Chương 19 - Cuộc chiến của những nhà tư tưởng
Những con mắt chết chóc
Perpetual
Cuộc chiến của những nhà tư tưởng
Sẽ không có cuộc chiến tranh lớn nào dành cho Nuceria. Và điều khiến Lotara cảm thấy thất vọng là sẽ không có bất kỳ cuộc rải thảm nào. Cô dành cả ngày trên đài chỉ huy của chiếc Conqueror, quan sát bản đồ quỹ đạo, chứng kiến các thành phố bị thiêu rụi dưới làn sóng của hai Quân đoàn và lực lượng Audax của họ. Họ chỉ có hai mươi nghìn chiến binh ở dưới đó, nhưng khi kẻ thù đối mặt với những chiến binh với tầm cỡ đó, "chỉ" là một tuyên bố tương đối. Vài trăm người có thể chiếm một thế giới trong vài tháng. Vài ngàn thì chỉ cần một tuần.
Lhorke đã tham gia chiến dịch hành tinh sụp đổ cùng với họ, để lại Lotara một mình với cảm giác cô lập kỳ lạ. Cô đã quen với việc cựu Thủ lĩnh quân đoàn đứng ở bên cạnh ngai chỉ huy của mình vào tháng trước, đưa ra những quan sát sâu sắc, kỳ cựu của ông ta về mọi thứ diễn ra. Cô tự hỏi liệu ông ta có để ý đến điều này trong những năm tháng mình làm lãnh chúa của War Hound, đứng cạnh ngai chỉ huy của những người tiền nhiệm của cô và đưa ra những lời khuyên cũng như chỉ trích dù điều đó có cần thiết hay không.
Có lúc cô đã thử chơi đánh bài với ông ta để giết thời gian trong những tháng ngày họ du hành trong warp. Cô đã biết được rằng, Lhorke là một kẻ chơi bài dở tệ, và đôi bàn tay to lớn của ông ta đã cản trở sự khéo léo của một tay chơi bài. Cuối cùng, họ phải dùng một con servitor để giữ bài hộ ông ta. Ông ta chỉ chơi đúng một lần và không quá hai phút.
"Điều này thật lố bịch", ông ta đã nói vậy, và chỉ thế mà thôi.
Khi ông thông báo rằng mình tham gia chiến dịch hành tinh sụp đổ, cô đã nhướng mày thay vì đặt câu hỏi.
"Chiến tranh vẫy gọi," ông ấy đã trả lời như thế.
"Và điều này không liên quan gì đến ông không tin tưởng Angron phải không?"
"Chiến tranh vẫy gọi" ông ấy vẫn trả lời như thế.
Desh'ea đã thất thủ đầu tiên. Cô đã chứng kiến nó chết đi, theo cách quen thuộc rằng nền văn minh đang cháy luôn trông đẹp đến mức đáng xấu hổ khi nhìn từ quỹ đạo. Hai Quân đoàn hành quân qua các đường phố, tàn sát dân chúng, mang đến cái chết cho mọi tên chủ nô cũng như mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em đã từng dung túng chế độ nô lệ trong xã hội của họ. Đường truyền duy nhất của cô từ Angron đã đến khi Desh'ea bị bao phủ trong làn khói cuối cùng của nó. Ông ta trông còn sống động hơn những gì cô có thể nhớ, nhưng đôi mắt ông lại chết chóc hơn bao giờ hết.
"Công lý," hình ảnh lập thể của ông ta lên tiếng, mãnh liệt đến tột độ. "Sự trả thù. Mọi tên chủ nô đều phải chết. Mọi tâm hồn khốn nạn đã từng cổ vũ cho các trận võ sĩ giác đấu. Tất cả. Tất cả bọn chúng, Lotara à."
Cô nhìn thấy Lhorke đằng sau vị Primarch, đi thoáng qua, vượt qua tầm nhìn của cô. Sau đó, một chiếc Fellblade lao tới khiến hình ảnh rung chuyển.
"Liệu mọi thành phố có dám đối mặt với Quân đoàn không?" cô hỏi. "Mọi thành phố."
Lotara đã giả vờ bình thường, giả vờ đùa giỡn với một bảng dữ liệu. Cô không thích nhìn vào đôi mắt thiếu tập trung của ông ta. Bất chấp sức sống và ngọn lửa trong giọng nói của mình, Angron vẫn nhìn chằm chằm như một xác chết, căng cứng vì đau đớn. Cô sợ bất cứ điều gì đã xảy ra trong phòng ngai vàng của Praxury sẽ làm tổn hại thêm những gì còn sót lại trong tâm trí ông ta.
"Kế hoạch của Lãnh chúa Aurelian là gì?"
"Sẽ sớm thôi. Hừ Hừ. Khi các thành phố đã chết. Chúng sẽ bừng cháy. Chúng sẽ là giàn thiêu của các anh chị em của ta, một trăm năm đã trôi qua. Sau đó chúng ta có thể giải quyết tới cơn điên loạn của Lorgar."
Cô rùng mình trước giọng nói của ông ta, mừng vì mình đang ở cách ông ta hai trăm kilomet. "Chúc may mắn, Angron."
Lúc đó ông ta đã cười toe toét, hài lòng vì không bị cô gọi là "Thưa lãnh chúa của tôi" dù chỉ một lần, dù chỉ là một câu bông đùa. Hình ảnh mờ dần một giây sau đó. Đó là đêm đầu tiên.
Bây giờ, sáu ngày đã trôi qua, cô đi đi lại lại trên đài chỉ huy, hy vọng có điều gì đó - bất cứ điều gì - để mình có chuyện để làm. Nhìn bề ngoài, với việc thành phố Meahor bị tấn công vào lúc mặt trời mọc, một phần trong cô muốn có mặt ở đó để tận mắt chứng kiến. Một phần trong cô - phần khôn ngoan hơn, khôn ngoan hơn nhiều - không muốn ở gần chỗ nào cả.
Cô đứng cạnh bàn điều khiển của Lehralla. Cô gái què quặt mỉm cười với cô, với đôi mắt long lanh như nước của cô ta.
"Thưa thuyền trưởng của tôi," cô ấy chào Lotara bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Scrymistress," Lotara đáp lời. "Ngươi có bao giờ cảm thấy buồn chán không?"
"Không, thưa thuyền trưởng." Và thật ngạc nhiên, cô gái bị xẻ đôi này có vẻ thành thật. "Chưa bao giờ."
Lotara cười nhẹ nhàng và bước đi tiếp. Cô đã đến gần dãy trạm điều khiển và truyền tải tần số của bậc thầy Vox, thì các cánh cửa phía nam của đài chỉ huy mở ra trên đường ray âm vang của chúng. Nhiều cái đầu quay lại; Con đường đi chính của thủ thủ đoàn là từ đông sang tây, và ít người sử dụng cánh cửa phía nam.
Tarn, Bậc thầy của nhà thiên văn của cô đang đứng ở lối vào. Tất cả các nhà thiên văn đều bị mù lòa, thị giác của họ bị đánh cắp để phóng đại sức mạnh của họ, đôi mắt trắng đục của ông ta mở to bên dưới chiếc mũ trùm đầu màu trắng.
"Thuyền trưởng," ông ta nói. "Tôi nghe thấy điều gì đó."
Lotara giấu tiếng thở dài của mình sau một nụ cười giả tạo, hy vọng nó sẽ làm giọng điệu của cô trở nên sắc sảo hơn.
"Tarn, nếu ông lại đến để giảng cho tôi một bài nữa về bài hát tuyệt vời của Lãnh chúa Aurelian, tôi cho phép ông đi ra ngoài và để tôi được thanh bình."
Ông nắm chặt huy chương chức vụ của mình bằng đôi tay gầy gò, những ngón tay xương xẩu vì bệnh gút.
"Không, thưa thuyền trưởng. Tôi nghe thấy có thứ gì đó đang đến gần."
Bên kia đài chỉ huy, Lehralla bật bệ lên, những sợi dây cáp trói cô ta vào trần nhà quất tới lui như rắn.
"Mạng liên kết trong Warp," cô gái nói. "Mạng liên kết trong Warp ở kinh tuyến thứ năm. Kích hoạt hình ảnh ba chiều."
Lotara chạy nhanh đến chiếc bàn ba chiều ở giữa khi nó bừng sáng. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người mau tập trung về mạng liên kết. Hãy theo dõi và hệ thống hóa nó ngay lập tức."
Sự chờ đợi thật đau đớn khi cô nhìn chằm chằm vào chữ rune toàn thể lập lòe trong không khí, chờ đợi nó biến mất. Một vết rách trong warp, đó là điều cô biết. Một con tàu đang trở lại cõi thực.
"Tôi đã khoá được nó rồi," Lehralla nói bằng giọng xa xăm. "Tôi thấy nó rồi."
Lotara nhìn thấy nó một lúc sau. Chữ rune đã hiển thị một mã từ bộ phát đáp; sau đó là một số mã phát đáp nữa; rồi thêm vài cái nữa.
"Kích hoạt vũ khí và khiên chắn," cô bình tĩnh nói. "Tất cả thuyền viên vào vị trí chiến đấu."
Khuôn mặt của cô xuất hiện với độ phân giải ma quái ở rìa màn hình võng mạc của Khârn. Nhìn nghiêng, như mọi khi, từ máy thu hình gắn bên hông ngai chỉ huy của cô.
"Đây là thuyền trưởng Sarrin đang nói với tất cả lực lượng mặt đất. Tàu chiến Courage Above All của Quân đoàn thứ mười ba vừa thoát ra khỏi cõi warp ở rìa hệ sao, dẫn đầu một hạm đội. Chúng ta có khả năng đụng độ với chúng trong chín phút nữa. Tất cả lực lượng của Quân đoàn, hãy quay trở lại tàu thả quân và tàu đổ bộ để rút lui ngay lập tức."
Thành phố Meahor đứng sừng sững ở phía chân trời. Hai Quân đoàn đã xếp thành đội hình bao vây, sẵn sàng cho cuộc hành quân ác liệt về phía bức tường thành. Các Titan của Audax đi cùng họ, hàng nối tiếp hàng của các Titan Warhound đứng phía trên lực lượng bộ binh đông đảo và các sư đoàn thiết giáp của họ. Vindicators, Land Raiders, Fellblades, Mastodons - toàn bộ các sư đoàn xe tăng, đang chờ lệnh hành quân vào lúc bình minh. Không có cuộc tấn công nhanh chóng, rõ ràng nào nhằm vào các thành phố Nuceria. Từng thành phố trong số chúng cho đến nay đều chứng kiến cái chết của mình đang đến gần hơn theo một đợt thủy triều, và chết khi những World Eater và Word Bearer kéo đổ bức tường của họ xuống. Meahor sẽ là thành phố cuối cùng. Bây giờ có vẻ như nó đã được buông tha, chỉ còn vài phút nữa là có lệnh hành quân.
"Lotara," Khârn đáp lại, biết rằng mọi quân đoàn, thành viên tổ vận hành Titan và skitarii trong hàng ngũ đều có thể nghe thấy hắn ta.
"Đội trưởng," cô ấy trả lời. Cô trông háo hức, mắt nheo lại, một thợ săn sẵn sàng cho bất kỳ thủ đoạn nào mà con mồi của mình có thể giở ra.
"Rút quân lúc này là không thể. Cô có thể giữ chân chúng lại được không?"
"Khârn à," cô lên tiếng với một tiếng thở dài, rồi dường như sực nhớ ra sự thật là mọi linh hồn trên mặt đất đều có thể nghe thấy những gì cô đang nói. "Đội trưởng, anh không hề có khái niệm gì về việc đội quân của anh đang lao thẳng vào tầm bắn của những pháo hạm đâu. Chúng ta mạnh hơn chúng và nhiều súng hơn chúng, nhưng chúng ta vẫn sẽ chết vì hàng ngàn vết chém. Nếu anh không thể rút lui thì hãy chiếm lấy thành phố ngay bây giờ. Tìm chỗ ẩn nấp, vì hạm đội của chúng sẽ vượt qua chúng tôi, bất kể tôi có làm gì ở trên đây."
"Đã hiểu." Khârn nhìn xuống hàng nghìn chiến binh trong đội hình lôi thôi của mình . Hắn giơ rìu lên, sẵn sàng ra hiệu tấn công.
"Đợi đã," một giọng nói như đang súc miệng bằng sỏi vang lên.
"Thưa ngài?" Lotara trả lời. Cô nhìn sang bên kia đài chỉ huy, giọng cô méo mó trong vài giây.
"Feyd, những tiêm kích đó đó có ở trên bầu trời không?"
Cô quay lại. "Angron, với tất cả sự tôn trọng, nhanh lên."
"Chúng muốn chúng ta," vị Primarch trả lời. Khârn có thể nhìn thấy người cha của mình đã trở lại hàng ngũ, đứng trên một cỗ xe tấn công siêu nặng Bloodhammer, cả hai thanh kiếm cưa xích trên tay. "Chúng muốn chúng ta chết. Điều đó có nghĩa là bằng chứng. Nó có nghĩa là sự sụp đổ của hành tinh. Chúng ta sẽ chiếm thành phố và buộc chúng phải đào chúng ta ra. Ngăn chặn cuộc rải thảm của chúng bằng mọi giá. Ngươi có hiểu ta nói không? Ngăn chặn cuộc rải thảm, thậm chí phải trả giá bằng chính con tàu."
"Đã hiểu," Lotara nói, và hình ảnh của cô biến mất trong màn hình võng mạc của mọi chiến binh trên mặt đất.
Giọng nói của Lorgar là một sự gián đoạn nhẹ nhàng đối với cuộc trò chuyện vừa được chia sẻ. "Guilliman đang ở trên đó."
"Hừ. Tôi biết. Sự báo thù của Calth cuối cùng cũng sắp đến. Các chiến binh của Quân đoàn mười hai và mười bảy! Chiếm lấy thành phố nào! Xông lên!"
Khi mặt trời mọc trên vùng Đồng bằng Jehzr, Quân đoàn đã đánh sập các bức tường thành của thành phố cuối cùng trên Nuceria và sử dụng tàn tích của nó làm thành một cái pháo đài.
Trên chiếc Fidelitas Lex, một người phụ nữ trẻ mảnh khảnh bước qua lăng mộ, tiến đến ngôi mộ của chính mình. Làn da của cô ấy ngăm đen - nước da bánh mật của một cô gái của một bộ lạc sa mạc - và mái tóc dài của cô buông thành những lọn xoăn màu nâu mềm mại, không tối cũng không sáng mà là sự hòa hợp khỏe mạnh của cả hai màu thành một màu của đất. Cô mặc một chiếc áo choàng màu đỏ của Word Bearer - thứ bóng tối màu đỏ máu không thể nhầm lẫn được - được cắt theo hình dáng bồng bềnh ôm sát eo cô và tỏa sáng từ đó trở xuống. Cô trông hơi giống một cô dâu và hơi giống một nữ tu sĩ.
Con tàu rung chuyển bên dưới cô. Lại một trận chiến khác. Cô đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến trên tàu De Profundis, ngồi trong căn phòng yên tĩnh trong khi những bức tường rung chuyển và sàn tàu rung chuyển vì tiếng pháo hạm? Ai cũng có thể quen với bất cứ điều gì. Đó là sự thật đáng buồn.
Những cận vệ Vakrah Jal của cô đợi bên ngoài căn phòng, tất cả là bốn người, sẵn sàng thiêu sống bất kỳ phàm nhân hoặc Word Bearer nào tìm cách chạm tay hoặc cản đường cô. Với sự xuất hiện của Argel Tal, cô quyết định đã đến lúc phải nhìn lại chính mình như... trước đây.
Khi đi ngang qua bức tượng của Xaphen, cô đưa tay ra chạm vào tấm giáp ngực của bức tượng, vô thức lặp lại cử chỉ mà Argel Tal luôn làm ở đây. Anh đã kể cho cô nghe Xaphen đã chết như thế nào. Anh ta thậm chí còn cho cô xem món vũ khí đã làm được điều đó và thừa nhận bí mật về cách anh ta phá được mã hóa gen để kích hoạt thánh tích bị đánh cắp của mình.
Máu. Không phải nó luôn gây đổ máu sao?
Da cô nổi gai ốc khi cô nhìn thấy bức tượng của chính mình từ khóe mắt. Ngay cả khi không nhìn vào chi tiết của nó, sự hiện diện của nó vẫn khiến vị đắng của nó lan tỏa khắp lưỡi cô.
Tự trấn an mình, cô bước về phía đó. Một nô lệ mặc áo choàng đứng bên bệ, chăm sóc ba lò than dưới đôi chân trần của Đức Bà làm bằng đá. Trừ khi một Word Bearer cấp cao nào đó ra quyết định khác, Sảnh Anamnesis thường là nơi cư trú của những kẻ hèn hạ và nô lệ chăm sóc các di tích tưởng niệm.
Cảnh tượng bản thân mình được khắc vào đá có cảm giác tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Cô không muốn nhìn thấy nó chứ đừng nói đến việc chạm vào nó. Không thể phủ nhận tài năng nghệ thuật của nhà điêu khắc, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đó. Nó trông quá thật. Đó không phải là một bức tượng cách điệu được dựng lên để tôn vinh những việc làm của cô. Đó là một bia mộ, một tượng đài cho cái chết của cô. Và nó bị mù - đôi mắt của cô gái bằng đá được bao bọc trong chiếc khăn bịt mắt được điêu khắc. Điều đó khiến cô lo lắng gấp bội phần, mặc dù cô không chắc tại sao.
Cô đã bị mù gần hết cuộc đời, và trong một tháng kể từ khi tái sinh - điều mà Cyrene ngập ngừng gọi là "sự thức tỉnh" - cô đã dành nhiều giờ trong phòng một mình, ánh đèn mờ đi và đôi mắt cô nhắm lại, lắng nghe tiếng con tàu xung quanh mình. Cảm giác đó tự nhiên hơn việc nhìn thấy hàng triệu thứ mà cô từng sống chung và chưa từng được thấy chúng trước đây.
Bất chấp chính mình, cô chạm vào đôi bàn tay dang rộng của bức tượng, từng ngón tay, từng thớ thịt được phản chiếu hoàn hảo trên đá. Trong một khoảnh khắc hỗn loạn, cô không chắc ai trong số chúng thực sự là mình: cô gái tái sinh hay bức tượng người chết. Có lẽ là cả hai. Hoặc không phải cả hai.
"Đó là một bức tượng chân dung rất đẹp," người hầu mặc áo choàng lên tiếng.
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói bất ngờ - Argel Tal đã kể với cô rằng những nô lệ trong lăng mộ đã thề sẽ im lặng trước nỗi đau của cái chết. Người đàn ông kia che mặt nhưng cô nhìn thấy một nụ cười ẩn hiện trong bóng tối. "Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng cô không có chút luyến tiếc nào với chiếc khăn bịt mắt."
Máu cô trở nên lạnh cóng hơn; ông ta không nói bằng tiếng Gothic hay tiếng Colchis. Những từ ngữ đó là tiếng Uhturlan, phương ngữ của thành bang Monarchia nơi cô sinh ra ở Khur xa xôi.
"Cho tôi thấy mặt của ông đi."
Ông ta làm theo. Ông ta không đặc biệt đẹp trai, cũng không đặc biệt trẻ trung. Trông khoảng giữa tuổi ba mươi, sắp bước vào tuổi trung niên, và giống như bất kỳ ai sống cả đời trên những con tàu của hạm đội chiến tranh, ông ta trông như thể đã sống vất vả trong suốt mấy chục năm qua.
Không còn chút nghi ngờ gì nữa, ông ta cũng không phải là người mà mình đang giả vờ. Đôi mắt đó đang sáng lên, sống động và nụ cười đầy dối trá.
"Đừng," ông ta cảnh báo cô. "Đừng hét lên gọi những vệ sĩ của cô." Một lúc sau ông ta nói thêm, "Tôi có thể thấy cô sắp sửa gọi họ."
Cô đã định quay lại để xem liệu có bất kỳ nô lệ nào khác ở gần đó không, nhưng cô không dễ dàng sợ hãi đến mức hét lên tìm các Vakrah Jal của mình chỉ vì một kẻ lừa đảo gian dối đang thử vận may của mình. Và cô có một con dao nghi lễ qattari buộc nơi bên đùi, bên dưới chiếc áo choàng dài.
"Làm thế nào mà ông có thể nói được ngôn ngữ của một thành phố đã chết?" cô hỏi, khoanh tay dưới ngực, ôm mình như thể đang lạnh cóng. Được lắng nghe tiếng mẹ đẻ của mình, nhìn thấy bức tượng của mình...mọi thứ đã đủ kỳ quái để khiến cô mất tập trung.
"Tôi nói bất kỳ thứ ngôn ngữ nào mà tôi muốn." Đôi mắt ông ta nhìn cô với sự chân thành nhưng không hề đe dọa." Xin thứ lỗi cho tôi vì đã nói như vậy, nhưng cô trông thật ngoạn mục trong cơ thể bằng xương bằng thịt. Tôi thừa nhận rằng mình có điểm yếu đối với những phụ nữ có làn da ngăm đen." Ông ta không làm cô cảm thấy thoải mái, nhưng có điều gì đó trong giọng ông ta lại dễ chịu hơn sự tôn kính trang trọng trong giọng điệu của hầu hết các Word Bearer.
Ngay cả Lorgar khi gặp lại cô, cũng vô cùng kinh hãi và hành xử như một vị tư tế, ông ấy cầu nguyện cho linh hồn cô và coi sự hồi sinh này là một phép lạ. Ông ấy chưa bình luận về vai trò của Erebus trong sự tái sinh của cô, và chưa một lần cố gắng hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà nhiều người khác đã hỏi cô ấy. Lorgar không hỏi cô xem liệu cô có nhớ mình đã chết hay không, hay cảm giác khi ở bên ngoài cõi thực nó như thế nào. Cô nghi ngờ đó là vì ông ấy đã biết hết rồi.
Tất cả những gì Lorgar làm là quỳ xuống trước cô, đưa mình đến gần cô và hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của cô.
"Ta đã từng xin lỗi con vì tội lỗi của mình đã mang ngọn lửa đến làm cho con bị mù loà," ông ấy thì thầm. "Bây giờ ta xin lỗi vì họ đã mang đến lưỡi kiếm đã giết hại con. Trái tim ta đang ca hát khi biết con đã trở về."
Cô muốn trả lời, nhưng khi ở cùng với một Primarch, cô đã làm điều mà rất nhiều người đã làm và sẽ tiếp tục làm. Cô nhìn chằm chằm, rùng mình và cố gắng không bật khóc trước sự hiện diện oai nghiêm, phi phàm của ông ấy.
Hiểu được sự do dự đến nghẹt thở của cô - dường như ông luôn hiểu những người dưới trướng của mình - Lorgar đã thả cô ra với một nụ cười hối lỗi.
"Hãy bước đi trong bình an, Đức Bà Chân Phước. Con luôn là một món quà cho Quân đoàn của ta, và các con trai của ta rất nhớ con. Bất cứ điều gì con yêu cầu, ta sẽ đáp ứng cho con."
Ở đây, trong khu lăng mộ, Cyrene chớp mắt để xua đi ký ức.
"Dù ông đang cố gắng làm gì," cô nói với tên nô lệ giả mạo, "ông sẽ phải cố gắng hơn nữa."
"Đây chỉ là một lời chào mở đầu, tôi đảm bảo với cô. Chúng ta phải nói chuyện, Cyrene."
Cô nhăn mũi trước cách phát âm của ông ta. Sy-Reen. Mặc dù đang nói tiếng mẹ đẻ của cô, nhưng cách phát âm của ông ta có dấu vết của sự vụng về kiểu Gothic, và kiểu Gothic không phù hợp với tên của cô.
"Đó là Sih-renny," cô trả lời.
"Hãy tha thứ cho tôi, John thì luôn giỏi những vấn đề về ngôn ngữ hơn."
"John là ai?"
"Một người bạn. Một thằng ngốc, nhưng vẫn là một người bạn. Không thành vấn đề - ông ta đang rất bận. Tôi được cử đến đây vì cô. Chúng ta phải nói chuyện."
Cô không nói tiếng địa phương của mình trong nửa thế kỷ rồi, nhưng nó giống như mật ong trên đầu lưỡi cô. "Chúng ta đã đang nói chuyện rồi. Xin vui lòng cho tôi biết tên của ông."
"Tôi tự hỏi, tại sao những câu hỏi đơn giản nhất lại có những câu trả lời khó nhất? Dạo gần đây tên của tôi là Damon." ông ta đưa tay ra cho cô bắt tay. Không quen với phong tục của người Terran, cô chỉ liếc nhìn bàn tay đó rồi nhìn lại vào mắt ông.
"Chỉ là Damon thôi." Sự không đồng tình khiến nó trở thành một câu hỏi. "Damon Prytanis," ông ta nói.
"Đó không phải là tên thật của ông."
"Đó không phải là cái tên được đặt cho tôi khi tôi được sinh ra," ông mỉm cười thừa nhận, "nhưng điều đó không làm cho tên của tôi bớt giả, hay bớt thực đi chút nào."
"Tôi đi đây," cô nói dối. Cô bắt đầu bị cám dỗ để rút ra con dao qattari.
"Không, cô không thể đi. Và đừng với tới lưỡi dao đó. Tôi không ở đây để làm tổn thương cô. Tôi ở đây để cứu cô."
"Ông nghĩ tôi cần được cứu sao?"
"Tôi biết cô cần được cứu. Mọi người đều làm vậy, theo thời gian. Cô có biết tôi đã khó khăn thế nào khi xâm nhập vào hạm đội của Word Bearer chỉ để có cuộc gặp mặt này không?"
Xâm nhập. Ông ta vừa nói xâm nhập. Ông không đứng về phe của họ.
"Tôi không đứng về phe ai cả," ông ta nói, mặc dù cô không nói một lời. "Tôi biết," ông ta nói thêm. "Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô."
Cô quay người định bỏ chạy, nhưng Damon đã nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt. "Cô đã chết và sống lại lần nữa," ông nhẹ nhàng nói với cô. "Hai ta có điểm chung đó. Cabal đã có mối quan tâm đến cô và đối với con người thì đó gần như luôn là một điều tồi tệ. Nhưng bây giờ cô cũng giống như chúng tôi. Quân đoàn thứ mười bảy đã biến cô thành một trong số chúng tôi. Tôi không thể nói liệu họ có ý định đó hay không. Tôi thậm chí còn không muốn đoán ra nữa."
"Một trong những cái gì? Ông đang nói về cái gì thế?"
"Những người bất tử. Những Perpetuals." Lần này Damon Prytanis không cười nữa- ông ta chỉ cười toe toét. "Hãy đi theo tôi, Cyrene."
"Eshramar!" cô hét lên. "Eshramar!"
Chiến binh Vakrah Jal bước vào ở đầu bên kia căn phòng, mất chưa đầy một nhịp tim để tìm thấy cô và mối nguy hiểm mà cô đang gặp phải. Tua bin trên lưng hắn rú lên khi hắn bắt đầu chạy, và sau ba bước hắn nhảy lên khỏi sàn tàu, jump-pack hú lên.
Damon từ chối thả cổ tay của Cyrene ra, ngay cả khi ông ta đang đối mặt với một Word Bearer đang lao qua mê cung những bức tượng, phun ra những ngọn lửa đầy khói. Ông ta chửi thề bằng nhiều thứ tiếng, một trong số đó nghe giống như một phương ngữ đặc biệt tao nhã của người Eldar, và Cyrene không hiểu nổi bất cứ ngôn ngữ nào trong số đó.
Trung sĩ Vakrah Jal hạ cánh với tiếng giáp ceramite kêu lạo xạo trên boong tàu, cả hai khẩu súng phun lửa gắn ở cổ tay đều nhắm vào tên nô lệ giả mạo. Ngọn lửa giả kim sủi bọt trong các dây cáp nối dọc theo cánh tay hắn ta, sôi sục, chờ đợi bùng lên không trung và chuyển từ dạng lỏng sang ngọn lửa thực sự.
"Tránh xa cô ấy ra," Eshramar yêu cầu. Tấm mặt nạ Mark III màu bạc của hắn ta nhìn chằm chằm với sự mãnh liệt đáng ngạc nhiên. Khói tỏa ra xung quanh ba người bọn họ, kéo theo các lỗ thoát khí trong ba lô tua-bin của chiến binh Word Bearer.
"Nghe này...." Damon lên tiếng trước.
"Tránh xa cô ấy ra."
"Hãy nghe tôi nói."
"Tránh xa cô ấy ra."
"Cyrene, tôi có thể giải thích mọi chuyện."
"Tránh xa cô ấy ra."
Damon giơ tay lên và bước một bước về phía trước. Cùng lúc đó, Cyrene đâm con dao nghi lễ của mình vào vai ông ta. Cô định nhắm vào cổ họng ông ta, nhưng ông ta né sang một bên ngay cả khi quay lưng về phía cô - phản ứng của người đàn ông quá linh hoạt để có thể hoàn toàn là con người.
Ông ta không la hét lên, thậm chí không chửi bới, nhưng ông ta đã mất đi sự khống chế, khi cô gái lao mình sang một bên.
"Đợi đã, Cyrene, đợi đã!"
Eshramar nắm cả hai tay lại thành nắm đấm, kích hoạt miếng đệm áp lực trong lòng bàn tay. Ngọn lửa màu ngọc bích bệnh hoạn bùng phát từ ngọn lửa ở cổ tay hắn ta, tắm con người đó trong một dòng nước bán lỏng kéo dài. Nó hòa tan thịt trong xương của ông ta trong lúc Cyrene phải đứng dậy và quay đầu sang nơi khác.
Damon Prytanis chết ngay trước mắt họ, đây có thể là cách kết cục đau đớn nhất của một con người.
Đây là lần đầu tiên ông chết trong lửa, nhưng không phải lần đầu ông chết trong tiếng cười.
Lotara yêu sự bình yên trong những khoảnh khắc như thế này. Đây là điều cô giỏi nhất và tất cả những gì cô cần là được tự do chơi trò chơi theo cách của mình. Bề ngoài, cô đang thư giãn trên ngai chỉ huy của mình, nhưng đôi mắt của cô cùng lúc nhìn khắp nơi - các biểu tượng định vị và các mũi tiến quân toàn thể; hiển thị mảng nhắm mục tiêu; màn hình thị giác nhiều mặt cắt; và thậm chí cả các sĩ quan của chính cô, để đảm bảo rằng họ sẽ thi hành mọi mệnh lệnh như mong đợi.
Họ có hai soái hạm lớp Gloriana và bất cứ thứ quái quỷ gì mà Trisagion được cho là có. Không đời nào Lotara Sarrin bị hạ gục mà không chiến đấu, cho dù kẻ thù có đông hơn một cách tàn khốc và vô vọng đến mức nào. Thực sự, cô thấy mình cứ muốn phá lên cười.
Hạm đội địch lao đến gần, mỗi hải đoàn xếp thành đội hình tấn công và giữ vững tinh thần đoàn kết đáng ngưỡng mộ. Mọi thiết giáp hạm và tàu vận tải đều được bảo vệ bởi các khu trục hạm và khinh hạm, và mỗi hải đoàn được chỉ huy bởi các tàu tuần dương với tàu hộ tống khiêm tốn hơn.
"Bốn mươi mốt chiếc," Lehralla nói, giọng cô ấy xa xăm như mọi khi khi nhìn qua máy quét của con tàu chứ không phải bằng chính đôi mắt mình. "Bốn mươi mốt tàu địch."
Lotara nghe thấy tiếng chửi thề thầm lặng của Ivar Tobin bên cạnh ngai chỉ huy của mình. Cô đồng ý rằng đó là một lực lượng điên rồ mà cô sẽ phải đối mặt một mình. Những tàu hộ tống mà họ giữ lại sẽ chẳng khác gì những con cừu hiến tế trong bụng hạm đội kẻ thù, nhưng Angron và Lorgar cần phải dàn trải Quân đoàn của họ ra phía sau phòng tuyến của kẻ thù, và Thuyền trưởng Sarrin sẽ phải ứng biến với tất cả những gì cô còn xót lại. Cô sẽ không nhận được Bàn tay máu nếu chỉ than vãn về những chệnh lệch với kẻ thù.
Mặc dù vậy, cô ước tính tỷ lệ đôi bên đó là ngang nhau. Chỉ riêng Trisagion có thể bắn hạ được ít hơn 20 tàu, và có rất, rất nhiều lý do các tàu tuần dương lớp Gloriana được sử dụng làm soái hạm của quân đoàn. Rất nhiều con tàu Ultramarines đang trông có vẻ đã bị thương hoặc được tập hợp lại từ các hạm đội riêng biệt. Đây không phải là một hạm đội đánh chặn chuyên dụng, mà rõ ràng là một lực lượng tấn công tồi tàn: một ngọn giáo đâm vào tim kẻ thù. Ai đó - có lẽ thậm chí là chính Lãnh chúa Guilliman - đã làm điều tốt nhất có thể với nguồn lực hạn chế của mình.
Nếu cô đang chỉ huy cái hạm đội đó của kẻ thù, cô biết mình sẽ tung xúc xắc như thế nào trong cuộc chiến này. Chiến thắng của Ultramarines được tính dựa trên hai yếu tố.
Đầu tiên, Conqueror, Lex và Trisagion sẽ bị xé nát bởi hỏa lực khổng lồ của những con tàu nhỏ hơn. Các tàu tuần dương và thiết giáp hạm của Quân đoàn XIII sẽ đâm ngang sườn để liên tục bắn phá bằng các pháo hạm ở bên hông mạn tàu, đưa ra những mục tiêu quá lớn và quá mạnh để bỏ qua, trong khi phần còn lại của hạm đội sử dụng các đòn tấn công bằng các pháo Lance có tính toán từ phạm vi an toàn hơn. Cô nghi ngờ hạm đội này sẽ phân chia khả năng tấn công của mình, cố gắng hết sức để giết chết chiếc Lex hoặc Conqueror, và hạ gục những tàu còn lại bằng các nhóm đổ bộ lên tàu. Trisagion quá rộng lớn và nguy hiểm để có thể đối đầu với những kẻ đột kích lên tàu hoặc với một hạm đội bị chia cắt, nhưng cũng không có chỉ huy không gian có đầu óc lành mạnh nào lại dành toàn bộ sự tập trung của mình để tấn công nó trước. Hai soái hạm của Quân đoàn sẽ có thể tự do gây ra thiệt hại vô song trong khoảng thời gian mà kẻ thù cần để làm tê liệt con tàu vua đó.
Yếu tố thứ hai là sự sụp đổ của hành tinh. Legiones Astartes rất xuất sắc trong việc chiến đấu trong các cuộc chiến tranh hư không và các trận chiến trên mặt đất cùng một lúc, và cuộc tấn công này mang mùi vị gì đó mang tính cá nhân. Ultramarines đang đến để trả thù, giống như họ đang săn lùng Kor Phaeron đến tận cơn bão Maelstrom ở phía bên kia của Ultramar.
Một số con tàu sẽ chạy đến Nuceria, phóng ra các khoang thả quân, tàu đổ bộ và gunship, buộc hành tinh phải sụp đổ bằng mọi cách cần thiết. Chúng sẽ phải đến gần - đủ gần để đánh nhau đúng như Lotara thích - nhưng chúng sẽ hoàn thành việc thả quân và Meahor sẽ nhanh chóng tràn ngập kẻ thù.
Đây chính là điều cô yêu thích ở những trận chiến hư không. Ở trên này, trong không gian lạnh lẽo, trong một phút, cô đang đánh đổi cái chết ở khoảng cách không thể tưởng tượng được và điều động các tàu chiến to cỡ một thành phố đủ gần để làm trầy xước lớp sơn của nhau một phút sau đó. Loại hình chiến tranh này không thiếu adrenaline và sự tập trung điên cuồng của một trận chiến trên bộ, nó chỉ đơn giản là biến mọi thứ thành một thứ gì đó văn minh hơn nhiều.
Chiến tranh hư không là cuộc chiến của các nhà tư tưởng.
Cái đầu được buộc dây của Lehralla lại quay lại. "Thuyền trưởng, mười bốn tàu địch, những chiếc trong đội hình trục ngang hiện được đánh dấu trên màn hình ba chiều, chúng mang bộ tiếp sóng tương quan với Mechanicum của sao Hỏa. Một số có vẻ là tàu vận tải Titan."
Lotara chống lại mong muốn được chửi thề một cách dài dòng và chi tiết. Bất cứ điều gì vượt qua được vòng phong tỏa của họ - và rất nhiều tàu địch sẽ vượt qua được, không nghi ngờ gì nữa - sẽ giết chết những người ở trên bề mặt. Ultramarines đã đủ tệ rồi. Ultramarines và Titans là tin xấu nhất mà cô có thể nhận được.
"Thông báo cho các Primarch và đội trưởng Quân đoàn rằng họ có khả năng phải đối phó với các Titan," cô ra lệnh cho Kejic. "Bậc thầy vũ khí, đã đến lúc đạt tầm bắn tối đa chưa?"
"Các tàu tiên phong của kẻ thù sẽ vào tầm bắn tối đa trong một phút năm mươi giây."
"Tốt tốt. Feyd, tình trạng của các phi đội tiêm kích của chúng ta ra sao?"
"Tất cả đều đang bay tự do, thưa cô." Người trung úy trẻ tuổi mắt không rời khỏi bảng điều khiển máy quét. "Thuyền trưởng, tôi có ý kiến về giai đoạn hai của cuộc đụng độ này."
"Miễn là nó không liên quan đến sự cơ động của con soái hạm này, tôi hồi hộp chờ đợi lắm đây. Nói ra đi."
Thay vì nói với cô, anh ta đã chỉ cho cô xem. Đề xuất chiến thuật được đưa ra trên màn hình ba chiều khi Feyd chạy mô phỏng trong suốt mười giây. Cuối cùng, vị nữ thuyền trưởng đã mỉm cười.
"Làm đi," cô nói. Sự tin tưởng của cô dành cho anh ta không phải là giả định vu vơ; không ai giám sát nhiều phi đội tiêm kích bằng Feyd, đó là lý do tại sao Lotara đã bế anh ta từ thiết giáp hạm Interregnum sang cho đội chỉ huy của riêng cô.
Cô chờ đợi, gõ gõ đầu ngón tay lên chỗ kê tay của ngai chỉ huy. "Giữ một đường dây liên lạc tới chiếc Lex và Trisagion."
"Vâng, thưa cô," Kejic trả lời.
"Họ đã vào vị trí chưa?"
"Rồi, thưa thuyền trưởng," Lehralla trả lời.
Lotara ngước nhìn Tobin, người luôn trung thành, luôn bên cạnh ngai chỉ huy của mình. "Ông có bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ chết ở Ultramar không, Ivar?"
"Tôi cố gắng không tưởng tượng đến cái chết, thưa cô. Vũ khí đã sẵn sàng và đang chờ cô ra lệnh."
"Cảm ơn, Ivar. Tôi nghi ngờ bọn chúng sẽ chọn đổ bộ lên tàu Conqueror và tiêu diệt Lex, vì mối hận thù mà chúng dành cho Quân đoàn của Lãnh chúa Aurelian, nhưng nếu điều đó xảy ra ngược lại, tôi chỉ muốn nói rằng mình rất vui vì đã được phục vụ cùng ông."
"Tôi rất vinh dự khi được nghe cô nói như vậy, thưa cô."
Đội chỉ huy trao nhau ánh mắt và nụ cười khi lắng nghe các sĩ quan cấp cao của họ.
"Giờ thì." Lotara hắng giọng. "Hãy bắt đầu trận giết chóc nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro