Chương 35
Cung Ứng Huyền dẫn Nhậm Diệc tới một khu làm việc khác. Đây là một căn phòng bề ngang rất rộng, chính diện là màn hình LED phủ kín cả mặt tường, trên hàng dãy bàn làm việc bày đầy máy tính và một số thiết bị Nhậm Diệc không biết, lúc này vẫn còn quá nửa nhân sự đang tăng ca.
Cung Ứng Huyền bước tới cái bàn ở góc, cất tiếng gọi một bóng lưng chắc thịt: "Tiểu Đàm."
Bóng lưng nọ giật bắn mình, phun một ngụm Coca ra làm bắn tung toé nửa cái bàn phím, cậu ta cuống quít đứng dậy lấy giấy ăn lau.
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Giờ này tan làm rồi, cậu muốn ăn thì không cần giấu giấu diếm diếm nữa."
Người nọ quay lại, cười hề hề: "Tiến sĩ Cung, anh làm em hết hồn."
Cậu ta nom hai mươi mấy tuổi, người mập mạp trắng trẻo, mắt vừa to vừa tròn vừa trong trẻo, da nhũn nhùn như thể véo ra nước được, cười lên trông hiền khô vô hại, gầy tí nữa chắc chắn sẽ thành hotboy.
"Đây là đội trưởng Nhậm Diệc của trung đội Phượng Hoàng. Đội trưởng Nhậm, đây là đồng nghiệp phòng tội phạm mạng của chúng tôi, Đàm Hạo Thuần, là một hacker rất tài."
"Cũng, cũng không đỉnh lắm đâu." Đàm Hạo Thuần cười ngượng ngùng, giơ tay ra với Nhậm Diệc, "Chào đội trưởng Nhậm."
"Chào cậu."
Nhậm Diệc vừa giơ tay ra, Đàm Hạo Thuần đã rụt tay về như bị điện giật, "Ngại quá tay em bẩn em đi rửa cái đã."
Cung Ứng Huyền vươn cái tay dài chặn trước mặt Đàm Hạo Thuần, hắn lấy nước khử trùng trong túi ra: "Ngồi xuống, tiết kiệm thời gian."
Đàm Hạo Thuần ngoan ngoãn đặt mông xuống, chìa tay ra như học sinh cấp một bị ông giáo phạt.
Cung Ứng Huyền xịt nước khử trùng lên tay cậu ta, cậu ta chà chà, sau đó dùng giấy lau sạch sẽ.
Nhậm Diệc nín cười, ho khẽ một tiếng.
Hai người bắt tay lại, Đàm Hạo Thuần chớp chớp mắt nhìn Nhậm Diệc: "Gần đây em hay nghe đồng nghiệp nữ nhắc đến đội trưởng Nhậm. Quả nhiên y như lời bọn họ, vừa cao vừa đẹp trai."
Nhậm Diệc cười: "Vậy hả? Tôi được nghênh đón ở phân cục mình nhỉ. Để hôm nào tôi nghe ngóng xem lương cảnh sát với lương lính cứu hoả cái nào cao hơn, có khi chuyển nghề cũng nên."
Đàm Hạo Thuần cười hà hà: "Đội trưởng Nhậm vui tính quá."
Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn l nào là khoai tây chiên, bò khô, hạt dưa và vết Coca ố trên bàn Đàm Hạo Thuần.
Đàm Hạo Thuần vội vàng dọn hết những gì dọn được, lau hết những gì lau được đi, sau đó thấp thỏm nhìn Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền chỉ tay sang bên: "Lấy hai cái ghế qua đây."
Hai người không hẹn mà cùng quay đi lấy ghế.
Cung Ứng Huyền ngồi lên ghế: "Tiểu Đàm, nãy cậu bảo tôi có tiến triển, vừa hay ngày mai có thể thẩm vấn Chu Xuyên rồi, bây giờ tôi đang cần một số thông tin hữu dụng."
"Vâng." Cung Ứng Huyền chuyển màn hình, một trang web có nền đỏ thẫm, hoạ tiết lửa xuất hiện trước mặt hai người. Trang web bằng tiếng Anh, đầu trang là một con rắn mặt người có sáu cánh, thân rắn quấn quanh một thanh kiếm, mang theo lửa rừng rực.
Phía dưới là một dòng chữ nhỏ, chính là – Seraph.
Không giống như tưởng tượng của Nhậm Diệc, trang chủ của Dark Web này vô cùng đơn giản. Anh cứ nghĩ Dark Web sẽ giống như mấy trang web khiêu dâm xổ pop-up, dùng phương thức bùng nổ thông tin, chỉ muốn nhồi nhét hết những thứ hút mắt vào một trang, song trang chủ này chẳng có lấy một hình ảnh, chỉ có logo trang mạng, tên và vài danh mục.
Trong đó, mục "live" này xếp ở vị trí đầu tiên.
"Đây chính là Seraph." Chỉ nhìn cái Dark Web này, Nhậm Diệc đã cảm thấy bức bối, "Trang mạng này, được tạo riêng cho tội phạm phóng hoả?"
"Đúng hơn là cho bọn mắc chứng cuồng phóng hoả." Đàm Hạo Thuần nói, "Không phải kẻ nào cuồng phóng hoả cũng có gan phạm tội. Toàn bộ trang mạng này đều có liên quan tới lửa, thứ anh có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng, cái gì cũng có. Có live stream nghịch lửa phóng hoả, có ảnh và video, có giáo trình phóng hoả hoặc chế tạo thuốc nổ, có diễn đàn giao lưu, hầu như tất cả mọi thứ liên quan tới lửa đều tìm được ở đây."
"Đám người như Chu Xuyên, nhiều không?"
Đàm Hạo Thuần lắc đầu: "Đám người như Chu Xuyên, ở trang mạng này gọi là "thợ săn tiền thưởng". Bọn chúng kiếm tiền bằng việc thoả mãn chứng cuồng phóng hoả, hiện trường sau hoả hoạn - như Góc Nhìn Thứ Tư chẳng hạn. Một bộ ảnh và video ít nhất cũng bán được 10 Quark."
"Quark?"
"Quark là một thuật ngữ vật lý, hạt nhỏ nhất đã được biết tới." Cung Ứng Huyền đáp.
Đàm Hạo Thuần gật đầu: "Vâng, nhưng Quark ở đây là tên một loại tiền ảo, giống Bitcoin và Ethereum, đương nhiên không giá trị tới vậy. Một Quark vào khoảng... hai mươi tới hai lăm đô la Mỹ." (1)
(1) Ethereum (hay Ether) là tên một loại tiền ảo phổ biến và giá trị thứ hai sau Bitcoin. Vào thời điểm đăng tải chương này, 1 Bitcoin = $10215, 1 Ethereum = $185.5.
"Vậy là mớ ảnh kia Chu Xuyên chụp, có thể kiếm được một hai nghìn nhân dân tệ?" (2) Nhậm Diệc cười lạnh một tiếng, "Nó bị tạm giữ bốn mươi tám tiếng, đáng không?"
(2) 1~2000 tệ = 3.3~6.7 triệu
"Vâng, nhưng live stream thì đắt hơn nhiều." Đàm Hạo Thuần nói, "Live stream hiện trường sau hoả hoạn có giá khởi điểm cho năm phút bét nhất là hai trăm đô la Mỹ. Đương nhiên số tiền này thường không do một người chi, mà là những người tham gia live stream góp vào, nếu đưa ra yêu cầu đặc biệt còn phải thêm tiền."
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Live stream tàn tích sau hoả hoạn chắc thuộc cấp thấp trong Seraph."
"Cấp cao thì sao?" Nhậm Diệc vô thức siết chặt nắm đấm, "Live stream hiện trường phóng hoả ư?"
Sắc mặt Đàm Hạo Thuần hơi khó coi, "Trong này... live stream kiểu gì cũng có, có vài cái... có vài cái thật sự không phải chuyện con người có thể làm ra được."
Cung Ứng Huyền nói, mặt vô cảm: "Có live stream đốt cháy đủ loại vật, có cả... đốt người."
Nhậm Diệc hít một hơi, run giọng: "Trang mạng như này, tại sao vẫn còn tồn tại?!"
Đàm Hạo Thuần cười khổ: "Bởi vì khó bắt lắm. Máy chủ của bọn chúng trải rộng khắp thế giới, muốn xoá bỏ một Dark Web như này cần cảnh sát vài nước hợp tác phá án, đấy gần như là bất khả thi, trừ phi bắt được kỹ thuật viên. Cơ mà lập trình viên của trang này trâu bò quá, trình độ hacker hàng top thế giới, em chiến ba ngày mới tìm được lỗ hổng tường lửa, vào được ba phút đã bị phát hiện."
"Cậu tìm được cái gì hữu dụng rồi?"
Đàm Hạo Thuần gãi đầu: "Em cho các anh xem một clip, các anh phải chuẩn bị tinh thần."
"... Sao vậy?"
"Clip này nằm trong top 3 lượt xem gần đây của Seraph, từng lên hạng đầu." Đàm Hạo Thuần liếc hai người, hơi chần chừ.
Cung Ứng Huyền quyết: "Bật đi."
Đàm Hạo Thuần chuyển trang khác, hai người nhìn màn hình dừng trong clip đã hơi thấy quen mắt, trong lòng dấy lên dự cảm khác thường.
Nhấn nút chạy, nền tối từ mờ chuyển thành rõ nét, một chiếc xe con màu vàng xuất hiện trên màn hình, đó là chiếc xe họ không thể nào quên nổi!
Tất cả chuyện sau đó, Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đều tường tận, bởi lúc ấy họ ở ngay hiện trường. Họ rùng mình nghe giọng của bản thân lọt vào màn hình, sau đó gã mặc đồ đen châm cháy xe, lửa táp vào Chu Xuyên, Chu Xuyên ngã xuống, ống kính bắt đầu rung.
Nhậm Diệc vẫn còn nhớ cái laptop đặt trên tripod, ống kính hướng về phía xe, khi ấy tripod bị cháy một lúc rồi mới đổ xuống, tức là... tức là trước khi tripod đổ xuống, anh và Cung Ứng Huyền từng xuất hiện trong màn hình!
Khi ấy, họ mải cứu người, cứu mèo và cứu hoả, hiện trường hỗn loạn, quên bẵng đi ống kính, mà ống kính này lại vẫn lẳng lặng hướng về chiếc xe, quay phim, ghi lại, live stream.
Sắc mặt hai người họ càng ngày càng khó coi, tuy khó mà nhìn rõ mặt từ clip, song họ nhớ rõ, họ từng hét tên đối phương.
Tận khi Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc ra khỏi xe, ống kính mới đổ xuống.
Nhậm Diệc chỉ thấy miệng khô rát, không rõ tâm trạng bây giờ của mình là gì, còn Cung Ứng Huyền lại mang ánh mắt u ám, toát vẻ tiêu điều.
Đàm Hạo Thuần lén nhìn hai người: "Bây giờ em mở màn đạn (3), các anh phải..."
(3) màn đạn (đạn mạc): bình luận chạy kín màn hình, trông như mưa đạn
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Tôi không cần chuẩn bị tâm lý, đừng lãng phí thời gian."
Nhậm Diệc thấp giọng: "Đừng vậy mà, Tiểu Đàm đang giúp chúng ta."
Đàm Hạo Thuần xua tay: "Không sao đâu ạ." Cậu ta mở màn đạn.
Tức khắc, trên clip xuất hiện hàng dòng tin chạy qua, đa phần bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh của Nhậm Diệc không tốt lắm, nhưng dù gì cũng từng qua CET-4 (4) vì tín chỉ. Anh thấy có kẻ nói clip này rất tuyệt, có kẻ nói một người là cảnh sát, một là lính cứu hoả, có kẻ nói muốn nghe tiếng họ gào thét thảm thiết trong xe, có kẻ nói gương mặt tuấn tú của họ cháy thành than sẽ là cảnh tượng đẹp nhất trên thế gian.
Sau đó, Nhậm Diệc thấy họ tên, tuổi, số điện thoại, nơi ở, địa chỉ, chức vụ, số hiệu lính cứu hoả của mình xuất hiện trên màn đạn bằng tiếng Trung và Anh, kế tiếp là của Cung Ứng Huyền.
Anh rùng mình.
Cung Ứng Huyền nheo mắt: "Chỉ từ một clip mà bọn chúng tìm ra được nhiều thế này?"
"Clip này để lộ không ít thứ." Đàm Hạo Thuần đáp, "Với hacker mà nói thì không khó. Nhưng mà các anh không cần lo lắng quá, ở nước ngoài dù có biết cũng không tiện quấy rối các anh, còn trong nước, chắn hẳn là không dám, dễ làm lộ mình. Mấy ngày nay các anh có nhận được cuộc gọi quấy rối hay gì không?"
"Không." Cung Ứng Huyền cười lạnh, "Tôi không lo, đa phần tội phạm phóng hoả đều nhát gan yếu đuối, biểu hiện lầm lì, rụt rè, không hoà đồng trong xã hội. Bọn chúng dùng lửa để che giấu và cường đại bản thân, trong tiềm thức, bọn chúng cảm thấy lửa càng to chứng tỏ bọn chúng càng to lớn, tâm lý điển hình của kẻ nhu nhược. Phần lớn bọn chúng không dám tiếp xúc với cảnh sát và lính cứu hoả."
"Bọn chúng không dám, nhưng đám "thợ săn tiền thưởng" kiếm tiền nhờ việc thoả mãn bọn chúng thì đa phần đều không cuồng phóng hoả, trong số đó có những tên tội phạm tàn ác thực sự. Các anh vẫn nên cẩn thận thì hơn." Đàm Hạo Thuần lí nhí, "Bây giờ... đã có kẻ ra giá cao treo thưởng cho đồ liên quan tới các anh rồi."
Nhậm Diệc nghiến răng: "Tôi đang lo không tìm được bọn súc sinh này, có gan thì nhào con mẹ nó tới."
"Đưa tôi xem." Cung Ứng Huyền nói, "Chắc có thể lợi dụng cái này để túm được chúng."
"Đúng rồi, cái gã mặc đồ đen đó."
Đàm Hạo Thuần chuyển trang tiếp: "Trao thưởng ở đây, cuộc gọi vốn (5) đầu tiên đã đạt gần bốn mươi nghìn đô, chỉ cần... bất kỳ ai trong các anh. Nhưng mà các anh yên tâm đi, mấy ngày rồi vẫn chưa ai dám nhận."
Cung Ứng Huyền đọc kỹ thông báo trao thưởng, đoạn nói: "Gã mặc đồ đen là lần đầu tiên hành sự, có lẽ không cùng một bọn với Chu Xuyên."
"Làm sao cậu biết được?" Nhậm Diệc hỏi.
"Tôi đã xem lại video chúng ta quay bằng điện thoại nhiều lần .Gã mặc đồ đen đó làm việc lóng ngóng, do dự, căng thẳng, sợ hãi, có thể thấy từ rất nhiều ngôn ngữ cơ thể rằng gã không hề tự nguyện, chỉ mong mau chóng xong việc. Hơn nữa gã chưa từng xem live stream, hiển nhiên chẳng hứng thú với giải thưởng, chỉ chú ý che mặt và đặc trưng của mình. Trông hắn không giống như đến vì tiền, giống bị ép đến thì hơn."
Nhậm Diệc hồi tưởng lại: "Nhưng lúc gã đốt xe lại hoàn toàn không do dự."
"Gã đốt xe là để gây rối hòng chạy trốn." Cung Ứng Huyền đáp, "Nhiệm vụ trao thưởng liên quan tới chúng ta, không có ai nhận."
"Vâng, khá ít người Trung Quốc lên trang mạng này, với lại trị an của Thiên Khải tốt thế, muốn ra tay với một công chức thì phải mạo hiểm quá nhiều, tuy bốn mươi nghìn đô đã là số tiền thưởng rất lớn rồi." Đàm Hạo Thuần nói, "Nói chung các anh vẫn phải cẩn thận, đề phòng vạn nhất."
Nhậm Diệc hỏi: "Tiền thưởng cấp độ này, thường là những gì?"
"Thiêu chết người sống, hoặc đốt những thứ to, quan trọng, nổi tiếng. Thiêu người khá nhiều, công trình các kiểu thì dù ra giá cao cũng ít được nhận, nhất là ở quốc gia phát triển, mục tiêu to quá sẽ dễ bị bắt."
"Đúng là một lũ biến thái." Nhậm Diệc chửi.
"Cậu tìm được manh mối hữu dụng nào rồi?" Cung Ứng Huyền hỏi, "Chỉ có video của bọn tôi sao?"
"Không ạ, có thông tin liên quan tới buổi live stream đó, cũng có mấy thứ về trang mạng này em đào được." Đàm Hạo Thuần nói, "Có một thứ làm em để ý, trong diễn đàn của bọn chúng, em phát hiện ra một bài đăng."
"Bài đăng gì?"
"Tiến sĩ Cung, anh còn nhớ vụ giết người trong nhà vệ sinh quán đồ ăn nhanh ở Utah bên Mỹ nổi tiếng mấy năm trước không?"
"Nhớ, hai học sinh trung học giết người hộ nhau." Cung Ứng Huyền sửng sốt: "Ý cậu là, bọn chúng chào mời đối tượng phóng hoả hộ nhau trong diễn đàn?!"
***
Chú thích:
- (3) Màn đạn:
- (4) CET-4: viết tắt của College English Test, là kỳ thi tiếng Anh đại học bắt buộc đối với sinh viên Trung Quốc không theo chuyên ngành tiếng Anh trước khi tốt nghiệp, có cấp 4 và cấp 6, cấp 6 dành cho những người đã vượt cấp 4.
- (5) Gọi vốn cộng đồng: hình thức gây quỹ tập thể mà trong đó một hoặc nhiều người cùng góp tiền cho một dự án hoặc sáng kiến
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro