Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 5. Bóng tối - Chương 5

Đồn cảnh sát Midas im lìm và đơn độc hiện ra dưới cơn mưa xối xả. Bề ngoài xám xịt, ẩm ướt của nó không bộc lộ điều gì khác thường, khiến nó có vẻ khiêm tốn và khắc khổ hơn. Trong khi những khu vực khác trong Midas, nơi mà khắp nơi đều mới mẻ và hào nhoáng gần như ngột ngạt, thì đây quả là một tòa nhà khác biệt.

Khi khung cảnh như này hiện ra trước mắt, Riki không khỏi nhăn mũi ghê tởm. Cậu lại thấy mình cau mày. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được Darkmen sẽ xông vào căn hộ của mình và đưa cậu tới đây.

Riki nghi ngờ lý do duy nhất khiến tên thủ lĩnh kêu cậu mặc quần áo là vì hắn không thể chịu được cảnh Riki đứng đó trong chiếc áo choàng tắm như một con chó ướt sũng.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hàng ngàn câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Riki. Cậu không thể ngờ trước được rằng mọi chuyện lại chuyển biến từ xấu thành tệ hại nhanh đến thế. Cậu muốn biết câu trả lời, nhưng những tên cớm đang giữ cậu có vẻ không có tâm trạng trò chuyện cho lắm. Những tên đó đối xử với tạp chủng trong khu ổ chuột như thể họ là bệnh truyền nhiễm, và thậm chí sẽ không bao giờ có chuyện chúng hạ cố nhìn thẳng vào mắt một người như Riki.

Vì thế chuyến đi khá là im ắng.

Riki không thể nào cảm thấy thoải mái được. Cậu đã quá kiệt sức và muốn được thư giãn. Nhưng bầu không khí trong xe quá tệ. Cậu không biết mình phạm tội gì nhưng đột nhiên bị cảnh sát bắt đi thế này, khiến cậu lo lắng về những gì đang đợi mình phía trước.

Những kẻ tạp chủng trong khu ổ chuột lẻn vào những đêm Midas sang trọng để tìm kiếm cảm giác mạnh như cướp bóc một chút gì đó, và chủ yếu là để thay đổi không khí ngột ngạt khi bị gò bó ở Ceres. Nó là một nghi thức thông hành cho những chàng trai trẻ liều lĩnh.

Tất cả cư dân của khu ổ chuột đều biết chính xác số phận gì sẽ xảy ra với họ nếu họ phạm sai lầm và bị bắt ở Midas. Họ sẽ bị đánh đến sống dở chết dở. Gãy tay chân chỉ là chuyện bình thường. Thậm chí họ cũng có thể thành một mớ thịt nát bét, không ra hình người.

Quân đoàn Cảnh giác ở mỗi khu vực đều không tha thứ. Khi phát hiện ra một kẻ tạp chủng, chúng sẽ có đầy đủ lý do để bào chữa cho việc đánh nó một cách đau đớn, thậm tệ – tất nhiên là trong một con hẻm tối nào đó khuất tầm nhìn của người qua đường.

Khi có nhiều khách du lịch và người tham quan, tạp chủng có thể hòa nhập mà không cần thiết bị PAM. Nhưng Quân đoàn Cảnh giác luôn biết cách tìm ra họ và lũ tạp chủng ngày càng bị săn lùng thường xuyên. Đôi khi, một xác chết bị vứt xuống một con mương ở đâu đó, nhưng cảnh sát Midas sẽ cho đó là một kẻ vô danh và che giấu vụ việc.

Những kẻ tạp chủng ở khu ổ chuột không có quyền công dân. Không có nơi để tìm kiếm công lý hoặc bồi thường. Đó là cuộc sống.

Riki không còn ở trong lãnh thổ của mình nữa. Cậu đang ở trong vùng đất mà Darkmen quen thuộc. Chỉ điều đó cũng đủ để cậu nghiến răng, nhăn mặt khó chịu.

Chiếc ô tô bay lơ lửng trên biển đèn neon sặc sỡ rồi lao xuống bãi đậu xe trên sân thượng ngay phía trên lỗ đen của Trung tâm Cảnh sát Midas. Với một chút ánh sáng lung linh, chiếc ô tô bay đã hạ cánh. Cùng lúc đó, những cánh cửa chớp trên mái nhà đóng chặt lại. Khi chiếc ô tô bay đã dừng hẳn, một cú thọc vào lưng Riki bảo cậu hãy ra ngoài.

Tên thủ lĩnh – người đàn ông có mái tóc ngắn màu bạc – là người đi đầu tiên. Theo sau hắn là hai người đàn ông dẫn theo Riki, mỗi người một vai. Theo sát phía sau nữa là hai người đang hỗ trợ chúng. Riki bị giam chặt trong một bức tường vững chắc gồm bốn người đàn ông. Cậu giống như bị nhét vào một cái hộp vậy. Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn. Mặc dù cậu không bị còng tay hay gông cùm, nhưng đây rõ ràng không phải cách chúng bắt một nhân chứng vô tội. Đây là cách chúng bắt những kẻ giết người loạn trí thì đúng hơn.

Đương nhiên, một tên tạp chủng ở khu ổ chuột mà muốn đòi hỏi mọi quyền công dân trên thế giới thì cũng chẳng ai mong đợi rằng Darkmen sẽ đồng ý với hắn cả.

Sau khi đi bộ một lúc, họ đã tới thang máy. Riki do dự một chút trước thang máy và bị đẩy từ phía sau. Cậu vấp ngã về phía trước, đâm thẳng vào ngực tên thủ lĩnh tóc bạc.

Đúng như dự đoán, cánh tay của tên thủ lĩnh không hề bình thường một chút nào. Hắn chỉ có cơ bắp và xương và không có gì khác, một bằng chứng rõ ràng của chế độ tập luyện hàng ngày. Hoặc đó một sản phẩm phụ của những gì Chúa đã ban cho hắn. Dù thế nào đi nữa, cánh tay của tên này thậm chí còn lớn hơn cả Iason, một android được chế tác tinh xảo nhất. Mặc dù Riki không thể nói chắc chắn liệu có ai trong số bọn cớm này có cơ thể nhân tạo hay không. Thành thật mà nói, nếu nói những thằng xung quanh cậu là người máy, thì cậu cũng sẽ tin điều đó.

Riki không thể phát hiện ra nhiệt độ cơ thể đang bốc lên từ chúng. Có phải những mạch bằng băng đang chạy qua những thớ cơ đó không? Cậu nhìn cánh tay đang ôm mình thật lâu.

(Yuki: Ủa, j zợ?)

Bọn này là con người thật à? Dĩ nhiên là cậu không hỏi nó thành lời.

Tên thủ lĩnh mà cậu đâm vào chỉ nhướn mày. Cậu không nói gì. Thay vào đó, người xô Riki đứng nghiêm và nói với giọng căng thẳng, "Xin lỗi."

Riki cũng chẳng quan tâm nhiều.

Thang máy đi từ mái nhà xuống tầng hầm thứ hai trong nháy mắt. Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Lúc đó, hai người bảo vệ đã rời đi. Riki cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Suốt chặng đường đi xuống, cảm giác sợ hãi bị nhốt trong bốn tường đã khiến cậu đủ phát điên.

Hành lang sáng rực đến mức gần như làm cậu lóa mắt. Họ tiếp tục đi dọc hành lang, Riki bị kẹp giữa những người còn lại. Nhưng không gian xung quanh đã mở ra một chút, đủ để cho cậu có một chút không khí, và vực dậy tinh thần của cậu, dù chỉ một chút.

Cậu không thể không đưa mắt nhìn xung quanh. Ngoài những cánh cửa gắn vào tường ở hai bên hành lang, cậu không thấy gì khác thường.

Bởi vì, dù thế nào đi nữa, cậu đang ở trong lòng một nơi mà mọi tên tạp chủng trong khu ổ chuột đều sợ hãi: Trung tâm Cảnh sát.

Riki đã bị đưa đến hố đen trong cơn ác mộng của mọi tên tạp chủng trong khu ổ chuột trái với ý muốn của mình. Không ai rời khỏi đây mà nguyên vẹn được. Cơ thể, tâm trí và tinh thần sẽ bị đưa vào máy xay nghiền nát rồi những gì chảy ra ở đầu bên kia đều là một mớ cứt. Bất cứ ai được đưa đến đây đều sẽ trở thành một bài học cho những kẻ còn lại.

Riki không thể ngừng nghĩ về số phận đang chờ đợi mình ở một nơi khủng khiếp như thế này. Cậu không thể giả vờ như những suy nghĩ đó không làm cậu căng thẳng. Nhưng ngay cả khi bị kéo đến đây mà không có lời giải thích nào, cậu cũng không ngu ngốc đến mức chống đối những kẻ ở đây. Đây không phải là lúc mà cậu có thể tự do ngắm nhìn xung quanh.

Cậu không hề dính dáng đến tội ác nào, nên cậu cũng không quá sợ hãi. Cậu không cần phải cầu xin hay thút thít. Hoặc đó là cậu nghĩ vậy. Cách Riki nhìn mọi thứ không nhất thiết giống như góc nhìn của Darkmen. Chừng nào cậu còn là một kẻ tạp chủng trong khu ổ chuột thì sự thật, công lý và nhân quyền đều bị ném ra ngoài cửa sổ.

Cậu có thể bị sập bẫy bất cứ lúc nào nên cậu luôn sẵn sàng đối mặt với tình huống khó khăn nhất và tập trung vào những gì đang diễn ra lúc này. Dù cậu biết cậu có làm gì thì cũng đều vô dụng*. Niềm tin là tấm lá chắn duy nhất của cậu, thứ duy nhất để cậu giữ vững lập trường và giúp cậu sống sót ra khỏi đây.

(*Eng: He knew those fixed and immovable parts of him could allow no fissures or cracks to develop.)

Khi cậu ở Trại Giáo dưỡng, khi lãnh đạo Bison, hay khi cậu tạo dựng được tên tuổi của mình ở thị trường chợ đen với cái tên "Riki the Black" – niềm tin đó chưa bao giờ làm cậu thất vọng.

Ngoại trừ khi nó liên quan đến Iason. Đó là lý do tại sao cậu đã phải đeo một chiếc nhẫn dành cho thú cưng.

Thông minh và xảo quyệt. Lôi cuốn một cách nhẫn tâm. Sau khi chờ đợi thời cơ chín muồi, Iason đã cẩn thận đặt chiếc bẫy của mình xuống. Thế là Riki đã không thể trốn thoát và bị dồn vào đường cùng. Cho dù cậu cố gắng hiểu thế nào, thì điều duy nhất cậu cảm nhận được là nỗi đau khi bị xiềng xích.

Bị tra tấn, giày vò, chạy trốn rồi bị bắt lại cho đến khi cậu từ bỏ. Sự tủi nhục dày vò trong cậu từng ngày. Những cơn đau nhói, chất độc tục tĩu đã làm tan đi tàn dư của quyết tâm bên trong, khiến cậu thở hổn hển cho đến khi cổ họng khô khốc. Cảm giác ngứa ran, tê dại dễ chịu xuyên qua não cậu cho đến khi sự tỉnh táo xa rời.

Thế nhưng Riki vẫn không thể hiểu được. Tanagura Blondy có thể có bất cứ thứ gì mà hắn mong muốn. Thế thì tại sao hắn ta lại mất nhiều công sức đến vậy chỉ để biến một kẻ tạp chủng ở khu ổ chuột thành một con thú cưng?

Ta rất trân trọng những khoảnh khắc sống động này khi mà cậu thách thức ta ngay cả khi ta là một Blondy. Cái cách cậu nhìn ta thật con người. Khiến ta cảm thấy mình ngứa ran đến tận trong não. Ta thích cách cậu nhìn ta với thái độ khinh bỉ không che giấu như vậy. Nó đáng yêu đến mức ta muốn xé nát trái tim đang đập của cậu và áp nó vào má mình.

Việc Iason cất công đi tới tận khu ổ chuột như vậy rõ ràng không phải là một sở thích điên rồ mà là một căn bệnh trầm trọng thì đúng hơn. Một tinh anh với cơ thể android quyến rũ mà nói mấy điều như thế ở nơi công cộng sẽ bị coi là một trò đùa mất.

Những suy nghĩ đó quay cuồng trong đầu cậu, Riki nhận thấy rằng những người đi qua dọc theo hành lang thỉnh thoảng sẽ giữ thẳng tư thế và hướng tới người đàn ông tóc bạc.

Thằng này không phải là một thằng cớm bình thường rồi.

Ánh mắt kính trọng hướng về phía tên thủ lĩnh nói lên địa vị hoặc dòng dõi của hắn, điều này chỉ khiến Riki bối rối hơn. Tại sao một kẻ có đẳng cấp và danh giá như vậy lại muốn bắt một tên tạp chủng trong khu ổ chuột? Chuyện gì khiến hắn đến gặp cậu và lôi cậu đến đây?

Chuyện gì đang xảy ra?

Riki không thể tưởng tượng nổi. Cậu hoàn toàn chẳng có gì liên quan đến Midas. Quá khứ cũng không liên quan. Hiện tại càng không. Và tương lai, cho đến khi Iason chán cậu—

Nhưng đúng như dự đoán, không có lời giải thích nào về những gì sắp xảy ra, Riki đã được chụp ảnh, lấy dấu vân tay và quét võng mạc. Từ đầu đến cuối, cậu bị đối xử như một tên tội phạm, bị xô đẩy khắp nơi.

Riki bắt đầu hơi lo lắng. Mình gặp rắc rối lớn hơn mình tưởng rồi.

Trong đời cậu chưa bao giờ ngu ngốc đến mức cố ý giẫm lên đuôi con hổ Midas. Nhưng rõ ràng là cậu đã vướng vào một rắc rối nào đó mà cậu không hề hay biết. Và nếu việc các Darkmen của Midas được phái đến để dọn dẹp mớ hỗn độn đó thì có nghĩa là cậu không phải tên tội phạm duy nhất.

Từ bỏ những gì ở đây đi, Iason đã nói với cậu như vậy. Hãy để lại những hối tiếc của cậu ở khu ổ chuột.

Nhưng cậu không thể làm được điều đó, khi mà mọi chuyện giữa cậu và Guy vẫn còn chưa rõ ràng. Chắc chắn có một cách giải quyết nào đó mà cậu vẫn chưa nhìn ra.(?)

(?: Wheels he'd never seen were definitely turning in places he didn't know. As usual, Riki was left alone at the controls.)

Mọi thứ có vẻ không được tốt. Điều tồi tệ nhất là cậu sẽ bị đưa vào danh sách đen của cảnh sát Midas. Điều đó là tin rất xấu đối với cậu.

Và nếu chuyện cậu là pet của Iason lộ ra – và nếu Iason phát hiện ra – thì sao? Nghĩ đến những tình huống xấu nhất như vậy, Riki cảm thấy mặt mình tái nhợt.

Sự chế nhạo của những kẻ ngoài cuộc. Sự khiêu khích. Và cả cách chúng đá Riki xuống đài.

Những ba năm đó Eos, Riki chỉ là một thằng nhóc không được dạy dỗ đàng hoàng cũng không bao giờ biết học hỏi. Kiêu ngạo, bướng bỉnh, cố chấp. Như những gì Iason đã chế nhạo cậu, Riki không bao giờ biết từ bỏ và lùi bước. Tất cả mọi người ở đó đều là kẻ thù của cậu. Cậu chỉ là kẻ ngu ngốc, không bao giờ biết dừng lại kể cả khi nó có lợi cho cậu. Trước đây, Riki đã làm mọi cách để hạ bệ Iason. Nhưng lần này, mọi thứ hoàn toàn khác.

Theo góc nhìn nào đó thì Eos là một cái lồng chim hỗn độn, tách xa hoàn toàn với thế giới. Giá trị của pet chỉ gói gọn trong tờ giấy khai sinh của chúng. Mục đích sống duy nhất của chúng là nịnh nọt chủ nhân của mình. Và cùng lúc đó, chúng kiêu kỳ, thông đồng với nhau để bày ra mấy trò trẻ con ngu ngốc.

Vẻ đẹp và sự dâm loạn là đức tính cao nhất đã ăn sâu vào tâm hồn chúng. Tuy nhiên, chính sự nổi loạn của Riki sinh ra ở khu ổ chuột đã khiến chúng phát điên vì ghê tởm. Đương nhiên, cho dù nhe nanh, chế giễu Riki là một kẻ tạp chủng, thì chúng cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân chúng chẳng hơn gì những con búp bê tình dục đáng thương.

Chúng không bao giờ nhận ra điều đó cho đến khi cái tờ giấy định danh pet của chúng bị xé bỏ và chúng bị ném khỏi Eos rồi bị đưa đến các nhà thổ ở Midas.

Nhưng không đồng cảm với hoàn cảnh của chúng không có nghĩa là Riki cảm thấy mình vượt trội hơn. Việc hơn thua với mấy con pet thuần chủng được nuôi trong nhà kính không khác gì việc những công dân Midas khinh miệt tạp chủng và gọi họ là rác rưởi vì không có ID chính thức.

Riki không thể dễ dàng coi chúng và mình ở cùng một vị trí. Tuy nhiên cũng như chúng, cậu bị nhốt trong một cái lồng và chỉ được nhìn, nghe, chứ không được làm bất cứ gì – sự thật ngu ngốc đó khiến cậu không thể không chế nhạo.

Có rất nhiều giá trị con người khác nhau cũng như con người. Chỉ cần sinh ra trong một hoàn cảnh hay thời điểm khác thì số phận cũng sẽ hoàn toàn khác biệt. Có lẽ lớn lên trong sự thiếu hiểu biết về tình yêu ở Trại Giáo dưỡng là con đường tốt hơn. Khi Riki làm người chuyển phát nhanh cho Katze, cậu không khỏi cảm thấy điều đó sâu sắc.

Đó là lý do tại sao, ngay cả khi nhớ lại những vụ rắc rối cậu dính vào trong suốt ba năm ở Eos, không thể phủ nhận sự thật những gì đã xảy ra.

Cho mọi người thấy quá khứ của cậu như nào là một nỗi đau mà cố gắng thế nào cậu cũng không chôn vùi được nó. Nó là quá khứ mà không phải ai cũng chịu được. Vì thế, tốt nhất là cậu nên giữ kín nó thì tốt hơn.

Khi nhớ lại thời điểm Riki còn là sủng vật của Iason, theo cách mà Riki cảm thấy khó chấp nhận được, Iason vừa là một chủ nhân nuông chiều, vừa là một tên chỉ huy độc tài. Một tên tạp chủng trong khu ổ chuột và một Tanagura Blondy đánh giá thế giới theo những cách hoàn toàn khác nhau, và Riki không biết làm thế nào để làm Iason mất kiểm soát. Mặc dù nhìn lại, chắc hẳn vì Eos là một cái lồng chim biệt lập nên Iason đã tha thứ cho Riki về những hành động táo bạo và ngốc nghếch của cậu.

Tất cả những điều đó khiến tình thế của Riki càng trở nên nguy hiểm hơn. Khi cậu bị đẩy vào một căn phòng, cơn giận dữ đã âm ỉ bộc phát. Bên trong căn phòng có một chiếc bàn nhỏ, chắc chắn và một chiếc ghế khiến cho kích thước rộng lớn vô dụng của căn phòng dường như càng trở nên khó chịu hơn.

Chẳng có gì khác ngoài những chiếc camera trên trần nhà. Theo thông số kỹ thuật mà Riki đã ghi nhớ, những chiếc máy ảnh này có tầm nhìn 360 độ với khả năng zoom. Chúng được ngụy trang rất tốt, nhưng cùng một kiểu dáng và mẫu máy ảnh được đặt khắp nơi ở Eos để quan sát pet.

Riki biết chúng ở đó và luôn phớt lờ chúng. Những pet khác có lẽ không biết gì cả. Cậu không biết ai đang theo dõi, nhưng trong một phòng giám sát ở đâu đó, những cuộc trò chuyện diễn ra trong căn phòng lớn này sẽ được nghe rõ ràng.

Ngoài ra, có một số vũ khí đã được lắp đặt để tránh những "tai nạn" không lường trước được xảy ra thì chúng sẽ không bao giờ rời khỏi bốn bức tường của căn phòng này.

Người đàn ông tóc bạc hầu như không nói một lời vô ích trong khi kéo Riki đến đây từ khu ổ chuột. Bây giờ hắn ngồi xuống bàn đối diện với cậu. Còn tên cấp dưới tóc đỏ thì lờ sau lưng Riki một cách im lặng và đầy đe dọa.

"Thế có chuyện gì?" Riki hỏi.

Người đàn ông tóc bạc – người tóc đỏ trước đó đã gọi hắn là Sếp – có vẻ không phải là loại người hay nói nhiều, nên Riki mở lời trước. Và ngay lập tức cậu cảm thấy tóc gáy mình dựng lên khi người tóc đỏ lù lù xuất hiện phía sau mình.

Cậu đang thiếu tôn trọng thủ lĩnh của Darkmen như một kẻ ngu ngốc không biết mình đang ở vị trí nào, nhưng Riki thực lòng không muốn lãng phí thêm thời gian của mình nữa.

"Ông đang muốn buộc tội tôi cái gì đây?"

"Mày biết thằng nhóc Kirie không?"

Đó là câu hỏi mà Riki ít mong đợi nhất. Trong giây lát cậu chỉ nhìn lại với vẻ ngạc nhiên.

"Nó ở đâu?"

"Ông đùa tôi đấy à? Ông tha tôi đến đây chỉ để hỏi tôi cái đấy?"

"Không chỉ mày."

Riki nuốt nước bọt.

"Kirie từng chạy theo đám lưu manh tên Bison phải không?"

Riki biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Guy lại bỏ lỡ cuộc hẹn của họ. Chắc chắn đã có gì bất trắc. Việc Guy không cố ý cho cậu leo cây khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn. Và khoảnh khắc tiếp theo cậu thấy bực tức với kẻ ngồi trước mặt mình khi hắn đem cậu đến đây. Tên khốn Kirie đó.

"Và mày là thủ lĩnh của cái băng đảng đấy."

Địt mẹ, thật phí thời gian.

"Bison đã tan rã từ lâu rồi. Tôi không phải là thủ lĩnh gì nữa cả." Cậu đã nghĩ những kẻ này phải biết nhiều hơn thế. Riki muốn đấm thẳng vào mặt tên thủ lĩnh. Thói quen của cảnh sát đã ăn sâu vào da thịt hắn và nó khiến cậu khó chịu và mắc ói.

"Vậy mày từ bỏ mọi danh tiếng chỉ để bảo vệ thằng nhóc đó hử? Niềm kiêu hãnh của những con chó trong khu ổ chuột à?" Tên thủ lĩnh có chút giễu cợt nói: "Mày định cố gắng đến mức nào để che giấu thằng nhóc đó?"

Theo như Riki – và bất kỳ ai có liên hệ với Bison – lo ngại, người đàn ông này đang lặp lại một trò đùa tồi tệ mà từ lâu đã không còn buồn cười nữa. Nhưng rõ ràng cậu không hề có chút cảm giác nào rằng mình đã đi đến kết luận sai lầm.

"Kirie là một kẻ xui xẻo. Một điềm gở. Và bọn tôi cũng không biết nó ở đâu cả." Riki nghĩ thêm. "Lần tới khi cảnh sát Midas các người vượt biên giới vào khu ổ chuột, tốt nhất nên tìm hiểu trước cho kĩ. Bị mấy cái cuộc trò chuyện phiếm ở quán bar lừa gạt thế này thì xấu hổ thật đấy."

Một tích tắc sau, một chiếc ủng lao vào bên hông Riki và đá cậu ngã khỏi ghế khiến cậu không khỏi rên rỉ. Máu chảy trong huyết quản của cậu, khiến mạch cậu đập thình thịch như tiếng trống bass đập vào bên trong hộp sọ.

Tên tóc đỏ tóm lấy cổ áo cậu và không hề càu nhàu, kéo cậu trở lại ghế.

"Mày nói chuyện cẩn thận chút!" Hắn rít vào tai Riki mà không hề cố gắng che giấu sự khinh thường của mình. "Ở đây chẳng có gì cho mày ra oai đâu." Tiếng cười thô lỗ của tên tóc đỏ như đâm thủng một tảng băng mà xuyên qua màng nhĩ của Riki.

Riki cũng chẳng có sức mà phản bác hắn. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt tự mãn của Kirie, Riki hận không thể chửi bởi loạn lên, vừa để xả giận vừa để giảm bớt cơn đau nhức trên người.

"Nó ở đâu?" tên thủ lĩnh ngồi bên kia bàn hỏi. Giọng điệu của hắn vẫn không thay đổi.

"Tao – không – biết–"

"Mày nghĩ tao tin à? Mày là người đã dạy dỗ nó đấy. Không phải nó là anh em của mày à?"

Dạy dỗ cái con khỉ! Tao đéo anh em với nó!

Kirie đã mơ rằng con ma Bison sẽ giúp nó thực hiện ước mơ của bản thân. Nhưng sau khi biết rõ sự hồi sinh của Bison chỉ là một tin đồn, nó đã tự mình bỏ đi và để lại cho họ một đống phân bốc khói.

Thằng chó chết!

Cho dù Riki có nợ Kirie rất nhiều thì chuyện đó cũng đã được giải quyết từ lâu rồi. Nếu Riki biết nơi Kirie đang trốn, cậu đã nói ngay trước khi đòn đầu tiên giáng xuống. Cậu không muốn dính dáng gì đến Darkmen của Midas.

Nhưng ngay từ đầu, Darkmen đã phớt lờ sự thật này. Nếu chúng không muốn nghe những gì người khác nói, chúng có thể sử dụng thuốc phục hồi trí nhớ ngay từ đầu và lục lọi chất xám của họ theo ý muốn. Chúng thậm chí còn không làm điều đó với cậu. Rõ ràng, hành hạ Riki thú vị đến mức chúng không ngại tốn thêm thời gian và công sức.

Tuy nhiên, dù Riki đang tức giận với Darkmen, tâm điểm giận dữ của cậu lại đổ dồn vào Kirie. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nó là trên đường Orange. Cậu đã đấm vào mặt Kirie và nói với nó, Đừng bao giờ để tao gặp lại mày, Kirie. Nếu không tao sẽ bẻ gãy tay chân của mày đấy.

Đó là sự thật. Gặp Kirie một lần nữa thì có lẽ là quá nhiều. Riki không muốn nhìn thấy hay thậm chí nghe thấy giọng nói của nó. Nếu có thể, cậu sẽ xóa sự tồn tại của Kirie khỏi não mình. Và cậu thực sự đang cố gắng làm thế.

Kirie, dĩ nhiên, hẳn cũng cảm thấy vậy.

Riki không biết những Darkmen này lấy được thông tin ở đâu và bằng cách nào. Nhưng nếu đó là từ các cựu thành viên của băng đảng Bison, thì đó quả là một quẻ rút thăm xui xẻo chết tiệt. Những chuyện xảy ra khiến cậu nghiến răng nghiến lợi vì thất vọng.

Cậu không thể nói điều cậu không biết. Cậu không thể cho đi những gì mà cậu không có. Nhưng Darkmen sẽ không tuân theo logic đơn giản đó. Đó chắc chắn là trường hợp xấu nhất.

"Nói mau."

"Tao. Không. Biết!"

Một cú đánh khác vào thận của cậu. Riki thở hổn hển và cào vào mặt bàn. Cơn đau nhức nhối lan khắp cơ thể, nổi lên trong những tiếng rên rỉ không rõ ràng. Xương và cơ bắp của cậu kêu gào. Tiếng kêu gào của cơn đau rát, uốn éo, vặn xoắn xuyên qua từng thớ thịt trong cơ thể.

Cú đánh đau đến mức khiến thần kinh của cậu run rẩy, co rút. Rõ ràng cậu đã luôn quen thuộc với những cú đấm thế này nhưng hiện tại, nó chỉ khiến máu trong cơ thể cậu bốc cháy cuồn cuộn.

"Tao không có thời gian đùa với mày đâu. Nói mau!"

Bất chấp địa vị ưu tú trong Phòng An toàn Công cộng Midas, những tin đồn về sự tàn bạo của Darkmen vẫn được đồn thổi khắp các hệ sao của Khối thịnh vượng chung.

Một nửa trong số đó là hoạt động tuyên truyền được tạo ra để duy trì bề ngoài luật pháp và trật tự mà Midas vận hành. Một nửa là lời cảnh báo ngầm dành cho những du khách phóng khoáng, những người có thể phạm vào điều cấm kỵ ở Midas. Tuy nhiên vì những vị khách chi tiêu thoải mái này chính là nguồn tiền tài khổng lồ nên cảnh sát Midas vẫn giữ đúng chừng mực.


"Ban thưởng" và "Trừng phạt". Cân bằng tốt cả hai điều đó thì mới tránh được những rắc rối không cần thiết. Nhưng điều đó dĩ nhiên không áp dụng với tạp chủng ở khu ổ chuột.

"Nói mau!"

Tên tóc đỏ nắm lấy Riki bằng một tay, kéo cậu ra khỏi bàn và tát thẳng vào mặt cậu.

Thiết bị di động siêu nhỏ gọn trên cổ tay trái của tên thủ lĩnh Marcus tóc bạc kêu the thé. Hắn liếc nhìn cấp dưới Jayd của mình – anh chàng tóc đỏ đang tận hưởng việc tra tấn Riki – sau đó lấy một chiếc tai nghe từ túi áo khoác và bật nó lên.

"Gì thế?"

"Ngài rảnh không, Sếp?"

"Nói đi."

"Là về số G:05—" Đó là mã nội bộ mà họ dành cho Riki.

"Có gì về nó?"

Một cuộc gọi khẩn cấp đến giữa lúc đang thẩm vấn không phải là chuyện bình thường. Marcus tin rằng nó có liên quan đến Riki.

"Trong tài liệu không ghi nó là tạp chủng ở khu ổ chuột. Có dữ liệu kỳ lạ khác về nó."

Câu trả lời ngắn gọn bất thường của cấp dưới khiến Marcus cau mày. Đi thẳng vào vấn đề đi, hắn định nói với cậu ta như vậy thì giọng nói ở đầu dây bên kia nói: "Xin lỗi nhưng tôi nghĩ tốt hơn là ngài nên qua đây."

"Được rồi," Marcus nói, kết thúc cuộc gọi. Hắn tự hỏi loại dữ liệu kỳ lạ nào có thể xuất hiện.

"Jayd," hắn nói, "Tôi phải lo việc này. Cậu cũng sẽ đi cùng." Để Jayd một mình trong phòng với Riki không phải một hành động khôn ngoan.

Jayd quay lại nhìn hắn, trong mắt anh ta hiện lên một tia không hài lòng. Nhưng anh ta không phản đối. Mọi người đều ngầm đồng ý rằng không có sự nhân nhượng cho những tên tạp chủng khu ổ chuột, nhưng sự nhiệt tình mà Jayd đang thực hiện khiến Marcus lo lắng.

Dù thế, tên tạp chủng này khiến họ muốn ngược đãi nhiều hơn. Nó có niềm tự hào và có sự can đảm. Cho dù có bị đánh đến đầm đìa máu cũng không khuất phục. Đối với những kẻ rác rưởi trong khu ổ chuột, nó quả là một người cứng rắn.

Nhưng đánh gục nó trước khi biết được thông tin sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho họ. Marcus có lòng kiêu hãnh của riêng mình với tư cách là thủ lĩnh của Darkmen. Nhiệm vụ của ông ta là đảm bảo hòa bình và truy lùng những tên tội phạm xâm nhập Midas như những kẻ ăn bám. Darkmen phải được mọi người kính trọng và sợ hãi – các công dân, những kẻ tị nạn bất hợp pháp, và đặc biệt là những kẻ tạp chủng trong khu ổ chuột. Những tạp chủng chỉ bị kiểm soát nếu nỗi sợ hãi đó nằm sâu trong máu chúng. Theo báo cáo từ đội mà được ông ta cử đến quán bar, họ chỉ cần lộ ra một chút vũ lực là bọn chúng đã trắng bệch mặt và run rẩy.

Nhưng thằng nhóc mà chúng gọi là thủ lĩnh cũ của Bison thì lại khác. Dĩ nhiên là việc đột nhiên chĩa súng vào mặt nó sẽ khiến nó ngạc nhiên. Nhưng ngay cả khi biết Marcus là Darkman thì cũng không làm nó sợ hãi chút nào. Marcus chưa hề nhìn thấy một chút nỗi sợ mà đáng ra phải có trên khuôn mặt của tên tạp chủng này.

Có điều gì đó khác biệt trong đôi mắt của Riki. Chúng không phải là đôi mắt của một tên lưu manh hạ lưu nào đó. Nó không phải là một thằng ngốc chỉ biết giương nanh múa vuốt, nó biết phải làm gì trong những tình huống thế này. Đó không chỉ đơn thuần là lòng can đảm. Đó là đôi mắt mà đã trải qua cũng như chứng kiến rất nhiều điều. Thằng nhóc này có vẻ từng trải đấy.

Rượu và ma túy. Bạo lực đấu tranh cùng tình ái vặn vẹo. Chúng chìm đắm trong cuộc sống sa đọa của mình như đống rác rưởi vô vọng trong khu ổ chuột. Tất cả những tạp chủng đều giống nhau – hoặc Marcus đã nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, Riki lại khác hoàn toàn. Với tính cách bướng bỉnh gần như xấc xược, đứa trẻ này không hề dễ bị khuất phục, đó là điều chắc chắn. Đó là lý do tại sao Marcus đã mang nó đến đây. Hắn phải giải quyết mọi việc, làm chủ địa bàn, nếu không hắn sẽ chẳng đi đến đâu.

Có thể Riki có một quá khứ mà Marcus không hề biết, ví dụ như nó đã từng xuống Địa ngục và quay trở lại — khi ý nghĩ đó ập đến, Marcus không biết nên cảm thông hay giễu cợt. Rốt cuộc thằng nhóc tạp chủng này đã dính đến cái gì?


Marcus cùng Jayd đi từ phòng thẩm vấn đến phòng giám sát trên cùng tầng. Những cấp dưới làm việc trong phòng đều đứng dậy cúi chào khi hai người bước vào.

Marcus trả lời bằng một cái gật đầu nhẹ và ngồi xuống. "Thế?" ông ta hỏi, quay sang Gayle. "Dữ liệu kỳ lạ về G:05 là gì?" Nó tốt nhất nên quan trọng tới mức mà phải ngắt lời tôi trong cuộc thẩm vấn, là ẩn ý trong câu hỏi.

"Vâng. Tên tạp chủng kia, nó được định danh như là một pet."

"Pet?" Jayd bật ra mà không suy nghĩ.

"Cậu đang nói gì đấy, Gayle?" Chúng ta đang nói về một thằng tạp chủng đấy."

"Đó là những gì được ghi trong tài liệu."

Thôi đùa cợt đi. Marcus không nói ra, nhưng đây là điều ông ta đang nghĩ.

"Thằng rác rưởi cặn bã đấy á?" Jayd hét lên, nhìn chằm chằm Gayle. "Mày đùa tao à?" Với Jayd, một tạp chủng trở thành thú cưng – kể cả nó là trò đùa đi nữa – thì cũng chẳng vui tẹo nào.

"Chúng tôi cũng đã nghĩ vậy. Nên chúng tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nó."

Vào thời điểm Gayle gọi điện khẩn cấp cho Marcus, cậu ta cũng đã đoán trước được phản ứng của Jayd. Marcus hỏi thẳng cậu, "Cậu có chắc về điều này không?"

"Có," Gayle trả lời ngắn gọn và đưa cho Marcus bản in.

Mã số pet đã đăng ký: Z-107M. Tên: Riki. Giới tính: Nam. Tóc: Đen. Mắt: Đen. Nơi sinh: Ceres, Trại giáo dưỡng.

Điều đáng kinh ngạc hơn là ngày đăng ký đã cách đây bốn năm. Bốn năm trước? Đây chắc hẳn là một loại lỗi hệ thống nào đó.

"Chúng tôi đã kiểm tra dựa trên bản quét võng mạc của nó."

Marcus xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt trong bức hình cảnh sát* và ông ta chỉ đành lẩm bẩm.

(*Eng: mug shot)

"Quyền truy cập bị hạn chế bởi mã hóa bảo mật cấp ba. Nó không phải là một thằng nhóc tạp chủng bình thường. Không ngờ nó có lai lịch lớn đến thế."

Với mỗi tiết lộ bất ngờ mới, khoảng cách giữa hai lông mày của Marcus ngày càng gần lại. Họ thường có mức độ bảo mật chính xác để truy cập hồ sơ Quản lý pet và cơ quan có thẩm quyền của Phòng An toàn Công cộng Midas luôn được ưu tiên.

Vậy thì một con pet đơn thuần như này được phân loại cấp ba để làm gì? Mọi câu trả lời có thể đều khó có thể lý giải được. Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát. Marcus không có từ nào để diễn tả mức độ tồi tệ của nó.

Jayd nhìn qua vai ông ta để nhìn vào bản in. Cơ thể anh ta dường như hóa đá ngay tại chỗ. "Nghiêm túc đấy à?" Anh gầm lên, giọng chói tai.

"Nó là thế đấy."

"Một tạp chủng khu ổ chuột? Một đống rác không gì ngoài vô dụng? Làm sao một thứ như thế lại trở thành pet được?" Jayd tiếp tục, không thể chấp nhận sự thật đang nhìn thẳng vào mặt mình.

Jayd không phải là người duy nhất hỏi câu hỏi đó. Mọi người trong phòng đều thắc mắc. Chọn ai chả được. Tại sao lại chọn một tạp chủng ở khu ổ chuột? Toàn bộ sự việc giống như một trò đùa. Không thể nào có chuyện đó.

Nhưng họ cũng chẳng thể chối bỏ sự thật này, dù họ có muốn như thế nào.

"Pet của ai?" Marcus hỏi.

Gayle im lặng trong giây lát.

"Tôi hỏi, chủ nhân của con pet này là ai?"

Gayle không muốn nói đến nhưng không thể. "Một Tanagura Blondy."

Marcus và Jayd há hốc mồm nhìn cậu.

"Tên chủ sở hữu thực sự đã bị che giấu, nhưng mã cấp S này không thể nhầm lẫn là của Tanagura Blondy." Trước khi nói cho Marcus và Jayd, Gayle cũng bị sự thật này làm chấn động. Giọng cậu vẫn chưa hồi phục sau cú sốc. "Chúng ta phải làm thế nào đây? Một sủng vật của Blondy lảng vảng quanh khu ổ chuột có thể trở thành một vụ bê bối chưa từng có."

Những kẻ tạp chủng thì thuộc về khu ổ chuột. Mọi người đều biết điều đó. Nhưng một tạp chủng là pet của Blondy — điều đó đã thay đổi mọi thứ. Khác xa với một vụ bê bối đơn thuần, vấn đề lớn hơn là nó đã vi phạm Luật Pet.

Tại sao mọi chuyện lại thành thế này? Chuyện gì đang diễn ra? Bí ẩn chỉ ngày càng là bí ẩn.

Pet của Eos thường bị xóa định danh khi chúng bị vứt và bán ở Midas. Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, thì không có trường hợp ngoại lệ nào cả. Giá trị của việc được nuôi dưỡng ở Eos khiến chúng trở thành điểm thu hút chính trong các nhà chứa Midas.

Thú cưng của Blondy thậm chí còn thu hút được phí bảo hiểm lớn hơn vì chúng thường được lai tạo ở Học viện. Những con pet cái trong Học viện thậm chí còn được đánh giá cao hơn. Bất kỳ đứa con nào chúng sinh ra đều được công nhận là tài sản của nhà thổ đó. Không quá lời khi nói rằng địa vị của một nhà chứa gắn liền với việc nó bảo vệ dòng dõi thuần chủng của Học viện tốt như thế nào.

Luật Pet là những kỷ luật căn bản, nên vi phạm vào nó thì không khác gì án tử hình.

Một Tanagura Blondy có thể vi phạm Luật Pet hay không? Nó là không thể. Các Blondy là tinh anh bậc cao nhất trong các tinh anh. Họ không bao giờ phạm sai lầm. Tuy nhiên —

"Hồ sơ định danh pet này vẫn còn hiệu lực chứ?"

"Vâng. Nó không có dấu vết bị xóa, giả mạo hay xáo trộn."

"Nếu đó là sự thật thì tên này đã bị Blondy trói buộc suốt bốn năm qua đấy."

Việc một tạp chủng trong khu ổ chuột được nuôi ở Eos là một điều đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hiện tại nó – một con pet vẫn có hồ sơ định danh – đang sống trong khu ổ chuột.

Thật không thể tưởng tượng được. Chỉ bản thân ý nghĩ đó đã thật kinh khủng và theo lẽ thường điều đó là không thể. Bảo mật của Eos lấn át mọi thứ ở Midas. Một con thú cưng bình thường không thể nào chạy ra khỏi đó được.

"Để chắc chắn, chúng ta không thể yêu cầu xác nhận những hồ sơ này sao?" Gayle đề nghị, cậu vẫn cho rằng đây có thể là lỗi trong hệ thống Quản lý pet. Đó sẽ là một biện pháp thích hợp nếu áp dụng các quy trình tiêu chuẩn.

"Không. Kệ nó."

"Nhưng, thưa Sếp. Điều này quá vô lí. Chúng ta còn chẳng nhìn thấy nó có nhẫn pet cơ mà."

Nhẫn pet là một phụ kiện đắt tiền thay thế cho giấy tờ tùy thân cá nhân của chúng. Nó có thể là một chiếc nhẫn hoặc vòng cổ hoặc bông tai. Đồ trang sức, ngoài việc quảng cáo địa vị pet của sinh vật này, còn quảng cáo địa vị của chủ nhân nó.

Do đó, thông lệ phổ biến là làm cho chiếc nhẫn dành cho thú cưng càng phô trương càng tốt. Họ không bao giờ nghĩ tới một chiếc nhẫn loại D*. Kể cả họ có biết nó tồn tại.

(*a D-type cock ring... Tui không biết dịch cái này sao cho nó bớt bậy hơn á. Mn có gì cứ gợi ý nha.)

"Một con thú cưng mà không có nhẫn thì không thể là pet được đúng không? Thế có nghĩa là—"

"Có nghĩa là chuyện này phức tạp hơn chúng ta tưởng nhiều."

Một Blondy để sủng vật của mình chạy tự do bên ngoài giới hạn của Eos là một điều vô lý. Đó là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng điều không thể tưởng tượng được đấy lại đang ngồi đó ngay trước mắt họ. Sự bối rối tràn ngập trong họ đến mức họ không thể hiểu được nó.

Nhưng đó đã – và sẽ tiếp tục – là vấn đề của họ. Mặc dù có thể là Darkmen, nhưng không đời nào họ có thể xâm nhập vào lãnh thổ của giới thượng lưu Tanagura.

"Mặc dù nhẫn pet không có, nhưng nó chắc chắn có hồ sơ định danh pet. Khả năng đây là lỗi hệ thống là rất nhỏ. Đúng là việc nó lảng vảng ở khu ổ chuột quá là vô lý. Nếu đây không phải là sai sót từ Cơ quan Quản lý Pet mà là ý muốn của chủ nhân nó thì sao?"

Luật Pet áp dụng cho giới thượng lưu Tanagura cũng như cho thú cưng của họ. Không có lý do gì mà các Blondy hoàn hảo lại vi phạm chúng. Thả rông pet — làm sao điều đó có thể chấp nhận được? Và tại sao dù biết nó là phạm luật rồi mà Tanagura Blondy này vẫn làm?

Mọi người đổ dồn sự chú ý vào hình ảnh Riki vẫn nằm dài trên bàn trong phòng thẩm vấn trên màn hình.

"Tên này rốt cuộc là ai?" Họ đều tự hỏi.

"Nó có thực sự là tạp chủng không?" Gayle tự hỏi chính mình trong tiếng thì thầm lớn.

"Ý cậu là sao?"

"Rõ ràng nơi sinh của nó là trung tâm nuôi dưỡng Ceres. Nhưng nếu nó là vỏ bọc cho cái gì khác thì sao?"

"Như?"

"Tôi không biết. Nhưng tôi không thể tin việc hạn chế truy cập bảo mật cấp 3 lại hoàn toàn không liên quan."

Đúng là không phải ai cũng được tuỳ tiện xem hồ sơ pet của Eos. Nhưng việc niêm phong một bản ghi bằng mã truy cập được mã hóa — bất kể họ nhìn nó như thế nào, điều này thật không bình thường.

Có điều gì đó đang diễn ra. Những câu hỏi cứ tự nhiên tuôn trào trong tâm trí họ. Kết quả quét võng mạc trùng khớp như thể một âm mưu nào đó. Nó giống như một câu đố thôi thúc họ cố gắng giải nó. Hoặc có thể nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mặc dù có thể cậu ta chỉ đang tưởng tượng ra mọi chuyện nhưng Gayle không thể ngừng nghĩ về nó. "Không gì thấp kém hơn một tạp chủng ở khu ổ chuột, phải không? Vậy thằng ngốc nào muốn làm giả giấy khai sinh của mình, để hoà nhập trong một hố rác kia chứ?"

Thành kiến và khinh thường. Cảm giác khinh thường và ưu việt luôn hiện diện. Thành quả của nền giáo dục Midas đã thấm vào tận xương tủy của Jayd. Lời nói của Gayle chỉ khơi dậy sự ghê tởm trong anh.

Cho đến lúc đó, Haggard vẫn lặng lẽ theo dõi mọi chuyện diễn ra. "Có rất nhiều kẻ lưu dân* giả thành tạp chủng và ẩn náu trong khu ổ chuột."

(*sinker: người đánh chìm (?????). Vì thấy từ không phù hợp nên mình dùng từ "lưu dân" (theo bản QT) ~ người nhập cư trái phép) 

"Đó là bởi vì chúng không có lựa chọn nào khác," Jayd đáp lại với vẻ chán ghét. "Chúng chỉ có thể chọn giữa cái tệ nhất hoặc cái tệ hơn thôi*."

(*sink or swim: nghĩa đen là hoặc chìm xuống nước hoặc phải bơi để nổi lên trên mặt nước, nghĩa bóng là một sống hai chết.)

Không ai phản đối Jayd. Điều này sẽ khác đối với những người được sinh ra từ hành tinh khác hoặc có những đặc điểm đặc biệt nào đó. Nhưng phần lớn, một số lượng đáng kể người ngoài hành tinh bất hợp pháp được gọi là lưu dân đã trà trộn vào đám tạp chủng trong khu ổ chuột để trốn tránh Phòng An toàn Công cộng Midas.

Khi thị thực nhập cảnh của chúng hết hạn, Tanagura không còn quan tâm sự tồn tại của chúng nữa. Vì vậy, những du khách và người tham quan không rời đi khi hết thị thực sẽ bị tuyên bố là không có giấy tờ và bị bắt ngay tại chỗ.

Giải thích hay bào chữa đều vô dụng. Cục quản lý nhập cư không tốt bụng như vậy. Những kẻ ồn ào và nóng nảy trong số chúng sẽ bị thêm vào danh sách đen và buộc phải hồi hương.

Chỉ tuân theo các quy tắc thì Midas là một thiên đường không có điều cấm kỵ. Nhưng nếu vi phạm, thì dù có dùng cách nào đi nữa cũng không thể thoát tội.

Con người rất hay quên. Dù một du khách có gây ra chuyện quái quỷ gì đi nữa, bất kể họ thỏa hiệp thế nào, mọi người đều sẽ quên. Nhưng Tanagura thì không dễ quên đến thế. Chỉ cần bước ra ngoài ranh giới an toàn thì họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Bị thêm vào danh sách đen đồng nghĩa với việc một con chip nano được gắn vào đáy hộp sọ, khiến việc họ quay trở lại hành tinh Amoy là điều không thể. Muốn phớt lờ lệnh cấm và nhập cảnh bất hợp pháp, chẳng hạn như sử dụng hộ chiếu giả, thì chip nano sẽ phản ứng trong nháy mắt và giết chết vật chủ của nó.

Những nỗ lực pháp lý để xin thị thực sẽ bị đáp lại bằng một thông báo cảnh cáo trực tiếp, những người vi phạm pháp luật sẽ không được cân nhắc xem xét và cũng không có cơ hội thứ hai. Nếu du khách bất cẩn đã để lại những điều đáng hổ thẹn đã xảy ra ở Midas nhưng hiện tại muốn trở về Midas để tiếp tục cuộc sống yên bình, bình lặng của mình, thì người đó luôn được khuyên rằng đừng bao giờ quay lại đấy.

Đó là lý do tại sao những lưu dân luôn giữ khoảng cách với Phòng An toàn Công cộng Midas và cải trang thành tạp chủng trong khu ổ chuột. Thành phố ma Ceres nằm ngoài tầm với của luật pháp Midas.

Tuy nhiên, dù có ngụy trang tốt đến đâu thì việc hoà nhập chung sống lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Cuộc sống mỗi nơi một khác, và môi trường sống của con người cũng khác nhau như ngày và đêm. Các khu ổ chuột có luật lệ của riêng nó. Những người không thể thích nghi với cuộc sống đó sẽ bị loại khỏi cuộc chơi như một lẽ đương nhiên.

"Theo như chúng ta biết, lưu dân và lũ tạp chủng ở khu ổ chuột đều là rác thải trong cùng một mớ rác. Đỉa rúc vào con gián để hút cạn nước của nhau."

"Một kẻ lưu dân cố gắng sống sót với tư cách là tạp chủng và một con thú cưng của Blondy trong khu ổ chuột là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau," Gayle nói, hàm ý vang lên rõ ràng trong giọng cậu.

"Gayle, đừng nói cậu muốn ám chỉ tên này được nuôi dưỡng từ nhỏ như một sleeper* bởi Blondy đấy nhé?" Marcus hỏi, khiến Jayd và những người khác cứng người, miệng và mắt họ mở to. Họ không thể tưởng tượng được những lời đó lại phát ra từ miệng Marcus.

(*a Blondy sleeper. Có vẻ không phải là "làm ấm giường", tôi nghĩ hơi sâu quá.)

Sleeper. Đó là cái tên của một cảnh sát đặc nhiệm làm việc bí mật. Họ là ai, có bao nhiêu người, nhiệm vụ chính thức và lý lịch cá nhân của họ đều là tuyệt mật. Không có bất cứ thông tin gì về họ ngoài tin đồn và suy đoán, bởi vì không một ai ở Phòng An toàn Công cộng Midas biết toàn bộ câu chuyện.

Nhưng không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của họ. Ngay cả Darkmen – tầng lớp ưu tú tự nhận là của cơ quan thực thi pháp luật Midas – cũng biết rằng có những sự kiện quan trọng xảy ra mà họ không hề liên quan. Vậy thì hẳn có một thế lực khác cao hơn bọn họ thực thi điều này.

Mới hôm nọ, đã xảy ra một cuộc nổi dậy quy mô lớn ở Neal Darts – một lãnh thổ mà cảnh sát chính quy khó có thể can thiệp – đó là lý do tại sao người ta nói rằng những kẻ tà ác hoạt động dưới sự kiểm soát trực tiếp của Tanagura.

Một tạp chủng trong khu ổ chuột trở thành pet của Blondy chẳng có ý nghĩa gì cả. Cũng không hợp lý chút nào khi một Blondy lại vi phạm luật và thả cho nó chạy rông ở khu ổ chuột như thể nó sống ở nơi này sẵn trong khi hồ sơ của nó còn nguyên vẹn. Nhưng thật hợp lý khi cho rằng một người được Blondy bảo hộ – một sleeper – sẽ cư xử như vậy.

Từ góc độ đó, tất cả các mảnh ghép phức tạp – về tạp chủng là pet của Blondy và tự do đi lại ở khu ổ chuột – đều trở nên dễ hiểu.

"Tôi không nghĩ xa tới vậy," Gayle nói, nhìn xuống, mặc dù cậu không thể gạt bỏ mọi ý nghĩ rắc rối ra khỏi đầu mình. "Tuy nhiên, tôi không thể loại bỏ khả năng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù có vẻ chúng là ngẫu nhiên thật."

Gayle nói tiếp. "Thiếu bằng chứng thì tất cả chỉ là suy đoán. Chúng ta vẫn còn quá mơ hồ. Điều duy nhất mà chúng ta có thể xác định được là, ở đây và bây giờ, nó là pet của Blondy."

Đó chính là sự thật rõ ràng trước mắt họ. Họ đang tìm kiếm Kirie nhưng thay vào đó họ lại phát hiện ra thân phận thực của Riki. Rất có thể nó không liên quan đến vụ án mà Darkmen đang giải quyết. Tuy nhiên, đối với Riki, cậu vẫn không biết chi tiết cụ thể đằng sau lý do mình bị giam giữ.

Midas có Phòng An toàn Công cộng còn khu ổ chuột thì có cơ quan thực thi pháp luật riêng. Quy tắc chung của cả hai là không được dính dáng vào nhau.

Khu ổ chuột thậm chí không đáng để liếm ủng của Midas. Vì vậy, họ hầu như không bao giờ tốn thời gian và công sức chạy xuống hố rác đấy để bắt chúng cả. Đối với Darkmen, lũ tạp chủng trong khu ổ chuột không đáng được quan tâm bằng một con bọ bị dẫm nát dưới chân.

Đến lúc đó, tất cả những lý thuyết đó đều bị gạt sang một bên. Cảnh sát Midas không được cử đi truy lùng bọn côn đồ trong khu ổ chuột mà chính là Darkmen. Hơn nữa, cơ quan thực thi pháp luật ở khu ổ chuột dường như ngầm đồng hành, cho thấy rằng vẫn có một mối liên lạc qua lại.

"Lệnh của chúng ta là truy tìm và bắt giữ một tạp chủng trong khu ổ chuột tên là Kirie. Hiện giờ đó là ưu tiên duy nhất của chúng ta."

Dù không muốn và khó chịu đến mức nào, nhiệm vụ của họ là thực hiện mệnh lệnh của mình một cách nhanh chóng và chính xác nhất có thể. Đó không phải là điều mà thủ lĩnh của họ cần phải nói rõ, nhưng Marcus cảm thấy buộc phải đặt ra luật.

"Vâng thưa ngài!" Gayle trả lời, những người còn lại trong phòng cũng hiểu họ phải tuân theo.

Để xóa bỏ mọi nghi ngờ khác, Marcus ra lệnh cho họ xóa tất cả dữ liệu liên quan đến G:05. Nhưng không phải vì vẫn còn nghi ngờ về giả thuyết cho rằng tạp chủng kia là sleeper.

"Nếu những gì trong hồ sơ này là sự thật thì thằng nhóc kia là tài sản của Blondy. Nếu dính vào rắc rối gì đó thì không hay đâu." Marcus nói, vì đó là điều ông ta thực sự lo lắng.

Marcus và đội của mình không có thẩm quyền tìm hiểu xem chủ nhân Blondy của con thú cưng này đang muốn chơi trò gì với nó. Marcus đứng dậy quay trở lại phòng thẩm vấn. Ông ta cảm thấy vai mình nặng trĩu và chậm chạp khi bước vào phòng theo dõi.


Bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn, đôi vai Riki phập phồng khi cậu thở hổn hển với mái tóc đen bết dính trên vầng trán nhợt nhạt.

Cái tên chết tiệt Kirie đó. Nó đúng là điềm xui xẻo đối với tất cả bọn họ. Riki muốn đấm vào mặt nó. Cậu chửi rủa nó bằng tất cả sức lực của mình, đồng thời nghiến răng chịu đựng cơn đau. Hai bên sườn cậu đau nhói và co thắt, thần kinh trong đầu cậu đập như trống. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, bên dưới những cơn đau nhức, suy nghĩ của cậu lại rõ ràng một cách lạ thường.

Thằng nhóc Kirie đó đã toan tính cái gì?

Cảnh sát Midas chưa bao giờ đến khu ổ chuột, chứ đừng nói đến Darkmen, những kẻ lao vào với đôi mắt đẫm máu để truy đuổi tung tích của Kirie. Có điều gì đó nghiêm trọng đang diễn ra. Đó không phải là một vụ cướp bóc bé nhỏ.

Nhưng Riki thực sự không muốn biết. Cậu không biết thì cũng chẳng thể nói được gì, cho dù chúng có đánh cậu nặng nề đến đâu. Việc không biết cái gì là cách phòng thủ tốt nhất chống lại sự phi lý này.

Riki nghe thấy tiếng mở cửa và nhìn lên. Tiếng giày nện vào bê tông đi kèm với sự trở lại của Marcus và Jayd. Cậu nghiến răng. Thế là hết giờ nghỉ à?

Cậu không thể đoán được việc "thẩm vấn" này sẽ kéo dài bao lâu trước khi chúng mãn nguyện. Ý nghĩ đó thậm chí còn khó chịu hơn cả nỗi đau.

Giống như lần trước, Marcus ngồi xuống bàn đối diện với Riki. Riki đã nghĩ rằng Jayd sẽ lại đứng sau lưng cậu. Nhưng hắn đã không làm thế. So với lúc rời khỏi phòng, Jayd trông có vẻ ngoan ngoãn hơn hẳn. Thay vào đó, hắn đứng đằng sau Marcus.

Gì thế—

Trong ánh mắt của chúng, Riki phát hiện có sự thay đổi gì đó trong thái độ của chúng.

"Có vẻ như cậu là thú cưng của Blondy nào đó," Marcus nói, giọng đầy ẩn ý. Sự thay đổi thái độ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Riki nghiến răng vì cái sự thay đổi này. Mặc dù cậu đã mong đợi sự thay đổi gì đó, nhưng việc đối mặt với câu nói này lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Không đời nào cậu có thể thách thức với thái độ Ừ, vậy thì sao?. Cái mác "pet" đối với Riki chẳng khác gì một sự xấu hổ. Ý nghĩ có ai đó bên ngoài Eos biết điều này khiến cậu không thể chịu nổi.

"Con cháu tốt nhất của hậu cung Midas sẽ may mắn được xếp vào tầng lớp trung lưu của xã hội Eos. Vậy làm thế nào mà một tên tạp chủng như cậu có thể với lên tận đấy?"

Không có sự khó chịu hay mỉa mai trong giọng nói của Marcus, chỉ có sự tò mò lạnh lùng. Nhưng nó vẫn chà xát Riki một cách âm thầm. Những tháng ngày bị ràng buộc bởi xiềng xích của dục vọng và xác thịt, niềm kiêu hãnh của cậu ngày càng mục nát – gọi đó là việc leo lên đỉnh cao ư? – cậu sẽ đổi chỗ cho bất kỳ ai muốn nó. Vì vậy, khi Marcus nói, "Cậu có thể đi," ban đầu Riki không hiểu hắn đang nói gì.

Cậu có thể đi. Riki lặp đi lặp lại lời nói đó trong đầu. Cậu nhíu mày. Và cuối cùng cậu đã hiểu được. Cậu đã được thả tự do.

Nhưng tại sao? Bởi vì cậu là thú cưng của Blondy ư? Đó hẳn là lý do rồi. Không gì khác có thể giải thích được sự thay đổi thái độ đột ngột của Darkmen.

Vậy là thế à?

Riki thốt lên một lời cầu nguyện thầm lặng ngay cả khi cậu nếm thấy vị đắng ở khóe miệng.

Pet của Blondy đang làm gì ở khu ổ chuột? Marcus không hề hứng thú muốn biết câu trả lời mặc dù thực tế là trước đó, hắn vẫn rất sẵn lòng tiếp tục hành hạ một tên tạp chủng trong khu ổ chuột.

Sự thay đổi quan điểm đột ngột cho thấy rõ rằng quyền lực và tầm ảnh hưởng của Tanagura Blondy đã lan tới cả Phòng An toàn Công cộng Midas. Mặc dù chúng rất muốn biết Kirie ở đâu nhưng chúng vẫn để Riki đi. Kệ nó thôi. Đó là những gì đã xảy ra. Tất cả đều nhờ Iason.

Thể hiện địa vị của chủ nhân là lá bài cuối cùng trong tâm trí Riki. Nhưng nếu điều đó khiến Darkmen phải khuất phục thì Riki sẽ không phản đối. Cậu cũng không nghĩ đó là sự đầu hàng của chúng. Đánh chó mà không biết nhìn mặt chủ thì chúng sẽ phải trả giá đắt. Ai cũng biết bài học đó kể cả những kẻ tạp chủng.

Bất chấp những gì Marcus đang cảm thấy trong lòng, hắn đã học được một bài học từ trải nghiệm cay đắng. Hắn sẽ không mắc phải sai lầm giống như Riki từng mắc phải. Nói tóm lại, Iason có đủ khả năng để biến niềm kiêu hãnh của Darkman thành hư vô. Chúng đã nhận ra điều đấy khá muộn nên giờ chúng muốn Riki rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Ôm chặt hai bên hông, Riki từ từ đứng dậy. Nhưng chỉ mỗi hành động đó thôi cũng đủ khiến cậu rên rỉ. Lết đôi chân mà có thể ngã bất cứ lúc nào, cậu nghiến răng tiến về phía trước.

Ngay từ đầu, cho dù Riki có đau đớn thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai có ý định giúp anh một tay. Và bất cứ ai làm thế cũng sẽ chỉ khiến cậu bực mình hơn mà thôi.

Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của Marcus với tư cách là Darkman không cho phép hắn để mọi việc diễn ra suôn sẻ như vậy. Hoặc nếu không thì cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng.

"Này nhóc," hắn gọi. "Cậu không muốn biết thằng bạn đó của cậu đã làm gì và tại sao nó lại chạy trốn à?"

Có lẽ Marcus chỉ muốn xác nhận ý định thực sự của Riki.

Riki dừng bước đi nặng nề và uể oải của mình. "Nó không phải là bạn của tôi!" Cậu gầm gừ.

Không có gì sai khi muốn vươn lên trong cuộc sống. Mọi tên tạp chủng trong khu ổ chuột đều nuôi dưỡng ước mơ trở nên giàu có và thoát khỏi nơi đó. Ngày xưa, Riki cũng vậy.

Nhưng tên Kirie kia có quá nhiều trò bẩn thỉu. Dù không biết nó đã làm gì, thì Riki cũng không bao giờ có ý định tha thứ cho nó.

"Tôi nói rồi, nó là một thứ xui xẻo."

Việc nhét Kirie và Riki ở chung một chỗ đã khiến cậu không thể chịu đựng được rồi. Dù Marcus có tin cậu hay không thì đó vẫn là sự thật.

"Nếu ông muốn tìm Kirie, tốt nhất ông nên điều tra cho kĩ trước khi vung vẩy cây gậy đó vào khu ổ chuột. Hoặc kiếm một vài kẻ cung cấp thông tin đáng tin cậy trước khi tấn công bọn này. Không phải các ông có rất nhiều tiền à? Tôi không thể tin được là các ông lại mù quáng đến thế. Nếu nghĩ đây là cách để truy tìm Kirie thì các người là ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy."

Riki không quan tâm hắn có nghe cậu hay không. Cậu đang vô cùng khó chịu và chỉ muốn xả hết những gì trong lòng ra. Dù đây những kẻ ở đây không phải là người mà cậu nên trút giận, nhưng cậu không thể kìm nén nó trong lòng được nữa.

Marcus phản ứng bằng cách nhướng mày, trong khi Jayd có vẻ sẵn sàng nổi khùng bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay mình. Việc Jayd không lao tới chỗ Riki ngay lập tức đã cho thấy việc là pet của Blondy là điều rất xấu hổ với cậu thì lại có tác động rất khác đối với Darkmen.

Sau khi xả giận xong và thấy Marcus không có ý định ngăn cản hay nói gì, Riki lại tiếp tục lảo đảo bước đi.

Việc bộc lộ cơn giận của mình cũng không làm dịu đi cảm xúc của Riki. Trái tim cậu càng cảm thấy rạo rực hơn. Một cơn đau nặng nề và dữ dội. Cho dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể quên được những gì đã xảy ra với Darkmen. Ngoài cơn đau ở bên sườn, đầu cậu cũng cảm thấy ong ong.

Đã gần nửa đêm và cơn mưa vẫn tiếp tục. Từ tầng hầm thứ hai của Phòng An toàn Công Cộng Midas đến tiền sảnh, Riki bám vào tường và lê bước, thở hổn hển.

"Cậu có thể đi," là một cách khác để nói "Tự đi về một mình đi." Không ai sẽ hộ tống cậu về lại khu ổ chuột.

Vậy là sau khi kéo mình đến đây, chúng cũng không thèm đưa mình về. Riki cũng không muốn dính dáng đến cảnh sát của Midas chút nào, nhưng không phải chúng nên trả tiền phí đi lại cho cậu vì chúng bắt người lung tung à?

Không những không trả tiền taxi cho cậu, lúc đem cậu đến đây, chúng còn lục soát người cậu, toàn bộ tiền đều lấy đi. Giờ thả cậu ra, cũng không trả cho cậu, như thể chúng muốn trả thù cậu đã hỗn láo với chúng vậy.

Bị ném ra ngoài mà không có tiền, cậu không có cách nào để về nhà. Chúng thật sự biết làm khó người khác đấy.

Cái lạnh không thương tiếc xuyên qua cơn đau nhức nhối trên lưng Riki. Cậu thậm chí không thể đi thẳng. Cơ thể phập phồng theo từng hơi thở. Lê vai dọc theo bức tường, cậu cố nghĩ xem mình có thể về kiểu gì. Cậu không có tiền. Mưa thì đang như trút nước. Cậu gần như không thể đi lại được và đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Cậu thầm nguyền rủa lũ Darkmen.

Có xe buýt đưa đón du lịch miễn phí hoạt động 24/24 chạy qua từng khu vực. Ngoại trừ Phòng An toàn Công cộng Midas ở xa đường chính và không có xe buýt đưa đón nào chạy gần nơi này. Ý nghĩ phải kéo lê cơ thể dày vò của mình dưới cơn mưa tầm tã để bắt xe buýt khiến Riki muốn có được tiền để bắt taxi hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ăn trộm một chiếc xe tuần tra ngay trước mũi của Phòng An toàn Công cộng Midas. Mặc dù cậu rất muốn làm thế.

Riki vừa dựa vào tường vừa suy nghĩ. Cậu lấy chiếc điện thoại di động nhỏ mà vẫn hay mang theo bên người ra, rồi nghiên cứu một chút về những chiếc xe con nhộng đang di chuyển quanh khu vực Phòng An toàn Công cộng Midas và gọi một chiếc tới.

Những chiếc xe con nhộng này là máy bay không người lái tự động được sử dụng cho các công việc thường ngày và mục đích kinh doanh. Là phương tiện vận chuyển hàng hóa, chúng có bề ngoài đơn giản và không hấp dẫn. Vì chúng không được sử dụng trong thương mại du lịch nên chúng có thể được chỉ dẫn đến bất kỳ đâu trên bản đồ, thậm chí đến những địa điểm trong vùng đỏ cấm khách du lịch.

Hơn nữa, chúng đều được miễn phí.

Tất nhiên, sau khi bị xóa khỏi bản đồ chính thức, Ceres không thể được chỉ định làm điểm đến. Nhưng gần đó là đủ, và cậu có thể trở về nhà. Nếu lực đẩy vừa đủ, việc kích hoạt cơ cấu lái và vận hành thiết bị bằng tay không sẽ là một vấn đề đơn giản.

Riki đã có được kiến thức đó khi làm việc dưới quyền của Katze với tư cách là người chuyển phát nhanh. Dù cậu mới làm việc chưa đầy một năm, nhưng Riki đã học được mọi thứ có thể trong thời gian đó, những thứ trong và ngoài pháp luật. Những điều mà Darkmen thậm chí không hề biết đến.

Cậu leo lên toa con nhộng và đóng cửa lại. Một bản đồ chi tiết về Midas hiện lên trên màn hình nhỏ. Bản đồ có thể được phóng to và thu nhỏ. Nhưng cậu không buồn nhìn đến nó mà quay sang bảng điều khiển và nhập điểm đến.

Khu 3. Mistral Park. Genova.

Riki lấy một con chip bộ nhớ từ một túi ẩn trong ủng của mình, nhét nó vào khe trên bảng điều khiển rồi nhập mã truy cập và mật khẩu. Đây là những mã cửa sau mà cậu có được khi làm công việc chuyển phát nhanh và cậu không chắc chúng còn hoạt động hay không. Nhưng thật may là chúng vẫn dùng tốt, và lần đầu tiên Riki biết ơn Katze vì đã không xoá bỏ mật mãn này.

Taxi hàng không không phân biệt đối xử giữa các hành khách miễn là phí được trả. Những chiếc xe con nhộng công nghiệp thì khác. Cần có mã truy cập để chuyển hướng một người khỏi lộ trình đã định và chỉ định một điểm đến mới. Không có nó, chúng sẽ không nhúc nhích.

Chúng không hẳn là phương tiện giao thông thân thiện với người dùng. Tuy nhiên, vào lúc thế này, Riki chỉ có thể sử dụng bất cứ thứ gì mình có trong tay. Làm những gì cậu phải làm với một thao tác quen thuộc, Riki mỉm cười mỉa mai với chính mình.

Chỉ là một cái xe con nhộng mà cũng phải dùng đến con chip bảo mật này. Mình thật là ngu ngốc.

Khi cậu còn làm công việc chuyển phát nhanh, cậu đã có những bài học mà được cộng sự Alec rèn rũa cho cậu. "Mã truy cập giống như lời nói của người yêu. Nếu cứ lặp đi lặp lại thì người ấy sẽ nhanh chóng chán cậu. Họ sẽ luôn biết khi nào cậu đến và tìm bạn ở đâu. Tốt nhất là luôn thường xuyên thay đổi. Tuy nhiên trong lúc vội vàng hoặc hoảng loạn, chắc chắn sẽ xảy ra trục trặc. Vì vậy, hãy nhớ, bất kể khi nào, dù tổn thất có lớn đến đâu, an toàn là quan trọng nhất."

Chuyện đó đã là năm năm trước.

Đã một thời gian dài trôi qua và đáng nhẽ cậu phải quên anh ta rồi. Nhưng chỉ trong chốc lát, những bài học cũ đó đã quay trở lại. Alec có lẽ là hacker giỏi nhất ở chợ đen, nếu không muốn nói là toàn bộ hệ thống ngôi sao. Anh ấy đã làm con chip này cho Riki, và cậu đã giấu nó trong ủng như một vật kỷ niệm cho đến tận bây giờ. Riki ngả người ra sau ghế. Không một chút tiếng cọt kẹt nào, chiếc xe con nhộng bay lên khỏi mặt đất.

Trong phòng giám sát, Marcus và thuộc hạ chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị hình ảnh của Riki. Sau khi đi qua tiền sảnh, Riki bước đi một cách khó khăn, bám vào tường, cơ thể phập phồng theo từng hơi thở. Cơn đau đi kèm với mỗi hơi thở khó khăn hiện rõ đến mức gần như có thể nghe thấy được. Tuy nhiên, những người ở phòng giám sát không hề quan tâm đến tình trạng của Riki.

"Vậy giờ nó sẽ làm gì?" Marcus tự hỏi mình câu hỏi tương tự như tất cả mọi người.

Tên tạp chủng trong khu ổ chuột đã nói ra suy nghĩ của mình với Darkmen mà không hề tỏ ra sợ hãi. Bây giờ câu hỏi làm thế nào nó có thể quay trở lại hang ổ của mình trong khu ổ chuột khiến mọi người tò mò.

Đúng là nó có thể dựa hơi Blondy để phô trương thanh thế. Nhưng cặp đen kia đúng là không thể khiến người khác khinh thường. Tuy nhiên vấn đề trước mắt là, nếu không có đồng nào trong người, thì nó trở về khu ổ chuột kiểu gì?

Theo lẽ thường, sau khi biết nó là sủng vật của Blondy thì cho dù có khinh bỉ thế nào, bọn họ cũng phải đưa nó về khu ổ chuột một cách an toàn. Và đó là chưa tính đến thực tế là họ đã đối xử thô bạo với nó đến mức nó không thể tự đi lại bằng hai chân của mình. Tuy nhiên, Marcus đã đưa lại cho nó chiếc ủng mà không phải là tiền.

Riki so với những tạp chủng khác đúng là rất khác xa, chứ đừng nói đến nó còn là pet của Blondy. Marcus tự hỏi làm thế nào mà nó có thể thoát khỏi tình thế khó khăn này. Có lẽ nó sẽ gục sớm thôi. Marcus muốn tận mắt nhìn thấy nó bị như vậy.

Nếu cuối cùng nó chỉ biết nói suông mà không biết hành động thì Marcus cũng muốn thấy điều đó. Ông ta sẽ đợi một khoảng thời gian thích hợp sau khi thằng nhóc đó ngã gục rồi ra lệnh cho ai đó kéo con chó lai tội nghiệp trở lại khu ổ chuột.

Rõ ràng, Riki trên màn hình hoàn toàn là một kẻ ngốc. Nó đã gạt bỏ những quan điểm hẹp hòi mà Ban An toàn Công cộng Midas nắm giữ và chế nhạo lý do cũng như logic của Darkmen trong thành trì của họ.

Thật là một sinh vật kỳ lạ. Nó quá ngạo mạn*. Darkmen, với tất cả lòng kiêu hãnh của mình, không muốn thừa nhận rằng Riki sẽ đứng đầu. Nếu họ có thể thẳng thắn nói ra rằng tất cả họ đều muốn làm cho thằng nhóc thông minh này phải khóc thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

(*Too clever by half: nghĩa là có thái độ tự hào (huyên hoang) về trí thông minh, kỹ năng của bản thân. Nhưng tôi cũng không biết dùng từ nào cho hợp.)

Thằng nhóc con! Marcus không thể gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Và ông cũng không thể rời mắt khỏi Riki. Nếu Marcus đủ tỉnh táo để thừa nhận điều đó thì thằng nhóc đó đã mê hoặc ông ta. Cảm giác đó chợt đến bên trong ông ta.

(Yuki: Dính vô là Iason xử á.)

Blondy nào mà có thể đem một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch trở thành một lưỡi dao sắc bén như này? Biết rằng nghĩ như vậy là bất kính, nhưng ít nhất ông ta cũng muốn biết tên người này. Khi những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Marcus, Riki đã lấy lại chiếc điện thoại di động siêu nhỏ của mình.

Jayd khịt mũi. "Thằng ngu đó lại muốn chơi cái món đồ chơi ở khu ổ chuột ở đây kìa."

Thông thường, hệ thống di động ở Ceres và Midas không tương thích với nhau. Cụ thể hơn, các tín hiệu truyền từ Midas đến Ceres bị nhiễu đến mức không thể bắt được liên lạc không dây, càng cho thấy mức độ cô lập của Ceres với Midas. Công nghệ di động hoạt động ở Ceres sẽ không thể hoạt động ở Midas. Đó là lý do tại sao ngay từ đầu Marcus đã không buồn tịch thu nó. Dù sao đi nữa, sau khi thao tác một lúc và dường như thấy nó vô dụng, Riki đã cất nó vào túi.

"Thật ngu ngốc," Jayd kêu lên. Như thể vừa bị tát vào mặt, anh cảm thấy buộc phải phản ứng thái quá trước mọi hành động của thằng nhóc này. Những người xung quanh không khỏi bật cười. Nhưng sự thái quá của Jayd và bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng đã bị phá vỡ bởi phản ứng ngạc nhiên của Haggard. "Cái quái gì vậy? Sếp, một chiếc xe nâng hàng đã được chuyển hướng khỏi khu K."

"Một chiếc xe nâng hàng à?"

"Một chiếc taxi công nghiệp chạy theo lịch trình thường lệ."

Tại sao một chiếc taxi mini công nghiệp lại—? Mọi người đều nghĩ cùng điều đó trong cùng một lúc.

"Nó đang tiếp cận G:05." Haggard kết luận.

Trên màn hình, Riki đang mở cửa và trèo vào chiếc xe như thể nó sở hữu thứ đó. Tất cả bọn họ đều há hốc mồm và nuốt nước bọt cùng một lúc.

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Điều cuối cùng họ muốn được thấy nhất đang diễn ra ngay trước mắt họ. Không thể nào. Không đời nào. Họ im lặng nhìn vào những gì không thể tin được trên màn hình.

"Vậy ra đây là ý của thằng nhóc đó là đây khi chúng ta đánh giá quá thấp khu ổ chuột à?" Marcus không còn bận tâm đến việc che giấu những gì trong suy nghĩ mình nữa.

"Khu ổ chuột không phải thứ đặc biệt, mà là thằng nhóc Riki này." Gayle trả lời với vẻ mặt cứng rắn.

Tạp chủng khu ổ chuột. Một sủng vật của Blondy. Có lẽ nó còn vài biệt danh khác nữa. Những nghi ngờ trong đầu họ không thể bị gạt bỏ một cách dễ dàng, đặc biệt là khi không chứng kiến cảnh tượng hoàn toàn bất thường đang diễn ra trước mắt họ.

"Một đứa tạp chủng không thể nghĩ ra được chuyện như này."

Không một tạp chủng đơn thuần nào có thể thông minh đến mức này.

"Tôi cá là, thằng nhóc đó biết khá rõ Midas đất."

Bắt đầu với Marcus, mỗi người trong số họ đều đang cố gắng giải thích tình huống này, cố gắng tìm cách đi đến tận cùng của bí ẩn.

"Nó đang tới Mistral Park, Genova."

Chỉ cần tra số xe, bọn họ có thể dễ dàng biết được địa điểm mà nó đang hướng đến.

"Theo tọa độ trên bản đồ, đây là điểm dừng gần khu ổ chuột nhất."

"Thì ra là thế. Đúng là dùng xe chở hàng thì chỉ đi được tới đó."

"Cái xe này không phải cần mật mã à?"

"Có lẽ nó biết."

Không đời nào nó có thể gọi một chiếc xe chở hàng mà không có mã an ninh ngay từ đầu.

"Gayle. Cậu có thể truy ngược lại mật mã mà nó đã sử dụng không?"

Vào thời điểm đó, với tâm trạng của mình, Marcus nhận ra đó là điều duy nhất ông ta có thể làm.

"Vâng. Tôi có thể tra ra nó." Gayle nói, hiểu được Marcus muốn gì. Nhưng chỉ một lúc sau mặt cậu đã trắng bệch.

"Chuyện gì thế?"

"Không được. Mật mã đã được mã hóa."

Marcus thở dài và nhíu mày suy ngẫm. Trong số các Darkmen, kỹ năng của Gayle ngang bằng với một hacker máy tính điển hình. Nhưng nếu cậu ta gặp khó khăn khi bẻ khóa thứ gì đó thì đó quả là một lời khen dành cho người tạo ra cái khoá đó.

Nhưng tại sao lại mã hóa mã truy cập vào một thiết bị chở hàng thông thường? Thằng nhóc này đang cố gắng giấu điều gì?

Càng suy nghĩ về câu hỏi đó, những nếp nhăn giữa lông mày của Marcus càng sâu hơn. Sự chú ý của Darkmen tập trung vào màn hình. Họ nhìn chiếc xe con nhộng chậm chạp bay lên khỏi mặt đất, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của họ.


9/2/2024
Mỗi khi tôi tính dịch 1 chương chào mừng năm mới, tôi đều cảm thấy chương đó rất dài ấy nhỉ =))) Chúng ta vẫn chưa thấy nhiều scene của Iason với Riki, huhuhu. Tôi muốn nữa cơ :((( Tôi sẽ rcm mn đọc lại vol4 c2 để thấy scene Iason x Riki (tôi vã quá cũng phải đi đào lại huhu)
Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện ヽ(>∀<☆)ノ
(mặc dù mình update rất chậm hehe).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro