Chương 14 - Những dấu vết
Ultramar
Đoạn đường thả quân vừa chạm xuống tuyết thì Lion đã sải những bước dài lao xuống, từ bóng tối u ám bên trong Stormbird bước ra ánh mặt trời mùa đông nhợt nhạt. Ánh sáng giữa trưa lấp lánh từ những đợt tuyết đầu mùa trên các đỉnh núi Illyrian ở phía bắc và phía tây.
Holguin theo sau, cùng với một số Bậc Thầy và Thánh Hiệp Sĩ của Deathwing. Lion biết ơn sự im lặng của cấp dưới khi đứng khoanh tay chờ người anh em của mình đến.
Trong một trận bão tuyết do đôi cánh của nó bị thu hẹp, chiếc ornithopter của Guilliman đã lao xuống sườn núi. Nó gần như im lặng, được cung cấp năng lượng bởi các lõi nguyên tử xếp chồng lên nhau, một bóng ma trắng xanh giữa làn tuyết bị xáo trộn. Thủy lực rên rỉ khi chân hạ cánh mở rộng. Chiếc máy bay ổn định với tất cả vẻ duyên dáng của một con bướm, tuyết kêu lạo xạo dưới sức nặng của nó.
"Tại sao ngài ấy không ngồi trong một chiếc Stormbird nhỉ?" Barzareon, Thánh Hiệp Sĩ của Hội Hiệp Sĩ thứ 31 nói. "Con bọ bay đó trông như thể sẽ bị một cơn gió mạnh quật ngã xuống vậy."
"Trong khi ta đang giữ chức vụ Lãnh Chúa Hộ Quốc , Lãnh chúa Guilliman tin rằng phương tiện vận tải dân sự phù hợp hơn với vai trò của cậu ấy," ông Lion trả lời. Dù nghi ngờ về sự tin tưởng của Guilliman dành cho mình khi muốn phát động cuộc săn lùng Curze, ông sẽ không để người của mình nói xấu một thành viên của Imperial Triumvirate. "Đó là một chiến binh cao quý sẵn sàng tra kiếm vào vỏ."
"Tất nhiên rồi, thưa Ngài," Barzareon nói.
Guilliman xuất hiện từ phía cửa mở của tàu con thoi, hai người chiến binh vây quanh. Người đầu tiên Lion biết rõ, Drakus Gorod, Đội Trưởng của Invictarus, mặc giáp Cataphractus Terminator màu xanh lam được trang trí bằng đá cẩm thạch trắng bóng và vàng. Người còn lại thì bí ẩn hơn - Valentus Dolor, Tetrarch of Occluda. Hắn ta là một chiến binh có hình dáng khổng lồ, thậm chí ngang hàng với một vị Primarch, giáp của hắn ta được trang trí công phu, được chế tạo bởi những nghệ nhân giỏi nhất, sơn màu trắng với các đường viền màu xanh lam, trái với màu sơn tiêu chuẩn của Quân đoàn XIII.
"Các ngươi có thể nhìn rõ ta từ vị trí này," Guilliman tuyên bố, giơ tay ra hiệu dừng lại. "Các ngươi không liên quan tới chuyện này."
Chỉ sau một lúc, Lion mới nhận ra những lời đó đang nói đến những chiến binh mặc giáp xám đang lẩn khuất trước cửa mở của chiếc ornithopter. Các Space Wolves, đang thực hiện một nhiệm vụ tự chỉ định là canh gác Guilliman. Chính xác là vì điều gì, Lion không còn chắc chắn nữa. Sự thành lập của Imperium Secundus đã bắt đầu. Những gì Quân đoàn VI nghĩ về nó đã trở nên không còn quan trọng. Ông đoán là một nhóm giám sát khác đang lùng sục khắp thiên hà để tìm ông. Việc Tuchulcha nhanh chóng vượt qua cơn bão Ruinstorm đã khiến họ mất đi cơ hội tìm thấy Lion.
Nếu họ gặp Corswain và phần còn lại của Quân Đoàn Đầu Tiên, họ sẽ nhận được rất ít sự dễ dãi.
"Tại sao chúng ta lại ở đây, Lãnh Chúa Hộ Quốc?" Guilliman hỏi, băng qua vùng tuyết đầy bùn.
"Để xem cái này."
Lion vẫy tay về phía tòa nhà hình khối cách con dốc hai trăm mét. Nó cao hai tầng, nền bê tông cốt thép nhô ra thành một khối vững chắc từ sườn núi. Một cột tháp cao trải dài từ một phía của một trạm thông tin, đỉnh của nó được trang bị các đĩa phát và thu sóng vox.
"Một trạm chuyển tiếp liên lạc," Guilliman nói, đi cùng Lion khi ông bắt đầu lên con dốc. Họ tới một con đường mòn màu đen chạy ngoằn ngoèo lên núi. Họ sải bước băng qua nó và leo lên tảng đá. "Chính xác là Trạm 58. Một hệ thống dự phòng trong trường hợp mất bộ chuyển tiếp trên quỹ đạo."
"Nó đã bị tấn công," Lion nói khi họ lại đến con đường và lần này đi theo nó đến cánh cửa nhỏ bên hông tòa nhà thông tin liên lạc. "Liên lạc đã bị mất ngày hôm qua, ngay sau nửa đêm."
Guilliman không nói gì khi Lion dừng lại và nhìn vào trong, cánh cửa quá nhỏ để ông có thể bước vào với bất kỳ vẻ trang nghiêm nào. Bên trong, tòa nhà được chia thành hai tầng, tầng dưới cùng chứa đầy máy phát điện nguyên tử đang kêu rừ rừ và bảng điều khiển liên lạc. Ở tầng trên, trên gác lửng nhìn ra máy móc, ba chiếc giường tầng và một dãy tủ đựng đồ có thể chứa được ca làm việc của sáu người.
Trạm này không có người và không có bất kỳ bằng chứng nào về bạo lực - không một vỏ đạn đã qua sử dụng hay dấu đạn las nào làm hoen ố cơ sở được bảo trì hoàn hảo này.
Ông cảm thấy Guilliman đứng sát bên vai mình và tránh sang một bên. Vị Primarch của Ultramarines quỳ xuống và thò đầu vào.
"Tại sao anh cho rằng đây là một vụ tấn công?" Lãnh Chúa Giám Quốc hỏi khi lùi lại.
Lion gật đầu với Holguin, và thủ lĩnh của Deathwing chui qua cánh cửa một cách cẩn thận nhất có thể. Cầu thang được làm bằng bê tông cốt thép giống như phần móng và chịu được trọng lượng của hắn khi hắn bước ba bước lên cầu thang.
"Đây," Holguin nói, mở chiếc tủ đầu tiên trong số sáu tủ đựng đồ.
Bên trong là thi thể đầy máu của một người phụ nữ, quần áo rách rưới trên cơ thể rách rưới. Gore vuốt tóc và vuốt lên khuôn mặt của cô ta, trông như không bị ảnh hưởng gì từ khoảng cách này. Cô bị ghim vào phía sau tủ bằng một thanh kim loại mỏng.
Holguin mở các tủ đựng đồ khác, trưng ra ba người phụ nữ và hai người đàn ông khác của ca trực trước. Tất cả đều bị treo lên và trưng bày giống nhau, khuôn mặt của họ không hề có dấu hiệu đau đớn hay kinh hoàng mà họ chắc hẳn đã cảm thấy.
Không nói gì, Holguin quay đầu người đàn ông ở tủ đựng đồ cuối cùng và dùng ngón tay cái vén mí mắt lên. Hốc mắt trong trống rỗng.
"Bọn họ đều đã bị móc mắt," viên trung úy được bầu chọn tuyên bố.
"Đây chắc chắn là việc làm của Curze," Lion nói khi Holguin quay lại.
"Ai đã tìm thấy mấy thi thể này?" Guilliman hỏi. "Những người khác đâu rồi?"
"Tôi đã đến đây trước đó, Lãnh chúa Guilliman," Holguin nói. "Các thành viên của ca trực trước đã được xác định và bị giam giữ, cũng như các thành viên của ca thứ ba, sẽ đến hạn trong ba giờ nữa. Chúng tôi đã bảo đảm an ninh cho khu vực khi sứ thần của chúng tôi cảnh báo chúng tôi về việc trung tâm điều khiển liên tục yêu cầu cung cấp nhật ký bảo trì cho trạm này."
"Người của anh đã chặn được một đường truyền được mã hóa?" Dolor nói. "Anh đang nghe kênh liên lạc dân sự bằng quyền gì? Và lẽ ra anh nên báo cho Đội vệ binh Praecental trước khi bắt giữ bất cứ ai."
""Chúng tôi" là ai?" Guilliman hỏi. "Ai là người bảo vệ khu vực này?"
"Những chiến binh của tôi," Lion trả lời. Ông chuyển sự chú ý sang Dolor. "Bọn ta đang lắng nghe thông tin liên lạc của người dân vì có nhiều khả năng sẽ tìm thấy những dấu hiệu về sự hiện diện của Curze trong cuộc trò chuyện của họ. Các cuộc gọi dân sự buôn chuyện nhiều hơn đấy tetrarch à. Họ trao đổi những tin đồn, những chuyện kỳ lạ. Những câu chuyện ma. Đây là những dấu chân trên tuyết sẽ dẫn chúng ta tới Curze. Ta không có quyền làm như vậy - nhưng với tư cách là Lãnh Chúa Hộ Quốc , đó là nghĩa vụ của ta." Ông nhún vai.
"Đối với Đội cận vệ Praecental, họ đã chứng tỏ mình không có khả năng đảm bảo an ninh cho bất kỳ khu vực nào, ngay cả Pháo đài Hera."
"Một dấu chân lớn đẫm máu," Gorod lẩm bẩm.
"Cái gì vậy?" Lion hỏi, chuyển toàn bộ sự chú ý của mình về phía chỉ huy của đội cận vệ Invictus. Bất chấp tuổi tác và thể trạng của mình, Gorod không thể không nao núng.
"Tại sao Curze lại để lại bằng chứng rõ ràng như vậy?" Guilliman xen vào. "Anh từng nói về những con đường mỏng như tờ giấy dẫn chúng ta tới chỗ hắn ta, nhưng lại khẳng định hắn ta đã để lại sáu xác chết được trưng bày."
"Bị mù, trong một trạm phát vox ," Lion chỉ ra. "Cậu không nghĩ rằng sẽ có một tin nhắn ở đây đó sao? Hắn ta đang dụ dỗ chúng ta, hãy chắc chắn về điều đó."
"Có một lời giải thích khác, thưa Lãnh Chúa Hộ Quốc, Lãnh Chúa Giám Quốc," Dolor đánh bạo. "Chúng ta đang ở Illyrium. Nơi mà những người thô lỗ gọi là "đất nước của quân kẻ cướp". Có những bộ tộc ở đây đã tranh chấp với nhau hàng thiên niên kỷ. Theo tất cả những gì chúng tôi biết, những công nhân này đã đứng về phía sai trái với ham muốn trả thù, hoặc bị những người bất đồng chính kiến ở Illyrian nhắm đến."
"Anh nghĩ họ bị giết vì mối thù vùng cao?" Holguin nói. "Họ bị chọc mù mắt và ghim vào tủ đựng đồ của họ bởi những người hàng xóm giận dữ đang bỏ trốn? Mà không có lấy một giọt máu nào còn sót lại ở nơi khác?"
"Bọn người này là những kẻ man rợ," Gorod nói thêm. "Họ làm đủ thứ điều xấu với nhau. Chiến thuật đe dọa. Thậm chí có thể là một yếu tố tội phạm thông thường. Còn có khả năng là những kẻ buôn lậu đôi khi sử dụng các trạm liên lạc này. Có lẽ những người ở trạm này đã bất hợp tác."
"Illyrium luôn là nơi chứa chấp các phần tử vô luật pháp," Guilliman nói với thái độ hối lỗi. "Thông tin quan trọng truyền qua những ngọn núi này, các trạm cung cấp cho họ một điểm truy cập cơ học vào mạng thông tin. Về mặt lý thuyết, họ sẽ dễ dàng bẻ khóa các mật mã trên mặt đất hơn bằng cách truy cập các tín hiệu theo cách thủ công."
"Bọn buôn lậu? Những tên tội phạm thông thường?" Lion không thể tin vào những gì mình đang nghe và cố gắng kiểm soát những lời nhận xét cay nghiệt đang dồn về phía lưỡi mình. Ông thở sâu. Cái lạnh của không khí miền núi xuyên qua lỗ mũi xòe ra đã xóa tan suy nghĩ của ông.
"Có thể là những người bất đồng chính kiến chống lại Imperium," Guilliman thừa nhận. "Có một lịch sử lâu dài và khó chịu giữa Illyrium và Civitas."
"Nếu đúng như vậy thì dù là Curze hay không, chúng ta cũng phải giải quyết vấn đề này," Lion nhấn mạnh.
"Đó là vấn đề của lực lượng dân quân hoặc Đội vệ binh Praecental nếu anh có thắc mắc gì." Guilliman đặt tay lên cánh tay của Lion. "Macragge có cách riêng của mình. Hãy để chúng tôi giải quyết nó."
"Giải quyết nó à?" Vị Primarch của Dark Angels hất cánh tay của người anh em mình. Ông liếc nhìn Holguin, ánh mắt ra lệnh cho viên trung úy được bầu rút lui. Guilliman hiểu ý ông và phái thuộc hạ của mình đi ra ngoài.
"Hãy tự tin mà nói đi, người anh em," Lãnh Chúa Giám Quốc nói.
"Thật không tốt nếu chúng ta bất đồng quan điểm với các cấp thấp hơn, em trai," Lion hạ giọng nói. "Tôi không thể để vấn đề này cho cậu giải quyết. Lẽ ra cậu phải giải quyết nó rồi, trong những năm tháng chưa xảy ra nội chiến. Cậu đã nghĩ đến việc xoa dịu bọn họ phải không? Nếu cậu coi người Illyrian là bạn của mình thì họ sẽ không còn là kẻ thù của cậu nữa chăng?"
"Tôi thích ngoại giao hòa bình hơn."
"Đó chính là sự xa xỉ trong sự giáo dục của cậu. Tôi lớn lên trong cảnh bị săn đuổi bởi lũ quái vật trong một khu rừng bị bóng tối bao vây. Khi một con quái thú khổng lồ tới cướp bóc, các chiến binh trong pháo đài sẽ không tìm cách thỏa thuận với nó, họ không cưỡi ngựa ra ngoài và yêu cầu nó thấu hiểu cảm xúc của họ. Họ lên đường với ngọn giáo và thanh kiếm năng lượng, cùng với tất cả sự dũng cảm và lòng quyết tâm mà họ có được. Họ săn lùng con quái thú và chém nó cho đến khi nó chết, hoặc là họ chết."
"Anh không còn ở Caliban nữa," Guilliman lắc đầu cảnh báo. "Đây là những con người mà anh đang nói đến, không phải quái vật."
"Có một kẻ thì không," Lion đảm bảo với cậu ta. "Hắn thực sự là một con quái vật. Tôi sẽ bắt hắn và chém hắn, hắn sẽ không còn gây rắc rối cho chúng ta nữa. Cậu có tìm cách cản trở tôi không?"
Guilliman lùi lại, khoanh tay trước ngực. Ông suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Tôi sẽ chỉ đưa ra lời khuyên và lý do, không bao giờ phản đối mạnh mẽ. Anh nói đúng, anh có quyền hành động như anh đang làm và tôi không có cơ sở để ngăn cản anh. Hãy nhớ rằng sự xuất sắc trong chính phủ không được đo bằng số lượng quyền lực mà anh nắm giữ và luật pháp anh tạo ra, mà bằng số lượng anh không phải sử dụng. Một xã hội công bằng không đòi hỏi sự trừng phạt như vậy."
"Cậu luôn là người có lý lẽ, Roboute," Lion nói. "Còn tôi là sinh vật của rừng xanh."
Ông trở lại chiếc Stormbird. Suy nghĩ tiếp theo của ông không nói thành lời.
"Đó là lý do tại sao tôi sẽ luôn mạnh mẽ hơn cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro