11
Ngày hôm sau.
Đoàn Nghi Ân tỉnh lại từ chỗ trợ lí, đêm qua thật sự anh không thể nào ngủ yên được.
Hôm qua không biết vì lí do gì lại sinh ra loại xúc động mà đã từ lâu anh không có cách nào xuất hiện đối với cô gái đã chờ anh rất lâu này, lý trí giống như bị sự nhiệt tình nuốt chửng, không còn cách nào khác đành phải ở trong phòng tắm ngâm nước lạnh hơn hai mươi phút.
Lúc trở lại giường, hàm răng vẫn còn run cầm cập.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng suy nghĩ cuối cùng trong đầu vẫn là về Vương Gia Nhĩ —— chỉ bằng mối quan hệ quỷ dị này của hai người, nhóm bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ xong đời.
Thời điểm Đoàn Nghi Ân tỉnh lại đã là giữa trưa, sau một thời gian dài chạy lịch trình cuối cùng cũng có được một ngày không phải làm việc buổi sáng.
Hình như trưa này Vương Gia Nhĩ sẽ livestream thì phải?
Đoàn Nghi Ân nhớ mang máng có một lần Vương Gia Nhĩ đã hứa hẹn sẽ livestream để làm phúc lợi cho fan.
Nghĩ đến đây Đoàn Nghi Ân không khỏi thở dài một hơi.
Rõ ràng đều là những người không liên quan, tại sao Vương Gia Nhĩ phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để tận tâm tận lực với họ như vậy.
Trước kia khi bọn họ vẫn còn ở bên nhau, Đoàn Nghi Ân cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy cậu bé nhà mình sao lại ngây thơ đến đáng yêu như thế.
Nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy Vương Gia Nhĩ đại khái chính là ngu ngốc.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Đoàn Nghi Ân mở Weibo ra, thăm dò qua phía phòng tắm vẫn đang có tiếng nước chảy, dúi đầu trong ổ chăn, tại khung tìm kiếm gõ vào ba chữ "Vương Gia Nhĩ"
Rõ ràng đây không phải là bạn gái, mà kia cũng không phải là bạn trai, tại sao anh lại phải lén lút cơ chứ?
Đoàn Nghi Ân lại lần nữa thở dài.
Nhanh chóng lướt một vòng tin tức về Vương Gia Nhĩ, sau đó Đoàn Nghi Ân cắm tai nghe, mở nền tảng phát sóng trực tiếp của Vương Gia Nhĩ, xác nhận tiến vào phòng.
Nhìn thấy một số người mơ hồ trong phòng phát sóng trực tiếp, Đoàn Nghi Ân không thể không cảm thấy đắc ý -—— Vương Gia Nhĩ cũng đang thừa hưởng hai quầng thâm dưới mắt mà rõ ràng ngày hôm qua không có, cả người đều là dáng vẻ cực kì thiếu ngủ.
Như vậy mới cân bằng chứ!
"A... Mọi người muốn nói chuyện gì nào..."
"Thành thật mà nói, công việc dạo gần đây rất bận, không có thời gian rảnh ..."
Trên màn hình là dáng vẻ buồn rầu của Vương Gia Nhĩ , âm thanh bởi vì có quá nhiều người tiến vào phòng phát sóng trực tiếp mà có chút ngắt quãng.
Vương Gia Nhĩ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào camera, Đoàn Nghi Ân đang cầm điện thoại trên tay bỗng nhiên hoảng sợ, cảm giác chân thực khiến anh hơi choáng ngợp, bởi vì không biết đã bao lâu rồi Vương Gia Nhĩ không có tùy ý lộ ra biểu tình chân thành như vậy khi nhìn anh.
Dường như anh còn có cảm giác cậu ấy biết là anh đang xem.
Sau đó Vương Gia Nhĩ cúi đầu xuống một chút, xem bình luận đang không ngừng nhảy lên màn hình.
Sau khi xem khoảng mười giây, Vương Gia Nhĩ tựa hồ như không thu hoạch được gì, mếu máo, nheo mắt lại tiến sát vào gần hơn.
Đoàn Nghi Ân cũng tập trung nhìn kỹ một chút, phát hiện mặc dù là người có thị lực tốt như anh còn chẳng bắt được vài câu huống chi là người vừa cận vừa loạn như Vương Gia Nhĩ
"A thấy rồi!"
Vương Gia Nhĩ kích động vỗ tay, tiếp đó vì có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng.
"Rất nhiều người hỏi, mình cùng anh Mark có còn ở cùng nhau không..."
"Cái này sao, cái này thì...chúng mình hiện tại không ở cùng nhau nữa, bởi hiện tại ai cũng đều có nhiều lịch trình riêng rồi!"
"Hơn nữa..."
Vương Gia Nhĩ tươi cười rạng rỡ
"Chúng mình là nghệ sĩ nên vẫn cần phải có nơi ở riêng mà."
Đoàn Nghi Ân nắm tai nghe trong tay, cười khẩy một tiếng.
Chính xác là bởi vì không thể ở cùng một chỗ được nữa, thử hỏi xem ai có thể nguyện ý mỗi ngày đều ở chung một phòng với bạn trai cũ chứ!
Hơn nữa, nói thật Đoàn Nghi Ân không thích vị phô mai mà Vương Gia Nhĩ thì lại không có hảo cảm với canh sườn.
Nhưng lại không biết tại sao, sau khi chia tay rõ ràng không còn phải chịu đựng nhau nữa, trong lòng ngược lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
Đoàn Nghi Ân mỗi khi nấu mì không cần phải nấu nhiều hơn một bát, không cần phải ở trong một bát cho thêm vài miếng phô mai; Vương Gia Nhĩ cũng không cần phải ngụp lặn trong một đống bình luận để tìm ra nhà hàng nào nấu canh sườn ngon nhất.
"Gì đây?"
"Vì sao mình với Mark bằng tuổi mà mình vẫn gọi Mark là anh?"
Vương Gia Nhĩ sau khi đọc xong câu hỏi nhẹ nhàng gãi đầu, sau đó nghiêm túc trả lời.
"Không phải bằng tuổi đâu, anh ấy sinh trước mình nửa năm mà, sinh trước nửa năm vậy là cũng lớn hơn mình rồi."
"Hơn nữa, kêu anh Mark sẽ cảm thấy thân thiết hơn..."
Lại còn thân thiết.
Đoàn Nghi Ân đoán Vương Gia Nhĩ phải nhìn nhiều câu hỏi như vậy, lại còn toàn là những vấn đề xoay xung quanh anh, chắc hẳn là đã sớm không còn kiên nhẫn rồi.
"A có một cái..."
Vương Gia Nhĩ vẫn nheo mắt cố hết sức để có thể đọc được câu hỏi trong điện thoại
"Cậu nói Mark giống như một bức tường là thật hả?"
"Ha ha ha..."
Vương Gia Nhĩ ngả người vào ghê, cười đến là khoa trương.
"Sao mọi người đều coi trọng vấn đề này vậy, mình chỉ nói giỡn thôi, anh Mark đương nhiên là một người biết lắng nghe rất tốt, bằng không mọi người có thể thường xuyên ở cùng một người mà tại thời điểm mình nói chuyện người đó một câu cũng không nói được hay sao?"
"Tuy rằng không phải là kiểu "reaction machine" nhưng anh ấy sẽ cho mọi người cảm giác thoải mái và an tâm khi nói chuyện cùng."
"Không phải là anh ấy sẽ cho rất nhiều lời khuyên, mà anh ấy sẽ sẵn sàng nói chuyện với mình, dù sao thì ngoài người nhà ra thì anh ấy chính là người gần gũi với mình nhất."
Vương Gia Nhĩ bình thản mà tự thuật, chân thành tha thiết đến nỗi làm cho Đoàn Nghi Ân nhất thời cũng không phân biệt nổi trong lời nói của cậu có mấy phần thật mấy phần giả.
Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Vương Gia Nhĩ cũng không thể phân biệt rõ.
"Giống như lời anh Mark đã từng nói..."
Vương Gia Nhĩ chống hai tay lên mặt bàn, ánh mắt lơ đãng, không nhìn vào camera.
"Anh ấy không phải là người có chuyện gì cũng sẽ nói ra, nhưng lại là người chuyện gì cũng sẽ đặt ở trong lòng."
"Mình cảm giác..."
"Là cảm giác của riêng mình thôi, có đôi khi anh ấy vẫn sẽ nói với mình."
Đoàn Nghi Ân nhận ra được biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Gia Nhĩ cũng như sự cường điệu trong câu nói của cậu.
Cậu không tự tin.
Vương Gia Nhĩ vậy mà tại những thời điểm anh không có mặt sẽ nói giúp cho anh, Đoàn Nghi Ân quả thật không ngờ tới nhưng cũng không cảm thấy quá khó hiểu.
Vương Gia Nhĩ mà Đoàn Nghi Ân biết chưa bao giờ là một người biết tính toán so đo, bất kể thái độ của người khác đối với cậu là gì, bất kể cậu có mâu thuẫn gì với người khác, cậu vẫn sẽ vĩnh viễn ăn ngay nói thật, tốt thì vẫn sẽ khen là tốt.
Đồ ngốc này.....
Trước kia chính là của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro