Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cái gì, anh nói thật ư?

 Sau khi đi nấu nước nóng trên lầu, Giang Tuyết Thành lấy hộp thuốc nhỏ trong phòng khách ra, rồi cẩn thận chữa trị vết thương lòng bàn tay Tô Vãn.

Mặc dù Tô Vãn ngất xỉu nhưng cô ấy vẫn còn ý thức, cô ấy cảm thấy Giang Tuyết Thành bôi thuốc rất đau, cô giãy dụa rồi thở phào nhẹ nhõm.

 Giang Tuyết Thành hờ hững đưa mắt nhìn Tô Vãn đang nhăn mặt, trong lòng cười cười, bây giờ mới hiểu được nỗi đau, tại sao lúc véo anh cô ấy vẫn dùng sức như vậy?

Mặc dù tức giận người con gái này đã không tiết chế bản thân mình đến vậy, nhưng Giang Tuyết Thành vẫn âm thầm làm chậm từ từ nhẹ nhàng trị vết thương cho cô, sau khi rắc bột thuốc Tây lên vết thương, anh ấy nhẹ nhàng dán miếng băng gạt không thấm nước lên tay Tô Vãn.

Sau khi chữa trị xong, Giang Tuyết Thành nhìn thấy bộ trang phục mà Tô Vãn đang mặc vẫn còn ướt, nước không ngừng rò rỉ vào ghế sô pha và thảm nhung.

Dì Phương và những người khác phải mất hơn 15 phút nữa mới đến, như vậy sẽ rất lâu..

Giang Tuyết Thành nghĩ đến điều đó, nhưng trước tiên cởi bỏ chiếc áo khoác màu xám nhạt ban đầu quấn cho Tô Vãn. Anh đi vòng qua phía bên kia của chiếc ghế sô pha, cúi xuống và bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo khoác ngoài của Tô Vãn. 

Đặt chiếc áo gió đã ướt sũng nước của Tô Vãn lên bàn trà, Giang Tuyết Thành nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng liền thân của Tô Vãn, đọt nhiên anh cảm thấy hơi khát.

Lúc đầu không có gì, nhưng do mưa ướt nên đường cong của Tô Vãn bị lộ ra, không bị che khuất nữa. 

Trong lòng Giang Tuyết Thành mềm nhũn nhưng anh cố nén lại, đơn giản nâng tay áo và ống quần của Tô Vãn lên, sau đó lấy khăn lau tóc cho cô, lau mặt, cánh tay và chân cho Tô Vãn.

 Sau khi làm xong, Giang Tuyết Thành đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng chuông. 

Ngay khi dì Phương và A Tứ bước vào, họ nhìn thấy một cô gái ướt sũng nằm trên ghế sô pha trong phòng khách.


A Tứ sửng sốt một chút, đây không phải cô gái lúc sáng sao?

Hình như cô ấy tên Tô Vãn.. May mà sáng hôm đó tôi không vứt bộ quần áo nữ đi, giờ coi như đã về với chủ nhân rồi. 

Nhìn thấy ánh mắt của A Tứ chăm chú nhìn Tô Vãn, Giang Tuyết Thành cảm thấy khó chịu không tả được, anh ấy bước tới che tầm mắt của A Tứ: "Được rồi, ngươi có thể trở về sau khi ngươi đưa bộ quần áo và giày dép nữ cho ta."

 Từ đó đến giờ A Tứ làm việc cho Giang Tuyết Thành, A Tứ biết rõ chịu trong giọng điệu của Giang Tuyết Thành -- không phải là vì -- cô gái này mà thiếu gia lại ghen sao.. 

A Tứ lập tức rời đi, đem bộ quần áo và giày dép nữ nhẹ nhàng đặt trên bàn, rồi chuẩn bị rời đi -- thiếu gia có ghen hay không cũng phải rơi đi, không là tiêu đời.

Lúc này, Giang Tuyết Thành ngăn A Tứ lại. 

A Tứ khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Giang Tuyết Thành nhìn qua cô gái ấy đang được dì Phương ôm lên lầu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi hãy kiểm tra danh tính của cô ấy, tất cả thông tin từ khi cô ấy sinh ra, tới lúc đi học và trưởng thành."

Đầu tiên, hãy xác định vị trí điện thoại thông minh, và kiểm tra thông tin!

Từ khi nào thiếu gia của anh lại quan tâm cô gái ấy đến vậy? 

A Tử lúc này mới mở to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lúc này mới hiểu được vị trí của Tô Vãn là người trong lòng thiếu gia bây giờ.

 Nhưng mà, có muốn nói cho lão phu nhân biết, mấy ngày nay lão bà rất mong muốn được ôm cháu nội, mấy ngày nay lão phu nhân thầm hỏi chính mình Giang Tuyết Thành có thực sự thích nam nhân không.

E hèm, xem ra thiếu gia chỉ muộn một chút thôi, lão phu nhân không cần lo lắng về xu hướng tính dục của cháu trai nữa của bà

 Dì Phương đã giúp Tô Vãn sau khi tắm rửa, dọn dẹp phòng khách. Rồi báo cáo báo cáo với Giang Tuyết Thành và rời đi.

"Thiếu gia, tiểu thư bây giờ còn đang ngủ, tôi sẽ đưa cô ấy vào phòng khách trước. Thiếu gia, ngài có nhờ tôi làm gì nữa không?"

 Giang Xử Thành đưa mắt nhìn dì Phương: "Không có chuyện gì nữa, hôm nay vì ta có chuyện gấp nên gọi dì qua."

Dì Phương đã chăm sóc Giang Tuyết Thành hơn mười năm. Từ nhỏ anh luôn sống một mình không thích bị quấy rầy, lạnh nhạt nhưng lễ phép, không có tính ngang ngược như cha của anh.

Dì Phương cười vui vẻ, nói câu "Hẳn là.." rồi rời đi. Căn hộ của dì ấy không xa, rất thuận tiện khi thiếu gia gọi đến

Sau khi dì Phương rời đi, Giang Tuyết Thành đi tắm, hôm nay thân thể anh bị ướt một nửa, lúc nãy cũng cảm thấy trán hơi nóng, anh mong rằng mình sẽ không bị cảm lạnh.

 Sau khi tắm xong, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Giang Tuyết Thành mặc bộ đò ngủ bằng lụa màu đen sẫm đi ra, và định đọc tạp chí trong phòng khách, nhưng trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh.

 Giang Tuyết Thành cau mày không vui, người con gái này khi tỉnh lại thật ồn ào, không dễ thương dễ chịu như lúc bất tỉnh..

 Nhưng Tô Vãn vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Tất cả quần áo của cô ấy đã được thay rồi!

Điều quan trọng nhất là đồ đạc trong căn phòng này vô cùng sang trọng, chỉ cần nhìn chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo trên đầu là đã biết chắc chắn đây là kiệt tác của Lin Feier rồi.

Sau khi Tô Vãn hét lên, cô đã cố gắng hết sức để nhớ lại bằng cách nào mình đến được đây, nhưng trí nhớ của cô

Mơ hồ.. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã nhìn thấy một nam nhân lực lưỡng, sau đó được cô bế lên xe, và nam nhân đó đã đưa cô ấy đi khi nào?

Áo choàng tắm cô đang mặc thực sự quá rộng rãi, rõ ràng là quần áo của nam giới, chẳng lẽ người vừa tắm vừa thay quần áo cho cô cũng là nam nhân sao? 

Sắc mặt của Tô Vãn lập tức đỏ lên và trắng bệch, cô không dám nghĩ tới nữa..

 "Anh làm cái gì vậy, thật là vô liêm sỉ.."

Một giọng nói lạnh như băng truyền vào màng nhĩ của Tô Vãn, Tô Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chàng trai cao lớn, anh ta đang dựa vào cửa nhìn cô, trong mắt tỏ vẻ không hài lòng.

 Nhìn thấy khuôn mặt điển trai đó, Tô Vãn càng thêm sốc - sao lại là anh ta? Đây không phải là Giang Tuyết Thành sao? 

Vào lúc này, Giang Tuyết Thành rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc bộ đò ngủ bằng lụa màu đen có dây buộc lỏng lẻo, lộ ra gần hết làn da có chặt chẽ.

 Và loại hình ảnh này chắc chắn đã thêm một tín hiệu nguy hiểm khác cho Tô Vãn người đang muốn quanh co. 

Tô Vãn nắm chặt chăn bông, giọng nói bất giác run lên: "Anh đưa tôi vềư? Anh đã thay quần áo cho tôi sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tô Vãn, trong lòng Giang Tuyết Thành đột nhiên cảm thấy trong đầu anh có suy nghĩ chưa từng có.

Anh nhướng mày và trả lời không rõ ràng: "Nếu không thì nghĩ thế nào? Trong nhà này bây giờ không còn ai nữa.."

Sắc mặt Tô Vãn lúc này tái nhợt, cô siết chặt tay để bình tĩnh xuống: ".. Giang Tuyết Thành, cảm ơn anh đã bôi thuốc cho tôi. Những gì xảy ra hôm nay anh cứ coi như là chưa xảy ra. Nói tóm lại, cảm ơn anh rất nhiều. Bây giờ tôi rời khỏi đây."

 Tô Vãn từ trên giường nhảy xuống như đang sợ một một thứ bệnh dịch gì đó.

Anh ấy không phải là ác quỷ, để dọa cô ấy.

Giang Tuyết Thành nhìn chằm chằm vào Tô Vãn đang hoảng sợ, trầm giọng nói: "Bây giờ em có muốn muốn đi ra ngoài không?"

Cái gì, anh nói thật ư?T

ô Vãn đang vội vã bước xuống cầu thang, cô bước đi vội vã đến nỗi áo tắm của trên người cô rớt ra và rơi xuống đất.

 Ôi trời, không có gì trong áo tắm của cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro