Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 361.

           Chương 47
Tiêu đề: Đây là chuyến đi hậu chia tay chứ
không phải đi ngoại khoá sao? (Phần Đầu)


Để đi ngoại khoá, chúng tôi phải tập trung trước cổng chính của trường vào lúc 6h30 sáng. Kế hoạch là đến sân bay vào khoảng 8h30, gửi hành lý và lên máy bay vào khoảng 10h để đi đảo Jeju.

Khi gặp Ban Yeo-ryeong vào lúc rạng sáng và rời khỏi khu chung cư, tôi vô cùng biết ơn vì hôm nay là ngày khởi hành chuyến tham quan của trường. Nhờ vậy, Yeo-ryeong không hề thắc mắc ngay cả khi anh trai Yeo-dan của cô ấy không đến đón tôi vào buổi sáng.

Tôi vuốt ve lòng ngực mình . Tất nhiên, tôi không có ý định giấu chuyện đó, nhưng tôi hy vọng ít nhất là không phải bây giờ.

Tuy nhiên tôi không thể che dấu nước da nhợt nhạt của mình, nên trước khi chia tay để vào hàng của lớp cậu ấy đã hỏi tôi.

"Đêm qua cậu ngủ không ngon à?"

"Ừm, có hơi."

"Dạo này hôm nào cậu cũng nói ngủ không ngon mà. Cậu có cần thuốc say xe không?"

Tôi phẩy tay từ chối và hướng đến chỗ lớp học của mình.

Cái này không phải là vấn đề về sức khỏe đâu.

Lee Min-ah đang đứng cạnh Kim Hye-hill và trò chuyện với khuôn mặt vui vẻ và thì phát hiện ra tôi và hét lên kinh hoàng.

"Ôi không, mặt của cậu bị cắt không còn giọt máu nào nữa rồi!"

Kim Hye-hill bình tĩnh sửa lại từ bên cạnh.

"Không, gần đây nó đã như vậy rồi hôm nay nó đã giảm đi thêm một nửa, nữa."

"Không đến mức 1 nửa của 1 nửa đâu..."

Khi tôi trả lời với nụ cười yếu ớt, Kim Hyehil lắc nhẹ đầu và ra hiệu.

Bạn ơi, hãy nhìn vào gương đi. Vì gần đây tôi đã nói chuyện của tôi và anh Yeo Dan cho họ nên có lẽ họ đã nhận ra chuyện gì rồi.

Lee Min Ah nghiêng người về phía tôi và hỏi với giọng trầm hơn.

"Anh ấy đã suy nghĩ xong chưa?"

Tôi mỉm cười yếu ớt và gật đầu. Có vẻ như cô ấy đã chú ý đến biểu hiện của tôi, nhưng dù vậy, Lee Min-ah vẫn không nhìn vào mặt tôi.

Cô cứng người và hỏi.

"Tóm lại là......?"

Khi tôi giả vờ đặt hai lòng bàn tay vào nhau và kéo chúng ra xa nhau, không chỉ Lee Min-ah mà cả mặt của Kim Hye-hill cũng chuyển sang màu xanh.

Cả hai đều có khuôn mặt hơi ủ rũ vì anh ấy đã ở bên cạnh tôi rất lâu. Trong bầu không khí yên tĩnh này, không chỉ Yoon Jeong-in mà cả những đứa thân với chúng tôi cũng không thể tiếp cận chúng tôi.

Ba đứa không nói một lời nào cho đến khi lên xe buýt lúc 6h30.

***

Có một vấn đề nhỏ xảy ra trong quá trình phân bổ chỗ ngồi trên xe buýt.

Ban đầu chúng tôi định ngồi ở ghế sau. Yoon Jeong-in và Lee Min-ah chiếm một trong những ghế ngay phía trước, trong khi tôi, Shin Seo-hyun và cặp song sinh họ Kim chiếm hàng ghế sau.

Mục đích chúng tôi ngồi ở đó là vì tôi cho rằng chúng tôi là những đứa ồn ào nhất, và nhóm của chúng tôi độc đáo ở chỗ là có cả nam lẫn nữ, thậm chí cả anh chị em, nên cả đám sẽ cảm thấy thoải mái hơn theo cách này.

Và hơn hết tôi ngồi ở ghế cuối cùng là để kể lại toàn bộ quá trình chia tay của mình.

Nhưng mà này không thể không làm ồn được sao? Cũng đâu phải là tôi kể chuyện trên radio đâu.

Vì vậy, Lee Min-ah, tôi và Kim Hye-hill ngay lập tức kiên quyết rời nhóm.

"Sao tự nhiên lại vậy? Tôi có thể-"

"Không, đó không phải là vấn đề giữa ba đứa bọn tôi đâu. Có một số điều mà phụ nữ chúng tôi cần nói với nhau. Cậu biết nó là gì mà phải không? Tôi rất tiếc."

"À ha."

Yoon Jeong-in, người đang bối rối hỏi, chỉ trả lời bằng 2 từ "À ha" vô nghĩa trước những lời nghiêm túc của Lee Min-ah và ngay lập tức quay người lại. Tôi đứng phía sau họ một chút và quan sát Yoon Jeong-in.

Dù sao thì đây cũng là chuyến ngoại khoá mà tôi chỉ đi duy nhất 1 lần vào năm cấp 3. Nhưng vì người khác mà tôi không thể ngồi với bạn gái mình được. Bạn có phiền khi tôi ngồi ở đây không? Yoon Jeong-in đã đến gặp Shin Seo-hyun như thể không có chuyện gì xảy ra và nói như vậy rồi bắt đầu làm ầm ĩ để yêu cầu Shin Seo-Hyun cho ngồi chung

Mặc dù Shin Seohyun trông như sắp chết trong sự kinh tởm, nhưng cậu ấy vẫn đồng ý mà không phản kháng.

Có vẻ như sau nhiều năm nỗ lực chiến đấu chống lại Yoon Jeong-in nhưng không thành đã khiến cậu ta phải từ bỏ. Trong khi đó, Kim Hye-hill thậm chí không cần phải nói lời nào vì đối thủ của cô là Kim Hye-woo. Nhưng dù sao thì giới hạn số người có thể ngồi ở đây là hai.

Sau khi tranh luận nên chọn Kim Hye-hill hay Lee Min-ah, tôi quyết định ngồi cùng Lee Min-ah. Kim Hye Hill ngồi ngay đối diện chúng tôi và ngồi cùng với Kim Hye Woo nên chúng tôi nghĩ mình có thể nói chuyện khi Kim Hye Woo đã ngủ.

Vì lý do bảo mật, tôi bị nhốt vào một góc và cố gắng nói nhỏ nhất để có thể và giải thích chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh Yeo Dan.

Trong khi đó, chiếc xe buýt ầm ĩ băng qua đường đến sân bay. Trong khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi theo từng giây từng phút, thì vẻ mặt của Lee Min Ah cũng thay đổi nhiều lần khi cô ấy nghe câu chuyện.

Khi Câu chuyện của tôi cuối cùng cũng đến hồi kết, Lee Min-ah nói.

"Hơi kỳ lạ khi nói những điều như thế này sau khi hai người chia tay nhưng mà..."

Sau khi cô ấy nói với tôi câu đó, tôi cảm giác như những lời tiếp theo cô ấy nói đang tự nảy ra trong đầu mình.

Lee Min-ah đột nhiên đảo mắt và nhìn tôi. Khi tôi gật đầu, cô ấy tiếp tục.

"Tớ chỉ... Tớ cứ tưởng những cuộc chia tay đẹp đẽ như vậy chỉ có thể xảy ra trên phim. Đặc biệt là ở nước ngoài vào những năm 90."

Trong khi cô ấy nói điều đó, đôi mắt của Lee Min-ah luôn nhìn xuống đầu gối cô ấy. Bằng cách nào đó cô ấy còn có vẻ bối rối hơn tôi.
Tôi gật đầu bình tĩnh và nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy... ... ... ... Đây là lần đầu tiên tớ trải qua chuyện chia tay nên không biết nhiều nhưng tớ biết rằng những cuộc chia tay như thế này không thường xảy ra đâu"

"Ừm..."

"Có lẽ vì anh Yeo Dan là người tốt nên không dễ gì gặp được người như anh ấy."

Nói xong tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc đó, chiếc xe buýt đi vào trong một đường hầm đen ngòm.

Đường hầm khá dài. Nhờ đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều vì không phải điều chỉnh nét mặt nên tôi tiếp tục nói.

"... Thật kì lạ. Chỉ sau khi chia tay tớ mới cảm thấy mình có thể yêu người đó"

Lee Min-ah không trả lời. Tôi chạm vào tay mình và nói chậm rãi

"Lần gần đây nhất mà mình gặp anh ấy. Anh ấy đã thể hiện cho mình thấy bản thân tốt như thế nào. Và mình thật sự rất cảm động."

Tôi cởi giày ra, ném nó xuống dưới gầm ghế
giơ chân lên, ôm đầu gối và nói.

"Tớ chỉ nghĩ nếu cứ tiếp tục hẹn hò như vậy thì tình cảm chúng tớ dành cho nhau có thể sẽ dần cạn kiệt. Anh Yeo-dan sẽ mệt mỏi khi phải giữ chặt lấy tớ mặc dù anh ấy không biết cảm xúc của tớ là như thế nào, và tớ cũng sẽ mệt mỏi khi không thể nói cho anh ấy biết cảm xúc thật của lòng mình."

"Ừm......."

"Tỡ đã nghĩ rằng đến lúc chia tay, chúng tớ thậm chí sẽ không thể cư xử như là hàng xóm quen biết từ lâu nữa. Tớ sợ khi nghĩ theo cách đó. Gia đình bọn tớ sẽ còn tiếp tục tổ chức các buổi họp mặt cho 2 nhà với nhau vào những ngày lễ và sự kiện trong tương lai. Chúng tớ sẽ ở bên nhau như thế gần như suốt cuộc đời còn lại. Nhưng thật đau đớn khi tưởng tượng rằng điều đó sẽ không vui chút nào, như thể chúng tớ là hai người duy nhất trong bầu không khí ồn ào đó với một bí mật khó chịu."

"................"

"Nên tớ nghĩ bây giờ là lúc để nói chuyện và chia tay với anh Yeo Dan. Đó cũng là cơ hội duy nhất để bọn tớ có thể thoát khỏi con tàu đang chìm này. Nhưng khi tớ nghĩ về những hành động mà anh ấy đã cho tớ thấy vào lần cuối bọn tớ gặp nhau thì..."

Tôi hít một hơi thật sâu và nói.

"Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ có một ngày
tớ có thể sẽ thực sự thích anh Yeo Dan."

"................"

"Tớ tin chắc rằng nếu anh Yeo Dan biết được tình cảm của người khác thì sẽ cố gắng chăm sóc nuôi dưỡng nó chứ sẽ không để nó hao mòn. Bây giờ...."

Không hiểu sao mặt của Min Ah trông buồn hơn trước và còn cắn chặt môi lại , Tôi mỉm cười một cách yếu ớt.

"Nhưng có lẽ đã quá muộn rồi nhỉ? Ngoài ra, tớ nghĩ sẽ là quá khắc nghiệt đối với anh ấy nếu cứ níu kéo anh chỉ vì linh cảm là 'Tớ nghĩ tớ sẽ thích anh ấy' chứ không phải là 'Tớ thích anh ấy'. Anh Yeo-dan thậm chí còn có thể mang lại cho tớ một cuộc chia tay tốt đẹp cho dù anh ấy đã rất đau lòng mà."

".........."

"Nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần, tớ cũng không nghĩ mình có thể làm được như anh Yeo Dan. Chắc là đau khổ lắm. Đau khổ lắm nhỉ...Tớ không thể làm tổn thương một người như vậy hai lần được."

Tôi ôm chặt đầu gối mình hơn một chút, rồi đột nhiên quay lại nhìn Lee Min Ah mỉm và cười. Tôi nói thêm một cách nhẹ nhàng.

"Chỉ là, tâm trạng của tớ thật sự rất kỳ lạ. Tớ nói xong rồi."

"A..."
Lee Min Ah không nói lời nào mà chỉ thở dài, tôi gãi gãi sau đầu và mỉm cười.

"Chà, bây giờ thì sẽ thấy lạ, nhưng sao cũng được, chuyện gì qua thì đã qua rồi. Như tớ đã nói trước đó, tớ không có ý định quay lại. Vì vậy tớ nghĩ nó sẽ dần dần tốt hơn. Ngược lại, giờ cũng chưa kết luận được gì cả nhưng vẫn đỡ hơn lúc đầu chứ nhỉ... Cậu sao vậy?"

Tôi sửng sốt và hỏi gấp. Lee Min Ah trả lời, vội vàng che đôi mắt đỏ hoe của mình lại.

"Không, tớ chỉ."

"Hả?"

"Không phải rất buồn khi cậu chỉ nhận ra tình cảm của mình sau khi đã chia tay sao?"

"Không, không phải là 'Tớ thích anh ấy' mà là 'Tớ nghĩ tớ sẽ thích anh ấy.' Đó là chuyện tương lai mà, không phải hiện tại. Tớ ổn."

"Ừm, nhưng vẫn..."

Các tòa nhà xung quanh con đường đang dần xuất hiện, và Lee Min-Ah vẫn giữ im lặng với vẻ mặt rất phức tạp cho đến khi đến sân bay.
Một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại và mở miệng. Tôi hơi bất ngờ trước lời nói thẳng thừng của cô ấy.

"Nếu tớ và Yoon Jeong-in chia tay, tớ nghĩ cuộc chia tay của bọn tớ sẽ rất tệ."

"Hạ giọng xuống. Nếu Yoon Jeong-In mà nghe được thì cậu ấy sẽ buồn lắm đấy."

Khi tôi thì thầm, Min-Ah nhìn nhanh xung quanh, rồi lại cúi đầu xuống và nói.

"Tớ tuyệt đối không có ý để cho Yoon Jeong-In nghe được và cảm thấy buồn, nhưng sau khi nghe những lời của cậu và suy nghĩ thì, giả sử nếu tớ và Yoon Jeong-In chia tay thì chắc chắc lúc đó bọn tớ sẽ không còn chút tình cảm nào cho nhau nữa, vì nếu chúng tớ vẫn còn chút tình cảm thì sẽ không chọn rời xa nhau đâu."

".............."

"Tớ chắc chắn rằng con tim mình sẽ đánh nó hàng trăm lần trước đó. Tình cảm ở mức 100 giảm dần cho đến khi cuối cùng trở thành 0. Khi chúng tớ chán nhau, nước mắt chúng tớ sẽ cạn và sẽ không ai nuối tiếc hết."

"Không, lẽ nào lại đến mức đó?"

Mặc dù tôi ngắt lời cô ấy bằng một nụ cười ngượng nghịu, Lee Min-ah vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Khi nghĩ lại về khoảnh khắc đó, tớ sẽ nghĩ, 'Tôi rất vui vì chúng ta đã chia tay' hoặc 'Tại sao chúng ta không chia tay sớm hơn nhỉ?' Mối quan hệ này chỉ đến đó thôi. Tớ không nghĩ mình có thể làm gì khác ngoài việc chia tay như vậy. Cho dù đó là do tính cách của cậu ấy hay là do tính cách của tớ."

Nói xong, Lee Min-ah liếc nhìn Yoon Jeong-in, người đang ngồi cách xa một chút, với đôi mắt có phần buồn bã. Sau đó, khi cậu ta dường như chú ý đến ánh mắt của cô, cô ấy mới vội quay đầu đi.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với cô ấy.

"Chà, tớ không thể tưởng tượng được một cuộc chia tay như vậy bởi vì tớ chưa bao giờ cãi nhau với anh Yeo Dan ngay cả khi tớ đang hẹn hò với anh ấy... ... ... Tuy nhiên, việc đó có tệ không? Ý tớ không phải là vụ chia tay,mà là cách chia tay. Dù sao thì, cũng không còn gì để luyến tiếc nữa."

Sau đó Lee Min-ah, người đang cúi đầu, đột nhiên nhìn tôi và hỏi.

"Điều đó có nghĩa là cậu vẫn còn lưu luyến phải không?"

Tôi nhún vai và trả lời.

"Nếu không phải là lưu luyến thì nên gọi cảm xúc này là gì nhỉ?"

Sau đó Lee Min-ah lại trở nên im lặng. Khi tiếng ồn của xe buýt đã trở nên quen thuộc với tai chúng tôi, cô ấy lại nói.

"Cậu cứ nói là không được, rằng không thể nào làm việc đó được... ... ... ... Nhưng tớ nghĩ cậu có thể làm theo ý mình."

Sau khi nghe những lời đó, tôi lại ngẩng đầu lên.

"Hả?"

"Nếu bây giờ cậu cảm thấy tốt hơn rồi, thì cố giữ anh ấy lại cũng không sao chứ? Dù cậu có cố níu giữ anh ấy hay không thì người quyết định cũng là anh ấy mà? Phải chấp nhận thôi. Chắc hẳn trước khi lựa chọn anh ấy cũng phải có quyết tâm trước rồi."

"............."

"Khi nghe những gì cậu nói, tớ nghĩ tình cảm tớ là khoảng 30 hoặc 50, nếu không muốn nói là 100. Vậy thì ít nhất hãy cố gắng tìm hiểu cho đến khi cậu biết tình cảm của cậu là bao nhiêu từ 0 tới 100 đi? Như cậu nói thì cậu không có gì phải lưu luyến hết..."

"Nhưng......."

"Nếu giống như gia đình của nhau thì sao? Cậu có thể sẽ phải ở trong một mối quan hệ không mấy thoải mái trong suốt quãng đời còn lại, bề ngoài vẫn giữ thái độ thân thiện với những hối tiếc kéo dài trong lòng, dù sao cũng không thể quay lại như cũ sau khi đã bắt đầu hẹn hò rồi chia tay với người kia được. Nếu thế thì......"

Nói xong, Lee Min-ah như đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên và nói lời xin lỗi. Tôi không biết tại sao lời xin lỗi lại xuất hiện vào lúc này nên tôi chỉ nghiêng đầu.

Lee Min-ah tiếp tục nói với vẻ mặt hơi chán nản.

"Tớ không biết. Tất nhiên, đó là quyết định của cậu và tớ biết cậu đã gặp khó khăn khi đưa ra lựa chọn đó, nhưng thấy cậu buồn quá cho nên... ... tớ đoán là tớ đã đi quá xa vào chuyện của cậu rồi."

Tôi nghe xong liền xua tay.

"Không, tớ nói vì tớ muốn nghe ý kiến của cậu mà. Tớ còn đang rất biết ơn vì cậu đã lắng nghe chăm chú như thế đấy."

"Như cậu đã nói, anh ấy là một người cực kỳ tốt đến mức không thể tin được. Mỗi lần nghe cậu kể tớ lại nghĩ đến mấy đứa con trai xung quanh mình và nghĩ 'thật sự có người tốt đến mức đó sao?' Nhưng sau khi nghe chuyện chia tay của cậu thì mới thấy đúng thật."

Tôi gật đầu.

Phải, tôi luôn nghĩ rằng mình biết rõ anh ấy vì hai đứa cũng đã quen nhau 1 thời gian dài. Nhưng sao lần này anh ấy lại làm tôi cảm thấy thật bất ngờ.

Liệu tôi còn có thể gặp lại một người như vậy lần nào nữa không?

Rồi tôi lại lắc đầu. Không, đây là ý tưởng loại bỏ hết tất cả lựa chọn và tự giam cầm bản thân của tôi mà... ... ... . Sau đó xe buýt đã đến sân bay.

Khi lên máy bay, tôi ngồi cùng Kim Hye-hill. Có lẽ vì mọi chuyện đã được giải quyết sau khi tôi nói chuyện với Lee Min-ah nên tôi chỉ mất chưa đến một nửa phần thời gian mà tôi nói chuyện với Lee Min-ah để giải thích chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh Yeo Dan cho cô ấy.

Cuối cùng, sau khi nghe câu trả lời của Kim Hye-hill, tôi lại nhận ra một điều mới. Kim Hye- hill và Lee Min-ah có tính cách thực sự khác rất nhau.

Khi tôi kể xong, cô ấy nói với giọng điệu giản dị đặc trưng của mình.

"Từ nãy giờ cậu cứ nói như thể cậu đã gây ra tội ác vậy, đừng như thế nữa. Dù sao thì anh ấy cũng là người tỏ tình với cậu trước, và anh ấy cũng là mối tình đầu của cậu mà."

"Ừm, cái đó..."

"Như cậu đã nói, đó là một mối quan hệ lâu dài, và hơn thế nữa, vì hai gia đình thân thiết với nhau, tớ nghĩ cậu nên chuẩn bị cho những tình huống bất tiện sắp tới đi."

Sau đó cô ấy chớp mắt một cách chậm rãi và nói thêm.

"Nhưng cậu có cần phải cảm thấy tội lỗi khi chấp nhận lời tỏ tình và hẹn hò dù cậu không thích anh ấy không? Còn rất nhiều trường hợp người ta bắt đầu hẹn hò vì nghĩ rằng họ ở có thể bên nhau nhưng sau đó lại không thể sống với đối phương được. Nếu như phải thích người kia thì mới được chấp nhận lời tỏ tình, thì hầu hết các cặp đôi đã kết thúc trước khi họ kịp bắt đầu rồi."

"............"

"Cậu hẹn hò với anh ấy vì cậu nghĩ anh ấy là một người tốt ngay cả khi cậu không thích anh ấy, và cậu chấp nhận skinship vì các cậu đang hẹn hò. Tại sao cậu lại phải cảm thấy có lỗi như thể mình đã có 1 cuộc hôn nhân giả dối chứ? Đó không chỉ là một loại tình cảm, đó là một người mà cậu đã biết từ lâu, ngoại hình gần giống với mẫu người lý tưởng của cậu, hơn hết còn là mối tình đầu của cậu. Những yếu tố đó thôi là quá đủ để có thể nhầm lẫn rồi."

"Ừm...."

Tôi nuốt xuống tiếng rên rỉ của mình mà không nói một lời.

Thật tuyệt khi tất cả bạn bè của tôi đều có cá tính mạnh mẽ như vậy. Bởi vì tôi có thể nghe được những ý kiến ​​​​khác nhau. Khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ với đôi tay khoanh lại và vẻ mặt bối rối, Kim Hye-hill đã quyết định nói câu cuối cùng.

"Có lẽ nguyên nhân khiến cậu cảm thấy tội lỗi nằm ở suy nghĩ 'Anh ấy là người quá tốt để hẹn hò với mình, vậy tại sao mình lại bỏ rơi anh ấy?' Nhưng dù sao, điều tớ muốn nhấn mạnh là người mà người tốt bụng đó thích chính là cậu. Thì rốt cuộc là thế nào đây?"

".............."

"Tớ không có ý nói cậu cũng là người tốt đến mức như vậy. Vì thế không cần phải xin lỗi đâu. Dù vậy tớ vẫn cảm thấy rất có lỗi, nên lần sau cậu hãy chủ động tỏ tình với người mà cậu thích trước rồi hẹn hò đi. Hết rồi."

"Cậu có phải luật sư không?"

Khi tôi lắng nghe cậu ấy, những lời đó thật sự khiến tôi mất hồn. Lời nói của Kim Hye-hill thuyết phục đến mức tôi thậm chí còn có ý nghĩ kì quặc là giao lại mọi lo lắng về tương lai của mình cho cô ấy. Khi tôi hỏi Kim Hye-hill, cô ấy mỉm cười đắc thắng và lắc lắc mái tóc ngắn của mình.

Nụ cười đó tuy rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, nó giống như nụ cười của Kim Hye-woo khi cậu ấy giải được một bài toán khó.

Đột nhiên, tôi nghĩ Kim Hye-hill thật dễ thương nên tôi bắt đầu xoa tóc cô ấy, cô ấy nhanh chóng xóa nụ cười trên mặt và đáp lại.

"Vậy không biết cậu có muốn làm anh trai tớ không?"

"Không đâu, tớ làm gì chứ?"

"Biểu cảm mãn nguyện đó là sao?"

"Chỉ là, tớ nghĩ mình phụ thuộc vào cậu quá nhiều."

Tôi nhún vai và cười nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi cười thật lòng kể từ sau tối hôm qua.

Sau đó tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm nhìn trở nên sáng sủa và những thứ chưa từng được nhìn thấy cho đến bây giờ đổ ra cùng một lúc.

Các tiếp viên hàng không không đứng trên máy bay với nụ cười thân thiện và hỏi chúng tôi có cần đồ uống không, kế bên là 1 chiếc xe đẩy với đầy đồ uống, hướng dẫn sử dụng mặt nạ hô hấp và hướng dẫn sử dụng dù trong trường hợp khẩn cấp, tiếng cười phấn khích của những đứa trong lớp lấp đầy máy bay. Cảm giác thực về chuyến đi ngoại khoá mà mình quên trong suốt thời gian qua đã quay lại.

Tôi quay đầu lại. Bên ngoài cửa sổ máy bay, nơi tôi chưa từng thấy trước đây, những đám mây trắng trải ngang như cánh đồng bông. Tôi chạm vào cửa sổ và thốt lên trước cảnh tượng đó.

"Oa."

Cuối cùng, mây mù biến mất, biển cả bao la hiện ra, những hòn đảo đá lớn nhỏ kéo dài, rồi những cánh đồng lúa và những ngôi nhà ven biển cuối cùng cũng xuất hiện.

Tôi mở to mắt với một cảm giác choáng ngợp. Mặc dù tôi hoàn toàn bị cuốn vào những gì xảy ra ngày hôm qua, nhưng cơ thể tôi vẫn rất tỉnh táo.

Phải di chuyển rất nhiều mới đến được đây.
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua máy bay
Sau đó, một đường băng dài xuất hiện.

Cuối cùng cũng đến đảo Jeju rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro