Chương 19 - Một thời khắc định mệnh
Caliban
Các cờ hiệu trên cao xào xạc trong gió. Thông thường, âm thanh sẽ bị át đi bởi tiếng lê bước và tiếng bước chân, tiếng kéo ghế, tiếng thì thầm của cuộc trò chuyện hoặc tiếng rộn ràng chân thành hơn của một bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi. Ngồi một mình chờ đợi Belath, Luther chỉ có thể lắng nghe âm thanh của hội trường.
Các lá cờ kỷ niệm của quân đoàn. Chiến thắng của các Dark Angel. Ông tôn trọng những thành tựu mà họ đại diện, cuối cùng và lớn nhất là lễ kỷ niệm việc phát hiện và quy phục của Caliban. Không phải ngẫu nhiên mà nó được treo ngay trên ngai của Lion, ngay trên đầu của Luther.
Làm thế nào mà ông lại trở nên ghét bỏ lá cờ đó trong những năm gần đây. Không ai có thể biết điều đó, nhưng ông khao khát được đưa tay lên và xé nó thành từng mảnh, nhổ vào những mảnh vụn còn sót lại. Không một ngày nào trôi qua mà ông không mong muốn xóa bỏ ngày đó và mọi thứ nó đã mang lại.
Ký ức đó khiến ông ngoái đầu nhìn về phía chiếc ngai to lớn hơn phía sau. Cửa sổ hoa hồng lớn ở đầu sảnh ném bóng của cái ngai xuống Luther, một sự sắp xếp vô tình nhưng hoàn toàn có tính chất tiên tri.
Vì tất cả những lá cờ đó đều có từ rất lâu trước ông, tuy nhiên chúng đã được treo ở đây để nhắc nhở ông rằng ông là ai và ông đã trở thành cái gì.
Trong suốt cuộc đời mình, Luther đã cảm thấy sức nặng của lịch sử đè nặng trên vai mình. Là con trai của các hiệp sĩ của Hội, số phận của ông là cầm kiếm và súng để bảo vệ người dân của mình. Trách nhiệm và danh dự đã là số phận của ông, ngay từ giây phút đầu tiên ông chào đời với tiếng la hét, được đặt trên những phiến đá lát sân trong khi mẹ ông đang phải đi lao động.
Người ta có thể đã viết sẵn kịch bản cho nó, cuộc đời của các hiệp sĩ và nông nô, cất lên tiếng khóc chào đời đẫm máu cho tất cả mọi người cùng xem, mẹ ông đang khóc vì sung sướng. Những sự kiện như vậy là tiểu sử thường được sáng tác cho những vĩ nhân. Cha ông đã chạy xuống các bậc thang từ bức tường bên trong và ôm chầm lấy ông vào tấm giáp ngực lạnh lẽo.
Môi của vị Đại Thủ Lĩnh cong lên thành một nụ cười mỉa mai. Khoảnh khắc đó được kể với ông, không được nhớ đến - là một phép ẩn dụ cho quá trình trưởng thành của ông. Bằng tình yêu của mẹ và sự lạnh lùng của bố. Không phải ông cảm thấy tiếc cho bản thân chút nào, đó chỉ đơn giản là cuộc sống của một đứa trẻ lớn lên ở Aldurukh.
Và ông biết tốt hơn hết là không nên nán lại với những câu chuyện về số phận. Ông biết quá nhiều đứa trẻ sinh ra trong chuồng ngựa, cầu thang, cạnh bếp lò, có cuộc sống tầm thường hoặc vĩ đại ngang nhau. Nếu ông được sinh ra trong phòng của cha mẹ mình, có bà đỡ và các dược sĩ theo dõi, những thi sĩ sẽ tìm cách biến nó thành một điềm báo về những gì sẽ xảy ra sau này.
Số phận không nợ ông điều gì, đã không làm giảm đi sự trân trọng của ông đối với những gì thiên nhiên và sự nuôi dưỡng đã ban tặng cho ông. Sự ra đời của ông có thể là một điều tốt lành, nhưng những lời dạy của gia đình và sự kế thừa trí óc năng động của mẹ ông đã đóng một vai trò lớn hơn trong việc đưa ông đến với những cơn triều dâng vĩ đại.
Một tay súng tuyệt vời, một kiếm sĩ bậc thầy, những điều này đã giúp Luther sớm được đào tạo. Ông trở thành trung sĩ ở tuổi mười bảy, là người trẻ thứ hai từng có thành tích như vậy. Nhưng cấp trên của ông không chỉ công nhận kỹ năng sử dụng vũ khí của ông. Ông có cách đối xử hiền hoà với mọi người, nói chuyện bình đẳng với thường dân và các bậc trưởng bối. Ông luôn được bằng hữu, cấp trên đánh giá cao và cấp dưới kính trọng. Lẽ tự nhiên là ai cũng mong muốn đi theo sự dẫn dắt của ông, và cũng tự nhiên như vậy khi ông trở thành người lãnh đạo, hiển nhiên như cá bơi sang sông.
Những người khác có thể đã bị cản trở bởi sự đố kỵ hoặc để cho tham vọng của chính họ đi trước diễn biến tự nhiên của vấn đề. Cả hai yếu tố này đều không gây bất lợi cho sự thăng tiến của Luther. Khi Đại Thủ Lĩnh Ocedon qua đời, Luther đã ở độ tuổi - có lẽ ở độ tuổi trẻ hơn - để được coi là đủ trưởng thành cho vai diễn này. Không ai cho rằng điều đó là thái quá, và trong khi một số lập luận ủng hộ các ứng cử viên khác, không ai phản đối việc phong chức của ông.
Thế là bắt đầu một thời kỳ hoàng kim cho Hội Hiệp Sĩ dưới sự chỉ huy của Luther.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ – hay bàn tay của những quyền lực lớn hơn cả sự tình cờ đã thay đổi tất cả điều đó. Một cuộc càn quét trong rừng, một cuộc săn lùng các Quái thú vĩ đại và cuộc gặp gỡ của Luther và cậu thiếu niên hoang dã được Đại Thủ Lĩnh đặt tên là Sư tử rừng xanh.
Lion El'Jonson.
Câu chuyện thường được kể, thường xuyên được tô điểm. Các nhà sử học Imperium đánh dấu đây là thời điểm then chốt trong lịch sử của Caliban, bỏ qua hàng nghìn năm đấu tranh và chiến đấu để sinh tồn trong cái gọi là Đêm Cũ. Hàng trăm năm từ khi thành lập Aldurukh cho đến khi phát hiện ra Lion đều không còn phù hợp dưới ngòi bút của các nhà biên niên sử xu nịnh.
Caliban và Hội đã được thay đổi, đó là điều chắc chắn. Ngay cả bây giờ, sau tất cả những gì đã xảy ra, Luther vẫn còn nhớ nhung khoảng thời gian trong cuộc viễn chinh của chính họ, đẩy lùi sự hoang dã của Caliban, tạo ra một kỷ nguyên mới của Hội.
Ông biết rằng một số người, Astelan và những người cùng sở thích với mình, nghĩ rằng ông ghen tị với những khoảng thời gian đó, khi phải trao quyền lực cho vị Primarch. Không gì có thể hơn được sự thật. Lion có nhiều phẩm chất tuyệt vời, dũng cảm, cao thượng và đáng mến như bất kỳ bề tôi nào mong muốn từ kẻ bề trên. Như những người khác đã vui mừng đi theo Luther, ông cũng vui mừng khi tìm được một người con trai kiêm người anh em có thể làm lu mờ mọi thành tựu trước đó.
Ông ta đứng dậy và nhìn vào chiếc ngai bằng gỗ sơn mài đen, phần lưng cao và rộng được chạm khắc giống như một con Sư Tử, giống như trên tấm giáp ngực của bộ chiến giáp tốt nhất của vị Primarch.
Luther không ghét Lion. Ông không thể, vì ông không bao giờ có thể ghét chính gia đình của mình.
Ánh mắt ông lại chuyển sang các cờ hiệu của Dark Angels.
Tại sao lại là Dark Angel, Luther tự hỏi? Khi họ đã được đổi tên, tại sao Hoàng đế lại thấy phù hợp khi gọi họ là Dark Angel của Ngài? Có phải nó nhằm mục đích đe dọa kẻ thù của Ngài? Có lẽ đó là một trò đùa ở quy mô vũ trụ nào đó mà chỉ có Chủ Nhân của Nhân loại mới hiểu được?
Ông có thể tin vào điều sau. Một cái tên có hai mục đích, thừa nhận nguồn gốc thiên đường của họ trong khi kết án họ vào một tương lai đen tối. Lion tôn thờ Hoàng đế hơn bất kỳ người con nào yêu mến người cha, và đó chính là điểm yếu lớn nhất của ông ta.
Cái ngày Luther gặp Lion không phải là cái ngày mà vị Đại Thủ Lĩnh hối tiếc. Mà là cái ngày mà các chiến binh của Hoàng đế tìm thấy họ, đó là ngày khởi đầu cho tất cả những gì đã xảy ra.
Như thể vũ trụ cũng đang tận hưởng cảm giác hài hước về thời gian, hội trường vang lên tiếng thịch của nắm tay đeo găng trên tấm gỗ nặng. Những người gác cửa mở cánh cổng lớn để Belath bước vào. Belath dừng lại và nhìn quanh các lá cờ hiệu và kỷ vật chiến thắng, lần này hắn nhận thức rõ hơn về chúng so với lần ghé thăm trước.
Luther vẫn đứng trước ghế của mình, cũng đang suy ngẫm về những tiêu chuẩn được trưng bày.
"Xin chào, Chapter Master Belath," Luther tuyên bố, vội vã đi xuống hành lang để gặp. Ông đưa tay ra và Belath bắt tay mà không cần suy nghĩ. "Ta muốn xin lỗi và đền bù cho lầm lỡ của mình trong lần gặp đầu tiên của chúng ta."
"Lầm lỡ gì cơ, thưa Thầy Luther?"
"Lời chào đón nồng nhiệt của ta ngay tại hội trường này. Lẽ ra ta nên đáp ứng yêu cầu của anh về quyền tự quyết một cách nghiêm túc hơn. Đúng như vậy, Caliban đang xôn xao với những câu chuyện về sự trở lại của các anh."
"Tôi không muốn ngài bận tâm thêm về điều đó nữa, thầy Luther ạ. Mối quan tâm cấp bách của tôi là dành cho..."
Belath ngừng lại và quay lại khi cánh cửa mở ra kèm theo những giọng nói lảm nhảm. Khoảng chục người hầu bước vào, mặc quần áo ống, áo chẽn và đeo tạp dề nặng nề, kéo theo những khối xi đánh bóng và xô nước.
"Thật không may," Luther tuyên bố, mặc dù đây là sự sắp đặt từ trước, chứ không phải vận may để đảm bảo rằng những đầy tớ này chỉ đến sau Belath một lúc. "Lại một sự xấu hổ nữa! Hội trường cần được chuẩn bị cho bữa tiệc. Lẽ ra ta nên nhớ và sắp xếp cuộc gặp của chúng ta ở một địa điểm thích hợp hơn."
"Tiệc gì vậy, thưa Thầy Luther?"
"Bữa tiệc danh dự dành cho anh, Chapter Master. Tất nhiên là để vinh danh chiến thắng của anh rồi."
"Tôi không muốn một bữa tiệc. Tôi muốn đón những tân binh, và quay trở lại với Corswain với ba mươi nghìn tân binh."
"Tất nhiên rồi, Belath." Mặc dù ông thấp hơn một Space Marine mười centimet, nhưng Luther vẫn có thể xoay người theo cách ông ta muốn để đi về phía một trong những cánh cửa hông. Cánh cửa rộng mở, ông dẫn vị Chapter Master ra khỏi hội trường.
"Tôi không thể hiểu nổi sự chậm trễ này," Belath tiếp tục khi họ bước xuống một hành lang dài hướng tới bức tường phía tây của tòa thành. "Đã mười một ngày kể từ khi tôi nêu ra nhu cầu của mình. Chắc chắn ngài đã chuẩn bị cho thời điểm này. Một người đa nghi có thể nghĩ rằng ngài đang cố tình trì hoãn chuyến khởi hành của chúng tôi."
"Đã chuẩn bị, vâng. Nhưng mà còn đã sẵn sàng? Điều đó không hoàn toàn giống nhau," Luther thừa nhận với vẻ mặt buồn bã. "Thật không đơn giản khi gom sạch ba mươi ngàn Space Marine và ném họ vào quỹ đạo, như anh đã biết đấy, Chapter Master."
"Việc cung cấp thực phẩm đã diễn ra mà không gặp trở ngại. Tôi không hiểu tại sao chúng tôi vẫn chưa thấy một chiến binh nào trên quỹ đạo."
"Họ đã được huấn luyện cả đời rồi, Belath. Đây là một khoảnh khắc tuyệt vời đối với họ. Nhưng anh phải nhớ rằng họ chưa được qua thực chiến. Họ là lực lượng đồn trú chứ không phải lực lượng tấn công và phản công. Chúng ta phải đảm bảo rằng họ sẵn sàng chiến đấu nhất có thể ngay khi đặt chân lên tàu của anh."
Trong khi nói chuyện, họ đi qua nhiều hành lang và những sảnh nhỏ hơn cho đến khi Luther dẫn họ đến một tu viện nhỏ chạy dọc theo bức tường trong cùng của Angelicasta. Một dãy bậc thang bằng đá dẫn đến thành lũy, hai bên là một thanh ray bằng sắt được rèn giống như hai con rắn quấn vào nhau.
"Ta cũng muốn nhấn mạnh về tầm quan trọng của bữa tiệc này, người anh em," Luther tiếp tục khi ông bước hai bước. Belath theo sát. "Thật phù hợp khi chúng ta tôn vinh sự ra đi của các con trai Caliban bằng một dịp thích hợp."
Từ thành lũy, họ nhìn xuống khu vực huấn luyện phía đông của Aldurukh. Ở đây có một khoảng đất gần như trống trải dài năm kilomet, cho đến Cổng Aster trong bức tường thành. Thông thường, khu vực rộng hai kilometđược sử dụng để mô phỏng chiến trường hoặc tạo trường bắn để luyện tập vũ khí hạng nặng và diễn tập cận chiến áp sát. Các chiến hào tạm bợ đã được san lấp và các boong-ke đã được dỡ bỏ.
Bãi huấn luyện tràn ngập các chiến binh mặc đồ đen. Các biểu ngữ màu xanh lá cây và đỏ, màu sắc của Caliban, và được trang trí bằng các biểu tượng từ cùng một truyền thống tung bay phía trên tiểu đội của họ. Những chiếc xe thiết giáp Rhino trong màu sơn đen bóng loáng đang đậu cạnh mỗi tiểu đội.
"Mười nghìn chiến binh dũng mãnh," Luther tuyên bố với nụ cười toe toét. Ông ta giơ một tay lên và theo hiệu lệnh của ông, các chiến binh đã tập hợp giơ vũ khí lên trong một màn chào mừng thống nhất hoàn hảo. "Một đội quân sẽ phù hợp với Corswain, nhưng mà anh chỉ có thể mang một phần ba bọn họ đến chỗ cậu ta mà thôi, Chapter Master."
"Thật ấn tượng," Belath nói, nhưng vẻ mặt hắn ta rất thận trọng. "Cảnh tượng có lẽ đã từng khuấy động tôi giờ đã trở nên quen thuộc trong ký ức của tôi. Tôi đã từng thấy cả một Quân đoàn tham chiến, thưa Thầy Luther, và không có gì giống như vậy cả. Mười nghìn chiến binh trong một cuộc diễu hành thì thật ấn tượng, nhưng tôi đã chứng kiến cuộc đổ bộ trong đêm của bốn mươi nghìn Dark Angel trong chiến dịch bình định Aurentius 2..." hắn ta thở dài. "Nhưng cảm ơn ngài đã chứng minh rằng đội quân đã sẵn sàng xuất trận trong ngày hôm nay."
Luther đã phải đấu tranh để kìm nén tính khí nóng nảy của mình. Nỗ lực không hề nhỏ đã được bỏ ra để chuẩn bị cho màn trình diễn này, và việc coi thường trắng trợn của Belath chỉ nhằm nhắc nhở vị Đại Thủ Lĩnh về những vinh quang và danh tiếng mà lẽ ra ông ta đã giành được nếu còn ở bên cạnh Lion.
Ông cũng không thể bỏ qua khả năng Belath đang cố tình thờ ơ để khẳng định quyền lực của mình. Suy nghĩ như vậy đã đưa Luther trở lại với ý định ban đầu của mình.
"Như ta đã nói trước đây, ta mong anh sẽ cùng tham dự bữa tiệc khải hoàn, thầy Belath."
"Sự nài ép của ngài thật lãng phí, thầy Luther." Belath nhìn xuống vị Đại Thủ Lĩnh và có sự hối tiếc trong mắt hắn ta. "Khi tôi còn nhỏ, ngài đã là vị anh hùng của tôi, thậm chí còn hơn cả Lion. Tôi không bao giờ có thể trở thành một Primarch, nhưng ngài là tấm gương mà tôi khao khát. Một người đàn ông của Caliban đã vươn lên đỉnh cao quyền lực và vinh quang. Tôi chợt nhận ra rằng ngài đang bị mắc kẹt ở đây, và nếu tôi có đủ khả năng để nói khác, tôi sẽ sẵn lòng giao những chiến binh này cho ngài và gánh lấy gánh nặng bảo vệ của Caliban."
Vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm nghị hơn.
"Nhưng điều đó không thể xảy ra được. Những bữa tiệc của ngài không thể làm tôi mềm lòng, những lời nói tử tế của ngài và..." hắn vẫy tay với các Space Marines vẫn đứng chào, "...buổi biễu diễn của ngài không thể tâng bốc hay lay chuyển tôi. Theo mệnh lệnh của Lion, ngài được chỉ định ở lại thế giới này và không lời nào khác có thể mang ngài ra khỏi nơi đây. Đó là một hình phạt đội lốt danh dự, nhiều người trong chúng ta có thể thấy điều đó ngay từ đầu. Điều đó thậm chí có thể không công bằng, nhưng đó không phải là việc mà chúng ta có thể quyết định, phải không, thưa Thầy Luther?"
"Ngay cả khi anh đề nghị ta chỉ huy cuộc viễn chinh này, ta cũng sẽ không nhận nó," Luther trả lời, nói một cách thành thật - mặc dù ý nghĩa của ông không như Belath sẽ hiểu. Ông để cho sự cứng rắn hòa vào giọng nói của mình. "Ngoài ra, anh phải nhận ra rằng đây không phải là chiến binh của anh. Chưa. Họ là của ta. Họ thuộc về Caliban."
Luther giơ tay để ngăn chặn mọi lời phản đối.
"Tận trong trái tim của họ," Đại Thủ Lĩnh nói thêm. "Quân đoàn và Primarch là những nhân vật xa vời. Nhiều người trong số họ đã sống cả đời không biết gì ngoài sự cô lập này. Bữa tiệc là sự chứng thực của ta. Quyền lực của ta sẽ được chuyển giao cho anh và người của anh. Nếu anh không tham dự, ta sẽ không thể giao những chiến binh này cho anh, vì họ sẽ không chấp nhận anh làm thủ lĩnh của họ."
"Đó là sự bất phục tùng," Belath gầm gừ.
"Ta hy vọng rằng anh sẽ không cảm thấy khó chịu." Luther đã mong đợi rất nhiều điều này từ vị Chapter Master có tư tưởng gần gũi. "Đây không phải là một sự xúc phạm hay đe dọa mà là một giải pháp. Bây giờ anh đứng nhận lời chào của họ bên cạnh ta. Vào buổi sáng khi anh quay trở lại tàu của mình, anh sẽ nhận được các binh lính. Chiếc áo choàng sẽ được trao cho anh."
Đôi mắt của người Space Marine nheo lại và quai hàm nghiến chặt, nhưng hắn ta không nói gì.
"Ta sẽ trao cho anh ba mươi nghìn chiến binh, Chapter Master. Ba mươi ngàn Space Marine. Trong thời điểm hỗn loạn này, một lực lượng như vậy có thể phá vỡ cả một cuộc chiến. Ta tin tưởng giao món vũ khí này cho anh, với niềm tin rằng nó sẽ được dùng cho một kẻ thù thích hợp."
Luther nhìn đội quân chiến binh, giả vờ quay sang u sầu.
"Hơn bất kỳ thế hệ nào trước đây, đây là những đứa em trai bé nhỏ của ta. Ta sẵn sàng giao họ cho anh, nhưng chúng ta đừng làm như một cuộc trao đổi hàng hóa lén lút. Chúng ta hãy đánh dấu dịp này, để biết rằng lịch sử sẽ ghi nhớ sâu sắc ngày này như bao ngày khác trong quá khứ cao quý và tương lai huy hoàng của Caliban. Một bữa tiệc, anh em với anh em, để đánh dấu tất cả những gì chúng ta vẫn chia sẻ, để ăn mừng những chiến thắng trong quá khứ của anh và giúp anh đến được với những chiến thắng mới."
Nụ cười bất ngờ của Luther giống như sức nóng toàn phần của mặt trời, bao trùm và áp đảo tất cả, Belath rạn nứt chỉ sau vài giây. Khi ông ta cười toe toét, người chiến binh đầy sẹo cho đến tận bây giờ vẫn có vẻ ngoài trẻ con như hắn vô thức cúi đầu để tỏ lòng tôn kính vị Đại Thủ Lĩnh.
"Tất nhiên, chúng tôi sẽ ca ngợi tất cả các anh."Luther kết luận. "Các gunship sẽ được gửi đến để đưa các cựu binh của anh xuống Caliban vì bữa tiệc chiến thắng. Một cánh của Angelicasta đã được chỉ định để họ chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay."
Không đợi câu trả lời, Luther ra hiệu cho một nhân vật đứng bên cạnh các Space Marines đang dàn trận bên dưới. Đó là Astelan, đứng dưới hai lá cờ - một lá cờ cá nhân của ông ta từ Quân đoàn, lá còn lại là lá cờ danh dự của Chapter đã được mang ra từ hầm vào sáng hôm nay. Astelan không đưa ra phản ứng trực tiếp nào, nhưng ngay sau đó, các Space Marine hạ vũ khí của họ theo một lệnh không được nghe thấy từ ông ta, quay đầu lại và bắt đầu hành quân chậm về phía cánh cổng phía xa.
Cùng lúc đó, tiếng gầm của gunship vang lên trên đầu và một đội Thunderhawk và Stormbird bắt đầu lao xuống theo hình xoắn ốc đến trạm vận tải cách thành phố một kilomet.
Quay lưng lại với màn trình diễn, sự uy nghi của nó bị hoen ố bởi thái độ thờ ơ của người bạn đồng hành, Luther hướng dẫn Belath đến căn phòng ở đã được dành riêng. Từ đó ông ta bỏ lại vị Chapter Master với sự tham gia siêng năng của các người hầu và nông nô của quân đội Aldurukh.
Sau khi rời khỏi Belath được vài bước, Luther nghe thấy những bước chân khác tiến đến ngay phía sau mình.
"Ngài có nghĩ hắn sẽ đồng ý với quan điểm của chúng ta không?" Lãnh Chúa Cypher hỏi.
"Đó sẽ là mục tiêu của anh vào chiều hôm nay," Luther trả lời mà không nhìn ra xung quanh. "Astelan sẽ hạ gục kẻ đầu tiên trong vòng chín mươi phút. Cho đến lúc đó, hãy dành thời gian với Belath. Hắn là kẻ chủ chốt, dĩ nhiên rồi"
"Và những người khác thì sao?"
"Anh có bảy giờ để nói chuyện với càng nhiều người trong số họ càng tốt. Anh là Lãnh Chúa Cypher. Anh là đại diện cho Hội Hiệp Sĩ. Tất cả họ là người Caliban, hãy nhắc nhở họ rằng Hội Hiệp Sĩ chính là Caliban."
"Tôi đã nhận thức được nhiệm vụ trước mắt của mình, Sar Luther."
Luther đột ngột dừng lại. Ông bắt gặp ánh mắt sau mũ trùm đầu của Lãnh chúa Cypher.
"Anh không đồng tình với việc thuyết phục Belath và người của hắn à?"
"Có vẻ như đó là một sự phức tạp không cần thiết. Khi chúng ta có họ trên Caliban, chúng ta không còn cần yêu cầu sự hợp tác của họ nữa."
"Yêu cầu? Yêu cầu gì?" Luther nhe răng. "Nếu chúng ta chỉ làm những gì được yêu cầu, chúng ta sẽ ngoan ngoãn phục vụ thời gian của mình cho đến khi Hoàng đế, Horus hoặc Lion quay lại đặt chúng ta vào vòng nô lệ một lần nữa. Chúng ta đang làm điều đúng đắn, Lãnh chúa Cypher. Chúng ta mang lại vinh dự cho Hội Hiệp Sĩ, cho Caliban. Nếu không có những giá trị này thì tại sao nó vẫn tồn tại? Đó là lối sống, truyền thống, giá trị của chúng ta mà chúng ta cố gắng bảo vệ."
"Và nếu nhóm chiến binh của Belath không còn chia sẻ những truyền thống và giá trị đó nữa thì sao?"
"Astelan đã nghi ngờ sự cống hiến của ta, mặc dù một cách gián tiếp. Ta không cần điều tương tự từ cố vấn thân cận nhất của mình."
"Thật hiếm khi tôi và gã người Terran đó cùng sự đồng lòng. Có lẽ điều đó đáng lưu ý. Và chúng tôi vẫn chưa có được trả lời, Sar Luther."
"Lời nói thôi cũng chưa đủ," Luther ngắt lời. "Điều quyết định là buộc phải đưa ra quyết định hành động hay không hành động, bất kỳ ai trong chúng ta mới có thể chắc chắn về suy nghĩ và hành động của mình. Ta có thể đưa ra lời đảm bảo nào mà không bị sự nghi ngờ làm cho lung lay?"
"Chỉ cần nói sự thật cho tôi biết thôi, người anh em," Lãnh Chúa Cypher nói, giọng điệu hòa giải. "Nếu Belath không quay sang ủng hộ chính nghĩa của chúng ta, liệu ngài có ra lệnh phải vĩnh viễn dập tắt sự bất đồng quan điểm của hắn hay không?"
"Sự thật? Không có sự khôn ngoan nào ngoại trừ sự thật. Sự thật là vĩnh cửu, nhưng lý tưởng của chúng ta về sự thật có thể thay đổi. Chỉ một chút thành quả đầu tiên của sự khôn ngoan, chỉ một vài mảnh vỡ của chiều cao, chiều rộng và chiều sâu vô biên của sự thật, ta mới có thể thu thập được. Ta không quên rằng vẫn còn những câu hỏi chưa được giải đáp về những gì đã xảy ra ở Northwilds. Hôm nay hãy phục vụ ta nhiều hơn những gì anh đã từng làm, và có lẽ những thắc mắc của ta sẽ biến mất khỏi suy nghĩ của mình."
Lãnh chúa Cypher nhìn người chỉ huy của mình một lúc, có lẽ đang cố gắng đánh giá ý định sâu xa của ông ta. Lời hỏi thăm của hắn đang gặp phải một cái nhìn chằm chằm đầy lạnh lùng.
"Hãy thực hiện nhiệm vụ của mình," Luther nói với hắn ta. "Nếu anh siêng năng, thời gian thử nghiệm có thể bị hoãn lại và tất cả chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn. Nếu ta bị buộc phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, hãy coi việc ta bị như thế là sự thất bại của anh."
Luther quay người và sải bước đi, cảm thấy Cypher đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. Sự thật, vị Đại Thủ Lĩnh tự nhủ, là ngay cả ông cũng không biết liệu mình có thể ra lệnh giết Belath và đồng đội của hắn hay không.
Đó là cây cầu mà ông sẽ phải băng qua - hoặc phải đốt cháy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro