giác cô đơn lại mãnh liệt và khó chịu hơn cô tưởng.
"Không được... Nếu để anh ấy biết, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ hết mọi thứ mà chạy về đây ngay."
Nghĩ đến người anh trai luôn chiều chuộng mình đến mức không ai sánh bằng, nụ cười của Tô Mộc Tranh bỗng trở nên chân thật và dịu dàng hơn.
Trước giờ cơm, cô vòng qua khu vực phòng đàn. Khi sinh viên đã rời đi gần hết, những phòng tập cũng trống trải hơn nhiều. Cô chọn một căn phòng mà mình thường đăng ký, nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Giữa căn phòng yên tĩnh, một cây đàn piano lớn đứng trang nghiêm, mang đến cảm giác cổ điển và trầm ổn.
Khẽ cong môi mỉm cười, Tô Mộc Tranh đóng cửa lại, bước tới ngồi xuống ghế đàn. Cô mở nắp đàn, để lộ những phím trắng đen đan xen, vừa tinh tế vừa đẹp đẽ.
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng chạm lên các phím đàn, phát ra những âm thanh ngắn gọn, trong trẻo. Âm thanh có chút nghịch ngợm khiến cô không nhịn được bật cười. Sau đó, cô đặt cả hai tay lên phím đàn, để những giai điệu mềm mại và thanh thoát trôi chảy mà vang lên.
Nhắm mắt lại, cô để âm nhạc dẫn lối, từng nốt nhạc mượt mà không chút ngắt quãng. Khóe môi cô bất giác nhếch lên, như thể tự hào về chính mình.
Nhưng rồi, hình bóng của người đó không thể tránh khỏi mà hiện lên trong tâm trí cô.
Người đã từng dạy cô chơi bản nhạc này, dẫn cô vào thế giới của âm nhạc, là hai chàng trai trẻ đầy tài năng nhưng cũng vô cùng rảnh rỗi – Tô Mộc Thu và Diệp Tu.
Bản nhạc ấy không phải là tác phẩm của một nhà soạn nhạc nổi tiếng, cũng chẳng phải là một bản nhạc phức tạp với kỹ thuật cao siêu. Đó chỉ là thành quả của hai thiếu niên nghịch ngợm, ngồi cặm cụi cùng nhau sáng tác, biến những nốt nhạc giản đơn thành một giai điệu mà cô yêu thích nhất.
Cô đã tận mắt chứng kiến Tô Mộc Thu và Diệp Tu say mê nghiên cứu, từng chút một hoàn thiện bản nhạc. Và rồi, họ đặt tên nó là "Giai Điệu Đầu Tiên," trao tặng cho cô như một món quà đặc biệt, như một phần ký ức không thể phai nhòa trong cuộc đời cô.
Diệp Tu là người đã nắm tay cô, từng chút một dạy cô chơi đàn, dẫn cô bước vào thế giới âm nhạc. Chính anh đã khiến cô yêu thích cây đàn piano, yêu thích âm nhạc. Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ lại xa đến mức khó có thể gặp mặt.
Cô thở dài, nghĩ đến những điều không thể thay đổi khiến cô thấy lòng mình nặng trĩu. Ngón tay cô vô thức lướt qua phím đàn, từng nốt nhạc vang lên như gọi tên một người: Diệp Tu.
Cô chưa từng nói với bất kỳ ai về điều này. Có lẽ, cũng chẳng ai có thể phát hiện ra. Ngay cả Trần Quả và Đường Nhu, những người bạn thân thiết của cô, cũng chỉ hiểu một chút về cảm xúc của cô. Nhưng cô biết, Diệp Tu có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhận ra.
Cảm giác phiền muộn dâng lên, khiến cô không thể tiếp tục chơi đàn. Cô đóng nắp đàn, đứng dậy rời khỏi phòng, mang theo một nỗi buồn khó tả.
Trở về ký túc xá, cô quyết định đi ăn tối để xua tan cảm giác trống trải. Nhưng khi đến nhà ăn, cánh cửa lớn đã đóng chặt. Chỉ lúc này, cô mới nhớ ra rằng cả bác gái ở căng-tin cũng đã về quê ăn Tết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộc Tranh thoáng chốc nhăn lại khi nghĩ đến việc phải ăn mì gói suốt kỳ nghỉ Tết. Cô xoay người định quay về, nhưng vừa lúc đó, ánh mắt cô bắt gặp một người đang đứng dưới tán cây gần đó.
Ngơ ngác chớp mắt vài lần, cô ngây người mất vài giây rồi lắp bắp:
"… Thầy giáo?"
Người kia, vốn đang mỉm cười, lập tức chuyển sang vẻ bất đắc dĩ:
"Giờ này rồi, đừng gọi anh là thầy giáo nữa."
Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hoàn hồn:
"Diệp… Diệp Tu."
Người bị cô gọi thẳng tên cười khẽ, gật đầu một cái. Anh dập điếu thuốc trên tay, bước tới gần cô.
Tô Mộc Tranh biết Diệp Tu đã không về nhà vì chuyện gia đình, nhưng cô không ngờ anh lại vẫn còn ở lại khuôn viên trường vào thời điểm này. Càng không ngờ hơn, anh lại xuất hiện trước mặt cô, như thể đã đợi cô rất lâu.
Cảm xúc lẫn lộn khiến cô nhất thời bối rối. Chỉ khi thấy anh giơ tay vẫy trước mặt mình, cô mới lấy lại tinh thần.
"Anh… sao chưa về nhà?"
"Ông già và mẹ anh đi nước ngoài, Diệp Thu cũng không về." Diệp Tu nhún vai, nhìn cô đầy ý cười. "Em chưa ăn tối đúng không? Đi, cùng anh ăn gì đó."
"Anh mời sao?" Tô Mộc Tranh chớp đôi mắt sáng, nhìn anh đầy mong chờ.
Diệp Tu cong môi cười, không trả lời mà hỏi lại:
"Muốn ăn gì?"
Cô gần như không cần suy nghĩ, lập tức đáp:
"Ăn kem!"
Nghe vậy, Diệp Tu không khỏi lắc đầu, bật cười bất lực:
"Ăn cái đó thì no kiểu gì?"
Cô cười tươi, ánh mắt long lanh. Anh biết rõ sở thích với kem của cô từ trước đến nay vẫn chẳng hề thay đổi, dù là mười năm hay hai mươi năm.
Tô Mộc Tranh lúc này mới nở nụ cười, cô tất nhiên sẽ không thực sự xem món kem kia như bữa ăn chính. Chỉ là nhờ vài câu trò chuyện vừa rồi, sự gượng gạo ban đầu đã tan biến, cô có thể dùng thái độ bình thường mà đối diện với anh.
"Em muốn ăn mì Ý ở quán Nghĩa Lợi gần trường, trong ngõ hẻm ấy. Anh từng ăn chưa?"
"Chưa, em dẫn đường đi."
Diệp Tu đáp, rồi đứng sang một bên nhường cô đi trước. Tô Mộc Tranh mỉm cười, hiểu ý bước lên dẫn đường. Hai người cùng nhau đi đến quán ăn mà cô nhắc tới.
Đi bên cạnh người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, Tô Mộc Tranh cảm thấy có chút lạ lẫm. Trước đây, vì quy định của trường, giữa họ luôn có khoảng cách nhất định, không dễ dàng để tiếp xúc. Dù vẫn giữ liên lạc qua QQ, nhưng số lần gặp mặt trực tiếp lại ít đến đáng thương, chứ đừng nói là được sóng vai đi như thế này.
Không hiểu sao, từng bước đi cạnh anh, cô lại cảm nhận được một sự gần gũi kỳ lạ. Những ký ức về người đàn ông này chậm rãi ùa về, vừa quen thuộc, vừa khiến trái tim cô khẽ rung động.
Tô Mộc Thu và Diệp Tu quen biết bao lâu, cô cũng quen biết anh bấy lâu. Thế nhưng lúc này, cô lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh dường như rất khác so với Diệp Tu mà cô từng biết.
Rõ ràng là một người hầu như tinh thông mọi loại nhạc cụ, nhưng anh lại không giống những nghệ sĩ âm nhạc thông thường biết cách chăm chút ngoại hình. Điểm này cô đã nhận ra từ lâu. Tuy nhiên, từ khi trở thành thực tập giáo viên, Diệp Tu không thể tiếp tục lôi thôi như trước. Bộ áo sơ mi anh mặc dù có vài nếp nhăn, rõ ràng là chưa được là phẳng, nhưng vẫn toát lên một phong thái rất riêng, khiến người khác không thể không chú ý.
Có một chút xa lạ, nhưng đồng thời cũng rất quen thuộc. Anh mang đến cho cô cảm giác vừa thực tế, vừa mơ hồ khó tả.
"Thế nào, sao cứ nhìn anh mãi thế?"
Diệp Tu tất nhiên không thể không nhận ra ánh mắt dò xét của cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười như trêu chọc.
Tô Mộc Tranh bị câu hỏi bất ngờ của Diệp Tu làm giật mình, cô lè lưỡi nghịch ngợm:
"Nhìn áo sơ mi của anh ấy. Anh không thấy nóng sao? Áo nhăn nhúm hết rồi, nhìn chẳng đẹp chút nào."
"Chỉ cần mặc được là được."
Diệp Tu nhún vai, chẳng buồn quan tâm đến vẻ ngoài của mình.
Rời khỏi cổng trường, họ bước vào con đường lớn. Đột nhiên, Diệp Tu đổi hướng, khiến Tô Mộc Tranh ngơ ngác nhìn theo, không hiểu anh định làm gì. Nhưng anh không giải thích, chỉ kéo cô tiếp tục đi.
Các quán ăn ngoài trường thường đông sinh viên, nhưng vì kỳ nghỉ, nơi đây vắng vẻ hơn nhiều. Một số quán còn đóng cửa, dán thông báo về quê thăm gia đình. May mắn thay, quán mà Tô Mộc Tranh muốn đến vẫn sáng đèn.
Họ chọn một bàn gần cửa sổ trên tầng hai. Theo lời gợi ý của Tô Mộc Tranh, Diệp Tu gọi món, và nhân viên nhanh chóng mang thực đơn kèm món khai vị ra.
"Quán này em thường đi với Quả Quả và Nhu Nhu, thỉnh thoảng cũng rủ Tú Tú. Em rất thích nơi này, nên muốn giới thiệu cho anh."
"Nếu thích, lần sau mình lại đến."
Diệp Tu vừa nhấp một ngụm nước chanh, món bánh mì bơ tỏi và súp ngô nóng hổi đã được mang ra. Hiệu suất phục vụ thật đáng khen.
Tô Mộc Tranh cảm ơn nhân viên, rồi bắt đầu dùng bữa. Cô ngước lên nhìn Diệp Tu, nghịch ngợm nhăn mũi:
"Không được đâu, anh cẩn thận, bị người khác thấy thì phiền lắm đấy."
"Em nói cứ như thể chúng ta đang làm chuyện gì mờ ám vậy." Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không phản bác thêm.
Trường này có kỷ luật nghiêm ngặt, đặc biệt là các quy định về mối quan hệ giữa sinh viên và giáo viên. Ban quản lý luôn lo ngại những trường hợp lợi dụng quan hệ để lấy đề thi hoặc phát sinh tình cảm không phù hợp. Vì thế, mỗi lần gặp nhau, họ đều phải tránh né, thật không dễ dàng gì.
Vì lý do đó, họ mới có ít cơ hội gặp nhau đến vậy.
Tô Mộc Tranh thoáng hiện nét cô đơn trên gương mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần:
"Không biết giờ này anh trai em thế nào rồi."
"Chắc vừa làm việc vừa oán trách thôi." Diệp Tu bật cười, thở dài: "Không chừng còn tìm cách kéo cổ sếp ép quay về nữa. Nghĩ cũng thấy tội."
"Anh trai em không có như vậy đâu!"
Tô Mộc Tranh bật cười phản bác, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng anh trai mình nổi nóng, khiến cô vừa buồn cười vừa thương.
Món mì nóng hổi nhanh chóng được mang ra. Hương thơm lan tỏa làm bụng cô reo lên. Cô vội vàng ăn hết phần bánh mì và súp ngô trước khi chuyển sang món chính, nhưng ăn được một lúc, cô nhận ra mình đã no.
Nhìn gương mặt đầy vẻ đáng thương của cô, Diệp Tu không hề tỏ ra đồng cảm:
"Em gầy quá rồi, tự ăn hết đi."
Tô Mộc Tranh bĩu môi, vẻ mặt như muốn sụp xuống.
Khi đi ăn cùng bạn bè, cô thường chia phần, nhưng lần này lại quên mất sức ăn của mình không nhiều. Sớm biết vậy, cô đã không gọi thêm bánh mì.
Nhìn biểu cảm sinh động của cô, Diệp Tu chỉ biết lắc đầu bất lực:
"Em cứ cố ăn đi. Thật sự không ăn nổi nữa thì anh sẽ giúp."
Đôi mắt Tô Mộc Tranh sáng bừng lên:
"Thật không?"
"Đúng rồi, đúng rồi, đại tiểu thư, mau ăn đi."
Cô lập tức vui vẻ hẳn, động tác cầm dao nĩa cũng trở nên uyển chuyển hơn.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, Diệp Tu biết rằng hành động của mình chẳng khác gì dung túng, nhưng vẫn không nhịn được mà mỉm cười theo.
"Vậy nghỉ Tết này em có dự định gì không?"
"Chắc cũng không làm gì đâu, chỉ ở lại ký túc xá thôi."
Diệp Tu chống cằm nhìn cô, như đang cân nhắc điều gì:
"Muốn ra ngoài chơi không?"
Tô Mộc Tranh ngẩn người, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ.
Nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô, Diệp Tu cũng tự nhận thấy lời đề nghị của mình có phần kỳ lạ. Một người trạch nam như anh lại rủ người khác ra ngoài chơi, đúng là hơi khác thường. Anh khẽ ho một tiếng, đổi lời:
"Hoặc là đi làm thêm cũng được."
Tô Mộc Tranh lưỡng lự gật đầu, nhưng nghĩ ngợi một chút lại lắc đầu:
"Chắc em sẽ không đi đâu. Anh trai nói muộn nhất mùng 2 Tết sẽ về để cả nhà đoàn tụ. Em có lẽ sẽ ở lại phòng luyện tập thôi, cũng không định ra ngoài."
Diệp Tu nhíu mày:
"Chăm chỉ đến vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi, khai giảng là có kỳ thi mà." Tô Mộc Tranh cười tươi, còn tinh nghịch nháy mắt vài cái.
"Thế thì thôi, để dịp khác vậy." Anh nói, rồi lấy từ túi áo ra hai tấm vé, đặt trước mặt cô:
"Đây, tặng em."
"Tosca...?" Tô Mộc Tranh nhìn tấm vé, sửng sốt:
"Không phải nghe nói rất khó để mua sao?"
"Đi cửa sau một chút là có ngay hai vé. Muốn đi không?"
"Muốn!" Hai mắt Tô Mộc Tranh sáng rực, vẻ mặt đầy phấn khích.
Nhìn cô gái nhỏ đầy mong chờ, Diệp Tu bật cười:
"Đợi đến lúc đó rồi hẹn lại thời gian. Suất diễn kéo dài đến cuối tháng Ba, em xem tình hình thế nào rồi báo anh."
Tô Mộc Tranh cười rạng rỡ gật đầu, cả người như tỏa ra niềm vui. Cô cầm dao nĩa lên, tốc độ ăn cũng nhanh hơn hẳn, dường như có thể ăn hết cả bàn thức ăn.
Diệp Tu ngồi yên lặng, chậm rãi dùng bữa. Chỉ vài ba đũa, anh đã ăn xong phần của mình. Anh cầm khăn lau miệng, chờ cô gái nhỏ đang cố gắng "chiến đấu" với đống đồ ăn trên bàn.
Khi Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng chịu thua, không thể ăn thêm được nữa, cô đẩy đĩa về phía anh. Diệp Tu không hề ngần ngại, dùng luôn dĩa của cô để cuốn mì lên ăn, khiến cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn.
Tô Mộc Tranh nhìn Diệp Tu sử dụng đồ ăn của mình, mắt không dám nhìn thẳng vào anh, gò má ửng đỏ. Cô tự nhủ là do không khí trong phòng quá ấm áp, nhưng trong lòng lại có chút xốn xang. Cô chợt nhận ra, có lẽ Tết này không tệ đến vậy. Chỉ là, có lẽ cô thật sự không nên bỏ mặc anh trai như thế.
Cô lặng lẽ tự kiểm điểm bản thân, nhưng khi nhìn thấy mình đang ở đây, một mình với Diệp Tu, cô lại cảm thấy mọi thứ dường như cũng không tồi.
Sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng, Diệp Tu lại lấy khăn giấy lau miệng, xác nhận đã ăn no, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị thanh toán. Khi ra khỏi quán, màn đêm đã buông xuống, và một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tô Mộc Tranh không khỏi rụt cổ lại.
Diệp Tu nhìn cô bất đắc dĩ: "Choàng khăn quàng cổ vào đi, không sẽ cảm lạnh."
"Ô, biết rồi."
Tô Mộc Tranh nhanh chóng lấy khăn quàng cổ từ trong túi ra, quấn quanh cổ, chiếc khăn phản chiếu ánh sáng trong đêm tối.
Trường học xung quanh không có gì đặc biệt để dạo chơi, nên cả hai chỉ đi chậm rãi trên đường. Khi họ quay lại khu ký túc xá, đã khá muộn. Trường học rộng lớn vẫn giữ một cảm giác lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Tô Mộc Tranh nghĩ đến việc sẽ một mình trong ký túc xá tối nay, cô cảm thấy hơi rùng mình.
"Mộc Tranh, sau có chuyện gì à?"
"Không có gì." Tô Mộc Tranh lắc đầu, rồi không tự chủ được lại gần Diệp Tu, tìm cảm giác an tâm. "Có chuyện gì sao?"
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, Diệp Tu suy nghĩ một chút rồi đoán được cô đang nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đưa tay nắm chặt tay cô, tay anh ấm áp, khiến cô bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh. Diệp Tu không thay đổi sắc mặt, nhưng cái nhìn của anh lại khiến cô cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Diệp Tu cười nhẹ, ánh mắt ấm áp như ánh đèn trong phòng. Cả khóe mắt anh cũng cong lên, tràn đầy ý cười.
"Anh sẽ đàn dương cầm cho em nghe."
Anh dẫn Tô Mộc Tranh vào phòng đàn, ngay khi bước vào, ánh mắt Diệp Tu đã dừng lại trên bản nhạc với kiểu chữ xinh đẹp của cô. Quay đầu lại, anh cười nhẹ, rồi bắt đầu viết tên mình lên đó.
Khi vào phòng đàn, Diệp Tu kéo Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh mình trên chiếc ghế đàn. Tay anh đặt lên đàn dương cầm, khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé hơn rất nhiều, tay anh so với cô lớn hơn ba bốn lần.
"Chung quy anh lớn hơn em, lại là nam sinh mà." Anh xoa đầu cô, rồi ấn xuống phím đàn. Những âm thanh trôi chảy vang lên, khiến không gian như bừng sáng, kỹ thuật của anh rõ ràng vượt trội hơn cô rất nhiều.
Tô Mộc Tranh mở to mắt, trong nháy mắt nhận ra bản nhạc anh đang chơi. Cô đã từng biểu diễn chính bản nhạc đó không lâu trước đây.
Cô gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Tu, vô thức cảm thấy mũi mình hơi cay. Những giai điệu đơn giản dưới tay anh lại như được thổi thêm sức sống, không có sự cố ý, anh chỉ đơn giản là chơi theo bản nhạc cũ mà họ từng cùng nhau chơi.
Khi bản nhạc kết thúc, Diệp Tu nghiêng đầu nhìn cô, nở một nụ cười tươi. "Có nhớ không?"
"Ừm..." Tô Mộc Tranh khẽ khịt mũi, "Hóa ra anh cũng còn nhớ."
"Thế nào mà quên được, đây là tác phẩm đầu tiên của chúng ta mà." Diệp Tu lại xoa đầu cô một lần nữa, "Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ."
Tô Mộc Tranh ngây ra nhìn anh, cảm thấy như tim mình bỏ qua hai nhịp. Sau đó, nhịp tim cô đột nhiên nhanh hơn.
"Anh còn nhớ?"
"Dĩ nhiên, chỉ là không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho em."
"Không, không sao." Tô Mộc Tranh lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác mà cô không thể hình dung, chỉ cảm thấy mũi mình càng thêm chua xót. "Thế này là đủ rồi."
"Lần sau sẽ bù lại cho em." Diệp Tu nhẹ nhàng giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đáp, "Lần sau sẽ đưa em một bản nhạc mới, từ từ dạy em chơi, đó là chương hai của bản nhạc này."
Tô Mộc Tranh cảm thấy giọng mình có chút khàn, không khỏi cong môi cười, rồi tựa vào người anh, nhận lấy sự ấm áp từ cơ thể anh.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp, Diệp Tu nhẹ nhàng dựa cằm vào vai cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa mà cô không nhìn thấy, giọng nói bên tai lại dịu dàng và đầy yêu thương.
Anh nói, "Sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, lấy lý do chỉ đạo dạy học, như vậy sẽ không bị phát hiện, em thấy thế nào?"
"Được." cô mỉm cười hài lòng cảm thấy thật ấm áp trong giây phút này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro