Chương 2 - Gã Đấu Sĩ có trái tim tan vỡ
Kargos
Đâu đó trong cát bụi, một đấu sĩ đang đi săn trong ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh đỏ tươi. Hắn bước đi loạng choạng, bước đi vấp ngã, mọi cảm giác ân sủng từng có giờ chỉ còn là ký ức vụn vỡ. Động tác của hắn giống như của một con thú bị nhiễm bệnh, tâm trí hắn bùng cháy với những thôi thúc nuốt chửng lý trí. Chiếc mũ trụ có bờm ngựa của hắn quay hướng này hướng kia giống như đầu của một con thú với những cú co giật mạnh. Hắn cử động như bị bệnh dại.
Kẻ thù đã vỡ trận và bỏ chạy. Một vài phút trước. Nhiều giờ trước. Nhiều ngày trước. Bây giờ hắn không thể nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không chắc họ đã chạy trốn theo hướng nào. Các khớp nối trên bộ giáp của hắn gầm gừ khi hắn hất đầu về phía bóng tối trong tro bụi, trước những âm thanh bị biến dạng đến mức mờ ảo đến mức siêu thực. Một cây rìu cưa xích không hoạt động trong nắm tay đeo găng của hắn. Đó không phải là cây rìu của hắn và hắn không thể nhớ mình đã tìm thấy nó ở đâu. Đôi khi những cái răng của cây rìu kêu vo vo, nhai ngấu nghiến thứ không khí bẩn thỉu. Máu dính trên răng của cây rìu đã khô thành đống bột nhão hỗn độn.
Gã đấu sĩ có một cái tên, mặc dù lúc này hắn hầu như không nhớ đến nó. Hắn cũng có một vai trò quan trọng và vinh dự trong hàng ngũ Quân đoàn của mình, đó là điều mà áp lực trong hộp sọ của hắn đã biến mất. Cỗ máy gây đau được cấy vào não hắn đang cắn sâu, một loại ký sinh trùng nhấp nháy đang ăn thịt hệ thần kinh trung ương của hắn.
Hắn chảy nước miếng khi nhìn chằm chằm vào lớp bụi. Trong những khoảnh khắc này, ngày càng trở nên thường xuyên hơn, hắn dần dần không còn là một sinh vật có lý trí mà giống như một vật chứa chứa đầy những ý niệm về bản năng tức thời.
Tíc tắc, tíc tắc, Những chiếc đinh đồ tể đang hát, gửi những tín hiệu điện như kim đâm vào bộ não của hắn. "Đây là nỗi đau," nó hứa với hắn, "và ngươi sẽ cảm nhận được nó cho đến khi ta cho phép ngươi được thỏa mãn." Và thế là như một con cá mập, hắn tiếp tục tiến về phía trước. Đứng yên là cảm nhận được những lưỡi dao cạo của bộ phận cấy ghép đâm sâu vào hộp sọ, đâm vào nơi hắn không thể chạm tới được.
Mọi thứ đang thay đổi và đã thay đổi. Với cỗ máy gây đau đớn sắp xếp lại tâm trí của hắn, nhận thức hóa học của hắn đã bị phá vỡ. Sự bạo lực của tuyến thượng thận từng mang lại cảm giác ngây ngất giờ mang lại cảm giác nhẹ nhõm mờ nhạt. Cảm giác thật quý giá, vâng, nhưng hầu như không giống nhau. Trước đây gã đấu sĩ đã theo đuổi cảm giác thăng hoa. Bây giờ hắn lại theo đuổi những cái vuốt ve trêu ngươi để giải tỏa. Chúng không bao giờ đủ để trải nghiệm niềm vui hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng ít ra thì chúng cũng đi kèm với sự giảm đau tạm thời.
Áo giáp của hắn dưới lớp tro bám chặt là hỗn hợp của nhiều mảnh vỡ không đồng nhất. Trong nhiều năm, hắn đã đeo chiếc huy hiệu viễn chinh của Quân đoàn XII, và bộ giáp lai tạp mà hắn đang được phong ấn bên trong chỉ được tạo thành từ một nửa các thành phần ban đầu của nó. Hắn không thể nhớ mình đã sơn lại chiến giáp của mình hay cho phép bọn nô lệ sơn lại nó cho hắn. Tuy nhiên, nó vẫn ở đó, lộ ra trong những mảng bụi được thổi bay đi trong chốc lát: màu đỏ như máu thay vì màu trắng bẩn thỉu quen thuộc.
Vâng, mọi thứ đang thay đổi.
Điều này không làm hắn thấy phiền lòng. Có lẽ điều đó sẽ xảy ra nếu hắn thực sự suy nghĩ kỹ càng, nhưng trong những khoảnh khắc hiếm hoi hắn hướng tâm trí về hướng đó, những chiếc đinh sẽ gặm đủ mạnh để khiến cơ bắp run lên. Chúng hứa với hắn sự thanh thản chỉ khi hắn bỏ đi, gầm lên, giết, gây thương tích, đốt cháy. Vì vậy, hắn đã làm những điều đó khi có thể, và say sưa với nỗi đau khi không thể.
Vào một thời điểm có được nhận thức mơ hồ, hắn đã cố húc đầu của mình vào tường, nhịp nhàng đập trán vào viên đá cẩm thạch vỡ để cố gắng rút bớt sự ghê tởm ra khỏi đầu. Nó đã có tác dụng, sau đó lại hóa ra như không. Rồi nỗi đau lại ập đến, cay đắng gấp đôi. Sự trừng phạt vì vết thương do chính hắn tự gây ra. Bản án cho tội cố gắng tự sát.
Gã đấu sĩ đi tiếp. Điều này giúp xoa dịu những chiếc đinh khi hắn tiến về phía trước.
Hắn không đơn độc ở vùng đất hoang đầy tro bụi này. Các anh em của hắn, và những thứ giả vờ là anh em của hắn đang tạo thành một nhóm người rời rạc xung quanh hắn. Cùng nhau nhưng xa cách nhau, bọn chúng di chuyển qua bóng tối. Một số trong chúng được làm từ lửa. Một số trong chúng được làm bằng máu có hình dạng quái vật. Một số trong chúng là những người cả đời là anh em của hắn, và một số trong chúng chỉ khoác lên mình xác thịt của các anh em họ của hắn.
"Dược Sư."
Hắn nghe thấy tiếng gọi đó khi leo lên một đống đổ nát bị nhiễm dịch bệnh. Âm thanh của nó quen thuộc ngay cả khi ý nghĩa của nó không phải vậy. Những tảng đá tẩm độc trơn trượt dưới sức nặng của đôi ủng của hắn. Bức tường đã sụp đổ vì đạn pháo, và nó vẫn còn bốc khói, và gã đấu sĩ cố gắng leo lên con dốc không bằng phẳng. Những cái đinh cảm nhận được quyết tâm của hắn và lẽ ra chúng có thể thương xót, nhưng dù sao thì chúng cũng lại cắm sâu vào não hắn thêm lần nữa. Một tiếng gầm gừ của dã thú thoát ra khỏi môi hắn, vô tình và thành thật đến bất lực.
"Dược sư."
Lại là từ đó. Nó đọng lại trong những suy nghĩ lộn xộn của hắn, như thể nó muốn nói điều gì đó. Dược sư. Dược sư. Lần tiếp theo hắn nghe thấy, ai đó đã hét to: "Dược sư!" Nó có sự nhấn mạnh của một cái tên. Hoặc lời chửi rủa.
Gã đấu sĩ dừng lại khi đi lên. Hắn quay lại, nhìn xuyên qua lớp bụi. Tìm kiếm bóng dáng của những người anh em của mình, và những kẻ rình rập tự xưng là anh em của hắn. Một nhóm chúng ở dưới chân dốc đống đổ nát. Áo giáp của chúng không còn màu đỏ nữa. Bụi tro đã đưa các World Eaters đó trở lại màu sắc ban đầu của chúng, màu trắng nhạt bẩn thỉu.
"Kargos!" Một trong số họ hét lên với hắn.
Cứ như vậy, lời nói đó đột nhiên có ý nghĩa. Những chiếc đinh lại cắn, như thể đang chế nhạo việc hắn quay trở lại nhận thức, nhưng hàm dưới của chúng không thể ngăn cản nhân cách của anh ta lấp đầy chiếc bình trống rỗng từng giọt một.
Đấu sĩ, Kargos, hắn nghĩ bụng, mình là Kargos, hắn cố gắng liên lạc họ, nhưng mạng vox lúc này đã vô dụng. Hắn hét lên qua loa phát giọng nói của mũ trụ, từ đó những câu từ phát ra được khuếch đại đầy thô ráp.
"Ai đang gọi thế?"
Thay vì một câu trả lời thì lại là một yêu cầu. "Cứu thương!"
Kargos đi xuống, trượt nửa chừng xuống đống bê tông đá đổ nát. Cụm bóng đó biến thành hình dạng mơ hồ, rồi trở thành hình bóng của những người anh em của hắn. Những người anh em thực sự của hắn, không phải những sinh vật giả vờ là anh em của hắn.
Hai mươi chín đồng đội của hắn đã ngã xuống, thi thể của họ được những người sống sót kéo lê, những người đủ tỉnh táo để chống lại bài hát của những chiếc đinh. Hắn nhìn những tàn tích còn sót lại của bọn chúng nằm thành những hàng rời rạc, phủ đầy bụi trắng xám. Áo giáp của họ lỗ chỗ những hố đạn Bolter và những vết khoét do lưỡi cưa xích, và những lỗ lởm chởm trên gốm thép để lộ phần thịt đã tan nát bên trong.
Kargos hướng ánh mắt về phía những người sống sót, những World Eaters vẫn đứng vững. Những người khác rình rập họ trong bụi bặm, trèo lên con dốc đổ nát, tìm kiếm con mồi theo lệnh của cỗ máy đau đớn đang cắn vào não họ. Ngay cả những người có khả năng tự chủ để chăm sóc cho xác chết của quân đoàn cũng bị dày vò bởi những cơn co giật dữ dội. Lễ tang này cũng thẳng thừng và cẩu thả như bất kỳ nghi lễ nào của Quân đoàn XII, đòi hỏi sự tập trung cao độ đối với những người có thể thực hiện nó.
"Ngươi còn chờ gì nữa?" Một trong số họ càu nhàu. Kargos không thể xác định được danh tính của người chiến binh với lớp bụi phủ trên tấm chiến giáp của hắn. "Thu hoạch bọn họ đi," gã chiến binh ra lệnh.
Kargos nhìn xuống bộ giáp của mình, nhìn xuống cái thắt lưng và băng đô trống rỗng của mình. Chính xác thì hắn đã đánh mất công cụ của mình từ khi nào nhỉ? Những lọ kim loại chứa huyết thanh kích thích và thuốc chiến đấu đã không còn nữa. Tất cả những gì còn lại của narthecium là một hộp đựng các dụng cụ bị mất, bị đạn Bolter làm hỏng. Màn hình máy phân tích bị nứt và không phát sáng, mất liên lạc với nguồn điện của bộ giáp. Ngay cả bàn phím trên vòng tay của hắn cũng trở nên vô dụng, những phím bị mất nút khiến nó trông giống như một nụ cười tuyệt vọng với cái miệng bị rụng răng.
Không thành vấn đề. Hắn không cần dụng cụ chuyên dụng để thu hoạch, hắn có thể sử dụng con dao của mình. Công việc sẽ phức tạp hơn, nguy hiểm hơn đối với những cơ quan bị cắt bỏ, nhưng hắn đã từng làm việc đó trước đây. Tất cả những gì cần làm là cẩn thận và nhanh chóng, để không khí bụi bặm sẽ không làm nhiễm bẩn các đốt thịt khi chúng được kéo ra.
Hắn cúi xuống bên thi thể đầu tiên và rút dao ra. Trong bàn tay của con người, nó sẽ là thứ để chiến đấu. Trong bàn tay của Kargos, nó là một con dao rựa bị sứt mẻ và xỉn màu.
"Đây là ai vậy?" hắn hỏi các anh em mình. Họ có trả lời không? Kargos cảm thấy bọn họ lê bước trong cát bụi, cố gắng ở lại với người chết thay vì tiếp tục tìm kiếm thêm con mồi. Có lẽ họ cũng không biết ai đã chết? Các biệt đội bị phân tán, vox ngừng hoạt động, và bụi là sự cân bằng tuyệt vời về tỷ số đó, biến tất cả họ thành những bóng ma. Bây giờ việc ai là ai hầu như không còn quan trọng nữa.
Kargos với lấy thắt lưng của mình, nơi treo các mô-đun lưu trữ được từ hóa, các ống trụ bằng gốm thép được gia cố, làm mát bên trong được đánh dấu bằng chữ rune tiếng Nagrakali. Hắn mang theo hàng chục chiếc, mỗi chiếc là một viên nang dành cho con cháu của một người anh em trong quân đoàn đã ngã xuống. Khi hạt giống gien của họ được thu hoạch, những người bị giết sẽ tiếp tục sống nhờ việc tạo ra các chiến binh thay thế họ. Qua nhiều năm tháng chiến tranh, hắn đã thu hoạch các progenoids từ cổ họng và ngực của nhiều người đồng chủng của mình.
Ngoại trừ những ngón tay của hắn chạm vào lớp mạ gốm thép trần trụi. Thay vì mang theo hàng tá viên nan. Hắn chỉ mang theo ba viên trên thắt lưng. Và cả ba đều tan vỡ và trống rỗng
Một cơn ớn lạnh chạy khắp người hắn, đủ mạnh để làm mát rượi ngay cả vết chích của những chiếc đinh ở phía sau đầu hắn. Rất nhiều người đã chết mà không được thu hoạch trong suốt cuộc chiến. Hắn đã thu hoạch được bao nhiêu chỉ để đánh mất di sản di truyền của họ trong khoảng hư vô thất thường giữa những lần được tỉnh táo? Hắn có thể chết vì điều này. Vào thời điểm tốt hơn, lành mạnh hơn, Quân đoàn của hắn đã hành quyết các Dược Sư vì các thất bại tầm cỡ như thế này. Họ vẫn có thể làm điều đó lắm
Kargos cảm thấy ánh mắt của các anh em đang dõi theo mình. Hắn biết vũ khí của họ vẫn còn trong tay.
"Ta không thể," hắn thú nhận với họ. "Ta không thể làm điều này được."
Họ vẫn không nói gì, và Kargos cảm nhận được sức nặng của sự phán xét không lời của họ. Hắn đứng dậy để chịu sự tuyên án. Các đấu sĩ luôn dũng cảm đối mặt với số phận. Chỉ có những kẻ hèn nhát mới quỳ gối chịu chết.
Nhưng không có ai ở đó cả. Những World Eaters khác đã biến mất. Bị bụi nuốt chửng nếu họ đã từng ở đó. Hắn nhìn xuống, và các thi thể cũng đã biến mất. Hắn đứng một mình trong lớp bụi. Hoàn toàn một mình.
Một mình, thật sự vậy, nhưng đột ngột sự cô độc của hắn đã bị phá vỡ bởi một phát đạn bất ngờ vào dây thần kinh cột sống. Những chiếc đinh lại cắn, tạo ra một nhịp đau đớn thúc đẩy, hứa hẹn nhiều hơn nếu hắn vẫn đứng yên. Kargos quay lại, loạng choạng, loạng choạng, hắn không còn thực sự là Kargos nữa. Chỉ lại là một đấu sĩ mà thôi.
Thời gian trôi qua trong tro bụi lạ lùng. Tại một thời điểm nào đó trong cuộc hành trình đáng kinh ngạc của Kargos, các hình dạng đã xuất hiện xung quanh hắn. Một số ít trở thành nhiều, và nhiều trở nên quá đủ. Hắn biết một số là anh em quân đoàn của hắn và một số thì không, và hắn có thể nhận ra sự khác biệt bởi những người có thể nhìn thấy họ đang đi đâu. Hắn và các anh trai của mình đều bị mù, nhưng những thứ giả vờ là anh chị em của hắn lại có thể nhìn đủ rõ để đi săn. Những sinh vật đẫm máu này đã đi săn trước bầy đàn? Tiếng hét thầm lặng của Hoàng đế đã làm hao mòn sức mạnh của họ, nhưng họ nhìn thấy những tia sáng của sự sống trong lớp bụi ngột ngạt, và họ đã thu hút lực lượng của Warmaster theo cùng. Họ tiến về phía Sanctum Imperialis, nơi tàn quân của những quân phòng thủ Cung điện có tổ chức tập trung tại pháo đài cuối cùng.
Đó là một cơn thủy triều. Hàng trăm ngàn chiến binh, binh lính và các thực thể ma quỷ hợp nhất thành một trục có chủ đích, thấm đẫm ý chí của các vị thần. Thứ hạng bây giờ không còn ý nghĩa gì trong đẳng cấp phàm trần của đám đông này. Sự gắn kết của các đơn vị đã trở thành một điều gì đó gần như hoang đường. Các chiến binh loạng choạng, vấp ngã, một số thậm chí bỏ chạy,những chiến binh từ tất cả các quân đoàn của Warmaster, một đám đông sôi sục của những tâm trí bị tra tấn và những linh hồn bệnh tật. Một số vui mừng trước xiềng xích của sự ràng buộc thiêng liêng, những kẻ khác lầm tưởng mình được tự do. Không có sự khác biệt. Nô lệ vẫn là nô lệ ngay cả khi hắn tự phong mình làm vua.
Mặc dù bị đau đớn bởi nỗi đau của những chiếc đinh, Kargos vẫn cảm nhận được không khí đang thay đổi. Bức màn giữa các thế giới bây giờ rất mỏng manh. Bọn Neverborn gặm nhấm những con đường dẫn vào thực tại, bám víu vào cả những mảnh suy nghĩ vụn vặt. Một giọt máu rơi xuống mặt đất vặn vẹo tạo nên nỗi kinh hoàng.
Hoàng đế đã suy yếu. Hãy tưởng tượng một điều như vậy.
Bọn Neverborn rít lên. Angron gầm lên. Horus đã hứa hẹn điều đó. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến lúc phải kéo sập các bức tường của pháo đài cuối cùng.
Có thứ gì đó xuyên qua đám mây nhuốm máu trong suy nghĩ của Kargos. Cả tên của hắn nữa. Ai đó ở gần đó đang gọi tên hắn. Ai đó đã gọi tên hắn được một thời gian rồi.
Đó là Inzar. Inzar của quân đoàn XVII, mặc bộ chiến giáp bị trầy xước vì cát và với vũ khí được xích vào bộ giáp như một biểu tượng cho thời gian hắn ta chiến đấu cùng quân đoàn XII. Những mảnh giấy da vẫn còn dính trên áo giáp của Inzar đã bị rách nát và bạc màu, biến thành những dải vải rách rưới. Hắn nắm chặt tấm giáp vai của Kargos, ngăn hắn tiếp tục lao tới đám đông.
"Tôi tưởng đó là anh, người anh em." Thậm chí suốt những năm sau đó, giọng nói của Inzar vẫn trầm và quen thuộc qua giọng nói trên mũ trụ của hắn. Bằng cách nào đó mà nó cắt ngang gió. "Thật vui mừng biết bao khi được gặp các anh ngay trước chiến thắng của chúng ta," Inzar nói thêm.
Kargos không biết phải nói gì, chẳng có gì trong số này mang lại cảm giác chiến thắng cả, nên hắn không nói gì. Cái chạm tay của Inzar vẫn còn trên vai của hắn. Một bàn tay dẫn đường.
"Đi với tôi nào, Kargos. Anh đang bị lạc đường. Tôi sẽ giúp anh."
Kargos nhìn chằm chằm, câm lặng, qua đôi mắt đập rộn ràng theo nhịp đập của chính họ. Hắn phải mất ba lần cố gắng mới nói được và chỉ nói được vài từ.
"Anh có phải là thật không?"
Inzar càu nhàu khi nghe điều đó, một âm thanh có thể là một tiếng cười. "Hãy đi theo tôi, bạn của tôi."
"KHÔNG." Kargos liếm đôi môi nứt nẻ và nếm được vị máu. "Trả lời tôi. Anh có phải là thật không?
Lúc đó không có tiếng cười. Chỉ là một cái gật đầu, một cử chỉ thấu hiểu. "Tôi là thật."
Kargos do dự thêm vài giây, bọn Neverborn đã nói dối hắn trước đó, rồi sau đó hắn đã đi theo Inzar.
Ở giữa vùng đất hoang, một hội đồng được triệu tập, trụ cột của hội đồng được thành lập bởi một nhóm sĩ quan và trợ lý của họ, những người vẫn giữ được tỉnh táo. Xe tăng như những cái bóng ầm ầm vây quanh cuộc họp. Đại diện của các quân đoàn khác nhau đứng thành các nhóm hỗn hợp, giờ đây họ ngày càng đoàn kết với nhau bởi lòng trung thành với những đồng đội mới chứ không phải bởi dòng dõi huyết thống của cha bọn họ. Điều này cũng áp dụng cho Kargos. Cho dù mối quan hệ anh em giữa hắn và gã giáo sĩ có rạn nứt đến đâu, hắn vẫn đứng gần Inzar, nhìn bằng đôi mắt bệnh hoạn những dấu hiệu đầu tiên của trật tự từ sự hỗn loạn mà hắn đã thấy trong khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi.
Những người đặt câu hỏi càu nhàu một cách giận dữ và trả lời chúng với cùng một giọng điệu. Không thể thiết lập một hệ thống phân cấp rõ ràng nếu không có liên lạc vox và không biết đơn vị nào được đặt ở đâu: Legio Titan nào đã tìm cách di chuyển lên và vượt qua đống đổ nát của Bức Tường Ultimate, lực lượng Astartes nào đã tập hợp tại các khu vực thất thủ của Nội Cung....Nhưng những kẻ tấn công đang sắp đạt được điều gì đó. Những làn sóng đang hình thành trong cơn thủy triều, một phần nhịp điệu tự nhiên của bầy đàn: Quân đội tập hợp thành từng nhóm tương tự như cuộc tập hợp này. Các chiến đoàn tập hợp lại cho cuộc tấn công cuối cùng.
Tên của các Đội Trưởng Đại Đội Một đã được xướng lên và sự vắng mặt của họ cũng được đánh dấu. Ahriman. Typhon. Abaddon. Họ đang chiến đấu ở nơi nào đó, hay là họ đều đã chết rồi? Không ai có thể nói được.
Còn Rogal Dorn, Pháp Quan của Hoàng đế thì sao? Còn Jaghatai Khan và Huyết Thiên Thần thì sao? Bọn chúng đang ẩn náu trong Sanctum Imperialis, chờ đợi trận chiến cuối cùng, hay chúng đang bị mắc kẹt trong khu vực bị chiến tranh tàn phá của Nội Cung, bị bao vây trong pháo đài và không thể trốn thoát? Khan được cho là đã chết vì những vết thương bị nhiễm độc tại sân bay vũ trụ Cổng Sư Tử vài ngày trước. Theo tin đồn thì khi Cung điện tan thành cát bụi, Tên Pháp Quan sau khi đã cạn kiệt hết ý tưởng thiên tài của mình và nhận ra rằng kế hoạch của hắn đã bị cản trở, hắn đã trốn biệt tăm sau những bức tường của pháo đài Bhab, nơi hắn đang chuẩn bị kế hoạch cuối cùng của mình: Trốn thoát khỏi Terra. Vì vậy, chỉ nên tính đến Thiên Thần và tàn quân của ba quân đoàn đã kiệt quệ mà hắn ta đang chỉ huy.
Sự kiệt sức của Kargos may mắn đã giảm dần khi những cái đinh ngừng cắn sâu. Giọng của những người đang nói làm dịu đi cỗ máy đau đớn trong đầu hắn, như thể kế hoạch của họ là một lời cầu nguyện. Họ đang thắng cuộc chiến này. Hàng phòng ngự đã bị phá vỡ. Tấm khiên của Hoàng đế bị giảm bớt sức mạnh vô hình, và các Neverbđang đang chạy loạn trong khu vực bị tàn phá của Nội Cung.
Vậy thì điều gì xảy ra tiếp theo? Magnus sẽ phá vỡ ý chí của Hoàng đế và cùng với đó là lá chắn tâm linh. Angron trong cơn thịnh nộ sẽ tìm và giết Huyết Thiên Thần, sau đó tấn công Sanctum Imperialis. Bản thân Horus đã sớm khiến hành tinh này sụp đổ. Họ sẽ phá hủy Cổng Vĩnh Hằng và hỏa thiêu Sanctum Imperialis. Quân số của họ đang áp đảo. Đám quân phòng thủ thì không.
Vì vậy, hãy để nó được nói ra, hãy để nó được thực hiện. Terra sẽ sớm thuộc về bọn họ.
Kargos, biệt danh Kẻ Nhổ Máu( The Bloodspitter), Dược Sư của Đại Đội 8, World Eater
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro