Chương 34 - Sự thấu tỏ
Ultramar
Trong quá trình vươn lên vị trí Đại Thủ Lĩnh của Hội Hiệp Sĩ, Lion đã học được bài học: đã ra lệnh thì không được có chút do dự.
Luther đã gây ấn tượng với ông về sự cần thiết phải thể hiện sức mạnh, sự thi hành đầy kiên định và mục đích duy nhất ở mọi thời điểm. Ngay cả trước những tình thế bất lợi nhất, người lãnh đạo bắt buộc không bao giờ được bộc lộ sự yếu đuối bên dưới khuôn mặt của mình.
Phải chăng ông đã học bài học đó quá tốt? Phải chăng sự lãnh đạo vững chắc đã trở thành một chế độ chuyên chế không khoan nhượng? Việc lưu đày Luther và những người khác là một hành động mang tính lãnh đạo, nhằm gửi một thông điệp tới Luther, nhưng nó đã bị hiểu nhầm. Phải chăng ông đã có ý định trừng phạt? Có lẽ vậy, nhưng những lời nói đầy sự tin tưởng, đặt tương lai của quân đoàn vào tay Luther đã được nói ra rất nghiêm túc.
Giá như mình trở lại, ông nghĩ. Lẽ ra mình nên trở lại với họ sau Zaramund.
Ngay cả khi ông có thể tự mình tâm sự những suy nghĩ này với người khác, cũng không có ai nghe thấy chúng. Ông đợi cấp dưới của mình trong căn phòng của Tuchulcha. Con rối thịt của thiết bị dịch chuyển đứng gần kề, hai tay buông thõng bên hông, khuôn mặt uể oải. Người Canh Gác tránh xa nơi này, và ông tự hỏi liệu bản thân đó có phải là một lời cảnh báo hay không.
Tuy nhiên, Tuchulcha vẫn có một cơ hội khác để chứng tỏ mình hữu dụng. Sức mạnh của việc du hành trong một thiên hà bị bao vây bởi những cơn bão warp có thể vẫn mang tính quyết định trong các trận chiến sắp tới.
Stenius đến trước, mang theo quý bà Fiana. Nữ Hoa Tiêu vẫn nhìn xuống đất, từ chối nhìn thẳng vào Tuchulcha. Cơ thể bà ta gầy gò, gầy gò như một servitor , làn da lấm tấm những vết sẹo do đòn tấn công của con nephilla. Con mắt thứ ba của bà ta được che bởi một dải bạc trơn láng, mái tóc màu xám được cắt ngắn.
Họ không nói gì ngoài những lời chào hỏi thông thường và im lặng chờ đợi cho đến khi Redloss và Holguin đến. Viên trung úy được bầu chọn của Dreadwing vác theo cây rìu như thường lệ. Người anh em chỉ huy của Deathwing treo thanh trường kiếm dài treo sau lưng và một thanh kiếm lớn khác ở thắt lưng. Vị Primarch nhận ra nó ngay lập tức -thanh kiếm Lion.
"Ta tưởng ta đã bảo là vứt thanh kiếm đó đi rồi mà," Lion chỉ vào lưỡi kiếm.
"Hãy tha thứ cho tôi, thưa ngài, nhưng chỉ thị của ngài là "chăm sóc những thứ này", và tôi nghĩ tốt hơn là nên hiểu theo nghĩa đen trong trường hợp này." Holguin trông hơi bối rối khi nhìn vào Lion, vẻ mặt do dự hiện rõ. "Tôi nghĩ tôi có thể rèn lại lưỡi kiếm nếu có thể."
Lion cố chế ngự một điệu cười khinh thường, quay trở về với những suy nghĩ trước đó của mình. Quân Đoàn đang ở trong tình trạng nguy hiểm, bị bao vây bởi sự u ám và thất bại. Họ đang trông chờ vào sự dẫn dắt của ông, để đưa ra hướng dẫn và mục đích. Ông nén lại sự hoài nghi của mình và không nói gì.
Viên sĩ quan cuối cùng được triệu tập là Myrdun của Librarius. Mặc dù hắn ta không tham gia vào các chiến lược trước đó, nhưng người psyker này đã chứng tỏ được sự tận tâm của mình khi thực hiện nhiệm vụ của mình trong pháo đài. Cái nhìn sâu sắc của hắn sẽ hữu ích trong những thử thách sắp tới.
Lion nhìn họ, những người cố vấn thân cận nhất của mình. Mỗi người đều đã nhiều lần chứng tỏ giá trị và lòng trung thành của mình, nhưng Lion không khỏi cảm thấy rằng cái tiểu triều đình của mình chưa được trọn vẹn.
"Chúng ta sẽ trở về Caliban," ông thông báo.
Họ nhìn ông đầy ngạc nhiên, kể cả Quý bà Fiana. Holguin mỉm cười, Redloss cau mày; chỉ có khuôn mặt nhân tạo của Stenius không phản ánh được suy nghĩ của hắn ta.
"Ta sẽ không nói rằng chuyến viễn chinh về phía đông này là lãng phí thời gian," Lion tiếp tục. "Chúng ta đã phải đối mặt với những trận chiến và đau khổ, nhưng chúng ta cũng đã thấy được thực lực thực sự của kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt và học được những gì cần phải học để giành chiến thắng."
"Chúng ta sẽ không rời bỏ Macragge trong nỗi hổ thẹn. Nếu các ngươi mang đến cho ta một gã đàn ông nói rằng chúng ta không tạo ra sự khác biệt nào ở đây, ta sẽ gọi hắn là kẻ dối trá. Ta không biết liệu Lãnh chúa Guilliman và Sanguinius có thể xây dựng một Imperium mới hay không, nhưng nếu có thể thì họ sẽ thành công. Nhưng đó không phải là nơi của ta, nơi của chúng ta, để bị trói buộc bởi ý đồ của người khác. Ta đã bị dắt mũi bởi kẻ thù và cả đồng minh quá lâu. Curze nghĩ rằng sẽ cản trở chúng ta cứu viện cho Terra, và mặc dù bây giờ hắn đã thất bại nhưng hắn đã thành công trong mục đích của mình. Guilliman nghĩ rằng có thể biến ta thành một con chó săn, nhưng việc phục vụ bất kỳ chủ nhân nào khác ngoài Hoàng đế thực sự là sai lầm, và Ngài đang bị tước đoạt khỏi chúng ta."
"Chiến dịch chống lại Horus phải được tiếp tục, nhưng phán quyết về chiến thắng phải thay đổi để giải quyết những bất hạnh trong chiến tranh của chúng ta. Nếu những chiến công của chúng ta ở Năm trăm Thế giới đã dạy ta điều gì đó thì đó là không có cuộc viễn chinh nào là an toàn, không có cuộc chiến nào thắng mà không nhờ vào nền tảng vững chắc."
"Vì lý do đó chúng ta sẽ quay trở lại Caliban. Tuchulcha sẽ đưa chúng ta vượt qua cơn bão Ruinstorm một lần nữa và chúng ta sẽ tìm kiếm Corswain và những người còn lại của Quân đoàn, vì ta tin rằng họ sẽ tiếp tục chiến đấu. Cùng với họ, chúng ta sẽ đoàn tụ với người anh em cao quý của mình và củng cố Caliban để chống lại mọi cuộc xâm lược. Cuộc hội quân của chúng ta tại đó sẽ mạnh mẽ hơn nhờ sự hiện diện của Corswain và Luther."
"Trong một thời gian dài, có vẻ như chúng ta đã là một Quân đoàn đầy rạn nứt, bị chia cắt giữa người Terran và người Caliban, bị chia cắt bởi tình anh em, bị chia cắt bởi nhu cầu thiết yếu và địa lý của chiến tranh. Lãnh chúa Guilliman có thể có lỗi lầm của mình, nhưng cậu ta đã từng truyền đạt cho ta một sự thật cơ bản đã tạo nên nền tảng cho tất cả những gì cậu ta đã đạt được. Cậu ta đã nói với ta rằng "không một ngôi nhà nào tự chia rẽ mà có thể tự đứng vững được". Quân đoàn của chúng ta phải là một và thống nhất trở lại."
Lion quay sang con rối thịt của Tuchulcha. Con servitor đứng thẳng lên, khuôn mặt đầy sinh động như đang sống.
"Tôi có thể giúp gì được cho ngài, Lion?"
"Ngươi có thể đưa chúng ta đến Caliban được không?"
"Về nhà à?" môi của sinh vật đó nhếch lên thành một nụ cười kỳ cục.
"Đúng, nhà của ta."
"Như ý ngài muốn, nó sẽ được thực hiện. Ngài có muốn tôi dịch chuyển hạm đội ngay bây giờ không?"
Lion lắc đầu. "Không, chúng ta sẽ tiến tới điểm Mandeville như thể thực hiện một cú nhảy warp thông thường. Điều quan trọng hơn bây giờ là Guilliman không biết đến sự tồn tại của ngươi. Với việc thiết bị ở Sotha đã bị hỏng, ta không nghĩ cậu ta sẽ tỏ ra kiềm chế trong việc chiếm lấy ngươi cho riêng mình."
"Ngài thật khôn ngoan và can đảm, Lion."
Trở lại sự chú ý của mình với các cấp dưới, Lion nhận thấy thái độ của Holguin đã thay đổi đáng kể.
"Sao lại ủ rũ thế, em trai?" Lion hỏi. "Ngươi đã thay đổi ý định về viễn cảnh sẽ được gặp lại Caliban hay sao?"
"Không, thưa ngài. Tôi chỉ đơn giản nhận ra rằng bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo, Curze là người sẽ cười lớn sau cùng. Ngay cả khi Hoàng đế có thể cầm cự được một thời gian thì Terra chắc chắn đã thất thủ. Mặc dù tôi không nghi ngờ rằng các Lãnh chúa Sanguinius và Guilliman cuối cùng sẽ bị bắt vì hành động phản quốc của bọn họ, đưa ra những lời dối trá về mọi tuyên bố của bọn họ, nhưng hành động của bọn họ rất có thể sẽ mang lại chiến thắng cho Horus. Họ sẽ chết, nhưng mục đích phản bội của họ đã hoàn thành."
Lion định nói vài lời trấn an mà không cần suy nghĩ, nhưng lời nói vô vị ấy đã tắt ngấm trước khi kịp thốt ra khỏi miệng. Trái tim của vị Primarch bắt đầu đập dồn dập như thể đang trong một trận chiến khốc liệt, làn da rịn mồ hôi dày đặc khi một ý nghĩ cố gắng thoát ra khỏi sâu thẳm tâm trí giống như một con thú lớn đang cố gắng thoát khỏi cát lún.
Ông càng cố gắng tập trung vào suy nghĩ đó thì nó càng lảng tránh ông.
"Ngươi vừa nói gì thế, em trai?"
"Curze sẽ là người chiến thắng, mặc dù hắn ta sắp bị xử tử, thưa ngài. Nếu đó là..."
Lời nói của Holguin nhạt dần khi ký ức tràn ngập bên trong Lion.
"Ngươi không thể giết ta! Ngươi không được giết ta!"
Ông nhìn thấy khuôn mặt hả hê của Curze, nghe thấy những lời khẳng định của hắn hết lần này đến lần khác. Đó là sự điên rồ, hay là những lời tiên tri thực sự?
"Công lý đã săn lùng ta kể từ ngày ta mở mắt nhìn Nostramo bị màn đêm che phủ. Nhưng không ai trong số các ngươi có đủ can đảm để san bằng nó. Các ngươi buộc ta phải đợi cho đến khi lưỡi kiếm của sát thủ đó tấn công. Tất cả các ngươi đều là những kẻ hèn nhát, nói về niềm tin nhưng không thể hiện ra ngoài. Người cầm thanh kiếm để mang lại sự yên bình cho ta vẫn chưa được sinh ra."
Lời tuyên bố của Curze...
"Trước khi mọi việc xong xuôi, không chỉ lưng của ta sẽ bị gãy. Ta sẽ không cầu xin tha mạng, nhưng ngươi sẽ phải làm vậy. Trong số tất cả anh em của ta, ngươi sẽ hy sinh danh dự của mình vì ta."
Nhưng chính những lời khác của hắn ta lại bùng cháy như ngọn lửa giữa những tiếng ồn ào.
"Ngươi phải chấp nhận nó. Ngươi không thể giết ta. Ta đã được cứu rỗi, mạng sống của ta sẽ bị một trong những sát thủ của Hoàng đế lấy đi."
"Tuchulcha." Lion quay sang con servitor, nắm lấy cánh tay nó bằng bàn tay to lớn. Đại Sảnh "Sanguinius" đang được bảo vệ khỏi việc dịch chuyển tức thời. Ngươi có thể xuyên qua được những lá chắn đó không?"
Con rối giả vờ suy nghĩ, đôi mắt ngước lên. Ánh mắt trống rỗng quay trở lại với Lion vài giây sau đó.
"Ừ, Lion. Lá chắn của Macragge không phải là trở ngại đối với tôi, mặc dù nó có thể làm tổn thương ngài."
"Mau gửi ta đến gặp các anh em của ta, tới Sanguinius," Lion quát. Ông chỉ tay vào viên chỉ huy của Deathwing. "Và cả Holguin nữa. Hãy cử bọn ta đi ngay!"
"Tuân lệnh ngài, Lion," con servitor nói và cúi đầu.
Trong cái chớp mắt, chiến hạm Invincible Reason đã biến mất xung quanh họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro