Tập 4. Lời gợi ý - Chương 4
Trong lúc đó, Katza đang ở Chalaza, một mạng lưới ngầm mà nối tất cả nơi trú ẩn dưới lòng đất của Midas lại với nhau. Những đường hầm sơ tán khẩn cấp không hề được đánh dấu trên bản đồ của các khách du lịch. Sự thật là kể cả những người dân của Midas cũng không hề biết đến chúng.
Katze phóng qua đường hầm trong im lặng và êm ái trên một con xe có khoang ngủ. Con đường đó là nơi kết nối duy nhất giữa hai kẻ thù không độ trời chung Midas và Ceres. Nó tượng trưng cho sự tồn tại của Katze cũng như địa vị của anh ta như một nhà môi giới chợ đen.
Đường hầm tối đen lạnh lẽo và im lặng. Sự sống duy nhất là những ánh đèn cam lập lòe cách nhau năm mươi mét chiếu xuống như muốn nuốt chửng chiếc xe. Nhưng ánh đèn đó đánh dấu đích đến và chiếc xe im lặng dừng lại.
Với một tiếng kêu nhẹ, cánh cửa của đường hầm đóng lại sau chiếc xe. Một dải đèn đỏ ở bên kia nhấp nháy bật tắt và chiếc xe xoay một vòng như thể trượt trên tấm đệm không khí.
Không chờ một giây, đai trọng lực tự động mở với tiếng click nhỏ. Chiếc xe con nhộng bay lên rồi lại im lặng.
Katze ngồi đó, mắt nhắm chặt, cho đến khi cánh cửa đen trước mặt anh mở ra. Ngoài việc leo lên xe và chỉ ra điểm đến, chiếc máy tính điều khiển xe con nhộng đã lo hết việc của người lái. Nhưng vừa xuống xe, mặt mũi Katze lại đầy phiền muộn tối tăm. Không phải khuôn mặt hắn bình thường đều nghiêm trang lạnh lùng như vậy.
Không có ai ở xung quanh, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể lơ là cảnh giác. Bước chân cẩn thận khi anh ta bước ra khỏi xe, bộc lộ rõ ràng sự miễn cưỡng của anh ấy. Hoặc cái gì đấy hơn cả miễn cưỡng. Dường như mọi hơi thở đều chứa đầy sự chán ghét.
Không giống Katze bình thường. Nếu bất cứ thủ hạ nào đi cùng anh ta, họ sẽ ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm khi thấy biểu cảm phiền muộn tối tăm của anh ấy.
Hiện tại, nơi Katze đang đứng là ngoài rìa phía tây của Ceres. Và trước mặt chính là cổng sắt lớn của trại giáo dưỡng, Guardian.
Katze hít một hơi sâu rồi quét thẻ ID của anh ta qua cổng bảo mật và điền mật khẩu. Những ngón tay của anh ta chẳng mất nhiều sức để nhấn mật mã mười lăm kí tự, bằng chứng cho thấy anh ta thường đến nơi này. Anh ta không muốn ở đây, nhưng anh ta chẳng có lựa chọn nào khác. Công việc là công việc.
Cánh cửa nặng nề mở ra. Katze bước vào, mắt nhìn thẳng phía trước. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh trong khi mọi dây thần kinh đều đang căng lên.
Đi thăm những nơi ám ảnh cũ không anh hưởng anh ta nhiều. Mặc dù điều đó sẽ tốt hơn nếu anh ta có thế nói ra điều đó.
Kể cả đi xuống những nơi đã bị chôn vùi, những nơi bí bật, bị tách biệt với thế giới bên ngoài, Katze vẫn hình dung được rõ ràng hình ảnh những đứa trẻ đang chơi đùa và chạy nhảy trong sân, bây giờ cũng giống hệt như hồi đó.
Tiếng cười sảng khoái, cao vút của những đứa trẻ - những tiếng hét dữ dội đầy giận dữ - những giọng nói trong nước mắt –
Mặc dù những kí ức ấy đã dần phai mờ qua năm tháng, nhưng trong nháy mắt, nỗi đau ngọt ngào của những vết thương quay trở lại theo cái cách mà không lời nào có thể diễn tả.
Tình cảm vô ích. Nỗi đau lặng lẽ dâng lên trong lồng ngực anh. Và tình cảm đó sẽ diễn ra theo một chiều hướng hoàn toàn khác nếu những đứa trẻ sống hết mình như furniture ở Eos.
Bản thân Katze không hề coi đó là một điều may mắn. Đơn giản là bất kỳ nơi nào cũng có vẻ tốt hơn nơi này. Và vì vậy, Trại giáo dưỡng giống như là quá khứ ngọt ngào mà đầy hoài niệm của anh ta.
Tất cả cư dân của Ceres đều lớn lên ở đây cho đến khi hắn lên 13 tuổi và bị đá ra khu ổ chuột. Tất cả bọn họ đều dành thời thơ ấu của mình ở đây, Trại giáo dưỡng như một vùng đất thánh vĩnh cửu với họ.
Tuy nhiên, như là một ông chủ của chợ đen, với những hiểu biết về mọi mặt của Tanagura, Katze sẽ không bao giờ để bản thân chìm trong đống cảm xúc đó.
Chẳng có vùng đất thánh vĩnh cửu nào cả, cũng chẳng có sự cứu rỗ nào ở khu ổ chuột bất kể là xúc xắc tung ra mặt gì. Đấy là tại sao có một bãi rác được gọi là Ceres ở ngay giữa Midas. Bởi vì Katze biết cái gì nằm bên dưới tiếng khóc trong sáng và âm thanh nô đùa của những đứa trẻ. Anh biết rõ bộ mặt thực sự của vùng đất thánh mà được gọi là Trại giáo dưỡng đó.
Cú sốc khi lần đầu phát hiện ra sự thật đã khiến anh không thể thốt ra lời nào. Thậm chí anh còn sốc hơn khi niềm vui được trở thành furniture ở Eos biến thành sự vô vọng ngay khi nhận ra sự thật.
Sự thật của việc trở thành furniture ập đến với họ khi một phần cơ thể bị loại bỏ và họ chẳng còn là đàn ông nữa. Vào thời điểm đó, không ai trong số họ đã làm bất cứ điều gì hơn với nó ngoài việc thủ dâm, vì vậy ý nghĩa thực sự - mùi vị và hương vị - của khoái cảm vẫn còn là một bí ẩn với furniture. Vì thế việc không cảm nhận được tình dục, khi mà chưa bao giờ trải qua, cũng không phải là một bi kịch.
Không thể quay lại, vì thế lựa chọn duy nhất là đi tiếp. Trong tâm trí, nó nhanh chóng bị bỏ quên. Tuy nhiên, khi biết được sự thật về Trại giáo dưỡng, Katze vẫn cảm thấy như toàn bộ linh hồn của bản thân đều bị rút cạn.
Anh phẫn nộ, đau khổ và căm ghét. Anh cắn chặt hai môi, trợn mắt, nghiến răng trước nỗi hận thù sâu sắc. Thậm chí còn buồn nôn hết lần này đến lần khác, không muốn đối mặt với sự thực như vậy
Có khi không biết gì cũng là một loại hạnh phúc.
Nếu không đi tìm hiểu sự thật, thì anh sẽ được bình yên. Kể cả sự bình yên đó chỉ là một bãi rác.
Nhưng cho đến hiện tại, anh vẫn không thể quên được nỗi bất hạnh khi biết được sự thật.
Nhưng vì biết được những điều đó, anh ta mới đứng ở đây.
Trại giáo dưỡng không phải thiên đường của Ceres. Sự thật, nó là một trại thí nghiệm khổng lồ dưới sự điều hành của Tanagura.
Những đứa trẻ mà may mắn được sinh ra từ tử cung của một người mẹ là có hạn. Một cái luật nguyền rủa của Ceres chính là "Không để chúng sống, mà cũng không thể để chúng chết."
Trong khi Ceres khiến người Midas cảm thấy họ thượng đẳng bằng cách ghê tởm chúng, nó cũng tồn tại như một biểu tượng của nỗi kinh hoàng, sợ hãi vô hình.
Phần lớn những đứa trẻ kém may mắn đều được bí mật sản xuất trong một môi trường sinh trưởng* mà còn chẳng thể gọi như tử cung nhân tạo. Sinh ra trong một phòng thí nghiệm lạnh lẽo, xám xịt, không có tên hay thậm chí còn chẳng nhận ra sự tồn tại của chúng. Chúng đã được định sẵn sẽ ở dưới mồ trong bóng tối.
*Môi trường sinh trưởng: growth medium (培養液)
Vì mục đích gì?
Vì lợi ích của khoa học. Vì để thỏa mãn sự tò mò về những bí ẩn của cuộc sống. Và cho lợi ích của của những kẻ ở thế giới ngầm mà giao dịch của chúng sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng.
Kể cả cho đến hiện tại, Katze vẫn cảm thấy buồn nôn.
Có thể là tâm trí đang chơi đùa với anh ta. Tuy nhiên bất cứ khi nào anh đến đây, Katze đều cảm thấy sởn gai ốc. Anh không thể thấy gì, nhưng cảm nhận được mọi thứ. Anh không thể nghe thấy gì, nhưng cảm nhận được những tiếng vang đó. Không thể chạm vào, nhưng anh biết chúng đều ở đó.
Katze không có năng lực siêu nhiên nào cả. Tuy nhiên, khi anh biết được sự thật, anh không thể ngừng cảm nhận có thứ gì đó đang len lỏi bên dưới Trại giáo dưỡng.
Kể cả khi nó khiến anh sợ hãi, anh biết bản thân cũng không có sức mạnh để ngăn cản nó. Nhưng anh cũng không thể quen được với cái cảm giác kinh hãi đang bò trườn qua xương mình. Một nỗi đau vô hình siết chặt lấy thứ anh đã mất từ lâu. Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng anh.
Katze rùng mình.
Vẫn còn chút thời gian cho đến cuộc hẹn của anh. Anh tặc lưỡi trong bực bội. Katze ngồi xuống và ngả lưng vào chiếc ghế sofa. Thật không giống anh khi mà cảm thấy bực bội vì phải chờ đợi trong căn phòng tẻ nhạt, buồn chán này. Trong miệng anh cảm thấy như giấy nhám, và anh cảm thấy như mình cần một điếu thuốc.
Katze lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và hít một ngụm khói vào sâu trong phổi của mình. Để nó từ từ ngấm vào máu. Và rồi chậm rãi, từ từ nhả nó ra. Loại thuốc lá Amka nhãn hiệu Shelagh có mùi thơm nồng nàn—được trộn một chút ma túy đá—luôn là thứ làm dịu trí óc và tâm hồn anh. Anh biết nó là một thói quen xấu, nhưng anh không thể bỏ được. Nó khiến anh nằm giữa ranh giới của sự tỉnh táo và ảo mộng.
Anh hút thuốc có thể là để thoát khỏi cái cơn ác mộng mang tên Trại giáo dưỡng. Hoặc có thể những chất độc đó kìm hãm giác quan của anh vì anh hút thuốc. Đến giờ anh cũng không thể hiểu nó là gì.
Một nửa điếu thuốc đã biến thành làn khói tím khi có tiếng gõ cửa. Chỉ những người ở cấp trên của Trại giáo dưỡng mới biết Katze ở đó, vào giờ này.
Katze dập tắt điếu thuốc và quay trở lại bộ mặt lạnh lùng của mình. Cánh cửa mở ra và hai người đàn ông bước vào phòng. Người đàn ông trung niên cao lớn với bộ ria mép là Judd Kuger, người đứng đầu hiện tại của gia tộc đã cai trị Trại giáo dưỡng qua nhiều thế hệ. Hắn ta có thể được gọi là vua của ngọn núi Ceres. Và, tất nhiên, hắn cũng là người hầu trung thành của Tanagura.
Người đàn ông kia trẻ hơn nhiều. Cậu ta không hẳn là một thanh niên, nhưng chắc chắn là trẻ hơn Katze. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Katze đã hiểu ngay rằng chàng trai trẻ này là con trai của Kuger. Không có cái nhìn sắc bén, dữ dội trong mắt như bố nhưng những đường nét như tạc đó thuộc về Judd.
Nhưng đương nhiên. Việc lưu giữ dòng máu của mình không phải là thứ có thể coi thường.
Trong các khu ổ chuột, với số lượng phụ nữ ít, cố định và sự phong phú của các mối quan hệ đồng tính luyến ái, tình dục được coi là một công cụ của niềm vui chứ không phải là một hành động sinh sản. Có con cháu chỉ là những giấc mơ và tưởng tượng.
Đây là một ngoại lệ duy nhất: Manon Sol Kuger. Cậu ta chưa bao giờ đặt chân ra khỏi nhà kính Trại giáo dưỡng, và theo một nghĩa nào đó, cậu ta là đứa trẻ thuần khiết và không bị vấy bẩn trong cái hồ cạn nhỏ này.
Không bị ảnh hưởng bởi bụi bẩn của khu ổ chuột, thân hình mảnh khảnh của cậu ta tỏa ra cảm giác sạch sẽ bắt mắt. Nhưng không có gì hơn. Mặc dù trên người cậu ta đầy niềm tự hào, nhưng Katze vẫn cảm thấy cậu ta thiếu một cái gì đó.
Katze vốn đã quen thuộc với những đặc điểm và nét đặc biệt của những người đàn ông hành động mà anh gặp ở thị trường. Tuy nhiên, chàng trai trẻ xanh xao này thì không có một chút dấu vết nào.
Có lẽ đó là bởi vì khi so sánh với Riki, người cũng trạc tuổi, Manon trông giống như một bông hoa trang trí yếu ớt được cất dưới chiếc lọ chuông. Katze biết rất rõ rằng không có ý nghĩa gì khi so sánh cả hai, nhưng không có ai khác xuất hiện trong đầu anh ngoài cậu ta cả.
Hai người bước đến bên sofa. "Cảm ơn vì đã đợi," Judd nói với một cái cúi chào có lệ. Đi sau hắn ta một bước, thậm chí không gật đầu, Manon chỉ nhìn chằm chằm vào Katze một cách ủ rũ. Lần cuối cùng họ gặp nhau, Katze có cảm giác rằng cậu ấy quá căng thẳng để chào hỏi.
Lần này thì khác. Đôi mắt khi cậu ta nhìn Katze rõ ràng chứa đầy sự ghê tởm và khinh bỉ. Chỉ có thế, anh biết rằng Manon đã biết tất cả các chi tiết về cuộc đời trước của Katze.
Mình không thể tin rằng Kuger đã nói với cậu ta—
Lớn lên ở Trại giáo dưỡng, Katze hiểu mức độ mãnh liệt của dấu ấn và ảnh hưởng của nó đối với tâm trí của những người được chọn bị giam giữ trong đó.
Mình đoán khi ông ta sống trong sung sướng mà chẳng phải lo về gì, ông ta dần không biết kiểm soát cái mồm mình và kết cục sẽ trở thành một kẻ yếu đuối vô dụng.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ là lý do để không ít người trong tộc giữ khoảng cách với Katze. Ngay cả bây giờ, sau ngần ấy thời gian—
Nếu thế giới hoạt động theo cách Trại giáo dưỡng hoạt động (chủ nghĩa gia đình trị và sự thiếu trí tuệ) thì thế giới sẽ sụp đổ.
Nói chính xác, ý thức chung của những người có quan hệ huyết thống đã vươn lên đứng đầu tộc Kuger.
Ở Ceres, rất ít người khoe cả họ và tên. Với lý do bảo tồn dòng dõi, việc lấy vợ và lập gia đình được cho phép, nhưng chỉ dành cho tầng lớp đặc biệt và có đặc quyền.
Mặc dù vậy, điều này chỉ khiến chúng trở thành loài cá tạp chủng lớn nhất trong một ao cá rất nhỏ. Mặc dù đôi khi tất cả họ đều có ý tưởng hoàn toàn sai lầm về vị trí thực sự của họ trên thế giới. Họ đã quên rằng họ là người làm của Trại giáo dưỡng và nghĩ bản thân là những kẻ độc tài của Trại giáo dưỡng. Và khi những người khác chỉ ra sự hiểu lầm này, chúng rít lên, gầm gừ và phun ra lửa.
Katze có thể đã bắt đầu cuộc sống như một đứa trẻ không biết gì, không biết gì về cách thế giới thực sự vận hành, nhưng anh ta đã vươn lên vị trí của mình trong thị trường chợ đen tàn nhẫn bằng chính khả năng của mình. Đối với anh ấy, một đứa trẻ trúng xổ số cuộc đời nhờ gen di truyền chứ không phải do sự chăm chỉ của bản thân thì không đáng bị ném vào thùng rác. Anh ấy không định nói chuyện bình đẳng với những người không quan tâm đến việc biết sự khác biệt đó.
Hiện tại, năm gia tộc được hưởng đặc quyền giữ họ của họ. Tất nhiên, các đặc quyền của dòng dõi có thể gây ra vô số rắc rối nếu được phép sinh sản, vì vậy số lượng của họ được quy định chặt chẽ.
Trong số đó, tộc Kuger, những người theo dõi Trại giáo dưỡng, sở hữu phả hệ lâu đời nhất. Tuy nhiên, sự tận tụy với huyết thống như vậy chắc chắn sẽ trở thành mối liên kết yếu nhất đối với tất cả các gia tộc.
Tanagura đã ở đó để tận dụng lợi thế. Các gia tộc có thể tuân thủ các nguyên tắc của họ trong khi phá vỡ niềm tin với các kế hoạch và chương trình của Tanagura, hoặc vứt bỏ chúng và chấp nhận những gì Tanagura đưa ra. Đó là những lựa chọn mà các gia tộc có. Vì vậy, không có chuyện họ sẽ đơn phương đứng về phía các nạn nhân.
Sự hỗ trợ từ Khối Thịnh Vượng Chung - đã tiếp tục kể từ thời điểm Ceres tuyên bố độc lập - đã cạn kiệt. Những cánh cửa đóng lại ở bất cứ nơi nào các gia tộc rẽ vào. Và sau đó các thông cáo từ Tanagura đến trước cửa nhà họ, phát ra âm thanh đằng sau hậu trường.
Khi bị xô đẩy, họ sợ mất đi sức mạnh còn hơn sợ huyết thống của mình lụi tàn. Tanagura treo lủng lẳng một cây đàn luýt lấp lánh trước mũi họ, đánh vào lòng tham trong trái tim của con người, làm say mê ý thức và lý trí của họ. Những người cảm thấy mình có đặc quyền hơn những người còn lại rất dễ bị ảnh hưởng.
Kết quả là Ceres trở thành chó cưng của Tanagura. Không phải là năm gia đình không bị lương tâm cắn rứt. Nhưng đây là điều mà họ không bao giờ có thể công khai.
Tuy nhiên, không hoàn hảo, chỉ có sự hỗ trợ hào phóng của Tanagura mới giúp Ceres không kết thúc như những bộ xương bị tẩy trắng trong một ngôi mộ nông. Họ đã hành động nhân danh chính nghĩa. Một mục đích lớn hơn che khuất những hành động tội lỗi, nhỏ bé.
Mọi người đều làm điều đó, họ nói, và thế là đủ đối với họ. Nhưng công dân của Ceres không bao giờ được phép quyết định liệu đó có thực sự là một tội ác hay không.
Ceres đã ở Midas. Nhưng đó không phải là Midas. Ceres không có ngành công nghiệp, không có kỹ năng độc đáo nào có thể trao đổi. Cần phải tìm ra thứ gì đó khiến sự tồn tại của Ceres trở nên đáng giá. Đó là thứ gì đó là Trại giáo dưỡng và trang trại của nó.
Một khi họ đã ăn trái cấm, không còn con đường nào khác ngoài con đường đi xuống. Biết tay chân mình đã bị hoại tử, họ chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ trước sự thật. Theo thời gian, nỗi đau dịu đi, cảm giác tội lỗi và hối hận ngày càng tê liệt. Họ trở nên quen với thực tế và bỏ mặc đạo đức.
Chỉ vì Katze biết sự thật, và chỉ vì đôi mắt anh ta nheo lại với vẻ ghê tởm, điều đó không có nghĩa là anh ta muốn tìm kiếm kẻ chịu trách nhiệm và lên tiếng phản đối. Anh cũng không có ý định đó.
Katze chẳng là gì ngoài một thứ chướng mắt với những người ở Trại giáo dưỡng. Mặc dù loại bỏ anh ta là điều đơn giản với họ. Nhưng họ cũng chẳng đủ can đảm để gọi anh ta ra ngoài và nói thẳng vào mặt anh ta.
Thái độ toát ra từ khuôn mặt của họ là quá đủ.
Tuy nhiên, miễn là sự khó chịu và con mắt từ địa ngục kia không gây hại, anh ấy sẽ bỏ qua nó. Anh ta không thể để bản thân bị ràng buộc bởi cái đám hoang tưởng, hèn nhát, mỏng manh này.
Đưa mắt ra hiệu cho họ ngồi xuống, Katze lên tiếng trước, bằng một giọng đều đều, vô cảm.
"Đưa nó cho tôi."
"Của anh đây," Judd nói, đưa cho anh ta một tập tài liệu.
Quá trình này cũng đã trở thành thông lệ, điều mà Katze không bao giờ ngờ tới. Anh im lặng lật giở tập tài liệu, cẩn thận chọn ra những bức ảnh chụp đầu người và những ghi chú kèm theo. Các đặc điểm thể chất hầu như không được đề cập đến - các ghi chú thường tập trung vào trí thông minh, tính cách, phán đoán tâm lý, v.v. Thay vì mô tả một cá nhân, đây là đánh giá chi tiết hơn về một mẫu đại diện. Anh chọn một số hồ sơ từ tập hồ sơ và trải chúng ra bàn. Lần cắt giảm cuối cùng cho việc giao furniture cho mùa tiếp theo cho Eos.
Ngày xửa ngày xưa, Katze là một trong những hồ sơ được chọn bởi đại diện của Tanagura. Anh ta bị thiến và được đặt làm furniture sống ở Eos. Việc anh từng là furniture và giờ là kẻ kinh doanh furniture là một trong những điều trớ trêu đen tối nhất của cuộc đời.
Khi Iason ra lệnh cho anh ta nhận công việc - Katze không thể nhớ anh ta đã phản ứng như thế nào. Cú sốc mạnh mẽ đã khiến anh ta không nhớ gì. Đương nhiên, khi Iason gọi, đó luôn là một lời đề nghị mà Katze không thể từ chối.
Katze đã có một chỗ đứng trên hầu hết các thị trường liên quan đến Ceres. Anh ta đã rào lại tiền mặt, thẻ tín dụng và hàng hóa bị đánh cắp từ hoạt động buôn bán du lịch ở Midas. Anh ta là đặc vụ cho Trại giáo dưỡng. Một nhà phân phối trong buôn bán thuốc. Và một chỗ đứng trong nhiều chỗ khác. Anh ấy, như Iason gọi, là một người đàn ông có ích. Đúng người ở đúng nơi vào đúng thời điểm. Một kẻ tạp chủng của khu ổ chuột, kẻ đã làm điều tốt mọi thứ một cách độc nhất vô nhị.
Tuy nhiên, không ai trong số những người đàn ông làm việc trong bóng tối nghĩ rằng anh ta may mắn hơn những gì anh ta xứng đáng được nhận. Họ biết đến tận xương tủy rằng Iason, hoàng đế của thị trường chợ đen, là một kẻ chuyên dùng nhân tài tàn nhẫn mà cảm xúc của anh ta không bao giờ tô điểm cho sự phán xét của anh ta.
Quá khứ không phải là một phần của bức tranh. Khả năng là tất cả những gì quan trọng. Đừng hỏi quá nhiều câu hỏi; cam kết trung thành tuyệt đối. Thành công sẽ được đền đáp xứng đáng. Phản bội sẽ nhận cái giá của nó. Kết quả, chứ không phải lời bào chữa, là tất cả những gì anh ta quan tâm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là sự tin tưởng của Iason là tuyệt đối và được đảm bảo. Katze biết điều đó quá rõ. Bạn được thưởng khi làm được một số việc và có nguy cơ bị trừng phạt đối với những hành động khác*. Đó là cách Iason tìm kiếm lòng trung thành bất diệt của mình.
*Tiếng Anh: Carrot and stick
Khi Iason dọn món độc dược lên, anh ấy mong Katze dọn đĩa. Và cũng giống như gia đình điều hành các quản lý trung tâm nuôi dưỡng, Katze đã làm những gì anh phải làm để sống sót.
Giơ nắm đấm và khóc cho Công Lý! sẽ chỉ đưa anh ta đến một cuộc tàn sát địa ngục. Trước quyền lực tuyệt đối, chủ nghĩa lý tưởng ngây thơ như vậy sẽ bị nghiền nát. Katze hiểu điều đó hơn ai hết.
Anh ấy cắt ngang và chỉ nói những gì cần phải nói. "Thứ mười lúc ba giờ. Đưa chúng đến nơi thường lệ."
"Tôi đã hiểu."
Judd nói với giọng cung kính hơn Katze rất nhiều. Mối quan hệ cấp trên-cấp dưới được thiết lập tốt đẹp giữa họ không liên quan gì đến sự khác biệt về tuổi tác. Mặc dù cùng là những người hầu trung thành của Tanagura, nhưng sự khác biệt so với những người bên ngoài là rõ ràng.
Để củng cố thực tế, các cuộc đàm phán không được thực hiện từ xa hoặc thông qua người đại diện, mà là trực tiếp, với việc Katze đến Trại giáo dưỡng. Cũng giống như người đại diện trước của anh ấy.
Judd, tộc trưởng của gia tộc anh ta, chỉ là một con Chihuahua. Đại diện chợ đen là Doberman* của Tanagura. Cả hai đều là những con chó được giữ, nhưng không thể bỏ qua ranh giới ngăn cách giữa hai người họ.
* Doberman là một giống chó có thể nuôi để giữ nhà, canh gác hoặc làm nghiệp vụ.
Và Trại giáo dưỡng biết rõ điều này.
Không cần biết ai gãi lưng cho ai. Không cần biết ai xu nịnh ai. Không có vấn đề nếu và nhưng. Ít nhất không ai trong số họ quan trọng điều đó.
Judd Kuger không có những tưởng tượng ngược lại.
Bất kể tiền thân của Katze như thế nào, nếu lật ngược thế cờ, hắn ta sẽ là người cúi đầu và cào cấu. Nếu xoa dịu và giữ im lặng là điều cần thiết để đảm bảo vị trí người đứng đầu Trại giáo dưỡng của hắn, thì đó là điều hắn sẽ làm.
Ngay cả khi, theo quyết định riêng của mình, Judd muốn biến Trại giáo dưỡng thành một tài sản của riêng mình, anh ta không muốn được coi là bình đẳng với những người anh em Tanagura của mình. Phần thưởng duy nhất của việc vượt lên trên địa vị của anh ta sẽ là sự hủy diệt cá nhân.
Nhưng đối với Manon - người không biết gì về sự hoạt động của thế giới bên ngoài, cũng không biết gì về sự khôn ngoan của thế giới và sự khôn ngoan của đám đông - bản chất tham lam của thế giới kinh doanh cũng là một phần bí ẩn. Vì vậy, cậu chỉ có thể quan sát cách mà bố cậu coi thường Katze.
Đó là nguồn gốc của sự dữ dội trong mắt cậu.
Người đàn ông ngồi trước mặt Manon đã từng là furniture của Eos, một sự thật mà cậu coi thường. Cậu ấy không biết ý nghĩa thực sự của Tanagura. Cậu ta chỉ biết một cách mơ hồ về tổ chức khổng lồ điều hành thị trường chợ đen. Và cậu ấy thậm chí còn không hoàn toàn biết ý nghĩa của furniture Eos.
Suy nghĩ duy nhất xoay quanh trong đầu Manon là người đàn ông này đã từng bị bán làm nô lệ từ thế giới mà gia đình cậu ta quản lí đến thế giới Tanagura. Đó là lý do tại sao cậu không thể thừa nhận rằng cậu và Katze là thành viên của cùng một bộ tộc ở Ceres.
Khi Katze kế thừa công việc từ người tiền nhiệm, đó là một cú sốc không thể nói được với Trại giáo dưỡng. Nó chỉ là như nó nên được. Katze biết thứ đang ẩn náu dưới từng tảng đá ở Ceres, là nhân chứng sống cho mọi tội lỗi mà tộc Kuger gây ra.
Sự bàng hoàng thể hiện khi Katze xuất hiện trước mắt họ. Cú sốc trực diện khi một furniture trở thành đại diện thương mại cho Tanagura. Nỗi sợ hãi khi bí mật của họ bị bại lộ hoàn toàn trước một kẻ nô lệ tầm thường.
Cuộc đời trước đây của Katze đã được tiết lộ cho Manon trong một khoảnh khắc cay đắng khi sự sỉ nhục tràn ra. Manon âm ỉ phẫn nộ tự cho mình là đúng. Không đời nào cậu có thể chịu đựng được người đàn ông này, người đã quên mất niềm vinh hạnh khi được nuôi dưỡng ở Trại giáo dưỡng và giờ đang ngạo mạn coi thường họ.
Con chó không cắn bàn tay đã cho nó ăn. Tại sao bố cậu, tộc trưởng của gia tộc Kuger, lại phải cúi đầu trước món furniture vô giá trị này? Và tại sao con trai ông lại phải ngước mắt nhìn người đàn ông nửa vời này? Nếu bất cứ ai xứng đáng được xin phép rời đi, thì đó là kẻ Mặt sẹo đang ngồi trước mặt họ chứ không phải chính họ. Manon không phải là người ngồi yên và dung túng cho người đàn ông này, kẻ đã lợi dụng quyền lực của Tanagura, vung vẩy sức nặng của anh ta như thể anh ta thực sự là một ai đó.
Manon chưa bao giờ nghĩ rằng những câu hỏi như vậy là sản phẩm của lòng kiêu hãnh thiếu hiểu biết của cậu ta. Cậu ấy thực sự tin rằng tất cả những vị khách đến Trại giáo dưỡng nên thu mình lại trước sự vĩ đại của cái tên Kuger. Chưa kể đến việc tiếp cận công việc kinh doanh với một bầu không khí lạnh lùng, tách biệt, Katze tỏ ra không quan tâm đến bản thân Manon.
Không thể tha thứ được rằng người đàn ông này, người đã không bao giờ ngang hàng với cậu ta ngay từ đầu, lại hoàn toàn phớt lờ một thành viên của tầng lớp đặc quyền. Đối với Manon, đây là sự sỉ nhục lớn hơn bất kỳ sự sỉ nhục nào khác. Cậu rít lên trong hơi thở, "Đối với một món furniture chết tiệt, anh chắc chắn quá tự kiêu về bản thân."
Lời nói thoát ra khỏi môi cậu. Cậu muốn Katze nghe thấy. Cậu ta muốn hạ thấp anh ta một vài bậc. Nhưng Katze vẫn bình tĩnh giữ im lặng và không liếc nhìn về phía cậu ta. Sự trơ trẽn chỉ khiến Manon khó chịu hơn.
Thay vào đó, người phản ứng vào lúc này là Judd. Hắn ta không thể tin rằng máu thịt của mình sẽ cho phép những lời bất cẩn như vậy thoát ra khỏi miệng cậu ta. Mặt hắn cứng đờ.
"Tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho những nhận xét bất cẩn của đứa con trai ngốc nghếch của tôi." Hắn cúi đầu và nói với sự chân thành tuyệt đối.
"Tôi chắc chắn rằng một điều như vậy sẽ không bao giờ được nghe từ cậu ta nữa."
Judd hiểu ai là người có quyền lực trong giao dịch này. Và hắn hiểu rằng con trai mình chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, tưởng tượng mình đang nhìn thấy cả thế giới.
Đó là lý do tại sao điều quan trọng là con trai hắn phải biết thêm một chút về cách thế giới thực vận hành - họ thực sự đang làm gì ở Trại giáo dưỡng - và bản chất chính xác của các mối quan hệ kinh doanh của họ. Manon có rất ít cơ hội để áp dụng việc học từ sách của mình vào thế giới thực. Đó là lý do tại sao Judd muốn cậu ấy tham gia cuộc họp này.
Judd đã không hình dung rằng nó có thể kích thích cậu ta theo cách như vậy.
Một mặt, giống như Katze, Manon đã từng được coi là người có đầu óc thông minh nhất kể từ khi Trại giáo dưỡng bắt đầu. Ngoại trừ việc cậu ta có nhiều kiến thức nhưng lại không có một chút chiều sâu nào. Bố của cậu đã hoàn toàn không lường trước được rằng chính con trai mình sẽ tỏ ra thiếu khôn ngoan đến mức khiến cậu ta trở nên vô dụng.
Đó là cảm xúc thực sự của hắn vào thời điểm đó. Thất vọng và tức giận. Nhiều năm trước, trước mắt hắn, Katze là một chàng trai trẻ, một tài năng phi thường được sinh ra từ đống rác của khu ổ chuột. Nhưng vẻ đẹp và trí tuệ đó lại trở thành kẻ thù tồi tệ nhất của Katze. Và khi được chọn làm furniture cho Eos, Judd đau buồn từ tận đáy lòng.
Hắn thực sự tin rằng có thể tạo ra những ngoại lệ để Katze có thể ở lại Trại giáo dưỡng. Hắn ta rất muốn tài năng như vậy, hắn ta có thể nếm thử nó.
Nước tĩnh lặng nhanh chóng trở nên hôi thối.
Một kẻ chỉ có cái đặc quyền dòng máu thì một ngày nào đó sẽ nhận quả đắng. Hắn cần những thần đồng như Katze để ngăn chặn điều này. Nhưng mong muốn của Judd đã không được thực hiện.
Sau những gì Katze đã trải qua kể từ đó - Mặt sẹo, người đã trở thành người đại diện cho Tanagura và giờ đang ngồi trước mặt hắn - Judd không thể không cảm thấy có một mối liên hệ khó tả giữa hai người họ.
Nói cách khác, chứng kiến một tài năng phi thường như Katze thối rữa trên cây nho làm furniture của Eos rồi tự kéo mình lên—Judd đã phải cúi đầu kinh ngạc và ngưỡng mộ. Hắn không cần lý do nào khác.
Cho dù viên đá quý giá đến đâu, nó sẽ không bao giờ tỏa sáng nếu không có công sức và nỗ lực để đánh bóng nó. Mặc dù nhiều người coi thường tạp chủng như những thứ rác rưởi trong khu ổ chuột, nhưng rất khó để những tạp chủng này nắm bắt cơ hội để cải thiện linh hồn của chính chúng. Mở toang những cánh cửa đóng chặt đối với họ không chỉ là vấn đề về khả năng mà còn cả sự may mắn nữa. Judd không bao giờ ngờ rằng Katze có đủ can đảm để không chỉ nói suông mà còn thực hiện được. Đó là lý do tại sao hắn vui mừng trước thành công của Katze như thể đó là của chính hắn.
Ngược lại, thành công này lại trở thành nguồn gốc của cơn thịnh nộ đối với Manon, khiến Judd chẳng khác gì một quả nho chua.
"Sao bố phải nịnh nọt hắn? Nó chỉ là một furniture thôi mà!"
"Thằng ngốc!"
Cú đánh giáng xuống một bên mặt của Manon ngay khi những lời đó thốt ra khỏi miệng cậu. Trong khoảnh khắc đó, một sự im lặng khó chịu và căng thẳng lấp đầy không gian giữa họ. Judd đảo mắt khỏi dư vị cay đắng của cú đánh khi môi Manon run lên, sự tức giận lấn át sự ngạc nhiên của cậu ta.
Tại sao Manon không hiểu? Tại sao nó không hiểu? Sự ganh đua giữa bố và con trai đã hình thành trong thời điểm đó. Đôi mắt của Manon đảo qua đảo lại, tìm kiếm một lối thoát để trút nọc độc vào trái tim mình. Ánh mắt sáng ngời của anh rơi xuống khuôn mặt Katze.
"Này, đừng ngồi đó trông có vẻ buồn chán như thế. Chỉ vì bố tao phục tùng mày không có nghĩa là tao sẽ làm điều đó."
"Đủ rồi Manon!" Judd phản đối, đôi môi run run. Không chỉ là tức giận trước sự bộc phát liên tục và quá đáng của con trai mình, chính những suy nghĩ về hậu quả đang chờ đợi họ đã khiến mặt hắn không còn máu và giọng hắn run lên.
Ngoại trừ việc Judd càng cảnh báo cậu ta, Manon càng kiềm chế. "Bây giờ mày có thể là đặc vụ của Tanagura, nhưng điều đó sẽ không kéo dài mãi mãi. Vì vậy, cứ tiếp tục, hành động lớn. Khi tao chính thức đứng đầu, mày sẽ chỉ có thể thuê một chỗ trong nhà xí của nhà thổ. Dù sao đồ furniture đã qua sử dụng cũng chẳng có gì, vì vậy thật tốt khi mày là một người kín tiếng như vậy. Nhưng tao đảm bảo tao sẽ là người đầu tiên xếp hàng để tận hưởng."
Một nhận xét liều lĩnh nối tiếp nhận xét tiếp theo. Katze vẫn không thèm liếc nhìn cậu ta dù chỉ một cái, dòng lời lăng mạ tuôn ra từ miệng Manon đã trở thành một mạch nước phun. Judd đã từ bỏ việc cố gắng kỷ luật cậu ta bằng lời nói. Hắn chỉ ngồi dựa lưng vào đệm đi văng, những đường gân trên trán hắn nổi lên.
"Sao thế? Không nói được gì nữa rồi à?" Manon nói với tất cả sự chế nhạo không giấu giếm, "Vậy cái miệng của mày cũng vô dụng như những người còn lại của mày, phải không?"
Những lời vu khống càng bẩn thỉu, Katze càng trở nên trơ tráo. Ngay cả một cái lông mày cũng không nhúc nhích. Điều đó thậm chí còn khiến Manon sai lầm hơn. Điều đó tóm tắt vẻ mặt của Katze.
"Tôi không có thời gian để phiền lòng với những lời càm ràm chẳng biết gì," cuối cùng Katze cũng trả lời bằng một giọng thờ ơ.
Đối với Katze, Manon là một con chó xù nhỏ hay ngáp trong lòng chủ của nó. Khó chịu nhưng không nhiều. Anh ta chẳng cần thiết phải để tâm.
Nếu mình không đập nó ngay tại đây, thì lần sau nó sẽ cắn vào gót chân mình và đái vào giày mình.
Một con chó cảnh xấu tính cần một cú đá mạnh vào chân sau để đánh bật sự can đảm của nó. Anh ấy sẽ nghĩ rằng tốt nhất nên để Judd làm công việc đó. Nhưng vì bất cứ lý do gì, có vẻ như vẫn chưa có ai đá thật mạnh vào người nó, vì vậy nó vẫn cứ ngu ngơ mắc sai lầm.
Dù sao đi nữa, Katze cũng chẳng quan tâm. Không phải là một vấn đề đối với anh.
"Mày nghĩ ai đang nói chuyện ở đây? Tao là Manon Sol."
"Vậy thì sao?
"Mày phải tôn trọng tao khi mày thấy tao."
"Tôn trọng?" Katze sụt sịt nghe rõ. Cho dù anh ta vặn vẹo mọi thứ như thế nào, nghe thấy từ đó từ Manon khiến Katze không nói nên lời. Được đóng trong hộp nhung, nhưng cậu ta vẫn sẽ là một thứ vô dụng. Ngay cả bố cậu cũng đã cố gắng giải cứu cậu khỏi sự ngu ngốc của chính mình.
Còn gì sắc hơn nanh rắn bằng đứa con bất hiếu*. Đây chắc chắn là một ví dụ sống động về ý nghĩa của Bard. Nhưng điều đó không có nghĩa là Katze có tâm trạng lo lắng cho Judd. Nếu Judd nghĩ rằng việc cho con mình ngồi cùng phòng với những người lớn là đúng đắn, thì tốt hơn là hắn nên làm như vậy sau khi con chó con đã được dạy dỗ.
* How sharper than a serpent's tooth it is to have a thankless child. - Shakespeare
Nhưng bây giờ đã quá muộn để đưa ra thông điệp đó.
"Có vẻ như cậu đang lầm. Cậu và tôi là đều là một thứ rác rưởi đến từ khu ổ chuột."
"Mày nói cái quái gì vậy? Tao—"
"Cậu đặc biệt? À, nhưng tất nhiên. Bởi vì đó là điều mà tất cả bạn bè của cậu nói với cậu. Trong mọi trường hợp, tôi cho rằng gia tộc Kuger tình cờ là loài ký sinh lớn nhất đang hút lấy núm vú của Trại giáo dưỡng."
Những đường gân nổi lên trên trán Manon. Sự phẫn nộ của cậu ấy dường như đã khiến cậu trở nên câm lặng.
"Bên cạnh đó, ngay cả khi cậu biết cách giữ im lặng, tôi có cảm giác rằng khi âm nhạc dừng lại, chức chủ tịch của Trại giáo dưỡng không phải là chiếc ghế sẽ bị chiếm giữ bởi những người như cậu. Cậu nghĩ gì về điều đó?"
Bằng giọng điệu điềm tĩnh và lạnh lùng, Katze vạch trần một góc của toàn bộ quân bài mà Judd không muốn lật lại.
"Cậu chỉ đơn thuần là con trai của Judd Kuger. Trên thế giới này, cậu chỉ có thế thôi. Vì vậy, có lẽ cậu nên cẩn thận cái miệng của mình. Sếp của tôi không quan tâm đến điều gì dù chỉ là một kẻ ngốc bất tài không thể hiểu được logic đơn giản đó."
Judd chắc chắn hiểu điều đó, điều này giải thích cho nét mặt xanh xao của hắn ta. Không thể phủ nhận rằng con trai mình thực sự là một kẻ vô tích sự, Katze đã nắm bắt được những hệ lụy, nhìn xa trông rộng và lấy đi tương lai của nó.
"Phô trương cái cảm giác quyền thế hoành tráng đó chỉ khiến ông chướng mắt. Dù thế nào đi nữa, chẳng ích gì khi trao đổi lời nói với một kẻ ngốc chưa nhận ra rằng thứ rác rưởi lai tạp đó đang và sẽ luôn là rác rưởi tạp chủng. Ông có đồng ý không, Chủ tịch?"
Judd chỉ biết vùi mặt vào tay. Đối với Manon, máu đang chảy rần rần trong tai, cử chỉ đó đã khiến cậu ta câm lặng một cách nhanh chóng. Không đời nào cậu có thể coi thái độ sỉ nhục của bố mình như bất cứ điều gì khác ngoài sự phản bội tàn nhẫn nhất.
Manon cắn mạnh vào môi dưới. Nắm tay cậu run lên cho đến khi những đường gân nổi rõ dưới da. Đôi mắt cậu ánh lên sự trách móc bố mình và căm ghét Katze.
Ba người họ ngồi đó trong im lặng. Judd có lẽ là người duy nhất cảm thấy nặng nề, ngột ngạt.
Manon đột nhiên đứng bật dậy. Judd không nói gì để ngăn cậu ta lại. Đôi vai run lên vì tức giận, Manon sải bước ra khỏi phòng mà không thèm ngoái lại nhìn.
Thế trận căng thẳng cuối cùng cũng bị phá vỡ. Judd hỏi, giọng gần như rên rỉ, "Cậu hạnh phúc chưa?"
"Tôi không phải là vấn đề," Katze đáp trả. "Con trai của ông đã tự chuốc lấy điều này." Anh đốt một điếu thuốc khác. "Tôi không phải loại người coi thường những lời xúc phạm như vậy." Anh thở ra một làn khói màu tím.
"Cậu luôn có một cái đầu tốt, Katze. Cậu không bao giờ nghĩ đơn giản về những gì cậu cần, mà luôn luôn làm thế nào để giải quyết những nhu cầu đó một cách chính xác."
Bị Judd, người đã nắm quyền cai trị Trại giáo dưỡng khi còn trẻ, nói rằng điều đó khiến Katze đau đớn hơn là xấu hổ. Tôi là một tên khốn khó chịu, rất giỏi đọc mặt và tự hào về điều đó. Katze đã rất vui khi gây ấn tượng với các bà mẹ và chị gái trong khối. Một thằng nhóc với lòng kiêu hãnh tự cao và cái mũi hếch mũi luôn tìm kiếm lời khen ngợi là người giỏi nhất và thông minh nhất.
Nếu anh ta biết rằng có một cái đầu tốt trên vai, rằng trở thành một đứa trẻ biết điều và lễ phép là tiêu chuẩn số một cho furniture, thì anh ta sẽ hành động hoàn toàn ngược lại.
"Xét cho cùng, những bằng cấp đó là thứ đã đưa cậu trở lại đây, phải không?"
"Đúng người, đúng nơi, đúng thời điểm. Cuối cùng thì đó cũng là tất cả, thưa Chủ tịch."
Cài đặt Katze làm đại diện của Tanagura là một bàn tay im lặng quanh cổ Trại giáo dưỡng, sự răn đe cuối cùng.
Một động thái chiến lược minh bạch.
Đó là lý do tại sao một phản ứng phản xạ chống lại là không thể tránh khỏi.
Và đó có lẽ là ý định của Iason ngay từ đầu. Sử dụng Katze như một cột thu lôi để làm trầm trọng thêm bất kỳ sự bất mãn nào với Tanagura sẽ cho phép anh ta quét sạch những kẻ bất tài đang ăn bám Guardian.
Kế hoạch của Tanagura cho trang trại chắc chắn cũng đang tiến gần đến giai đoạn tiếp theo.
Những suy nghĩ này và những suy nghĩ khác thắp sáng mọi ngóc ngách trong tâm trí anh, Katze nhíu mày lại. "Hoặc có lẽ bị một tân binh như tôi gọi là ký sinh trùng cũng làm tổn thương lòng tự trọng của ông?"
"Không. Mặc quần áo cho lợn vào thời điểm này sẽ không giúp được gì cho bất kỳ ai. Bên cạnh đó, tôi là người đã tạo ra ngoại lệ và để con trai tôi ngồi cùng phòng với chúng ta," Judd nói. Hắn có những kỳ vọng của riêng mình để giải quyết.
Katze không còn gì để nói thêm về vấn đề đó. Tuy nhiên, anh phải nói rõ ràng. Có lẽ hoàn toàn là vì quan tâm đến người chủ cũ của mình.
"Hãy để tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi không muốn ông giao công việc kinh doanh cho những người như nó."
Ngay cả khi gia tộc Kuger bị thay thế làm người theo dõi Trại giáo dưỡng, Katze sẽ luôn là người ngoài cuộc. Tuy nhiên, anh ấy không thể chỉ đứng nhìn tổ chức đi xuống.
"Đứa con trai của ông chưa bao giờ đặt chân ra ngoài khu vườn thiên đường nhỏ méo mó này. Sự giáo dục được che chở và thái độ kiêu ngạo của nó sẽ phá hỏng bất kỳ thỏa thuận nào. Và khi nói đến việc đối phó với Tanagura, lời bào chữa về việc nó còn trẻ và thiếu kinh nghiệm sẽ không có tác dụng gì."
"Tôi hoàn toàn nhận thức được mức độ khủng khiếp của người đó."
Katze không mâu thuẫn với Judd. Nhưng một người đàn ông chỉ phải cúi đầu trước Blondy và không gì hơn thế nữa thì không biết anh ta chính xác là người như thế nào.
Tuy nhiên, tâm trí ông không thể không nhớ lại hình ảnh của một người đàn ông, ngay cả khi biết điều đó, sẽ gầm gừ và cắn, đá và cào nếu có cơ hội. Một tiếng thở dài nhỏ, đau đớn thoát ra khỏi khóe miệng ông.
"Sau khi đủ thời gian," Judd nói, "thông điệp chắc chắn sẽ ngấm vào. Hay nói đúng hơn, sẽ phải trả giá đắt nếu không hiểu. Sống trong bóng tối như thế này, tôi có trách nhiệm phải cho nó thấy một thoáng thấy ánh sáng. Khác với việc truyền lại tên Kuger."
Ông sẽ đi bao xa để bảo tồn dòng máu? Katze đã từng đặt câu hỏi trực tiếp với Judd: Đó có phải là thứ mà ông gọi là quan hệ huyết thống không? Truyền lại một thứ ghê tởm thế này cho con cái?
Judd bình tĩnh trả lời không một chút do dự: cái giá phải trả cho việc kiểm soát Trại giáo dưỡng là biết được bản chất thực sự của khu vườn địa đàng bị biến dạng.
Trái ngược với sự gay gắt cay đắng của một vài khoảnh khắc trước đó, đâu đó sâu thẳm trong trái tim anh, Katze cảm thấy một sự đồng cảm cho Manon. Một nụ cười nhạo báng nở trên môi anh. Đây là gì? Bây giờ chúng ta đều là anh em sao?
______
26/01/2023
Chúc mừng năm mới mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro