Chương 23 - Máu dâng lên vị Thần Máu
Bàn tay định mệnh
Bên trong ngọn lửa
Máu dâng lên vị Thần Máu
Khârn chiến đấu trong cơn mưa máu, tàn sát các skitarii dọc theo các tường thành. Cái pháo đài trên lưng cỗ Titan Corinthian ướt đẫm trong trận mưa như trút nước, máu chảy ra từ các tượng đầu thú và máng xối rơi xuống thành phố bên dưới. Nhìn qua rìa cho thấy những thác máu chảy thành dòng, cũng như những Warhound của Audax hiện đang thoát khỏi cuộc phục kích của chúng. Với việc tổ vận hành của Imperator Titan đã chết - Kargos thề rằng hắn sẽ giữ hộp sọ của tên princeps làm chiến tích cho cuộc kiểm đếm của mình - không còn gì có thể ngăn cản việc thanh trừng tòa lâu đài của bọn skitarii trên vai cỗ máy thần thánh. Sau khi quét sạch các tháp canh ở đôi chân và đám quân phòng thủ đông một cách dã man trên boong chỉ huy, giao tranh diễn ra dày đặc nhất ở pháo đài này. Những vệ binh lao ra khỏi doanh trại của họ để thủ vững trong cuộc tử thủ cuối cùng, mặc dù thực tế là họ đã thua trong trận chiến để chiếm lại cỗ Titan của mình.
Các Skitarii nửa người nửa máy này đã chịu đựng nhiều sự mang tính hữu dụng, hoặc gây chết người tùy theo ngữ cảnh. Các thợ thịt và thợ cơ khí của Legio Oberon có thiên hướng trang bị vũ khí cho các nô lệ chiến tranh những khẩu đại bác xoay nòng hạng nặng, khiến chúng tỏa ra mùi của thuốc nổ fyceline khi các khẩu súng của Skitarii gầm lên với chớp lửa đầu nòng.
Khârn lách qua chúng, màn hình võng mạc của hắn sáng lên với các cảnh báo thiệt hại và các chữ rune đánh dấu khớp gối trái của hắn đã bị tổn thương đến mức mất ổn định. Khói bốc lên từ những vết rỗ khủng khiếp do đạn bắn bao phủ phần lớn bộ giáp của hắn. Những khẩu pháo xoay nòng này thiếu khả năng xuyên thấu, nhưng chúng được bù đắp bằng lượng hỏa lực cực lớn.
Các các tường thành này rất rộng, giống cổng và cầu sắt hơn bất cứ thứ gì giống pháo đài của các thế giới thời phong kiến. Cơn mưa như trút nước khiến các bệ kim loại trơn trượt và đầy nguy hiểm.
Khi tên skitarii cuối cùng bị giết, các World Eater băng qua những tên nô lệ đang co rúm và những con servitor chết não đang lảng vảng trong các căn phòng. Trong khi những người hầu theo hợp đồng của Legio van xin và kêu la khi họ bị tàn sát, những tên nô lệ người máy chỉ đơn giản nhìn chằm chằm với vẻ thờ ơ.
Không còn kẻ thù nào nữa, các World Eaters tiến vào khu vực tường thành, giơ rìu lên và hét lên chiến thắng của mình lên bầu trời đỏ như máu.
Màu sắc của bầu trời đó là tất cả những gì Argel Tal có thể tập trung vào. Màu đỏ. Không phải màu xám. Lorgar đang thực thi ý chí của mình trên khắp thành phố và Erebus đã được chứng minh là đã sai.
Khârn chết vào lúc mặt trời mọc trên một thế giới có bầu trời xám xịt. Trong mọi tương lai mà ta từng nhìn thấy, hắn sẽ chết khi bình minh ló dạng trên bầu trời. Và hắn sẽ chết với một lưỡi dao đâm vào sau lưng.
Nhưng Khârn vẫn sống. Cậu ta đã không chết trong buổi bình minh kéo dài vô tận của Nuceria và bầu trời không còn xám xịt nữa. Không có con dao nào ở phía sau. Bộ giáp của Argel Tal đã bị hỏng nặng và vô dụng như của những World Eaters mà anh đi cùng - nhưng bộ giáp của họ cần được bảo trì và sửa chữa, còn bộ giáp của anh đang hồi phục trong quá trình tái sinh chậm chạp, ghẻ lở. Raum im lặng ngay lúc người nô lệ cuối cùng trút hơi thở cuối cùng. Không còn ai để giết, con quỷ dữ cuộn tròn trong sự khó chịu để nghỉ ngơi.
Anh bước đi một cách chậm chạp và đẫm máu tới chỗ tường thành, nơi Khârn đang quan sát thành phố. Cơn bão máu tràn ngập các đường phố ngập nước, biến vùng ngập nước thành màu đỏ. Toàn bộ thành phố dường như chìm trong máu.
"Các Gunship đang tới," Khârn nói. Mũ trụ của hắn là một đống đổ nát nứt nẻ, và Khârn gỡ nó ra, chớp mắt trong cơn mưa máu. Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn đầy những vết bầm tím, mọi màu sắc đều có thể có vết bầm tím. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơn bão này là cái gì vậy?"
"Là do Lorgar," Argel Tal trả lời. "Đây là cơn bão Ruinstorm, cuối cùng đã được hình thành."
"Thật kinh khủng. Đó không phải là điều tôi mong đợi."
Argel nhún vai. "Đó chính xác là những gì tôi mong đợi."
Khârn lau mặt và đội lại cái mũ trụ, che đi gương mặt của mình bằng cặp kính mắt xếch và lưới tản nhiệt hình khoang miệng mà Imperium vốn đã khiếp sợ.
"Erebus đã sai rồi," Khârn chỉ ra. "Và tôi đã cứu anh bảy lần trên đường tới cỗ máy chiến tranh xinh đẹp này."
"Chỉ có bảy thôi à? Cậu vẫn còn sống vì tôi đã cứu cậu cả chục lần là ít."
Hai anh em cùng nở một nụ cười mà cả hai đều không thể nhìn thấy và đập mạnh bàn tay vào nhau. Những chiếc gunship từng có màu trắng, giờ đã bị bão nhuộm đỏ bay thấp trên pháo đài và đốt cháy động cơ để bay lượn phía trên các tường thành. Dây thừng thả rơi xuống từ các khoang thả quân đang mở ra và các World Eaters rời bỏ phần thưởng cao ngất ngưởng của mình để triển khai lại ở nơi khác.
Argel Tal quay người định đi cùng Khârn, nhưng Raum bỗng khuấy động một cách mệt mỏi.
Kẻ lừa dối đang đến.
Ông ta không lừa dối chúng ta , Argel trả lời. Ông ta chỉ đơn thuần là sai mà thôi.
Ta muốn giết hắn. Ta muốn máu của hắn.
Ông ấy đã mang Cyrene trở lại. Ông ấy đã cảnh báo ta về Khârn. Ta nợ ông ấy.
Tất cả những gì chúng ta nợ hắn là nỗi đau. Cyrene đã chết, Hơi thở thứ hai của cô ấy chẳng là gì cả. Giờ đây, Kẻ lừa dối bắt đầu nói nhiều điều dối trá hơn và những cảm xúc nguyên thủy mà hắn không thể thực sự cảm nhận được. Giết hắn đi người anh em.
Ta không thể giết tất cả mọi người trong thiên hà chỉ vì tội bị coi thường. Sẽ không còn ai nữa.
Khârn đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm qua thấu kính trên mũ trụ. "Anh đang nói chuyện với con quỷ dữ phải không?"
"Phải."
"Tôi gần như có thể nghe thấy nó nói. Nó làm nướu răng của tôi đau nhức." Khârn lắc đầu như thể đánh bật một ý nghĩ không mong muốn. "Những chiếc đinh đang cắn. Tôi không thể ở lại đây được."
Argel Tal dang rộng đôi cánh rách nát và chảy máu của mình. Chúng giương cao lên từ xương bả vai của anh, có hình dạng như cánh một con dơi với gân dày, kêu phành phạch trong mưa.
"Đi tiếp đi," anh nói. "Tôi sẽ gia nhập lại Quân đoàn của mình và gặp cậu ở buổi tập hợp."
"Cứ như vậy đi. Chúc anh đi săn vui vẻ."
Khârn nhảy ra khỏi tường thành, bắt lấy một sợi dây treo lơ lửng và kéo mình lên chiếc gunship cuối cùng. Khi động cơ của nó bùng lên và bay đi, Argel Tal lại khép đôi cánh vào vai mình. Anh nghe thấy tiếng bước chân mà anh biết nó đang đến.
"Trông con yếu ớt quá, con trai của ta," Erebus nói từ phía sau. Argel Tal dựa vào tường thành, mưa máu rửa sạch áo giáp của anh.
"Tôi cảm thấy yếu đuối. Tôi đã dành vài giờ ở tiền tuyến, bị đâm, bị chém và bị bắn, cố gắng thách thức lời tiên tri của ông."
Giết hắn đi, hoặc nhường quyền kiểm soát cơ thể chúng ta, để ta có thể giết hắn.
Không, ta phải nghe điều ông ta nói.
Erebus bước ra từ một tòa tháp để đến chiến trường để tham gia cùng học trò cũ của mình. Cây chùy của hắn ta còn mới tinh, không có tí máu, cũng như áo giáp của hắn. Argel Tal nhìn thấy điều đó với một cái lắc đầu ghê tởm và nhìn lại thành phố đang có chiến tranh, bắt đầu chìm dần trong máu.
"Khârn vẫn còn sống," Erebus nói. "Tốt lắm, chàng trai của ta. Hắn ta phải sống. Các đấng quyền năng đặt rất nhiều hy vọng vào gã Đội trưởng đại đội tám lắm, con biết rồi đấy."
Giết hắn đi, Argel Tal. Giết hắn ngay đi.
Im lặng đi, Raum.
"Ý ông là gì?" Argel Tal hỏi to. Khuôn mặt uyên bác của Erebus, vốn rất trang nghiêm và nghiêm nghị, dịu đi trong giây lát khi hắn đón lấy ánh mắt của Argel.
"Khârn đã được chọn."
"Bởi các vị thần à?"
"Tất nhiên rồi," Erebus trả lời.
"Còn ai nữa?" anh hít một hơi, đẩy mình ra khỏi tường thành và đi đi lại lại trên tường. Đôi cánh của Argel Tal giật giật và ngứa ngáy khi Erebus bước đi. Ông quan sát các chiến binh đang chiến đấu ở thành phố bên dưới, đánh lui các Ultramarines, đẩy kẻ thù qua các con phố để trở về địa điểm đổ bộ của chúng.
"Argel Tal," Erebus lặng lẽ nói. Sự uốn cong trong giọng nói đó thật kỳ lạ; mặc dù nói ra cái tên nhưng nghe không có vẻ như Erebus đang nói chuyện với Argel.
"Cái gì...."
GIẾT HẮN ĐI. HẮN BUỘC CHÚNG TA PHẢI CHIẾN ĐẤU CHO MẠNG SỐNG CỦA TÊN SÁT NHÂN NÊN CHÚNG TA SẼ YẾU....
Con dao nghi lễ đâm vào sống lưng Argel Tal, nhẹ nhàng như cái đụng chạm của người tình nhân. Tiếng thét giận dữ của Raum nhỏ dần, nhỏ dần và thậm chí không còn tiếng vang nữa.
Trong vài giây đầu tiên, không có gì cả. Khi cơn đau dâng lên từ vết thương, nó giống như có thứ gì đó lạnh lẽo đang lan tỏa bên trong anh, quấn lấy xương anh. Anh loạng choạng, móng vuốt cào vào các tường thành bằng kim loại, mọi sức lực bị hút ra khỏi anh. Móng vuốt? Đâu phải là móng vuốt, mà là Bàn tay. Bàn tay trần tục của đang anh cào xước trên tường thành. Bàn tay của một chiến binh. Điểm yếu của một chiến binh.
Raum. Raum!
Không có Raum. Sự vắng mặt của con quỷ dữ đó là một cú sốc đau đớn gấp nhiều lần con dao.
Mũ trụ của Argel Tal tuột ra, để lộ khuôn mặt quá giống con người của anh dưới cơn mưa như trút nước. Anh nếm mùi máu của vô số người vô tội bị tàn sát trong Cuộc Viễn Chinh Bóng tối. Nó làm cay mắt anh và anh không thể tập trung sức lực để lau sạch nó ra khỏi mặt mình.
Con dao rút ra với một cú giật và tiếng sụt sịt của da thịt. Nó mang theo nỗi đau, khiến các cơ bắp của anh tràn ngập cảm giác tê dại, dễ chịu đến đáng ghét.
Erebus kiên nhẫn đứng nhìn Argel Tal gục xuống. Trên tay hắn đang cầm một con dao dài bằng cẳng tay, được làm bằng xương và được khắc bằng chữ rune tiếng Colchisia.
"Luôn luôn là tại con," gã Tuyên úy nói. "Trong mỗi một trong Một Vạn Tương Lai, sự ngu xuẩn thất thường của con đều khiến chúng ta thua trận. Con còn một cơ hội cuối cùng để thoát khỏi số phận này, nếu con có thể vượt qua cái chết của con điếm tu sĩ vô dụng đó. Nhưng không. Con cầu xin ta mang ả ta trở lại, và hành động đó chứng tỏ con cũng vô dụng như ả ta. Con không thể trông cậy được. Con không thể tin cậy được. Con không thể...nói một cách hay ho hơn, con không thể bị kiểm soát. Và chúng ta cần kiểm soát nếu muốn giành chiến thắng trong cuộc chiến này, chàng trai của ta."
Argel Tal ho ra máu, đưa bàn tay run rẩy ra để kéo mình lại gần kẻ đã giết mình.
"Đừng chống cự lại nó." Erebus lắc đầu. "Ta thú nhận là ta rất ngạc nhiên khi con còn có thể cử động được. Không ai khác có thể cử động được sau đòn chí mạng này. Thật là một khoảnh khắc đau buồn khi phát hiện ra con mạnh mẽ hơn ta nghĩ."
Argel Tal bò lại gần hơn một mét nữa. Erebus mỉm cười, dẫm chiếc ủng lên tay của viên đội trưởng Vakrah Jal. Giáp ceramite bắt đầu tách ra và nứt ra nhưng vẫn không thấy đau.
"Khârn đã được chọn," gã Tuyên úy nói. "Và trong mọi tương lai, ta đã thấy, người duy nhất thay đổi số phận của hắn...chính là con. Là con đó, chàng trai của ta, con lẽ ra đã cứu được hắn. Ta là Bàn tay của Định mệnh, Argel Tal à. Con có thể hình dung được vai trò và trách nhiệm của ta không? Con sẽ phá vỡ con đường của ta và thay đổi số phận của Khârn. Ta không thể cho phép điều đó. Hãy để hắn dứt số phận của mình ra khỏi tình anh em của con. Sự bất tử đang chờ đợi hắn theo cách này.
Argel Tal ngẩng đầu lên, nói qua hàm răng nghiến chặt. "Tôi sẽ chết," anh thở ra, "trong cái bóng của đôi cánh vĩ đại. Không phải ở đây. Không phải ở đây."
Erebus bước sang một bên. Phía sau hắn ta, tòa tháp pháo đài thật nổi bật với con aquila của Hoàng gia, vấy máu từ cơn bão địa ngục. Con đại bàng hai đầu nhìn chằm chằm vào màn mưa, đôi cánh dang rộng và kiêu hãnh.
"Đúng vậy," Erebus đồng ý, và gã Tuyên úy bước đi. "Vĩnh biệt, con trai của ta."
Cỗ máy Contemptor này thật tàn nhẫn, nó lao vào ông, cào cấu ông, đẩy ông lùi lại. Lorgar đỡ mọi đòn đánh bằng cây chùy Illuminarum, từng tiếng chuông nhà thờ vang lên hòa quyện với bài hát tuyệt vời. Cơ bắp của ông đau nhức vì cuộc tấn công xảo quyệt của thực thể Communion. Ngay cả xương cốt của ông đang đau nhức vì cuộc phục kích nhỏ bé vô vị của chúng. Nỗ lực để tập trung là một trò đùa tồi tệ.
Đằng sau Lhorke là nhóm các Thủ thư - ít nhất là những người sống sót của họ - súng bolter nhắm thẳng và các vũ khí năng lượng được giơ lên. Ông có thể cảm nhận được sự yếu đuối, sự do dự của họ sau khi bị xé nát một cách tàn nhẫn sau khi làm lễ Communion. Nhưng họ vẫn tấn công ông. Loạt đạn và tia sét bao phủ lưỡi kiếm của họ bay ra trong cơn thịnh nộ nguyên tố. Lorgar muốn tạo ra một hàng rào bảo vệ, nhưng sự tập trung của ông đã tan vỡ. Rào chắn vỡ tan theo nó, khiến ông có nguy cơ bị phơi mình trước loạt tia sét.
Nhưng những tia sét này thật yếu ớt. Ông cảm thấy chúng rất yếu ớt, thực tế thì chúng thậm chí còn yếu hơn. Ngọn lửa sấm sét hướng về phía ông mờ đi và tan biến, bị hút vào ngọn lửa đỏ rực nơi Angron từng ở đó. Tia sét đổi hướng, phóng đi để hòa vào đám cháy. Thứ đập vào áo giáp của Lorgar là tàn dư mỏng manh của cơn thịnh nộ của họ, thiêu đốt da thịt ông, đốt cháy áo choàng của ông và bị một làn sóng thần giao cách cảm đáp lại. Lorgar dồn sức lực đã cạn kiệt của mình vào đó, nhấc bổng họ khỏi mặt đất theo đúng nghĩa đen bằng một tiếng rống siêu âm.
Cây chùy Iluminarum lao tới, đỡ lại một cú chém khác từ Lhorke. Đám người khốn khổ của Vorias từ chối đối mặt với thất bại, đứng dậy và nổ súng lần nữa. Một số loạt đạn Bolter của họ bắn trúng Lhorke - cỗ máy Contemptor thậm chí còn không nhận ra.
Một trong số các viên đạn đã bắn trúng đùi của Lorgar, khiến phần giáp của ông nổ tung đến tận xương. Ông loạng choạng, nhấc cây chùy lên nhưng rồi nó bị móng vuốt của cỗ Dreadnought hất văng khỏi tay. Ông không nhìn thấy nó bay đi đâu, chỉ thấy nó lao đi qua những vật thể xung quanh và lạc mất trong vô vọng.
Lorgar giơ tay định phóng ra ngọn lửa bí mật của riêng mình, nhưng bàn tay của ông phát nổ như một quả đạn pháo, nổ tung thành từng mảnh thịt và xương. Trước khi cơn đau bắt đầu, ông dùng nắm đấm còn lại đấm xuyên qua lớp giáp trông như mai rùa của Lhorke, đào tìm xác gã phi công nằm bên trong. Chiếc Dreadnought hú lên, lùi lại, để lại Lorgar với một band tay còn lại đang nắm chặt một mớ sắt và dây điện.
Ông nhìn thấy Esca, Vorias và những người khác. Haskal chết ngay khi Lorgar để mắt tới người chiến binh, và khi vị Primarch cào linh hồn của viên Thủ thư ra khỏi da thịt hắn ta, ông cảm nhận được rằng Haskal chính là người vừa bắn phát đạn Bolter làm thổi bay bàn tay của ông.
Những người khác tiếp tục đến. Họ phóng ra lửa, sét, gió... Lorgar gạt tất cả sang một bên, loạng choạng nhưng vẫn đứng vững.
Cơn bão Ruinstorm. Angron. Bài hát tuyệt vời. Lễ Communion. Cỗ Dreadnought và đám phù thủy kia. Ông mệt mỏi đến mức nằm xuống và chờ chết. Không có sinh vật sống nào truyền được nhiều sức mạnh tâm linh như vậy trong lịch sử của sự sống.
Thêm một thủ thư khác đã chết - người này bị một thanh kiếm bay tới đâm xuyên qua cổ họng. Lorgar điều khiển thanh kiếm từ xa bằng cánh tay bị thương của mình và ném nó vào mục tiêu, mũi kiếm lao thẳng và trúng đích.
Ông lại loạng choạng lần nữa, và lần này ông khuỵu gối. Tiếng rên rỉ của các gunship đang đánh vật với gió bão vang lên phía trên đầu ông, nhưng chúng đã đến quá muộn, quá muộn rồi. Ông không thể đánh bại Lhorke và đám phù thủy trong khi phải phòng thủ trước nguồn năng lượng được giải phóng từ họ.
Sự cứu rỗi đã đến từ nơi khó tin nhất. "Người anh em của ta!"
Vị Primarch đó đã tàn sát một Thủ thư khác đang tiến lên, đẩy lùi luồng đạn lửa và buộc nó phải dội ngược lại tên chiến binh War Hound. Bất chấp mọi thứ, Lorgar cười khi Angron gầm lên và đến trợ giúp.
Khârn chạy trên mặt đất. Không còn nơi nào để hạ cánh trong ngọn lửa địa ngục đang hoành hành trên đỉnh đồi, các gunship của họ bay lơ lửng để những World Eater nhảy xuống những con đường ngập máu.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó. Dù vậy, nó vẫn thu hút hắn, khiến những chiếc đinh cắn sâu, biến chất hóa học trong não hắn thành axit. Mỗi bước chân hắn tiến gần lại khiến nỗi đau vơi đi một chút. Mỗi mét đưa hắn đến gần hơn với sự thanh thản. Hắn sẽ giết bất cứ ai, kể cả Primarch của chính mình để xua đuổi nỗi đau đó và theo đuổi sự thanh thản.
Kargos đi cùng hắn, theo kịp khi họ nửa chạy, nửa lê mình lên ngọn đồi hoang tàn. Các chiến binh từ khắp thành phố đang kéo đến gần hơn, trườn lên ngọn đồi, theo đuổi cùng một lời hứa của sự thanh binh. Primarch của họ đang kêu gọi họ, mặc dù họ không biết bằng cách nào. Điều quan trọng nhất là họ đang lũ lượt kéo đến bên ông ta, giữa ngọn lửa đỏ và mưa máu.
Họ nhìn thấy Lorgar, bị đẩy lùi và chảy máu. Họ nhìn thấy những thành viên còn sống cuối cùng của hội Librarius bị lãng quên đang đứng cùng Lhorke, bao vây vị Primarch đang bị trọng thương. Họ nhìn thấy ngọn lửa sống động cùng với bóng tối của người chết.
Và họ đã nhìn thấy Angron.
Mọi World Eater đều đứng chết lặng trước ngọn lửa. Hình ảnh phản chiếu của đứa con trai của một vị thần hiện lên trên thấu kính mắt của họ khi nó trỗi dậy từ ngọn lửa của Địa ngục mà Hoàng đế đã thề là điều đó không tồn tại.
Ngay cả Lhorke cũng quay sang đối mặt với vị lãnh chúa mang cùng mã gien của mình.
"Người anh em của ta!" Angron lại gầm lên. "Hừ hừ. Những kẻ phản bội, những kẻ phản bội, đang gây đổ máu lên người anh em của ta."
"Thưa ngài," cỗ máy chiến tranh gầm lên, nhưng mọi ý thức để thốt nên lời đều chết đi khi ông nhìn thấy Angron đang trở thành như thế nào. Quá trình Biến đổi vẫn chưa kết thúc - ngọn lửa đỏ vẫn bùng cháy trên da thịt của vị Primarch, và khi ngọn lửa rút đi, chúng gầm lên cao hơn ở nơi khác trên cơ thể bị biến dạng của ông ta. Máu chảy ra từ ông ta theo từng cử động. Bên dưới ngọn lửa, Lhorke nhìn thấy một phần nhỏ của những gì sắp xảy ra.
Da thịt đầy sẹo của vị Primarch có màu đỏ phi nhân loại của xác thịt trần trụi, được bọc giáp bằng xương hợp nhất với đồng đen. Lhorke đang nhìn vào những thứ thật ấn tượng: một sinh vật nóng chảy khổng lồ, hiện thân của cơn giận dữ như núi lửa, da thịt của nó bốc khói trong cơn mưa hôi hám và đôi ủng có móng vuốt của nó làm sôi lên những vũng máu rải rác trên mặt đất. Ông ta vẫn còn đang lớn dần lên, vẫn đang lớn dần lên, toàn bộ cơ thể ông ta gợn sóng theo điệu nhạc của cõi warp. Bài hát tuyệt vời không chỉ là sự hòa âm để viết lại cõi hư không; đó còn là giai điệu nhằm mục đích viết lại mã gien di truyền của một Primarch, đồng thời thiêu rụi chính tâm hồn của ông ta. Qua ngọn lửa, thứ gì đó thuần khiết hơn sẽ xuất hiện trong thế giới vật chất. Một thứ gì đó bất tử, được tạo nên hoàn toàn từ cơn thịnh nộ, không phải chịu đau đớn hay những vết đâm chí mạng do những cái đinh Đồ tể gây ra. Lorgar đã soạn nên bài hát cho cõi warp đến mức hoàn hảo.
Lhorke sẽ không bao giờ có cơ hội để nhìn thấy sự biến hình này kết thúc.
Móng vuốt chém vào cơ thể bằng sắt của ông, xé nát lớp vỏ của cỗ máy Contemptor, khiến mảnh vỡ rơi xuống đất. Linh hồn sinh học trở về từ cõi chết đó chính là Lhorke - một xác chết tàn tật và khô héo - đập xuống mặt đất gồ ghề, vẫn còn kéo theo những dây cáp hỗ trợ sự sống và đầy nước ối. Cái xác thở ra một hơi, đột ngột hít một hơi thật mạnh và không còn cử động nữa. Máu tràn vào cái miệng đang mở của nó và tràn ngập đôi mắt mở to của nó.
Con quái vật Primarch kia quay sang các Thủ thư. Những sinh vật đã làm hắn đau khổ suốt nhiều thập kỷ. Những chiến binh đã khiến những cái đinh ca hát và não hắn chảy máu chỉ vì dám đứng gần bọn chúng. Bây giờ bọn chúng đang tấn công người anh em của ông, ném sự hôi hám của chúng vào Lorgar, người đang cụt mất một tay và bị thương nặng, người đang khụy xuống trên đầu gối của mình.
"Bọn phản bội", sinh vật đó thở ra. Quai hàm của nó nứt ra và há hốc ra, những chiếc răng sắt mọc dài ra thành những chiếc răng nanh dài như những thanh kiếm rỉ sét. Những cái đinh đồ tể nay đã thành mái tóc đầy những lọn dài xù xì, rít lên và kêu vo ve trong mưa.
Mỗi người trong số các Thủ Thư nếm trải một sự diệt vong khác nhau. Vorias, người lớn tuổi nhất, bị mù do đôi mắt của hắn đã vỡ ra trong hốc. Hắn chết trong một sự bình yên kỳ lạ, không hề nghe thấy tiếng thét của cha mình, thực tế là không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tụng kinh hân hoan của Lorgar. Hắn nghĩ gã lãnh chúa Word Bearer đang cười - và thực sự thì, hắn đã đúng.
Một số người khác chết vì tắc mạch, xuất huyết não, và trong một trường hợp, hộp sọ của Ralakas phát nổ như thể bị đạn Bolter bắn trúng, bắn những mảnh xương và chất dịch màu xám như máu xuống những người anh em cuối cùng còn sống của hắn.
Những người tìm cách chạy trốn đã gặp phải hình dáng không thể lay chuyển của những người đồng loại mặc áo giáp của họ đang đứng canh gác ở phía bên kia của ngọn lửa. Kheyan đâm sầm vào một viên đội trưởng, ngước ánh mắt đẫm máu lên khuôn mặt của gã sĩ quan đó. "Khârn..."
Những bàn tay tóm lấy người Thủ thư đang chạy trốn - tóm lấy cổ họng, cổ tay, miếng giáp vai. Kargos và những người khác ném hắn ta trở lại qua ngọn lửa đang gào thét. Hắn ngã xuống cái núi xác, nằm trước sự thương xót của vị Primarch. Cái bóng trông như cơn mây giông của Angron phủ lên người hắn, nhưng điều cuối cùng Kheyan nhìn thấy là Khârn đang im lặng quan sát qua ngọn lửa.
Esca là người cuối cùng chết. Anh ta không biết ai trong số những người anh em của mình đã ném anh qua đống lửa, nhưng anh đã đứng dậy và cầm sẵn cây rìu bị gãy của mình. Angron đứng cao vượt trội hơn anh - Angron, kẻ đang ăn tươi cái xác của Kheyan. Thân xác được bọc thép và một cánh tay đập mạnh vào cái thực quản khổng lồ của chính vị Primarch. Anh ta thậm chí còn nghe thấy tiếng rít thầm lặng của axit tiêu hóa đang thực hiện công việc ăn mòn của nó, sâu bên trong cơ thể con quái vật to lớn đó.
Chính tiếng gầm đã hất anh văng ra khỏi mặt đất. Đôi mắt của Angron bốc cháy trong hốc hộp sọ dị dạng đó, gây ra một tiếng gầm rung chuyển cả bầu trời. Nó khiến Esca ngã ngửa xuống đất, không có vũ khí và đau nhức vì có quá nhiều cơ bị rách khiến màn hình võng mạc của anh không thể theo dõi chỉ trong một lần quét.
Esca lại đứng dậy lần nữa, quỳ xuống, nhìn lên khuôn mặt của Lorgar Aurelian, Lãnh chúa của Quân đoàn XVII. Dòng máu nhớt nhúa thấm đẫm trên gương mặt thanh thản của Lorgar.
"Ngươi nên cảm ơn ta," Lorgar nói. "Toàn bộ Quân đoàn của ngươi nên cảm ơn ta."
Esca gầm gừ với Lorgar, anh ta không nói được lời nào. Một cái bóng bao phủ anh từ phía sau: Angron - hay bất cứ thứ gì Angron đang trở thành - đang đến gần.
"Máu," Lorgar cất lời, nâng cây chiến chùy của mình lên, "dâng lên vị thần máu."
o0o
"Bọn chúng đang bỏ chạy."
Feyd Hallerthan trước đây từng bị buộc tội kiêu ngạo và do đó rất tự hào về ngoại hình của mình. Khi nhìn vào mảnh thủy tinh trong tay, hắn phải thú nhận rằng mình sẽ không bao giờ còn đẹp trai nữa. Hắn sẽ cần tới phẫu thuật tái tạo khuôn mặt.
Hắn thả mảnh thủy tinh sắc như dao xuống, để nó đập xuống boong tàu và nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều bằng con mắt còn lại của mình.
"Bọn chúng đang bỏ chạy," hắn lặp lại rồi nhận ra chẳng còn sĩ quan cấp cao nào để nói chuyện nữa. Những linh hồn duy nhất còn sống trên đài chỉ huy bị tàn phá của chiếc Conqueror là những kẻ nô lệ, những menial và những con servitor. Lehralla là một xác chết bị treo cổ bởi các dây cáp trông như tóc của Medusa bởi các liên kết tăng cường của cô ấy. Tobin cũng có tình trạng sức khỏe tương tự, bị một thanh dầm trần rơi xuống đâm vào boong tàu, xuyên thẳng vào ngực.
Các thi thể của các Ultramarine xếp lớp trên boong. Các World Eater đã chết cũng chất đầy trên boong, cùng với một số thủy thủ đoàn mà Feyd không dám đếm xem có bao nhiêu người.
Một vài World Eaters đi đây đi đó, những cây rìu cưa xích của họ đã ngừng rầm rú. Họ có vẻ mất phương hướng, nhưng với chiếc mũ trụ đang đội trên đầu, Feyd không có cách nào để chắc chắn.
Hắn nhận ra một trong số họ, được phong làm đội trưởng và được xức bằng máu kẻ thù. "Delvarus," hắn gọi. "Thi thể của thuyền trưởng ở đâu rồi?"
Delvarus cúi xuống, nhấc đống đổ nát sang một bên và đưa tay xuống. Feyd nhìn thấy Lotara nắm lấy chiếc găng tay, và cô được gã chiến binh khổng lồ kéo dậy. Bồ hóng in dấu trên mặt cô, và máu đóng thành lớp đen sẫm trên một bên má cô.
"Cám ơn, Del," cô nói. "Tôi rút lại tất cả những gì tôi đã từng nói về anh."
Gã Triarii mỉm cười. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó bên dưới chiếc mũ trụ của hắn ta. Một cách ngập ngừng, nữ thuyền trưởng đưa tay chạm vào vết nứt trên hộp sọ của cô, nơi tóc cô bết lại và bám đầy bụi bẩn xung quanh vết thương. "Tôi đang bị đau đầu đây," cô nói. "Feyd, trông anh nhìn tởm quá."
Nụ cười của Feyd thật tội lỗi và trẻ con. "Chúng đang bỏ chạy, thưa thuyền trưởng."
Cô khập khiễng bước tới chiếc bàn ba chiều. "Bọn Ultramarines không bao giờ bỏ chạy. Chúng vừa đánh vừa lui và rút lui chiến thuật. Và trong trường hợp này, chúng đúng là đang làm cả hai." Cô chỉ vào chữ rune của chiếc Trisagion, vẫn đang đập với sức sống khỏe mạnh. "Tôi thấy thật khó chịu khi phải cảm ơn các Word Bearer vì mọi thứ, nhưng con tàu đó đúng là một kẻ giết người."
Cô quay lại nhìn những chữ rune đang rút lui của những con tàu còn sống sót trong Ultramarine. "Tuy nhiên, chúng gần như đã giết được chúng ta. Động cơ ra sao rồi?"
"Tắt ngúm rồi, thưa cô."
"Vũ khí?"
"Hỏng nặng."
"Hệ thống định hướng?"
"Hỏng nặng."
Lotara khịt mũi. "Thật may mắn cho chúng ta là chúng đang bỏ chạy."
"Đồng ý, thưa cô."
Cô quay sang màn hình quan sát, nơi bị hoen ố bởi nhiều lỗ đạn Bolter hung hãn, bốc khói, giống như miệng hố trên tấm kính gia cố. Hình ảnh của Nuceria bị nhòe đi, có sai sót do hình ảnh bị hỏng, nhưng cơn bão đỏ phía trên thành phố Meahor vẫn có thể được nhìn thấy được từ quỹ đạo.
"Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?" cô hỏi bất kỳ ai ở gần đủ để nghe mình nói.
"Không biết nữa, thưa cô," Feyd trả lời.
Lotara tiếp tục nhìn chằm chằm, và cuối cùng hắng giọng. Cô nói bằng một giọng bình tĩnh, rõ ràng, như thể gần đây chưa có chuyện gì bất thường xảy ra, hoặc là trước đây chưa từng xảy ra.
"Ai đó cho tôi một đường liên lạc tới mặt đất," cô nói. "Tôi cần nói chuyện với Angron."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro