Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 16_20

Chương 16: Sóng gió - Vân Lãnh Ca làm thơ

Vân Lãnh Ca đồng ý xong thì không nói chuyện nữa, chỉ im lặng không nói nhìn cảnh sắc trong hoa viên.

Nhất thời trong đình trở nên yên tĩnh, Vân Xuân Ca thấy ba người họ không nói lời nào, hơi nóng nảy, hôm nay không thấy Lãnh thế tử, chuyện cười của Vân Lãnh Ca cũng không thấy, mình cố ý xuất hiện còn có ý nghĩa gì nữa, nhưng ba người này không mở miệng khiến nàng vô kế khả thi.

Đột nhiên, Hạ Yên Nhi lên tiếng "Hôm nay cảnh xuân vừa lúc, không bằng chúng ta làm thơ đi?"

"Tốt tốt, chủ đề cảnh xuân thì thế nào?" Hạ Ngữ Nhi đang cảm thấy nhàm chán lập tức phụ họa.

"Đề nghị của Hạ tiểu thư thật không tệ, đại tỷ, không thành vấn đề chứ?" Vân Xuân Ca làm như không quan tâm nói, trong lòng lại mừng như điên, lần này Vân Lãnh Ca phải mất thể diện rồi.

Vân Lãnh Ca thầm cười lạnh, rất nhiều người biết nàng không biết chữ, chứ đừng nói đến làm thơ, Hạ Yên Nhi ra tay quả nhiên không giống người thường, so với kia kẻ chỉ biết mồm mép như Hạ Ngữ Nhi thì mạnh hơn nhiều, ánh mắt Âu Dương Phong quả thật quá kém.

Nhưng Hạ Yên Nhi bởi vì vừa rồi nàng trêu chọc nàng ta mà ghi hận nàng sao? Nhìn qua không phải là hạng người nhỏ nhen thiếu tâm nhãn như vậy. Nhưng có vẻ như là địch chứ không phải bạn, Vân Lãnh Ca mặt không đổi sắc, vân đạm phong khinh mở miệng nói hai chữ: "Tùy ý" khiến ba người cảm thấy Vân Lãnh Ca có phải vẻ không vui? Dù sao cũng rất nhiều người biết nàng không biết chữ, lúc này khẳng định không vui rồi.

Trong lòng Hạ Ngữ Nhi càng thêm hả hê, bây giờ Vân Lãnh Ca còn đang giả bộ, lát nữa xem nàng ta không làm được thơ thì bẽ mặt đến thế nào, nàng vui vẻ nói: "Âu Dương Thế tử, còn có đại ca, mấy người nhất định phải cho bọn ta một lời bình đấy." Xem ngươi bẽ mặt trước mặt thế tử thế nào, cho dù có mồm miệng lanh lợi đến đâu, nữ tử thô tục như nàng ta chắc chắn Thế tử sẽ không thích.

Hạ Ngữ Nhi nhận được lời đồng ý của hai người, dường như không hề suy nghĩ, không kịp chờ đợi đã mở miệng, vậy ta làm trước:

"Liêm trung lệ xuân từ,

Lâu ngoại xuân canh lục,

Ngũ bộ hương hoàn thân,

Tam canh do hành lữ"

Mặc dù không phải rất tốt, nhưng dường như Hạ Ngữ Nhi không cần suy nghĩ, trong thời gian ngắnđã có thể nghĩ ra được một bài thơ như thế đã thật sự không tệ, không hổ danh là tài nữ Đông Dương. Vân Lãnh Ca nhíu mày, không lên tiếng, không đưa ra bình luận, nhưng ánh mắt Hạ Hạo Nhiên nhìn về phía Hạ Ngữ Nhi tràn đầy hài lòng, theo hắn thấy, mặc dù Vân Lãnh Ca xinh đẹp hơn Hạ Ngữ Nhi, nhưng so về tài năng thì lại thua kém không chỉ một chút, căn bản không thể so sánh với Hạ Ngữ Nhi, mặc dù có phần bất công với Vân Lãnh Ca, nhưng hắn cũng rất vui lòng xem nàng xấu mặt.

Âu Dương Phong chỉ là gật đầu nói một câu "Không tệ", khiến Hạ Ngữ Nhi mừng rỡ như điên, có thể thấy rõ nét vui mừng trong ánh mắt nàng ta.

Tiếp đến Hạ Yên Nhi cũng làm một bài, Vân Lãnh Ca nghe xong bài này, thấy nữ tử này rất có tâm kế, không tốt hơn Hạ Ngữ Nhi nhưng cũng không bôi nhọ tài danh của bản thân, Vân Lãnh Ca miễn cưỡng nhìn nàng một cái, trước một Hạ Yên Nhi có tâm kế, rõ ràng Hạ Ngữ Nhi ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp hơn chút, những phương diện khác còn chưa đủ để nàng liếc mắt, trong lòng một lần nữa kinh bỉ mắt nhìn của Âu Dương Phong.

Đầu của hắn bị lừa đá mới có thể coi trọng Hạ Ngữ Nhi.

Hiển nhiên Âu Dương Phong cũng nghĩ đến điểm này, hầu như trước kia rất ít khi hắn chú ý tới Hạ Yên Nhi, chỉ biết nàng ta là một nữ tử kiệm lời, bây giờ nhìn lại cũng là kẻ thâm tàng bất lộ, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Yên Nhi, chậm rãi nói một câu "Rất tốt."

Hạ Yên Nhi chỉ lắc đầu một cái, mỉm cười không nói, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.

Chưa làm thơ chỉ còn lại Vân Xuân Ca và nàng, nàng nhìn lướt qua Vân Xuân Ca, nhàn nhạt mở miệng: "Đại tỷ, ngươi trước đi."

Vân Xuân Ca cũng không nhiều lời, nàng ta đang rất chờ mong Vân Lãnh Ca làm thơ nhanh lên một chút, trong đầu đã sớm nghĩ xong, lưu loát mở miệng ngâm:

"Yến thảo như bích ti,

Tần tang đê lục chi,

Xuân sắc tình phương hảo,

Mạc tham âm vũ triều."

Vân Lãnh Ca nghe xong, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, xem ra chính đại tỷ nàng cũng có chút tài năng.

Mấy người đã làm xong, chỉ còn lại Vân Lãnh Ca, người trong đình đều nhìn về Vân Lãnh Ca, ý tứ không cần nói cũng biết, trong mắt Hạ Ngữ Nhi và Vân Xuân Ca đều là một mảnh vui mừng, đến Hạ Yên Nhi luôn tỉnh táo, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng mong đợi, không biết là mong đợi Vân Lánh Ca làm thơ hay mong đợi nàng bị bẽ mặt đây.

Vân Lãnh Ca thầm bĩu môi, miễn cưỡng mở miệng:

"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao,

Vạn điều thùy hạ lục ti thao.

Bất tri tế diệp thùy tài xuất,
Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."

Hiện tại vừa lúc là tháng hai, bài thơ này hợp lý hợp tình. Tha thứ cho nàng đi, đạo lại bài "Vịnh Liễu"(*) này, vừa rồi nàng một mực chú ý đến mấy người, căn bản không nghĩ ra thơ từ gì khác, hơn nữa cái kiểu nghiền ngẫm từng chữ một đoán chừng nàng cũng không không làm được.

(*) Bài thơ "Vịnh liễu" - Hạ Tri Trương

Phiên âm

"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao,

Vạn điều thùy hạ lục ti thao.

Bất tri tế diệp thùy tài xuất,

Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."

Dịch nghĩa

Ngọc biếc trang điềm thành một cây cao,

Vạn nhành rủ xuống những sợi tơ biếc.

Chẳng biết những lá nhỏ đã bị ai cắt mất,

Gió xuân tháng hai như kéo dao.

Nghe xong bài này của Vân Lãnh Ca, vẻ mặt mấy người biến hóa rất lớn, ánh mắt Vân Xuân Ca là không thể tin, nàng làm sao có thể sẽ làm ra bài thơ xuất sắc như vậy, nhất định có người dạy nàng, nhất định là vậy, giống như tìm được cái cớ cho mình, tâm Vân Xuân Ca vững vàng hơn chút, nhưng ánh mắt khi nhìn về Vân Lãnh Ca vẫn chưa thể bình tĩnh, mấy người khác cảm thấy rất kinh ngạc, Vân Lãnh Ca không phải một chữ bẻ đôi cũng không biết ư, sao lại có thể làm ra tác phẩm xuất sắc như thế, trước kia giả ngốc hay sau lưng có người dạy nàng.

"Vân nhị tiểu thư thâm tàng bất lộ, vì sao trước kia bản Thế tử không phát hiện ngươi có tài như vậy?" Âu Dương Phong ánh mắt kỳ dị, ánh mắt hắn mang theo tìm kiếm, trong mắt lóe lên nồng đậm nghi hoặc, hiển nhiên không tin bài thơ này là Vân Lãnh Ca làm, Âu Dương Phong nói xong, những người khác trong lòng đều có suy nghĩ riêng.

"Âu Dương Thế tử căn bản không hiểu rõ Lãnh Ca, ta và Thế tử qua lại rất ít, Thế tử làm thế nào biết Lãnh Ca có tài hay không?" Vân Lãnh Ca quay đầu, tỉnh táo nói, đây là lần đầu tiên cẩn thận nhìn thẳng Âu Dương Phong, mặt như ngọc, nhan như hoa, tuấn mỹ như vậy, quả là có vẻ ngoài rất tốt.

Âu Dương Phong cau mày, Vân Lãnh Ca phải chăng đang nhắc đến quan hệ cá nhân giữa nàng và hắn? Là nàng ngốc thật hay vẫn chỉ là tạm thời đánh đòn phủ đầu, dù sao hiện tại quả thật nàng không nên tiếp xúc quá nhiều với hắn, nhưng nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca quả thật không phải là đang nói đùa. Còn có bài thơ này thì sao?

Âu Dương Phong cảm thấy hôm nay Vân Lãnh Ca thật sự thay đổi quá nhiều, bất luận là bên ngoài hay là nội tại, khiến hắn vô cùng bất ngờ, nhưng điều này cũng có thể vì muốn hấp dẫn hắn? Nếu như là vậy, Vân Lãnh Ca thành công, hôm nay thật sự nàng đã thành công lọ vào mắt hắn, để hắn tò mò về nàng, như thân phận hắn tôn quý, nến Vân Lãnh Ca không có chủ động, hắn cũng sẽ không chủ động đến gần.

Khi mới nghe thấy lời Vân Lãnh Ca, Hạ Ngữ Nhi có phần vui vẻ, dù sao nếu Vân Lãnh Ca không dây dưa với Âu Dương Phong nữa, đối với nàng cũng là một chuyện tốt, nhưng đảo mắt nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Âu Dương Phong nhìn Vân Lãnh Ca, trong lòng Hạ Ngữ Nhi vang lên hồi chuông báo động, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca thực sự đã hấp dẫn được Âu Dương Phong, tiện nhân Vân Lãnh Ca này, quả nhiên nàng ta vờ tha bắt thật, là nàng đã xem thường nàng ta.

Ánh mắt Hạ Ngữ Nhi lạnh lẽo, giọng điệu khiêu khích ý nói "Đây là thơ Vân nhị tiểu thư sáng tác sao? Thật khiến người ta cảm thấy không thể tin, có phải là mời người viết thay chăng…" . Hạ Ngữ Nhi cảm giác mình hoài nghi không phải không có lý, dù sao rất nhiều khuê tú vì danh tiếng của mình, mời người viết thay có khối người, mà chính nàng đã cho rằng Vân Lãnh Ca là vì hấp dẫn Âu Dương Phong, nên nàng cảm thấy Vân Lãnh Ca nhất định đã tìm người viết thay rồi.

Vân Lãnh Ca mắt lạnh nhìn nàng ta, nếu như ban đầu lời nói của Âu Dương Phong chỉ là nghi vấn và tò mò, thì lời nói của Hạ Ngữ Nhi chính là chất vấn, khiêu khích trắng trợn và vũ nhục, Vân Lãnh Ca mặt không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng "Đã không có chứng cớ thì không được đổ lỗi cho người khác, Hạ đại tiểu thư không hiểu đạo lý này sao? Nếu như ngươi có chứng cớ chứng minh ta tìm người viết thay, trở lại nói với ta, nếu không ta thực sự không nhận nổi cái danh này, kính xin Hạ Tiểu thư thu hồi lời nói vừa rồi." Giọng nói rét lạnh như băng.

Vân Xuân Ca cũng không tin đây là thơ Vân Lãnh Ca sáng tác, thấy Hạ Ngữ Nhi nhằm vào Vân Lãnh Ca, mình đứng giữa Vân Lãnh Ca và Hạ Ngữ Nhi, đương nhiên phải giúp Hạ Ngữ Nhi, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, vì vậy nàng mở miệng: "Nhị muội, muội cần gì phải để ý như vậy? Hạ đại tiểu thư chỉ nói đùa một câu vậy thôi, dù sao Nhị muội đột nhiên có thể làm ra bài thơ tinh hoa như vậy, ta cũng cảm thấy kinh ngạc."

Ý của nàng chính là nàng cũng không tin đây là thơ Vân Lãnh Ca tự mình làm từ rồi, Vân Lãnh Ca giận quá hóa cười, không giống như nụ cười xa cách trước kia, khóe miệng kéo lên, tròng mắt chớp động đầy ý cười, khiến gương mặt vốn thanh lệ trở nên chói lọi, giọng nói lại băng hàn rét lạnh: "Thật sao? Ta đã nói, muốn gán tội gì cũng phải có chứng cớ, nếu như nói giỡn, vậy ta cũng không khách khí nói phải chăng thơ vừa rồi Hạ đại tiểu thư làm cũng là nhờ người viết thay, dù sao ngươi không hề nghĩ ngợi đã ngâm ra thơ, có phải rất khả nghi không?" Vân Lãnh Ca chớp chớp mắt, quay lại đã thấy tròng mắt giận dữ của Hạ Ngữ Nhi, nụ cười càng sâu hơn, trong lời nói mang theo ý cười tiếp tục mở miệng "Ta cũng chỉ là đang nói giỡn mà thôi." Nói xong bèn mân môi, không lên tiếng nữa.

Người trong đình lại càng lúng túng hơn, Hạ Ngữ Nhi tức giận muốn mắng to, lại ngại có Âu Dương Phong ngồi đó nên không tiện phát tác, lời nói của Vân Xuân Ca bị Vân Lãnh Ca chận trở về cũng không mở miệng được, Hạ Yên Nhi Hạ Hạo Nhiên sắc mặt xấu hổ, dù sao ngươi hoài nghi người ta viết thay, không có chứng cớ ngươi cũng không thể nói gì, mà Hạ Ngữ Nhi nói rõ ràng như vậy, khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì để hoà giải.

Trong mắt Âu Dương Phong lóe lên tia sáng, cất cao giọng nói "Nếu Vân nhị tiểu thư đã nói điều này là dễ dàng, bản Thế tử cũng rất tin tưởng Vân nhị tiểu thư, bài thơ này thật tuyệt diệu, khiến bản Thế tử rất bội phục, Vân nhị tiểu thư, không biết tên bài thơ này là gì?" Âu Dương Phong mặt không biến sắc dời đi đề tài.

Vân Lãnh Ca nhíu mày, cũng không để ý đến ẩn ý của Âu Dương Phong, đơn giản nói "Vịnh liễu"

"Phú vật nhập diệu, ngữ ý ôn nhu, thơ hay, thơ Vân nhị tiểu thư thật là tài hoa." Âu Dương Phong cười khen.

Người trong đình người của nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện hàn huyên một hồi, Âu Dương Phong và người của Hạ gia đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, Hạ Yên Nhi mở miệng cười: "Chúng ta đã nói rồi, ngày đó Mộ Dung thế tử rầm rộ trở về thành, đến lúc đó sẽ tự mình đến đốn Vân Nhị tiểu thư."

Vân Lãnh Ca từ chối cho ý kiến, nàng sợ mình bởi vì chuyện vừa rồi mà nuốt lời sao? Vân Lãnh Ca gật đầu, không lên tiếng.

"Hạ nhị tiểu thư, ta có thể đi không? Mở miệng là Vân Xuân Ca, Lãnh thế tử nhất định sẽ đi, mình tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này.

"Đương nhiên có thể, ta rất hoan nghênh" Hạ Yên Nhi mỉm cười tiếp lời, nụ cười càng lộ vẻ ý nhị ngọt ngào.

Âu Dương Phong nhìn thật sâu vào Vân Lãnh Ca, sau đó xoay người rời đi, thấy ánh mắt của Âu Dương Phong nhìn về phía Vân Lãnh Ca, Hạ Ngữ Nhi thầm hận không dứt, trừng mắt liếc Vân Lãnh Ca, nhấc chân đuổi theo

Chương 17: Vô sự bất đăng Tam Bảo điện

Vân Xuân Ca nhìn mấy người kia đi khuất khỏi tầm mắt nàng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Lãnh Ca vẫn im lặng không nói ở bên cạnh.

“Hôm nay Nhị muội làm rất tốt, ta cũng không biết từ khi nào thì Nhị muội lại tài hoa như vậy?” Vân Xuân Ca hoài nghi mở miệng nói, nghi ngờ cùng dò xét trong giọng nói rõ ràng như vậy.

Vân Lãnh Ca thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ nhìn về phía Vân Xuân Ca, thản nhiên mở miệng nói: “Chẳng lẽ ra làm chuyện gì cũng phải báo cáo với đại tý sao?” Ánh mắt trong vắt, đồng tử trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Vân Xuân Ca, ẩn chứa sắc bén.

Vân Xuân Ca nghẹn lời, trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, dưới ánh mặt trời mặt nàng sáng rực rỡ như bạch ngọc, dáng người thon dài lung linh giống như được tăng thêm một vầng sáng, cả người sáng ngòi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tao nhã như vậy, làm cho lòng nàng không khỏi nảy sinh cảm giác xấu hổ, loại cảm giác mới nảy sinh này càng làm cho nàng thêm oán giận Vân Lãnh Ca, nàng là dòng chính nữ, mình chỉ là thứ nữ, cho dù là trưởng nữ thì sao, tôn ti trưởng thứ khác biệt, đây là đạo lý từ xưa không thay đổi, cho dù nàng có cố gắng ưu tú hơn, cũng chẳng bao giờ vượt qua được, nếu mình cũng là dòng chính nữ thì tốt rồi, mình nhất định sẽ làm tốt hơn Vân Lãnh Ca.

Ánh mắt Vân Lãnh Ca chỉ thoáng dừng lại trên người Vân Xuân Ca, thấy khuôn mặt Vân Xuân Ca trong nháy mắt thay đổi rất nhiều vẻ, không để ý khẽ nhướng lông mày, thu hồi ánh mắt, nàng mở miệng phân phó nói: “Vận nhi, Ngâm Thư, chúng ta trở về đi.” Vận nhi chỉ cảm thấy hôm nay giống như nằm mơ vậy, tình tiết phập phồng, may mà tiểu thư nhạy bén, cũng không phải chịu thiệt thòi gì, chỉ là bài thơ kia của tiểu thư cũng khiến cho nàng cảm thấy có chút mê hoặc, có thể là tiểu thư ngầm khổ ở trong lòng đi.

Không để ý tới ánh mắt căm hận của Vân Xuân Ca, Vân Lãnh Ca mang theo hai nha hoàn trở về viện của mình.

Vừa mới đi đến cửa viện, Ngâm Cầm đứng ở cửa nhìn xung quanh thấy tiểu thư mình xuất hiện, lộ ra vui mừng, nàng bước nhanh đến nghênh đón, Vân Lãnh Ca có chút nghi ngờ, thản nhiên nhỏ giọng nói, “Có chuyện gì?” Mình để Ngâm Cầm có võ công ở lại trong viện, mộ là sợ Ngâm Cầm đi theo mình dễ bị kích động sẽ hỏng việc, hai là giữ ở trong viện phòng ngừa có người hạ độc thủ sau lưng, chẳng lẽ thật sự có người thừa dịp mình xuất môn mà dùng độc kế hại người như vậy?

Ngâm Cầm đi theo Vân Lãnh Ca vào trong phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, là Tam Di nương và Tứ tiểu thư tới.”

Trong lòng Vân Lãnh Ca kinh ngạc, trong nháy mắt liền sáng tỏ, nàng khẽ gật đầu, hỏi: “Người hiện giờ ở thiên sảnh sao?” Ngâm Cầm liền đáp một tiếp.

Vân Lãnh Ca nhấc chân đi đến thiên sảnh, vừa vào cửa liền thấy hai mỹ nhân đang ngồi, một nhu nhược khiến người ta thương tiếc, một xinh đẹp bình tĩnh, Tam Di nương và Vân Thu Ca đúng là người hai mặt.

Hai người đang ngồi thấy Vân Lãnh Ca đến, vội vàng đứng dậy quỳ gối hành lễ, “Thỉnh an Nhị tiểu thư/ Nhị tỷ tỷ.”

Vân Lãnh Ca nhíu mày, hai người này xem ra là người thông minh, mình không hề được sủng ái, các nàng lại vẫn tôn kính mình như vậy, quả nhiên không để cho người khác bắt được nhược điểm, khó trách dưới sự chưởng gia của Nhị Di nương nhiều năm như vậy mà vẫn sống an ổn.

Trong mắt Vân Lãnh Ca hiện lên ý cười, “Tam Di nương và Tứ muội muội không cần khách khí như vậy, mời ngồi.” Vân Lãnh Ca nâng tay, ý bảo các nàng đứng dậy.

Hai người vâng lời ngồi xuống, Tam Di nương mở miệng cười nói: “Nhị tiểu thư tỉnh lại tỳ thiếp liền muốn đến thăm, lại sợ làm phiền Nhị tiểu thư nghỉ ngơi, hôm nay mới tới cửa, mong Nhị tiểu thư thứ lỗi.” Giọng nói ôn nhu như nước, chỉ sợ nam tử nghe Tam Di nương nói xong, liền cam tâm tình nguyện chết trong dịu dàng này.

“Không sao, có lòng đến là được.” Lời nói của Vân Lãnh Ca vẫn ngắn gọn như trước. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ là vô sự bất đăng Tam Bảo điện (không có việc gì thì không đến chùa).

Tam Di nương không biết phong cách hành sự của Vân Lãnh Ca, còn tưởng rằng trong lòng nàng tức giận, hơn nữa cần một chuyện gì đấy để nói ra, trước mắt ngược lại là một cơ hội tốt.
Tam Di nương cúi thấp đầu, lông mày nhíu chặt, gương mặt vốn nhỏ nhắn yêu kiều càng lộ vẻ ai oán ủy khuất, ngập ngừng nói: “Thật ra tỳ thiếp đã sớm muốn đến thăm Nhị tiểu thư, tiếc là Nhị Di nương phân phó nói không được phép có người đến viện của Nhị tiểu thư, dù sao trước kia vẫn là Nhị Di nương chưởng gia. Tỳ thiếp cũng là có tâm mà không có lực,” lời nói này là thăm dò thái độ của Vân Lãnh Ca, cũng để lộ ra mình đã sớm bất mãn với Nhị Di nương, Vân Thu Ca vẫn an tĩnh ngồi không nói lời nào lúc này cũng nhìn mặt Vân Lãnh Ca, cẩn thận đánh giá, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt nàng.

Vân Lãnh Ca giống như nghe không hiểu hàm ý trong đó, sắc mặt vẫn như cũ không thấy có bất kỳ gợn sóng nào, nàng thản nhiên mở miệng: “Không ngại, Tam Di nương tới khi nào đến Lãnh Ca cũng đều cảm tạ, Ngâm Cầm, sao Tam Di nương và Tứ muội muội đến lâu như vậy còn chưa có châm trà, nhanh đi lấy trà tốt đến đây.”

Ngâm Cầm đang suy nghĩ không biết tiểu thư sẽ trả lời Tam Di nương như thế nào, nghe vậy có chút không hiểu, đáp một tiếng liền đi chuẩn bị trà bánh, Vận nhi cũng đi theo ra ngoài hỗ trợ.

Tam Di nương và Vân Thu Ca lúc này có chút tò mò không biết trong lòng Vân Lãnh Ca nghĩ gì, Tam Di nương cau mày hỏi, “Nhị tiểu thư, chuyện này...”

Vân Lãnh Ca thản nhiên cười, không nói chuyện. Thấy Vận nhi và Ngâm Cầm bưng trà đến, nhìn hai người theo thứ tự đem trà đặt ở trước mặt Tam Di nương và Vân Thu Ca, nàng mới mở miệng, ánh mắt nhìn sâu vào hai người hôm nay đến thăm hỏi, “Tam Di nương và Tứ muội muội nếm thử trà trong viện của ta, tuy không phải là cực phẩm, có chút bần hàn, nhưng bản thân ta uống lại cảm thấy thích hợp với mình, mà hiện tại còn uống thành quen, ta cũng không nghĩ muốn thay đổi uống trà khác, dù sao muốn thay đổi một thói quen cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, miễn là không có ai buộc ta thử loại trà khác, ta cũng cảm thấy trà hiện tại rất tốt, Tam Di nương và Tứ muội muội có hiểu được ý của ta không?” Mắt Vân Lãnh Ca giống như nước mùa thu, con ngươi càng lộ vẻ sáng ngời giống như ngọc đen, nhưng cũng sâu không thấy đáy.

Tam Di nương và Vân Thu Ca hiểu rõ hàm ý trong đó, ý tứ của Vân Lãnh Ca là cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt, miễn là không có người nào phạm đến ranh giới của nàng, nàng cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Hai người có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, Tam Di nương có chút không cam lòng mở miệng khuyên: “Nhị tiểu thư cần gì phải như vậy, chúng ta có thể đổi một loại trà uống ngon hơn, mình uống dễ chịu hơn một chút.” Những năm này cuộc sống nàng một mực đều bị Nhị Di nương chèn ép, mình vẫn cẩn thận ngầm chịu đựng để đổi lấy một chút bình an, cho dù như vậy, Nhị Di nương vẫn thường xuyên uy hiếp mình, nữ nhi của mình cũng bị đè ép không dám đứng ra, Vân Lãnh Ca thay đổi khiến cho nàng cảm thấy đây là một cơ hội, nàng có thể liên hợp với Vân Lãnh Ca cùng nhau vặn ngã Nhị Di nương, vậy về sau mình sẽ là chưởng gia, nếu mình có thể sinh nhi tử, được nâng làm bình thê, vậy Thu Ca sẽ là dòng chính nữ, chắc chắn có một con đường tốt, nàng quan sát Vân Lãnh Ca vài ngày, cảm thấy có rất nhiều hi vọng, cho nên hôm nay mới đến đây.

Mặt Vân Lãnh Ca không động mở miệng nói: “Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui.” Thiếu chút nữa nàng đã nói ra tỷ ngươi không hiểu những câu nói này, hai người này tìm nàng đơn giản là vì nàng có thù oán với Nhị Di nương, nghĩ muốn liên hợp với nàng cùng nhau đối phó Nhị Di nương, sau khi vặn ngã Nhị Di nương, nàng nhất định sẽ trừ bỏ lão phu nhân người cực kỳ có quyền thế trong phủ, quyền chưởng gia cũng sẽ rơi vào tay nàng. Bàn tính này đánh thật vang, đáng tiếc nàng tính sai tính tình của mình rồi, nàng có thù oán với Nhị Di nương, dù nàng có muốn vặn ngã Nhị Di nương, cũng sẽ không bắt tay với người khác, lùi vạn bước mà nói, giúp nàng vặn ngã Nhị Di nương giúp đỡ nàng thượng vị đối với mình có gì tốt, Tam Di nương vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành, chọc vào chỉ sợ toàn thân sẽ tanh, còn không tốt với mình, đánh ngã một con cọp, lại đưa tới một con sói, tổ chim bị phá, trứng cũng không yên lành, đạo lý này nàng hiểu, hơn nữa nàng còn phát hiện thực lực của bản thân chưa đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là một lựa chọn đúng.

Nhìn Tam Di nương còn có điều gì muốn nói, lqd Vân Lãnh Va khoát tay áo, mở miệng nói, “Hôm nay ta mệt mỏi, không bồi Tam Di nương và Tứ muội muội được rồi. Hai vị cứ tự nhiên.” Nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, nàng cũng không muốn nghe các nàng nói những chuyện mà nàng không có hứng thú.

Thấy Vân Lãnh Ca rời đi, gương mặt Tam Di nương trong nháy mắt liền thay đổi, vẻ mặt trầm mặc của Vân Thu Ca cũng bắt đầu hiện lên một chút gấp gáp, Tam Di nương vội vàng mở miệng nói: “Chẳng lẽ Nhị tiểu thư không muốn biết năm đó phu nhân mất như thế nào sao?” Phu nhân trong miệng nàng là chỉ sinh mẫu Lâm thị của Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, nữ nhân ôn nhu kia là bị bệnh mà chết, hình như là bệnh ho lao, bởi vì hàng ngày đều ho khan rất lợi hại, trước khi nàng qua đời còn ho ra máu, hơn nữa chính mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy nàng chết, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì sao.

Thấy Vân Lãnh Ca xoay người lại lần nữa đi đến, Tam Di nương khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Vân Thu Ca ở bên cạnh cũng thả lỏng hơn rất nhiều, Tam Di nương lần nữa mở miệng nói: “Tuy ta không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái, ta có thể khẳng định nhất định là Nhị Di nương đã hại phu nhân, nếu Nhị tiểu thư muốn biết rõ ngọn nguồn trong đó, ta nhất định sẽ cho biết,” vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Vân Lãnh Ca.

Vẻ mặt Vân Lãnh Ca không đổi, trong lòng cười lạnh, “Tam Di nương cho rằng nàng bắt được mạch máu của mình sao, cho là mình nhất định sẽ thỏa hiệp với nàng? Cũng không xưng tỳ thiếp, mà trực tiếp xưng là ta, tuy mình không để ý các nàng không tôn kính mình, nhưng ngực trước sau lại không giống nhau như vậy,lqd người như vậy, coi như bây giờ mình giúp nàng, về sau nàng cũng sẽ không biết cảm ơn, nói không chừng được việc còn có thể cắn ngược lại mình một cái.”

“Chuyện này tự ta sẽ đi tra, Tam Di nương các ngươi về trước đi, chuyện hôm nay ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ kỹ, suy xét xong sẽ mời ngươi tới viện của ta ngồi một lát.” Vân Lãnh Ca trầm tư một chút, mở miệng nói.

Tuy Tam Di nương và Vân Thu Ca đối với kết quả này có chút bất mãn, nhưng cũng không còn các nào khác, may mà Vân Lãnh Ca không nói chuyện kia, nên vẫn còn có cơ hội, hai người liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu ý tứ trong đó, cúi người chào, đứng dậy cáo lui rời đi.

Ánh mắt Vân Lãnh Ca tĩnh mịch nhìn bóng dáng hai người, đứng không nói được lời nào, ba nha hoàn có chút lo lắng nhìn nàng, dù sao đó cũng là sinh mẫu của tiểu thư, bây giờ trong lòng tiểu thư nhất định là rất khổ sở.

Chương 17: Vô sự bất đăng Tam Bảo điện

Vân Xuân Ca nhìn mấy người kia đi khuất khỏi tầm mắt nàng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Lãnh Ca vẫn im lặng không nói ở bên cạnh.

“Hôm nay Nhị muội làm rất tốt, ta cũng không biết từ khi nào thì Nhị muội lại tài hoa như vậy?” Vân Xuân Ca hoài nghi mở miệng nói, nghi ngờ cùng dò xét trong giọng nói rõ ràng như vậy.

Vân Lãnh Ca thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ nhìn về phía Vân Xuân Ca, thản nhiên mở miệng nói: “Chẳng lẽ ra làm chuyện gì cũng phải báo cáo với đại tý sao?” Ánh mắt trong vắt, đồng tử trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Vân Xuân Ca, ẩn chứa sắc bén.

Vân Xuân Ca nghẹn lời, trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, dưới ánh mặt trời mặt nàng sáng rực rỡ như bạch ngọc, dáng người thon dài lung linh giống như được tăng thêm một vầng sáng, cả người sáng ngòi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tao nhã như vậy, làm cho lòng nàng không khỏi nảy sinh cảm giác xấu hổ, loại cảm giác mới nảy sinh này càng làm cho nàng thêm oán giận Vân Lãnh Ca, nàng là dòng chính nữ, mình chỉ là thứ nữ, cho dù là trưởng nữ thì sao, tôn ti trưởng thứ khác biệt, đây là đạo lý từ xưa không thay đổi, cho dù nàng có cố gắng ưu tú hơn, cũng chẳng bao giờ vượt qua được, nếu mình cũng là dòng chính nữ thì tốt rồi, mình nhất định sẽ làm tốt hơn Vân Lãnh Ca.

Ánh mắt Vân Lãnh Ca chỉ thoáng dừng lại trên người Vân Xuân Ca, thấy khuôn mặt Vân Xuân Ca trong nháy mắt thay đổi rất nhiều vẻ, không để ý khẽ nhướng lông mày, thu hồi ánh mắt, nàng mở miệng phân phó nói: “Vận nhi, Ngâm Thư, chúng ta trở về đi.” Vận nhi chỉ cảm thấy hôm nay giống như nằm mơ vậy, tình tiết phập phồng, may mà tiểu thư nhạy bén, cũng không phải chịu thiệt thòi gì, chỉ là bài thơ kia của tiểu thư cũng khiến cho nàng cảm thấy có chút mê hoặc, có thể là tiểu thư ngầm khổ ở trong lòng đi.

Không để ý tới ánh mắt căm hận của Vân Xuân Ca, Vân Lãnh Ca mang theo hai nha hoàn trở về viện của mình.

Vừa mới đi đến cửa viện, Ngâm Cầm đứng ở cửa nhìn xung quanh thấy tiểu thư mình xuất hiện, lộ ra vui mừng, nàng bước nhanh đến nghênh đón, Vân Lãnh Ca có chút nghi ngờ, thản nhiên nhỏ giọng nói, “Có chuyện gì?” Mình để Ngâm Cầm có võ công ở lại trong viện, mộ là sợ Ngâm Cầm đi theo mình dễ bị kích động sẽ hỏng việc, hai là giữ ở trong viện phòng ngừa có người hạ độc thủ sau lưng, chẳng lẽ thật sự có người thừa dịp mình xuất môn mà dùng độc kế hại người như vậy?

Ngâm Cầm đi theo Vân Lãnh Ca vào trong phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, là Tam Di nương và Tứ tiểu thư tới.”

Trong lòng Vân Lãnh Ca kinh ngạc, trong nháy mắt liền sáng tỏ, nàng khẽ gật đầu, hỏi: “Người hiện giờ ở thiên sảnh sao?” Ngâm Cầm liền đáp một tiếp.

Vân Lãnh Ca nhấc chân đi đến thiên sảnh, vừa vào cửa liền thấy hai mỹ nhân đang ngồi, một nhu nhược khiến người ta thương tiếc, một xinh đẹp bình tĩnh, Tam Di nương và Vân Thu Ca đúng là người hai mặt.

Hai người đang ngồi thấy Vân Lãnh Ca đến, vội vàng đứng dậy quỳ gối hành lễ, “Thỉnh an Nhị tiểu thư/ Nhị tỷ tỷ.”

Vân Lãnh Ca nhíu mày, hai người này xem ra là người thông minh, mình không hề được sủng ái, các nàng lại vẫn tôn kính mình như vậy, quả nhiên không để cho người khác bắt được nhược điểm, khó trách dưới sự chưởng gia của Nhị Di nương nhiều năm như vậy mà vẫn sống an ổn.

Trong mắt Vân Lãnh Ca hiện lên ý cười, “Tam Di nương và Tứ muội muội không cần khách khí như vậy, mời ngồi.” Vân Lãnh Ca nâng tay, ý bảo các nàng đứng dậy.

Hai người vâng lời ngồi xuống, Tam Di nương mở miệng cười nói: “Nhị tiểu thư tỉnh lại tỳ thiếp liền muốn đến thăm, lại sợ làm phiền Nhị tiểu thư nghỉ ngơi, hôm nay mới tới cửa, mong Nhị tiểu thư thứ lỗi.” Giọng nói ôn nhu như nước, chỉ sợ nam tử nghe Tam Di nương nói xong, liền cam tâm tình nguyện chết trong dịu dàng này.

“Không sao, có lòng đến là được.” Lời nói của Vân Lãnh Ca vẫn ngắn gọn như trước. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ là vô sự bất đăng Tam Bảo điện (không có việc gì thì không đến chùa).

Tam Di nương không biết phong cách hành sự của Vân Lãnh Ca, còn tưởng rằng trong lòng nàng tức giận, hơn nữa cần một chuyện gì đấy để nói ra, trước mắt ngược lại là một cơ hội tốt.
Tam Di nương cúi thấp đầu, lông mày nhíu chặt, gương mặt vốn nhỏ nhắn yêu kiều càng lộ vẻ ai oán ủy khuất, ngập ngừng nói: “Thật ra tỳ thiếp đã sớm muốn đến thăm Nhị tiểu thư, tiếc là Nhị Di nương phân phó nói không được phép có người đến viện của Nhị tiểu thư, dù sao trước kia vẫn là Nhị Di nương chưởng gia. Tỳ thiếp cũng là có tâm mà không có lực,” lời nói này là thăm dò thái độ của Vân Lãnh Ca, cũng để lộ ra mình đã sớm bất mãn với Nhị Di nương, Vân Thu Ca vẫn an tĩnh ngồi không nói lời nào lúc này cũng nhìn mặt Vân Lãnh Ca, cẩn thận đánh giá, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt nàng.

Vân Lãnh Ca giống như nghe không hiểu hàm ý trong đó, sắc mặt vẫn như cũ không thấy có bất kỳ gợn sóng nào, nàng thản nhiên mở miệng: “Không ngại, Tam Di nương tới khi nào đến Lãnh Ca cũng đều cảm tạ, Ngâm Cầm, sao Tam Di nương và Tứ muội muội đến lâu như vậy còn chưa có châm trà, nhanh đi lấy trà tốt đến đây.”

Ngâm Cầm đang suy nghĩ không biết tiểu thư sẽ trả lời Tam Di nương như thế nào, nghe vậy có chút không hiểu, đáp một tiếng liền đi chuẩn bị trà bánh, Vận nhi cũng đi theo ra ngoài hỗ trợ.

Tam Di nương và Vân Thu Ca lúc này có chút tò mò không biết trong lòng Vân Lãnh Ca nghĩ gì, Tam Di nương cau mày hỏi, “Nhị tiểu thư, chuyện này...”

Vân Lãnh Ca thản nhiên cười, không nói chuyện. Thấy Vận nhi và Ngâm Cầm bưng trà đến, nhìn hai người theo thứ tự đem trà đặt ở trước mặt Tam Di nương và Vân Thu Ca, nàng mới mở miệng, ánh mắt nhìn sâu vào hai người hôm nay đến thăm hỏi, “Tam Di nương và Tứ muội muội nếm thử trà trong viện của ta, tuy không phải là cực phẩm, có chút bần hàn, nhưng bản thân ta uống lại cảm thấy thích hợp với mình, mà hiện tại còn uống thành quen, ta cũng không nghĩ muốn thay đổi uống trà khác, dù sao muốn thay đổi một thói quen cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, miễn là không có ai buộc ta thử loại trà khác, ta cũng cảm thấy trà hiện tại rất tốt, Tam Di nương và Tứ muội muội có hiểu được ý của ta không?” Mắt Vân Lãnh Ca giống như nước mùa thu, con ngươi càng lộ vẻ sáng ngời giống như ngọc đen, nhưng cũng sâu không thấy đáy.

Tam Di nương và Vân Thu Ca hiểu rõ hàm ý trong đó, ý tứ của Vân Lãnh Ca là cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt, miễn là không có người nào phạm đến ranh giới của nàng, nàng cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Hai người có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, Tam Di nương có chút không cam lòng mở miệng khuyên: “Nhị tiểu thư cần gì phải như vậy, chúng ta có thể đổi một loại trà uống ngon hơn, mình uống dễ chịu hơn một chút.” Những năm này cuộc sống nàng một mực đều bị Nhị Di nương chèn ép, mình vẫn cẩn thận ngầm chịu đựng để đổi lấy một chút bình an, cho dù như vậy, Nhị Di nương vẫn thường xuyên uy hiếp mình, nữ nhi của mình cũng bị đè ép không dám đứng ra, Vân Lãnh Ca thay đổi khiến cho nàng cảm thấy đây là một cơ hội, nàng có thể liên hợp với Vân Lãnh Ca cùng nhau vặn ngã Nhị Di nương, vậy về sau mình sẽ là chưởng gia, nếu mình có thể sinh nhi tử, được nâng làm bình thê, vậy Thu Ca sẽ là dòng chính nữ, chắc chắn có một con đường tốt, nàng quan sát Vân Lãnh Ca vài ngày, cảm thấy có rất nhiều hi vọng, cho nên hôm nay mới đến đây.

Mặt Vân Lãnh Ca không động mở miệng nói: “Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui.” Thiếu chút nữa nàng đã nói ra tỷ ngươi không hiểu những câu nói này, hai người này tìm nàng đơn giản là vì nàng có thù oán với Nhị Di nương, nghĩ muốn liên hợp với nàng cùng nhau đối phó Nhị Di nương, sau khi vặn ngã Nhị Di nương, nàng nhất định sẽ trừ bỏ lão phu nhân người cực kỳ có quyền thế trong phủ, quyền chưởng gia cũng sẽ rơi vào tay nàng. Bàn tính này đánh thật vang, đáng tiếc nàng tính sai tính tình của mình rồi, nàng có thù oán với Nhị Di nương, dù nàng có muốn vặn ngã Nhị Di nương, cũng sẽ không bắt tay với người khác, lùi vạn bước mà nói, giúp nàng vặn ngã Nhị Di nương giúp đỡ nàng thượng vị đối với mình có gì tốt, Tam Di nương vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành, chọc vào chỉ sợ toàn thân sẽ tanh, còn không tốt với mình, đánh ngã một con cọp, lại đưa tới một con sói, tổ chim bị phá, trứng cũng không yên lành, đạo lý này nàng hiểu, hơn nữa nàng còn phát hiện thực lực của bản thân chưa đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là một lựa chọn đúng.

Nhìn Tam Di nương còn có điều gì muốn nói, lqd Vân Lãnh Va khoát tay áo, mở miệng nói, “Hôm nay ta mệt mỏi, không bồi Tam Di nương và Tứ muội muội được rồi. Hai vị cứ tự nhiên.” Nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, nàng cũng không muốn nghe các nàng nói những chuyện mà nàng không có hứng thú.

Thấy Vân Lãnh Ca rời đi, gương mặt Tam Di nương trong nháy mắt liền thay đổi, vẻ mặt trầm mặc của Vân Thu Ca cũng bắt đầu hiện lên một chút gấp gáp, Tam Di nương vội vàng mở miệng nói: “Chẳng lẽ Nhị tiểu thư không muốn biết năm đó phu nhân mất như thế nào sao?” Phu nhân trong miệng nàng là chỉ sinh mẫu Lâm thị của Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, nữ nhân ôn nhu kia là bị bệnh mà chết, hình như là bệnh ho lao, bởi vì hàng ngày đều ho khan rất lợi hại, trước khi nàng qua đời còn ho ra máu, hơn nữa chính mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy nàng chết, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì sao.

Thấy Vân Lãnh Ca xoay người lại lần nữa đi đến, Tam Di nương khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Vân Thu Ca ở bên cạnh cũng thả lỏng hơn rất nhiều, Tam Di nương lần nữa mở miệng nói: “Tuy ta không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái, ta có thể khẳng định nhất định là Nhị Di nương đã hại phu nhân, nếu Nhị tiểu thư muốn biết rõ ngọn nguồn trong đó, ta nhất định sẽ cho biết,” vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Vân Lãnh Ca.

Vẻ mặt Vân Lãnh Ca không đổi, trong lòng cười lạnh, “Tam Di nương cho rằng nàng bắt được mạch máu của mình sao, cho là mình nhất định sẽ thỏa hiệp với nàng? Cũng không xưng tỳ thiếp, mà trực tiếp xưng là ta, tuy mình không để ý các nàng không tôn kính mình, nhưng ngực trước sau lại không giống nhau như vậy,lqd người như vậy, coi như bây giờ mình giúp nàng, về sau nàng cũng sẽ không biết cảm ơn, nói không chừng được việc còn có thể cắn ngược lại mình một cái.”

“Chuyện này tự ta sẽ đi tra, Tam Di nương các ngươi về trước đi, chuyện hôm nay ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ kỹ, suy xét xong sẽ mời ngươi tới viện của ta ngồi một lát.” Vân Lãnh Ca trầm tư một chút, mở miệng nói.

Tuy Tam Di nương và Vân Thu Ca đối với kết quả này có chút bất mãn, nhưng cũng không còn các nào khác, may mà Vân Lãnh Ca không nói chuyện kia, nên vẫn còn có cơ hội, hai người liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu ý tứ trong đó, cúi người chào, đứng dậy cáo lui rời đi.

Ánh mắt Vân Lãnh Ca tĩnh mịch nhìn bóng dáng hai người, đứng không nói được lời nào, ba nha hoàn có chút lo lắng nhìn nàng, dù sao đó cũng là sinh mẫu của tiểu thư, bây giờ trong lòng tiểu thư nhất định là rất khổ sở.

Chương 19: Lại là độc kế của Nhị di nương

Vân Lãnh Ca nhìn bóng vội vội vàng vàng đi ra của Vận Nhi, cười nhạt.

Nàng nhìn về phía Ngâm Cầm vẫn đứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy một thỏi bạc từ chiếc hòm trong ngăn kéo đưa cho Ngâm Cầm: "Lần trước nhờ ngươi mua Thất huyền cầm cho ta, ta lại quên đưa bạc cho ngươi rồi." Bạc hàng tháng của các nàng vốn đã không nhiều, mặc dù thanh cầm này không phải là hàng thượng phẩm, nhưng cũng không phải là vật thường.

Ngầm Cầm lắc đầu, lắc cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mở miệng nói: "Tiểu thư, thời điểm nô tỳ đến Hữu Tướng phủ, tướng gia có giao chô nô tỳ rất nhiều bạc, còn nói vạn nhất tiểu thư cần dùng đến bạc thì có thể lấy ở chỗ nô tỳ." Giọng của Ngâm Cầm có chút vo ve.

Tướng gia trong miệng Ngâm Cầm chính là ngoại tổ phụ của nàng, dù là Hữu Tướng hay Tả Tướng, bình thường mọi người đều gọi chung là tướng gia. Ngoại trừ trong triều, lúc cả hai vị Thừa tướng đều ở đó thì mới phân chia tả hữu.

Có điều bây giờ nàng thật sự vô cùng thiếu bạc, phân bạc hàng tháng của tiểu thư cũng chỉ có mười hai lượng bạc. Với nhà nghèo ở đây thì mười hai lượng coi như là rất nhiều, cũng đủ để gia đình bình thường chi tiêu trong vòng một năm. Nhưng đặt trên người khía cạnh nào cũng cần dùng bạc như nàng thì còn khuya mới đủ.

Cho nên phía trước nàng bây giờ dường như chính là ánh sáng mặt trăng. Trong ngăn kéo của nàng tổng cộng chỉ có ba mươi mấy lượng bạc, ngoại tổ phụ biết nàng thiếu bạc, nàng cũng không khách khí thu bạc lại, trong mắt Vân Lãnh Ca mang theo ý cười, mở miệng nói: "Vậy về sau ngươi và Ngâm Thư thiếu tiền thì có thể trực tiếp lấy ở đây, bây giờ tiểu thư ta thật sự, vô cùng viêm màng túi." Vân Lãnh Ca cố ý thè lưỡi.

Trước kia Vân Lãnh Ca luôn có vẻ lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Quá mức trưởng thành khiến người ta xem nhẹ nàng là đứa nhỏ biết chừng mực, hành động nghịch ngợm như bây giờ khiến Ngâm Cầm cảm thấy giống như có pháo hoa bắn trong lòng, vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói ra miệng lại giống như oán giận: "Tiểu thư, vậy thì sau bạc của chúng ta do ai phát đây."

Vân Lãnh Ca ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm trang nói: "Đương nhiên là ngoại tổ phụ rồi, bây giờ tiểu thư ta còn không nuôi nổi thân mình nữa là."

Khóe miệng Ngâm Cầm run rẩy, mặt cứng lại, không phản bác được.

Vân Lãnh Ca cười thầm, đắc ý nhướng nhướng lông mày, mở miệng nói: "Đúng rồi, đêm nay ngươi đến chỗ Lâm ma ma thì tiện thể đến chỗ ngoại tổ phụ lấy phi châm lần trước giúp ta luôn nhé, phải làm cho tốt, đúng rồi, lấy cho ta một vài khối sắt về nhé, càng nặng càng tốt, nhưng mặt ngoài nhất định phải được mài bóng loáng."

Đôi khi Ngâm Cầm thật sự không rõ tiểu thư có ý tưởng gì, nhưng vẫn trả lời: "Vâng, tiểu thư."

Sau khi Vân Lãnh Ca phân phó Ngâm Cầm xong, thì nằm xuống tìm một quyển sách, thong thả vênh váo đọc, chờ Vận Nhi mang điểm trở lại.

***

Tê Nhạc uyển của Tam di nương.

Tam di nương Lý thị và Vân Thu Ca ngồi trên giường trong nội thất, sắc mặt hai người đều nặng nề, trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, xem ra đã cho lui hết rồi.

Vân Thu Ca nhíu mày, mở miệng nói: "Nương, người nói xem liệu Vân Lãnh Ca đó đồng ý liên thủ với chúng ta không?"

Lý Thị khép hờ mắt suy nghĩ một lát: "Sẽ, dù sao Lâm thị cũng là mẫu thân thân sinh ra nàng, hơn nữa Nhị di nương vốn có thù với nàng, cùng nhau đẩy ngã Nhị di nương đối với nàng không phải không có lợi."

Trong mắt Vân Thu Ca thoáng hiện chút hoài nghi, giọng nàng bỗng nhiên thấp xuống: "Nương, Vân Lãnh Ca có năng lực đối phó Nhị di nương sao, không phải chúng ta không biết dáng vẻ trước kia của nàng, đừng làm sai rồi lại lôi cả chúng ta vào, đến lúc đó chúng ta hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Nghe xong nữ nhi nói, Tam di nương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Ca, vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mở miệng: "Thu Ca, con cho Nhị di nương kia là người ngu xuẩn sao? Nàng còn tưởng sau lưng Vân Lãnh Ca có người dạy dỗ, ngay cả điều cơ bản nhất không rõ thì làm sao có thể sống nhiều năm như thế chứ." Giờ phút này dáng vẻ có chút mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam di nương có chút vặn vẹo, lúc nhắc tới Nhị di nương trong mắt đều là hận ý.

Trong lòng Vân Thu Ca vẫn có chút hoài nghi, dù sao Nhị di nương đã chưởng gia nhiều năm như vậy, nếu không có chút thủ đoạn hơn người thì sẽ không có chuyện ngồi vững nhiều năm không ngã như vậy. Nếu nương nàng lợi hại hơn Nhị di nương thì sao nhiều năm nay luôn bị đè đầu đến mức không ngóc dậy được. Tam di nương nhìn ra sự hoài nghi của Vân Thu Ca, không để tâm mở miệng: "Không phải là do Nhị di nương có nhà mẹ đẻ tốt sao? Phải biết rằng trong hậu viện này, nếu như ngươi không có người duy trì sau lưng thì rất khó để đảm bảo ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió cả đời."Vân Thu Ca hiểu rõ. Đúng vậy, nương là trẻ mồ côi, nương không giúp đỡ được gì có tướng phủ, cũng không mang lại lợi ích gì. Còn Nhị di nương là dòng chính nữ của Vạn Thị Lang, nếu không phải lúc giả tới đây Vạn phủ còn chưa leo đến vị trí hiện tại thì nàng ta cũng không ủy khuất bản thân mà đi làm di nương. Mà mấy năm nay, thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương càng ngày càng lớn, Nhị di nương cũng càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Không phải là cô mẫu quả nữ như các nàng có thể đối phó, cho nên các nàng phải dè dặt cẩn trọng sinh hoạt dưới mí mắt của Nhị di nương, không dám một bước vượt qua lôi trì. Mặc dù lão gia có chút thương tiếc nương, nhưng hắn còn sủng ái Nhị di nương hơn. Cộng với thế lực nhà mẹ đẻ của Nhị di nương, trong hậu viện ngoại trừ lão phu nhân có thể áp chế Nhị di nương một chút thì những nơi khác đều là vùng trời của nàng ta, cho nên đây là cơ hội mà bản thân nhất định phải nắm chắc.

Tam di nương nhìn thần sắc của nữ nhi, cũng biết nàng đã sáng tỏ. Thu Ca thật thông minh, chuyện gì cũng chỉ cần nói một chút là sẽ tự hiểu rõ. Việc này chính là điểm duy nhất khiến nàng vui mừng, bởi vì có Nhị di nương áp chế nên Thu Ca cũng không thể quá mức xuất sắc, khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng và cảm thấy vô cùng có lỗi với nữ nhi.

Tam di nương từ ái nhìn nữ nhi, vuốt ve mặt nàng, thần sắc lộ vẻ xúc động: "Thu Ca, là nương có lỗi với con, nếu không phải là nương không có nơi nương tựa thì sẽ không liên lụy đến con, khiến con làm chuyện gì cũng bị người khác kiểm soát." Nàng cũng là nữ nhi trong gia đình giàu có, chỉ tiếc gia cảnh sa sút, mới có thể đến tướng phủ làm một di nương nho nhỏ.

Vân Thu Ca lắc đầu, yên lặng tựa đầu lên vai của Tam di nương: "Nương, mấy năm nay người luôn che chở cho nữ nhi, nữ nhi biết hết, nữ nhi tin tưởng nếu chúng ta tiếp tục nỗ lực thì chắc chắn sẽ có ngày xuất đầu lọ diện, không phải người có cho rằng Vân Lãnh Ca chắc chắn sẽ đáp ứng chúng ta sao? Chỉ cần đạp đổ Nhị di nương thì ngày lành của chúng ta đến rồi." Kéo cánh tay Tam di nương, nhẹ giọng khuyên giải, an ủi nói.

Tam di nương vui mừng vỗ vỗ tay Vân Thu Ca, với sự thân thiết của nữ nhi cảm động không thôi, trong mắt thoáng hiện vẻ âm độc: "Thu Ca, con yên tâm, nhất định nương sẽ khiến con trở thành người cao hơn người khác." Chờ đạp đổ Nhị di nương, sau đó loại trừ Vân Lãnh Ca, thì Thu Ca nhất định sẽ trở thành dòng chính nữ Tướng phủ.

Vân Thu Ca không nghe ra được ý khác trong lời nói của Tam di nương, nàng nắm mắt lại, cọ xát cổ Tam di nương, tham luyến ấm áp trên người nương.

Động tác của đứa nhỏ này cũng khiến vẻ mặt của Tam di nương thêm nhu hòa.

Trong viện Tam di nương có sự lo lắng nồng đậm, còn không khí trong Tích Phượng uyển của Nhị di nương lại lạnh đến thấu xương.

Nhị di nương nắm chặt tay thành quyền, cau mày, giọng nói đè nén sự tức giận vĩ đại: "Những điều con nói đều là thật sao?"

"Hôm nay nữ nhi đều ở đây, chẳng lẽ nữ nhi còn có thể nói láo sao?" Người nói là Vân Xuân Ca, giọng điệu có chút bất mãn.

Nhị di nương cũng biết câu hỏi của bản thân có chút thái quá, nữ nhi của mình sẽ không nói dối việc ấy, xem ra những điều Xuân Ca nói đều là thật: "Làm sao Vân Lãnh Ca có thể biết làm thơ? Mấy năm nay ta không hề mời phu tử tới dạy nàng ta, ngay cả tên của mình nàng ta cũng không viết được, bây giờ lại có thể làm ra một bài thơ tinh diệu như thế." Dừng một chút, Nhị di nương thì thào đoạn thơ mà Vân Lãnh Ca làm, sau khi đọc xong thì trong mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn. "Không có khả năng, bài thơ đó không thể do nàng ta làm, nhất định là sau lưng có người dạy nàng ta." Bài thơ này bản thân chưa từng nghe qua, nàng ta cũng là tiểu thư quan gia, tự nhiên có thể làm ra những bài thơ có ý nghĩa tuyệt vời này, nhưng ngay cả nàng ta cũng nhận là không thể làm ra được.

Ánh mắt Vân Xuân Ca ẩn chứa suy tư, cẩn thận mở miệng: "Con cũng không dám khẳng định có phải do nàng ta làm hay không, nhưng nếu sau lưng có người dạy cho nàng ta hoặc do nàng ta trở nên thông minh thì sau này thanh danh của nàng ta sẽ chậm rãi khôi phục, điều này bất lợi với chúng ta."

Nhị di nương thầm đồng ý, một khi nàng tiếp tục phát triển, dựa vào thân phận dòng chính nữ của Hữu Tướng phủ và thân phận ngoại tôn nữ của Tả tướng thì sau này sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng, mà nàng ta và mình đã đến tình trạng nước lửa không thể hòa hợp, về sau Vân Lãnh Ca sẽ bỏ qua sao? Đáp án sẽ là không, xem ra mình phải làm chút gì, nếu không sau này sẽ không có ngày lành.

Vân Xuân Ca thấy Nhị di nương đắm chìm trong suy nghĩ không nói chuyện thì cảm thấy có chút phiền chán, miệng nói ra đầy oán hận: "Không phải Vân Lãnh Ca ngu xuẩn trước kia luôn bị chúng ta quay vòng à, tại sao sau khi rơi xuống nước lại biến thành khác biệt như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi."

Nhị di nương nghe được oán hận của Vân Xuân Ca, cảm thấy có gì đó xẹt qua, hai mắt nàng ta sáng ngời: "Ta có biện pháp đối phó với Vân Lãnh Ca, Xuân Ca, mau đưa tai lại đây, việc này cần con hỗ trợ."

Vân Xuân Ca nhìn dáng vẻ tự tin của Nhị di nương, có chút tò mò, đưa tai qua cẩn thận nghe, sau khi nghe xong cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn vì Vân Hạ Ca cũng được tham dự, tên đần độn kia, nàng ta thật sự bị Vân Hạ Ca làm lộn xộn, mang theo ý tứ thăm dò mở miệng: "Tam muội còn đang bị giam cầm, sợ hành động không tốt, chẳng lẽ hai người chúng ta không làm được việc này sao?"

"Dù sao hai người chúng ta cũng không có sức thuyết phục, thêm một Hạ Ca sẽ chắc chắn hơn một chút. Nếu thêm cả lão thái thái thì chuyện này sẽ không có chút sơ hở nào nữa." Nhị di nương lắc đầu, âm trầm mở miệng.

"Làm sao tổ mẫu có thể giúp đỡ chúng ta được." Vân Xuân Ca nghi hoặc, cảm thấy ý nghĩ của Nhị di nương có chút kỳ lạ.

"Bà ấy sẽ. Con sẽ làm như vậy, như vậy, sau đó sẽ..." Nhị di nương chỉ điểm cho Vân Xuân Ca vào câu.

Vân Xuân Ca ngay lập tức hiểu rõ, gật gật đầu, sắc mặt của nàng ta dưới sự miêu tả của Nhị di nương trở nên ửng hồng, trong mắt vô cùng kích động, giống như đã đoán được kết cục bi thảm của Vân Lãnh Ca và tình cảnh tốt đẹp trong tương lai của mình.

Chương 20: Bị nghi là thủy quỷ nhập vào người

Liên Lãnh Uyển

Đêm tối, Vân Lãnh Ca đang ngồi trên giường, cẩn thận cảm thụ chân khí như những sợi tơ chuyển động trong bụng.

Ngâm Cầm nhẹ nhàng đi tới, nàng không hề bước nhẹ chân, Vân Lãnh Ca không còn trợn mắt như trước, trải qua nhiều ngày ở chung, nàng đã quen thuộc với tiếng bước chân của các nàng, có thể phân biệt được rốt cục là ai bước tới.

Vân Lãnh Ca luôn cố gắng vận chân khi đi một vòng, cảm nhận nó dần lớn lên, nàng mới từ từ mở mắt ra, Ngâm Cầm vẫn đứng bên giường chờ Vân Lãnh Ca dặn dò.

"Thế nào , đều làm tốt chứ?" Vân Lãnh Ca mở miệng hỏi.

"Đúng, tiểu thư, phi châm em đã lấy về rồi, khối sắt thì nô tỳ giúp tiểu thư đặt trong góc rồi." giọng nói Ngâm Cầm vang lên.

Vân Lãnh Ca xốc sa mỏng lên, nhận lấy bao bố trong tay Ngâm Cầm đưa tới, mở bao bố ra, dưới ánh trăng lạnh lẽo, hàng loạt ngân châm lóe sáng lạnh như băng, ngân châm này có dài có ngắn, có to có nhỏ, ánh mắt Vân Lãnh Ca nhàn nhạt quét qua, cuốn bao bố lại một lần nữa, nàng rất vừa lòng, xem ra ông ngoại rất cẩn thận, căn cứ vào nhu cầu khác nhau mà tạo ra hình thức ngân châm khác nhau.

"Ông ngoại không hỏi ta muốn mấy thứ này dùng làm cái à?" Vân Lãnh Ca tùy ý mở miệng hỏi, đột nhiên nàng muốn mấy thứ này, ông ngoại này không hoàn nghi gì?

Ngâm Cầm dừng một chút, cân nhắc trong lòng một chút, mới mở miệng nói, "Tướng gia nói, tiểu thư có thể giết người, nhưng đừng giết người tốt, có thể phóng hỏa, nhưng tuyệt đối không được thiêu rụi tướng phủ của ông." Tiếng nói càng nói càng nhỏ, càng về sau thì không khác muỗi là bao nhiu, Ngâm Cầm cảm thấy thật xấu hổ, tướng gia không dạy hư tiểu hài tử chứ, tướng gia thật là, còn bảo mình truyền lời chi tiết cho tiểu thư.

Hiếm khi Vân Lãnh Ca dừng một chút, bĩu môi, "Ông ngoại đúng là chưa hết tính trẻ con." Ngâm Cầm âm thầm nghĩ, e là tiểu thư muốn nói tướng gia giống tiểu hài tử chứ gì, không riêng tiểu thư nghĩ như vậy, ngay cả chính nàng cũng nghĩ như thế mà.

"Này bà vú đâu, tình hình bên đó như thế nào, thân thể có bình yên vô sự hay không?" Vân Lãnh Ca tiếp tục nói.

Nghe tiểu thư nhắc tới Lâm ma ma, sắc mặt Ngâm Cầm có chút khó coi, âm sắc cũng mang theo một tia khổ sở, "Tiểu thư, nô tì đến phòng Lâm ma ma ở, căn phòng đó vốn không phải cho người ở, bên trong ẩm ướt cực kỳ, đổ mưa là dột ngay, hơn nữa cực kì cũ nát, vì bây giờ là đầu mùa xuân nên rất dễ dàng bị cảm lạnh, vì thế Lâm ma ma hơi sốt, nằm trên giường không xuống được, nô tì nói ý đồ của tiểu thư ra, Lâm ma ma rất kích động, nói muốn lập tức gặp mặt tiểu thư."

Vân Lãnh Ca nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, trong lòng hơi nặng trĩu, có lẽ là Ngâm Cầm không muốn mình phiền muộn, cái gì không quá mức thì không nói, chỉ sợ tình hình thật sự của bà vú còn nghiêm trọng hơn Ngâm Cầm nói nhiều.

Ngâm Cầm thấy bộ dáng Vân Lãnh Ca có chút tự trách, vội mở miệng nói, "Tiểu thư, người yên tâm, nô tì đã mời đại phu cho Lâm ma ma, bà sẽ khá lên rất nhanh, Lâm ma ma còn nói rốt cục tiểu thư cũng đã trưởng thành, bà rất là an ủi, hi vọng về sau còn có thể hầu hạ bên cạnh tiểu thư."

Vân Lãnh Ca bình tĩnh suy nghĩ một chút, chờ mấy ngày nữa bản thân xuất phủ nhất định phải đưa bà vú về phủ, nàng bảo Ngâm Cầm đi xuống nghỉ ngơi, bản thân thì cất kỹ bao bố, đặt dưới gối, không luyện công nữa, nằm xuống.

Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Vân Lãnh Ca bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, tiếng nói của người tới cực kì lớn.

Vân Lãnh Ca có chút buồn bực, vừa ngủ chưa tới hai canh giờ đã phải dậy, xem ra là xảy ra chuyện gì, khoác một chiếc áo khoác ngoài lên, vừa xuống giường, đã thấy Ngâm Cầm đi vào.

Ngâm Cầm thấy tiểu thư đi lên, thấp giọng nói, "Có phải người bên ngoài muốn đánh thức tiểu thư không" than thở một chút, "Hơn nửa đêm cũng không cho người ta ngủ, những người này đúng là không để cho người ta bớt lo."

"Xảy ra chuyện gì?" Vân Lãnh Ca ngáp một cái hỏi, bên ngoài hình như có ánh lửa, bên trong cũng không tối như lúc trước.
"Hình như là Nhị Di Nương và đại tiểu thư không khoẻ." Ngâm Cầm thấy trên mặt tiểu thư còn mang chút buồn ngủ, sắc mặt hơi khó coi, "Thật là, không thoải mái thì đi mời đại phu, tiểu thư vừa ngủ yên không bao lâu đã dạy, buổi tối lại lạnh, sinh bệnh thì các nàng có chịu trách nhiệm không?"

Không để ý tới Ngâm Cầm đang nói lảm nhảm, Vân Lãnh Ca tùy ý phủ thêm một chiếc áo nữa rồi ra ngoài xem, rốt cuộc là Nhị Di Nương lại tính toán quỷ quái gì.

Ngâm Cầm cuống quít giúp tiểu thư buộc cổ áo choàng bằng gấm lại, lại nắm thật chặt áo choàng trên người nàng, mãi đến khi xác định tiểu thư đã được bao bọc kín đáo, mới cau mày nói, "Tiểu thư, bên ngoài lạnh như thế, người nhất định phải cẩn thận, đừng để sinh bệnh, bằng không nô tì rất đau lòng đó."

Vân Lãnh Ca cười cười, trong mắt mang theo chút lo lắng, mở miệng nói, "Tiểu thư của em nào có quý giá như thế, chúng ta không ra nhìn xem, đêm nay không biết nháo đến thế nào nữa, đi thôi, sớm giải quyết một chút, ngủ sớm một chút." Nói xong, đi ra ngoài cùng Ngâm Cầm.

Một đường vào cổng sân trong, thấy mấy nha hoàn bộ dáng còn là cô nương cầm đèn lồng đứng ở cửa, trong đó có một nha hoàn có vài phần tư sắc nói, "Nhị tiểu thư còn chưa dậy sao, chuyện lớn như vậy mà nhị tiểu thư còn ngủ được à? Các ngươi còn không mau đi bẩm báo cho tiểu thư nhà các ngươi, đứng lỳ ở đây làm cái gì?" Lời nói có vẻ khinh thường.

Vận Nhi và Ngâm Thư đã đứng ở cửa một lát, Vận Nhi nghe lời nói của người nha hoàn này xong, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, "Các ngươi hơn nửa đêm cãi nhau, tiểu thư chúng ta có thể ngủ được sao? Ngươi dựa vào cái gì mà sai bảo ta, các ngươi cũng giống như chúng ta, cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi."

"Ta là người của Nhị Di Nương, có thể giống với các ngươi sao? Còn không mau đi nói cho tiểu thư nhà các ngươi, nói ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo." Nha hoàn này vênh mặt hất hàm sai khiến, trên mặt còn mang theo tia thách thức.

Dù là Ngâm Thư bình thường ít nói cũng không thể chịu nỗi,hai bên dây dưa một hồi lâu, còn như vậy nữa, tiểu thư nhất định sẽ bị đánh thức, hàn ý trong mắt nàng chợt lóe, muốn tự mình ra tay dạy dỗ mấy nha hoàn này, sau đó nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên, "Sao? Ta thật là không rõ rồi ? Nhị Di Nương chỉ là một di nương, mà ta là dòng chính nữ của Tướng phủ, chẳng lẽ địa vị của ta còn kém hơn một di nương nho nhỏ?" Mở miệng đúng là Vân Lãnh Ca

Mọi người đều nhìn lại người vừa nói chuyện, ánh lửa đèn lồng chiếu rọi, trên người Vân Lãnh Ca bọc áo choàng màu tím, biểu cảm trên mặt có chút thấy không rõ, mọi người thấy nàng chậm rãi đi tới, gương mặt trắng như bạch ngọc cười như không cười, đôi mắt đen láy như vực thẳm.

Người nha hoàn vừa nãy kêu Vân Lãnh Ca đến đây, vừa nghe giọng nàng, có chút e ngại, lại mạnh miệng nói, "Nhị tiểu thư nói lời này là có ý gì, ta chỉ muốn kêu các nàng đi bẩm báo với nhị tiểu thư thôi." Ngôn ngữ hơi cung kính một chút, nhưng giọng điệu vẫn còn kiêu căng.

Vân Lãnh Ca cũng không giận, "Một kẻ nô tỳ gặp chủ tử mà dám xưng là " ta", là ai cho ngươi lá gan đấy, Nhị Di Nương sao?" Vân Lãnh Ca trực tiếp đi đến trước mặt nha hoàn, nụ cười trên mặt càng thêm quỷ dị khó lường.

"Nô tì chỉ là trong tình thế cấp bách nên lỡ lời thôi, chẳng lẽ nhị tiểu thư còn muốn níu chặt không tha nô tì sao? Nô tì là người của Nhị Di Nương đấy." Nha hoàn này đúng lý hợp tình nói.

"Vậy sao?" trong mắt Vân Lãnh Ca chớp qua một tia lạnh, "Người đâu, lôi tỳ nữ này xuống đánh 20 đại bản, trước tạm giam vào sài phòng cho ta." Nói xong, Vân Lãnh Ca nhìn về phía sắc mặt nha hoàn kia đã bắt đầu nhuốm vẻ hoảng sợ, tiếp tục nói, "Ta tạm giữ ngươi, nhìn xem chủ tử tốt có tới cứu ngươi hay không, mang xuống."

Dứt lời, Vân Lãnh Ca sai vài bà tử thô sử kéo nha hoàn kia xuống.

Thân mình của nha hoàn kia run run, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn uy hiếp "Ta là người của Nhị Di Nương, các ngươi ai dám đụng đến ta."

Vân Lãnh Ca liếc nhìn đám bà tử và nha hoàn kia, đều hơi động, khóe miệng nàng kéo một cái, "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chuyện gì của Tướng phủ, Nhị Di Nương đều có thể định đoạt? Ngỗ nghịch với chủ tử, dĩ hạ phạm thượng [người dưới mạo phạm người trên], nói năng lỗ mãng, một tội danh thôi đã để nàng ta chết không toàn thây rồi, ta giữ cho nàng ta một mạng đã là cực hạn rồi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta nói sai sao?" Giọng nói thanh lãnh ánh mắt lạnh lùng quét qua từng nha hoàn, nhất thời mấy nha hoàn này cúi đầu xuống không dám làm càn nữa, độ cong nơi khóe miệng Vân Lãnh Ca càng khuyếch lớn, từ từ nói, "Ta làm thế này phạm lỗi lớn mà chỉ phạt nhẹ, hơn nữa không phải là ta nói đợi Nhị Di Nương tới cứu nàng sao, nàng đã nói nàng là người của Nhị Di Nương, để xem Nhị Di Nương có tới cứu người của bà hay không."

Mấy nha hoàn này hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán nhỏ, Vận Nhi và Ngâm Cầm thấy tiểu thư trước sau vẫn không hề hốt hoảng, nhất thời đối với tiểu thư càng bội phục vạn phần, mặc kệ Nhị Di Nương cứu hay không cứu, mặt trong hay mặt ngoài đều đánh mất, nếu tới cứu, thì phải thừa nhận quản hạ nhân không nghiêm, hạ nhân trong viện của mình mà cũng không quản tốt, làm sao quản lý Tướng phủ to như vậy, tất cả hạ nhân đều sẽ chất vấn năng lực chưởng gia của bà, ngay cả lão thái thái và Vân Bá Nghị cũng sẽ cảm thấy như vậy, nếu không cứu, thứ nhất là làm rét lạnh tâm mấy nha hoàn này, do đó cũng sẽ làm lạnh tâm tất cả hạ nhân giúp Nhị Di Nương làm việc, nô tài gặp chuyện không may, chủ tử cũng không hỏi một câu, không khỏi rất không hợp tình người.

Vân Lãnh Ca thấy sắc mặt bọn họ khẽ biến, không thèm để ý khẽ cười, môi đỏ mọng khẽ mở, mang theo chút ý tốt mở miệng nói, "Được rồi, trì hoãn lâu như vậy, bây giờ các ngươi có thể nói cho ta chuyện gì xảy ra chưa?"

Mấy nha hoàn cúi đầu không dám tiến lên trả lời, đều dừng một chút, trong đó có một nha hoàn mặt trái xoan lá gan lớn chút, kiên trì nói, "Hồi nhị tiểu thư, là Nhị Di Nương, đại tiểu thư, tam tiểu thư hình như bị thủy quỷ nhập vào người, sau này ngay cả lão thái thái cũng có chút ngủ mê, miệng cứ kêu gào, cho nên nô tì mới đi đến bẩm báo cho nhị tiểu thư, bây giờ tướng gia đã đi qua rồi." Vân Lãnh Ca dùng chút thủ đoạn lúc nãy, khiến đám nha hoàn này cung kính hơn rất nhiều, dè dặt cẩn trọng mở miệng nói.

Vân Lãnh Ca nhíu mày, "Thủy quỷ", trong hồ lô của Nhị Di Nương muốn làm gì, không phải nói quỷ thần gì đó đã xuất ra rồi sao? Tâm tư hơi vừa chuyển, Vân Lãnh Ca liền rõ , xem ra bản thân mình biến hóa quá lớn, khiến cho Nhị Di Nương hoài nghi, hoài nghi ta bị thủy quỷ nhập vào người? Mình diễn như vậy còn chưa đủ, còn kéo nữ nhi và lão thái thái? Trận này đúng là rất phấn khích, bản thân không đến xem thì thật là phí sức đám diễn viên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro