Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 3. Ác mộng - Chương 5

Tặng mọi người cái bài mà toi thấy hay vãi meo

Chương 5

Riki đã mơ. Đã lâu cậu không trải qua một giấc mộng rõ nét như thế này. Có lẽ việc gặp lại Katze sau bốn năm đã khiến Riki sinh ra cảm giác bất ổn cùng nghi ngờ - hoặc có lẽ cậu bị lung lay bởi những sự thật mà cậu không thể tưởng tượng nổi, những kí ức bị khoá chặt bất ngờ xé ra khỏi tâm trí cậu. Dù như thế nào đi nữa, Riki cũng đã mơ về những điều cậu không muốn nhớ.

Tháp cung điện, được đặt tên theo nữ thần bình minh của Hy Lạp cổ đại, Eos. Phòng cá nhân của Iason, không phải là hoa mỹ nhưng cũng là nơi hào hoa xa xỉ. Đối với người quyền lực nhất Tanagura, những thứ xa xỉ đó chẳng thể đủ.

Riki không hiểu về mấy đồ nội thất, nhưng cũng biết toàn bộ đồ vật đều là những món đồ cao cấp hữu dụng. Hơn thế, chúng đều xa hoa. Chỉ biết dùng những từ đó để miêu tả, thế nhưng cái loại cảm giác tiền bạc này đã vượt xa thường thức bình thường của con người rồi. Riki không biết phòng của những tinh anh khác như thế nào. Nhưng phòng của Iason đã để lại cho cậu một nỗi ám ảnh lớn.

Riki không hề cảm thấy như nơi đó là nhà. Cậu được nuôi dưỡng và chăm sóc ở một nơi mà mọi ý muốn của cậu đều bị tảng lờ. Cậu như một con đại bàng với đôi cánh bị cắt. Không thể làm bất cứ điều gì theo ý mình, tình trạng đầu óc tê liệt càng làm cậu căng thẳng. Bị nhốt trong phòng Iason khiến cậu bực bội và cáu kỉnh tới nỗi muốn bùng nổ.

"Thế quái nào cái cửa này không mở ra?" cậu gầm gừ một mình trong cơn bực tức. Cậu đập cánh cửa bằng cả hai tay, nhưng không có gì xảy ra. Trong vài tháng qua, cậu biết cho dù cậu có làm gì cũng không thay đổi được tình hình hiện tại. Cậu biết mình nên kiểm soát bản thân, xử lý mọi việc một cách điềm tĩnh và đánh giá đúng tình hình, nhưng không, thay vào đó cậu như một đứa trẻ bướng bỉnh không thể đối phó. Cậu biết những gì cậu đang làm là vô ích, nhưng cậu không thể dừng lại.

"Tôi không hiểu, Daryl!" cậu quát. Không còn ai khác để giải tỏa cảm xúc âm ỉ của mình, Riki nhìn chằm chằm vào người duy nhất trong phòng. "Chẳng phải anh đã nói sau bữa tiệc ra mắt, tôi có thể đến trung tâm giải trí hoặc Salon bất cứ khi nào tôi muốn ư? Tại sao cửa lại không mở?"

"Tôi nghĩ đó là vì ngài vẫn chưa có nhẫn Pet."

Phong thái của Daryl - giọng điệu điềm tĩnh, hàm súc, hợp với cậu ta - không thay đổi cho dù cậu ấy đang bị Riki la hét hay cậu ta sắp bị đánh bởi Riki. Daryl chỉ trả lời chính xác những câu hỏi mà Riki hỏi, có lẽ vì cậu ta bị cấm nói về những thứ ngoài lề.

"Nhẫn Pet?"

"Đúng vậy. Một chiếc nhẫn có in số đăng ký của ngài. Ngài không thể đặt chân ra ngoài căn phòng này nếu không đeo nó."

Lần đầu tiên Riki nghe về một thứ như vậy. Đã bốn tháng kể từ khi cậu đến mái vòm dưới lòng đất ở Sasan - Khu vực 8 ở Midas - và bị đưa đến Eos. Bốn tháng kể từ khi Iason nói với cậu, "Kể từ bây giờ trở đi, ngươi là Pet của ta. Ta không muốn bị mất mặt nên sẽ giáo dưỡng ngươi thật tốt, để ngươi như một Pet của Blondy mà đến vũ hội. Cho dù có lỗ mãng hay dơ bẩn thì chắc chắn bên dưới vẫn có cái gì đó, ta sẽ khám phá cho bằng được."

Mặc dù Iason đã tuyên bố quyền sở hữu không thể phủ nhận đối với Riki, Riki vẫn không biết việc trở thành một con vật cưng được nuôi dưỡng ở Eos có nghĩa là gì. "Sự giáo dưỡng" của anh ta, đúng hơn, đã hằn sâu vào xương tủy của cậu với mọi ý nghĩa thô tục và nhục nhã nhất có thể có của từ này.

"Tất cả những Pet đều mang chúng?"

"Vòng cổ, khuyên tai hoặc vòng tay. Có nhiều loại khác nhau, nhưng nếu muốn ra vào, Pet phải mang theo nó. Bởi vì tại Eos, đó là thứ duy nhất chứng minh thân phận của họ."

"Nói cách khác... Chỉ cần có cái nhẫn này, tôi có thể đi bất cứ đâu mà mình muốn?"

"Không. Đó là quyết định của Chủ nhân. Tôi không thể nói trước được."

Iason đã đưa Riki đến bữa tiệc ra mắt thú cưng mới. Anh ta đã dẫn cậu đến đó bằng một sợi xích buộc quanh cổ cậu. Khi Riki phát hiện ra đó là "đồng phục" của những con thú cưng mới, cậu thiếu chút nữa vì nhục nhã mà muốn chết đi. Cậu thể hiện rõ sự không hài lòng tột độ của mình trong bữa tiệc, tách mình ra khỏi đám Pet khác đang tươi cười ở đó. Nhưng không có chiếc nhẫn của riêng mình, Riki thậm chí không được coi là một Pet "chính thức".

(Yuki: Á à, thì ra đây là nguồn gốc của cái art này. Artist: (chắc là) Saichi Nagato (vì nét giống mà). Anh dám dắt con toi bằng cái xích chó này =(((( Thật ra không có art này trong bản novel Eng nhưng toi thích nên toi chèn =))))

Căn cứ theo lời Daryl, trước khi Pet tới những buổi lễ hội thì chúng phải có chiếc nhẫn của mình. Riki không chắc làm thế nào để giải thích chuyện này. Điều đó có nghĩa là cậu không được công nhận là Pet của Iason? Điều đó có nghĩa là nếu cậu tiếp tục chống đối Iason, cậu sẽ bị trục xuất khỏi Eos?

Những hy vọng như vậy đã sớm tan thành mây khói. Cậu bị nhốt trong phòng của Iason nửa năm mà không có một chiếc nhẫn thú cưng. Riki càng không chịu khuất phục, quá trình giáo dưỡng mỗi ngày của Iason càng trở nên khốc liệt hơn.

"Anh định nhốt tôi ở đây bao lâu?"

"Đến khi ta chán mới thôi."

"Cho dù tôi có phản kháng thế nào, anh vẫn muốn biến tôi thành cái sủng vật khiến Blondy tự hào à? Anh không nhớ cái bữa tiệc đó đã xảy ra chuyện gì à?"

Tại buổi tiệc ra mắt thú cưng mới, Riki nhanh chóng bị cuốn vào phiền phức ngay khi vừa tới. Không những hung hăng chửi bới, mà còn dẫn đến đánh đập lẫn nhau. Tất nhiên, Riki cho rằng một khi có người khiêu khích, cậu phải trả cho hắn cả gốc lẫn lãi. Mà kết quả đã chứng minh một thực tế - tạp chủng khu ổ chuột là những kẻ lỗ mãng, thấp hèn, bạo lực, không có cách nào quản lí.

Thế nhưng xảy ra một chuyện lớn như vậy, Iason cũng không cảm thấy xấu hổ. Riki nhanh chóng nhận ra đó là một sự tự hào kì lạ của Blondy.

"Mọi bữa tiệc đều cần chút gì đó giải trí. Ta không mong chờ một tạp chủng ở khu ổ chuột sẽ giới thiệu nó một cách lịch sự. Cho dù thế nào, chuyện ra mắt Pet của cậu đã kết thúc. Giờ thì cậu là Pet chính thức của ta rồi, Riki."

"Nếu thế thì mau đưa cho tôi cái nhẫn Pet!" Riki gầm nhẹ.

Iason nở một nụ cười lạnh, "Ồ, chính cậu yêu cầu được trói vào xiềng xích à? Cái này đúng là một bước tiến bộ lớn."

Riki lập tức tức giận. Bị anh ta nói móc hay cười nhạo đã là chuyện bình thường như cơm bữa với cậu, thế nhưng nghĩ tới chuyện chính mình chủ động xoay người quỳ gối trở thành sủng vật của anh ta, Riki càng cảm thấy phẫn nộ.

"Không phải! Tôi chỉ không muốn cả ngày bị nhốt trong phòng thôi. Cho dù nơi này có như cái lồng giam, chỉ cần có cái nhẫn Pet cũng là có một chút tự do. Thế nên nhanh đưa cho tôi cái nhẫn Pet đó."

Mỗi khi Riki ra khỏi phòng thì luôn mang cái vòng cổ cùng sợi xích đấy. Không có nhẫn Pet, vệ binh ở Eos có thể tuỳ ý xử lí cậu. Mặt khác, những Pet khác cũng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường.

"Tuyệt đối không bỏ qua cho thứ tạp chủng hung bạo đó."

Cái nguyện vọng này.

"Tạp chủng từ khu ổ chuột xứng đáng bị như vậy."

Mang trên mình nhẫn Pet khiến những sủng vật tự nghĩ chúng đều ưu tú mà sinh ra ngạo mạn.

Một tạp chủng ổ chuột trở thành Pet của Blondy, chuyện này thật khó có thể chấp nhận. Nhưng chứng kiến Riki bị đối xử như vậy, ít nhất những Pet khác có thể bảo toàn lòng tự trọng ít ỏi của chúng.

Nhìn ánh mắt của bọn chúng, những chuyện đó đều được nói ra.

Lòng tự trọng nhỏ bé của chúng như thế nào, Riki không có hứng thú, cũng không quan tâm. Chỉ là cậu không thể nào chịu được cả đời phải mang cái vòng cùng sợi dây xích mỗi khi ra bên ngoài.

Phẫn nộ khi bị nhốt.

Bị trói buộc tới nỗi hít thở cũng không thông.

Đã không có cách nào bay lượn, thì cậu cũng hi vọng ít nhất có thể đi xung quanh nơi này.

Nếu có nhẫn Pet, cậu sẽ không bị ai trói buộc mà có thể đi lại tự do trong Eos rồi. Dù sao thì Riki đã trải qua nửa năm bị nhốt trong này, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

"Nếu đó là cách duy nhất tôi có thể ra khỏi cái phòng này, thì tôi phải chấp nhận phải không?"

Giống như nhìn thấu nội tâm Riki, ánh mắt của anh ta khiến cậu lo lắng. Nhưng lời cũng đã nói, muốn rút lại cũng không được.

"Thì ra là thế. Tạp chủng đúng là quật cường nhỉ? Được thôi, nếu cậu muốn một cái nhẫn Pet, ta sẽ cho cậu."

Cảm giác Iason vẫn như thường ngày – không, so với bình thường, hình như khẩu khí của anh ta còn lạnh lùng hơn, trong lời nói còn mang theo sự bó tay. Riki không tự chủ mà lùi lại.

"Gì vậy?"

Iason cởi áo, đi chậm rãi tới chỗ Riki, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu.

"Đau đấy, thả tôi ra!"

Riki cứ như vậy bị bắt đến phòng ngủ, dễ dàng bị đẩy ngã xuống giường. Bị quăng như thế khiến Riki cảm thấy hoa cả mắt.

"Tôi đã nói tôi không phải đồ chơi rồi! Tôi phải nói mấy lần anh mới hiểu hả?" Riki tức giận.

Iason đột nhiên khác với thường ngày khiến cho Riki cảm thấy bất an.

"Cởi đồ ra."

Riki cắn môi, cam chịu nghe lời Iason, nhanh chóng cởi đồ xuống.

"Đừng để ta nói lại lần thứ hai."

Nếu như chậm chạp, sự tra tấn anh ta dành cho cậu sẽ tăng thêm gấp bội. Chuyện này, Riki biết rất rõ.

Bị Daryl khẩu dâm.

Bị ngón tay Iason đâm chọc phía sau tới nỗi bắn ra toàn bộ.

Chuyện này đã lặp đi lặp lại mấy tháng nay rồi.

Không muốn lặp lại chuyện đó, Riki nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nhìn về phía Iason. Nhưng ngay lập tức bị làm cho ngạc nhiên.

Iason chưa bao giờ nới lỏng cổ áo sơ mi của mình từ trước đến nay. Vậy mà bây giờ anh ta đang cởi bỏ quần áo của mình một cách bình tĩnh và tao nhã.

Cái quái gì vậy?

Hoàn toàn bối rối, Riki sững sờ nhìn chằm chằm.

Iason nở một nụ cười quyến rũ. "Cậu thấy ngạc nhiên gì vậy? Chẳng qua là chủ nhân muốn ôm sủng vật của mình thôi. Chuyện đó không có gì sai cả."

Ngay lập tức, Riki hối hận vì đã yêu cầu chiếc nhẫn.

Z-107M.

Nhẫn Pet loại D của Riki là một chiếc nhẫn được đặt làm riêng, không giống với những chiếc nhẫn thường được chế tác thành đồ trang sức mà được đeo bởi những Pet khác. Chiếc nhẫn mà Iason đã làm cho Riki, thứ khiến cậu nhục nhã mãi mãi, là một chiếc nhẫn đeo vào dương vật của cậu.

"Nhìn tên tạp chủng đó kìa. Nhìn vào đống dấu hôn của hắn kìa."

"Họ nói rằng ngài Iason ngủ với hắn."

"Không thể nào. Tại sao chủ nhân lại ngủ với Pet của ngài ấy chứ?"

"Đã một năm kể từ lúc hắn ra mắt và hắn chưa bao giờ xuất hiện tại bất cứ một buổi vũ hội tình dục nào."

"Làm ơn đi, nghĩ đến chuyện kết đôi với một tạp chủng đã khiến tôi buồn nôn rồi."

"Thế thì hắn phải làm chuyện đó với Furniture."

"Đồ ngốc. Nếu chuyện đó bị lộ, hắn đã bị xử phạt lâu rồi."

"Kể cả những Pet Học viện còn trinh cũng bị làm trước khi kết đôi. Thế mà hắn chưa từng làm với bất cứ ai, đúng chứ? Chuyện này đúng là rất kì quái."

"Vậy là ngài Iason giữ hắn cho bản thân mình sao? Chuyện này rất mất mặt đó."

"Không thể. Nghe nói ngài Iason muốn giáo huấn hắn."

"Thật ư?"

"Ngài ấy hình như không muốn cho hắn ghép đôi."

"Thật tội nghiệp. Nếu đã bị ngài Iason để ý thì không thể thoát ra rồi."

Cho dù đó là bàn tán thì vẫn là chế nhạo, thậm chí còn là cười nhạo. Tất cả mọi chuyện đều phơi bày ra ngoài ánh sáng, không có chút nào che dấu. Trung tâm giải trí, nơi Pet dành thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm, mua bán những thứ chúng muốn và thỏa mãn dục vọng trong những căn phòng bí mật phía sau.

Nhưng khi Riki bước vào, mọi Pet đều dừng lại việc chúng đang làm. Họ nhìn chằm chằm vào cậu, tỏ rõ địch ý.

Ngoại trừ một. Trong số tất cả những Pet ở Salon, có một người không sợ và nói chuyện với cậu

"Xin chào. Tên em là Mimea — anh có phiền không nếu em ngồi ở đây?"



"Ở đây, Riki! Nhanh lên!"

Mimea nắm lấy tay Riki. Không một chút do dự, cả hai đi vào một trong những phòng riêng của Salon và đóng lại cánh cửa sau lưng. Mimea quay lại, đặt tay lên má Riki và thở phào nhẹ nhõm.

"Em mừng vì nó không quá tệ."

"Cái gì?"

"Không phải hôm qua mặt anh bị bầm tím trong trận đánh nhau đó sao?"

"À, nó ư? Chẳng sao đâu."

Mặc dù Daryl đã nói cậu đừng lúc nào cũng gây chuyện mà đánh nhau, nhưng cũng may cậu không bị cấm ra ngoài. Nhưng dĩ nhiên, về sau cậu cũng phải cẩn thận, làm quá mức sẽ bị Iason dạy dỗ. Riki không muốn bị trừng phạt trong phòng lần nữa.

Thế nên, cho dù có tranh chấp, cũng không được để chuyện đó tiết lộ ra bên ngoài Salon.

"Nhưng... anh đã chảy máu. Em sợ anh không ra ngoài được nữa."

"Nó không đủ để tôi bị nhốt lại."

"Nhưng không phải ngài Iason rất yêu thương anh ư, Riki?"

Riki không hiểu chuyện gì mà dẫn đến hiểu lầm tai hại này. Cậu đành bó tay.

"Không phải như vậy." Riki tức giận phản đối.

"Tất nhiên là như vậy rồi." Mimea nói dứt khoát. "Anh là người duy nhất luôn luôn xinh đẹp như vậy."

Riki lập tức nhíu mày. Cậu không thể tưởng tượng được từ "xinh đẹp" có thể đặt trên mình. Nếu đây không phải do Mimea nói ra, Riki đã nghĩ nó là lời nói móc cùng cười nhạo, có thể khiến cậu tức giận.

"Các bữa tiệc luôn xa hoa và vui vẻ, nhưng chỉ cần Chủ nhân của em không bao giờ nói không, em sẽ phải phục vụ tất cả những người mà kể cả họ là những kẻ tệ nhất. Em không thể làm cho chủ nhân của em xấu hổ, đúng chứ?"

Là như vậy à... Riki cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cô ấy, cậu vô lực tựa vào ghế sô pha.

Đối với Pet, "ngoan ngoãn" và "dâm loạn" là ưu điểm. Chúng gia tăng giá trị bản thân thông qua những lần quan hệ tình dục lặp đi lặp lại. Chuyện phô diễn sự vui sướng và loã lồ cơ thể trước mặt kẻ khác khiến Riki nổi da gà. Nhưng tại Eos, đó là chuyện mà những Pet phải làm.

Ngoại trừ đi đến bữa tiệc ra mắt thú cưng mới, Riki chưa từng tham gia những vũ hội tình dục. Cho nên, cậu hoàn toàn không hiểu những thứ về "ghép đôi" mà Mimea đang nói. Cậu cũng không nghĩ mình muốn đến bữa tiệc đó.

Bữa tiệc đối với Riki chỉ là những Pet sẽ ăn mặc những trang phục hoa lệ, đeo lên mình những trang sức xinh đẹp. Cậu luôn nghĩ vậy, chứ chưa từng được tham dự. Không ai kể cho cậu nghe về sự thật này cho đến khi cậu gặp Mimea.

Trước đó, cậu còn không biết về những chuyện mà đối với Pet Eos là điều bình thường phải làm. Bất kể là bữa tiệc như thế nào, Riki luôn bị coi là một người ngoài cuộc. Nhưng cậu cũng không có khuynh hướng muốn kết giao với những Pet khác. Cho dù cậu có cô đơn đến đâu, tất cả những gì cậu cảm thấy đối với Pet là sự bực bội. Ở một khía cạnh nào đó, Riki là một kẻ hoàn toàn cô độc.

"Thế nên, em có chút ghen tị với anh. Trước khi Riki tới, tất cả mọi người đều nghĩ đây đều là chuyện họ phải làm... Cho nên không ai biết, thì ra Pet cũng có thể được Chủ nhân yêu quý..."

Hắn không yêu quý tôi, hắn chỉ coi tôi là một món đồ chơi thôi.

Nhưng Riki cũng không định nói ra điều này.

Quan điểm của Mimea và Riki về vấn đề này hoàn toàn khác nhau, nói ra chỉ giống như Riki đang càu nhàu.

"Tuy không ai nói ra, nhưng mọi người đều rất ghen tị với Riki. Tâm tình của Luther và Stein, những người luôn coi anh là kẻ thù vì xuất thân từ khu ổ chuột của anh, em có thể hiểu rõ."

"Họ là ai?"

"Luther vẫn ở đây, nhưng Stein thì không. Lời đồn là thật, anh ta đã tới hậu cung Jalan."

Jalan là một nhà thổ cho nam nổi tiếng ở Midas – nổi tiếng tới nỗi Riki cũng biết về nó. Những nam kỹ trong đó đều phải đặt trước một tháng thì mới có được.

"Là một dòng máu Silurean thuần chủng, anh ta luôn tự tin mình sẽ không phải rời đi. Kể cả khi anh ấy và ngài Aisha chia tay, anh ấy nói anh ấy vẫn sẽ có quyền giữ hạt giống của mình."

"Quyền hạt giống?"

"Đúng vậy. Khi anh có quyền giữ hạt giống, giao tử của anh sẽ được đăng kí. Cũng có thể đem quyền lợi này chuyển cho Học viện nữa."

Nói cách khác, đó là quyền để trở thành một con ngựa giống.

Riki không hiểu điều này khác với việc ghép đôi trong Eos như thế nào. Nhưng cậu vẫn biết, ngay cả khi đã bị vứt bỏ, một số Pet vẫn có quyền lựa chọn trong vấn đề này. Có nghĩa là, một số có thể kiêu ngạo vì tinh trùng của chúng mang dòng máu thuần chủng.

Nói cho cùng, bất kể là tại Eos hay khu ổ chuột, phụ nữ vẫn có ưu thế hơn so với nam giới vì có thể sinh hạ con cái.

Tuy nhiên, Riki bị kinh hãi vì một lí do khác.

Rất có lỗi với Mimea, nhưng đối với Riki, Pet Eos đều là những kẻ thiếu hiểu biết và dâm loạn. Chúng chỉ biết đá người khác xuống lỗ để nâng cao giá trị của bản thân. Riki cảm thấy bọn chúng đều là những đám nhóc ngu ngốc. Thế nên, cậu không thể nào tưởng tượng được Mimea lại có thể dễ dàng nói ra những từ như "quyền hạt giống" hay "đăng ký giao tử". Nếu được giáo dục đúng cách, nói không chừng Pet có thể sống cuộc sống của chúng theo cách khác.

Riki nghĩ như vậy, không khỏi tự cười nhạo.

Nếu biết quá nhiều thứ, phiền não càng nhiều. Giống như Riki vậy. Thế nên, Pet vẫn cứ như thế này thì tốt hơn.

"Hắn đã bao giờ làm tình với đàn ông chưa?"

"Tất nhiên là chưa, Riki! Anh ấy là dòng máu thuần chủng. Anh ấy chỉ ghép đôi với phụ nữ và phải là những người tốt nhất. Tại sao anh lại hỏi như vậy?"

Một nam giới thuần chủng chưa từng có quan hệ đồng giới. Đó có lẽ là điểm đã thu hút Jalan. Với Stein, kẻ luôn tự hào về dòng máu của mình, quan hệ tình dục với đàn ông hẳn là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được.

"Nhưng mà Mimea, cô có chắc có thể ở riêng với tôi như thế này không?" Riki hỏi. "Chủ nhân của cô hẳn rất ghét tôi. Nếu chuyện này bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp nguy."

Chủ nhân của Mimea là Raoul Hamm. So với Iason, hắn còn giống một tinh anh Blondy hơn. Đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn nói lên nhiều điều hơn bất cứ lời nào.

"Không sao đâu, sẽ không ai nói ra cả. Nếu họ nói, họ cũng sẽ gặp rắc rối. Nhưng... anh yêu em không, Riki?"

Ngay lúc đó, Riki không biết phải trả lời như thế nào. Cậu hiểu đúng ý cô ấy nói chứ? Hai má cậu nóng lên. Mimea có lẽ người duy nhất mà đặt ra câu hỏi trực tiếp dễ dàng như vậy với Riki. Cậu không chắc liệu cô có thực sự hiểu những gì mình đang nói không.

"Những người đến từ Học viện như cô thật kì lạ."

Mimea cười khúc khích. Đó là tiếng cười ngọt ngào, nhẹ nhàng và xinh xắn. Bị khuôn mặt tươi cười của cô ấy làm cho mê mẩn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã bị sự quyến rũ của cô ấy thu hút. Trước khi cậu kịp nhận ra, cơ thể cô đã áp sát vào người cậu.

"Hôn em đi."

"Gì cơ?"

"Hôn em."

Riki cứng người.



"Em yêu anh, Riki. Em luôn thấy hạnh phúc khi ở bên anh."

Tại sao Mimea lại nói những điều đó với Riki? Một con búp bê xinh đẹp đến từ Học viện và một tạp chủng từ khu ổ chuột. Một sự kết hợp buồn cười, bọn họ còn chẳng có điểm chung nào.

"Em yêu anh, Riki."

Không, cậu muốn nói vậy với cô ấy. Em đang mơ rồi. Chúng ta không tự do, Mimea. Không có con đường nào cho chúng ta.



"Em sẽ bị ghép đôi bất cứ khi nào. Một khi nó bắt đầu, chúng ta sẽ không bao giờ có thể gặp nhau như thế này nữa. Em không muốn chuyện đó xảy ra. Làm ơn đi, Riki ..."

Những nụ hôn họ trao nhau không đơn thuần là tán tỉnh nữa. Một khi cậu làm tình với cô ấy, sẽ không có chuyện quay lại. Nếu Iason phát hiện ra, Riki và Mimea sẽ phải trả giá đắt. Nếu may mắn, họ sẽ chỉ bị gửi đến một nhà thổ hạng thấp nào đó ở Midas — hoặc xui xẻo hơn, đó sẽ là dấu chấm hết cho họ.

Mặt khác, Iason sẽ làm gì nếu phát hiện ra? Riki nghĩ rằng nếu ngủ với Mimea, Iason sẽ trở thành trò cười của Eos. Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, nhất định sẽ trở thành vụ bê bối lớn nhất tại Eos. Đáng nhẽ một tạp chủng ổ chuột không thể chạm vào một con búp bê xinh đẹp đến từ Học viện. Vậy mà cậu chưa từng đến những bữa tiệc tình dục, lại có thể ôm ấp Pet của người khác, cái này giống như phản bội Chủ nhân, như nhổ nước bọt lên mặt anh ta vậy.

Nó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Iason, mặt mũi cũng mất hết. Quyền uy Blondy cũng sẽ bị đánh đổ.

Hẳn là như vậy... Hắn chắc chắn sẽ bị nhạo báng.

Tượng tưởng ra chuyện đó, Riki không nhịn được mà âm thầm nở nụ cười.

Dù sao đến hôm nay, cậu cũng không còn gì để mất.

Đúng... Cái gì cũng không có.

Khi nghĩ đến chiếc nhẫn Pet cắn lấy phân thân giữa hai đùi mình, nghĩ đến thủ lĩnh Bison giờ chẳng khác gì nam kỹ, thậm chí còn là một Pet của Blondy, Riki không khỏi chế giễu bản thân mình.


"Cho dù tất cả mọi người phản đối, em không bao giờ muốn rời xa anh!"


Mimea hét lên vì sung sướng, âm thanh của cô đâm vào cậu. Đến tận sâu trong suy nghĩ của cậu ... đến nơi sâu nhất trong trái tim của cậu.

"Anh khác với những người khác phải không? Anh chỉ yêu mình em thôi phải không?"


Tình yêu của cô ấy khiến cậu thấy thật đau đớn. Anh xin lỗi. Anhxin lỗi.


"Đồ ngu ngốc."

Ngay lập tức, Riki cảm thấy sau lưng mình như bị roi kim loại đánh xuống, xé rách da thịt.

Thế nhưng, nỗi sợ hãi thật sự vẫn còn phía sau.


"Cậu lừa dối ta để hưởng thụ cùng Mimea à? Xem ra, cậu nghĩ... Mọi thứ đã kết thúc?"

Khoái cảm mãnh liệt khiến lông tơ đều dựng thẳng. Giống như bị nuốt sống bởi sự sung sướng. Cho dù là chân, eo hay cổ họng đều run rẩy, tê liệt, co rút.

"Cậu là Pet của ta, ta sẽ khắc sâu điều này vào tận xương tuỷ của cậu."

Đại não cậu như bị đun sôi. Cơn sốc mê man lướt qua mi mắt cậu. Cả cơ thể nóng rực như sắp bị hoà tan.


"Tôi... tôi sẽ không làm nữa..."

"Sẽ không bao giờ làm nữa..."

"Làm ơn, tha cho tôi đi."

Nóng rực.

Đau đớn.

Sợ hãi.

Đến cùng đã nói những gì, cậu chẳng thể nhớ nổi.



Mơ thấy ác mộng như vậy, cậu bị tỉnh lại bởi chính tiếng hét thảm thiết của mình. Tâm tình cảm thấy khó chịu, cổ họng cũng khô khốc, thân thể cùng các đốt ngón tay đều đau như muốn gãy ra, não ong ong như muốn nôn ra.

Ba năm ác mộng đó đã kết thúc, cuối cùng cũng có thể trở về khu ổ chuột.

Đã kết thúc.

Không có gì có thể trói chân cậu được nữa.

Thế nhưng...

Tại sao?

Riki lau mồ hôi toát ra, hàm răng nghiến vào nhau.

Ngày hôm đó, Riki liều mạng chạy tới tận Prage. Khi đang kiệt sức ẩn nấp dưới lòng đất, cậu lại bị lũ vệ binh tóm được.

"Được rồi. Nó có thể bị vài vết bầm, nhưng đừng làm quá mức."

"Bọn tạp chủng này thật bướng bỉnh!"

"Với cái nhẫn vẫn còn trên nó, nó chẳng thể chạy được bao xa."

Họ đánh cậu, lôi cậu tới phòng giam, ném cậu vào trong và tiêm cho cậu đầy thuốc an thần. Suy nghĩ của cậu ngay lập tức trở nên mông lung và mờ mịt, cứ như vậy mà ngất đi.

Khi cậu mở mắt lần nữa, Iason đã ở đó.

"Bọn chúng đúng là không lưu tình. Ta đã nói đừng để lại vết thương rồi." Iason nắm lấy cằm Riki và nhìn thẳng vào mắt cậu.

Riki đẩy tay anh ta ra, "Đừng chạm vào tôi!"

Nhưng Iason không có chút dao động, vẫn lạnh lùng như vậy. "Đã rất lâu không thấy vẻ mặt cau có này của cậu, Riki. Đánh nhau với lũ vệ binh như vậy khiến dòng màu tạp chủng trong cậu sôi trào lần nữa?"

Giọng điệu của anh ta vững vàng, bình tĩnh và trầm lặng đến nỗi khiến người khác khó chịu.

"Đừng nói nhiều nữa, thích làm gì thì làm đi."

Một nụ cười lạnh lùng nở trên khoé miệng Iason.

"Cậu đang cam chịu số phận của mình sao? Thật đáng khâm phục. Vậy thì ta cũng sẽ giáo huấn cậu một chút."

Điện giật cùng đau đớn trực tiếp đánh vào giữa hai chân Riki.

"YAAA...A..A....... Ah ah ah!"

Riki rên rỉ và uốn éo cơ thể. Cánh tay của cậu chỉ có thể di chuyển vụng về khi bị xích, càng khiến cậu phải chịu đau đớn. Đã lâu không trải qua cảm giác đau đớn thật sự.

Cái loại đau đớn này khác hoàn toàn với đau đớn khi mà khoái cảm bị ngăn cản. Đối mặt với nó lần nữa khiến cho Riki nhăn mặt, rên rỉ đến yết hầu co rút.

"Cậu nhớ chưa, Riki? Chỉ cần cậu vẫn đeo cái nhẫn Pet này, cậu không thể chạy trốn đi bất cứ đâu. Thế thì tại sao cậu vẫn cố làm chuyện ngu ngốc như thế?"

Iason nói đúng nhưng lại càng khiến Riki tức giận.

Riki hô hấp khó khăn, miễn cưỡng mở mắt.

"Cuộc sống... của Pet... không khác gì... một đống cứt!"

Tức giận nói ra những lời này xong, theo ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết:

"... AH... Ah ah ah ah ah!"

"A... a..."

Gai nhọn đem theo đau đớn không chịu lưu tình mà siết lấy Riki.

"Cậu ghét làm Pet tới vậy ư?"

"Khiến... tôi... buồn... nôn..."

Tay Iason kéo lấy tóc Riki.

"Cậu mạnh miệng thật. Đau như vậy rồi mà vẫn còn nói ra được những lời như thế."

Cơn đau bỗng giảm đi phần nào. Riki thở hổn hển, tuyệt vọng bám lấy cảm giác mới lạ. Cậu nhíu chặt lông mày vào nhau, cắn lấy đôi môi đang run rẩy và cố gắng làm dịu nhịp đập của mình.

Giọng Iason mông lung bên tai cậu: "Chiếc nhẫn còn có công dụng khác ngoài đem lại đau đớn. Cậu có muốn thử không?"

Ngay sau đó, một cảm giác tê tê kì lạ xuất hiện giữa khe hở của những cơn đau đang giảm xuống. Riki cảm thấy những ngón tay của Iason cuộn quanh phân thân đau đớn của cậu. Cả người cậu đều run rẩy, nhưng vì một lí do khác.

"Cậu không nói được gì nữa hả?"

Rõ ràng đã biết, nhưng Iason vẫn hỏi.

"Ah... Ah... Ư... ư..."

"Hay... cậu thích ở đây hơn?"

Chỗ sâu nhất trong Riki dường như ngứa ngáy.

"... Không... muốn..."

Cơn đau nóng rực như cuốn lấy eo Riki.

"Không cần ma tuý hay thuốc kích dục mà cơ thể cậu đã dâm đãng thế này. Vậy mà cậu vẫn không thừa nhận mình là Pet sao?"

"Chết tiệt...!"

Bị sung sướng tràn vào khắp xương sống, Riki cố nén nước mắt.

"Nói, chủ nhân của cậu là ai?"

"Tôi... không... phải... của... ai... tên khốn!" Riki khó khăn nói. Đây là niềm tự hào duy nhất còn sót lại của cậu.



Riki không quan tâm đến quá khứ. Nhưng ác mộng cứ thế lặp đi lặp lại. Ngay cả những lời của Iason khi đó – Cậu có thể trở về khu ổ chuột của cậu. – cũng như một giấc mơ vậy.

Riki hít sâu, cơ thể bỗng mất hết sức lực.

(Cái ảnh tí R18 thôi mà Wattpad nó cứ đè đầu toi ra đánh gậy í, duma, ghét)

20/12/2021

Tôi thích giọng chú Kaneto Shiozawa (Iason VA) quà hà =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro