| năm | em sải bước giữa thảo nguyên, tôi chìm sâu dưới biển rộng
em sải bước giữa thảo nguyên,
tôi chìm sâu dưới biển rộng
.
Em thích cảm giác sải bước giữa một không gian bằng phẳng thơm mùi cây cỏ,
tận hưởng khối cầu lửa dần di chuyển về phía sau đường chân trời.
Chỉ cảm giác vững vàng ấy mới khiến em không sợ bị ngã,
cũng chẳng sợ mình sa chân.
Em không thích đến biển,
không phải vì ghét, mà chỉ như một nỗi ám ảnh vô hình khi em bị sặc nước lúc tập bơi hồi nhỏ.
Trong những giấc mơ đen tối nhất của mình,
luôn là em điên cuồng vẫy vùng trong làn nước,
cả lúc dòng chảy êm ả lẫn khi sóng cuộn trào dâng.
Em hoang mang và sợ hãi,
sợ biển cả sẽ nhấn chìm em,
còn tôi lại sợ biển cả chẳng đủ sâu để chôn vùi những nỗi đau tôi khắc ghi trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro