Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

00 - 01

kể từ khi em xuất hiện, "tuyết đầu mùa" đối với anh đã trở thành một động từ.

00

sau khi hong joshua ly hôn, cậu bắt đầu sống ở châu âu và điểm dừng chân đầu tiên của cậu là paris, pháp.

hong joshua từng có một cuộc hôn nhân, đó là cuộc hôn nhân kinh doanh, để cứu công ty gia đình sắp phá sản, cậu kết hôn với đứa con của gia đình yoon, một người bạn của gia đình.

hai người đồng ý kết hôn, luật sư cho biết cậu có thể ly hôn ngay khi công ty của ba cậu quay trở lại hoạt động như trước đây và luật sư của gia đình yoon cũng cho biết họ không phản đối và đã gửi đơn đăng ký kết hôn vào ngày hôm sau.

hai người bị ràng buộc bởi lợi ích đã tận tâm thực hiện "cuộc hôn nhân đã thỏa thuận" này, cái gọi là "nhà" chỉ là một ngôi nhà, chưa từng có ai quay về. hong joshua đang tận lực điều hành công ty, nhưng cậu không biết đối phương đang làm gì, cũng cậu không quan tâm.

hết hai năm, luật sư của hong joshua đã gửi bản thỏa thuận ly hôn đúng hạn. hai bên đã hoàn thành các thủ tục một cách vui vẻ và nhanh chóng, và trò hề nực cười này đã kết thúc.

01

"anh joshua, anh có hứng thú với công việc dịch thuật ở đây không?" xu minghao đặt nĩa xuống và hỏi.

"ờ-huh."

"đối phương cũng là người hàn quốc, muốn tìm phiên dịch viên đi cùng, chuyến đi sẽ mất khoảng một tuần, giữa chừng có hai ngày sẽ đi làm, thời gian còn lại sẽ cùng anh ta đi mua sắm."

"nghe có vẻ khá dễ dàng, đó là một công việc tốt."

"vậy thì anh đồng ý rồi nhé." hong joshua gật đầu, tiếp tục ăn bữa ăn hảo hạng trước mặt.

hai ngày sau, xu minghao gửi hành trình sơ bộ, tên, sở thích và những thông tin cơ bản khác của khách hàng, hong joshua đã choáng váng khi nhìn thấy tên yoon jeonghan, cái tên tưởng chừng là lần cuối cùng cậu nhìn thấy trên giấy ly hôn. nếu bây giờ cậu từ chối, e rằng xu minghao sẽ rất khó xử.

hong joshua vẫn cảm thấy không chân thực khi nhìn thấy yoon jeonghan ở sân bay. cả hai chưa bao giờ có hành vi "mơ hồ" như vậy trong cuộc hôn nhân trước đây.

"xin chào."

yoon jeonghan vừa nhìn thấy người liền mỉm cười, nói không chút do dự, nụ cười đàng hoàng, lễ phép, không chào hỏi quá mức hay tỏ vẻ khó chịu khi bị phát hiện, giống như một người xa lạ vừa mới gặp. hong joshua không hiểu yoon jeonghan.

hong joshua sửng sốt một chút, sau đó giơ tay lắc lắc: "xin chào anh yoon, tôi tên joshua, cứ gọi tôi là shua." '

"shua-ssi?"

"chúng ta bằng tuổi nhau."

yoon jeonghan gật đầu, không ngờ rằng đối phương lại chuyên nghiệp như vậy và biết hết mọi thông tin về mình.

vì là phiên dịch viên đi cùng nên yoon jeonghan đã cung cấp đồ ăn, chỗ ở và phương tiện đi lại. joshua theo jeonghan lên xe sau một hồi im lặng, anh lên tiếng trước, bắt đầu từ thời tiết và phong cảnh ở paris để nhờ joshua giới thiệu những địa điểm thú vị, và cuối cùng hai người hực sự đã hạ cánh ở seoul. joshua không muốn nhớ lại mọi thứ về seoul, kể cả chính cậu lúc đó. joshua ghét nơi đó và không muốn quay lại đó nữa.

thời tiết ở pháp cũng nhiều mây và nắng, mặt trời ấm áp không thể ngăn được cơn gió buốt giá, jeonghan không ngừng run rẩy và hắt hơi, "god bless you". joshua choàng khăn quàng cổ cho jeonghan và nói với anh rằng mặc dù nhiệt độ không thấp nhưng trời sẽ lạnh khi có gió và anh nên mang thêm áo khoác khi ra ngoài những ngày này.

trong bữa tiệc vài ngày sau, hong joshua lần đầu tiên nhìn thấy yoon jeonghan khi đang uống rượu. lần này cậu không còn là nhân vật chính mà chỉ đứng bên cạnh jeonghan.

hiền lành, khiêm tốn và đứng đắn, không hề giống jeonghan mà joshua từng nghe nói đến. người ta nói rằng thiếu gia nhà họ yoon là người hay đa nghi, sống ngoài nhà 366 ngày trong 365 ngày một năm. joshua luôn nhớ kỹ trong đầu, có lẽ dính quá nhiều bụi, lau mấy lần cũng không thấy rõ.

liệu yoon jeonghan có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy? đối với cuộc hôn nhân kéo dài hai năm, việc đó giống như việc ném một quả bóng giấy. joshua quan sát jeonghan cùng với ly sâm panh trên tay, cách đó không xa yoon jeonghan đang nghe điện thoại trên sân thượng, anh đã thay đổi nhiều, trưởng thành hơn và các đường nét trên khuôn mặt của anh trông sắc xảo hơn. yoon jeonghan không còn là cậu bé có giọng nói trẻ con, ở gần nhà và hay chơi với cậu nữa.

hong joshua đã quan sát mấy ngày, xác nhận yoon jeonghan không có ý định nhận ra cậu, mặc kệ anh có giả vờ hay không, joshua cảm thấy không thoải mái, nụ cười cùng sự dịu dàng trong lời nói đó là có ý gì?

tại nhà hàng bên sông seine, joshua không có thời gian ngắm cảnh, cậu ngồi trên ghế và chỉ muốn uống từng cốc một cho đến khi trời sáng, rồi ngủ đến ngày jeonghan trở về trung quốc. tuy nhiên, rượu không thể kiểm soát được suy nghĩ của một người say rượu, joshua uống cạn ly whisky cuối cùng trước mặt rồi đập mạnh ly xuống bàn một tiếng.

"yoon jeonghan, điều này có thú vị không?", lần lượt khiến jeonghan giật mình, câu hỏi lọt vào tai anh, nhất thời không biết trả lời thế nào.

hong joshua cho rằng yoon jeonghan không muốn để ý tới mình, thế là lại lớn tiếng hỏi: "yoon jeonghan, trò chơi tự lừa dối này vui không?"

"cái gì vậy, shua?" jeonghan thậm chí còn không thể hiểu được.

"yoon jeonghan, anh chán ghét tôi đến vậy sao?"

"không phải ngay từ đầu chúng ta đã đồng ý ly hôn sao? tại sao lúc này anh còn khó chịu như vậy?"

"tôi không muốn nhận công việc này, tôi biết anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa, nhưng tôi không thể nuốt lời. tôi không thể gây phiền phức cho minghao nữa."

"anh...đã lâu rồi không cười với em..."

giọng nói của joshua càng ngày càng trầm, cuối cùng jeonghan cũng có thể nhìn thấy khẽ nhún vai.

"em cũng mệt lắm rồi, hannie..."

"!?" jeonghan có vẻ ngạc nhiên. khi lần đầu tiên nghe đến cái tên joshua, anh đã nghi ngờ người trước mặt mình chính là 'joshua' khi còn nhỏ. nhưng đây là paris, không phải seoul, cho nên làm sao có thể trùng hợp như vậy được.

nếu anh thực sự may mắn thì lúc đó anh đã không đánh mất joshuji của mình.

"shua, cậu gọi tôi là gì?"

jeonghan thận trọng hỏi, không đợi đối phương trả lời, hắn nghiêng người nhẹ nhàng vỗ vỗ joshua, lắc vài cái, hắn mới phát hiện người đối diện đã ngủ say. sau khi hùng hồn trút bỏ cảm xúc mà không quan tâm đến sự sống chết của người khác, yoon jeonghan cười lắc đầu, chậm rãi bế hong joshua trở về phòng.

"hừ... đau quá." hong joshua tỉnh lại, ôm đầu, "biết thế sẽ không uống nhiều như vậy, vì cái gì phải tự mình uống rượu?" joshua đứng dậy nhìn xung quanh, cậu đột nhiên cảm thấy căn phòng này có gì đó không ổn. joshua lại nhìn xuống quần áo của mình và nói: "hả? đây là áo của ai? đây "

may mà joshua không hét lên, nhưng nỗi sợ hãi tiếp theo lại dâng lên trong cổ họng cậu.

"shua, em tỉnh rồi à?" yoon jeonghan từ trên sô pha ngồi dậy, miệng hành động trước não một bước, ngồi xuống mở điện thoại một lúc.

"a, anh là ai?" joshua hoảng sợ trở lại giường, ném cái gối về phía cửa.

jeonghan nhặt chiếc gối ở cửa rồi lấy ly nước ở trên bàn đi tới: "chỉ mới uống mấy ly rượu đã không nhận ra tôi à?."

joshua lúc này mới nhìn thấy người đứng trước mặt chính là jeonghan, vừa cầm lấy ly nước, cậu mới ý thức được điều gì đó: "anh sẽ không đầu độc tôi đúng không?"

"bị điên mới đi làm vậy!" jeonghan không nói nên lời và thậm chí còn tự chửi mình.

joshua ngượng ngùng uống nước trong cốc, nhưng ánh mắt lại không dám chua cho jeonghan dù là một nửa.

"shua," jeonghan an đột nhiên nói, "bây giờ em có thể giải thích cho tôi được không?"

"cái gì?" joshua suýt chút nữa chết ngạt ở ngụm nước cuối cùng, trong đầu suy nghĩ hàng trăm khả năng có thể xảy ra tối qua, cuối cùng vẫn bối rối như một cái máy tính.

"giả vờ cái gì?" jeonghan nghi ngờ nhìn joshua, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, lông mày càng nhíu chặt: "em thật sự quên rồi sao??"

mhư thể có từ khóa nào đó được kích hoạt, joshua hét lên: "tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

hiện tại đến phiên yoon jeonghan im lặng, "em có trách nhiệm, em nên giải thích đi!" thấy joshua do dự, jeonghan ngồi xuống cuối giường: "vậy tôi hỏi em trả lời."

"tối qua em gọi tôi là gì?"

"yoon... jeonghan?" "jeonghan...ssi?" joshua nhìn thấy đối phương vẫn không có phản ứng. "anh không thích bị gọi tên đầy đủ hả?"

yoon jeonghan nhắm mắt lại: "câu hỏi tiếp theo."

"em đã ly hôn rồi à?"

"à vâng...ba tháng trước."

"vậy em cũng biết tôi đã ly hôn?"

"tôi có nên... biết không?"

"nó không có trong tài liệu à?"

"tài liệu gì ạ?"

"thế sao em biết tên và tuổi của tôi?"

joshua nhìn vào mắt jeonghan, theo những câu hỏi này, ký ức tối qua bắt đầu từ từ quay trở lại: "...tại sao mình lại nói ra hết vậy?" lúc này cậu chỉ muốn trùm chăn lên người.

yoon jeonghan dùng tay nhanh tay nắm lấy góc chăn, "nhớ ra rồi?"

đã lâu rồi cậu không bị anh nhìn chằm chằm như thế này. người trước mặt đột nhiên biến thành một đứa trẻ tám chín tuổi, cậu bé joshuji ngày nào.

"jo...shuji?" jeonghan thận trọng nói.

"vậy em cũng chính là hong joshua, hong joshua trong thỏa thuận đó đã gả cho anh?"

hong joshua nghe đến cái tên này lần nữa, có cảm giác như một con bướm đang vỗ cánh, rũ bỏ bụi bặm nhiều năm trong lòng. cậu cảm thấy mắt hơi đau, mím môi và gật đầu.

"joshua" jeonghan thở dài, "anh không ghét em, nói đúng hơn là anh không biết đó là em."

__
uh oh, gương vỡ lại lành?!?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro