Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 5. Bóng tối - Chương 6

Đâu đó trong bóng tối, một âm thanh yếu ớt lao về phía cậu. Cái vật sũng nước, uể oải quấn quanh tay chân cậu, run rẩy bám lấy cậu bằng sức nặng của nó.

Cậu không biết mình đang chìm hay nổi, bị cuốn theo dòng nước hay bị giữ lại. Cậu vẫn còn ý thức, nhưng cậu cũng có cảm giác dường như chẳng có gì là thật cả. Như thể cơ thể, tâm trí, trái tim và linh hồn của cậu đã tách rời khỏi nhau.

Có thứ gì đang hét lên ở đâu đó.

Cậu nhận ra đó chính là âm thanh đập thình thịch trong huyết quản của mình. Tâm trí và cơ thể gắn kết với nhau, cộng hưởng với từng tiếng đập.

Gần xa như tiếng chuông ngân vang không ngừng, những tiếng đập không thương tiếc siết chặt những chiếc đinh vít trong đầu cậu. Khi thế giới tan vỡ, như thể được nhìn qua lăng kính kính vạn hoa, tâm trí cậu chợt nhớ lại một thế giới phẳng hai chiều đen trắng. Không có gì có ý nghĩa. Không có gì vẫn như cũ. Những màu sắc nhem nhuốc nhảy múa trước mắt cậu, giống như những chấm và đường của một hình ảnh ba chiều khó hiểu.

Những dấu hiệu và biểu tượng mơ hồ quen thuộc đan xen được tạo thành từ những mảnh ký ức của cậu. Hoặc có lẽ đó là sự ảo tưởng do các tế bào thần kinh của chính cậu tạo ra. Hoặc do tâm trí cậu ta đang điên cuồng, mông lung. Đó là một cảm giác tồi tệ mà cậu không hiểu được. Một cảm giác bất an. Một cảm giác cấp bách ngày càng nặng nề. Một khao khát.

Mí mắt của cậu nặng đến mức như thể dính chặt vào nhãn cầu. Cuối cùng cậu vẫn phải buộc chúng mở ra và một cơn đau lan đến đầu ngón tay và ngón chân, như thể có một bàn tay nào đó tóm lấy nội tạng của cậu và vặn xoắn.

"Địt mẹ—" Riki gập người lại và rên rỉ.

Lưng cậu kêu cọt kẹt như những bản lề rỉ sét. Võng mạc rung lên. Cậu nghiến răng.

"Cái quái gì—" Anh nín thở. "Chết tiệt—"

Ngay cả khi nằm yên hết mức có thể, cơn đau vẫn xuyên qua dây thần kinh của cậu. Cái này khiến cậu nhớ ra những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Mạch đập ầm ĩ vang lên trong tai cậu.

"Chết tiệt— đau quá—"

Cậu lại lần nữa nhớ đến những gì mà bọn Darkmen đối xử với mình. Tuy nhiên, ngoài cơn đau khó chịu của cơ thể, còn có âm thanh gì đó không ngừng vang lên. Riki nhăn nhó, ngẩng đầu lên.

"Cái gì thế?"

Có tiếng ai đó đập cửa. Đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ chỉ tám giờ ba mươi lăm.

Thằng khốn nào...sáng sớm thế này...?

Riki nguyền rủa vị khách của mình và cậu chịu đựng nỗi đau, cố gắng đứng dậy. Tiếng gõ cửa càng trở nên dồn dập hơn.

"Đợi chút nào," cậu lẩm bẩm với chính mình. Và rồi cậu chợt nhớ ra. Đêm qua, sau khi về đến nhà, cậu đã tắt chuông cửa.

Trong cơn mưa tầm tã, cậu cố gắng kéo lấy thân thể đầy vết thương của mình, dựa vào mọi ý chí và nghị lực mới về tới đây. Với tình trạng kiệt sức đầy mệt mỏi, còn không kịp điều chỉnh hô hấp mất trật tự, cậu đã mau chóng run rẩy, mở khoá cửa để vào lại nhà.

Giống như một sợi dây cao su quá căng cuối cùng bị đứt, cậu ngã gục ngay tại chỗ. Tuy nhiên, cậu vẫn khóa được cửa và bật hệ thống an ninh như thể cậu chưa bao giờ có ý định mở cửa lần nữa. Tất cả những gì cậu muốn làm là chui vào giường và ngủ mãi mãi. Vì thế cậu cũng tắt chuông cửa để tránh không bị ai làm phiền.

Đó là những gì đã xảy ra. Trong lúc cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cậu cũng đã đi tới được cửa để mở camera theo dõi. Trên màn hình là khuôn mặt của Guy và mọi đau nhức, khó chịu của cậu đều lập tức biến mất. Cậu cuống quít mở cửa, lo lắng nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Guy cũng đang ở trong tâm trạng tương tự, hẳn là có gì đó khiến anh ta sáng sớm thế này đã gõ cửa nhà cậu. Trước khi cánh cửa đủ rộng, anh ta đã len người đi vào.

Họ nhìn nhau một hồi lâu, không ai nói một lời, đứng yên tại chỗ như thể để không bỏ sót điều gì.

Cuối cùng Guy lên tiếng, thay vì lời chào thông thường, những lời nói này hình như hơi vô nghĩa: "Mặt mày trông ghê thật đấy... Hỏng mất khuôn mặt đẹp trai rồi nhỉ."

Riki muốn cười nhưng không thể. Dù cậu muốn giải quyết mọi chuyện bằng một trò đùa, nhưng thực tế hiện tại đã không thể thay đổi được. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Hơi thở dồn nén của cậu dần dần thoát ra, khiến sự cứng rắn băng giá trong cổ họng tan chảy. Đôi mắt tèm nhèm vì giấc ngủ của cậu đã rõ ràng hơn. Cậu nhẹ nhõm, buông lỏng bờ môi đã mím chặt của mình suốt từ nãy tới giờ.

Riki không biết bây giờ khuôn mặt của mình trông như thế nào. Nhưng trên người Guy đầy những vết bầm xanh đen, khóe miệng vẫn còn dính máu tươi.

"Mày cũng vậy," ngoài cái này, cậu cũng không biết nên nói gì. "Còn những người khác thì sao?"

E là những người khác cũng đầy thương tích như này. Nghĩ tới đó cậu lại thấy bực mình. Cơn giận dồn nén đang sôi sục trong cậu.

"Luke và Norris cũng không khá lắm. Sid không bị đánh vì trước đó nó bị cái gậy điên loạn làm bất tỉnh." Guy nói, giọng anh ấy phát ra như một thứ gì đó nghèn nghẹn do môi bị nứt.

"Gậy con mắt điên loạn à?" Riki rên rỉ, nhớ lại cảm giác choáng váng mà thứ đó có thể mang lại. Đối với Darkmen, những kẻ tạp chủng trong khu ổ chuột thực sự là một loài thấp kém hơn cả, không đáng giá hơn nhiều so với rác rưởi trên đường phố.

"Nên chúng nó vẫn nằm bẹp ở Roget's vài phút trước đấy."

"Hả?"

Roget's là quán bar họ hay lui tới. Suy nghĩ của Riki quay cuồng trong bối rối. Nếu chúng nó vẫn ở Roget's cho đến sáng—

Marcus, tên thủ lĩnh tóc bạc của Darkmen đã khiến cậu tin rằng những người khác trong băng đảng đã bị nhốt trong Phòng An toàn Công cộng Midas. Không phải vậy sao? Cậu không khỏi buột miệng nói: "Không phải chúng mày bị lôi tới Đồn à?"

Kể từ khi được thả, những suy nghĩ về chuyện đang xảy ra với Guy và những người khác đã khiến Riki lo lắng. Những lo lắng của cậu chỉ nhân lên theo thời gian, những cảm xúc đó không dễ gì dịu lại. Tâm trạng này khiến cậu không thể nào lắng nghe thẩm vấn của Darkmen. Khi chuyện cậu là thú cưng Blondy bị vạch trần, tất cả những gì cậu cảm thấy chỉ là một sự sỉ nhục sâu nhắc. Hơn nữa, vì bị đánh rất nặng, nên cho dù có lo lắng cho Bison, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng quay trở lại khu ổ chuột.

Nhưng cách đây vài phút, khi nhìn thấy khuôn mặt Guy trên màn hình đã khiến cậu kinh ngạc tới không thở nổi. Và khi cậu mở cửa rồi nhìn thấy Guy bằng xương bằng thịt, với cảm giác nhẹ nhõm vô cùng, Riki nghĩ rằng Guy đã may mắn an toàn mà quay trở lại khu ổ chuột.

Không giống cậu, những người khác trong Bison không có con át chủ bài tên là Iason Mink. Riki không chắc liệu họ có được thả ra không – và sự nghi ngờ đó đã thiêu đốt cậu hơn cả nỗi đau thể xác.

"Đồn?" Guy nhíu mày với vẻ nghi ngờ. "Không. Bọn tao đang ở Roget's thì Darkmen xông vào và đánh bọn tao tơi bời. Bọn tao đã nằm đó cả đêm."

Nói cách khác, Marcus đã bẫy Riki. Tại sao? Lý do gì? Có phải chúng muốn tra tấn tâm lý cậu? Nếu vậy thì chúng đã thành công. Mặc dù thành quả của những nỗ lực đấy có lẽ là điều cuối cùng mà Darkmen mong đợi.

Cho dù thế nào, mấy cái đấy cũng không còn quan trọng nữa. Tất nhiên, mọi chuyện trở nên như thế này có thể được coi là may mắn. Nhưng đây không phải là lúc tổ chức ăn mừng chiến thắng.

"Sáng hôm sau, chủ quán Roget's nói cho bọn tao biết. Sau khi đánh bọn tao bầm dập, Darkmen cũng đập cả những thằng đứng ngoài. Cuối cùng thì có thằng nói ra tên mày. Vậy nên tao mới tới đây, vì tao là đứa duy nhất còn lành lặn đi lại được."

Thật tốt quá. Riki thở dài nhẹ nhõm. Điều đó có nghĩa là cậu là người duy nhất bị đưa tới Phòng An toàn Công cộng Midas. Cả hai đều phải chịu những biện pháp bạo lực phi lý như nhau, nhưng họ chưa bị xử lý hay bị trích xuất và kiểm tra dữ liệu cá nhân. Ít nhất thì Riki cũng có thể trút bỏ gánh nặng trên vai tối qua.

Thật may mắn.

Đúng là trong cái rủi có cái may, việc biết rằng các thành viên băng đảng khác không có tên trong danh sách đen của Midas đúng là một tin tốt. (?)

(?: While that one lucky break didn't cover the rest of the bad, knowing that the other gang members hadn't ended up on the Midas blacklist was good news.)

Nhưng phản ứng của Riki trước thông tin đó chỉ khiến Guy rơi vào tâm trạng bối rối hơn bao giờ hết. Trong giây lát, anh chìm vào im lặng. Sau đó anh ta nhìn Riki bằng ánh mắt sắc bén.

"Riki, bọn nó đưa mày về Đồn à?" Giọng nói của anh có chút gì đó cứng nhắc và căng thẳng, trực giác đáng tin cậy đến mức kinh ngạc của anh đang hoạt động.

Riki không biết phải trả lời thế nào. Cậu lưỡng lự, cắn môi. Thế là đủ để Guy biết được sự thật.

"Tại sao – sao chỉ có mình mày?" Giọng Guy vừa căng thẳng vừa đau đớn.

Riki hít một hơi thật sâu và nói, "Tao đoán là vì mình được mệnh danh là thủ lĩnh cũ của băng đảng."

Guy không biết nên đáp lại như nào. Nó có lý. Nhưng hiện Bison đã chẳng còn tồn tại.

"Chúng cho rằng Kirie là thành viên của Bison, nên mới bắt tao đi."

Cái thông tin này, cho dù bọn họ nói với chúng rằng nó là sai, thì chúng cũng không nghe. Như thể cũng tin vào cái điều đó, Guy không thể cười nổi. Có lẽ không chỉ có Darkmen. Hầu như tất cả những người khác trong khu ổ chuột cũng sẽ có kết luận tương tự vì Kirie đã cố gắng hết sức để lan truyền tin đồn. Đối với Riki và những người khác thì vấn đề chẳng là gì cả. Nhưng nó vẫn tồn tại ở mọi nơi khác trong khu ổ chuột, ngay cả khi tất cả những gì còn lại của cái tên Bison chỉ là một tấm bia trên mộ và danh tiếng khi có chuỗi chiến thắng liên tục ở đỉnh cao vinh quang.

Nếu đó là tất cả những gì đã xảy ra thì họ có thể coi đó là một trò đùa hay. Ngoại trừ việc cái tên ma Bison liên tục bị diễu hành khắp các khu ổ chuột mà các thành viên ban đầu của băng đảng không hề hay biết hoặc đồng ý. Đối với Riki và Guy, nó đã trở thành một điều gì đó còn hơn cả những chuyện xưa – nó là nguyên nhân thường xuyên gây ra rắc rối.

"Nhưng mày đã quay trở lại nguyên vẹn," Guy nói, không cố tỏ ra hài hước. Anh ấy rất nghiêm túc. Giọng nói, ánh mắt của anh bộc lộ sự chân thành đáng kinh ngạc. Không ai có thể ra khỏi Phòng An toàn Công cộng Midas mà an toàn như Riki. Đó là sự thật đã được Phòng An toàn Công cộng Midas in sâu vào tâm trí mỗi con dân tạp chủng trong khu ổ chuột.

"Bởi vì tao không biết gì về Kirie. Dù có bị đánh thế nào, không biết thì cũng không thể nói được gì. Nếu biết, thì trước khi bị đánh, tao đã khai lâu rồi."

Riki không muốn chết, cậu không ngu ngốc tới nỗi đi lừa gạt Darkmen. Nói một lời nói dối và mỗi lời nói dối sau đó sẽ chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ của chúng. Cậu sẽ không phạm phải sai lầm này. Tuy nhiên, không đời nào cậu lại thú nhận với Guy rằng cậu là thú cưng của Blondy.

"Với cả tao cũng có toàn thây mà trở về đâu."

"Ồ, đúng, tao có thể thấy điều đó khi nhìn vào khuôn mặt của mày."

"Còn chưa hết. Chúng tra xét tao lòng vòng, sau đó lấy đi một loạt dữ liệu cá nhân của tôi."

"Cái gì cơ?"

"Bây giờ tao đã có tên trong danh sách đen."

"Mày chắc chứ?" Guy nuốt khan.

"Ừ, tao không thể coi thường luật pháp ở Midas nữa."

Khác xa với việc lách luật, việc ra vào Midas sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Đó chính là ý nghĩa của việc lập danh sách đen đối với một tên tạp chủng trong khu ổ chuột.

Hồi Riki còn là người vận chuyển, Katze đã cảnh báo rất nhiều: Không được gây sự với Phòng An toàn Công cộng Midas. Ngay cả khi chúng sai, thì chúng vẫn luôn đúng.

Hối lộ không có tác dụng gì. Chúng là một nhóm Dobermans tận tâm với công việc. Đó là lúc Riki phát hiện ra con chip nano giết người vô nhân đạo đó.

Thị trường chợ đen có quy tắc của nó. Và nó khác với các quy tắc và quy định của Ban An toàn Công cộng Midas.

Đừng bao giờ quên. Chúng ta không cần phải diễu võ dương oai trước chúng. Đó là những gì Katze nói với Riki trong lần đầu họ gặp nhau. Không cần phải nịnh nọt chúng, nhưng để tránh phiền toái thì nên biết cư xử cho phải phép.

Lời cảnh báo đó có thể là cách Katze lo lắng rằng Riki sẽ trở nên quá nổi bật trong môi trường chợ đen. Trong mọi trường hợp, Riki đã có thành tích lâu dài trong việc lật ngược tình thế với những kẻ côn đồ muốn gây rắc rối cho cậu.

Nếu Riki để mình bị coi thường trong khu ổ chuột thì đó sẽ là dấu chấm hết. Chịu cái gì thì phải trả lại bằng hết. Đó chỉ là lẽ thường thôi.

Nhưng dù Katze có nhắm mắt làm ngơ trước những cuộc cãi vã giữa các nhân viên của mình thì khi nói đến bản thân công việc, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Niềm tự hào của cậu hoàn toàn không liên quan đến hoạt động của tổ chức này. Tất cả chỉ là việc sử dụng cái đầu của cậu và học hỏi từ kinh nghiệm để cậu có thể hoàn thành tốt công việc. Thị trường chợ đen không cần những người kém năng lực không thể nắm bắt được sự thật đó.

Đó là điểm mấu chốt tuyệt đối và không thể thay đổi.

Vì vậy, khi Riki làm công việc chuyển phát nhanh, cậu chưa bao giờ gây rắc rối cho cảnh sát ở bất cứ đâu, không chỉ ở Midas mà trên mọi hành tinh mà họ tới. Cậu quan tâm đến lời cảnh báo của Katze không phải vì nó là ý kiến tốt mà là vì mọi người.

Đó là lý do tại sao cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng vì dính dáng với Kirie mà cậu phải nếm trải nỗi nhục nhã khi bị Phòng An toàn Công cộng Midas hành hạ. Cậu chỉ có thể biết ơn vì con chip nano đã không được cấy vào khi cậu ở Phòng An toàn Công cộng Midas.

Không, theo quan điểm của Ban An toàn Công cộng Midas, lũ tạp chủng trong khu ổ chuột thậm chí còn không đáng giá để lắp đặt thứ đó. Đồng thời, nghĩ đến chuyện đó có thể xảy ra cũng khiến Riki rùng mình sợ hãi giống như việc bại lộ bản thân là thú cưng của Iason.

Phản ứng trước lời nói của Riki, giọng của Guy cứng rắn như Riki có thể mong đợi. "Điều đó có nghĩa là lệnh truy nã cùng ảnh của mày sẽ chuyển cho Quân đoàn Cảnh giác."

Khi làm việc dưới quyền Katze với tư cách là người vận chuyển, Riki đã biết được vài chi tiết thú vị về xã hội Midas – mặt tốt và mặt xấu. Nhưng những gì cậu học được lúc đó gần như là tất cả những gì đã được biết trong khu ổ chuột về danh sách đen khét tiếng. Hay đúng hơn, đối với cư dân khu ổ chuột, đó là điều duy nhất đáng biết.

Dù thế nào đi nữa, gần đây số lượng những thằng nhóc lẻn vào Midas đang trở thành mục tiêu và bị săn lùng ngày càng tăng. Tin đồn cho rằng những bức ảnh chụp của chúng bị rò rỉ cho Quân đoàn Cảnh giác là nguyên nhân chính. Không ai có thể đoán được đó là sự thật hay chỉ là cuộc trò chuyện trên ghế quán bar.

Thực tế, thật hay giả cũng chẳng ai rõ. Tuy nhiên, hoạt động của Quân đoàn Cảnh giác đã diễn ra ở mỗi khu vực – thực hiện các cuộc săn lùng tạp chủng với sự kiên trì đến phát điên – không phải là tin đồn nhảm

"Một khi bọn Darkmen nhận ra rằng chúng sẽ không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào thì cho dù chúng có đánh tao mạnh đến đâu, chúng vẫn sẽ ném tao vào thùng rác gần nhất và bỏ mặc tao ở đó cho đến chết."

"Sao mày biết?"

"Chúng lấy hết tiền tao. Không để lại một xu. Nếu tao không giấu thẻ rút tiền trong ủng và gọi taxi thì tao đã chết cóng ngay tại đó."

Chín mươi phần trăm sự thật và mười phần trăm dối trá.

Cậu cũng chẳng nói dối, cậu chỉ không muốn lộ ra cái đuôi của mình quá nhiều. Nhưng nếu bị hỏi thêm, cậu sẽ không tránh bị lộ ra sơ hở. Cậu chỉ có thể hi vọng Guy tin như vậy.

"Tao mừng là mày đã trở về an toàn."

"Không an toàn lắm."

"Ừ. Dù sao thì cũng đỡ hơn thằng khác. Mày không thể tin được tao đã nhẹ nhõm thế nào khi tìm thấy mày ở đây."

Đây là tiếng lòng thật sự của Guy. Anh hít một hơi thật sâu và nhìn lên trần nhà. Riki cũng nhẹ nhàng thở dài. Điều đó dường như đã kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng bằng cách nào đó họ vẫn cảm thấy cần phải tiếp tục.

"Mày đã ăn sáng chưa?" Riki hỏi, đột ngột chuyển sang giọng điệu bình thường. Cậu chợt nhận ra rằng họ đã đứng cạnh cửa suốt thời gian qua.

"Cái gì? À, chưa." Bị mất cảnh giác, đôi mắt Guy mở to một chút.

"Ngồi xuống đi, tao đi lấy chút đồ ăn."

"Không cần đâu. Tao đã để những người khác đợi, tốt hơn là tao nên quay lại."

Khi Guy quay người định rời đi, Riki nắm lấy cánh tay anh và nói mạnh mẽ hơn, nhìn thẳng vào mắt anh. "Ngồi xuống đi. Ít nhất hãy để tao hâm nóng súp cho mày."

"Súp chắc cũng được." Guy nói, nhượng bộ. "Miệng tao như bị liệt ấy," anh ta càu nhàu thêm, "Ăn cũng thấy đau."

Guy đi vào phòng khách và ngồi xuống ghế sofa. Anh ta nói cũng đúng. Sau đêm qua, Riki cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, và cậu cũng không chắc liệu mình có thể ăn được gì hay không. Nhưng cậu cần một lý do để giữ Guy ở lại. Món súp duy nhất mà Riki có là vài viên nước dùng ăn liền. Một cốc đầy bốc khói vào buổi sáng cũng giống như nước lã, nhưng có còn hơn không.

Cả hai đều bị đau miệng, nên thứ gì đó như nước khoáng sẽ dịu cổ họng hơn là thứ canh nóng như này. Nhưng nếu làm thế, cậu cảm giác Guy sẽ uống một ngụm rồi đi luôn.

Tuy chỉ có thể kéo dài một lúc nhưng Riki thực sự muốn nói chuyện với Guy. Nếu họ không nói chuyện khi có thể, cậu có cảm giác rằng cơ hội sẽ ngày càng hiếm hoi hơn, đặc biệt là sau những sự cố như đêm hôm trước.

Riki đưa cốc súp cho Guy và từ từ ngồi xuống ghế sofa. Giây phút này cậu bỗng quên đi vấn đề trước mắt, hai bên sườn cậu bắt đầu đau nhức như điên. Hiện giờ cũng không cần giả bộ trước mặt Guy.

Cả hai không giống như uống cốc súp mà chỉ liếm liếm để làm nóng bờ môi. Thỉnh thoảng dừng lại để hít thở, họ từ từ uống từng ít một.

Như để lấp đầy những khoảnh khắc im lặng, Guy nói, "Cảnh sát Midas cũng đến đây. Kirie đã làm cái quái gì vậy?"

"Nếu là Kirie, nó có thể làm bất cứ điều gì," Riki bực tức lẩm bẩm. Kirie là người cuối cùng trên hành tinh này mà cậu muốn nói đến.

"Ừ, nhưng điều đó làm tao lo lắng."

Tên khốn đó không đáng để lo, Riki tự nhủ thầm trong đầu.

Cậu nhìn chằm chằm vào Guy và nói, "Vì chúng ta chẳng biết gì nên bọn chúng mới tha cho. Tốt nhất mày đừng có tò mò quá, Guy."

"Ừ, mày nói đúng."

Dù Guy có mối bận tâm nào đi chăng nữa thì việc giữ im lặng vẫn là cách hành động tốt hơn. Giống như miếng bọt biển thấm nước, anh cảm nhận được từng khoảnh khắc của đêm hôm trước, nhưng cảm giác tò mò đó vẫn rộn ràng trong anh.

Kirie đã làm cái quái gì và ở đâu? Nó đã lật đổ miếng domino nào để khiến mọi thứ đổ hết như thế này? Hẳn đã xảy ra chuyện gì đó lớn tới nỗi cảnh sát Darkmen cũng phải đến khu ổ chuột này.

Bison không biết gì và không có gì để cho, vậy mà vẫn bị chúng đánh bầm dập và quăng quật như những con búp bê giẻ rách. Vào cuối ngày, Guy vẫn nuôi lòng mong muốn được biết chuyện gì đã diễn ra. Cái gì đã khiến họ phải chịu đựng chuyện này?

Guy rõ ràng rất để ý chuyện này nên anh nghĩ, Riki bị cưỡng ép đưa đến Phòng An toàn Công cộng Midas thì đáng nhẽ càng muốn biết hơn. Vậy mà anh không ngờ cậu lại kêu anh đừng có tìm hiểu gì thêm.

"Tao không muốn liên quan đến nó nữa," Riki buột miệng. "Nó đã lún quá sâu rồi. Đừng có lao theo nó."

Guy vẫn im lặng. Một sự im lặng khó chịu nổi lên như một bức tường vô hình giữa họ. Không thể chịu đựng được sự thất vọng, Riki quay sang Guy và nói thẳng thắn, "Này, Guy. Gần đây, mày có vấn đề gì với tao à? Kể cả khi mọi người ở cùng một chỗ, mày luôn giữ khoảng cách. Có chuyện gì thế?"

"Làm gì có..." Guy chuyển chiếc cốc từ tay này sang tay kia và ngoảnh mặt đi.

"Này, mày còn chả chịu nhìn thẳng vào mắt tao."

Guy vẫn không có gì để nói.

"Mày không nói thì sao tao biết mày muốn gì. Có gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Riki không có ý định chỉ trích Guy. Nhưng khi thấy anh ta vẫn chẳng chịu hé răng nửa lời, lời nói của cậu cũng trở nên nặng nề. Khi Riki nhận ra điều đó, cậu chẳng biết phải làm gì và sự im lặng chỉ càng tăng lên.

"Tối qua, tao còn tưởng mày cho tao leo cây," Riki nói. "Tao nói thẳng luôn, lúc đó tao cảm thấy rất khó chịu. Mày có biết không? Tao không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà chúng ta trở thành như thế này."

Riki cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cậu có thể bình tĩnh trước mặt lũ Darkmen, nhưng với Guy thì không. Riki không quan tâm đến lý do – cậu chỉ muốn nghe sự thật từ miệng Guy.

"Đừng có như vậy nữa, Guy." Nước mắt cậu bất ngờ rơi xuống. "Đúng là trước kia lúc nào tao cũng tuỳ ý sai bảo mày. Bởi vì tao biết cho dù tao có làm gì, thì khi quay đầu lại, mày vẫn sẽ ở đó. Nhưng tự nhiên bây giờ mày không để ý tới tao, tao không biết nên cảm thấy như thế nào."

Mọi chuyện đã như vậy kể từ khi họ ở Trại giáo dưỡng. Bất cứ khi nào Riki quay lại, Guy đều ở đằng sau cậu. Đó là lý do tại sao Riki có thể tập trung về phía trước.

Ngay cả khi Riki từ bỏ vị trí lãnh đạo Bison và bỏ lại nó, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của Guy trên vai mình. Nhưng bây giờ tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là những con mương ẩn dưới đám cỏ cao.

Kể cả khi cả hai đầy thương tích và nhìn nhau nói chuyện, cậu đã cảm thấy không có khoảng cách gì giữa họ, nhưng thực chất luôn có một bức tường ở đó. Và dù nhận thức được điều đó, bức tường không thể vượt qua đó vẫn chặn đường. Cậu ghét nó. Cậu muốn nó kết thúc.

"Nói đi, rốt cuộc tao đã làm gì?"

"Không phải vậy, Riki," Guy nói ngắn gọn. "Mày nhầm rồi." Lời nói của anh sắc như dao mổ. "Mày nói thế này có phải vì muốn quay trở lại làm bạn lữ với tao?"

Trong một lúc, Riki nín thở. Cậu không nghĩ Guy sẽ nói như vậy. Chuyện này đột nhiên xảy đến khiến cả khuôn mặt cậu cứng đờ, bờ môi cũng đông lại.

"Đùa thôi. Tao đùa thôi." Guy nở nụ cười. "Mày nghiêm túc quá đấy. Đừng lo," anh cười.

Nhìn Guy miễn cưỡng cười, Riki chỉ đành im lặng, rủ mắt xuống.

Đừng lo, cậu nghĩ, lặp lại lời của Guy với chính mình. Xin lỗi.

Nó hoàn toàn vô nghĩa.

Tao xin lỗi.

Cậu không thể...

Đều là lỗi của tao.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, cậu sẽ biến mất khỏi đây. Tao xin lỗi. Xin lỗi vì đã để mày bị cuốn vào tất cả những thứ này.

Cậu muốn kể cho Guy mọi chuyện nhưng không thể. Cậu muốn nói chuyện. Cậu muốn thú nhận. Nhưng cậu ghét chuyện đó bị lộ ra. Cậu ghét bị thúc giục, bị thẩm vấn, bị nhìn chằm chằm. Tiết lộ những gì thật sự trong lòng cậu là điều đáng sợ nhất.

Chỉ cần nói ra thôi!

Đó là lời nói của cậu, nhưng cậu lại không đủ can đảm để làm điều đó. Sự ích kỷ của chính bản thân khiến cậu phát ốm trong lòng. Cậu không thể ngừng cảm thấy tội lỗi khi lợi dụng sự tốt bụng của Guy.

"Riki, tao đi đây," Guy nói với giọng khàn khàn.

Đợi đã, Guy.

Riki đứng dậy cùng lúc, khuôn mặt Iason hiện lên trong tâm trí cậu khiến chuyển động của cậu trở nên cứng nhắc và lúng túng.

Đừng sợ nữa.

Mày ổn với chuyện thế này à?

Bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, đôi môi mím chặt của Riki run lên. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Với sự thiếu quyết đoán, đôi mắt cậu ngập ngừng. Bóng lưng của Guy xa dần theo từng bước chân. Riki không thể ngăn anh ta lại, không thể đuổi theo anh ta. Cậu chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào Guy.

Một khi Guy biến mất phía bên kia cánh cửa, mọi mối liên hệ giữa họ sẽ bị cắt đứt. Có lẽ cũng cảm nhận được điều đó nên bước chân của Guy nặng nề và chậm rãi.

Và thế là vết nứt ngày càng mở rộng giữa họ trở thành một dạng vật lý, khi cảm xúc của họ ngày càng căng hơn và dường như thực sự sắp sửa thoát ra—

Một tiếng hét kỳ lạ và bất ngờ tấn công vào tai họ.

Riki đứng dậy. Guy xoay người, liếc nhìn qua vai. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ gặp nhau, cả hai đều mở to ngạc nhiên. Và rồi khoảnh khắc tiếp theo họ nhìn đi chỗ khác, tìm kiếm nguồn gốc của những tiếng la hét xé toạc không khí buổi sáng.


7/3/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro