Chương 4: Tuế nguyệt lãng du (歲月烺攸)
[♪] Tuế nguyệt lãng du (歲月烺攸):
· 歲月 (suìyuè): Nghĩa là "thời gian" hoặc "tuổi tác". Từ này thường gợi lên những suy nghĩ về quá khứ, sự trôi chảy của thời gian, và những kỷ niệm mà nó mang lại.
· 烺 (láng): Có nghĩa là "sáng rực", "chiếu sáng". Từ này có thể ám chỉ đến ánh sáng, sự sống, và cảm xúc.
· 攸 (yōu): Thường được hiểu là "của", "thuộc về". Từ này có thể thể hiện sự kết nối, liên quan giữa các yếu tố trong cuộc sống.
------
Thật may mắn vì vẫn còn sống!
Đó là điều mỗi ngày ta vẫn luôn nhủ thầm với chính mình khi mới vừa mở mắt tỉnh dậy.
Dù mơ màng, cảm giác chân thật cứ dập dìu tựa ảo ảnh, thì ta biết mình vẫn còn tồn tại trên cõi đời này... Lồng ngực đang bị đè nặng bởi một trái tim thổn thức không ngừng vồn vã nhịp nhàng.
Đã trải qua nhiều ngày, y như cũ chưa thể thích nghi được. Đối với cảm giác sợ hãi ở chốn xa lạ, rốt cuộc luôn là một điểm chí mạng. Nhất là mỗi khi ở một mình, bản thân luôn nhịn không được cơn đau đáu cuộn trào, thắt vào tận sâu trong ruột gan.
Lưỡi bắt đầu thấm chua loét, khoang họng nhơn nhớt gợn nhợn ụa, dường như thức ăn không thể tiêu hoá được, sinh ra chứng chướng bụng, làm cho ta luôn luôn cảm thấy tức anh ách. Cơn đau bụng đương lúc râm ran thì bỗng dưng quặng chặt, lan từ vùng thượng vị sang đến mạn sườn trái. Cứ như bị ai thụi vào bụng mấy phát, khiến cho ta phải nằm nghiêng, co rút người giống hệt con tôm luộc, đợi chờ cơn đau dịu xuống. Lúc này chắc chắn con tôm đây không hề đỏ ao mà phải chắc mẩm xanh tím.
Nhưng nào có bớt đi, bụng nóng thì dạ bóp nghiền, mồ hôi từ rỉ rả bắt đầu dầm dề, thậm chí lại phát sinh cơn buồn nôn. Không phải, là thật sự cần phải tống hết tất cả những thứ cặn thừa đang ở trong người mình ra bên ngoài.
Ta vội bật dậy, nhất thời đầu óc chếnh choáng, mắt hoa loè nhoè, mọi thứ tối sầm lại khiến cho ta cuống quýt muốn khóc.
Ta vừa thương mình, vừa tởm lợm chính mình. Sụt sịt ngậm ngùi mấy cái không ra hơi, không lâu sau ánh sáng bắt đầu trở lại và mọi thứ trong tầm mắt đều hiện ra rõ rệt.
Bởi vì đôi mắt của ta không tỏ tường lắm vào ban đêm, láng quáng giống như người mù chỉ có thể dùng chân dọ dẫm tìm đường. Ta vội lọ mọ đến cửa sổ bên cạnh mà mở ra. Chẳng đoán được bây giờ đã là canh mấy!? Nơi đây hoang vu, chỉ có mình ta và Thất công tử sinh sống, thì đạc phu cũng chẳng đến đây để gõ canh.
"Chít chít chít!" Lúc đang nôn thốc nôn tháo thì ta nghe thấy tiếng chuột kêu chút chít.
À, người ta nói canh ba chuột thường lộng hành hoá ra cũng không sai. Vậy lúc này chỉ mới có hơn nửa đêm thôi, cách ngày rạng sáng còn vài canh giờ nữa!
Nôn ra được một chút nước chua, miệng tanh tưởi nên cần phải hớp chút nước trắng, ăn thêm vài trái ô mai để nó trung hoà vị lại. Dù bụng vẫn còn ê ẩm, nhưng xem chừng vẫn có thể tiếp tục ngủ nghê. Đáng tiếc chẳng có tâm trạng để ngắm trăng!
Tháng nhuận sắp hơn một nửa chặng ngày, bàng bạc màu xanh thiên thanh là sắc trời chiếu lộng màn ảnh sương sa, nền trời vắt vẻo ánh trăng vàng hoe, sao mà thấy tịch mịch cô liêu đến lạ?
Vẫn tự cho rằng giữa ta và mặt trăng cũng có điểm tương đồng, là đôi lúc được quây quần bởi muôn vạn ánh sao, còn có đôi khi thì lạc lõng vô chừng. Mà bây giờ cũng vậy, mặt trăng kia đơn chiếc, còn ta bây giờ cũng khắc khoải trong bâng khuâng chẳng biết tâm sự, tháo trút nỗi não nề, xao xuyến cùng ai.
Âm thanh núi rừng tuy rào rạt nhưng lại tĩnh, cái chữ tĩnh (靜) ta dùng không phải có nghĩa là im lặng, mà chỉ sự bất động. Bất động, chính là mình cùng với thời gian.
Vậy liệu có thể tường tận hay chăng?
Trong cái suy nghĩ non nớt này, ta chỉ có thể hiểu được một chữ mà mình cần nhất chính là Yên. Thu nhiếp tinh thần, dùng Tĩnh (靜) khắc Động (動) mới sinh Yên (安), chỉ cần có thể vô tư lự ngày nào thì mới được nhàn hạ ngày đấy.
Cơ mà ta nào giải thoát được chính mình đâu. Ta nào phải là người điềm đạm, cái hàm súc tham thiền mang ý tập trung ta chẳng thể lãnh ngộ được nên mới rối ren. Nhưng nếu ta có thể chuyên nhất tu dưỡng, ta đã trở thành một bậc tu sĩ khổ hạnh rồi!
Đôi ba dòng suy ngẫm vu vơ lại khiến ta bụng đói cồn cào, chốc lại thèm ăn thứ gì đó, chẳng hạn là thứ bánh gì đó ngọt ngào một chút, uống thêm ít trà vào thì cũng cảm thấy no bụng. Ta chẹp miệng một cái, khép cửa sổ lại rồi chụp tay vào cuối thành giường như đỡ lấy bản thân mình ngồi xuống.
Thông thường ta nghe nói rừng thiêng thường có những điều kì bí, chẳng hạn như những thức thần vô hình lảng vảng vào ban đêm, những tiếng khóc dạ đề ỉ ôi, hay những tiếng xột xoạt xầm xì như túm tụm rỉ rả tán chuyện... Nhưng khi nãy ta có lướt mắt nhìn một vòng bên ngoài sân, ta chỉ thấy mọi thứ sạch sẽ và khá là thoáng đãng.
Không khí trong lành, dù sương đêm dày nhưng lại không khiến ta cảm thấy quá lạnh. Ừm, cũng phải, ta có chùm chăn vòng quanh người đấy, chăn nệm dày thì làm sao bị hàn khí xâm nhập đây?
Ta kéo chăn, ngồi co rút vào mép giường nơi vách tường kề cạnh bên mép cửa sổ. Tay với lấy gối nằm bằng vải mà ôm vào lòng, chỉ muốn ôm thật chặt cho bớt đi cái sự rối bời của mình.
Buồn ngủ, nhưng đói, cũng cảm thấy dạ dày tiếp tục chộn rộn, chẳng biết là đau do đói hay bị đau do bệnh tật hành hạ? Hừm, chán nản thật đấy!
Ánh đèn kia cứ tạo âm thanh lách tách, còn bóng ta được phóng đại cỡ lớn đối diện với bức tường, làm cho ta vừa sợ lại vừa buồn cười vì bản thân mình giống hệt né tằm thành dụm núi nhỏ.
"Rột rột... Ọt ọt..."
Bụng cứ réo inh ỏi đây, trong phòng không có nước uống, chỉ có hũ mứt của Hồng Hạnh đưa cho, chẳng lẽ lại cứ ăn vào rồi xót ruột sao?
Miệng hết chua lại đắng nghét, cái vị đắng chát giống hệt mấy thang thuốc nặng mùi mà ta hay uống thường ngày. Còn cả cái vị cũng giống hệt luôn, nó sộc từ miệng cho đến mũi, cũng thông lên tới não, thoang thoảng toàn là mùi chua lẫn với mùi đắng.
"Rột rột... Ọt ọt..."
Ta không muốn gọi Thất công tử đâu, đã trễ lắm rồi, ta không muốn hại người phải tảo tần với mình. Mấy lần trước đều vậy, cứ nửa đêm trở dạ lại cuống cuồng cả lên, may là người thạo y thuật, châm cho ta vài huyệt đạo liền khiến ta tỉnh táo lại, nếu không thì cứ cách vài lúc bụng lại đau nhoi nhói.
"Cạch!" Bỗng dưng nghe tiếng lạch cạch xen lẫn bước chân bên ngoài, gõ cửa nhẹ một cái, rồi người kia mới rủ rỉ hỏi: "Thương tiểu thư, cô còn thức không? Nếu cô còn thức thì gõ hai cái cho ta biết nhé!"
Tuy có hơi hoang mang xen lẫn chần chừ, nhưng thực sự ta vẫn đang cần sự trợ giúp, nếu như ngài ấy đã tìm đến thì ta cũng không nên ngại ngần để yêu cầu.
"Cạch cạch!" Ta vỗ vào thành tre hai tiếng, chỉ sợ quá nhỏ tiếng, làm âm thanh không truyền được ra bên ngoài mất. Nếu như người kia bỏ đi thì sao, đêm nay ta phải chống chọi với cái phiền kia như thế nào?
"Ta nghe thấy rồi, vậy xin phép cô cho ta vào trong nhé!" Người đẩy cửa nhẹ, trên tay cầm theo một khay gỗ, mà trong niêu đất lại có khói nóng bốc lên.
Mùi thơm thảo dược thoảng thoảng lướt nhẹ nhàng từ trên tay của người, lượn lờ quấn quýt bên chóp mũi, khiến cho miệng đã cảm thấy cái vị ngọt ngào dần thấm tháp trên chóp lưỡi mềm. Là cháo trắng đấy, bên trên còn rải mấy cánh kim cúc sấy khô tạo mùi thơm. Món ăn đơn giản không cầu kỳ, nhưng lúc này chính là thứ ta có cầu chắc gì đã được.
Tỳ vị bất hòa bách bệnh tự sinh. Bệnh của ta chính là cần phải kiện tỳ, hoạt huyết, hóa ứ, tiêu thực... Mỗi ngày một chút, dần dần cũng có thể nhuận sắc thêm vài phần.
Thất công tử vẫn hay nói như vậy, nên từ lúc lên xe đã chỉ cho Hồng Hạnh vài loại thức ăn giúp ta nhuận tràng. Còn bây giờ, hắn đem món cháo ngọt cùng với đường phèn để khoả lấp cái bụng háu đói của ta đây.
Ừm, nhưng mà...
Cứ xưng hắn mãi thì cũng kỳ cục mà cũng chẳng phải phép, vốn dĩ người ta cũng lớn hơn ta nhiều tuổi, so về thân phận cũng nằm ở hàng trưởng bối. Ta cảm thấy gan mình lớn tày trời rồi đấy, thật không biết khi ta có thể nói lại, thì những lời kinh thiên nào sẽ thốt ra từ miệng của ta nữa?
"Cám ơn ngài!" Ta dùng thủ ngữ để đáp, và nhanh tay bưng lấy chén cháo mà người mới múc bớt ra.
Cháo gạo tẻ, nấu với đường phèn mà chất nước lại còn ngòn ngọt bùi bùi, lợn cợn vài thứ mềm mềm chín là thịt của quả sơn tra. Cháo ninh nhừ pha hơi loãng, ăn vào cảm thấy ấm bụng, mà thực ra nói đúng hơn là ta chỉ cần hớp vài ngụm là hết cả một chén cháo vung, cứ đều như thế, rất nhanh niêu đất đã cạn thấy đáy. Ta trả lại cái chén rỗng cho Thất công tử, ấm lòng cũng nóng mặt, dù hai mắt líu nhíu lại nhưng vẫn muốn cảm ơn ngài ấy đã quản công đem thức ăn đến cứu trợ.
"Ta biết thế nào cô sẽ đói! Vì lúc nãy uống thuốc xong ta thấy cô ăn quá nhiều ô mai, nghĩ là cô muốn giải trước cái bệnh phiên vị của mình. Lúc nãy bắt mạch thì cũng thấy mạch trì trầm vô lực, đoán cũng được cô ăn khó tiêu, nên lúc ra ngoài liền vội hầm cháo để lửa liu riu cho cô, chờ cô nửa đêm có tỉnh thì có cái để lót dạ. Bây giờ cô nằm xuống đi, ta giúp cô ấn huyệt cho dễ ngủ, cũng không cảm thấy đau bụng nữa!" Thu dọn chén đặt vào khay, người liền đưa cho ta chén trà gừng để tráng miệng. Sợ ta từ chối nên người cong môi nói tiếp: "Nằm yên ở đó, nếu thấy sợ thì nhắm mắt và thả lỏng, vì lần mở mắt kế tiếp của cô chính là sáng ngày mai đấy!"
Ta dụi mắt, thoáng đã thấm thía được cái nhọc nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nếu thật người ta muốn làm gì thì đã làm từ lâu, muốn gạ gẫm thì cũng nói thêm mấy lời đường mật. Hà tất gì mình cứ cố chấp dị nghị đạo đức của người ta, để rồi đôi bên càng lâm vào sự khúc mắc?
Ta hít mũi mấy cái sột sịt rồi ngoan ngoãn nằm xuống, tự kéo chăn đấp ngang bụng mình như thường lệ, chừa ra một cánh tay đặt bên mép giường và hai bàn chân lộ ra ngoài không khí. Ấn huyệt, mỗi ngày đều làm nên cũng chẳng còn bài xích nhiều nữa.
Trước khi bấm huyệt người liền lau tay sạch sẽ, trước là thông báo những chỗ nào người sẽ động tới, tiếp theo mỗi lần bấm huyệt người đều mở lời báo hiệu.
Rõ là từng câu nói nhạt nhẽo, nhưng từ tính lại thu hút, nghe giống hệt đang ngâm vịnh, mấy chốc đã ru hồn vào chốn thiên nhai.
Ở chốn này chỉ có ta cùng người, ngoài đất trời thầm thĩ chỉ có người líu ríu. Chờ người lúi cúi chuẩn mực day huyệt, không khí sượng sùng im lặng dần dà vơi bớt, phần ta cũng lâm vào giấc mộng li bì.
------
Sương mai lãng đãng, thinh không êm đềm, láng máng nghe thấy tiếng gà gáy rộ thì mới biết hừng đồng ló rạng.
Quả thật như lời người nói, lần mở mắt kế tiếp của ta thì ngày mới cũng đã chuyển giao từ đêm dài trằn trọc.
Nắng nhạt lọt qua khe cửa, ta nghe thấy tiếng xành xạch khinh bê, chắc có lẽ là Thất công tử đã thức, mình cũng không nên lười biếng nằm ì ạch nữa. Nghĩ là làm, ta liền ngồi bật dậy khoác áo vào, bới tóc gọn gàng cho chỉn chu.
Khép hờ cửa buồng, ta uể oải bước ra ngoài phòng khách, lướt mắt nhìn một vòng cũng chẳng thấy bày trí gì nhiều ngoài vài bộ bàn ghế gỗ lim là đáng giá nhất. Trên vách có treo vài bức tranh thủy mặc, hoạ bách lí non xa cùng nước biếc, có bức lại vẽ chim muông quấn quýt, trông chẳng thấy công phu bay bổng nhưng lực bút lại có chiều sâu diễn đạt, có điều mấy bức hoạ này không đề thơ cùng điểm xuyến lạc khoản trên bình diện... Người treo tranh lên tường chắc cũng vì thấy quá trống trải chứ không muốn khoe khoang rằng mình có vài ấn phẩm của các bậc danh hoạ đại tài đâu ha!?
"Cô thức dậy rồi à, có đói hay không, chờ một lát ta phơi xong mấy mẹt thuốc này rồi ta dọn thức ăn cho cô dùng nhé!" Có thể thấy ta đang thơ thẩn đứng lặng giữa nhà thì người lên tiếng gọi ta. Miệng nói tay sàng, chao một vòng qua lại, tẩn mẩn giàn trải đều để thảo dược không dính vào nhau mà ẩm mốc.
Trước khi ăn có súc miệng và rửa mặt sạch sẽ, miệng lưỡi thơm tho liền cảm thấy vị giác tăng cường, nhưng thực chỉ ăn đến vài muỗng canh súp thì no căng. Đợi ta uống xong bát thuốc đắng đầu ngày, Thất công tử bèn muốn đưa ta đi xuống núi, nói rằng muốn dẫn ta đi đến sở quan nhập bạ, cùng với việc đế y quán để làm thêm chút việc công dang dở.
Dĩ nhiên ta đồng ý tấp lự, việc nào cần thiết thì phải nên ưu tiên chứ!
------
Công việc nhập bạ cũng không có gì là quá phức tạp, bởi vì đã từng đánh tiếng trước với các vị chức sắc, nên thủ tục cũng giản lược và tinh gọn. Chỉ trừ một việc duy nhất, là mọi người ở nơi này có một ánh nhìn khá đặc biệt hiếu kỳ với sự xuất hiện của ta... đúng hơn là bên cạnh Thất công tử.
Cũng phải thôi, bởi vì Thất công tử trước giờ cũng chưa từng quá thân cận với bất kỳ nữ nhân nào, huống hồ là có một vị cô nương đến từ phương Bắc, mà nay lại xuất hiện với tư cách là "bạn cùng nhà" với người.
Nhưng chính bản thân cũng không muốn tiết lộ quá nhiều hay tiếp xúc với bọn họ. Bởi vì ta chỉ là một khách trọ tạm thời, cũng có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Vì thế, ta cũng hạn chế thể hiện sự thân thiện và tiếp nhận sự niềm nở của những người xa lạ.
Tuy ta không thể nói chuyện, nhưng thính giác của ta khá tốt, cũng có nghe thấy những lời bàn tán xôn xao không hay về mối quan hệ phức tạp khó giải thích này. Nhưng phần lớn thời gian sắp tới đây, ta chẳng mấy khi xuống núi, nên người khác có đánh giá ta như thế nào ta đều có thể phớt lờ.
Và hầu như thời gian gần đây, ta cũng hiếm khi được gặp mặt bọn người Hồng Hạnh. Vì đã hơn nửa tháng rồi, ta cũng chẳng còn được nghe bất kỳ tin tức nào của bọn họ.
Dạo trước cứ cách mỗi ngày bọn họ đều thay phiên đến thăm ta, nhưng dần dà khoảng cách thời gian lại được nới rộng. Thất công tử có nói qua, nghe đâu quê nhà có việc, phụ mẫu ta cho gọi họ về, phải ít nhất một tháng nữa họ mới có thể quay lại. Còn buộc phải dặn dò đôi câu xoa dịu để cho ta yên tâm.
Ta cảm thấy cảm xúc của ta càng lúc càng chai sạn, hình như đã không còn thứ gì khiến ta đặt quá nhiều sự chú ý đến nữa.
Thế mà để nói yên bình thì cũng chẳng yên bình lắm, nhưng kể ra cũng không đến nổi gà bay chó sủa. Việc bình thường mà ta hay làm nhất cũng chính là ngồi thừ người, cả ngày cũng có thể ù lì một chỗ mà không cần nhúc nhích.
Nhưng như vậy cũng vô duyên vô cớ mà kết bạn với một tên nhóc con nhà ở dưới chân núi. Đứa nhỏ kia nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi, đại khái là tầm 7, 8 tuổi.
Nó nói nhũ danh nó gọi là Ngư Ngư [魚魚], là hai chữ Ngư nhưng chỉ là một con cá.
Nó còn nói nó là cá tinh nhưng ta chỉ thấy thật hoang đường.
Nó muốn thi triển phép thuật cho ta nhìn xem, nhưng ta lại cảm thấy đó là trò lừa gạt trẻ con vặt vãnh của những kẻ hàng rong bịp bợm.
Nó hay tìm ta để bày trò hề. Chính là con cá nhỏ này quả thật rất nhiều chuyện, mỗi lần nó nói chuyện lại khiến ta hoa mắt ù tai.
Thật phiền phức!
Thất công tử cũng biết nó là ai nhưng cũng mặc kệ không quản nó làm phiền ta, vì người muốn ta phải hoạt bát hơn so với tính cách hiện tại của ta.
Lại nói ở núi Phong Dật và trấn Bạch Mai kia chẳng qua là thay đổi về mặt địa lí, chứ lề lối sinh hoạt của ta cũng chẳng có cách nào chuyển biến được, có chăng ta lại có thêm một nơi để thừ người một cách đầy nhàm chán.
Bữa ăn tối hôm nay Thất công tử lại muốn ta cùng với người xuống núi, là đến trấn Tri Điều [緇苕] gặp gỡ người quen cũ. Ta có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không tỏ thái độ phản đối, gật đầu rồi lặng lẽ ăn hết phần thức ăn còn sót trong chén.
Không biết người nghĩ ngợi gì lại cất thêm lời: "Ở bên kia khá phức tạp, mối quan hệ của ta và cô cũng không tiện để người ngoài soi mói, vì thế ta sẽ nói với bên ngoài cô là biểu muội của ta, cứ như thế cô đi cùng ta cũng là hợp tình hợp lí!"
Thuận theo ý ngài!
Ta gật đầu, đứng lên dọn dẹp rồi mới trở về phòng để chuẩn bị hành lí.
------
Tờ mờ sáng, ta lại giật mình tỉnh giấc sớm hơn thường ngày, đoán chừng giờ này vẫn còn dư giả thời gian. Dù muốn chợp mắt thêm chút ít nhưng trở mình hoài chỉ càng làm cho bản thân tỉnh táo, ta liền quyết định thức dậy.
Mặt trời sớm còn chưa lên khỏi hàng cây trúc bao quanh nhà, màu nắng vẫn còn nhợt nhạt, sương sớm vẫn còn se lạnh, lờ mờ quẩn quanh. Ta lần bước dọc hành lang và đi ra phía trước sân, nắm lấy tay vịn cầu thang khẽ khàng bước dần xuống từng bậc thang.
Hóa ra Thất công tử còn dậy sớm hơn ta, người đang dùng chổi quét lá trong sân, đống lá kia đã chất thành ba đụn lớn bên dưới hàng rào quanh nhà. Gió khẽ rung động, tiếng lá xào xạc xôn xao, người và cảnh tạo nên một bức tranh phi thường sinh động.
Giống như rất chú tâm làm việc mà không phát hiện ra động tĩnh khác, làm cho ta cảm thấy có chút buồn cười mà ngồi xuống bậc thang. Im lặng quan sát người đàn ông xa lạ kia trong một bộ dạng nghiêm túc.
So với những người ta gặp qua, người đang đứng trước ta có một khí chất rất đặc biệt. Không còn dám nói đến cao ngạo xuất chúng, nhưng lại mang theo một hơi thở bình dị kiên cường.
Ấn tượng ban đầu dĩ nhiên sẽ thay đổi trong quá trình tiếp xúc.
Ta cảm thấy người này dù có mặc áo vải thô sơ nhưng hơi thở của người lại rất phi phàm. Có thoát tục như thần tiên thì ta không biết, vì thật ra tầm nhìn của ta vốn dĩ đã rất hạn hẹp, còn từ ngữ cũng hạn chế, không có cách nào miêu tả được.
Những người ở bên cạnh người này chắc hẳn ít nhiều cũng sẽ có cảm giác yên tâm.
Đúng, chắc có lẽ cũng nên gọi là sự tin tưởng!
Người này không bộc lộ quá nhiều, không thể hiện hay ba hoa, nhưng lại có thể mê hoặc người khác tin tưởng và ngưỡng mộ vì phẩm chất và phong thái sống của người một cách vô thanh vô thức.
"Xoạc!" Tiếng chổi cỏ dừng lại. Đột nhiên, người lại nghiêng đầu nhìn về phía ta và nở một nụ cười thân thiện đầy tự nhiên. Còn trong đôi mắt của người lại hoàn toàn trong sạch, khiến cho ta ngẩng ngơ một nhịp.
Có lẽ đây là thiên phú đi!
Ta cụp mắt, mím môi che giấu sự lúng túng mới đứng lên, cũng có ý tứ muốn nhắc nhở người rằng ta đã đói bụng. Mà đối phương hình như cũng rất nhạy bén trong việc nắm bắt tâm ý, nên liền ngừng việc dọn dẹp mà đưa ta vào bàn ăn.
Thức ăn sáng hôm nay là hai cái màn thầu chay cùng với một ít sữa đậu nóng.
À, vị Thất công tử này cũng rất có năng khiếu trong việc nấu nướng!
Ta chậm rãi ăn uống, nhưng lại cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của người nên mới ngước lên.
"Không có chuyện gì đâu, chờ cô ăn xong chúng ta sẽ xuất phát!" Thất công tử đẩy nhẹ ly sữa đến trước mặt của ta. Xem như phớt lờ người, ta chỉ lo liệu hoàn thành chuyện của mình, cho đến khi ăn hết vụn bánh còn sót trên dĩa, ta mới nghe tiếng nhóc Ngư Ngư hô to.
Ồ, hoá ra đây mới là nguyên nhân người ngập ngừng!
Ngư Ngư muốn theo ta và người cùng đến trấn Tri Điều. Dĩ nhiên ta không muốn, nhưng ta không có cách nào phản đối. Đứa nhỏ kia cứ mè nheo, hại Thất công tử không đành từ chối. Hơn nữa nó cũng đã chuẩn bị hành lí, háo hức mong chờ từ sớm. Nó cứ nghĩ là một chuyến du ngoạn, còn ta lại cứ nghĩ chẳng qua di chuyển bản thân đến một nơi nhàm chán khác mà thôi.
Từ ngoại ô vào thị trấn cũng mất hơn một canh giờ. Dạo này việc thông quan cũng không quá rườm rà, làm một ít thủ tục bọn ta liền thuận lợi vào thành. Ngư Ngư ngồi trên xe mãi cũng không yên, cứ nhúc nhích lại ríu rít không ngừng như chú chim nhỏ mới sổ lồng. Cũng may nó ngồi ở giữa ta và Thất công tử, nếu không chẳng biết chèn ép bọn ta thành bộ dạng gì nữa.
Chẳng ra một chút thể thống nào!
Ta nhíu mày, có chút nhức đầu, liền tựa đầu vào vách xe.
"Cô cảm thấy trong người như thế nào?" Thất công tử ân cần hỏi.
Ta lắc đầu, nhắm mắt lại, cũng không có ý tứ đáp trả.
"Cố chờ một chút, rất nhanh sẽ có chỗ nghỉ ngơi!"
Ta phải đành xem đó là một lời an ủi để thả lỏng bản thân vậy.
-----
Nơi này đúng là ngoài sức tưởng tượng của ta, hoành tráng hơn ta tưởng. Có chút choáng ngợp vì sự bề thế của nó. Dọc đường đã thấy náo nhiệt, chỉ là không ngờ ở huyện Lộng Bính [籠屏] phủ Giao Điền [郊滇 ] thuộc quận Ân Xương [殷閶 ] này lại có nơi thanh thế lớn đến vậy. Khuếch trương đến mức không ngại người ta bàn tán, thì chắc chắn thân phận không hề đơn giản!
Phủ lệ đường hoàng, to lớn uy nghiêm. Cánh cổng đỏ chói, hai bên cửa còn có hai linh vật hình kỳ lân ngậm ngọc canh gác, hai hàng lính canh gác còn nghiêm ngặt hơn cả công đường. Bước vào gian nhà chính, có thể nhìn thấy gia nhân đứng đợi cùng gia quyến ở trước đại sảnh. Thất công tử vì thế cũng dừng chân và lễ độ chào hỏi, khiến cho ta chỉ biết cứng nhắc bắt chước.
Sau khi giới thiệu xong, quả thực không ngoài dự kiến, cũng liền ngầm hiểu bối cảnh của bọn họ lớn đến nhường nào. Không dám nhắc đến quá khứ huy hoàng, chỉ dám nhìn đến hiện tại vinh hiển. Bấy nhiêu đấy cũng khiến cho người người phải há hốc mồm và ao ước.
Phủ đệ này là phủ đệ của Thái Uy [蔡威] – lão viên ngoại trước kia từng làm quan thừa tướng. Sinh thời cha ông ta làm viên ngoại lang [員外郎] ở Hộ Bộ, sau này cáo lão hồi hương ông ta liền cũng muốn dùng danh xưng này để sử dụng.
Họ Thái có ba dòng chính thứ, người đứng chủ vị là con trai trưởng Thái Trung [蔡忠], bên cạnh ông là phu nhân và khuê nữ Thái Minh Châu [蔡明珠]. Bên trái là Thái Đông Lăng [蔡咚凌] và Thái Thu Hoài [蔡秋懷] đều là hai người con gái thứ của Thái Uy, cùng với hai người họ là gia quyến. Chờ một chút, ta lại nhìn thấy một người đang ngồi trên xe lăn được gia nhân đẩy ra. Trông hình dạng cũng đoán được đây mới thực sự là chủ nhân của dinh thự này.
Ông ta nhìn vậy mà chỉ hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, mà râu cũng dài quá cằm. Nếu không phải nhìn thấy sự suy yếu và nét hằn bởi năm tháng, thì sự uy quyền của ông ta sẽ khiến người ta khiếp sợ chỉ bằng khí thế áp bức.
Ông ta trực tiếp bỏ qua mọi người mà chỉ chào hỏi với Thất công tử: "Chức lang quân đến rồi à?"
"Đường đột ghé thăm mà không có thông báo, quả thật vô cùng thất lễ! Nhưng ta có việc gấp cần thỉnh giáo viên ngoại, mong ngài rộng lượng giúp ta giải đáp thắc mắc!" Thất công tử điềm đạm gật đầu chào hỏi.
"Đừng đa lễ, lang quân trước xin hãy nghỉ ngơi, sau có thời gian rảnh rỗi chúng ta có thể chậm rãi thảo luận!" Rồi Thái viên ngoại phân phó: "Mau chuẩn bị phòng ốc và điểm tâm để quý nhân kịp thời nghỉ ngơi. Còn Minh Châu, hãy dẫn đường cho lang quân và vị tiểu nương tử này!"
------
Hình như ở nơi này ta là một kẻ dư thừa thì phải?
Không, phải nên nói có đến hai con kỳ đà cản mũi mới đúng!
Một là ta, hai là tên nhóc tăng động với ánh mắt đầy sự hiếu kì này.
Có vẻ như ta đang cản trở uyên ương tâm tình...
Bởi lẽ ta có thể nhìn thấy ánh mắt tràn ngập si mê của Thái Minh Châu dành cho Thất công tử, nàng ta dù rụt rè nhưng chẳng hề dấu diếm đi sự nhiệt tình đầy nóng bỏng của mình tí nào. Thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện với Thất công tử thì không ngừng lén đưa mắt quan sát ta, nói đúng hơn là nàng ta đang đánh giá thái độ của ta.
Có vẻ ta đã khiến cho cô ta thất vọng vì vẻ ngoài điềm nhiên của mình.
Ta hiện tại đã khá khẩm hơn ba bốn tháng trước, nhưng chung quy vẫn còn là một con ma bệnh yếu đuối. Nếu không phải mỗi ngày xông bằng hương hoa, bản thân ta sẽ chỉ là một bộ xương khô héo biết đi mà thôi.
Ta không có sức uy hiếp đối với bất kì ai, mà cũng chẳng muốn là tình địch của ai. Đối với hai người bọn họ, ta chỉ thấy toàn sự nhàm chán. Tư tình nam nữ gì đó, ta cảm thấy ở độ tuổi này của ta vẫn chưa thích hợp để có, dù cho các cô nương bằng lứa của ta đã trở thành tốp thiếu phụ tay bế tay bồng.
Vô vị quá đi mất!
Ta chẳng hề muốn theo đuôi dạo phố với họ tí nào, cũng không muốn ngồi nghe thuyết thư tiên sinh ở trà lâu kể chuyện nhảm nhí.
Bánh quế hoa cũng có vẻ ngon, nhưng ăn nhiều sẽ ngấy, mà đứa nhóc Ngư Ngư suốt ngày cứ đòi nằng nặc để ăn.
Còn mì vịt tiềm ở cuối phố quá nhiều dầu mỡ, ngay lúc này bụng của ta vẫn còn cảm thấy chướng.
Có vẻ ta bị nghiện những món thanh đạm mà Thất công tử nấu hơn, tuy nhạt nhẽo nhưng lại khá hơn vị thuốc đắng nồng thường ngày ta phải uống.
Ta ở lại trấn Tri Điều ba ngày, hầu hết thời gian phải theo bọn người Minh Châu, phần còn lại thì ta muốn nhốt bản thân trong phòng. Tĩnh tâm gì đó cũng không phải, chỉ là có chút nhớ nhà mỗi khi nhìn thấy cả nhà Thái gia cùng nhau ăn uống.
Nhớ đến tổ mẫu, nhớ đến cha mẹ...
Ta phải làm sao để có thể sớm ngày trở về nhà đây?
------
Thái Minh Châu lại đến làm phiền ta trong lúc Thất công tử bàn chuyện cùng ông của nàng. Nàng nói đêm nay là Thất tịch, muốn rủ rê ta cùng hai người kia đi đốt đèn cầu nguyện.
Thật lòng, ta không có tâm trạng gì, cũng chẳng muốn tham gia náo nhiệt cùng bọn họ chút nào. Ta cảm thấy không thoải mái, ta chỉ muốn nằm yên một chỗ, muốn ngủ, muốn về nhà... Nhưng vì giáo dưỡng của một khuê cát, ta lại tiếp tục phải tháp tùng theo phái đoàn của Thái gia chen chân vào chốn đông đúc kia.
Lại ngộ nghĩnh thay, chiều nay Thất công tử lại đem đến cho ta một bộ y phục mới, cùng với một chiếc cài hoa mẫu đơn hồng trong đầy sức sống.
Biểu tình lúc ấy của ta ban đầu là kinh ngạc, sau đó chuyển dần sang hoảng hốt.
Ta có chút bối rối không hiểu ý muốn của người kia, cho đến khi thay xong bộ y phục, người lại dẫn ta đến trước gương đồng mà chủ động bện tóc cho ta. Lúc lẳng lặng nhìn vào gương đồng, ta đã thử suy đoán ý tứ của người, nhưng dần lại đắm chìm vào nét mặt say sưa khi chải tóc ta của đối phương.
Lại nghe Thất công tử nói: "Tuy gọi là Thất tịch nhưng cũng là tết Tiểu Xảo [小巧節], là tết nữ công gia chánh của nữ giới. Mà đêm nay không ngoại lệ, Thái gia sẽ tổ chức tiệc."
"Không phải ta chê cô làm ta mất mặt, nhưng ta không muốn để cô chịu ủy khuất mà thấy mình thua thiệt với các nữ nhân khác. Đừng hiểu lầm, chỉ vì ta từng hứa với cha của cô phải chăm sóc cô thật đường hoàng!"
Ha, dông dài thì cũng hóa ra là sợ ta tự ti!
"Trước đến giờ ta chưa thấy cô trang điểm qua, nên cũng tự ý mạo muội suy đoán mà tự ý quyết định. Nếu cô cảm thấy phần nào không chính đáng thì cũng xin được lượng thứ bỏ qua!" Nghe người nói xong, ta liền mỉm cười, thái độ cũng hòa hoãn và ngoan ngoãn hơn so với thường lệ.
Thêm một chút son, một chút má hồng, hình như ta đã thay đổi thành một con người khác biệt.
Không phải xinh đẹp, mà là có sức sống.
Ta cảm thấy có một chút sinh khí trong người, cũng như suy nghĩ của ta về vị Thất công tử kia cũng có một chút chuyển biến tích cực.
Ừ...
Chỉ là một chút thôi!
------
Đường phố giăng đèn kết hoa, người người nhộn nhịp đông đúc hẳn. Bên trong phủ đệ cũng vui vẻ không kém, sau khi làm nghi thức tế trăng, nữ nhân Thái gia đã chứng tỏ được phong phạm đoan trang, hiền thục của mình. Chỉ riêng ta vụng về khiến cho bản thân mình làm trò cười cợt trước bọn họ. Thế đành ẩn mình vào một góc, tìm một thời cơ thích hợp để thoát li mình khỏi đám người hào môn thế gia đang hết sức thể hiện này.
Ta len lén rời đi bằng cửa sau, nhân lúc bọn gia nhân lơ là mà trộm ra phố, cũng định bụng chờ tàn tiệc rồi trà trộn theo dòng người trở về. Hứng thú của ta lúc này, chính là tìm một góc nhỏ bên dưới chân cầu, nhìn người người thả đèn ước nguyện.
Ta không có quá nhiều tiền, cũng chỉ có một chiếc hà bao mà mẫu thân đã thêu làm vật tùy thân. Lúc nãy không có thời gian, bây giờ lại có cảm giác cồn cào, ta muốn mua một chút thức ăn để lót dạ.
Gần chỗ bán bánh nếp nướng có người đang đối thơ trên lồng đèn. Ta học ít hiểu cạn, không hiểu lời hay ý đẹp trong văn chương nên chỉ dám dạt một bên làm nền cho người tài sĩ thể hiện.
Lang quân trẻ tuổi kia họ Cẩm [錦 ], hình như là con của một vị quan chức lớn, cũng là một người uyên bác. Nhìn vẻ bề ngoài khá tuấn tú, phong thái cũng khá bắt mắt. Nhưng đối với ta, ấn tượng nhiều nhất cũng chỉ có vậy!
Ta tiếp tục lướt qua đám người nhốn nháo, đi đến chiếc cầu lớn bắt ngang qua một con sông dài.
Dưới mặt nước kia là những đóa đèn hoa mà người ta hay nói nếu như có ước nguyện nên gửi gắm vào chúng. Chỉ cần thành tâm, ước nguyện sẽ thành. Mà hôm nay lại là đêm Thất Tịch, người ta sẽ thường cầu mong những điều tốt đẹp xảy đến. Là sự bình an và gặp thuận lợi trong con đường tình duyên.
Nhìn những ngọn đèn kia được thả trôi dập dềnh dưới nước cũng cho thấy được con người ta sống không chỉ muốn là tự bản thân có thể thực hiện được. Đôi khi cũng cần phải dựa dẫm vào tâm linh mới có thể có động lực để phấn đấu.
Bỗng dưng ta lại muốn cười, không phải là một nụ cười châm biếm, mà là một nụ cười thật tâm xuất phát từ đáy lòng.
Ta cười vì ta dường như có thể cảm nhận được sự chân thành của bọn họ, cũng cười vì hình như bọn họ cũng làm cho ta cảm thấy động tâm.
Ta có chút hoài nghi liệu những lời cầu nguyện kia sẽ linh ứng chứ?
Nếu thật linh nghiệm, thì chắc hẳn trời cao cũng có thể đoán được trong lòng ta lúc này đang nghĩ đến chuyện gì, có khi nghe thấy sẽ đáp ứng cho ta...
"Thương tiểu thư!"
Thừ người không quá lâu, ta lại nghe thấy tiếng gọi, trong chốc lát làm ta tê liệt đến không thể phân biệt thực ảo. Ta khẽ nghiêng đầu thì nhìn thấy Thất công tử tự lúc nào đã đứng kề cạnh song song với ta. Người kia thấy ta nhướng mày thì liền bật cười, phía sau lưng của người lại lú ra một chiếc đầu nho nhỏ của tiểu tử thúi ồn ào kia.
"Tiểu nha tử, ngươi trốn đi mà không nói một tiếng, báo hại ta cứ tưởng ngươi bị bắt cóc!" Đứa nhỏ nhốn nháo chạy đến kéo lấy tay áo của ta. "Ta và Thất công tử phải đôn đáo đi tìm khắp nơi, cũng bỏ lỡ màn trình diễn hay của Thái tam tiểu thư!"
Ta rút lại ống tay áo của mình, khẽ nhăn mặt. Không biết giải thích làm sao, cũng chẳng có tâm tình để giải thích hay đôi co.
Muốn hiểu lầm cứ hiểu lầm!
Sau đó cúi đầu chào Thất công tử rồi quay người đi xuống chân cầu, tiến đến gian hàng mua một chiếc đèn hoa sen màu vàng.
"Bao nhiêu vậy ông chủ?" Ngư Ngư nhanh nhảu hỏi.
"Hai văn!"
Trước khi ta móc trong hà bao của mình liền bị Ngư Ngư cướp lượt, nó nhanh tay trả tiền cho ông chủ: "Đây là Thất công tử tặng cho ngươi đấy!"
Ta hừ một tiếng, sau đó cất tiền vào túi, nhưng cũng không từ chối thành ý của người khác.
"Cô muốn cầu nguyện?" Thất công tử thấy ta ngồi xổm xuống liền nheo mắt cười hỏi ta. Ta gật đầu, thả đèn xuống nước, cũng chấp tay theo những người khác, thành tâm cầu mong trong lòng. Bọn họ cũng khá kiên nhẫn, chờ đợi ta khấn nguyện xong rồi cùng nhau trở về Thái gia.
"Vừa nãy ngươi cầu nguyện chuyện gì vậy tiểu nha tử? Mau nói ra, biết đâu ta có thể thực hiện được giúp ngươi!" Ngư Ngư cầm xâu mứt hồ lô vừa nhảy nhót vừa tò mò hỏi ta. Ta khẽ liếc mắt lườm nó, không mở miệng, cũng không muốn quan tâm đến nó.
Còn về phần ước nguyện của ta...
Một chữ "nhà" là đủ rồi!
Thất công tử nhìn thái độ của ta lại cười, nụ cười dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là đường đột muốn cười thì phải.
"Cho cô!"
Thất công tử đột nhiên nắm lấy tay ta rồi đặt một xâu mứt còn nguyên mà người vừa mới cướp lấy của Ngư Ngư. Tên nhóc thối kia gào ầm lên nhưng Thất công tử và ta đều mặc kệ. Ta nghiêng đầu, tròn mắt nhìn đối phương thì lại nghe đối phương lí luận cùn khiến cho ta không khỏi bật cười: "Mỗi một viên kẹo sẽ là một điều tốt đẹp ta dành tặng cô. Chỉ cần cô ăn vào, mọi ước muốn của cô sẽ thành hiện thực!"
Ta thử ăn một viên, người liền nói một câu: "Ăn viên này vào cô sẽ luôn thật mạnh mẽ!"
Ta liền ăn đến viên thứ hai, người liền nói: "Cô sẽ luôn tích cực!"
Đến viên thứ ba thì người lại nói: "Cô sẽ luôn kiên cường, không hề gục ngã trước khó khăn!"
Đến viên thứ tư thì người kia lại nói: "Đôi mắt của cô sẽ luôn sáng suốt để nhìn thấu mọi sự thật!"
Đến viên thứ năm thì người lại dùng ngữ điệu dường chân thành tuyệt đối mà nói: "Bất kể thế gian này có tàn nhẫn đến thế nào để ngăn bước cô, thì cô nhất định luôn có đường để trở về nhà!"
Khi người vừa dứt lời thì một giọt nước mắt mặn đắng đã lăn dài trên má của ta.
Người kia...
Giống như đã có thể nhìn thấu đến nơi tận cùng nhất của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro