Chương 11: Gọi sai người.
Những người trong đại sảnh không ngờ Tô Vãn lại kiên quyết rời đi như thế, làm cho Tô lão gia tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng Cố Tử Hàng lập tức đuổi theo cô ấy, anh ta rất tỉnh táo, Tô Ngữ bên cạnh cũng vội vàng theo bước chân của Cố Tử Hàng.
Nhưng không ai nghĩ rằng thân hình nhỏ nhắn của Tô Vãn như một chiếc lá không trọng lượng, khi bị gió thổi qua là biến mất trong trời mưa, không còn thấy cô đâu nữa.
Hiểu được lo lắng của Cố Tử Hàng, Tô Ngữ nhíu mày như lá liễu, ả khẽ che đôi môi hồng của mình, có vẻ rất lo lắng:
"Đều do em, em quên rằng Tô Vãn thực sự là một người bệnh. Tình trạng tâm lý của cô ấy là dễ bị tổn thương nhất. Có lẽ em không nên làm cho con bé bị kích động."
Khuôn mặt Cố Tử Hàng dần tối sầm lại khi nghe này. Thổn thức, anh cảm thấy một chút đau lòng, anh vỗ nhẹ vào vai Tô Ngữ và bắt đầu an ủi cô ta.
"Ngữ Ngữ, sao anh có thể trách em được? Chúng ta đã quyết định ở bên nhau. Không ai nghĩ rằng hôm nay Tô Vãn sẽ có thể trở về." Khi
Cố Tử Hàng liếc nhìn màn mưa mờ ảo bên ngoài, anh tỏ vẻ lo lắng: "Tô Vãn còn trẻ. Tính cách của cô ấy rất kiêu ngạo, cơn mưa lớn như vậy mà cô ấy có thể đi sao? Không, an phải đưa cô ấy trở về.."
Khi nghe Cố Tử Hàng muốn đi tìm Tô Vãn, Tô Ngữ cảm thấy rất khó chịu, cô ta không muốn Cố Tử Hàng đi tìm Tô Vãn
Đùa cái gì vậy, khó khăn lắm ả mới nắm được trái tim của chàng trai chất phác bên cạnh mình này, tại sao phải muốn họ làm hòa với nhau chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Ngữ trong mắt hiện lên một chút hoảng sợ, cô ta vội vàng kéo tay áo của Cố Tử Hàng: "Tử Hàng, anh đừng đi."
Cố Tử Hàng nghe vậy quay đầu lại, và nhìn Tô Ngữ với vẻ khó hiểu.
Và Tô Ngữ đã cẩn thận che giấu sự hoảng sợ ban đầu, và thay đổi một khuôn mặt ân cần, hiền dịu.
"Tử Hàng, anh vừa bị cảm lạnh. Mưa to thế, lỡ như sẽ khiến anh bệnh, ta có thể kêu vệ sĩ cùng nhau tìm. Tô Vãn vừa mới đi thôi, em nhất định sẽ tìm được."
Tô Ngữ giải thích rất hợp lý, vì vậy Cố Tử Hàng trở lại sảnh chính với Tô Ngữ.
Ở phía bên kia là Tô Vãn, người đã quyết tâm chạy ra khỏi nhà, chạy không mục đích như thế này.
Mưa như trút, Tô Vãn không biết đi đâu nữa, nước mưa cứ tạt vào mặt, trượt dài trên má, Tô Vãn không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.
Cô và Tử Hàng đã có một quá khứ hạnh phúc và đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự thanh vắng sâu thẳm
Đã có một thời, họ là cặp được ưu ái nhất, thậm chí đến mức gặp bố mẹ hai bên để bàn chuyện cưới xin.
Nhưng bây giờ Cố Tử Hàng đã có thể nói những lời tổn thương như vậy.
"Khi đó, em vẫn còn nhỏ, và anh luôn coi cô như em gái của mình."
"Chuyện đã qua, hãy để nó qua đi."
"Ngữ cô ấy là của anh rồi.."
Ba câu nói này cứ lặp lại trong trí cô, như là cảm giác cắm nghiền trong lòng vậy.
Đầu của Tô Vãn trống rỗng một lúc.
Cơ thể cô rung lên dữ dội, không hiểu vì sao ông nội có vẻ ngoài khắc nghiệt, bà nội lại im lặng, một người chị họ đang dịu dàng tựa trong vòng tay của Cố Tử Hàng, một người chú đang thờ ơ quan sát, và chàng trai làm tan nát trái tim cô chợt lóe lên trước mặt cô...
Cố Tử Hàng, người đang ngập ngừng nói, nhưng lại có thể nói ra những lời như dao. Cố Tử Hàng trước đây đã hứa sẽ cưới cô, cha mẹ của Cố Tử Hàng cũng đã trao đổi riêng với cha mẹ cô, và ban đầu đã ký hợp đồng tiền hôn nhân. Họ đợi Tô Vãn tốt nghiệp rồi mới tổ chức tiệc cưới.
Không ngờ, lúc đó bố mẹ của Tô Vãn bị tai nạn xe hơi, và cô đã mắc bệnh trầm cảm. Ở nước Cửu Châu, ông nội Tô Hằng quyết định đưa Tô Vãn đến nước Thần, nơi có thể học tập và điều trị trong một môi trường khác.
Sau ba năm ở nước ngoài, Tô Vãn đã dần chôn chặt quá khứ đau buồn của mình trong lòng, căn bệnh trầm cảm của cô cuối cùng cũng được chữa khỏi, nhưng ai có thể nghĩ rằng ngay khi co trở về nước, cô lại bị đả kích nặng nề như vậy?
Đang miên man suy nghĩ, Tô Vãn vô tình ngã trên con đường bê tông lạnh lẽo, Tô Vãn hết sức đứng dậy, sau đó chạy xuống núi.
Khi chạy ngang qua trạm gác ở lưng chừng núi, chú bảo vệ đang pha trà nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ cũng sửng sốt một hồi.
Bây giờ trời mưa to như vậy, nữ nhân tóc tai bù xù không mang ô này là ai? Bác bảo vệ hoàn toàn không nhận ra cô gái này, chính là Tô Vãn lúc trước bị nhầm là kẻ nói dối.
Bác bảo vệ nhận được điện thoại của Tô Ngữ đã được nửa tiếng rồi, làm sao mà Tô Vãn vẫn ở đó được.
Còn Tô Vãn thì bước ra khỏi ranh giới của khu biệt thự Vân Ảnh và chạy không mục đích, Tô Vãn chạy không nổi thì đứng ngây ra trong gió lạnh cóng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu và đi đâu.
Tô Vãn siết chặt hai tay, móng tay cắm vào da thịt không chút để ý, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác cả thế giới như sụp đổ.
Không biết đã bao lâu rồi mà mưa vẫn không ngớt, Tô Vãn tỉnh táo hơn, cuối cùng cô quyết định tìm một nơi an cư lạc nghiệp trước.
Nhưng sau cô lục túi, cô nhận ra rằng cô thậm chí còn không có một chiếc ví trên người! Tô Vãn cười khổ, có lẽ trong lúc chạy đã bị mất..
Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện, Tô Vãn chạm vào màn hình điện thoại, nhưng trong danh bạ điện thoại đã lưu, thứ đầu tiên cô nhìn thấy tên của Cố Tử Hàng và Tô Ngữ. Còn ông nội..
Giống như bị nhát dao đâm vào tim, trong lòng Tô Vãn lại bắt đầu đau đớn hơnTiếp tục kéo danh sách xuống, Tô Vãn nhìn thấy tên ông ngoại và bà ngoại của mình, nhưng họ sống ở thành phố A bên cạnh. Và cô không thể làm phiền họ.Tô Vãn, đang không biết cầu cứu ai, chợt nghĩ đến Phỉ Nhi là một người bạn tốt những năm cấp hai của mình, một người như Phỉ Nhi, cậu ấy sẽ đến giúp cô?
Trong cơn mưa, Tô Vãn để điện thoại di động trước mặt cô, cô mở to mắt và bắt đầu tìm kiếm tên của Lâm Phỉ Nhi.
Sau khi nhìn thấy Phỉ Nhi trong danh sách liên lạc, Tô Vãn đã rất vui mừng và nhanh chóng nhấn nút gọi.
Tuy nhiên, cơn mưa đã ập đến trên màn hình điện thoại của Tô Vãn, và Tô Vãn đã không nhận ra rằng mình đã bấm nhầm số!
Tô Vãn bất cẩn trực tiếp đưa điện thoại lên tai phải, cũng không biết trên màn hình điện thoại lúc này chính là tên của Giang Tuyết Thành!
Trong mọi trường hợp, điện thoại đã được gọi một cách nhanh chóng, và Tô Vãn hỏi khẽ: "Phỉ Nhi, tôi là Tô Vãn. Tôi không biết đi đâu bây giờ, Phỉ Nhi cậu có thể giúp tôi được không?"
Tô Vãn ngạc nhiên vì giọng nói của nam nhân ở đầu dây bên kia: "Bây giờ cô đang ở đâu?" Phỉ Nhi có bạn trai à?
Tô Vãn không nghi ngờ anh ấy, cô liếc nhìn xung quanh rồi ngập ngừng nói: "Tôi không biết vị trí cụ thể, nhưng chắc cũng không quá xa khu biệt thự Vân Ảnh, bên cạnh có một hiệu thuốc.."
Tô Vãn còn định nói thêm vài điểm nữa, nhưng phát hiện điện thoại di động có âm báo bận rộn, cô vội vàng lấy điện thoại di động bên tai phải ra, sau đó nhận ra điện thoại của cô bị hư!
Kết thúc rồi. Điện thoại bị hư do mưa quá nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro