Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪

Shoyo tình cờ tìm thấy kênh youtube của Kodzuken vào cái đêm họ vô tình phá hỏng trò chơi điện tử mà anh Tanaka đã cất công mượn được. Em biết mình chẳng thể chơi thứ game kia nữa vì sự thật hiển nhiên rằng máy chơi game không còn hoạt động nhưng nếu một ngày có cơ hội, em muốn chắc chắn bản thân là người giỏi nó nhất.

(Đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là em có thể đánh bại tên ngốc Kageyama)

Em đã mong đợi tìm thấy được một vài mẹo hay và chiến lược tốt, nhưng thay vào đấy, em lại tìm thấy... một cậu trai trẻ nào đó.

Anh có mái tóc dài ngang vai được buộc thành nửa búi bù xù. Tóc anh có màu đen sẫm được điểm chút vàng cuối đuôi, và nó hợp với nước da nhợt nhạt của anh một cách kỳ lạ. Đôi mắt anh sắc sảo có hình dạng tương tự mắt mèo, ánh nhìn của anh khiến em cảm thấy như mình đang bị nghiên cứu, bị soi mói dẫu việc đó là không thể.

Và hơn tất cả là anh thực sự rất đẹp.

Anh giới thiệu mình là Kodzuken và bắt đầu review thứ trò chơi kia. Video khá dài vì anh chú ý đến từng chi tiết và đảm bảo đưa hết chúng lên. Tuy nhiên, khi video kết thúc, Shoyo nhận ra bản thân chẳng mảy may chú ý đến bất kỳ thứ gì mà anh nói vì đã quá mải mê nhìn chằm chằm vào anh.

Điều đó thật khác lạ. Shoyo biết mình không phải người thông minh nhất từ trước đến nay, nhưng nếu em có lơ đãng, thì nguyên nhân chủ chốt vẫn là do bóng chuyền. Bị phân tâm bởi một người khác thì chắc chắn là cái gì đó mới mẻ, nhưng em hoàn toàn không để tâm đến việc đó: không phải khi em có nguyên một danh sách dài ngoẵng để xem vào tối ấy.
________________________________

Shoyo thực sự là một thảm hoạ vào ngày hôm sau.

Em ngủ gật trong nhiều tiết học. Trên hết, em gần như không thể tập trung vào việc luyện tập bóng chuyền nên Kageyama đã mắng mỏ em và gọi em là đồ ngốc nhiều hơn hẳn bình thường.

Chuyện này không ổn rồi, Shoyo nghĩ thầm. Đây là lần đầu tiên em thích ai đó và tất nhiên, đó phải là người mà em hoàn toàn không có cơ hội.

"Trời ơi, hôm nay đầu tôm bị gì vậy?" Tsukishima mỉa mai, "Đừng nói là đang tơ tưởng ai nhé?"

Shoyo thẹn quá hóa giận, quát tên cao kều kia mau ngậm mồm lại.

Huấn luyện viên Ukai cuối cùng đã đuổi em về sớm mặc cho sự phản đối của em. Cuộn mình trên chiếc giường thân yêu, Shoyo phát lại một số video của Kodzuken, thầm mong chúng sẽ cải thiện tâm trạng đang trên đà tụt dốc của em.
________________________________

Karasuno tham gia trại huấn luyện ở Tokyo. Vài ngày sau, Shoyo thấy bản thân đang hậm hực một mình trong phòng tập thể dục vào một đêm, từ chối đi ngủ sớm và nghĩ về việc Tsukishima đã may mắn đến thế nào khi được tập luyện với Bokuto, Kuroo và Akaashi. Đúng lúc ấy, có bóng người bước vào phòng và quét mắt khắp nơi.

"Ừm, xin chào. Cậu có biết Kuroo ở đâu không?"

Shoyo nhìn lên và bất ngờ. Mắt em mở to nhìn anh chàng đang đứng lúng túng ở cửa vào. Anh ấy gầy, tóc dài được túm lại theo kiểu đuôi ngựa và mặc bộ đồ thể thao tượng trưng của Nekoma.

Shoyo chưa từng gặp anh ấy trước đây.

"Cậu là..." em bắt đầu một cách phấn khích, mắt sáng lên và Kenma cảm thấy thôi thúc mãnh liệt muốn đảo mắt nhưng đã kiềm chế thành công. Vâng, tôi là Kodzuken. Vâng, được thôi, chúng ta có thể chụp vài tấm selfie. Đến bây giờ, Kenma đã quá quen với những tình huống như thế này và anh học được rằng anh càng hoàn thành sớm với fan hâm mộ thì sẽ càng nhanh tránh được rắc rối. Nhưng rồi Shoyo kết thúc câu nói của mình theo cách mà anh không ngờ tới:

"Cậu là cầu thủ của Nekoma! Sao tớ chưa từng thấy cậu trước đây?!"

Kenma chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

"Ừm...Tôi đã rời đội rồi. Nhưng bộ đồ này thật thoải mái."

"Cái- tại sao cậu lại rời đội?! Các cậu thật tuyệt vời! Kiểu như GWAHHH!" em thốt lên, vung tay nhiệt tình và Kenma phải cố hết sức để nhịn cười. Anh tiến lại gần em - em trông có vẻ thân thiện và mặc dù Kenma chúa ghét những tên ồn ào, anh lại nhận ra mình khá thích em.

"Ừ, ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nó khá vui trong khoảng thời gian tôi còn trong đội và tôi chắc chắn rằng mình không hối hận, nhưng tôi đã tìm thấy thứ phù hợp với mình hơn."

"Ồ? Và đó là gì vậy?"

"Chơi game, streaming, Youtube."

"A! Vậy là cậu giống Kodzuken á!"

Kenma nhìn chằm chằm.

Shoyo nhìn lại.

Kenma càng nhìn chòng chọc hơn.

"Cậu đang đùa tôi à?"

Shoyo thở hổn hển. "Không, tớ - cái gì? Đợi đã, cậu có biết Kodzuken không?"

Câu trả lời tốt nhất mà Kenma nghĩ được trước tình huống vô lý đến nực cười này là: "Ừ, đúng rồi, tôi có xem một số video của anh ấy."

Và đó là giọt nước tràn ly. Shoyo không thể im lặng trong 10 phút tiếp theo, nói với tốc độ phi thường về việc Kodzuken ngầu như thế nào, tuyệt đẹp ra sao, thông minh đến nhường nào,... và nếu Shoyo không thể thấy Kenma cứ 5 giây lại đỏ mặt một lần thì là vì em quá chú tâm vào Kodzuken mà không để ý bất kỳ ai hay thứ gì khác. Kenma sẽ thấy khó chịu nếu nó không đáng yêu đến vậy.

Thật đáng tiếc, cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn khi điện thoại Kenma reo - là Kuroo, cuối cùng đã tập luyện xong và sẵn sàng hỗ trợ Kenma với video tiếp theo. Vì nhiều lý do, Kenma không muốn điều này kết thúc, nhưng đồng thời anh ấy cũng quá ngại ngùng để hỏi số điện thoại Shoyo hoặc tìm bất kỳ chủ đề khác để tiếp tục cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, may mắn thay, tính cách hoà đồng của Shoyo đã bù đắp việc đó và em tiến lên một bước trước khi Kenma rời đi.

"Này! Cậu có muốn trao đổi số điện thoại với tớ không?" Em hỏi.

Kenma nhướng mày.

"Được thôi," anh trả lời vì không có câu nói khác hay hơn. Shoyo mỉm cười tươi tắn rạng rỡ, điều đó khiến tim Kenma nhói lên.

Họ trao đổi số điện thoại, Hinata Shoyo là tên em, và khi Kenma chào tạm biệt, họ đã biết tên nhau.

________________________________

Kuroo đến nhà Kenma. Kenma tường thuật lại cho anh nghe về cuộc gặp gỡ với Shoyo khi họ chuẩn bị mọi thứ để quay video mới.

"Em nghiêm túc đấy à?!" Kuroo nấc cụt giữa những tràng cười sảng khoái của mình. Anh ta đang ôm chặt bụng, đúng là tên ngu ngốc.

"Ừ," Kenma khó chịu đáp. "Cậu ấy cứ nói về Kodzuken trong 10 - 15 phút mà không nhận ra em là Kodzuken trong suốt khoảng thời gian đấy."

"Chúa ơi, anh biết nhóc lùn không phải người thông minh nhưng anh không ngờ nhóc đó lại ngốc nghếch đến thế." Kuroo lau nước mắt khi cố gắng bình tĩnh lại.

"Im đi" Kenma mắng, hơi bực mình. Kuroo nhướng mày.

"Ồ? Nó có làm phiền em không?"

"Tại sao phải bận tâm? Không phải em mong mọi người sẽ biết đến em. Đầy người không dùng Youtube, và còn ít hơn số người xem game thủ. Vả lại em không làm việc này vì số lượng. Kuroo, anh biết thừa em làm điều này vì sở thích mà."

"Được rồiii... Anh biết mà, xin lỗi", Kuroo trả lời nghiêm túc, Kenma thở dài. Kuroo không cố ý làm vậy, anh biết. Chỉ là Kuroo có tài năng thiên bẩm về việc khiêu khích mọi người dẫu anh ấy chẳng có ác ý gì.

"Ừ".

"Vậy", Kuroo nói tiếp; "Em có định làm gì không? Em có định nói với nhóc ấy không?"

Kenma nhăn mặt.

"Em không biết. Ngại lắm."

"Vậy thì cứ giả vờ mình không phải là Kodzuken đi!"

"Em không giả vờ, cậu ấy mới là người không để ý. Và dù sao thì có thể cuối cùng cậu ấy sẽ nhận ra, hoặc bây giờ cậu ấy đã nhận ra rồi."

"Hửm... Có lẽ vậy," Kuroo thừa nhận, mặc dù có vẻ không thuyết phục lắm. Kenma véo sống mũi, toàn bộ tình huống này khiến anh đau đầu.

"Chỉ cần... Làm ơn bảo những người khác đừng nói với cậu ấy được không?"

Mắt Kuroo mở to.

"Tại sao? Anh tưởng em muốn nhóc lùn biết em là ai?"

Kenma nhún vai.

"Em không muốn mọi chuyện đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Nếu Shoyo không để ý... em muốn là người tự nói với cậu ấy. Chỉ là... kỳ lạ, em không biết nữa." Kenma lẩm bẩm, Kuroo để anh nói vì chẳng mấy khi Kenma trút bầu tâm sự một cách thoải mái như vậy. "Ý em là, như nãy em nói với anh, em không mong đợi được mọi người nhận ra, nhưng cậu ấy biết em là ai và nó thật... lạ lẫm. Không phải theo hướng khó chịu, chỉ là..." anh ấy nói nhỏ dần, lại nhún vai vì không tìm được từ ngữ thích hợp.

Đấy là chi tiết thu hút sự chú ý của Kuroo.

"Hửm, có lẽ là do tóc. Bình thường em toàn xoã tóc khi quay video. Chưa kể đến ánh sáng và edit nữa... Đừng hiểu nhầm, ý anh là nó không khác đến thế, nhưng có lẽ nhóc lùn quá ngốc nghếch để nhận ra."

Sau đó là một khoảng lặng.

"Này... Kenma", Kuroo gọi. Kenma nhìn anh. "Em đã nói rằng cảm giác thật kỳ lạ, nhưng nó có phải điều tốt không...?"

Kenma hạ mắt xuống.

"Em... đoán vậy?" Và rồi má anh chuyển sang màu đỏ nhạt, điều mà Kuroo chắc chắn không thể làm ngơ. "Nó... khá dễ thương. Cậu ấy nói rất nhiều thứ tốt đẹp về em, và... em không biết nữa. Điều đó thật đáng yêu."

Kuroo cắn lưỡi. Anh biết vẻ mặt này, chỉ là không ngờ người mang nó lại là Kenma. Anh biết bạn mình quá hướng nội và việc mở lòng cũng như tin tưởng hoàn toàn vào anh đã ngăn cản Kuroo trêu chọc Kenma về điều đó, bất kể anh muốn thế nào. Anh cố gắng giữ vẻ mặt trung lập, nhưng nụ cười ngớ ngẩn trên mặt đã phản bội anh. May mắn thay, Kenma quá bối rối để nhận ra bất cứ thứ gì.

"Anh hiểu rồi," Kuroo nói. "Được thôi, đừng lo lắng về điều đó. Anh sẽ thuyết phục những người khác không nói với nhóc lùn."

"Cảm ơn"

________________________________

Ngày hôm sau, khi đã hoàn tất chỉnh sửa video, Kenma buộc tóc đuôi ngựa và đến trại tập huấn để xem mọi người tập luyện.

Karasuno đang đấu với Nekoma (đương nhiên là thất bại thảm hại). Khi Shoyo thấy Kenma bước vào, em vui vẻ vẫy tay chào anh. Kenma mỉm cười ngại ngùng và vẫy tay lại. Tuy nhiên, khoảnh khắc hạnh phúc ấy không kéo dài lâu khi chuyền hai thiên tài của đội quạ hét lên bảo Shoyo tập trung.

Kenma theo dõi buổi tập, tiếp thu mọi thứ anh có thể về Karasuno và cách chơi của họ. Anh có thể không chơi nữa nhưng anh thích xem bóng chuyền. Karasuno mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng và không ngại đổi mới để tấn công; nhưng họ không đồng bộ, dẫn đến việc họ thua cuộc - điều này rõ ràng là khá phổ biến.

Đến cuối trận đấu, Kenma thật sự mất hứng thú và lấy trò chơi điện tử mới được phát hành ra. Video tiếp theo của anh có thể sẽ là một bài đánh giá về nó, anh nghĩ vậy.

Anh đắm chìm vào nó đến nỗi rằng buổi tập đã chính thức kết thúc và Shoyo đã ở ngay bên cạnh theo dõi anh ấy chơi, cho đến khi em lên tiếng:

"WAAAAH! Thật tuyệt vời!! Nó mới à?"

Kenma giật mình, mất tập trung và thua cả trò chơi. Shoyo ngượng ngùng xin lỗi.

"Xin lỗi, tớ không có ý làm cậu sợ. Nhưng đó là một trò chơi rất hay!! Cậu có nghĩ Kodzuken sẽ sớm review nó không?"

Kenma nhìn đi chỗ khác. "Có lẽ vậy. Nó đang khá phổ biến nên... ừ."

Shoyo gật đầu. Kenma có thể cảm nhận được ánh nhìn của đồng đội cũ và điều đó khiến anh thực sự lo lắng. Anh tin tưởng Kuroo và anh biết rằng một số thành viên trong nhóm không hề có khái niệm giữ bí mật chút nào nên nếu họ muốn tiết lộ bí mật của anh, họ đã làm rồi. Tuy nhiên, sự giám sát này còn tệ hơn, và Kenma đột nhiên hiểu được cảm giác của đối thủ khi đối phó với Nekoma.

Anh định bảo Shoyo tiếp tục cuộc trò chuyện ở chỗ khác thì họ đã bị cả đội bao vây và anh ấy biết điều này không thể là dấu hiệu tốt được.

"Vậy thì... Nhóc lùn," Kuroo bắt đầu. "Anh nghe nói nhóc là fan của Kodzuken?"

"Kuroo-"

"Tất nhiên rồi! Anh ấy là người tuyệt vời nhất!"

Ánh nhìn chết chóc của Kenma biến mất khi anh đỏ mặt. Anh nghe thấy một số người bạn của mình, những người ồn ào, đang cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười.

"Anh ấy là, đúng không?" Yaku hỏi dồn.

"Cậu thích gì ở anh ấy?" Tora hỏi với vẻ ngờ vực. Bằng cách nào đó, điều đó làm Kenma khó chịu. Anh biết Tora đang tỏ ra bảo vệ nhưng không phải anh ấy là bố của anh hay gì cả.

Shoyo tỏ vẻ bối rối. "Ý cậu là sao? Anh ấy có điểm gì xấu hả?" em hỏi một cách rất tự nhiên, rồi nói thêm: "Anh ấy rất thông minh, và lanh lợi, và-"

"Ôi trời ơi," Kenma rít lên và kéo Shoyo ra ngoài. Anh nghe thấy một số người trong số họ cổ vũ, những người còn lại cuối cùng cũng cười lớn. Kenma biết họ có ý tốt - anh có thể thấy họ chỉ cố gắng để thấy sự chân thành của Shoyo, nhưng điều đó không làm cho nó bớt khó chịu hay xấu hổ hơn.

"Tớ xin lỗi," Kenma xin lỗi khi họ ở bên ngoài, nhìn chằm chằm xuống đất. "Đôi khi họ quá... ugh."

Shoyo cười khúc khích.

"Quá sức chịu đựng?"

"Đúng!"

Shoyo gật đầu. Họ im lặng một lúc.

Lòng bàn tay Kenma đẫm mồ hôi và anh chắc rằng Shoyo có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh tự nhủ có lẽ mình đang nghĩ quá nhiều. Anh giật mình khi Shoyo gọi tên anh.

Shoyo cười khúc khích.

"Cậu thường hay đắm chìm trong suy nghĩ của mình, phải không?"

Kenma nuốt nước bọt. Chỉ khi nào suy nghĩ của tớ liên quan đến cậu, anh nghĩ, và rồi anh đỏ mặt khi nhận ra rằng ôi, không. Đây là lý do tại sao — đây là lý do tại sao đồng đội của anh lại hành động theo cách này, họ có thể thấy điều đó trước khi anh hiểu và...

"Kenma? Mọi chuyện ổn chứ? Hôm nay trông cậu có vẻ hơi xanh xao."

Kenma hắng giọng. Bình tĩnh nào, anh tự nhủ.

"Ừ."

"Ừm. Được thôi. Ừm, tớ biết chúng ta mới gặp nhau gần đây nhưng tớ muốn hỏi cậu một điều."

Ồ, có thể là...?

Kenma chớp mắt.

"Sao vậy?"

"Cái lúc ở phòng tập thể dục với bạn cậu ấy..."

"Ừ-hử?"

"Ờ, ừm, cậu có vấn đề với Kodzuken hay gì đó à?" Shoyo hỏi. "Cậu có vẻ khó chịu khi anh ấy được nhắc đến, và tớ nghĩ- Tớ thật là một thằng ngốc! Cậu cũng làm video và tớ đã phát cuồng về anh ấy như một thằng ngốc ngay trước mặt cậu! Tớ thật là vô tâm!" Em tự tát nhẹ vào mặt mình. "Và tớ muốn cho cậu biết rằng này, tớ ngưỡng mộ Kodzuken rất nhiều, nhưng cậu là bạn tớ, được chứ? Kiểu như, tớ biết là tớ mới gặp cậu nhưng tớ coi cậu là bạn, vậy nên... đừng ghen tị nhé? Tớ đoán vậy? Nếu đó là cảm giác của cậu?"

Kenma nhìn chằm chằm vào Shoyo trong vài giây, không thể tin được người trước mặt này. Shoyo có vẻ bối rối, không thể đáp lại ánh mắt phân tích của Kenma. Nhìn em ấy như vậy, một luồng hơi ấm vô bờ chạy qua lồng ngực Kenma. Anh muốn cười vào sự ngây thơ của Shoyo và ôm em thật chặt, cảm động trước sự trong trẻo và lòng trung thành của em. Nhưng anh quá nhút nhát để làm điều đó, vì vậy anh chỉ mỉm cười.

"Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì đã giải thích."

Shoyo gật đầu, cuối cùng cũng nhìn vào mắt Kenma.

"Được rồi... Có lẽ tớ nên đi. Tớ cần phải luyện tập nhiều hơn nếu muốn giỏi hơn."

"Được rồi. Gặp lại sau nhé. Và Shoyo?"

"Hả?"

Kenma cười khẽ.

"Hãy luôn thú vị nhé."

Anh rời đi, để lại Shoyo hơi bối rối. Nụ cười theo anh suốt chặng đường về nhà, và không hề dao động ngay cả khi anh ngủ thiếp đi vào đêm hôm đó.

________________________________

Kenma vẫn còn hơi bực mình với Kuroo, nhưng đây là lần đầu tiên anh phải lòng và anh cần sự chỉ dẫn hoặc ít nhất là một ai đó để trút bầu tâm sự. Và, dù có phải là chuyên gia khiêu khích hay không, Kuroo vẫn là bạn thân nhất của anh, vì vậy anh thấy mình đang kể cho anh ấy nghe về những gì Shoyo đã nói với anh vào đêm hôm trước.

"Em nên lên lịch phát trực tiếp video vào thời điểm em thường ở bên nhóc ấy", Kuroo nói. "Xem nhóc lùn làm gì về việc đó, nhóc ấy phản ứng thế nào".

Kenma phát hiện ra mình thực sự tò mò về điều đó.

________________________________

Ngày hôm sau, trước khi đi xem buổi tập của họ, Kenma để lại một video được lên lịch phát vào buổi tối, vào khoảng thời gian họ thường hoàn thành buổi tập.

Sau khi buổi tập kết thúc, Shoyo tiến lại gần anh theo bản năng. Điều đó khiến Kenma vui vẻ.

Họ đang đùa giỡn bên ngoài phòng tập, Shoyo cho anh ta thấy ấn tượng tốt nhất của em về Kageyama và Kenma cho em thấy ấn tượng tốt nhất của anh về Tsukishima để đáp lại. Shoyo cười rất nhiều vì sự chính xác của nó, khi mà Kenma hầu như không biết anh chàng tóc vàng láu lỉnh kia. Sau đó, điện thoại của em kêu bíp và Kenma cười thầm khi Shoyo lấy nó ra và nhìn thông báo trên màn hình.

Mắt Shoyo mở to, ánh lên vẻ phấn khích - và phản ứng của em diễn ra nhanh như chớp, em giấu điện thoại vào túi và nhìn Kenma với đôi má ửng hồng.

"Tớ xin lỗi!"

Kenma cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt trung lập.

"Có chuyện gì vậy? Nếu cậu cần nhắn tin hoặc gọi điện cho ai đó thì cứ làm, tớ sẽ không để ý đâu."

"Ồ không, không có gì quan trọng cả," Shoyo trả lời, vẻ bồn chồn.

"Thế nó là gì?"

Shoyo cắn môi, không dám nhìn Kenma vì xấu hổ.

"Ờ thì... Kodzuken vừa mới tải lên một video mới. Nhưng nó có thể đợi, tối nay tớ sẽ xem trước khi đi ngủ."

Kenma nhướng mày và trước khi kịp nhận ra, anh đã buột miệng nói:

"Ồ. Được thôi... Cậu có muốn cùng xem không?"

Đôi mắt của Shoyo sáng rực đến nỗi khiến Kenma cảm thấy nhộn nhạo trong bụng.

"Thật sao?! Nhưng tớ tưởng cậu không thích Kodzuken?"

"Tớ chưa bao giờ nói thế. Cậu đã cho là vậy."

"Có nghĩa là cậu muốn xem cùng tớ à?"

Kenma nhún vai.

"Ổn thôi, tớ nghĩ vậy."

Và ừ, đó là vấn đề - Kenma chưa bao giờ coi mình là người tự luyến, chưa bao giờ là người chủ động tìm kiếm lời khen hoặc sự chú ý; nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không thích khi nó chân thành như sự ngưỡng mộ của Shoyo. Thật tuyệt, lần đầu tiên, có ai đó khen mình một cách thuần khiết như vậy, và anh ấy muốn xem cảm xúc của Shoyo sâu sắc đến mức nào, em phản ứng thế nào hoặc em nói gì với bất cứ thứ mà Kenma làm.

Anh mong đợi Shoyo sẽ ồn ào và nhiệt tình như mọi khi, nhưng anh ấy đã sai. Shoyo xem video với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng, má ửng hồng, chú ý đến từng từ như thể Kenma là người không nên làm phiền. Điều đó tác động mạnh đến Kenma: anh đột nhiên nhớ lại việc giao tiếp xã hội khó khăn như thế nào khi còn nhỏ, mọi người thường làm phiền hoặc phớt lờ anh ở trường tiểu học vì anh không phải là người ồn ào và có chính kiến; mọi người bỏ rơi hoặc quên mất sự hiện diện của anh nên anh đã học cách im lặng hầu hết thời gian, tìm một nơi an toàn trong thế giới trò chơi điện tử cho đến khi Kuroo đến; và bây giờ, Shoyo.

Bằng cách nào đó, nó thậm chí còn tốt hơn cả cách Kenma mong đợi em sẽ phản ứng, và lượng cảm xúc mà nó mang lại cho anh là quá nhiều: buồn, hoài niệm, sự dịu dàng tràn ngập và sự ngưỡng mộ. Video kết thúc và Kenma cảm thấy bồn chồn khi nhìn vào đôi má ửng hồng của Shoyo, khi em quay lại nhìn anh với nụ cười trên môi và hỏi anh ấy, "Vậy cậu nghĩ sao?" Bởi vì ý kiến ​​của anh ấy quan trọng, anh ấy quan trọng, và Kenma không thể giữ nó lâu hơn nữa. Đó là một sự thúc đẩy mà anh không thể kiểm soát: anh ấy nghiêng người và thơm lên má Shoyo. Shoyo đỏ bừng mặt và đó là lúc Kenma nhận ra điều anh ấy vừa làm. Anh ấy đỏ mặt với cường độ mạnh như Shoyo, cúi đầu và thốt lên lời xin lỗi trước khi bỏ chạy.

Shoyo không biết phải phản ứng thế nào.

________________________________

Kenma: Xin lỗi về chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Kenma: Tớ không biết tại sao tớ lại làm thế.

Shoyo: Này! Không sao đâu!

Shoyo: Cậu có muốn đi chơi sau khi tớ luyện tập xong với Tsukishima và những người khác hôm nay không?

Shoyo: ???

Shoyo thở dài. Em đã nhìn chằm chằm vào màn hình khoảng năm phút và không có câu trả lời. Kenma đang lờ em đi hay thực sự bận rộn vẫn là một bí ẩn. Shoyo biết mình sẽ không thể tập trung cho đến khi nhận được câu trả lời, nhưng em không thể tiếp tục chờ đợi - Kuroo, Bokuto, Akaashi và Tsukishima hẳn phải bắt đầu mà không có em. Em cần phải nhanh lên.

Em chắc chắn đang thể hiện không tốt trong buổi tập thêm của họ, nhưng em không thể ngừng nghĩ về việc liệu mình có nhận được câu trả lời hay không, hoặc... nếu Kenma giận em thì sao? Anh ấy nói rằng Shoyo là người cho rằng anh không thích Kodzuken, nhưng anh ấy có thực sự thích không? Có phải Shoyo đã ép buộc anh ấy xem video của một người mà Kenma phải coi là đối thủ không? Hoặc có thể anh ấy đã tức giận vì sự chú ý của Shoyo dễ dàng thay đổi khi em nhận được thông báo về video?

(Còn nụ hôn đó thì sao? Nó có ý nghĩa gì vậy?)

"Này, Hinata, chú ý-!"

Shoyo bỏ lỡ phần còn lại của câu khi quả bóng đập thẳng vào mặt em. Em ngã ngửa ra sau, thẳng xuống nền đất. Em ngồi dậy, rên rỉ, và nghe thấy mọi người thở hổn hển. Khi Shoyo mở mắt ra, ngay cả Tsukishima cũng không có vẻ gì là chế giễu.

"Cậu đang chảy máu kìa," anh thì thầm, mặt tái mét, và Bokuto hét lên.

Kuroo hủy buổi tập và đề nghị đưa Shoyo đến bệnh xá. Chỉ là chảy máu mũi và nhiều khả năng sẽ không có gì nghiêm trọng; nhưng máu luôn là dấu hiệu tồi và tốt hơn là nên chắc chắn.

Khi Shoyo cảm thấy ổn, em kiểm tra điện thoại của mình.

Không có thông báo mới.

Anh thở dài và nghe Kuroo cười khúc khích.

"Tiếng thở dài lớn," anh ấy bình luận. "Có phải chúng là lý do khiến nhóc mất tập trung trong buổi tập hôm nay không?"

Shoyo đỏ bừng mặt, và trước khi kịp hiểu ra, em đã buột miệng:

"Đó là Kenma."

Và rồi em kể cho Kuroo mọi chuyện đã xảy ra.

Nụ cười mèo Cheshire đặc trưng của Kuroo ngày càng lớn hơn khi Shoyo tiếp tục. Tuy nhiên, đến cuối câu chuyện, khi Shoyo suy đoán về việc Kenma hẳn phải giận em lắm, Kuroo chỉ giấu mặt sau hai bàn tay và lắc đầu.

"Hai đứa giống như thể sinh ra là để dành cho nhau vậy," anh ấy phàn nàn.

Shoyo không hiểu.

"Huh?"

"Kenma thích nhóc. Ý là, em ấy-thích-nhóc-theo-kiểu-lãng-mạn-ấy," Kuroo giải thích như thể anh ấy đang nói chuyện với một đứa trẻ rất ngờ nghệch.

"Cái - Anh đang nói gì thế?!" Shoyo hét lên và Kuroo đáp trả rằng em là đồ ngốc.

"Kenma luôn có vẻ... ngượng ngùng với những thứ như vậy. Anh thực sự nghĩ đây là lần đầu tiên nó phải lòng một người khác, và anh biết em ấy từ khi chúng ta còn nhỏ. Nhưng em ấy hẳn không biết cách hành động về điều đó."

"Vậy cậu ấy không giận em à?"

Kuroo vỗ trán mạnh đến nỗi khiến Shoyo giật mình.

"Tại sao nó lại thơm nhóc nếu nó giận nhóc?"

"Em... Em không biết, nhưng..."

"Nghe này, Hinata. Anh hiểu Kenma. Và để anh nói cho nhóc biết - anh chưa từng thấy nó như thế này trước đây. Anh biết nhóc thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện này, vì nhóc cũng chẳng biết gì như nó, và anh không bảo nhóc đi chơi với em ấy hay hành động khác đi hay gì cả. Anh đoán điều anh muốn nói ở đây là..." Kuroo thở dài; "Kenma là một trong những người bạn thân nhất của anh và anh muốn thấy nó được hạnh phúc. Nhưng nhóc không cần phải cảm thấy như vậy về nó, chỉ cần... đối xử với em ấy như bình thường, được chứ? Nếu nó có thú nhận hay gì đó, và nhóc không cảm thấy giống như em ấy... hãy nhẹ nhàng với em ấy. Đó là tất cả những gì anh yêu cầu."

"Em... em không biết phải cảm thấy thế nào về chuyện này," Shoyo thành thật thú nhận.

"Không sao đâu. Hãy dành thời gian để tìm hiểu, nhưng hãy nhẹ nhàng với bất cứ điều gì nhóc nhận thấy. Hoặc anh sẽ phải đá đít mày, và anh không muốn làm điều đó với một học sinh năm nhất. Được chứ?"

Shoyo nuốt nước bọt.

"Được rồi."

Kuroo mỉm cười chân thành và xoa đầu em.

"Em là một chàng trai tốt, Hinata. Anh có thể hiểu tại sao nó lại thích em."

Shoyo không biết phải trả lời thế nào.

________________________________

Khi điện thoại của Kenma reo, bụng anh như rớt xuống sàn.

Anh nhìn vào màn hình, mong đợi đó là Shoyo, nhưng hóa ra đó chỉ là Kuroo. Và mặc dù anh có lẽ nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nó cũng khiến anh hơi thất vọng.

"Anh muốn gì vậy?", anh hỏi.

"Đừng dỗi nữa."

"Em không dỗi."

"Thật sao? Anh cá là em đang cuộn tròn trên giường, trốn dưới chăn chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại ngay trước khi anh gọi cho em."

"Im đi."

Kuroo thở dài.

"Này,  làm ơn đừng hành động như một đứa trẻ năm tuổi nữa và gọi cho bạn trai em-"

"Cậu ấy không phải là bạn trai em..."

"...Sao cũng được. Nhóc đó đang phát điên vì nghĩ rằng em giận nó hay gì đó."

"Cái gì? Tại sao em lại giận cậu ấy?"

"Anh không biết, nhưng việc hôn ai đó, bỏ chạy rồi lờ đi tin nhắn của họ không phải là dấu hiệu tốt, nếu anh ở vị trí của nhóc đó, em hiểu không?"

Kenma cảm thấy máu rút khỏi cơ thể.

"Em - cậu ấy - có phải - anh, làm sao - làm sao anh biết được chuyện đó?!"

Kuroo cười khúc khích.

"Nhóc ấy kể với anh. Nhóc ấy lo lắng về việc em giận nó đến nỗi bị một quả bóng đập thẳng vào mặt và anh phải đưa nhóc đó đến bệnh xá. Nhưng nhóc ấy vẫn ổn."

Kenma than thở.

"Ôi chúa ơi."

"Ừ," Kuroo thở dài, bực bội. "Kenma, tại sao em lại ngần ngại nói sự thật với nhóc ấy thế? Nó-"

"Không." Kenma quát. "Không, đó không phải là một lựa chọn."

"Sao không? Nhóc ấy đã thích Kodzuken rồi, và nó thích dành thời gian với em. Sao em không-"

"Anh không hiểu đâu, được chứ?!" Kenma nổi giận. "Chính anh đã nói còn gì: cậu ấy thích Kodzuken. Không phải em."

Kuroo chế giễu.

"Thật nực cười. Em là Kodzuken."

"Không, em... Kodzuken chỉ là... một phần của em. Và Shoyo đã đặt anh ấy vào trái tim mình. Em không thể... Em không thể nói với cậu ấy. Em không thể làm cậu ấy thất vọng."

"Kenma, em có biết mình đang nói gì không?! Em là một chàng trai khá tuyệt!! Kodzuken hay không. Em là một người tuyệt vời và bất kỳ ai cũng sẽ may mắn khi được làm bạn với em. Hỏi bất kỳ ai ở Nekoma và họ sẽ đồng ý với anh."

Kenma cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Mắt anh bắt đầu cay xè một chút.

"Em không thể, Kuroo."

Kuroo thở ra một hơi thật dài.

"Được thôi. Anh sẽ không giả vờ rằng anh hiểu, vì anh không hiểu, nhưng nếu điều đó khiến em lo lắng như vậy thì tại sao em không... cố gắng bình tĩnh lại? Từng bước một, như... Anh không biết. Chỉ cần đừng để điều này phá hỏng tình bạn của em với nhóc ấy. Nhóc ấy rất trân trọng em, và anh có thể nói rằng em cũng vậy. Nó tốt với em, Kenma."

Kenma thở dài. Anh biết Kuroo nói đúng.

________________________________

Kuroo có thể khá sáng suốt khi cần thiết, và cả hai làm theo lời khuyên của anh ấy. Để mọi thứ diễn ra tự nhiên hóa ra lại dễ dàng đến ngạc nhiên khi họ vượt qua giai đoạn ngượng ngùng ban đầu, họ thấy mình nói chuyện bình thường và cười đùa như họ vẫn thường làm ngay sau đó. Họ nói về nhiều chủ đề khác nhau: trò chơi điện tử, tất nhiên rồi, và cả bóng chuyền nữa. Kenma cho Shoyo biết những gì anh thấy từ các buổi tập của họ và những lĩnh vực mà em có thể cải thiện. Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua và họ xây dựng được nhiều lòng tin hơn, họ thấy mình nói về hầu hết mọi thứ, chia sẻ những chi tiết tầm thường nhất trong cuộc sống hàng ngày của họ, cởi mở về quá khứ, hy vọng và ước mơ cho tương lai, chia sẻ những câu chuyện cười bí mật và những suy nghĩ ngớ ngẩn cũng như sâu sắc nhất của họ.

Thỉnh thoảng, vào đêm khuya, Shoyo thấy mình nghĩ về những gì Kuroo đã nói với em đêm đó ở bệnh xá; thường là vào những đêm ấy, em cảm thấy bồn chồn trong bụng và nhớ lại ngày Kenma hôn má em rồi nghĩ: Làm ơn, làm lại lần nữa đi. Nhưng Kenma không bao giờ làm thế nữa và điều đó khiến Shoyo muốn nhiều hơn, tự hỏi liệu em có đủ can đảm để tự làm nó không. Nhưng em không thể tự mình làm điều đó, quá sợ làm Kenma phát hoảng và phá hỏng tình bạn của họ.

Và rồi, chỉ trong chớp mắt, trại huấn luyện đã kết thúc và Karasuno phải trở về Miyagi.

________________________________

"Em cần sự giúp đỡ của anh," Kenma hỏi Kuroo vài ngày trước khi mọi chuyện kết thúc.

"Hửm? Để làm gì?"

Kenma nhìn xuống sàn, nắm chặt tay. Khi anh nhìn Kuroo lần nữa, anh có vẻ quyết tâm.

"Em nghĩ đã đến lúc phải cho Shoyo biết sự thật."

________________________________

Kuroo giúp Kenma quay một đoạn video. Kenma lên lịch quay vào đêm cuối cùng của Shoyo ở Tokyo.

Shoyo rủ anh ấy đi chơi sau buổi tập, nhưng Kenma bảo anh ấy bận, quá hồi hộp để gặp em vào ngày hôm đó. Tuy nhiên, anh hứa sẽ gặp em vào sáng hôm sau, ngay trước khi em quay lại Miyagi. Anh ấy biết rằng đến lúc đó, mọi thứ sẽ được phơi bày.

Anh ấy buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đặc trưng của mình (ít nhất là khi anh ấy không quay video) và đi gặp Shoyo. Giờ thì không thế quay đầu được nữa.

Anh thấy Shoyo đang một mình thu dọn đồ đạc. Tim Kenma đập mạnh đến nỗi anh cảm thấy như cả thế giới đều có thể nghe thấy nó. Điều đó khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, nhưng anh tự thề với lòng mình rằng anh sẽ không lùi bước.

"Chào," anh gọi. Shoyo quay lại nhìn anh và nở một nụ cười rạng rỡ khiến tim anh hẫng một nhịp.

"Chào cậu, Kenma!"

Miệng Kenma cảm thấy khô khốc.

"Ừm," anh ấy nhìn đi chỗ khác. "Cậu có thấy... Cậu có thấy video mới của Kodzuken không?"

"Ồ, anh ấy làm cái mới à?" Shoyo hỏi và Kenma cảm thấy hụt hẫng.

"Tớ- ừ. Vào tối qua."

Shoyo rên rỉ. "Tớ chưa xem! Cậu có tin được không? Tớ mệt quá nên ngủ thiếp đi, như một đứa trẻ vậy! Mặc dù tớ muốn tận hưởng đêm cuối cùng ở đây và nói chuyện nhiều hơn với mọi người, nhưng tớ chỉ ngủ thiếp đi! Thành thật mà nói, tất cả bọn tớ đều khá mệt mỏi. Điều này thật sự rất tốn sức, nhưng! Thật tuyệt!"

Kenma gật đầu, không thể bắt chước sự nhiệt tình của Shoyo và cố gắng hết sức để che giấu sự thất vọng của mình.

"Nó có hay không?" Shoyo hỏi, không để ý đến tâm trạng của Kenma. Kenma nhún vai.

"Tớ đoán vậy. Nó khác biệt."

"Hmm... Có lẽ tớ sẽ xem nó trên đường về!"

"Ừ... ừm... khi nào xong thì cho tớ biết suy nghĩ của cậu nhé."

"Tớ sẽ!"

Shoyo thu dọn đồ đạc xong và đoàn tụ với đội của mình ở bên ngoài. Trước khi đi, anh và Kenma ôm nhau thật lâu.

"Tớ sẽ nhớ cậu lắm" Kenma chân thành nói.

"Tớ cũng sẽ nhớ cậu nhiều! Nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc với nhau!"

"Tớ đã có rất nhiều niềm vui khi ở bên cậu."

Biểu cảm của Shoyo thật nhẹ nhàng khi họ buông tay nhau. "Tớ cũng vậy, nhưng này, Kenma, sao trông cậu buồn thế? Đây không phải là lời tạm biệt. Tớ hứa với cậu - chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, được chứ?"

"Ừ. Tớ mong là vậy."

Shoyo mỉm cười dịu dàng và ôm anh lần nữa. Họ nhìn vào mắt nhau trong một giây, và Kenma cảm thấy vô cùng muốn kể cho em nghe tất cả những điều anh ấy đã nói với máy quay, nhưng rồi Huấn luyện viên Ukai thúc giục họ lên xe buýt và khoảnh khắc đó đã qua, trại huấn luyện đã kết thúc, và Shoyo lại biến mất dễ dàng như khi em ấy bước vào cuộc sống của anh.

________________________________

Trên xe buýt, Shoyo đeo tai nghe và mở video.

(Tựa đề là "STORYTIME: Tôi phải lòng một người hâm mộ". )

________________________________

"Xin chào, đây là Kodzuken", chàng trai trẻ nhìn vào máy quay. Có một sự nhút nhát ở anh ấy mà thường không có khi anh ấy thảo luận về trò chơi điện tử, và điều đó khiến Shoyo nhớ đến một người khác, mặc dù em không thể nhớ chính xác đó là ai. "Tôi biết video này khác với những gì tôi thường làm, nhưng tôi cần phải nói điều này, và đây là cách duy nhất tôi có thể làm, bởi vì tôi hơi hèn nhát", anh ấy mỉm cười buồn bã.

"Các bạn thấy đấy, video này dành cho một người cụ thể. Một người mà tôi đã... thực sự gắn bó trong vài tuần qua. Tôi đã gặp người này tại một trại huấn luyện bóng chuyền. Và tôi biết tôi đã đặt tên cho video này là Storytime nhưng sự thật là đây giống như... một lời thú nhận với người đó hơn."

"Một số bạn có thể đã biết điều này rồi, nhưng trong trường hợp bạn chưa biết... Tôi đã từng chơi bóng chuyền trước đây. Tuy nhiên, tôi đã bỏ nó, không phải vì tôi không thích mà vì tôi muốn cống hiến hết mình cho kênh và việc học. Nhưng tôi vẫn đến trại huấn luyện chỉ để gặp bạn bè, và đó là nơi tôi gặp cậu ấy. Tôi đang tìm một người bạn sau buổi tập, và tôi tìm thấy cậu ấy ở phòng tập, một mình. Tôi hỏi cậu ấy về người bạn của mình và cậu ấy nhìn tôi theo cách mà mọi người thường làm khi họ nhận ra tôi trên phố, và tôi nghĩ cậu ấy sẽ xin chữ ký hoặc gì đó nhưng rồi... cậu ấy không làm vậy. Cậu ấy không nhận ra tôi chút nào!" Anh ấy cười khúc khích. "Tôi cảm thấy mình thật ngốc vì tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc chụp ảnh tự sướng và những thứ tương tự, nhưng cậu ấy chỉ... chú ý đến đồng phục của đội tôi. Cậu ấy hỏi tôi có phải là cầu thủ không, tôi nói với cậu ấy là không còn nữa, nhưng tôi vẫn giữ bộ đồ thể thao vì nó thoải mái. Và rồi cậu ấy hỏi tôi tại sao tôi lại bỏ nó, và khi tôi nói với cậu ấy rằng đó là để làm video và streaming, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói 'A! Vậy cậu giống Kodzuken á!' tôi thề với chúa là tôi nghĩ cậu ấy đang đùa tôi. Nhưng giờ thì," anh ấy dừng lại; "Tôi thực sự không nghĩ nhiều về nó vào thời điểm đó, nhưng ngay bây giờ, khi suy ngẫm lại... Tôi nghĩ đó là tất cả, các bạn biết không?"

"Điều tôi muốn nói ở đây là, tôi có một người bạn chơi cho một đội khác, và anh ấy rất tuyệt. Anh ấy luôn nói rằng có một khoảnh khắc này ... khoảnh khắc rất cụ thể này khi bạn khám phá ra ý nghĩa của bóng chuyền, về cảm giác chơi và ở trong một đội tuyệt vời như thế nào, và khi bạn có nó, bạn sẽ bị bóng chuyền cuốn hút mãi mãi. Vâng, tôi nghĩ rằng mọi người cũng vậy, phải không? Có một khoảnh khắc khiến bạn bị sốc khi bạn phải lòng họ. Đối với tôi, đó là khoảnh khắc đó, nhưng tôi đã không nhận ra ngay lúc đó. Tôi đáng lẽ phải nhận ra, bởi vì sau đó, tôi không thể ngừng nghĩ về cậu ấy, muốn gặp lại cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy một lần nữa. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc tôi thích cậu ấy. Đúng vậy, Shoyo, tớ đang nói về cậu, trong trường hợp cậu vẫn còn quá đần độn để tin rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

(Shoyo muốn dừng video lại và hét lên. Nhưng em không làm vậy.

Em không thể dừng xem, mặt đỏ bừng như Kodzuken trên màn hình. Và rồi, Kodzuken buộc tóc đuôi ngựa và Shoyo thở hổn hển vì trời ơi mình thật ngu ngốc làm sao mình có thể không nhận ra điều này, nó quá rõ ràng là mình thật ngu ngốc-)

"Tớ xin lỗi vì đã không nói với cậu về chuyện này trước," Kenma, bạn của em, Kenma, nói tiếp trên màn hình nhỏ; "Nhưng tớ không thể ngừng lại khi thấy cách cậu nói về tớ, và cách cậu chú ý đến mọi thứ tớ nói trong các video... Tớ biết đó không phải là một cái cớ, nhưng trước khi có Youtube, tớ đã quen với việc không ai nhìn thấy, vì vậy khi nghe cậu khen tớ dễ dàng và hết lòng như vậy... Tớ không biết nữa. Tớ đoán cậu sẽ nghĩ tớ ích kỷ, và tớ xứng đáng với điều đó. Nhưng cảm giác thật tuyệt, cậu biết không? Được chú ý. Và cậu đã... bị phần này của tớ thu hút, đến nỗi tớ sợ rằng khi cậu biết hết về tớ, tớ sẽ không thể sống đúng với con người thật của mình nữa. Điều đó thật ngu ngốc, tớ biết. Nhưng giờ chúng ta đã cùng nhau cười và chúng ta đã nói về mặt trăng, các vì sao, trò chơi điện tử và những gì cậu đã ăn hôm qua, và cả những hy vọng và ước mơ của chúng ta cho tương lai nữa, tớ đoán là tớ có thể nói rằng... chúng ta là bạn. Và tớ thích điều đó, và tớ sẽ hạnh phúc với điều đó nếu đó là tất cả những gì cậu muốn chúng ta trở thành. Nhưng nếu có một cơ hội, dù chỉ là 1% nhỏ nhất, rằng cậu cũng cảm thấy như vậy về tớ, không phải về Kodzuken, mà là về tớ, những gì tớ cảm thấy về cậu, vậy thì... ừm. Cũng không mất gì khi thử phải không? Vậy nên tớ muốn nói trước khi cậu rời đi vào ngày mai: Tớ nghĩ là tớ đã rơi vào lưới tình với cậu rồi." Kenma kết thúc bằng một tiếng thở dài, nhìn thẳng vào máy quay và rồi, video kết thúc.

________________________________

Shoyo nhìn chằm chằm vào màn hình trong khoảng một phút, không thể cử động, không thể suy nghĩ, không thể làm gì ngoài việc thở. Sau đó, em nhận thấy những giọt nước rơi trên màn hình điện thoại và khi em chạm vào mặt mình, nó ướt.

Em cảm thấy - em không biết mình cảm thấy gì. Em tức giận, em nghĩ. Không phải với Kenma (được rồi, có thể là một chút với Kenma) mà chủ yếu là với chính mình.

Và đó là vì... em hiểu. Em hiểu cảm giác bị phớt lờ hoặc bị ruồng bỏ và em không thể tin rằng trong một giây mình đã khiến Kenma cảm thấy như thể đó là điều em sẽ làm với anh ấy. Và em cũng cảm thấy xấu hổ tột độ vì điều đó quá rõ ràng; không chỉ vì vẻ bề ngoài mà còn vì những phẩm chất mà em đánh giá cao ở Kodzuken cũng chính xác là những phẩm chất mà em đánh giá cao ở Kenma, và em đã không nhận ra cho đến lúc đó. Cả hai đều thông minh, điềm tĩnh, phân tích và là những nhà chiến lược giỏi. Bởi vì tất nhiên, họ là cùng một người.

Và em - Shoyo, em đã nghĩ đến việc hôn Kenma, mong mỏi anh làm như vậy trong tâm trí nhiều hơn một lần, thậm chí còn nghĩ đến việc thú nhận trước khi rời đi nhưng em chẳng thể tự mình làm điều đó. Chỉ vài giờ trước Kenma đã rất dũng cảm, và đó là lý do tại sao anh ấy trông buồn như vậy, và Shoyo hoàn toàn không biết điều đó.

Em thở dài, cảm thấy biết ơn vì mọi người đều đã ngủ. Nếu em tự đi, em đã đi tàu hoặc xe buýt quay lại rồi, nhưng em đang đi chung. Em không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

________________________________

Kenma nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Nó đang nổ tung, lời tỏ tình của anh ấy đang lan truyền. Phần bình luận đầy những thứ như "Dễ thương quá!!!!" "Mình hy vọng hai người giờ đã ở bên nhau!!!!" "Kodzuken, anh phải kể cho bọn em nghe câu chuyện này kết thúc như thế nào!!! Bây giờ hai người đã ở bên nhau chưa?!!" "Anh chàng này sẽ là một kẻ ngốc nếu cậu ta từ chối anh!!" "Chúng tôi muốn biết cậu ấy là ai!!" vân vân và vân vân. Nhưng đối với Kenma, tất cả những thông báo đó đều trống rỗng. Người duy nhất mà anh ấy muốn nhận được một bình luận, hoặc một tin nhắn, hoặc bất cứ điều gì, vẫn chưa xuất hiện.

Kenma cứ chờ, chờ và chờ.

________________________________

Anh đợi đến đêm vẫn không nhận được câu trả lời từ Shoyo. Anh hầu như không ngủ và sáng hôm sau anh cũng như vậy - cứ năm phút lại kiểm tra điện thoại một lần, chờ đợi một cuộc gọi hoặc tin nhắn không bao giờ đến.

Anh ấy bỏ bê bản thân và những người khác vì điều này, và Kuroo, người đã biết anh ấy thế nào, đã xuất hiện tại nhà anh ấy vào buổi tối cùng với những người còn lại trong đội. Họ đều đã xem video và ở đó vì Kenma.

Kenma cảm thấy xấu hổ, biết ơn và khó chịu cùng một lúc.

Họ sẽ can thiệp, họ nói với anh ấy. Và dù anh ấy có từ chối thế nào đi nữa, họ vẫn sẽ ra ngoài dù anh ấy có muốn hay không.

(Kenma tất nhiên từ chối. Tuy nhiên, với họ, chống cự luôn là một ý tưởng tồi).

Bị kẹp giữa Kuroo và Tora, họ lôi anh ra ngoài. Kenma bồn chồn, cố gắng chạy thoát, nhưng khi họ rời khỏi nhà và bắt đầu đi dạo trên phố, anh cảm thấy xấu hổ và tử tế yêu cầu họ đặt anh xuống. Anh ấy quyết định rằng thỏa thuận với điều này sẽ là cách dễ nhất để giải quyết vấn đề.

Họ đi chơi bowling. Kenma không có tâm trạng chơi và không thể không bị phân tâm mỗi khi điện thoại của anh reo (gần như cứ hai giây một lần) cho đến khi Kuroo cướp nó.

Kenma phản đối nhưng vô ích, vì vậy anh cố  hùa theo mọi thứ và thất bại mỗi lần đến lượt mình. Anh ta chỉ muốn về nhà và cuộn mình dưới chăn.

Kuroo nhận được một cuộc gọi và anh ấy ra ngoài để nghe máy. Kenma nhướng mày nhưng anh ấy cũng không nghĩ nhiều về điều đó; ngoại trừ việc khi Kuroo quay lại, anh ấy không còn cô đơn nữa. Một mái tóc màu cam lóe lên thu hút sự chú ý của Kenma: Shoyo đang ở đó.

Bạn bè anh đang mỉm cười. Tất cả đã được lên kế hoạch, anh nghĩ, và trước khi anh có thể nói thêm về điều đó, Shoyo chạy về phía anh và ôm chặt anh. Kenma đáp lại cái ôm và một vài giọt nước mắt nhẹ nhõm trào ra khỏi mắt khi anh nhận ra mình vừa vặn hoàn hảo với cơ thể Shoyo như thế nào, em ấm áp ra sao.

Cậu nghe thấy tiếng bạn bè mình cười và hú hét ăn mừng, nhưng âm thanh đó nghe thật xa vời khi tiếng tim Shoyo đập rất mạnh ngay bên cạnh và Kenma biết điều đó.
________________________________

(Sau đó, anh biết rằng, chính Kuroo là người đề xuất họ gặp nhau ở nơi công cộng. Sau đó nữa, anh biết rằng Kuroo đã stream buổi họp mặt vì, như anh nói với Kenma, "Công chúng cũng cần được chia sẻ một số điều như này", và anh ấy đã đúng, vì mọi người phát cuồng vì câu chuyện cũng như có thêm hàng loạt người đăng ký và người theo dõi mới. Kuroo chú ý đến từng chi tiết và đó là điều khiến anh ấy trở thành một đội trưởng tuyệt vời, nhưng trên hết, là một người bạn tuyệt vời).

________________________________

Họ để hai người lại một mình. Kenma và Shoyo đi ăn tối và dành vài giờ bên nhau cho đến khi phải chia tay. Thật không may, Shoyo phải quay lại Miyagi vào đêm hôm đó. Kenma đi cùng em đến ga tàu, nắm tay nhau như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới. Thật buồn cười, Kenma nghĩ khi họ ngồi đợi trên băng ghế, Shoyo đã đi cả chặng đường dài đến đây chỉ để có được điều này.

"Cậu có thể gọi FaceTime cho tớ để nói rằng cậu cũng cảm thấy như vậy mà", Kenma nói với cậu. Shoyo nhún vai.

"Nó có cảm giác không giống nhau."

Kenma biết điều đó là sự thật, và anh biết ơn vì Shoyo rất yêu anh. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy hơi tội lỗi, và anh thở dài.

"Tớ nghĩ cậu sẽ tức giận."

"Hửm. Tớ có, một chút, nhưng chủ yếu là với chính mình," Shoyo thú nhận.

Kenma cắn môi.

"Tớ xin lỗi."

"Không sao đâu." Kenma bĩu môi với anh và Shoyo cười khúc khích. "Thật đó! Tớ chỉ - tớ chỉ không thể tin được, kiểu như, đúng là trông cậu hơi khác trên video, với kiểu tóc và ánh sáng và ừm... nhưng mà, tớ thật ngốc."

Kenma mỉm cười.

"Tớ nghĩ nó dễ thương", anh ấy nói. "Nhưng tớ trông có thực sự trông khác đến vậy không?"

Shoyo suy nghĩ về câu hỏi này.

"Hmm... Không hẳn? Ý tớ là, có một chút, nhưng... Tớ không biết. Tớ thực sự không thể biện hộ cho bản thân - Tớ đã nghĩ về điều đó trên đường đến đây, cậu biết không? Và tớ đi đến kết luận rằng một phần trong tớ luôn biết, nhưng bằng cách nào đó tớ không muốn chấp nhận điều đó."

Kenma nhướng mày, tỏ vẻ tò mò.

"Ồ tại sao không?"

"Bởi vì cậu là một trong những người tuyệt vời nhất mà tôi từng biết?" Shoyo nói như thể đó là điều dễ hiểu nhất trên đời. "Và trên hết, nếu cậu hóa ra là Kodzuken, thì... làm sao tớ có thể có cơ hội với cậu?"

"Shoyo," Kenma lẩm bẩm, cảm động. Anh ấy ôm khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của em; nhìn vào đôi mắt tràn đầy xúc cảm của em. Shoyo nhìn chằm chằm lại anh ấy với vẻ mặt buồn cười, một nụ cười run rẩy. Kenma mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng.

"Tớ không muốn ai khác ngoài cậu."

Má của Shoyo ửng hồng.

"Thật à?"

"Thật."

Kenma hứa. Anh nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên môi Shoyo. Anh dừng lại một giây, như thể cho em thời gian để lùi lại nếu cần. Shoyo không làm vậy, vì vậy Kenma lại nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách nhỏ giữa họ. Ai mà nghĩ rằng Kenma là người táo bạo hơn trong hai người, nhưng Shoyo thực sự không quan tâm. Đầu em quay cuồng và em cảm thấy say đắm với mùi của Kenma, với đôi môi mềm mại ấm áp của anh áp vào môi em, với cách đôi tay anh vuốt ve khuôn mặt em như thể em là thứ quý giá nhất trên thế giới. Shoyo rùng mình, luồng điện chạy dọc sống lưng, và cười khúc khích khi họ kết thúc nụ hôn, thở hổn hển nhẹ vì Kenma khiến em quên đi một điều đơn giản như hít thở.

Trán chạm trán, Kenma mở mắt.

"Hôm nay cậu thực sự phải đi sao?" Anh thì thầm. Shoyo thở dài và ôm chặt Kenma, giấu mặt vào hõm cổ anh, hít thở thật nhiều trước khi em phải rời đi.

"Ừm... Nhưng này, tớ có thể quay lại vào cuối tuần tới không? Hoặc cậu có thể đến thăm tớ bất cứ lúc nào cậu muốn! Hoặc, chúng ta có thể thử FaceTime, hoặc, hoặc..." em nói một cách lo lắng, tim đập thình thịch. Giọng nói nhẹ nhàng của Kenma vang vọng.

"Shoyo, tàu của cậu tới rồi."

"Ồ." Shoyo tách ra nhanh đến nỗi khiến Kenma tự hỏi tại sao em chưa bị chấn thương cổ. Sau đó, em ấy mỉm cười và hôn Kenma lần cuối. "Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Ta sẽ sớm gặp lại nhau, được chứ? Tạm biệt!"

"Nhắn cho tớ khi cậu về đến nhà an toàn nhé," Kenma nói, nhìn em bước đi. Khi anh làm vậy, Kenma để ý đến những người xung quanh họ: số lượng không nhiều, nhưng anh ngạc nhiên khi Shoyo có thể khiến anh cảm thấy như chỉ có hai người họ, một mình trên thế giới này.

"Tớ sẽ!" Shoyo hét lại và vẫy tay tạm biệt.

Kenma dõi theo Shoyo bước vào tàu, dõi mắt theo khi em ngồi xuống. Anh nhìn xuống. Anh biết mình đang lố bịch, nhưng anh đã nhớ em rồi. Đợi một tuần sẽ là địa ngục.

"Này, Kenma!" anh nghe thấy một giọng nói trầm khàn gọi anh. Shoyo đang gõ vào cửa sổ, cố gắng thu hút sự chú ý của anh. Kenma nhìn thấy ai đó mắng em vì nói to và Shoyo mỉm cười ngại ngùng, cúi đầu xin lỗi. Sau đó, en quay sang Kenma, thở vào kính và viết lên lớp hơi nước đọng trên cửa sổ.

Tớ <3 Cậu!!!!

Kenma mỉm cười và chụp ảnh Shoyo đang vui vẻ với dòng chữ dễ thương được viết trên cửa sổ trước khi tàu rời đi. Anh ấy nghĩ về những gì Kuroo đã nói và sau đó quyết định không đăng bức ảnh này lên mạng, cho những người theo dõi anh ấy. Bức ảnh này chỉ dành cho anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro