Chương 5: Tình yêu của anh khiến em dũng cảm
Chị không cần phải vội vàng.
Đúng như những gì Somun đã nói, Hana không phải tiếp tục dằn vặt bản thân về mọi điều nhỏ nhặt xảy ra mà cô ấy lại tự cho là lỗi của mình. Cô ấy nên ngừng trách móc bản thân, chưa thể bày tỏ cảm xúc của mình vì Somun đã nói, Hana không cần phải vội vàng, anh ấy vẫn sẽ ở đó chờ cô ấy. Sâu thẳm trong thâm tâm của Hana biết rằng bất cứ khi nào cô ấy sẵn sàng, cô ấy sẽ bày tỏ với Somun ngay lập tức.
Em sẽ đợi chị, bất kể là bao lâu.
Việc họ hiện đang giả vờ yêu nhau cũng không thành vấn đề lớn vì cả hai đều nhận thức được cảm xúc thực sự của mình.
Hana nhận ra rằng cảm giác bình yên này thật tuyệt vời biết bao nhiêu. Trong suốt những năm tháng qua, cô ấy đã không dựa dẫm vào ai ngoài bản thân mình, nhưng giờ cô ấy đã bắt đầu ý thức được rằng, mặc dù cô ấy thích mạnh mẽ và tự lập nhưng chả có gì sai khi mong muốn có ai đó chăm sóc mình mỗi khi mệt mỏi và cần người ở bên.
Gần đây Hana đã học được rất nhiều điều cũng nhận ra được rất nhiều điều. Hít thở một chút và tận hưởng cuộc sống này. Cô ấy tự hứa với bản thân rằng cô ấy sẽ nỗ lực hết mình không chỉ vì bản thân mà còn vì tình yêu đối với Somun.
Khi Hana ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng mọi người đang bàn luận gì đó trên quán mì, có lẽ họ đang nhắc đến những việc phải làm ngày hôm nay. Cô ấy nhớ là hôm nay là ngày mà bà Lim sẽ tới thăm nhà của cô ấy và Somun.
Khi mọi người nhìn thấy Hana liền gọi cô ấy lại và tiếp tục bàn công chuyện. Đôi mắt của Hana hướng về Somun thấy anh đang mỉm cười với mình, cô ấy gật đầu và ngồi xuống cái ghế cạnh anh ấy.
"Vậy, mọi người đang nói về chuyện gì vậy?" Hana nhìn chủ tịch Choi.
"Chà, ta vừa thông báo với mọi người rằng ngôi nhà của hai đứa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, thư ký của bà ta đã liên lạc với thư ký của ta và thông báo, bà ta có một công việc quan trọng cần phải giải quyết. Nhưng thay vì hủy chuyến đi lần này, bà ta đã gửi con gái mình đến để thay thế" Jang Mul nói với vẻ mặt chế giễu. Bà ta đúng là con người đa nghi.
"Cháu đoán là bà ta đang cố gắng thăm dò xem người đứng ra tài trợ có phải là thật hay không. Cháu phải thừa nhận rằng bà ta rất thông minh!" Hana có chút bực bội.
"Hãy nhớ rằng, hai đứa chỉ cần thuyết phục con gái của bà ta rằng hai đứa là một đôi vợ chồng thật sự. Nếu bà ta cảm nhận được bất cứ điều gì khả nghi, ta chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không tham dự sự kiện đó nữa và chúng ta sẽ mất cơ hội để triệu hồi lũ ác quỷ xấu xa đó" Chủ tịch Choi nhắc nhở Hana và Somun.
"Hai đứa phải thực sự cẩn trọng, ta và chị Chu sẽ ở lại đây để đề phòng những tên ác quỷ khác xuất hiện" Chú Motak vỗ vai cô Chu.
"Chỉ hai người thôi sao, có ổn không ạ?" Somun lo lắng.
"Cháu đừng lo lắng cho chúng ta, hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ này để chúng ta có thể triệu hồi những linh hồn ác quỷ đó" Cô Chu mỉm cười, xua xua tay.
Nghe vậy, Hana và Somun đều gật đầu đồng ý, họ tin tưởng vào những người còn lại vì họ là một gia đình. Hai người về phòng của mình để chuẩn bị những đồ cần thiết. Hana tháo chiếc vòng cổ và quyết định đeo chiếc nhẫn Somun tặng ngay cạnh chiếc nhẫn cưới bọn họ đã chọn hôm trước.
Hana nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy và kéo theo chiếc vali đựng đầy đồ của mình.
"Chị đã sẵn sàng chưa, noona?" Somun nhìn Hana dịu dàng.
"Ừm, đi thôi!" Hana gật đầu, ánh mắt nhìn Somun có vài phần dịu dàng.
Hai người rời khỏi quán mì, vào trong chiếc xe mà chủ tịch Choi đã chuẩn bị cho họ từ trước. Lần này, chủ tịch còn chuẩn bị thêm cả một tài xế giúp cho họ có thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị thật tốt cho màn kịch sắp tới. Vài phút trôi qua, Hana không còn đủ tỉnh táo, có vẻ sự việc xảy ra tối hôm trước vẫn còn khiến cô ấy mệt mỏi, Somun thấy vậy liền đỡ lấy đầu của Hana đặt lên đôi vai của mình, tay anh thì vòng qua vai của Hana nhẹ nhàng vỗ về.
"Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, Hana-ah" Somun thì thầm, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Hana.
Khi Hana tỉnh dậy thì họ đã đến nơi mà chủ tịch Choi đã sắp xếp sẵn. Ngôi nhà mà chủ tịch Choi nhắc đến không phải là một ngôi nhà nữa rồi mà chính xác là một căn biệt thự. Hai người xuống xe và quan sát xung quanh. Nơi này có chút vắng vẻ nhưng rất yên bình, có một khu vườn trồng rất nhiều hoa ở phía bên phải của căn biệt thự, và một hồ bơi khá lớn ở phía bên trái.
Hai người tiến sâu vào trong căn biệt, nơi có những người giúp việc đang đợi họ.
"Chào mừng hai người đã trở về từ chuyến đi, thưa giám đốc và phu nhân! Hãy để tôi giúp phu nhân mang hành lý vào trong phòng ạ!" Người phụ nữ cúi đầu mỉm cười và chào hỏi họ. Hana đoán rằng họ đã được chủ tịch Choi thông báo và sắp xếp trước. Thật tốt, vì cô ấy cũng không biết phải giải thích với họ như nào.
Hana và Somun đi theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ, cô ấy dẫn hai người về phòng phòng của mình.
"Phía bên tay phải là phòng tắm và phòng thử đồ của phu nhân, bên còn lại là của giám đốc, ở giữa sẽ là phòng ngủ, thưa phu nhân và giám đốc!"
Người phụ nữ nói và đặt hành lý của họ vào từng phòng thử đồ tương ứng. Sau đó cô ấy xin phép rời đi để chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ.
Hana đi về phía phòng thử đồ của mình, nơi đây mọi thứ được sắp xếp một cách rất tuyệt vời, y hệt như có một phiên bản khác của cô ấy đã sống ở đây vậy. Tất cả đồ đạc, quần áo, giày dép, nước hoa thậm chí cả túi xách và một số phụ kiện khác đều rất giống với sở thích của cô ấy. Ngoài việc chúng được sắp xếp rất gọn gàng và tinh tế thì chúng còn đều rất vừa vặn với Hana, cô ấy liên tục cảm thán cách làm việc của chủ tịch Choi và thắc mắc bà Lim kia phải là con người đa nghi đến mức nào để ông ấy có thể chuẩn bị kỹ càng đến mức này cơ chứ. Hana quyết định vào phòng tắm và thư giãn một chút.
"Somun-ah, tôi sẽ đi tắm!" Hana nói to, hy vọng Somun có thể nghe thấy tiếng cô ấy.
"Dạ, noona" Tiếng Somun từ phòng ngủ vọng vào.
Sau khi tắm xong, Hana quyết định mặc một trong những chiếc váy cô ấy đã mua được trong lần mua sắm lần trước. Đó là một chiếc váy có họa tiết hoa nhỏ, màu xanh nhạt, cổ vuông cùng với hai cánh tay bồng. Cô nhận thấy chiếc váy rất hợp với chiếc nhẫn mà Somun tặng, điều đó khiến Hana vui vẻ và có chút tự hào với cách chọn đồ của mình.
Hana bước ra ngoài phòng thử đồ và ngồi lên giường chờ Somun. Vài phút sau, Somun bước ra cùng với chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jean tối màu. Trông anh ấy có vẻ ổn.
"Này em yêu, nhìn em đẹp lắm!" Somun cảm thán khi nhìn thấy Hana trong bộ váy.
Hana cảm nhận được má mình có chút nóng lên, cô ấy có chút ngại ngùng nhưng được rồi cô ấy sẽ không chịu thua, quyết định trêu chọc Somun một chút.
"Chà, anh cũng không tệ lắm đâu, chồng yêu ạ!" Hana mỉm cười và đá lông nheo, tiến tới vỗ vào vai Somun vài cái.
Biểu hiện của Somun làm cô ấy rất thích thú, đôi mắt anh mở to, miệng thì không ngừng ấp úng. Chỉ nhiêu đấy thôi cũng đủ để Hana biết mình thành công đến nhường nào trong việc trêu ngược lại Somun.
"Thôi được rồi, đi xuống thôi, con gái của bà Lim sắp tới rồi!" Hana nắm lấy tay của Somun, thúc giục anh tỉnh táo.
"Đ-đi thôi!" Somun vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau câu đùa của Hana, chân tay thì lóng ngóng, tai anh ấy có chút đỏ, bĩu môi theo "vợ" của mình đi xuống phòng khách.
Khi họ xuống đến nơi, Hana thấy một cô gái mặc bộ đồng phục trung học đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt của ta lướt qua một vòng sau đó dừng lại ở Somun. Cô ta đứng dậy, mỉm cười và cúi đầu chào hỏi.
"Em chào anh chị, em là Lim Areum" Ánh mắt của cô bé vẫn không di chuyển, chăm chú nhìn Somun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro