Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Đoàn Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ mệt mỏi ngồi trên ghế ở phòng trang điểm lướt điện thoại.

Sau khi im lặng chơi một lúc lâu, Vương Gia Nhĩ có vẻ mệt mỏi nằm bò dài trên bàn trang điểm nhắm mắt lại, điện thoại di động vẫn đặt ở trong tay.

Đoàn Nghi Ân nhoài nửa người ra nhìn.

Không phải là anh không muốn nói quan tâm cậu vài câu —— mà là trên thực tế anh đã từng nói  rồi...ở trước mặt truyền thông.

Mà chính cậu ở trước truyền thông cũng rất thuần thục cầm microphone trả lời vấn đề.

"Tôi rất khỏe."

"Không cần phải lo lắng."

"Sẽ chăm sóc tốt cho chính mình."

Vương Gia Nhĩ có bao nhiêu lời hay ý đẹp, Vương Gia Nhĩ có bao nhiêu không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình, Đoàn Nghi Ân đều biết rõ, chỉ là anh không có lập trường, cũng không cần phải quan tâm nữa.

Nhưng ở trước mặt truyền thông, dưới ánh đèn sân khấu.

Diễn, là phải diễn đến cùng.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm Vương Gia Nhĩ bừng tỉnh.

Là điện thoại của cậu.

Vương Gia Nhĩ nhấc điện thoại lên, thấy Đoàn Nghi Ân cau mày ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm vài giây, sau đó lại cúi đầu xuống.

Vương Gia Nhĩ trả lời điện thoại.

"Xin chào?"

Đoàn Nghi Ân không nghe thấy đầu bên kia nói gì, nhưng giọng nói của Vương Gia Nhĩ được cất lên rất rõ ràng, tựa như vài phút mỏi mệt cùng cực lúc trước đã hoàn toàn hóa thành hư không.

"Đúng vậy đúng vậy, em đang ở Thượng Hải."

"Làm sao anh biết!"

Đột nhiên cậu lớn giọng, cũng không hề che dấu sự ngạc nhiên bên trong, Đoàn Nghi Ân không thể không liếc nhìn Vương Gia Nhĩ một chút, nhưng Vương Gia Nhĩ vẫn đang đắm chìm trong cuộc đối thoại, không để ý gì đến anh.

"Sao lại có thể như vậy được ạ!"

"Thế nào cũng phải là em mời anh ăn cơm chứ..."

Bộ dạng khách sáo dường như bị đối phương gián đoạn.

"Dạ được, vậy chúng ta gặp mặt lại nói chuyện tiếp?"

Vương Gia Nhĩ che miệng nở nụ cười, chân gõ nhẹ trên mặt đất.

Đoàn Nghi Ân đột nhiên cảm thấy bực bội không rõ lí do.

Vương Gia Nhĩ luôn là như vậy, bạn bè siêu nhiều, tuổi tác thế nào cũng chơi được, tin nhắn điện thoại mỗi ngày cũng đều nhận được liên tiếp.

Luôn luôn là như vậy, vừa nhận được điện thoại một cái là chạy ngay đến chỗ nào thì không biết để gặp tiền bối hoặc là bạn bè, đem toàn bộ ước hẹn cùng thỏa thuận với Đoàn Nghi Ân ném ra sau đầu.

Trước kia....

Đó là lúc bọn họ vẫn còn yêu nhau....

Cho nên hiện tại Đoàn Nghi Ân mới không biết mình bực bội vì cái gì.

Có thể là bởi vì Vương Gia Nhĩ nói quá nhiều, có thể là bởi vì Vương Gia Nhĩ quá ồn ào, có thể là bởi vì Vương Gia Nhĩ cùng những những người bạn đó làm anh thấy quá giả tạo và khách sáo.

"Được ạ được ạ."

Vương Gia Nhĩ nói hai câu "được" liền, sau đó bảo đối phương gửi địa chỉ qua cho cậu.

"Vậy em sẽ qua đó ngay bây giờ."

"Lát nữa gặp lại anh nhé."

Vương Gia Nhĩ cúp điện thoại. Đoàn Nghi Ân vẫn cứ cau mày, nếu là trước kia, Vương Gia Nhĩ sẽ cho rằng Đoàn Nghi Ân lại đang suy nghĩ đây là người anh nào.

Nhưng hiện tại Vương Gia Nhĩ chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Không biết mình lại chọc gì đến vị này rồi.

Vương Gia Nhĩ vắt áo khóac lên vai, đi ra ngoài gọi điện thoại cho người đại diện.

"Đứng lại."

Đoàn Nghi Ân lạnh lùng gọi lại Vương Gia Nhĩ.

Vương Gia Nhĩ cầm chiếc điện thoại mà cậu vừa mới kết nối được, khó hiểu nhìn trái ngó phải vài cái, lúc này mới xác nhận là đối phương đang gọi mình.

Nghĩ lại hai chữ vừa nghe được trong lòng lại không thoải mái vô cùng, cúp điện thoại vứt lại vào túi, không khách khí mà đứng yên, nhướn mày, dùng ánh mắt tận lực biểu hiện ra ba chữ "có chuyện gì".

"Em đi đâu."

Đoàn Nghi Ân không đứng dậy khỏi ghế, chỉ ném ra ba từ này.

Vương Gia Nhĩ tức khắc lửa giận ngập đầu, Đoàn Nghi Ân anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, giật chiếc áo khoác từ vai xuống, hùng hổ hỏi lại.

"Liên quan gì đến anh?"

Đoàn Nghi Ân mỉm cười không giận dữ, nhìn vào chiếc điện thoại Vương Gia Nhĩ vừa lấy ra, tên của người đại diện sáng lên trên màn hình, ý bảo cậu nghe điện thoại trước.

Vương Gia Nhĩ nhấc máy, quyết không yếu thế tiếp tục nhìn Đoàn Nghi Ân, nói chuyện với bên kia qua điện thoại.

"Anh à, tối nay em với anh Trịnh hẹn nhau đi ăn cơm."

Đoàn Nghi Ân cười như không cười mà nhìn lại Vương Gia Nhĩ.

Giọng nói giận dữ của người đại diện truyền đến tai:

"Tổ tông của tôi ơi... cậu quên là tối nay hẹn cùng Mark tập vũ đạo à?"

Khi người đại diện nhắc tới chuyện này, biểu hiện của Vương Gia Nhĩ rõ ràng cứng lại, nhưng mà cái bộ dáng này hiện tại cậu bày cho ai nhìn, thu hồi lại cũng không được mà tiếp tục bày ra cũng không xong.

Vương Gia Nhĩ lúng túng hắng giọng, tránh ánh mắt của Đoàn Nghi Ân, hạ giọng nói: "Không thể đổi sang hôm khác sao?"

"Tự cậu mà đi nói với Mark."

Người đại diện thực "vô tình" mà đẩy vấn đề đến cho hai người tự giải quyết, còn mình thì vội vàng cúp máy.

Vương Gia Nhĩ lúng túng giơ điện thoại di động lên một lúc rồi mới hạ tay xuống, có chút chột dạ mà đón nhận ánh mắt tựa như hiểu hết tất cả mọi việc của Đoàn Nghi Ân.

"Tôi..."

Muốn yêu cầu đổi ngày, muốn nói một lời xin lỗi đối với Đoàn Nghi Ân, nhưng hiện tại đây cậu hoàn toàn không thể mở lời được.

Vương Gia Nhĩ thật sự không muốn cúi đầu trước bạn trai cũ, cũng không sẵn lòng trở thành một bên thua cuộc.

Nếu không, đại khái ở trong lòng Đoàn Nghi Ân sẽ tặng cho cậu thêm vài nét bút ấn tượng —— ngang ngược vô lý, không nghiêm túc làm việc, dễ dàng lật lọng.

Vương Gia Nhĩ ngập ngừng một lúc, muốn mở miệng gọi anh một tiếng Marky, ý đồ là để cố gắng làm dịu sự bối rối giữa hai bên, một bên là chờ được xin lỗi, một bên là nhất quyết không chịu xin lỗi.

"Mark..."

Mới vừa kêu xong bộ phận đầu tiên, còn phần đuôi ở phía sau đã lập tức bị chính Vương Gia Nhĩ bóp nghẹt, như thế nào cũng không thể nói ra nốt.

"Ừ?"

Đoàn Nghi Ân nhướn mày, tỏ vẻ rất có hứng thú.

Vương Gia Nhĩ nghiến răng, nhấc điện thoại gọi lại cho người tốt hơn với cậu.

"Anh..."

"Anh ơi, là thế này, em cùng với một thành viên trong nhóm..."

"Buổi tối nay định tập nhảy..."

Vương Gia Nhĩ không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghi Ân, trầm mặc trong chốc lát, lúc sau tự nhiên xả ra một tràng nói dối về Đoàn Nghi Ân.

"Không phải... mà là thành viên còn lại của em mấy ngày nay đều rất bận, cũng chỉ có tối hôm nay mới có thể rảnh rang một chút..."

Có việc cái rắm.

Đoàn Nghi Ân không e dè mà ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đối với thái độ cung kính của Vương Gia Nhĩ cực kì khinh thường.

"Thật ngại quá anh Trịnh, lần sau, lần sau nhất định em sẽ mời anh một bữa!"

"Vâng..."

"Thật sự xin lỗi ạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro