Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 - Những nguyên tắc


Caliban

Astelan tò mò về việc Luther lựa chọn địa điểm để gặp mặt Belath. Luther thường tiến hành công việc của mình từ phòng làm việc riêng của mình, nơi ông ta đã phái Zahariel và Astelan vào đầu ngày hôm đó. Việc ẩn mình khỏi các phòng trưng bày công cộng và hội trường tạo ấn tượng rằng Luther không tìm kiếm sự vĩ đại, mà chỉ là một nhà quản lý đơn giản đang phục vụ cho lợi ích của Caliban cho đến khi Lion quay trở lại.

Thay vì căn phòng nhỏ đó, Luther đã chỉ thị cho vị Đại Sư của mình đưa họ đến Sảnh Decemial, gần cổng Angelicasta. Nó hầu như không được sử dụng ngoại trừ những ngày lễ truyền thống không được tổ chức thường xuyên lắm, trong đó các chiến binh được đề cử của Hội Hiệp Sĩ được công nhận bằng cách mời ngồi vào bàn và dự tiệc với các sĩ quan của họ.

Khi ông ta bước vào, những câu hỏi của Astelan ngay lập tức được giải đáp. Những chiếc bàn đã được dỡ bỏ và những chiếc ghế dài được đặt sang một bên để tạo thành một hành lang dọc theo chiều dài của hành lang. Ở phía xa, chiếc ngai lớn bằng gỗ mun của Lion được đặt trên một bệ gỗ nông. Trước nó, ngay phía bên phải của nó trên sàn đá, có một chiếc ghế nhỏ hơn nhiều.

Luther ngồi đợi trên ghế trong khi vị Chapter Master và các đội trưởng ngồi vào chiếc ghế dài, căng thẳng để chờ người mới đến.

Đó là một đoàn đón tiếp hoàn hảo. Nếu Lion trở lại, tất cả đã sẵn sàng để chào đón sự trở về quê hương của ông ta. Đúng như vậy, khung cảnh bày ra trước mắt Belath là một cảnh tượng của sự kiên nhẫn phục vụ, chờ đợi sự trở lại huy hoàng đó. Như thể Luther luôn ngồi trên chiếc ghế đó, giống như con chó săn trung thành lạc mất chân chủ, ngóng chờ ngày đoàn tụ.

Astelan bước qua ngưỡng cửa giữa hai cánh cửa lớn, cánh cổng làm bằng gỗ từ những cây cổ thụ được chạm khắc hình đôi của Dark Angels - nhân vật tu sĩ có cánh mà một số người cho rằng đại diện cho Hoàng đế khi ông mặc trang phục đó khi lãnh đạo Quân Đoàn Đầu Tiên trong bí mật. Astelan nghi ngờ về điều đó.

Những người khác cho rằng đó là các thiên thần báo tử, và Astelan này hoàn toàn có thể tin tưởng. Một hiện thân của bản chất chiến binh được tạo ra bởi ý chí của Hoàng đế.

Dù ý nghĩa của nó là gì, thì nguồn gốc của nó là từ Quân đoàn chứ không phải Hội Hiệp Sĩ, một trong số ít cạm bẫy của Dark Angels đã tồn tại sau bảy mươi năm qua được người của Luther dần dần duy trì và thay thế.

Bên trong cũng vậy. Những biểu ngữ treo trên trần nhà. Những chiến thắng vinh quang đã tô điểm cho những bức tường. Những chiến tích mang về từ những thế giới bị chinh phục trước khi Caliban được phát hiện.

Một không gian của Quân đoàn, được bảo vệ ở trung tâm Angelicasta giống như một con côn trùng được bảo quản trong hổ phách. Một cái gật đầu hướng tới lòng trung thành đó trong khi xung quanh, về chức danh và thứ bậc, trong lời thề và học thuyết chiến đấu, Hội Hiệp Sĩ về cơ bản đã quay trở lại để thay thế các Dark Angels.

Sự hiện diện của nó mang lại một nhận thức khác. Một cách nguỵ trang được thực hiện bằng cách sắp xếp hội trường đã được cân nhắc từ lâu. Trên thực tế, đủ lâu để Luther đảm bảo rằng bản thân cánh cửa vẫn như một chiếc mặt nạ theo truyền thống của quân đoàn để bất kỳ ai đến gần sẽ nghĩ rằng không có gì thay đổi. Đó là hạt giống mà từ đó Quân đoàn có thể được tái sinh nếu cần thiết, vết tích cuối cùng của lòng trung thành với Terra và đứa con trai siêu phàm của nó được phong làm người cai trị Caliban.

Nó nhắc nhở Astelan rằng Luther đã mong đợi sự trở lại của vị Primarch từ lâu. Làm sao sự chờ đợi như vậy có thể làm tổn hại đến thần kinh và tham vọng của một người đàn ông?

Belath bước vào sau, được Astelan lớn tiếng thông báo. Hắn ta đột ngột dừng lại khi những người ngồi trên ghế đứng dậy với tiếng reo hò và vỗ tay. Hắn ta nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt vừa bối rối vừa vui mừng.

Zahariel nán lại phía sau cánh cửa và không nói gì trong suốt chặng đường còn lại đến Angelicasta. Ông ta lùi lại vài bước khi Astelan ra hiệu cho Belath tiếp tục, hộ tống vị Chapter Master đứng cách một sải chân phía sau.

Luther đứng dậy khỏi chỗ ngồi và giơ tay ra hiệu im lặng. Dường như tình cảm dâng trào đối với đứa con cao quý của Lion vừa trở về đã tắt ngấm.

"Chúng ta hãy bày tỏ lòng biết ơn và tri ân đến người anh hùng đã trở lại của chúng ta!" Đại Thủ Lĩnh tuyên bố. "Đã quá lâu rồi chúng ta không còn được đồng hành cùng những người anh em của mình đang tham gia cuộc Đại Viễn chinh của Hoàng đế. Bây giờ anh ta trở về với chúng ta, chúng ta hãy cùng lắng nghe những câu chuyện chiến tranh mà anh ta mang đến và ca ngợi chiến công của anh ta!"

Lại có một tiếng gầm tán thành và một tràng pháo tay vang lên, khiến Belath sải bước nhanh hơn. Khi đến chỗ Luther ở cuối hành lang, Người Chapter Master trông có vẻ không thoải mái một cách đặc biệt. Astelan quan sát hắn ta thật kỹ, thích thú với sự khó chịu của Belath. Càng khen ngợi nhiều thì Belath càng chùn bước.

"Thưa Thầy Luther," Belath nói trong tiếng ồn ào, "Tôi đã hy vọng sự xuất hiện của tôi sẽ không bị chú ý. Tôi đã cố đánh tiếng trước."

"Anh phải tha thứ cho sự nhiệt tình của các anh em của mình," Luther trả lời, ra hiệu cho các khán giả im lặng thêm lần nữa. Khi họ đã lắng xuống, ông tiếp tục. "Chúng ta buộc phải chia sẻ gián tiếp những việc làm của Quân đoàn, và mong muốn được vinh danh anh."

"Tôi có một tin tức cần được truyền đến ngài," Belath trầm giọng nói. "Tin tức nghiêm trọng về một thiên hà đang có chiến tranh."

"Ta hiểu rồi." Nụ cười của Đại Thủ Lĩnh được thay thế bằng một cái nhìn trang trọng. Ông ta chuyển sự chú ý của mình sang các sĩ quan đang tụ tập. "Người anh em của chúng ta khá choáng ngợp trước những lời tán dương của các anh, thưa các lãnh chúa Caliban. Chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng sự trở lại của anh ta một cách thích hợp và đúng thời điểm, nhưng hiện tại xin vui lòng quay lại nhiệm vụ của mình. Và hãy nhớ, đừng để các chiến binh của các anh sa vào những câu chuyện tầm phào và nhảm nhí. Sẽ có những thông báo sắp được đưa ra, nhưng trong thời gian chờ đợi, họ không được xao lãng việc huấn luyện và công việc hiện tại."

Khi những người chiến binh rời đi, một người trong nhóm của họ tách ra khỏi đám đông - Lãnh chúa Cypher. Luther lại ngồi xuống khi Hộ Vệ Giả đứng ở vai trái của ông. Không có lời nào được đưa ra nhưng Luther không liếc nhìn viên cố vấn của mình lần thứ hai.

"Zahariel, Astelan," ông gọi khi họ quay người định rời đi. "Ta yêu cầu các anh tham dự thêm một thời gian nữa."

"Chỉ thị của tôi là chuyển thông điệp của tôi đến một mình ngài thôi, lãnh chúa Luther," Belath nói, đặc biệt ném cái nhìn giận dữ về phía Zahariel.

"Đây là nơi ta đang chỉ huy, họ là những trung úy đáng tin cậy của ta. Không có gì mà anh sẽ nói với ta mà ta không muốn họ nghe thấy, vì vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian bằng cách biến ta thành sứ giả của anh nữa."

"Không có ý xúc phạm đâu, thưa Thầy Luther," Belath vội nói.

"Không có gì đâu, đó chỉ đơn giản là vấn đề chính đáng thôi, người anh em". Luther nói một cách thân mật. Giọng điệu của ông ta thay đổi ngay lập tức, đôi mắt nheo lại. "Lion còn sống không?"

Trước sự ngạc nhiên của Astelan và Luther xét theo cách diễn đạt của ông ta, Belath không có sẵn câu trả lời. Ông ta nuốt khan và nhìn đi chỗ khác một lúc.

"Chúng tôi tin như vậy."

"Tin?" Luther dựa người vào tay ghế. "Ai tin điều đó?"

"Ngài đã biết được những gì rồi?" Belath hỏi, lảng tránh câu trả lời trực tiếp như trước đó. "Về Horus và cuộc nổi loạn?"

"Vừa đủ," Luther cau mày thừa nhận. "Tin đồn, chỉ có tin đồn. Horus và các con trai của hắn ta đã chống lại Hoàng đế cùng một số Quân đoàn khác. Ta đã không nghe được tin gì rõ ràng kể từ khi những cơn bão warp nhấn chìm tất cả, chỉ là những mảnh vụn nhỏ nhặt của những thứ tự nguyện tìm đến cái thế giới này, nhưng ta cho rằng chúng có liên quan với nhau?"

"Điều đó tôi không thể nói dứt khoát, nhưng nó không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Không chỉ Caliban bị cô lập, mà warp còn đang hỗn loạn theo chiều dài và chiều rộng của thiên hà. Làm thế nào mà nó đáp lại mệnh lệnh của Horus... Sự thật là..." Belath lắc đầu. "Ngày nay có rất ít sự thật được nói ra. Tôi sẽ chỉ kể cho ngài nghe những gì Corswain đã kể hoặc chính tôi đã chứng kiến."

"Corswain?" Lãnh chúa Cypher bước lại gần. "Cái tên nghe quen quen nhưng tôi không thể nhớ ra."

"Một Đội Trưởng của hội Thánh Hiệp Sĩ," Luther nói. "Ta đã gặp cậu ta một thời gian ngắn khi tàu của chúng ta bị Hội Hiệp Sĩ thứ 9 chiếm giữ ở Zaramund. Một chiến binh trẻ, giỏi giang, rất có triển vọng. Một kiếm sĩ xuất sắc."

"Không còn là Thánh Hiệp Sĩ nữa. Bây giờ anh ta là Quản Sự viên của Lion."

"Người thay thế cho vị trí của ta?" Luther nhíu mày sâu hơn và ông ta hếch má mình lên. Sau một lúc, ông ta thả lỏng và gật đầu. "Ta cho rằng điều không thể tránh khỏi, Lion sẽ cần ai đó thay thế vị trí vắng mặt của ta."

"Còn hơn thế nữa, nó đã xảy ra," Belath nói. Hắn đi từ bên này sang bên kia, gom góp suy nghĩ của mình. Ánh mắt của quét qua các Space Marines khác.

"Tình hình thật thảm khốc. Horus đã lên kế hoạch rất tốt cho cuộc nổi dậy của mình. Salamanders và Raven Guard đều đã bị tiêu diệt. Iron Hand... lãnh chúa Gorgon đã chết, bị giết bởi lưỡi kiếm của Fulgrim. Bọn Night Lord, Word Bearer, World Eaters, tất cả bọn chúng đều đứng về phía kẻ phản bội. Các Iron Warriors cũng vậy."

Luther nuốt khan, Zahariel cau mày sâu hơn. Hầu như không thể hình dung được, không thể tin rằng có lẽ Imperium đã sắp sụp đổ đến nơi. Hơn bao giờ hết Caliban và mọi người trên thế giới cần nhìn vào nỗ lực và vận may của chính mình.

"Lion," Astelan nói. Đây là một tin tức đáng kinh ngạc nhưng ông hầu như không thể kiềm chế được sự thiếu kiên nhẫn của mình. "Lion thì sao?"

"Chúng tôi đã chiến đấu với bọn Night Lord ở các khu vực xung quanh Thrasmas. Lion và Kẻ Ám Đêm đánh nhau tới suýt chết." Belath nhăn mặt khi nhớ đến điều đó. "Có quá nhiều điều để nói, quá nhiều trận chiến và những người anh em đã chết. Chúng tôi đã lật ngược thế cờ trước bọn Night Lords trong một cuộc phục kích cuối cùng. Và sau đó Lion phải rời đi."

"Rời đi?" Lần này đến lượt Luther là người không thể kìm nén được sự kích động của mình, trượt mình trên ghế. "Rời đi đâu?"

"Corswain nói với tôi rằng vị Primarch đã nhận được tin tức từ phía đông, bên ngoài những cơn bão. Guilliman tập trung toàn bộ sức lực cho Ultramar. Theo tất cả những gì chúng ta biết, Terra đã rơi vào tay Horus, Hoàng đế đã chết dưới tay con trai ông ta. Vì vậy, một số người tin rằng, có vẻ như Guilliman cũng tham gia chuyện này."

"Anh nói chuyện thật vô lý, Belath," Lãnh chúa Cypher nói. "Hãy nói rõ ràng về những gì đã xảy ra nào."

"Lion đã rời đi, chia đôi Quân đoàn." Belath thở dài khi nhớ lại. "Ông ta đã từ bỏ ý định cứu Terra để đưa Guilliman trở lại con đường chính nghĩa. Ông ta để Corswain phụ trách, nhưng chúng tôi lại gặp khó khăn khi chiến đấu chống lại bọn Death Guard."

"Mortarion cũng đã phản bội rồi à?"

"Tôi không thể xác nhận điều đó. Kẻ thù của chúng tôi gặp là Calas Typhon. Hắn ta gây chiến với Corswain và ba mươi nghìn anh em, hoặc đã làm như vậy khi chúng tôi rời đi."

Luther có vẻ thích thú hơn là ngạc nhiên trước thông tin này. Belath tiếp tục, không để ý đến phản ứng của Đại Thủ Lĩnh.

"Corswain đã cử tôi đi vận chuyển để đưa thêm chiến binh vào chiến dịch. Hai mươi chiếc tàu vận tải, mỗi chiếc đủ lớn để chở 1.500 chiến binh."

"Ba mươi nghìn Space Marines." Astelan gật đầu cảm kích. "Điều đó sẽ khiến bất kỳ cuộc chiến nào có lợi cho anh."

"Sự giúp đỡ của chúng tôi," Lãnh chúa Cypher nói thêm, có lẽ hơi quá nhanh. Belath nhìn Astelan một cách kỳ lạ.

"Các tân binh đã sẵn sàng rồi phải không? Bọn họ đã được huấn luyện và trang bị vũ khí như Lion đã hướng dẫn chưa?"

Luther nói: "Một đội quân hùng mạnh đã sẵn sàng".

"Ngài có vẻ miễn cưỡng, thưa thầy Luther," Belath nói. "Có vấn đề gì à?"

"Ta hy vọng là không," Đại Thủ Lĩnh trả lời. Ông ta đứng dậy, ép viên Chapter Master lùi lại một bước. Ông ta không nói gì trong vài giây, dường như miễn cưỡng nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, đôi mắt ông ta đảo khắp các biểu ngữ và cúp như thể đang tìm kiếm nguồn cảm hứng. "Ta rất muốn tin lời anh, Belath, ta thực sự rất muốn tin như vậy."

"Tôi không hiểu." Belath nhìn Astelan trước tiên và nhanh chóng nhận ra rằng hắn sẽ không nhận được sự hỗ trợ nào từ việc này. Ánh mắt hắn chuyển sang Lãnh chúa Cypher. "Anh đã biết tôi kể từ lần đầu tiên tôi cầm súng. Tại sao anh lại không chịu nói gì?"

Lãnh chúa Cypher không nói gì và để Astelan nói lên suy nghĩ khiến Luther phật ý.

"Có lẽ anh đang nói sự thật, Belath. Ít nhất là một số trong số đó. Horus và nhiều người khác đã phản bội. Quân Đoàn Đầu Tiên có thể đã bị chia cắt. Làm sao chúng tôi biết được anh đang giữ lòng trung thành với ai? Anh có thể đưa ra lời đảm bảo nào rằng đội quân mà bọn tôi phái đi sẽ không bị dẫn vào bẫy và bị tiêu diệt, hoặc tệ hơn?"

"Tệ hơn sao?" Luther nói.

"Phản bội," Astelan lặng lẽ nói. "Tôi không biết có bao nhiêu người đã bị Horus dụ đỗ khỏi Hoàng đế, nhưng rõ ràng con số đó không hề nhỏ. Một số lời hứa có thể thuyết phục ngay cả một đứa con trai của Caliban đi theo một mục đích mới."

"Điều này thật phi lý." Belath quay sang Astelan, chỉ tay buộc tội. "Ông đang muốn giải quyết mối bất hoà cũ với cái giá phải trả là cả Quân đoàn sao!"

"Tôi không có lý do gì để bất hoà sao, Belath?" Astelan nói, nhớ lại những sự kiện vài thập kỷ trước đó. "Không phải anh đã báo cáo với Lion rằng tôi đã không kiểm soát được tình hình ở Byzanthis sao? Anh đổ lỗi cho tôi vì sự can thiệp đẫm máu của chính anh và Lion chỉ ngồi đó lắng nghe."

"Ông nghi ngờ lòng trung thành của tôi à, Merir Astelan?" Những lời đó được thốt ra qua hàm răng nghiến chặt. "Việc không phối hợp của ông không có gì là bí mật ngay cả trước khi tôi được giao nhiệm vụ giám sát ông."

"Chúng ta đều biết lòng trung thành với Lion sẽ được khen thưởng như thế nào mà, phải không?" Astelan gầm gừ, hướng bình luận về phía Zahariel. "Tôi đang rất muốn hỏi người anh em Nemiel, nhưng cậu ta đã không thể trả lời được nữa rồi."

"Astelan nói đúng," Bậc Thầy Mystai nói. "Không có gì chúng ta có thể tin tưởng được ngoài những bức tường thành của Aldurukh. Những lời thề cũ rích là vô nghĩa trong thực tế mới này. Lion có thể đã liên minh với Guilliman và bỏ rơi Terra và chúng ta, hoặc hắn có thể quay trở lại dẫn đầu đội quân của Horus. Chúng ta không thể chắc chắn điều gì cả."

"Chúng ta có thể chắc chắn về Corswain!" Belath tuyên bố, thở hổn hển khi nói như một người đàn ông sắp chết đuối hớp lấy tý dưỡng khí vào phổi. "Có ai trong số các người nghi ngờ trái tim và lòng trung thành của anh ta không?"

Sự im lặng trả lời câu hỏi.

"Chỉ có một cách để chắc chắn." Luther lặng lẽ nói, tiếng vang của cuộc tranh luận mờ dần trong hội trường rộng lớn. Đại Thủ Lĩnh ra hiệu về phía Zahariel rồi nhìn Belath. "Ít nhất chúng ta có thể xác định được điều anh tin là sự thật. Nếu anh sẵn lòng?"

Belath nhìn cựu Librarian với vẻ ghê tởm, chắc chắn đang nhớ lại lần sự xâm nhập tàn bạo trước đó của hắn ta vào tâm trí của mình. Quay lại với Luther, hắn thấy không có sự thỏa hiệp hay chỗ nào để kháng cáo trong cái nhìn chằm chằm của vị Đại Thủ Lĩnh. Môi cong lên khinh bỉ, Belath gật đầu đồng tình.

"Đây là một sự xúc phạm," hắn thì thầm. "Danh dự của tất cả các người đang bị vấy bẩn bởi hành động này, nhưng danh dự của tôi sẽ vẫn trong sáng. Hãy làm những gì mà ngươi phải làm đi, kẻ trộm trí óc."

Zahariel nhìn Luther và nhận được cái gật đầu xác nhận. Lần này ông ta không đặt tay lên Belath mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta, đồng tử trong mắt ông ta rực lên ánh vàng rực rỡ.

"Hãy nghĩ đến Corswain," Bậc Thầy Mystai hướng dẫn. "Mục đích của anh khi đến đây."

Belath bắt gặp ánh mắt của người psyker và trong giây lát, khuôn mặt của Zahariel phản chiếu trong mắt hắn ta. Cơ mặt của vị Chapter Master thả lỏng và vẻ mặt của hắn ta trở nên đờ đẫn trong vài giây.

Sớm hơn nhiều so với dự đoán của Astelan, Zahariel nhắm mắt lại, ánh sáng vàng lấp lánh bên dưới chúng nhanh chóng mờ đi. Khi ông mở mắt ra lần nữa, chúng đã có màu sắc bình thường.

"Tất cả những gì anh ta nói với chúng ta đều là sự thật," Zahariel nói. "Cuộc chiến với bọn Night Lord, sự ra đi của Lion, chiến dịch của Corswain chống lại Calas Typhon. Các chuyến vận chuyển đến từ Terra Nullius, một thế giới không chọn Hoàng đế lẫn Warmaster làm người cai trị."

Thông tin cuối cùng này gần như được thu thập một cách tình cờ, nhưng thật yên tâm khi biết về sự tồn tại của một thế giới khác đang tìm cách tránh xa hai phía của cơn bão đang nhấn chìm cả thiên hà.

Còn có điều gì đó khác, nhưng Zahariel đã kìm lại được trước khi nói ra. Thay vào đó, Bậc Thầy Mystai lùi lại một bước, cúi đầu.

"Hài lòng chưa?" Belath nhổ nước bọt , trừng mắt nhìn Luther. "Có sự sỉ nhục mới nào mà ngài muốn đổ lên đầu tôi nữa không?"

"Ta phải đưa ra lời xin lỗi chân thành nhất, sâu sắc nhất", vị Đại Thủ Lĩnh đáp. Ông ta quỳ một gối xuống trước Belath, cúi đầu ăn năn như một tân tín đồ đang xin chuộc tội cho mình. Ông ta liếc nhìn lãnh chúa Cypher và Astelan, ánh mắt không thể thấy được từ nơi Belath đứng trước Luther.

"Nếu Lion đã chuyển giao quyền lực của mình cho Corswain, thì chúng ta sẽ chú ý đến lời nói của Quản Sự viên đó như thể đó là lời của chính ngài Primarch."

Astelan nhanh chóng xuôi theo cách tiếp cận của vị Đại Thủ Lĩnh.

"Ta sẽ bắt đầu tập hợp quân đội, Chapter Master," Luther nói, giơ nắm đấm lên ngực để chào. "Cuối cùng thì chúng tôi rất vinh dự được gia nhập lại Quân đoàn."

"Ngài nhầm rồi," Belath lên tiếng. Hắn đặt tay lên vai Luther, một cử chỉ tha thứ. Người Chapter Master không nói gì cho đến khi Luther đứng dậy. "Corswain không hủy bỏ mệnh lệnh của Lion. Những tân binh sẽ rời đi dưới sự chỉ huy của tôi. Quyền quản lý Caliban vẫn là nghĩa vụ của ngài, thưa Thầy Luther."

"Tất nhiên là vậy rồi," vị Đại Thủ Lĩnh nói không chút do dự. Ông ta quay về phía những cánh cửa lớn và đưa tay về phía chúng. "Phòng nghỉ đã được chỉ định cho anh"

"Điều đó cũng không cần thiết. Tôi sẽ quay lại tàu của mình để đảm bảo mọi việc đều ổn để tiếp nhận quân đội."

"Tôi sẽ hộ tống..." Astelan bắt đầu, nhưng im lặng trước cái nhìn của Luther.

"Belath có khả năng tìm được phương tiện di chuyển trở lại tàu chiến của mình," Đại Thủ Lĩnh nói. "Chúng ta đã xâm phạm thời gian của anh ta đủ rồi."

"Theo ý muốn của ngài. Tôi sẽ đợi liên lạc từ hạm đội, thầy Belath."

Belath không nói gì, ném cho mỗi người một cái nhìn chua chát khi rời đi. Họ theo dõi cho đến khi cánh cửa đôi đóng lại sau lưng hắn ta.

"Chúng ta nên giết hắn," Astelan nói nhanh.

Zahariel hầu như không nhận thấy sự ra đi của vị Chapter Master, ông ta đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Nhận xét của Astelan đưa ông trở lại hiện tại.

"Tại sao?" Bậc Thầy Mystai nói.

"Một sự phán xét khắc nghiệt, thưa ngài Đại Sư," Lãnh chúa Cypher nói. "Ông nhanh chóng ra lệnh xử tử chỉ vì một lý do nhỏ nhặt."

"Belath đã đúng, thưa ngài Đại Sư," Zahariel nói. "Anh đang để sự căm ghét làm lệch đi khả năng phán đoán của mình."

"Một phân tích thú vị đến từ một người mà chỉ một giờ trước đã cố gắng tách tâm trí của một người đàn ông ra khỏi não hắn ta," Astelan trả lời với một tiếng khịt mũi chế nhạo. "Tại sao anh lại muốn giữ mạng cho hắn ta thế ?"

"Không ai sẽ bị giết cả." Bàn tay của Luther chém vào không khí với một chuyển động chặt chẽ khi lời nói của ông cắt ngang cuộc tranh luận. Đại Thủ Lĩnh cau mày với Astelan và Zahariel trước khi ông ngồi xuống, buộc những người khác phải im lặng chờ đợi trong khi ông đang tập trung suy nghĩ.

"Họ là những chiến hữu của chúng ta. Những con tàu đang ở trên quỹ đạo và chúng ta đang ở dưới đây. Belath là đường dẫn duy nhất của chúng ta lúc này. Hắn ta sẽ có nhiều nhất một đại đội chiến binh đi cùng, đủ để chỉ huy đội tàu của hắn ta, nhưng Corswain sẽ không tránh khỏi cuộc giao tranh. Sau những lần mở rộng gần đây, chúng ta có đủ không gian trong ngục tối cho thêm một vài thực tập sinh nữa, phải không?"

"Chắc chắn rồi," Lãnh chúa Cypher nói. "Chúng ta cũng phải nhớ rằng Belath và hầu hết đồng bọn của hắn đều đến từ Caliban. Họ có thể không phản đối mục tiêu của chúng ta."

"Và chính xác thì mục tiêu của anh là gì?" Astelan hỏi.

"Chúng tôi có thể hỏi ông điều tương tự," Lãnh chúa Cypher phản đối.

Luther tuyên bố: "Mục đích của chúng ta rất rõ ràng. Chúng ta tìm cách đảm bảo sự an toàn và tương lai của Caliban và Hội Hiệp Sĩ."

"Và ngài nghĩ rằng việc ly khai khỏi Imperium là cách để đạt được điều đó sao?" Astelan lắc đầu. "Ngài nghĩ một thế giới có thể làm gì để chống lại cả một thiên hà đầy rẫy kẻ thù?"

Luther nói: "Imperium đã kết thúc rồi. Những lời của Belath đã xác nhận sự nghi ngờ của chúng ta. Ngay cả khi Hoàng đế vẫn còn sống và cai trị, Horus vẫn gây chiến với Imperium. Nó đã tan vỡ từ bên trong. Chúng ta không thể chọn một bên trừ khi chúng ta chắc chắn rằng bên đó sẽ chiến thắng. Nói cho ta biết, Đại Sư, anh có thể bảo đảm hoàng đế sẽ thắng lợi không? Anh không thể, cũng như chúng ta không thể tin tưởng Horus sẽ thắng thế trong cuộc chiến này."

"Cả hai phe đều có thể kiệt sức," lãnh chúa Cypher nói thêm, lùi lại trở về bên vai trái của Luther. "Đại Thủ Lĩnh nói đúng, Caliban phải có đủ mạnh một cách độc lập. Sức mạnh đi vay mượn không phải là sức mạnh gì cả."

"Nếu chúng ta gửi đi ba mươi nghìn chiến binh, chúng ta chỉ còn lại chưa đến một nửa số đó để bảo vệ toàn bộ hệ sao". Astelan chỉ ra. "Chúng ta không thể tuân theo yêu cầu của Corswain và phải duy trì lực lượng cần thiết để bảo vệ thế giới này."

Astelan định tiếp tục nhưng có điều gì đó Zahariel phải tự mình xác nhận. Ông ta giơ tay lên và Đại Sư dừng lại để cho Zahariel lên tiếng.

"Điều quan trọng là tất cả chúng ta đều hiểu một điều và đoàn kết vì mục đích này, ngay cả khi ý kiến ​​của chúng ta khác nhau về các vấn đề khác. Có ai trong chúng ta không sẵn lòng phá bỏ lời thề với Lion không? Có phải chúng ta đều đồng tình rằng vị Primarch không còn xứng đáng với lòng trung thành của chúng ta nữa hay không?"

Câu hỏi lơ lửng trong không khí trong vài giây. Astelan là người đầu tiên trả lời nó.

"Có cần tôi thực sự nói rõ thêm lần nữa không? Tôi không nợ Lion cái gì cả."

"Mỗi chúng ta đều đã bị ông ta đối xử bất công, người mà chúng ta coi là người anh em vĩ đại nhất của mình". Luther chậm rãi nói "Dù trực tiếp hay do sự vắng mặt của ông ta, tất cả chúng ta đều phải chịu sự trừng phạt quá đáng của ông ta. Ta cũng muốn nói điều này, và điều này cũng quan trọng không kém, chúng ta không thể là Dark Angels được nữa. Bọn họ là vũ khí của Terra, con trai của Lion."

"Hội Hiệp Sĩ đã được khôi phục về mọi mặt ngoại trừ tên, nó có gì khác biệt?" Astelan nói.

"Một sự khác biệt lớn," Lãnh Chúa Cypher trả lời. "Hội Hiệp Sĩ phải tự đứng độc lập. Nếu chúng ta không phải là Dark Angels, thì bọn họ là người ngoài cuộc. Kẻ thù."

Những lời này làm nặng nề suy nghĩ của Zahariel. Quay lưng lại với Lion, kẻ đã trục xuất ông khỏi cuộc đại viễn chinh và giết chết em họ của ông là một chuyện. Việc từ chối Quân đoàn đã dạy ông cách khai thác sức mạnh của mình, biến ông thành chiến binh như hiện tại lại là một vấn đề khác.

Rồi ông nhớ đến linh hồn của Caliban, bị phủ nhận và xiềng xích bởi chính những học thuyết và giáo điều đó. Để phục vụ mục đích cao cả hơn này, Zahariel phải thoát khỏi mọi lòng trung thành khác. Suy nghĩ quan trọng nhất của ông là bảo tồn Caliban và giải phóng sức mạnh chứa đựng trong lõi hành tinh. Các Dark Angels không tham gia vào một nhiệm vụ như vậy.

"Tôi là Chủ nhân của Mystai, bề tôi của Hội Hiệp Sĩ," Zahariel tuyên bố. Ông giơ nắm đấm lên. "Ngài là Đại Thủ Lĩnh."

Lãnh chúa Cypher im lặng làm theo. Luther đứng dậy và làm như vậy. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Astelan. Chiến binh người Terra nhìn từng người một lúc, người ngoài cuộc. Ông mỉm cười giơ nắm đấm lên chào.

"Tôi đã phục vụ nhiều chủ nhân dưới nhiều cái tên. Trên hết, tôi là Thiên thần của cái chết. Bây giờ tôi khoác lên mình chiếc áo choàng của Đại Sư của Hội Hiệp Sĩ. Tôi tuân theo mệnh lệnh của ngài, Sar Luther."

Tất cả họ đều chấp nhận dịp này trong sự im lặng trầm ngâm, lời chào của họ nói lên nhiều điều hơn những lời nói có thể được truyền tải. Cuối cùng Luther hạ nắm tay và ngồi xuống.

"Cho dù cuộc chiến đang có lợi cho Hoàng đế hay không, những cơn bão trong warp này sẽ không kéo dài mãi mãi. Cần phải chuẩn bị, thực hiện các biện pháp đề phòng và thi hành chúng."

"Con đường ngài đã chọn có thể có nhiều đồng minh, nhưng có rất ít bạn bè", Astelan cảnh báo. "Nó chắc chắn sẽ tạo ra kẻ thù. Điều ngài đang tìm kiếm, sự bảo vệ của Caliban, phải lớn hơn bất kỳ sự cân nhắc nào khác. Còn điều gì cần cân nhắc nữa không, thưa Đại Thủ Lĩnh. Ngài có sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết không?"

Rõ ràng là Astelan đang ám chỉ điều gì đó. Luther không nói gì, nhưng Cypher nói nhỏ, hầu như không nghe thấy gì từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu của ông ta.

"Bất kể ai thắng cuộc chiến, bọn họ cũng sẽ đến đây. Khi tìm kiếm sự độc lập khỏi cả hai, chúng ta gây nguy hiểm cho điều mà chúng ta mong muốn - sự bảo vệ của Caliban."

"Caliban phải được tự do," Zahariel trả lời. "Sự bảo vệ được bố thí bởi sự phục tùng kẻ khác chỉ là ảo tưởng, những bức tường không phải để ngăn cản những kẻ xâm lược mà chỉ để giữ tù nhân bên trong."

Luther cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, đôi mắt nhìn về phía xa, lời nói bình tĩnh nhưng kiên quyết.

"Ta sợ những gì ở bên trong mình hơn là những gì đến từ bên ngoài. Nhưng nếu những nguyên tắc của ta là chính đáng thì bất kỳ hành động nào bắt nguồn từ những nguyên tắc đó đều phải có đạo đức."

Chiếc chìa khóa dễ dàng trượt vào ổ với một tiếng tách kim loại đầy thỏa mãn, khớp hoàn hảo ngay cả khi cả hai đã được tạo ra hàng thế kỷ. Bản thân chiếc ổ khóa và cánh cửa chứa nó chỉ được nhìn thấy trong lần nhìn thứ hai của Zahariel - bất kỳ cư dân không có năng khiếu nào của Angelicasta sẽ thờ ơ khi đi ngang qua bức tường ốp gỗ trải dài không có gì nổi bật này.

Đã được đảm bảo bởi linh cảm của mình rằng không có kẻ xâm nhập nào đủ gần để chứng kiến hành động đó, Bậc thầy Mystai đẩy cánh cửa bằng một bàn tay đeo găng, cánh cửa lặng lẽ mở ra trên những bản lề đối trọng tuyệt đẹp. Sự chính xác trong việc xây dựng căn phòng là điều mang lại cho ông cảm giác hài lòng sâu sắc. Nó cho ông biết về một tâm trí luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Người thiết kế ra nó đã nhận thức được hậu quả của những sai lệch nhỏ nhất so với các thông số được xác định nghiêm ngặt về sự an toàn chấp nhận được.

Tâm trí của một psyker.

Những Mystai còn lại theo Zahariel vào trong phòng, họ đi dép lê. Sàn nhà là một khối đá granit gần như một màu đen. Hình bên trong là các biểu tượng màu vàng và các mẫu đa giác lục giác. Các bức tường bằng đá cẩm thạch, phủ một lớp chì có hình dạng phức tạp.

Các Mystai chiếm vị trí ở các điểm chính của biểu tượng hexagram, mỗi điểm một ở mỗi đường của ngôi sao, Zahariel ở vùng trung tâm.

Đối với những giác quan đã được đánh thức của Zahariel, linh hồn của Caliban đã tấn công vào hàng phòng thủ tâm linh vốn bị giữ vững như một vùng biển bị vách đá ngăn cản. Phía trên, như thể căn phòng đã được mở ra bầu trời nhờ những dấu hiệu trên sàn, warp cuộn tròn và bốc cháy, cơn bão đã bao vây nó đang hoành hành dữ dội. Cả hai không bao giờ gặp nhau, đó chính là mục đích và thiết kế của căn phòng.

Một nơi tôn nghiêm, nơi Mystai có thể nghiên cứu, thực hành và rèn luyện sức mạnh của mình, theo dõi sự biến đổi, khai thác năng lượng của nó mà không cần đến Caliban.

Không có tiếng gọi của Ouroboros vang vọng bên tai họ.

Zahariel có thể nghe thấy nó, một bài hát tinh tế của cuộc sống và vẻ đẹp, chạm đến nỗi u sầu của sự cô lập và cô đơn. Một bài hát mùa thu, sợ mùa đông tới, nhớ những ngày hè dài.

Căn phòng này là nơi tụ họp, không phải dành cho những psyker, mà dành cho quyền lực. Các dấu hiệu tinh chỉnh năng lượng warp thấm qua căn phòng. Với cơn đói của Caliban, nó có thể được khai thác mà không cần hai nguồn năng lượng kết hợp với nhau.

Từ lâu Caliban đã khao khát sự kết nối này. Ouroboros đã dành một cuộc đời bất tử để tìm kiếm sự đoàn tụ với vương quốc mà nó đã bị đánh cắp. Bí mật đã ở đây từ lâu, ẩn sau những bức tường đá và biểu tượng bằng chì. Một căn hầm, không thể xuyên thủng từ bên ngoài.

Zahariel mở mang trí óc, giải phóng mảnh Ouroboros mà ông mang theo.

Mùa xuân sẽ lại đến với Caliban.

Giống như một hạt giống, tàn dư tâm linh đã bén rễ, lan rộng vào tâm trí của các Mystai khác. Lúc đầu họ kháng cự, Zahariel cũng vậy. Nỗi sợ hãi nguyên thủy và không thể phá vỡ của con người bùng lên. Nhưng Ouroboros ăn trực tiếp năng lượng từ warp, uống sâu thứ sức mạnh đã từ chối nó quá lâu. Những biện pháp phòng thủ được dựng lên bởi những giáo lý thô thiển của Israfael và đồng loại của ông ta không thể sánh được với ý chí của Caliban.

Nhanh chóng, hết người này đến người khác, các Mystai tiếp nhận sức mạnh của Caliban, mở rộng tầm mắt và suy nghĩ về sự hùng vĩ của thế giới của họ. Có một thoáng phản kháng thoáng qua, một phản xạ vô thức của Vassago.

Lớn dần bên trong hàng rào, Ouroboros phát huy sức mạnh của mình. Chì trên tường bắt đầu tan chảy, chảy ra từ các rãnh khắc, dấu vết của các chữ rune trên rào chắn bốc hơi khi sức mạnh tâm linh tấn công nó từ trong ra ngoài.

Vì vách đá cuối cùng phải sụp đổ dưới sự gặm nhấm liên tục của biển, nên các biểu tượng bảo vệ không thành công, sức mạnh của Caliban chảy vào lỗ thủng.

Zahariel cười lớn khi năng lượng truyền vào cơ thể mình. Các đệ tử của ông ấy cười to cùng ông ấy.

"Các anh em," ông nói với họ, mở to đôi mắt tỏa ánh sáng xanh ngọc lục bảo.

"Bây giờ các cậu đang cùng chia sẻ tầm nhìn với tôi, mục tiêu của tôi."

"Ý chí của Caliban sẽ được thi hành," họ đồng thanh trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro