Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 5. Bóng tối - Chương 2

Trong bóng tối, một làn sương mù màu tím cuộn dưới những ánh đèn sáng. Ai nấy đều một tay cầm đồ uống, tay kia cầm điếu thuốc. Mọi người trò chuyện trong một quán bar quen thuộc với những âm thanh của tiếng cười khàn khàn, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng la hét giận dữ.

Guy, Luke, Sid và Norris— những thành viên ban đầu của Bison đang tụ tập ở gian hàng phía sau mà ít nhiều cũng là dành riêng cho họ, nhấm nháp vài món ăn phụ cùng với những chai lọ liểng kiểng.

Chẳng ai hẹn trước rằng sẽ gặp mặt ở đây. Nhưng nếu không có việc gì đặc biệt thì đây là nơi họ đi ăn và đi chơi. Mặc dù điều tốt nhất họ có chỉ là mấy thức ăn vặt chứ không phải là một bữa ăn đầy đủ.

Quy tắc duy nhất được xác định là trước khi bữa tiệc bắt đầu, không ai được động đũa. Cũng không ai được phép gọi huỷ bỏ. Đây là những luật bất thành văn đã được hình thành kể từ khi Riki rời khỏi khu ổ chuột. Chúng vẫn không thay đổi khi cậu quay lại. Nhưng đêm đó họ không hề thấy Riki đâu cả.

"Như tao đã hỏi, sao tự nhiên lại tụ họp như thế này?"

Mặc dù màn đêm vừa buông xuống, Norris đã hồ hởi một cách kì lạ.

"Ngay cả một thằng lạ mặt cũng có thể biết mày đang nghĩ gì đấy." Sid nói với vẻ hiểu biết.

"Ý mày là, tao đang tìm kiếm bạn tình à?" Norris nắm chặt chiếc ly và cau mày.

Norris luôn cố gắng giữ tinh thần phấn chấn, ngay cả khi có một chút rượu trong người. Tuy nhiên, đêm đó rượu đã biến hắn thành kẻ say khướt. Câu hỏi phải làm gì trong phần đời còn lại đè nặng lên vai: liệu hắn có nên có một mối quan hệ gắn bó hay chỉ cứ kệ nó như bao bạn tình khác?

"Mọi chuyện giữa mày và Maxi ok chứ?"

"Theo cách của nó, tao nghĩ thế."

"Vẫn đáng yêu như mọi khi à?" Luke đùa giỡn, nhai ngấu nghiến miếng bít tết.

"Khó nói lắm." Norris nói, mím môi chua chát. Ý hắn là Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc đấy nữa.

"Dĩ nhiên phải là Maxi."

"Quên mấy cái thứ đáng yêu đi. Hắn chỉ 'Im mồm và đưa mông ra đây!'"

Như những gì đồng đội cũ Bision đã biết, Norris thật sự là một kẻ ăn chơi, kẻ mà luôn có những cuộc tình trên con đường hắn băng qua. Nhưng sự thật là, hắn rất khắt khe trong việc chọn bạn tình, và hắn thích những thằng demo ở bãi phế liệu* hơn hắn mười tuổi. Khi mọi người biết, họ đều rất ngạc nhiên, dù họ biết mỗi người đều có một sở thích riêng.

*Eng: a hard-edged junkyard demo man (Không biết dịch như nào lun á TT)

"Từ khi nào mà Norris thành thế này?"

"Ai mà biết được rằng nó có sở thích như thế?"

"Hử? Chắc thằng ý cũng đang tán tỉnh một ai như thế."

Dù cùng là đồng đội nhưng họ không tìm hiểu quá sâu về đời sống tình cảm của Norris. Nó là không cần thiết. Việc Maxi là một thằng xấu tính khiến hắn bị ăn đấm tỷ lần là lý do duy nhất khiến mọi người biết đến hắn.

Dù chỉ là một mối tình lãng mạn chớm nở nhưng Norris không ngần ngại cho rằng mối quan hệ này là quan trọng. Hắn không thể sống với nó, nhưng cũng không thể sống thiếu nó.

Maxi là một thằng demo ở bãi phế liệu. Hắn ta có thể tháo rời mọi thứ, kể cả những thứ bất hợp pháp. Xét đến việc hắn không nhận được yêu cầu liên tục, bản năng của hắn sẽ là nghi ngờ đây điều tồi tệ nhất. Hắn là kiểu người không có thời gian ra ngoài, thay vào đó, chỉ vùi đầu vào nơi làm việc với công việc gì đó khiến đôi tay mình bận rộn.

Có những vũng nước sâu tĩnh lặng. Hắn có kỹ năng. Khi nhận việc, hắn luôn làm đúng. Hắn sửa chữa, bảo trì và cất giữ những gì còn dùng được trong kho. Bất cứ thứ gì có thể tái chế đều được gửi đi, rác thải sẽ được nghiền nát và xử lý.

Maxi là ban nhạc một người với một bài hát trong tiết mục. Nhưng lao động chân tay luôn là cuộc tranh giành sức mạnh thể chất và chúng khiến vẻ ngoài rắn rỏi của hắn không chỉ đơn thuần là cơ bắp cuồn cuộn.

Với vóc dáng cao lớn, thô kệch và gồ ghề cùng với bộ râu ria xồm xoàm lâu ngày không cạo, Maxi có một thân hình săn chắc đầy phù hợp. Khi nói đến sức mạnh và sự hấp dẫn giới tính trong các khu ổ chuột, hắn quả là một gói chứa pheromone kéo theo "sự nam tính" đáng thèm muốn.

Chưa kể hắn không bao giờ thiếu tiền.

Vì thế, nhiều người đã làm quen hắn, không phải với tư cách là một người bạn tình đơn thuần mà với mục đích "kết hôn vì tiền". Tuy nhiên, người ta nói rằng hắn hơi lập dị. Vì Norris không phủ nhận điều đó nên có khả năng những tin đồn đó là sự thật.

Tuy nhiên, duy trì được mối quan hệ như này được vài năm, thật khó để tưởng tượng rằng có thứ gì đó khiến Norris phải phàn nàn.

"Và?" Sid hỏi, nói ra cái gì đó còn hơn là không. "Có cái quái gì mà mày phải phân vân?"

Sid không thể hiểu điều gì đã ngăn cản Norris thực hiện bước tiếp theo để đạt được thứ mình muốn.

Dù sao thì những kẻ tầm thường cũng không phù hợp để cầm lấy thanh kiếm đó của Maxi. Chưa kể đến việc người đàn ông này khiến hầu hết người khác sợ hãi. Nhưng Norris đã có sức mạnh để trở thành một trong những thành viên đầu tiên của Bison.

Mặc dù sự khác biệt thể chất giữa Maxi và những thằng đàn ông khác có thể khiến người tình choáng ngợp, nhưng Norris dường như chẳng thấy phiền hà gì. Thêm vào đó, họ dường như cũng rất hợp nhau trên giường.

Hắn là kẻ tự lập và tự lực cánh sinh. Hắn thuộc về nhóm nhỏ những người chiến thắng thực sự trong khu ổ chuột. Được yêu cầu kết đôi với một anh chàng như thế thì hẳn không cần phải hỏi lần thứ hai. Đó là lẽ thường tình đối với Sid.

"Thế mày muốn cái gì?"

"Sao mày còn phải chờ?"

"Ừ... thì... tao nên nói thế nào nhỉ..." Với tất cả những lời mắng mỏ và chửi rủa mà Norris đã làm, giờ thì hắn lại im lặng.

"Đừng nói là mày có ai khác..."

"Đéo."

"Ừ, hẳn rồi. Mày phát cuồng lên vì Maxi mà."

"Tao đéo." Norris nhanh chóng làm rõ vấn đề. "Hắn phát cuồng vì tao."

"Ồ, dĩ nhiên."

"Thế nó liên quan gì đến mày?" Norris hỏi.

"Mày đang nói là Maxi—"

"Hắn không muốn mày cắt đứt quan hệ với bọn tao đấy chứ?" Guy hỏi với ý định như một trò đùa. Nhưng Norris lại cau có.

"Mày đùa à?!"

"Vãi cứt—"

Sid và Luke giật mình và hét lên cùng một lúc. Lờ đi sự bộc phát đó, Guy thở dài một cách bí ẩn. Anh nhìn, nhưng thậm chí còn chẳng có tiêu cự.

Hắn là Norris sẽ cảm thấy khó khăn khi buộc phải chọn giữa bạn bè – những người mà như thể gia đình – và người yêu. Mặt khác, có thể hắn thực sự có tình cảm với Maxi, và đó không phải thứ hắn dễ dàng thừa nhận với bạn của mình.

"Vấn đề lớn đấy nhỉ?" Luke hỏi với nụ cười méo mó. "Thì ra Maxi thuộc dạng chiếm hữu như thế. Tao nghĩ nó là kiểu lạnh lùng, đéo quan tâm ai cơ. Nhưng thì ra không phải."

"Ừ. Tự nhiên mày nhắc đến chuyện đó làm quái quái gì? Cái mớ cảm xúc các kiểu." Norris uống cạn ly rượu của mình với một cử chỉ không chỉ là thất vọng.

Kể từ sự kiện Jeeks, những lời đàm tiếu không thể tránh khỏi về sự hồi sinh của Bison đã bị Guy và những người khác coi như không có gì. Nhưng cách Maxi nhìn nhận mọi việc - vì hắn muốn ổn định cuộc sống và nghiêm túc với Norris - nó cho thấy một thực tế mà hắn không thể làm ngơ.

Về vấn đề tình dục, các khu ổ chuột được cho là không có hạn chế và không có đạo đức. Càng có nhiều lý do hơn để việc kết đôi một cách nghiêm túc không phải là điều gì đó dễ dàng. Những người muốn quan hệ tình dục cho vui có thể tìm bạn tình ở bất cứ đâu, miễn là kỳ vọng ở mức thấp.

Nhưng việc kết đôi lại khác. Nuôi dưỡng một ham muốn mãnh liệt đến mức một chàng trai sẵn sàng bò qua kính vỡ không có nghĩa là hắn ta sẽ đạt được thứ mình muốn. Lựa chọn không có nghĩa gì nếu không được chọn.

Cần phải có thời gian và mọi thứ phải được suy nghĩ thấu đáo. Một chàng trai muốn kết đôi phải xác định rằng đối tác của mình cũng có những giá trị giống như bản thân để quyết định này không gây ra sự hối tiếc về sau.

Khi chính thức trở thành bạn đời, sự kết nối chính là những gì họ tìm kiếm. Nhưng nếu Maxi không ép Norris phải đưa ra quyết định, điều đó có nghĩa là Maxi không áp đặt cảm xúc của mình lên hắn và có lẽ có ý định tôn trọng suy nghĩ của chính Norris về vấn đề này cho đến phút cuối cùng.

Thế Maxi thực sự yêu thằng này đấy.

Ý nghĩ đó bất ngờ sưởi ấm trái tim Guy. Biết rằng bạn bè có lý do để sống cho riêng mình, anh hài lòng như thể đó là thành quả của chính mình. Bất chấp những lời trêu chọc và nhảm nhí, Sid và Luke chắc chắn cũng có chung cảm xúc.

Maxi là người đàn ông lớn tuổi hơn, không chỉ bằng tuổi. Maxi đã trở thành một người đàn ông to lớn về nhiều mặt để tôn trọng mong muốn của bạn tình. Tuy nhiên, mặt khác, anh có thể tin rằng Maxi muốn Norris chọn hắn.

Có vẻ như một người đàn ông như Maxi sẽ phải đắn đo và lo lắng về một vấn đề nghiêm trọng như vậy. Mặc dù hắn ta có thể muốn xác định Bison có ý nghĩa gì với Norris - hay nói đúng hơn là liệu Norris có coi trọng sự tồn tại của hắn hơn Bison hay không.

Maxi sẽ sẵn sàng cho đi và nhận lại miễn là mọi thứ vẫn như cũ kể từ khi Bison sống ẩn dật. Nhưng rồi Riki quay trở lại khu ổ chuột. Cậu ta không còn giống như trước, không phải là một con chó bị đá về như những kẻ khác. Có điều gì đó ở cậu đã trưởng thành, xung quanh cậu ta là một hào quang mạnh mẽ, cuốn hút.

Điều đó khiến Maxi càng lo lắng và thiếu kiên nhẫn hơn - mặc dù có lẽ không đến nỗi thiếu kiên nhẫn đến mức không chắc chắn. Norris đã nguội dần và ổn định lại, nhưng bây giờ hắn dường như đang quay trở lại con đường cũ và ngay cả Guy cũng không thể cười nhạo những lo lắng này như một sự lo lắng không cần thiết.

Mặc dù cái tên Bison mang tính huyền thoại hơn là danh tiếng của nó, giờ đây đã lớn hơn bao giờ hết. Đến nỗi các thành viên ban đầu của nó, những người có thể nói là vẫn còn máu mặt trong khu ổ chuột, thỉnh thoảng phát ốm và mệt mỏi vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Sự trở lại của Riki càng khơi dậy những cảm xúc đó. Và sự trả thù mà họ tính toán cho Jeeks đã thắp lên ngọn lửa mới một lần nữa.

Cái gọi là đồng xu thứ hai của Bison chỉ là giấc mơ của một kẻ ngốc. Nhưng ở một khía cạnh khác, Guy và những người khác có lý do để tin rằng điều đó có thể xảy ra. Chỉ cần có Riki ở bên cạnh cũng đủ để củng cố niềm tin đó.

Chắc hẳn Maxi đã đoán ra được điều đó. Đó là lý do tại sao hắn ta muốn Norris đưa ra lựa chọn.

Norris lẩm bẩm với chính mình nhưng cũng như muốn nói ra, "Tao ổn nếu anh ấy muốn ghép đôi. Nhưng..." Từ quan điểm của hắn, dù thế nào thì hắn cũng sẽ phải chọn người này thay vì người kia.

"Khi mày nói như vậy, nghe như mày muốn khi thức dậy sẽ bị thòng một sợi xích với cái cuộc sống đang bóp nghẹt mày vậy."

"Thằng già đó sắp làm điều đó đấy."*

(*Bản Eng là "The old man may be getting up there, but Maxi sure looks like he's still got it together.". Nhưng mình thật sự không biết dịch câu này như nào cho hợp mạch, huhu)

Maxi hẳn sẽ đảo mắt nếu hắn biết rằng mình bị gọi là "thằng già" ở tuổi ba mươi hai. Nhưng một thập kỷ cũng đủ để tạo một khoảng cách thế hệ lớn ở khu ổ chuột. Đủ để đám con trai – những thằng còn nhỏ hơn mười năm tuổi – mà Jeeks tập hợp lại xứng đáng với cái tên "Hyper Kids".

Ngay cả đối với Guy và những người còn lại, mới chỉ ở độ tuổi hai mươi, những đứa trẻ này hoàn toàn mất kiểm soát. Mặc dù họ không nhận ra rằng khi Bison mới thành lập, với Riki mới rời khỏi Trại giáo dưỡng và dẫn đầu nhóm, thì những người lớn tuổi cũng nghĩ như vậy.

Và nếu nó từng được họ chú ý, họ sẽ phản đối ngay lập tức. Những thằng nhóc đó làm sao bằng với huyền thoại của chúng ta, điều đó thật chẳng buồn cười chút nào.

"Luke, nếu tao là mày, tao sẽ cẩn thẩn với thứ gì đó mà nhảy ra từ bóng tối và dính mày như sam đấy."

"Tao là người mà luôn làm rõ mọi thứ từ lúc bắt đầu."

Luke mồm to thường được coi là "kẻ theo dõi trinh nữ". Có tin đồn rằng hắn ta săn lùng chỉ vì cảm giác hồi hộp khi giết người và có xu hướng kết thúc mọi việc khá tồi tệ, không muốn dấn thân vào một mối quan hệ nào. Hầu hết những tin đồn đó đều xuất phát từ sự ghen tị của những người không có tài thưởng thức những miếng thịt tươi ngon, béo bở.

"Nhưng nếu Maxi ham muốn thế thì chẳng phải nó sẽ kích thích hơn à?"

"Tao bảo là đừng nói về nó nữa mà. Đừng có làm rối mọi chuyện lên." Norris nói và rồi họ chán với việc cười nhạo những rắc rối của hắn. Bàn ăn rơi vào im lặng, chỉ thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi tiếng thở dài nặng nề.

Thời gian chậm chạp trôi qua trong quán bar. Chỉ có Guy đặc biệt chú ý đến chiếc đồng hồ của mình.

"Sao đấy, Guy?" Luke hỏi với nụ cười yếu ớt. "Có hẹn à? Thế thì nên đi đi. Đừng tốn thời gian ở với bọn tao."

Hẳn là phải có lý do gì đó cho việc anh vắng mặt suốt hai tuần, nhưng anh ta chẳng đưa ra một lời giải thích nào cả. Mặc dù nó trông như rõ ràng là có vấn đề gì đó với đời sống tình cảm của anh ta. Tuy nhiên, với Guy, người không hay giao du với kẻ lạ hay thích những thú truỵ lạc đáng xấu hổ, thì tốt nhất không nên đào sâu về vấn đề này.

Anh không thể để mọi người biết rằng mình bị lừa bởi Kirie và bán cho một Elite Tanagura nào đó. Nếu họ biết, những thành viên cốt cán của Bison hẳn sẽ ngạc nhiên hoặc khinh thường. Mặt khác, anh sẽ không còn chỗ đứng trong mắt họ nữa.

Tuy nhiên, anh không thể ngăn cái cảm giác rằng mọi chuyện giữa anh và Riki đang trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Chết tiệt. Anh thở dài.

"Ừ, đúng đấy. Bọn này không phải những thằng thiếu tinh tế, mày biết mà." Norris nói như thế hắn đã đưa ra quyết định sẽ hẹn hò với ai.

Xét đến việc rõ ràng thiếu mất một người trong cuộc tụ họp của bọn họ, thì chủ đề cũng chẳng còn gì để bàn tán. Sid vẫn giữ im lặng và uống cạn ly của mình. Cứ giải quyết nó đi, hắn nói với ánh mắt khiển trách.

Tình trạng hiện tại khó xử tới nỗi không thể không giải quyết. Đối với những thành viên của băng đảng cũ đang lo lắng này, Guy phải làm rõ mọi chuyện.

Anh không từ chối chuyện đó.

Dù thế nào đi nữa, vấn đề vẫn quay lại cái chuyện trước đêm đó. Guy quyết định tự mình giải quyết mọi chuyện với Riki. Và chỉ còn mười phút nữa cho đến giờ hẹn.

"Thôi, tao phải đi đây." Anh ta chậm chạp đứng dậy.

"Thư giãn đi."

"Cứ bình tĩnh. Rồi mọi thứ sẽ về nguyên chỗ cũ như thuở ban đầu. Khi mọi chuyện đã được giải quyết thì mày sẽ chẳng hối hận gì vào sáng hôm sau đâu."

Nhưng Guy biết là anh không thể làm như cách Luke khuyên. Anh lo lắng quá nhiều. Những dấu hôn trên cổ Riki. Sự mệt mỏi của cậu ta. Hơn thế là khoảng khắc lúng túng như thể cậu ta vừa làm tình xong. Những khoảnh khắc đó khiến Guy cảm thấy mình như một người chủ bị cắm cái biển "Cấm xâm phạm" ở trước nhà của mình. Nó khiến cổ họng anh đau rát.

Mình đang cư xử như một thằng ngu.

Guy cắn mạnh vào môi dưới của mình. Nhưng nó cũng chẳng thể dập tắt được vị đắng trong miệng của anh. Nó chẳng phải là vấn đề gì— một lúc sau, chỉ được báo trước bởi một âm thanh cót két đáng ngại, cánh cửa phòng bar mở tung một cách thô bạo.

Mọi người đều đông cứng trong sự ngạc nhiên. Họ quay ra phía cửa. Chuyện đéo gì thế? Những tiếng thì thầm vang lên rồi chết lặng.

Một nhóm người có vũ trang, mặc đồ đen, xông vào cửa.

Những tiếng thở hoà lẫn với sự kinh ngạc, như thể tất cả những người ngồi trong quán bar đều bị tạt một gáo nước đá.

"Không ai được di chuyển!" Lời cảnh báo gay gắt vang lên, khiến họ càng thêm choáng váng. "Đừng thử làm điều gì ngu ngốc!"

Không ai trong số họ có thể nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Những suy nghĩ bối rối của họ đã phủ nhận thực tế ngay trước mặt họ. Tuy nhiên, khi phải đối mặt với một đội quân và các ống ngắm laze của vũ khí, dù có ngạc nhiên đến đâu, họ cũng nhanh chóng nhận ra sự vô nghĩa của việc hú hét trước mối đe dọa này.

Có thể đây là một cái bẫy được giăng ra một cách ngẫu hứng, nhưng họ vẫn dễ dàng biết được rằng đây không phải một trò đùa quái gở. Họ nhanh chóng tỉnh táo và bình tĩnh lại.

Đó không phải cảnh sát của Ceres. Vậy thì chúng là ai? Và chúng làm cái gì ở đây? Sự khó hiểu và kinh ngạc lấp đầy khuôn mặt họ, khiến họ không thể suy nghĩ được.

Quán bar hoàn toàn rơi vào im lặng. Từ phía sau hàng người trang bị vũ trang, hàng loạt người mặc áo khoác dài bước lên phía trước và trong tay họ là những chiếc dùi cui bạc lấp lánh.

Trong sự tĩnh lặng lạnh lẽo, những người khách trong quán bar tái mặt, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Không ai biết tên chính thức của những cái dùi cui đó. Cũng không ai có cơ hội được nhìn nó ở khoảng cách gần như thế này bao giờ. Khắp khu ổ chuột, nó được gọi là "những con mắt điên loạn*".

(*shock eyes)

Nó chỉ dài khoảng hai mươi centimet, tuy nhiên khi đầu cây gậy tiếp xúc với da, luồng điện mà nó phát ra khiến người ta cảm giác như tia lửa bắn ra từ nhãn cầu. Và đó mới chỉ là hình phạt thấp nhất. Nó có thể khiến một người đàn ông cứng rắn nhất, mạnh mẽ nhất cũng phải quỳ gối.

Những người không may mắn được trải nghiệm điều đó— điển hình là một tên tạp chủng ngu ngốc và sa ngã ở Midas— đều nhận phải kết cục là sống dở chết dở.

Tên chính thức của nó không quan trọng lắm, nhưng họ không thể không biết sức mạnh của nó và những gì nó có thể gây ra cho một người là như thế nào. Tuy nhiên, những người mang chúng lại đến khu ổ chuột này.

Phòng An toàn Công cộng Midas.*

(*The Midas Division of Public Safety.)

Khi biết đội quân vũ trang đại diện cho ai, nỗi sợ hãi không nói nên lời siết chặt cổ họng những người ngồi trong quán bar.

Mấy thằng cảnh Midas làm cái quái gì ở đây vậy?

Việc mang súng theo bên mình luôn bị nghiêm cấm ở các khu vực cũng như khu vui chơi bao gồm Midas. Nhưng luôn có những ngoại lệ được đưa ra, bất kể bản chất của xã hội như thế nào. Ở Midas cũng vậy.

Công việc của cảnh sát Midas là đảm bảo an toàn và phúc lợi cho người dân và khách du lịch. Chúng mặc đồng phục màu xám bạc, là các đơn vị mật vụ bảo vệ các khách VIP và cũng có những cảnh sát mặc đồ đen được biết đến với cái tên khét tiếng là "Darkmen".

Bị chửi rủa khắp khu ổ chuột, Darkmen hầu như không dính dáng gì đến sự nghiệp công lý. Chúng là mặt trái của luật pháp, gieo rắc nỗi sợ hãi một cách bí mật. Người ta nói rằng chỉ cần chúng giơ "những con mặt điên loạn" lên, mọi cuộc ẩu đả sẽ tan biến ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, cho đến nay, chưa có cảnh sát Midas nào đặt chân vào khu ổ chuột. Lý do là mọi công dân của Midas đều có thiết bị PAM. Nó được dán vào dái tai trái của nam và dái tai phải của nữ. Chip sinh học cũng hạn chế phạm vi chuyển động của chúng, giữ chúng trong một hàng rào điện vô hình.

Cảnh sát Midas cũng không ngoại lệ.

Ngoài ra, không giống như Quân đoàn Cảnh giác* ngoan cường, những người dường như bị ám ảnh bởi việc săn lùng và tiêu diệt những con côn trùng trong khu ổ chuột gặm nhấm tứ chi của họ, cảnh sát và Darkmen không có thời gian để bận tâm đuổi theo những con cá con khi chúng chạy về nhà. Nó không đáng để bận tâm.

(*Vigilante Corps)

Cư dân của khu ổ chuột biết không có một thoả thuận ngầm đặc biệt* nào cả. Quân đoàn Cảnh giác và cảnh sát nói chung đơn giản là không thể vượt qua ranh giới. Khu ổ chuột nằm trong khu vực tự trị và Ceres là bể tự hoại của Midas. Hai bên coi nhau như rắn và bọ cạp.

(*Thoả thuận ngầm đặc biệt: Việc mà cảnh sát Midas tha cho những tạp chủng sau khi chúng chạy được về Ceres. Không biết dịch sao cho thoát nghĩa, huhu)

Đó là điều mà tất cả họ đều tin tưởng. Không ai trong số họ ngu ngốc tới nỗi tin rằng có một sự thân thiết nào có thể cùng tồn tại trong một môi trường nghẹt thở, ghê tởm như thế này. 

Đó là điều mà tất cả họ đều tin tưởng. Không ai trong số họ ngu ngốc tới nỗi tin rằng có một sự thân thiết nào có thể cùng tồn tại trong một môi trường nghẹt thở, ghê tởm như thế này.

Vì vậy, đó là một cơn ngứa mà các khu ổ chuột không thể ngừng gãi(?). Dù chúng có khao khát thế nào đi nữa, Midas vẫn là hiện thân của tất cả những gì mà chúng không bao giờ có được.

Khu 9 đã bị xóa toàn bộ trên bản đồ chính thức của Midas. Nhưng nó vẫn ở đó, và sẽ ở đó cho đến tận thế. Điều đó làm cho ranh giới tách biệt sâu sắc, rõ nét hơn.

Sự khinh miệt và thù hận. Ghen tị và đố kỵ. Đó là những cảm xúc một chiều hiển nhiên gắn liền với dòng người của Midas và khu ổ chuột.

Cho đến tận hôm nay.

Những cảnh sát mà không bao giờ mạo hiểm đi tới khu ổ chuột, giờ đã tới đây với những trang bị vũ trang hạng nặng. Niềm tin và những lý thuyết cả một đời đều bị phá vỡ trong đêm nay. Đối với những đứa trẻ không thể chịu nổi không khí ngột ngạt của khu ổ chuột mà phải bám víu, tìm đến Midas, chuyện này khiến chúng kinh ngạc gấp ngàn lần.

Nếu một thằng nào đấy lỡ làm điều ngu ngốc ở Midas, nó luôn có thể chạy trở lại Ceres an toàn. Nhưng điều đó hoàn toàn là vô nghĩa khi cảnh sát cũng có thể đến đây với trang phục quân đội đầy đủ.

Cuộc chiến giữa các băng đảng khu ổ chuột nổ ra hàng ngày là một cách để làm tiêu tan cảm giác căng thẳng kinh niên và hưng cảm. Chúng chỉ giống như một phiên bản đặc biệt tàn bạo của việc cướp cờ được giới hạn trong các lãnh thổ được xác định. Ngay cả khi ai đó sử dụng một ống sắt được chế tạo thành một chiếc dùi cui, thì cũng không ai có thể rút vũ khí hạng nặng ra và bắt đầu bắn lung tung được.

Lệnh cấm vũ khí là một trong những điều kiện mà Ceres đã đồng ý khi tìm cách công nhận nền độc lập của mình khỏi Tanagura, và các quyền lực ở Ceres đã thực thi điều đó bằng bàn tay sắt. Ngay cả khi họ muốn sản xuất súng trái phép ở Ceres, không ai có đủ kỹ năng hoặc nguồn tài chính cần thiết.

Không quá lời khi nói rằng Midas chỉ dung túng cho thành phố ma Ceres vì việc kiểm soát súng ở khu ổ chuột quá kỹ lưỡng.

Đó là một thế giới méo mó không có nơi nào để chạy và không nơi nào để trốn. Những người đàn ông trẻ tuổi được hưởng loại tự do đồi bại nhất. Họ không thể thoát khỏi cảm giác ngột ngạt của nỗi sợ bị giam cầm.

Trên thực tế, nỗi sợ hãi lớn nhất của họ không phải là Midas mà là Tanagura. Và nỗi sợ hãi đó cũng tuột khỏi suy nghĩ của họ, cuốn đi theo làn sóng của những ngày vô vị, nhàn rỗi đến vô tận.

Là một khu tự trị, bất kỳ sự công nhận nào mà Ceres được cấp đều là một phân khu của Midas. Việc xóa Ceres khỏi bản đồ không xóa được thực tế đó. Họ sẽ luôn là Ceres bất tử, mãi mãi dưới sự giám sát của Tanagura. Tuy nhiên, sự thật bất thành văn đó chưa bao giờ được công bố chính thức.

Do đó, cư dân của khu ổ chuột coi họ như một thế giới tách biệt khỏi Tanagura, không có mối liên hệ nào với nó. Dù có thể chui vào được Midas, thì họ cũng không thể đi qua cổng Tanagura. Ít nhất thì sự thật đó không bao giờ bị phủ nhận.

Mong muốn hủy diệt Midas— và bất kỳ hệ thống nào đi nữa— thì đều đã chết ngay khi sinh ra. Bởi thế mà việc Jeek phô trương lẽ thường của khu ổ chuột và đốt ngôi nhà an toàn cũ của Bison đã vượt quá tầm kiểm soát.*

(*Ceres không có nhu cầu/ đam mê huỷ diệt bất cứ cái gì. Thế nên việc Jeek đốt nhà Bison = huỷ diệt -> quá quắt, vượt tầm kiểm soát)

Ceres là bãi rác và đống phân trộn của Midas. Nó tồn tại chỉ để nuôi dưỡng sự khinh miệt của người dân Midas cũng như cảm giác ưu việt của họ. Đó không phải là phép ẩn dụ hay bất kỳ nỗ lực mỉa mai nào nhằm tỏ ra hài hước. Đó là sự thật phũ phàng. Những sự thật không thể thay đổi trên mặt đất Tuy nhiên, không ai trong số họ bây giờ nắm bắt được bản chất thực sự của tình hình ngay trước mắt mình.

Dù biết rằng đó không phải là mô phỏng hay trò chơi, họ vẫn phải tự hỏi, Chúng đang làm gì ở đây? Và cái quái gì đang xảy ra vậy?

Thực tế hiện tại khiến những suy nghĩ của họ căng như dây đàn, mắt mở chừng chừng, không thể cất lên lời, hơi thở như bị đông cứng.

"Kirie đâu?" thủ lĩnh của Darkmen hỏi. Ánh mắt lạnh lùng, khinh thường của hắn quét khắp căn phòng. Trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể mở miệng nói, sức mạnh trong giọng nói lạnh lùng không kém của hắn dường như tóm lấy họ bằng những móng vuốt thép lạnh cóng.

Một tiếng rì rầm nhẹ chạy qua quầy bar. Vậy ra đó là lý do những "sĩ quan hòa bình" Midas này đã hạ cố đến thăm góc nhỏ của họ trên thế giới, gây ra một mớ hỗn độn kinh ngạc như thắt chặt một chiếc thòng lọng quanh cổ họ.

Khi biết chuyện này liên quan đến Kirie, họ đã bớt sự sợ hãi và run rẩy.

Trong tình huống khó hiểu như vậy, chỉ riêng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng đã đủ để làm tăng thêm sự căng thẳng không thể giải thích được. Tuy nhiên khi đã nắm được phần nào nguyên nhân, họ có thể xử lý được tình hình.

Dù vậy, cùng lúc đó, với những khẩu súng chĩa vào họ và các Darkmen đang nhìn chằm chằm vào họ, không đời nào họ có thể thực sự thư giãn được.

"Cái thằng Kirie mà có đôi mắt kì lạ ở đâu?" Darkman hỏi lần thứ hai.

Sự im lặng hơi lay động, nhưng không bị phá vỡ. Giống như cư dân của khu ổ chuột không biết gì về tình hình thực tế ở Midas và cũng không có hiểu biết thực sự về chính trị hoặc tổ chức của nó, thì khu ổ chuột cũng là một bí ẩn tương tự đối với Darkmen.

Đơn giản là họ không có lý do gì để biết. Theo quan điểm của Phòng An toàn Công cộng Midas, lũ tạp chủng ở khu ổ chuột được đánh giá thấp hơn lũ cặn bã trong ao hồ.

Sự khinh miệt và coi thường của người dân Midas đối với cư dân khu ổ chuột đã ăn sâu vào máu, giống như là di truyền. Những Darkmen khắc kỷ, những người luôn kiềm chế chặt chẽ cảm xúc của mình, cũng không ngoại lệ.

Đối với Darkmen, bọn họ đi đến khu ổ chuột đêm đó chỉ vì họ được lệnh như vậy. Chưa bao giờ trong đời họ có thể tưởng tượng được có lý do gì để bước vào cái bể tự hoại đáng ghét đó.

Họ chỉ được cung cấp ảnh chụp khuôn mặt và hồ sơ của Kirie và yêu cầu đưa nó đến để thẩm vấn. Chỉ có bấy nhiêu thôi. Tuy nhiên, trước những mệnh lệnh đó, họ đã thực hiện chúng một cách vội vàng. Niềm tự hào và phẩm giá của họ với tư cách là Darkmen không đòi hỏi gì hơn thế.

Thủ lĩnh của họ nói với giọng trầm đầy đe dọa. "Bọn tao biết rằng Kirie thường lui tới chỗ này. Mọi nỗ lực che giấu nó đều không phải điều gì tốt đâu."

Đã đi xa đến thế, họ không hề có ý định ra về tay trắng. Ánh sáng lóe lên trong mắt của Darkman truyền đạt một cách hùng hồn hơn nhiều những gì hắn không cần phải nói thành tiếng.

"Nó đâu?"

Cảm xúc được kiềm chế trong giọng nói của hắn. Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn. Nhưng nếu lật tảng đá đó lên thì sự hung dữ nguyên sơ được che đậy bởi bóng tối băng giá của màn đêm có thể bất ngờ xuất hiện. Như thể một nắm tay lạnh lẽo nắm lấy nội tạng.

Và tất cả họ đều biết rằng chu kỳ chiến tranh băng đảng tràn ngập các khu ổ chuột - lối thoát duy nhất sẵn sàng cho mọi nỗi thất vọng tích tụ của họ - là một động vật hoàn toàn khác.

(? Tui cũng không hiểu đoạn này lắm huhu)

Ánh nhìn gay gắt của người đàn ông khiến tất cả chúng có ấn tượng về một đứa trẻ độc ác sắp giật cánh bay. Chúng nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm xuống sàn như muốn nói: Chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Như thể bị tê liệt, không thể chiến đấu hay chạy trốn, với khuôn mặt căng thẳng, chúng chĩa mắt về phía chiếc bàn nơi Guy và đồng bọn đang ngồi. Danh dự của những thằng trộm, hay tinh thần thách thức và xương sống đều như vụn vỡ ngay tại chỗ.

Trước mặt các Darkmen Midas đang trừng mắt kinh ngạc, lũ tạp chủng không muốn tỏ ra hèn nhát và bán đứng bạn bè của mình. Nhưng vào thời điểm hiện tại, ý chí và lòng dũng cảm đó đã biến mất. Mong muốn duy nhất của chúng là thoát khỏi những sĩ quan được trang bị vũ khí hạng nặng này và những cái nhìn chằm chằm xuyên thấu của họ—nỗi sợ hãi bản năng đó—đã chiến thắng.

Nhưng có lẽ Bison có thể tự mình vượt qua làn sóng? Hẳn là băng nhóm mà đã lật đổ Jeek, ít nhất có thể chiến đấu với những Darkmen này với tỷ số hòa? Những mong muốn và kỳ vọng như vậy chắc chắn lướt qua đầu những người xem.

Tất nhiên, chúng chỉ ấp ủ những suy đoán như vậy ở mức độ chắc chắn rằng chúng sẽ được chứng kiến từ khán đài. Dù thế nào đi nữa, chúng cũng phải nghĩ ra một số con cừu hiến tế để ném cho bầy sói. Và đó sẽ không phải là chúng.

Chúng không biết rõ về Kirie để biện minh cho việc gánh thêm gánh nặng. Đôi mắt của chúng bị che mờ bởi lợi ích cá nhân thuần túy. Với tất cả những gì trong tay, chúng muốn bất cứ mục đích nào có lợi nhất cho chúng. Và không ai trong số chúng tự trách mình hay xấu hổ vì đã làm như vậy.

Đột nhiên thấy mình bị kéo lên phía trước, Guy và những người khác không hề ngạc nhiên. Một lần nữa, Kirie lại gây chuyện và ném cho họ giải quyết.

Guy nghiến răng hàm của mình.

Thế đéo nào chúng ta lại bị kéo vào?

Chuyện vớ vẩn với Jeeks đã đủ tệ rồi. Sau đó là công việc kinh doanh pet và thêm vào đó là hai tuần bị quản thúc tại gia. Guy mới chỉ bắt đầu tin rằng mình được tự do và hiểu chuyện gì đang xảy ra kể từ khi mối quan hệ của anh với Riki trượt dốc. Và bây giờ một trung đội Midas Darkmen đang tràn vào cuộc đời anh.

Chuyện này không còn buồn cười nữa.

Kirie là lời nguyền đối với tất cả những ai nó dính vào.

Lần này thằng nhóc đấy lại làm cái gì nữa?

Dù nó đã làm gì thì nó cũng chẳng thể tồi tệ hơn được nữa.

Không ai nói gì, nhưng những người còn lại bây giờ cũng đang hối hận cũng như chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chúng không thể làm gì được được với Darkmen nếu có hỗn chiến xảy ra. Nhưng khi nói đến sự hỗn loạn và tàn sát, Bison có thể tự hào về việc vượt qua một vài cơn bão của riêng mình.

Tuy nhiên, khi nhìn lũ Darkmen tiến lại gần chúng bằng những bước đi thoải mái, chúng biết những kẻ này chỉ làm để đạt được kết quả tốt nhất.

Chết tiệt. Bọn này đang nghiêm túc.

Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Chúng không thể không nhận ra một nỗi sợ hãi mà chúng chưa từng nếm trải cho đến bây giờ đang chạy khắp cơ thể mình.

"Kirie đang ở đâu?" thủ lĩnh Darkmen hỏi, dừng lại để nhắm mục tiêu vào tầm ngắm của mình. Ánh mắt hắn hướng về Luke. Ngay từ đầu, Luke cảm thấy không có nghĩa vụ phải che chở cho Kirie, vì vậy anh sẽ không thể hiện bất kỳ sự thách thức phô trương nào trước mặt Darkmen.

"Kirie không xuất hiện ở đây," anh nói với vẻ vô tư, tuy nhiên giọng anh có chút run rẩy mà anh không thể giấu được. "Bọn tôi không hề biết thằng khốn đó ở đâu cả!"

Cả hai trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó, tên thủ lĩnh không thương tiếc đập thanh kim loại vào Luke. Luke bị hất sang một bên và ngã khỏi ghế, đập xuống sàn như thể dính phải một vụ nổ nhỏ. Những người xem nuốt nước bọt và một sự xôn xao lan khắp đám đông.

Thủ lĩnh Darkmen – với khuôn mặt vô cảm – dẫm chiếc bốt của mình lên bụng Luke. Luke quằn quại và rên rỉ trên sàn nhà. Cơn đau dường như lan khắp căn phòng, tạo nên một tiếng rên rỉ tập thể.

Hơi thở gay gắt thoát ra khỏi cổ họng Luke và anh ngất đi.

Không hề chần chừ, người đàn ông chọn Norris làm mục tiêu tiếp theo và đặt ra câu hỏi tương tự. "Kirie đâu?"

"Nó không nói dối!" Sự căng thẳng trên khuôn mặt và giọng nói của Norris là kết quả của cuộc tấn công vô cớ vào Luke. "Kể từ khi kiếm được ít tiền, nó không còn xuất hiện ở đây nữa."

Đó là sự thật, dù tên thủ lĩnh đó có tin Norris hay không. Norris hoàn toàn không biết gì. Ngay cả khi anh muốn đứng về phía Darkmen, anh cũng không thể cho nói những gì mình không biết.

Tên thủ lĩnh thản nhiên đá mũi ủng của mình vào bụng Norris, khiến Norris ứa ra và ngã ngửa xuống bàn.

Sau khi quan sát Luke và Norris bị tra tấn liên tiếp, gần như theo bản năng, Sid nhảy ra khỏi chỗ ngồi và hét lên, "Bọn tao đã nói rồi, bọn tao không biết!"

Nhưng ngay sau đó, trước khi những lời tiếp theo có thể thốt ra từ miệng anh, lòng trắng trong mắt Sid lóe lên và anh ngã xuống. Tất cả chỉ trong tích tắc. Bản thân Sid có lẽ thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Đối với những người xem đang nín thở theo dõi cảnh tượng diễn ra, một điều gì đó hoàn toàn bí ẩn đã xảy ra.

Sau đó, với một âm thanh kim loại chói tai, , chiếc dùi cui trong tay tên thủ lĩnh— đã dài ra gấp nhiều lần— trở lại kích thước bình thường. Và tất cả họ đều biết nguyên nhân là do "con mắt điên loạn".

Những kẻ xung quanh đã không thực sự tin vào điều đó đến khi chứng kiến chuyện này. Sức mạnh thực sự của "những con mắt điên loạn" của Darkman đã được chứng minh trước mắt họ và một nỗi sợ hãi chưa từng được biết len lỏi trong xương tuỷ họ.

"Tao không quan tâm là nó có đến đây chưa. Điều tao muốn biết là nó ở đâu!"

Cái nhìn lạnh lùng của tên thủ lĩnh đánh vào Guy và Guy nuốt khan. Mặc dù thực tế là Bison không còn tồn tại, Guy vẫn đảm nhận vai trò như một trung uý. Công việc này đòi hỏi một chút liều lĩnh. Và, tất nhiên, phải có sự quen thuộc nhất định với lối sống tập thể và những vết sẹo chiến đấu đi kèm với nó. Dù anh đã rút lui khỏi chiến trường, sự sống còn của kẻ mạnh nhất vẫn là quy luật của khu rừng đó.

Bạo lực mà những Darkmen này gây ra đã khiến họ trở thành những kẻ tàn bạo hơn hẳn những kẻ được tìm thấy trong khu ổ chuột. Chúng còn tệ hơn những mối đe dọa thông thường đối với tính mạng cơ thể. Họ là một lũ tồi tệ. Đó là những gì bản năng chính xác của Guy mách bảo anh. Điều tồi tệ nhất của những điều tội tệ. Gieo mầm nỗi sợ hãi khiến Guy run rẩy.

Đã lâu rồi Kirie không xuất hiện trước mặt họ. Dù có trơ tráo thế nào thì Kirie cũng có giới hạn của mình. Và ngay cả khi xuất hiện, thì cũng chẳng ai biết ý định của nó.

Guy không biết Kirie sống ở đâu. Anh cũng không hứng thú với Kirie đủ để tìm hiểu sâu hơn. Vậy nên anh cũng không thể biết Kirie có thể ở đâu.

"Tôi không biết." Y như những gì ba người còn lại nói.

Không ngờ tên thủ lĩnh đó lại cười lớn. Một tiếng cười lạnh lùng, chói tai khiến khóe môi nhợt nhạt của hắn nhếch lên.

Một lúc sau, Guy choáng váng nổi da gà. Một cơn co giật chạy dọc hai bên sườn anh. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh khi cú đá vòng của tên thủ lĩnh chạm vào thái dương anh.

Guy theo phản xạ giơ tay lên mặt để đỡ đòn, nhưng chỉ riêng cú đánh cũng đã đủ mạnh để hất anh ta ra khỏi ghế và khiến anh ta nằm bẹp. Đầu óc anh quay cuồng trong hộp sọ. Những tia lửa bay qua phía sau đôi mắt nhắm chặt của anh. Đầu nhức nhối như thể chất xám bị đun sôi. Tim anh đập mạnh đến mức muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Tên thủ lĩnh túm lấy áo Guy. Như để thể hiện sức mạnh của mình, anh ta dùng một tay nâng Guy lên ngang tầm mắt. "Bây giờ thì sao? Đã nhớ được tí gì chưa?"

"Tôi— không— biết—"

Bàn tay còn lại của tên thủ lĩnh lao tới Guy trước khi anh kịp nói gì thêm. "Vậy mày có biết ai sẽ biết hay không?"

Với đôi môi run rẩy rỉ máu, Guy yếu ớt lắc đầu.

Một cú đánh khác giáng vào má anh.

"Tao hiểu rồi. Vậy thì. Hãy bắt đầu lại từ đầu. Và chúng tao sẽ làm điều này với từng người trong số chúng mày cho đến khi trí nhớ của ai đó được cải thiện."

Những người chứng kiến cuộc tàn sát đều rùng mình.


31/1/2024
Tôi dịch chap nì lâu là do đợi mãi không thấy cảnh Iason với Riki đó hmu ;;w;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro