Chương 22 -Thời gian sẽ chứng minh tất cả
Caliban
Luther đã làm việc cật lực trong nhiều giờ để sắp xếp và dàn dựng cụ thể cho bữa tiệc khải hoàn. Đó là một nỗ lực đòi hỏi sự chú ý đến từng chi tiết mà trước đây ông chỉ gặp phải trong quá trình lên kế hoạch cho đám cưới của ông với Fyona.
Ông không muốn nghĩ về vợ mình, không phải bây giờ. Cô ấy đã chết khi sinh đứa con đầu lòng của họ, cùng với đứa con gái của họ, chỉ hai năm sau đám cưới. Nửa năm sau, Luther tình cờ gặp một cậu bé hoang dã trong rừng. Điều gì có thể xảy ra nếu Lion được nuôi dưỡng cùng mẹ và em gái nhỉ?
Có lắm khả năng. Gần đây chúng đã quấy rầy suy nghĩ của ông.
Đứng trên con đường dẫn tới một tương lai mới, vực thẳm hủy diệt ở hai bên, ông đã thường xuyên hướng tâm trí về quá khứ trong hơn năm mươi năm về trước.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ấy cho phép Saroshi giết Lion?
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông không từ bỏ vị trí Đại Thủ Lĩnh của Hội Hiệp Sĩ ?
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông không cứu cậu bé đó trong rừng đó?
Hối tiếc? Không. Sự hối tiếc thực sự duy nhất là về những hành động đã không được thực hiện. Ông không có ý định hối tiếc trong vài giờ và vài ngày tới. Vũ trụ và sự ngây thơ của Corswain đã mang lại cơ hội cho Luther, cơ hội mà ông phải nắm bắt lấy.
Ông chôn sâu những suy nghĩ hỗn loạn này, luôn sẵn sàng nở nụ cười hoặc châm biếm những người xung quanh.
"Ta chắc chắn rằng những tiện nghi nhỏ bé của Caliban đã vô cùng vắng bóng trong những năm qua," ông nói với những người bạn ở bàn đầu - Belath ở bên phải, Griffayn ở bên trái. Belath gắp đĩa của mình, ăn khá ít. Griffayn tỏ ra thoải mái, thỉnh thoảng trò chuyện với những người xung quanh và nhanh chóng mỉm cười.
Ngồi kế bên vị cựu trung úy được bầu chọn của Firewing là lãnh chúa Cypher. Ở phía bên kia của vị Chapter Master, là Saulus Maegon, Bà Chủ của Angelicasta đang ngồi. Giống như Luther, cô ấy được cấy thiết bị tăng cường để trở nên mạnh mẽ hơn và sống lâu hơn bất kỳ người bình thường nào, và sự thèm ăn của cô ấy phù hợp với vóc dáng to lớn của cô ấy. Có hai sĩ quan khác của hạm đội vận tải, đều là trung úy, đang ăn uống vui vẻ trên đĩa thức ăn trước mặt họ. Asmodeus ngồi ở ngoài cùng bên phải, vuốt cằm trầm tư, hiện hữu về mặt thể chất nhưng lại vắng mặt về mặt tinh thần.
Các binh sĩ còn lại của Belath ngồi ở những dãy ghế dọc theo hai chiếc bàn vuông góc với vị Đại Thủ Lĩnh. Đó là một cuộc tụ tập nhỏ đến lố bịch trong không gian rộng lớn của Sảnh Decemiaal, nhưng Luther muốn các vị khách của mình cảm thấy thoải mái nhất có thể với môi trường xung quanh.
"Đại thủ lĩnh, tôi có thể hỏi một câu được không?" Griffayn đột nhiên hỏi.
Luther trả lời: "Cứ thoải mái hỏi bất cứ điều gì anh muốn".
"Mặc dù thật vinh dự khi được chiêu đãi theo cách này, nhưng tôi thấy có sự vắng mặt của một số sĩ quan cấp cao của các ngài. Astelan chẳng hạn. Và Librarian của ngài, chiến hữu Zahariel. Tôi không thấy họ."
"Ngài Astelan phụ trách việc điều động quân đội cho lực lượng tiếp viện của anh, Trung sĩ Griffayn."
"Một nhiệm vụ nặng nề đối với một người có cấp bậc và kinh nghiệm như ông ta," viên trung úy được bầu chọn nói.
"Tuy nhiên, một điều mà ông ấy không thể được vinh danh, giống như một con hàu trên một tảng đá." Luther tiếp tục nói một cách trôi chảy. "Astelan có một số khuyết điểm, nhưng sự lười biếng không phải là một trong số đó. Có lẽ quá kiêu ngạo, điều này giải thích tại sao ông ấy nhất quyết muốn dẫn dắt những tân binh vào quỹ đạo."
Lời nói dối đến thật dễ dàng. Không hề chuẩn bị trước, tự nhiên, trở thành sự thật ngay khi nó thoát ra khỏi môi. Luther đã từng lo lắng rằng mình dễ dàng tiết lộ những điều nửa vời và lừa dối như thế nào, nhưng ông tự an ủi mình khi biết rằng bằng cách thao túng như vậy, mình đã phục vụ một sự thật cao cả hơn.
"Đối với các Librarian của ta và các sĩ quan khác, anh đã phần nào đánh bại ta bằng kỹ năng quan sát của mình, Griffayn."
Luther đứng dậy và dang tay ra, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường. Tiếng nói chuyện rôm rả và tiếng bát đĩa va chạm nhau im bặt rồi biến mất hoàn toàn.
Có sự chuyển động trên các phòng trưng bày nhìn ra bữa tiệc - một trăm Space Marine mặc đồ đen tập hợp trên mỗi phòng, súng Bolter của họ được trao cho ngững chiến binh đang tới.
"Kính chào những anh hùng chinh phục của chúng ta!" Hai trăm Space Marine tuyên bố, tiếng nói loa ngoài của họ vang vọng khắp hội trường trong vài giây. "Nghiêm!"
"Hỡi những người anh em," Luther tuyên bố, khi tiếng ồn ào đã lắng xuống, "chào mừng trở lại Caliban! Theo truyền thống cổ xưa, vinh dự lớn nhất mà ta có thể ban tặng cho những anh hùng trở về là Đại Thủ Lĩnh và các đội trưởng của anh ta sẽ được tiếp đãi những người đã về nhà sau chiến tranh. Vì vậy, đó là vào những ngày xa xưa nhất của Aldurukh, cũng như ngày nay. Bất kể cấp bậc hay hành động gì, đối với những chiến binh Caliban đã chờ đợi sự trở lại của các anh, mỗi người trong số các anh đều là một anh hùng không thể đo lường được, và bữa tiệc này là sự tri ân của chúng tôi dành cho các anh."
Đang đợi bên cánh cửa đang mở, Zahariel nghe thấy những lời này và gật đầu đáp lại tín hiệu của họ bằng một cái gật đầu với Đại Thủ Lĩnh. Khi Luther nhặt một bình rượu trên bàn và quay về phía Belath, Zahariel và các Mystai của ông ta bước vào, mỗi người đi cùng với hai sĩ quan cấp bậc đội trưởng, một người trong mỗi hai ngươi mang một chiếc khay đựng cốc vàng và cốc bạc trên đó, người còn lại cầm một bình rượu lớn. Họ mặc áo khoác ngoài của những người tân tòng bên ngoài áo giáp, đặc biệt được may bởi các người hầu vào chiều hôm đó, một trong nhiều chi tiết được Luther nhấn mạnh.
Zahariel không thể sánh được với năng khiếu trình diễn của Đại Thủ Lĩnh, nhưng thừa nhận với bản thân rằng, việc này gây hiệu quả là nhờ các sĩ quan cao quý này đang thể hiện sự khiêm nhường trước các đồng đội của họ.
"Hãy uống thật nhiều rượu nho của Caliban, các anh sẽ không được hưởng thụ điều tương tự trong nhiều năm nữa!" Luther tuyên bố, rót rượu vang đỏ cho Belath trước khi quay sang Griffayn.
Các Mystai chia ra, tiến về hai bàn, Zahariel dẫn đầu một nhóm, Vassago dẫn đầu nhóm còn lại. Họ di chuyển đến những người ngồi gần nhất.
"Rượu cho những người anh hùng trở về," Zahariel lặng lẽ nói khi ông đến bên cạnh người Space Marine đầu tiên.
Luther nói: "Trong nhiều thế kỷ trước, khi các hiệp sĩ của Hội tiến vào những khu rừng tối tăm để đối đầu với các Quái thú khổng lồ hoặc gây chiến với các tên lãnh chúa thấp kém, theo thông lệ, trước ngày khởi hành họ sẽ được tổ chức một bữa tiệc tang lễ. Họ không bao giờ được mong đợi sẽ quay trở lại, và khi nghe những lời điếu văn của họ, họ sẽ không còn do dự trong chiến trận."
Ông dừng lại và nhìn Belath. Zahariel giải thoát tâm trí mình khỏi sợi dây trói buộc phàm trần của nó, truyền sức mạnh của Caliban vào vùng tâm trí ngoại vi của người chiến binh gần nhất. Khi Luther tiếp tục, Bậc thầy Mystai đã thu thập những suy nghĩ, hình ảnh và ấn tượng thoáng qua từ tâm trí của người Space Marine.
"Nhiều thập kỷ trước, tất cả chúng ta đều rời thế giới rừng xanh này để chiến đấu trong Cuộc viễn chinh của Hoàng đế, mang Chân lý của Imperium đến một thiên hà tăm tối. Một số người trong chúng ta chỉ dành một ít thời gian cho nỗ lực cao cả đó, nhưng các anh đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đó. Giống như khi các hiệp sĩ lên đường đối đầu với những Quái thú khổng lồ mà không mong sẽ còn dịp trở về, các anh bước những bước cuối cùng trên vùng đất Caliban xinh đẹp mà không hề nghĩ đến việc quay trở lại."
Việc đề cập đến Caliban mang lại phản ứng lớn hơn so với Hoàng đế và Cuộc đại viễn chinh. Zahariel nhận thấy ký ức và lòng trung thành dâng trào khi Luther nói về việc rời Caliban.
Ông ta nhặt một chiếc cốc vàng từ chiếc khay do bậc thầy Adarthian mang tớivà đặt nó trước mặt người Space Marine từ nhóm của Belath. Đội trưởng Vastobal rót đầy cốc và họ chuyển sang người chiến binh tiếp theo.
"Đây là nơi sinh ra của bạn, nhưng với tư cách là Dark Angel, đó không phải là nhà của các anh. Nó nằm trên những con tàu không gian và những vùng chiến sự xa xôi trên bề rộng của những ngôi sao đã khai phá và những vực thẳm tăm tối ở giữa. Thật tiếc khi các anh rời Aldurukh mà không có nghi lễ cổ xưa đó, nhưng có lẽ điều đó sẽ không còn kịp. Chúng ta vẫn chưa khám phá ra mình thực sự là ai. Những bài điếu văn, những câu chuyện về chủ nghĩa anh hùng và danh dự, phải được kể trên các vì sao, chứ không phải trong những khu rừng ở Caliban."
"Rượu cho các anh hùng," Zahariel lẩm bẩm, lướt qua những suy nghĩ sâu xa nhất của chiến binh tiếp theo.
Điều này phản ứng nhiều hơn khi Luther nói về các Dark Angel, suy nghĩ của ông ta nhận được phản hồi nhiều lần với biểu tượng Quân đoàn trên vai của Space Marine ngồi đối diện. Zahariel lấy một chiếc cốc bạc từ chiếc khay của Adarthian và đặt nó lên bàn.
"Ta gửi thêm ba mươi nghìn người con trai của Caliban vào một cuộc chiến không gì sánh bằng. Các Quân đoàn đang rơi vào xung đột với nhau. Thiên hà đang chìm trong biển lửa và người anh trai Corswain của ta đã kêu gọi ta giúp đỡ."
Zahariel luôn luôn ngưỡng mộ tài hùng biện của Luther, nhưng ông còn ấn tượng hơn nữa bởi sự khéo léo trong lời nói của ông. Khi các Mystai di chuyển qua người chủ trì, Đại Thủ Lĩnh đã tuôn ra một bài phát biểu bao gồm tất cả mọi thứ từ Hoàng đế đến các người hầu trong bếp. Nhờ vậy Zahariel có thể đo lường phản ứng của các Dark Angel tập hợp lại, đánh giá xem ai có cảm giác gắn bó chặt chẽ hơn với Caliban và những ai có danh tính của họ từ Lion và Quân đoàn.
Đối với những người có thiện cảm với bài phát biểu của Luther, một chiếc cốc vàng sẽ được trao. Một chiếc cốc bạc dành cho những người có phản ứng kém.
Bằng cách này, lòng trung thành của những người dự tiệc đã được đánh dấu.
Khi Zahariel và những người đồng hành của ông ta đã xong việc - ngoại trừ những người ở bàn đầu, quá gần Asmodeus để bất kỳ cuộc thăm dò tâm linh nào không bị phát hiện - bậc thầy Mystai và các sĩ quan khác rút lui sang một bên, chuyển những chiếc khay cho các người hầu của Aldurukh.
Luther tiếp tục thêm vài phút nữa rồi kết thúc bài phát biểu của mình. Ông ta ra hiệu về phía cửa và nhiều người phục vụ bước vào, mang theo những đĩa thức ăn tươi ngon.
"Hỡi anh em, hãy nhập tiệc và ăn mừng! Chúng ta chờ đợi bình minh và một ngày mới sắp đến. Có những tai họa lớn lao đến với chúng ta nhưng cũng có những niềm hy vọng lớn lao. Chúng ta phải đối mặt với những thử thách này, mỗi thử thách đều được vinh danh khi Ngài ấy đánh giá nó. Vì lưỡi thép của một thanh kiếm chưa được thử thách cho đến khi nó được vung lên, nên khí phách của lòng trung thành của chúng ta sẽ không được biết đến cho đến khi nó được thử thách."
Đại Thủ Lĩnh nhìn Griffayn rồi quay lại với các Space Marines đang tập hợp. "Ở đâu trận chiến diễn ra ác liệt, ở đó lòng trung thành của người chiến binh được chứng minh, và bên cạnh đó, việc đứng vững trên mọi chiến trường chỉ là sự bỏ chạy và ô nhục nếu hắn ta nao núng vào thời điểm đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro