Chương 9 - Những lời khó nghe
Ultramar
Lần cuối cùng chờ đợi sự xuất hiện của Lion, Roboute Guilliman đã tràn ngập mọi loại lo lắng. Vị Primarch của các Dark Angels đã đến trong một buổi đại lễ với sự hoành tráng phù hợp với địa vị của ông ta, và Guilliman đã đứng ra tuyên bố sự ra đời vĩ đại của Imperium Secundus.
Vào dịp đó, Lion đã thể hiện xuất sắc sự xuất hiện của mình, lao xuống Magna Macragge Civitas với tất cả cảnh tượng của một hành động trong một cuộc chinh phạt. Vị thủ lĩnh của các Dark Angels đã cố gắng hết sức để gây ấn tượng với bất kỳ ai chứng kiến sự xuất hiện của họ rằng họ là Quân Đoàn Đầu Tiên, đội quân mạnh nhất. Các động tác được dàn dựng và thực hiện hoàn hảo đã đưa hàng chục tàu đổ bộ đến quảng trường của Quảng trường Martial , một màn phô trương sức mạnh cũng như độ chính xác.
Lần này không có sự phô trương nào cả. Các lá chắn void và màn chắn phòng thủ của thành phố trong giây lát tách ra để cho phép một Stormbird đơn độc xâm nhập. Khi các lá chắn khởi động trở lại phía trên nó, ánh vàng lấp lánh thoáng qua dọc theo sườn của chiếc Gunship
Sự không chắc chắn[1] đã đánh dấu ngày lịch sử đó. Vị Primarch sau đó đã tiết lộ một điều không chắc chắn mà Lion cũng đã cảm nhận được.[2] Khi Thủ lĩnh của Quân Đoàn Đầu Tiên tiến vào, hạm đội của ngài đã sẵn sàng với các tàu đổ bộ và gunship chuẩn bị xâm chiếm Macragge chỉ bằng một mệnh lệnh.
Quả là một sự tin tưởng mà Lion dành cho các anh em của mình.
Guilliman tự hỏi liệu Lion có thực hiện thêm các biện pháp phòng ngừa tương tự nữa không. Lãnh Chúa Giám Quốc không có tâm trạng nào trước bản chất đa nghi của anh trai mình. Ông hít một hơi rồi từ từ thở ra, tạo thành một đám mây nhỏ trong khí trời đông. Phía trên bãi đáp chính của Cổng Hera thật lạnh lẽo nhưng nó mang lại tầm nhìn bao quát gần như toàn bộ lên khu dân cư.
Lãnh chúa Caliban chắc chắn đã thể hiện sự tôn trọng ít ỏi vừa đủ cho các anh em Primarch của mình trong dịp này. Được giao nhiệm vụ đưa Lion trở lại Macragge sau sự cố ở Sotha, Guilliman đã thử nghiệm đèn hiệu, các astropath và thậm chí cả đường truyền thông thường để liên lạc với ngươi anh trai của mình nhưng không thành công. Việc Lion quay lại bây giờ có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc có lẽ là kết quả của việc nhận được tin nhắn của Guilliman mà không thể trả lời được.
Nhiều khả năng, Roboute nghĩ, Lion chỉ đơn giản muốn giữ cách thức và thời gian ngài ta đếnt càng bí mật càng tốt. Có lẽ vì lý do chính đáng, nhưng có lẽ là không.
Chiếc Stormbird đã hạ cánh cách đó hai trăm mét, ổn định một cách hoàn hảo trên bãi đáp được chỉ định của sân đỗ. Một cơn rung động ngắn của động cơ đã gửi một luồng không khí thổi qua vị Primarch. Ngay cả bây giờ, một cách hoa mỹ để nhắc nhở bất kỳ người xem nào rằng vị chúa tể của các chúa tể đã đến.
Nhìn dốc đỗ dần hạ xuống, Guilliman thầm thú nhận rằng không phải Lion là nguyên nhân khiến ông thấy căng thẳng. Vị Primarch của Ultramarines đã phạm sai lầm. Một sai lầm rất tồi tệ. Thừa nhận điều đó với anh trai mình đã khó, thậm chí còn khó hơn vì Guilliman biết Lion sẽ không quan tâm đến bất kỳ lời giải thích nào.
Ông sẽ phải làm điều mà ông không muốn làm – tin rằng Lion sẽ không tìm cách kiếm lợi riêng từ một thảm họa chung.
Lãnh chúa Caliban bước xuống một mình. Những bước sải chân dài và nhanh đưa ngài ta đến gần Guilliman hơn từng giây. Lãnh Chúa Giám Quốc cân nhắc những lời nói đầu tiên của mình, cân nhắc cẩn thận từng câu từ trong suy nghĩ của mình, biết rằng thái độ của Lion sẽ được định hình trong những giây phút giao tiếp đầu tiên đó.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lion hỏi trước khi đến chỗ Guilliman.
Những lời nói đã được luyện tập, những tình cảm và lý lẽ đã được cân nhắc kỹ càng bay đi như những con chim giật mình trước cơn giận dữ không kiềm chế được của anh trai ông. Nói tóm lại[3] , sự thất bại của Guilliman trở nên hiển nhiên, còn Lion thì trở thành hiện thân cho sự phán xét lên bản thân ông.
Guilliman cúi đầu, không thể thốt nên lời. Đột nhiên chúng có vẻ sáo rỗng với quá nhiều điều vô vị.
"Sotha? Tại sao đèn hiệu Warp lại tối đen?"
"Bọn Night Lords đã tấn công. Chúng ta đã có thể ngăn chặn việc đèn hiệu bị phá hủy, nhưng nó không còn có thể hoạt động với đầy đủ chức năng như trước nữa."
"Bọn Night Lords. Vậy là Curze đã từng ở Sotha."
Guilliman do dự, biết rằng sự thật còn tồi tệ hơn anh trai mình đang nghĩ. "Chỉ có Quân đoàn của hắn. Curze đã ở đây ngay từ đầu. Hắn chưa bao giờ rời khỏi Macragge."
Lion bất động, biến thành một bức tượng trong giây lát khi ngài ta tiếp thu thông tin này. Một cái chớp mắt cho thấy một cuộc độc thoại nội tâm mà Guilliman chỉ có thể đoán được. Khi nói, giọng Lion đều đều, vắng đi cảm xúc. Choáng váng, Guilliman đành buộc phải thừa nhận.
"Chưa bao giờ... rời khỏi... Macragge..."
Một cái giật mình khác, một cái lắc đầu nhẹ nhất, cứng đờ như cái máy tính cogitator bỗng gặp phải một nghịch lý khủng khiếp trong mã chương trình của nó. Đôi mắt mở to khi thực tế đã tự khẳng định, những hàm ý nảy sinh trong cuộc sống như nước chảy qua vết nứt trên một con đập yếu ớt.
"Người anh em hoàng đế của chúng ta sao rồi?" Lion sống động trở lại, gần như đang bấu vào vai của Guilliman. "Đã có chuyện gì xảy ra với Sanguinius chưa?"[4]
"Anh ấy vẫn còn sống," Guilliman đảm bảo. "Anh ấy không hề hấn gì."
"Nhưng có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi sẽ chỉ cho anh." Cách đó dễ dàng hơn. Hãy để bằng chứng lên tiếng, sự thừa nhận trở thành lời ngụ ý. Chia sẻ trách nhiệm. "Hãy đi với tôi, người anh em."
Một chiếc xe bọc thép đưa họ qua các tòa nhà của khu dân cư Macragge, tránh con đường khải hoàn của Đại lộ Anh hùng, tránh xa tầm mắt của dân chúng. Lion trừng mắt ra ngoài lỗ châu mai, nhìn thành phố đang lướt qua, sự im lặng của ngài ta tự nó đã là một lời buộc tội chói tai.
"Cuộc chiến chống lại lũ cặn bã của Lorgar và Angron tiến triển thế nào rồi?" Đó là một câu hỏi hèn nhát, được thốt ra để hướng sự chú ý của cả hai sang một vấn đề khác. Guilliman ghét bản thân vì đã hỏi nhưng ông không hối hận.
"Cặn bã, như cậu vừa nói," Lion cay đắng nói. "Đủ thù hận để giết hàng triệu người, nhưng không gây ra mối đe dọa nào đối với Imperium. Những tên tội phạm thực sự đã thoát khỏi quả báo của chúng vào lúc đó."
Sự im lặng trở lại, thậm chí còn u ám hơn trước. Guilliman đã chọn đến một mình, để lại Euten, Gorod và những cố vấn khác của ông. Sự vắng mặt của họ có lẽ là điều tốt nhất. Lion sẽ cảm thấy bị áp đảo và trở nên phòng thủ hơn. Chỉ có Faffnr Bludbroder và các Space Wolves của hắn ta nhất quyết tuân theo, một lần nữa đề cập đến mệnh lệnh của họ từ Malcador, tới đây để theo dõi và bảo vệ Lãnh chúa Guilliman. Như một sự thỏa hiệp, đề phòng trường hợp Faffnr muốn đấu tay đôi với Lion trong lần chạm trán tiếp theo giữa họ, "đám chó canh"[5] đó hiện đang nằm một chỗ ở xe vận chuyển trọng lực khác.
ROBOUTE GUILLIMAN, Lãnh Chúa Giám Quốc của Imperium Secundus, primarch của quân đoàn Ultramarines
Guilliman rướn người qua khoang chở quân và kích hoạt kết nối vox với người tài xế.
"Đưa chúng ta qua cổng," ông nói, đứng dậy và mở lối vào. Gió rít qua cửa sập khi chiếc xe vận tải trọng lực lao xuống Pháo đài Hera.
Lion đứng kế vai ông , nhìn về phía trước.
Trong giây lát, một cột tường đã che khuất tầm nhìn, nhưng sau đó chiếc xe vận chuyển vòng qua một trong những tòa tháp bên ngoài và phần còn lại của tiền sảnh lộ ra.
Những Servitor và Rhinos có lưỡi xúc đang làm việc trên đống đổ nát còn sót lại sau sự sụp đổ của mái cổng lớn, được giám sát bởi các Techmarines với màu xanh lam và đỏ. Những cột nhà đổ nát và khối bê tông nằm rải rác, vỡ vụn như mô hình của trẻ con. Những vết cháy xém của một trận hỏa hoạn dữ dội đánh dấu rõ ràng trên cửa sổ của các phòng trưng bày xung quanh. Các bức tường và tòa tháp gần đó bị thủng do mảnh đạn và mảnh vụn va chạm.
"Vẫn còn thi thể của hai Vệ binh Sanguinary đang chôn vùi ở đó," Guilliman nhẹ nhàng nói, lắc đầu. "Chúng tôi đã thu hồi được xác những người còn lại và đưa họ đến Nhà nguyện tưởng niệm."
Lion không nói gì khi nhìn chằm chằm vào đống đổ nát.
"Một chiến lược phản công khác của Curze," Guilliman thở dài nói. "Phòng chờ được trang bị chất nổ liên kết với cảm biến đầu cuối trong áo giáp của Chỉ huy Azkaellon. Trong trường hợp một cuộc tấn công nổ ra, hệ thống an toàn dự phòng sẽ phá hủy căn phòng và bất kỳ ai bên trong, đồng thời phong tỏa phòng ngai vàng. Curze đã có thể vượt qua các biện pháp an ninh và dụ lính canh vào cái bẫy của chính họ."
"Hoàng đế đang ở đâu?" Lion quay đi, vẻ mặt dữ tợn. "Hãy đưa ta đến gặp ngài ngay bây giờ."
Guilliman tha thứ cho giọng điệu của anh trai mình, mặc dù trong những trường hợp khác, ông sẽ không vui lòng khi bị ra lệnh theo cách hống hách như vậy.
"Tất nhiên rồi. Sanguinius đang điều hành tại Tòa pháp quan kể từ sau cuộc tấn công." Guilliman đóng cửa sập và ngồi cùng anh trai mình. "Thành thật mà nói, phần lớn thời gian anh ấy chỉ muốn ở một mình. Anh ấy tiếp kiến một vài người kiến nghị mỗi ngày. Tôi chuyển cho anh ấy báo cáo hàng ngày nhưng anh ấy phản hồi rất ít. Anh ấy đang rất lo lắng về việc mất những khả năng bổ sung của Sotha."
"Khả năng dịch chuyển tức thời thấu cảm? Trước đó nó thậm chí còn không đáng tin cậy."
Guilliman nói thêm: "Và việc tạm thời mất đèn hiệu chắc chắn sẽ khiến chúng ta bất lợi". Ông quyết định nói theo lối ngoại giao. "Các chuyến tàu đi chệch lộ trình, bị trì hoãn, một số có thể bị mất tích vĩnh viễn. Sanguinius giao cho tôi nhiệm vụ triệu hồi anh về Macragge, nhưng tôi cho rằng anh chưa nhận được thông báo của tôi. Thật nhẹ nhõm khi anh đã đến được đây. Và thật nhanh chóng, người anh em – các Hoa Tiêu của anh chắc phải là những người giỏi nhất trong Đế chế."
Lion tỏ ra khó chịu trước cuộc thảo luận này và quay mặt đi. "Bọn ta chỉ may mắn thôi."
Guilliman không tiếp lời, nhưng rõ ràng ông còn nhiều điều cần nói. Có lẽ Lion đã quay trở lại Macragge khi thảm họa xảy ra? Guilliman buộc phải ngừng suy đoán. Các sự kiện đã diễn ra với đủ sự bất định rồi; không có ích gì khi thêm vào nỗi đau khổ của chính ông với việc đoán mò vô nghĩa về ý định của anh trai ông.
Chiếc xe vận tải dừng chân trên bãi cỏ gần cổng ngoài căn phòng phía tây của Pháo đài Hera. Các đội Ultramarines tuần tra các khu vườn và hành lang, giao ca cho những người mới đến. Cách đó vài chục mét, các Space Wolves đang theo dõi họ, đủ nhạy bén để không can thiệp vào công việc của các Primarch. Dù vậy, Guilliman vẫn có thể cảm nhận được bọn họ, một sự khó chịu khác mà ông rất muốn giải quyết cho xong.
Họ xác định được Sanguinius nhờ sự hiện diện của các cận vệ của ngài ấy. Bốn người trong số họ đã sống sót sau cuộc tấn công, bộ giáp vàng của họ bị cháy xém và nứt vỡ nhiều chỗ. Azkaellon đứng cùng họ, cánh tay trái của anh bị cụt đến phía trên khuỷu tay. Anh bước về phía trước, một tay đặt trên lưỡi kiếm được đeo ở thắt lưng.
"Theo ta nhớ, ngươi đã không thể ngăn chặn được một Primarch bằng cả hai tay," Lion gầm gừ.
Ông sải bước đến chỗ Azkaellon, gần như không liếc nhìn viên chỉ huy của Đội vệ binh Sanguinary, sự chú ý của ông tập trung vào cánh cửa đôi khiêm tốn mà họ đang canh gác. "Ngươi có nghĩ sẽ ngăn cản được ta bây giờ với chỉ bằng một tay không?"
Guilliman giơ tay để ngăn chặn mọi lời đáp trả của các chiến binh Blood Angels.
"Bọn ta yêu cầu được tiếp kiến ngay lập tức, chỉ huy," ông nói và hạ giọng. "Ngài ấy ra sao rồi?"
"Tất nhiên rồi, thưa Lãnh Chúa Giám Quốc," Azkaellon cúi đầu đáp lại, cẩn thận hướng về phía Guilliman đang đứng một mình. "Lãnh chúa Sanguinius đã... suy ngẫm suốt ba giờ qua. Ngài ấy đang chờ các ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro