Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

See You Again

Dưới ánh đèn khuya, Jimin ngồi lặng im trong phòng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không thể rời mắt khỏi chiếc điện thoại vẫn đang im lìm trong tay. Cô đã gọi cho Minjeong bao nhiêu lần mà không được, càng lúc, nỗi lo lắng càng lớn dần trong lòng. Đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya, nhưng Minjeong vẫn chưa về. Cô biết rằng Minjeong đã nói em sẽ về muộn, nhưng chưa bao giờ cô thấy em ấy về trễ như thế này.

Jimin đứng dậy, quyết định không ngồi im chờ đợi nữa. Cô đã từng trải qua những phút giây lo sợ, nhưng chưa bao giờ lo lắng đến mức này. Cô bắt đầu đi ra khỏi phòng, tay cầm chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi nhà để tìm Minjeong. Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng mở ra.

Minjeong xuất hiện trong khung cửa, gương mặt tái mét, trên người cô là những vết bầm tím và vết máu rỉ ra từ môi. Nhìn thấy em, Jimin cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Cô vội vã lao đến, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.

"Minjeong! Em làm sao vậy?" Jimin cuống cuồng hỏi, giọng đầy căng thẳng.

Minjeong không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt lạc lõng và vô hồn. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trong ánh mắt em, nhưng không thể biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Jimin nhẹ nhàng nắm tay Minjeong, kéo em vào trong phòng. Cô nhìn thấy những vết bầm trên cánh tay Minjeong, và khi nhìn thấy vết máu còn rỉ ra từ môi, sự tức giận và xót xa dâng trào trong lòng.

"Minjeong, em có sao không? Nói với chị đi!" Jimin thì thầm, cố gắng làm cho Minjeong cảm thấy an toàn.

Minjeong không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống giường, mắt nhìn vào khoảng không như thể không còn quan tâm gì nữa. Jimin cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Minjeong. "Em không phải một mình nữa, em có chị mà. Chị sẽ không để em phải chịu đựng như thế này."

Minjeong nhìn Jimin một lúc lâu, rồi cuối cùng cô mở miệng, giọng khàn khàn: "Là bố em... Ông ấy... Jinhae đã nói với bố mẹ cậu ta là sẽ huỷ hôn với lý do không hợp...nhưng...bố em nghĩ em đã làm gì khiến cậu ấy đòi huỷ hôn... nên..."

Jimin ngẩn người, sự tức giận bùng lên trong cô. Làm sao có thể có người cha lại hành xử như vậy với con gái mình? Cô không thể tin được điều đó, nhưng đôi mắt đẫm nước mắt của em khiến cô không thể nghi ngờ.

"Em không cần phải chịu đựng như thế này nữa," Jimin nói, giọng cô mềm mại nhưng kiên quyết. "Em không cần phải làm hài lòng ai cả. Em có quyền được yêu thương, được chăm sóc và sống hạnh phúc. Chị sẽ bảo vệ em."

Jimin lấy một hộp cứu thương từ trong ngăn kéo, tay cô run lên khi bôi thuốc lên những vết thương của Minjeong. Lúc này, Jimin cảm thấy rõ ràng sự bất lực trong lòng, bởi không có gì có thể làm dịu đi những tổn thương mà Minjeong đang phải chịu. Cô muốn làm tất cả để Minjeong không phải gánh chịu nỗi đau này nữa.

Minjeong nắm lấy tay Jimin, cảm nhận được sự lo lắng trong mỗi động tác của cô, "Chị... đừng lo cho em quá. Em không sao đâu."

Nhưng Jimin không thể bình tĩnh. Cô không thể để Minjeong cứ mãi chịu đựng trong im lặng. Jimin hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Minjeong. "Em xứng đáng có được hạnh phúc, Minjeong. Và chị sẽ giúp em có được nó. Em sẽ không phải sống trong đau khổ như thế này nữa."

Minjeong chỉ biết gật đầu, đôi mắt em lấp lánh những tia hy vọng mong manh. Jimin hứa với bản thân mình rằng cô sẽ không để Minjeong phải trải qua những ngày tháng đau đớn này nữa.

Nhưng rồi, Jimin nghĩ đến một điều. Một quyết định quan trọng mà cô phải thực hiện. Cô cúi xuống, nhìn Minjeong và nói một cách nghiêm túc: "Chị đưa em lên Seoul thăm ba mẹ chị nhé, Minjeong. Em sẽ được là con dâu của họ, được yêu thương và bảo vệ, như một gia đình thực sự."

Jimin nhìn Minjeong trong khoảnh khắc đó, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng tràn ngập tình yêu. Cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu, nhưng khi nó đến, mọi thứ lại khiến cô cảm thấy run rẩy, không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Cô quỳ xuống một chân, tay cầm chiếc hộp nhẫn nhỏ bé, mở ra và nhìn vào Minjeong, trái tim cô đập mạnh, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

"Minjeong này, em đồng ý làm vợ chị nhé." Giọng Jimin run rẩy, nhưng rất kiên quyết. "Chị biết em vẫn chưa thể quên được quá khứ tổn thương mà chị mang lại cho em... nhưng xin em một lần cho chị cơ hội sửa lại những sai lầm trong quá khứ. Chị biết, em cũng cảm thấy điều này là quá vội vàng và cũng làm em lưỡng lự trước quyết định của em như thế nào, nhưng cứ nhìn em rơi vào tổn thương lần này đến lần khác khiến chị thực sự không thể chống mắt mà nhìn em đau khổ như vậy."

Jimin hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự đau lòng trong từng lời nói. Cô nhìn Minjeong bằng ánh mắt chân thành, như thể muốn em hiểu tất cả những gì cô đang cảm thấy.

"Chị biết em đã coi tình yêu là thứ thừa thãi, nhưng coi như chị xin em thêm một lần nữa nhé, một lần cho em được yêu lần nữa và một lần nữa chị được yêu em. Chị không thể để em phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau này một mình nữa."

Minjeong đứng yên, không biết phải làm gì, không biết nói gì. Cô cảm nhận được từng lời của Jimin, từng hơi thở của cô ấy. Và rồi, không biết từ lúc nào, hai hàng lệ của Minjeong đã lăn dài trên má. Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự giải thoát khỏi nỗi đau quá khứ. Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này, khi mà chính người cô yêu đã quỳ xuống, cầu xin một cơ hội để yêu cô, để được cùng cô xây dựng tương lai.

Nhìn vào ánh mắt Jimin, Minjeong cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều mờ đi, chỉ còn lại hai người họ. Giữa một thế giới lạnh lẽo, cô nhận ra rằng cuối cùng mình cũng tìm thấy người sẽ đứng bên cạnh mình, yêu thương mình bất chấp tất cả.

"Em đồng ý..." Minjeong không thể kìm nén cảm xúc nữa, cô khóc oà lên, giọng nghẹn ngào. "Em đồng ý làm vợ chị, Jimin. Em đồng ý."

Jimin nghe vậy, ánh mắt như sáng lên, trái tim cô như vỡ òa trong hạnh phúc. Cô đứng dậy và ôm Minjeong thật chặt, không phải để an ủi, mà là để chia sẻ niềm hạnh phúc mà cả hai đã tìm thấy sau bao nhiêu đau khổ.

Cái ôm ấy không phải là sự an ủi, mà là sự đoàn tụ của hai trái tim đã đi qua bao nhiêu gian nan để đến với nhau. Cái ôm ấy là lời hứa, là sự bảo vệ, là tình yêu không bao giờ buông bỏ.

Minjeong cảm nhận được hơi ấm từ Jimin, cảm nhận được sự an yên mà cô ấy mang lại. Dù thế giới có quay lưng lại với em, dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, thì trong cái ôm này, em biết rằng mình không bao giờ phải đối diện với cô đơn nữa. Jimin đã chọn em, và em cũng sẽ chọn Jimin, mãi mãi.

Với đôi tay siết chặt lấy nhau, họ không cần nói thêm lời nào nữa. Cả hai đều hiểu rằng, từ giờ phút này, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, cùng nhau vượt qua tất cả những sóng gió của cuộc đời, để viết lên một câu chuyện hạnh phúc mà họ xứng đáng có được.



_______________________________________

Tự nhiên chán quá , hay nhảy luôn bộ khác ta=))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro