Chương 12 - Luật lệ của Lion
Ultramar
"Cậu vẫn còn khúc mắc đúng không, em trai."
Lion nói điều đó không một chút nghi vấn và biết Guilliman sẽ phải trả lời ngài khi hai người họ bước đi trên một ban công dài ở phía nam của Pháo đài Hera. Cách họ ba mươi mét, một đại đội Vệ binh Praecental tiến về phía Porta Hera, tiếng bước chân của họ phát ra đồng loạt.
Trời đã gần tối, một ngày dành cho những cuộc thảo luận kéo dài về Imperium, Sotha và việc chuẩn bị cho tuyên bố của Legatus Militant sẽ đình chỉ chính quyền dân sự của Macragge và trao quyền hành pháp cho Imperial Triumvirate.
"KHÔNG. Tôi có những nỗi sợ hãi, người anh em à. Những nỗi sợ hãi sâu sắc."
Lion dừng lại và nhìn về phía nam qua Macragge Civitas. Thành phố lấp lánh với hàng nghìn ánh đèn khi hoàng hôn buông xuống, và xa hơn nữa ngài ta có thể nhìn thấy những chùm tia plasma màu xanh lam bay lên từ bãi đáp. Ngài có thể ngửi thấy mùi muối giữa khói xe cộ và con người khi gió từ biển thổi vào. Sự im lặng của Lion như lời mời Guilliman tiếp tục.
"Mọi hành động đều tạo ra một hậu quả. Anh có nghĩ rằng Curze muốn chúng ta nắm quyền tuyệt đối không? Hắn ta tiến hành một cuộc chiến khác với chúng ta, vì những mục tiêu mà chúng ta không thể đoán trước được."
"Hắn thật điên rồ, tấn công mù quáng vào bất kỳ mục tiêu nào. Một con thú bị thương và điên loạn đang cố gắng tự bảo vệ mình."
"Anh cũng đã nghe lời kể của Sanguinius như tôi rồi, người anh em. Sự điên loạn của Curze phải có hồi kết. Hắn đang tìm kiếm sự biện minh, để khẳng định, để trả thù. Anh đang tạo cho hắn cơ hội đó."
Lion nghĩ về điều này, biết rằng mình nợ người anh em của mình sự lịch sự và sự quan tâm đúng mực.
"Phương án khác là để hắn tàn phá khắp Macragge. Tàn phá khắp Imperium. Tân Hoàng đế của chúng ta đã nói rõ. Hắn phải bị ngăn chặn."
"Đó không phải là điều anh ấy nói," Guilliman phản đối, thở dài và quay đi, tựa lưng vào tảng đá nhợt nhạt của lan can. "Việc áp dụng các biện pháp an ninh thực dụng nhiều hơn sẽ mang lại những hậu quả mà lý thuyết không thể đoán trước được."
"Chẳng hạn như?"
"Anh đang yêu cầu Quân đoàn của tôi đứng lên chống lại người dân của chính họ. Đây là Macragge, thế giới của Ultramarines. Nhiều chiến binh của tôi có mối quan hệ ở đây. Quan hệ gia đình. Chúng tôi không bao giờ có ý định cai trị trực tiếp. Anh phải hiểu xung đột tiềm ẩn mà điều này sẽ tạo ra."
"Hậu quả không lường trước được, chỉ thế thôi, em trai ạ. Curze sẽ mang đến sự hủy hoại nào nếu chúng ta không ngăn chặn hắn ngay bây giờ? Tôi không thể tưởng tượng được một tương lai như vậy."
"Điều tuyệt vời nhất về tương lai là nó đến từng ngày một." Guilliman đứng thẳng lên nhưng không nhìn người đồng hành của mình. "Sự phản đối sẽ đến vào ngày mai. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó như thế nào?"
"Cậu sẽ giải quyết nó, em trai. Với tư cách là Lãnh Chúa Giám Quốc, đó vẫn là nhiệm vụ của cậu. Ta thì bận chỉ huy Quân đoàn của mình."
"Anh không thể trốn tránh trách nhiệm của ngày mai bằng cách trốn tránh nó ngày hôm nay."
"Ta không trốn tránh điều gì cả." Lion nhìn Guilliman và không thể đoán được suy nghĩ của ông là gì. Đó là nhiệm vụ khó khăn mà vị Primarch của Ultramarines đã tự mình nhận lấy. Lion đã tìm cách giảm bớt phần nào gánh nặng đó, cho phép người anh em của mình có thời gian và không gian để hoàn thiện thiết kế sáng tạo của mình.
"Và cậu không cần phải lo lắng về những xung đột lợi ích. Các chiến binh của ta sẽ không tỏ ra sợ hãi hay rụt rè khi thực hiện nhiệm vụ của mình. Bàn tay của Quân đoàn cậu vẫn sẽ sạch sẽ."
"Ý tôi không phải là..." Guilliman bắt đầu, nhìn Lion với vẻ sửng sốt. "Anh không thể mang Quân đoàn của mình đến Macragge."
"Ta đã ra lệnh rồi, em trai ạ. Cậu đã thừa nhận rằng không thể tin tưởng các chiến binh của mình sẽ bảo vệ được chính họ."
"Anh nghĩ rằng anh có thể chiếm đoạt thế giới của riêng tôi?" Guilliman gần như khàn giọng, cổ họng nghẹn lại trong trạng thái quẫn trí.
"Thế giới của chúng ta," Lion trả lời. "Cái nôi của Imperium mới. Caliban nằm ngoài cơn bão Ruinstorm, cách xa tầm với của ta. Ta đã để lại một nửa Quân đoàn của mình dưới sự chỉ huy của Corswain. Ta đã từ bỏ ngôi nhà của mình, những chiến binh của mình để tham gia vào nỗ lực này. Còn cậu đã sẵn sàng hy sinh điều gì?"
Horus đã cố gắng chiếm lấy Imperium cho riêng mình và Guilliman đã quyết định xây dựng một Imperium mới. Dù không muốn coi thường em trai của mình nhưng vị Primarch của Dark Angels biết rằng chỉ có một người sẽ chiến thắng trong cuộc chiến sắp tới. Sẽ không có vị trí thứ hai. Curze phải bị xử lý bằng mọi giá. Bất cứ giá nào, kể cả lòng kiêu hãnh của Guilliman.
Lion bước lại gần, giọng trầm xuống.
"Cậu có tin ta không, em trai?"
Guilliman tìm thấy bà khi bà đang đi dạo trong khu vườn thượng uyển trên sân thượng phía sau Praetorium. Tarasha Euten - nữ Trưởng quản Nội vụ cũng như những người khác biết bà ấy, mặc dù đối với vị Primarch, bà ấy có thêm một vai trò khác là người mẹ của ông. Trí tuệ của bà, cái nhìn sâu sắc về nhân loại của bà, là một phần thiết yếu của ông, cũng như tài lãnh đạo và lòng can đảm của Konor, người cha nuôi đã qua đời từ lâu của ông.
Bà ấy rất cao, mặc dù bị đã thấp đi bởi sự hiện diện của ông, và sống trong những năm tháng đầy phẩm giá, hoặc có vẻ như vậy. Có lẽ bà đã che giấu sự yếu đuối trước sự hiện diện của ông, điều đó không thể nào biết được. Theo một cách đặc biệt, thật là một điều may mắn khi Konor chết trong thời kỳ hoàng kim của mình, mặc dù cái chết tức tưởi đó, bị giết bởi một kẻ phản bội hèn nhát, không phải là lý do để vui mừng. Nhưng Guilliman đã được miễn đi một thử thách khi phải chứng kiến cha mình già đi, cơ thể tàn lụi, có lẽ cả khả năng nhận thức của ông ấy cũng vậy, bởi Roboute sẽ tiếp tục phát triển vượt quá giới hạn của bất kỳ con người bình thường nào.
Tarasha đã có ý định xem xét điều đó và giúp ông tránh khỏi những phiền nhiễu tồi tệ nhất như vậy.
"Con đang nhớ về cha con phải không," bà lên tiếng, ngồi trên chiếc ghế đá cẩm thạch bên cạnh những bụi cây còn sót lại đã được cắt tỉa cẩn thận. Vẫn chưa có tuyết nhưng khu vườn đã được chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông. Bà mặc một chiếc áo khoác nặng màu trắng, cổ và tay áo lót lông sẫm màu. Mặt bà đỏ bừng vì lạnh, mái tóc được vén gọn gàng sau chiếc mũ len màu xanh lam. Cây trượng của bà tựa vào tay ghế. Bà đón lấy ánh mắt của ông.
"Tất nhiên là về Konor rồi, mặc dù mẹ chắc chắn rằng con cũng đang rất nhớ đến người cha thật sự của mình."
"Làm thế nào mẹ có thể nói một điều như vậy?" ông hỏi. Ông ngồi cạnh bà, không muốn thân hình to lớn của mình lù lù che khuất bà, nhưng gần như khoanh hai chân trên chiếc ghế thấp khiến ông càng cảm thấy mình to lớn và vụng về hơn khi ở cạnh bà.
Guilliman và mommy
"Đứng dậy đi," bà nói, "nếu không con sẽ làm mẹ bồn chồn đến chết mất."
Ông đứng dậy, cảm thấy biết ơn và bắt đầu đi đi lại lại, chắp tay sau lưng.
"Gần đây, trên khuôn mặt con hiện lên vẻ tiếc nuối khi nghĩ về cha con," một lúc sau bà giải thích. "Mẹ có thể thấy đôi mắt của con đang nhìn vào quá khứ."
"Con cảm thấy mình đang phải cố gắng làm hãnh diễn, hay đang làm thất vọng hai người cha của con," Guilliman thừa nhận, dừng lại để đưa ngón tay dọc theo cành cây lá kim nhô ra trên con đường. Đối với ông, nó ở độ cao ngang đầu người, nhưng đối với những người làm vườn thì thực sự khó với tới. Luôn có những lời nhắc nhở rằng ông là một người bất tử đang cố gắng hòa nhập với thế giới phàm trần.
"Con không hoàn toàn chắc chắn rằng Ngài ấy sẽ chấp thuận Imperium Secundus."
"Nếu con là loại người tìm kiếm sự chấp thuận vì giá trị riêng của mình, Horus sẽ cử Lorgar tới làm đại sứ chứ không phải làm một kẻ gây chiến. Nói cho mẹ hay, chuyện này thực sự là về cái gì."
Guilliman mất một thời gian để gom góp những suy nghĩ của mình, tìm kiếm những từ ngữ có thể truyền tải những hy vọng và nỗi sợ hãi mơ hồ và đầy ám khí của ông về Imperium Secundus. Cuối cùng, tất cả có thể được tóm tắt thành một câu nói đơn giản, một câu nói gần như không thể thốt ra được. Euten đợi chờ đầy mong đợi, mặc dù ông nhận thấy có chút thiếu kiên nhẫn.
"Con có cần mẹ nói ra điều đó không?" bà nói và đứng dậy.
"Không," Guilliman trả lời. Ông nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn bà. "Con không nghĩ Lion là một đồng minh."
"Mẹ hiểu rồi." Euten xoa mũi và rút ra một đôi găng tay đen từ túi áo khoác. Bà vừa nói vừa đeo chúng vào. "Con không thể tin tưởng ông ta. Ông ta thích giữ lại những bí mật cho riêng mình. Ông ta đã nói dối con hơn một lần."
"Không ai có trí nhớ đủ tốt để trở thành một kẻ nói dối thành công."
"Nhưng mẹ tưởng các Primarch nhớ hết mọi thứ chứ."
"Con hiểu ý của mẹ rồi."
"Ông ta là một nhân vật thiên về hành động," bà tiếp tục, quay sang cầm cây trượng của mình. Bà bước chậm rãi đến gần, vẻ mặt nghiêm nghị. "Ông ta rất giỏi trong việc thích ứng, một chiến lược gia mới nổi. Ồ, ông ta lên kế hoạch khá tốt, nhưng chính quyết tâm mới giúp ông ta đạt được thành công lớn nhất. Một quyết tâm vượt qua mọi thứ chống lại mình, bất chấp khó khăn hay cái giá phải trả."
"Nếu mẹ cho con sáu giờ đồng hồ để xây một tòa tháp, thì con sẽ dùng bốn giờ đầu tiên để tính toán số gạch." Guilliman mỉm cười, nhưng sự hài hước của ông nhanh chóng phai nhạt. "Con đã dành nhiều thời gian để xây dựng Imperium Secundus, nhưng anh ta sẽ phá hủy nó trong năm phút tới. Chúng ta chỉ mới bắt đầu những gì chúng ta cần làm ở đây. Dài về lý thuyết, ngắn về thực hành."
"Điều đó có tệ đến vậy không?" Euten hỏi, dựa người vào cây trượng, hơi thở của bà trở nên gấp gáp. "Hãy để ông ta trở thành lãnh chúa chiến tranh, còn con thì hãy cống hiến hết mình để trở thành chính khách mà chúng ta cần con phải trở thành. Con sẽ ngăn ông ta đi quá xa. Con và vị tân hoàng đế. Lion tôn trọng con và kính trọng ngài Sanguinius."
"Sanguinius đang mất tập trung." Khoảnh khắc ông thốt ra những lời đó, Guilliman đã hối hận. Mặc dù ông đã tâm sự rất nhiều với bà, nữ Trưởng Quản Nội Vụ của ông, nhưng những lời tiên tri mà Sanguinius đã tiết lộ chỉ là vấn đề của các Primarch, công việc của Triumvirate chứ không phải của ai khác.
"Ông ta có rất nhiều thứ để chiếm ưu thế," bà nói. "Một lý do khác khiến con phải tập trung vào những gì mình phải làm và không phán xét người khác. Lãnh chúa Sanguinius cai trị Imperium, nhưng con phải điều hành nó. Hãy quản lý Lion như cách con đang làm với bất cứ điều gì khác."
"Nếu anh ta có ý định lật đổ con mà con chỉ có thể đọ sức với anh ta bằng trí tuệ, thì làm sao con có thể ngăn chặn anh ta mà không dùng đến vũ lực?"
Euten rẽ xuống con đường mòn, hướng tới một mái vòm bằng sắt trong hàng rào bao quanh họ. Bà gần như đã khuất bóng khi câu trả lời của bà vang lên với ông.
"Điều đó thật dễ dàng, con trai ạ. Đã đến lúc con nên bắt đầu tính toán số gạch rồi đấy."
Các hội trường và hành lang của chiến hạm Invincible Reason vang lên tiếng ồn ào khi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Tiếng giầy bốt bọc thép, tiếng rên rỉ của động cơ máy bay và tiếng gầm rú của xe bọc thép chưa bao giờ làm Farith Redloss phấn khích. Nếu hắn không thực sự được sinh ra trong chiến tranh thì chiến tranh chắc chắn đã nuôi dạy hắn như một người mẹ.
Nó bắt đầu từ một thành trì biệt lập trong rừng Caliban, nơi mỗi ngày đều có những cuộc tấn công từ những con quái thú trong rừng. Cha, các chú, hai anh em bị giết trước khi hắn lên sáu. Hắn có thể nạp đạn cho những khẩu pháo treo trên tường thành khi hắn ta đủ cao để nâng những cây lao gắn thuốc nổ.
Farith mới tám tuổi khi Lion và Hội Hiệp Sĩ đến, mang tới sự huỷ diệt của bọn quái thú, nhưng không phải là dấu chấm hết cho trận chiến. Farith trẻ trung, mạnh mẽ, ngoan ngoãn từng là một cận vệ lý tưởng cho các lãnh chúa của Hội Hiệp Sĩ, và tình cờ khi Imperium đến bốn năm sau đó và Quân đoàn Dark Angels bắt đầu chiêu mộ, thể chất trước tuổi vị thành niên của hắn đã hoàn hảo cho việc cấy ghép các cơ quan nội tạng và hạt giống gen của Space Marines.
Không sinh ra là một chiến binh, nhưng được rèn luyện thành một chiến binh.
Hắn ta đứng trên một trong những giàn nhìn ra phòng chờ chính chạy dọc gần hết chiều dài của chiếc chiến hạm, cao tới hai mươi tầng. Từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất không chỉ bị bao trùm bởi khoảng cách mà còn bởi sương mù hơi nước làm mát và khói thải. Nó chỉ làm tăng thêm cảm giác, gợi nhớ về sương mù bình minh đã bao quanh lâu đài thời thơ ấu của hắn, mỗi ngày được chào đón với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo sợ.
Không còn sự e ngại nữa. Hắn không khao khát cái chết, nhưng hắn không còn sợ nó nữa. Hắn dựa vào lan can ban công, ngắm nhìn dòng chiến binh di chuyển từ phòng ngủ tập thể đến bãi phóng, các bước chân đồng loạt vang lên.
Hắn cảm nhận được sự tiếp cận của Lion trước khi nghe thấy tiếng thì thầm của động cơ servo chiến đấu và tiếng bước chân yên tĩnh lạ lùng trên các bậc thang phía sau lưng. Đối với một người khổng lồ, vị Primarch di chuyển với sự nhẹ nhàng và duyên dáng giống như tên gọi của mình. Thực sự là một thợ săn của rừng rậm.
"Mọi thứ đang diễn ra theo đúng quy trình, thưa Ngài," Redloss nói khi quay lại và chào vị Primarch của mình. "Stenius báo cáo hạm đội đang phân tán để thả đội hình trên quỹ đạo như ngài đã ra lệnh."
Lion không nói gì mà nhìn các Space Marines bên dưới.
Ông gật đầu trước một câu hỏi ngầm nào đó, vẻ mặt thản nhiên.
"Ngài có thể tha thứ cho một câu hỏi được không, thưa Ngài?"
"Ta không nổi tiếng vì lòng vị tha của mình," Lion nói. Ông nhìn vào mắt Redloss một lúc rồi mỉm cười, mặc dù vẻ mặt ấy thiếu đi sự ấm áp. "Hỏi đi."
"Điều này có thực sự cần thiết không? Tại sao chúng ta lại trói buộc mình vào Macragge khi vẫn còn kẻ thù ở ngoài kia bên trong Imperium? Một thế giới có quan trọng đến thế không?"
"Thế giới? Không. Nơi này chỉ đáng chú ý vì Guilliman đã lớn lên ở đây. Nhưng ở đây chúng ta đã đặt ngai vàng của vị hoàng đế mới, và vì vậy chính ở đây mà tương lai của chúng ta sẽ được quyết định." Lion nhắm mắt lại và dựa vào lan can bên cạnh Farith. Redloss không cảm thấy muốn can thiệp, mặc dù sự cởi mở khác thường của vị Primarch khiến ông lo lắng. " Lãnh Chúa Sanguinius. Ta đã đặt sự tin tưởng, niềm tin của mình vào cậu ta. Ta đã không thể phục vụ Hoàng đế nên giờ ta tìm người thay thế."
Vị Primarch mở mắt ra, ánh mắt của ngài ta cứng rắn khi ngài nhìn xuống những đoàn quân đang di chuyển. Cánh mũi phập phồng khi ngài hít một hơi thật sâu.
"Imperium Secundus phải thành công. Chúng ta..." Ông ngập ngừng. Redloss muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài ban công vào lúc đó, sự do dự của vị lãnh chúa đáng sợ hơn bất kỳ kẻ thù nào trên chiến trường. "Ta chọn đến Macragge vì ta lo sợ Guilliman muốn thay thế Hoàng đế. Bây giờ ta đã trở thành kẻ đồng lõa."
"Terra thực sự đã thất thủ rồi ạ?" Farith lặng lẽ hỏi. "Kể từ khi Sanguinius lên ngôi, thậm chí trước đó, người ta đã khẳng định rằng Horus đã chiếm được Terra. Đó là sự công lý cho những gì chúng ta đã làm. Nếu không..."
"Sự phù phiếm," vị Primarch thì thầm. "Nếu Terra vẫn đứng vững, thì nỗ lực này chẳng là gì ngoài sự phù phiếm của ba kẻ ngốc."
Sau đó là một phút im lặng đến khó chịu. Farith muốn được bào chữa, hối hận vì quyết định đặt câu hỏi với vị lãnh chúa của mình. Đó là một lý do khác để các Wings đóng vai trò là người bạn tâm giao và cố vấn, thoát khỏi gánh nặng chỉ huy và cấu trúc phân cấp. Thay vào đó, lẽ ra hắn nên hỏi thăm Danaes, xoa dịu mối lo ngại của mình với những người hiểu chúng. Bản chất của Dreadwing không phải là đặt câu hỏi về động cơ của những người chỉ huy của họ, một cách công khai hay bằng cách khác. Sự tồn tại của họ dựa trên việc loại bỏ các trở ngại mà không cần phải giải thích hay biện minh.
"Ta không biết nữa," Lion thú nhận mà không nhìn cấp dưới của mình. "Có vẻ như vậy. Guilliman không phải đang chơi một canh bạc. Nguyên tắc lý thuyết đúng đắn được áp dụng với sự nhạy bén thực tế. Imperium Secundus là sự đảm bảo chắc chắn nhất mà chúng ta có để chống lại Horus. Sanguinius rất cần thiết cho Imperium Secundus. Lý thuyết của Guilliman mà chúng ta đang áp dụng vào thực tế."
"Đó là điều tôi không thể hiểu nổi, thưa Ngài," Redloss nói với Lion.
Vị Primarch đứng thẳng lên, thái độ đề phòng. Ông gõ ngón tay lên lan can trong vài giây.
"Đó thực sự không phải là câu trả lời mà ngươi đang tìm kiếm phải không?"
"Không, thưa Ngài."
Farith ra hiệu về phía các Space Marine đang tập hợp ở các tầng bên dưới họ. Tiếng bước chân của họ cứ cách vài giây lại bị át đi bởi tiếng đóng sầm vang dội của cửa khoang phóng.
Âm thanh đó khiến Redloss nhớ đến những nơi trú ẩn dưới lòng đất bên dưới lâu đài nơi hắn lớn lên, được sử dụng khi một con thú đặc biệt lớn hoặc một đàn nephilla tràn đến khu định cư. Những cánh cửa sẽ đóng sập lại giống như những cánh cửa của một ngôi mộ và mọi người sẽ run rẩy bên trong, tự hỏi họ sẽ phải chịu đựng sự tàn phá nào.
Nhưng những âm thanh đó lại an ủi hắn. Chúng không biểu thị cho lăng mộ của người chiến binh mà là những chiếc quan tài dành cho kẻ thù đang đóng sầm lại.
"Chúng ta phải chiến đấu với ai, thưa Ngài?" Hắn ta hỏi. "Chúng ta là quân đội, không phải lực lượng cảnh sát. Nếu chúng ta tấn công Macragge thì đó sẽ là một cuộc chiến tranh. Kẻ thù sẽ là ai?"
Lion cau mày nhìn hắn, bối rối hơn là giận dữ, mặc dù đôi môi ông đang giật giật biểu thị sự khó chịu.
"Ta đã nói với ngươi rồi, Curze vẫn ở đây trong khi chúng ta đang lùng sục khắp Năm trăm thế giới."
"Vâng, thưa Ngài, nhưng ngài định tìm hắn ta bằng cách nào?"
Vị Primarch mỉm cười và Farith Redloss không thích thú với biểu cảm đó. Nó cay đắng và lạnh lẽo như cơn gió từ Northwilds.
"Curze sẽ lộ diện. Hắn không thể trốn mãi được. Khi hắn lộ diện, chúng ta sẽ đợi, và Guilliman hay bất kỳ ai khác sẽ không thể cản đường chúng ta."
Lion bước đi, để lại cho Farith một cảm giác nhẹ nhõm tột độ. Nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn khi lời nói của vị Primarch truyền đến. Tiếng bước chân va vào con tàu sắp kết thúc nhưng nhịp điệu hành quân của chúng vang lên chân thực trong suy nghĩ của Redloss, khiến hắn vừa lo sợ nhưng cũng vừa phấn khích.
"Gunship đầu tiên đang rời đi," Stenius báo cáo qua vox chỉ huy. "Điểm đến, Macragge Civitas."
Đã đến lúc Redloss phải lên tàu vận tải rồi.
Bọn ta đã đến. Bọn ta là cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro