Vol 3 - Chapter 26
Chap 26
Mặc dù Jeong Taeui hét lên với gương mặt tái nhợt, Ilay vẫn tiếp tục nhấn thêm một hai nút trên bảng điều khiển rồi cuối cùng lẩm bẩm hài lòng:
"Được rồi."
Bên cạnh anh, Jeong Taeui lườm Ilay với vẻ khó chịu rồi thở dài. Dù sao thì chuyện này cũng không có gì mới. Còn có thể nói gì hơn đây?
Jeong Taeui thở dài rồi quay đi, định nằm lại xuống giường. Ilay lấy ra một bộ tai nghe khác rồi đặt lên tai Jeong Taeui.
"...?!"
"Dù sao thì gã đó cũng biết thiết bị này đã được lắp đặt. Có những lúc cả hai đều biết nhưng lại giả vờ như không."
"Ai vậy?"
Jeong Taeui nhíu mày tò mò, không cưỡng lại được sự cám dỗ của tội lỗi. Anh nghe qua tai nghe.
["Christoph. Cậu định làm tôi mù à?"]
Trời ạ!
Vừa nghe thấy giọng nói đó, Jeong Taeui lập tức nhận ra. Anh nhìn Ilay với vẻ mặt sửng sốt.
Anh cứ tưởng thiết bị này được lắp trong phòng của vị khách hôm nay, hóa ra lại là người này.
"Tại sao phải lắp thiết bị nghe lén khi hai người đó lúc nào cũng dính với nhau... Anh sẽ buồn lắm nếu phải xa cậu ta dù chỉ một giây à?"
"Aha, tôi sẽ nhớ câu đùa đó đấy, Taeui."
"Ôi trời... Không, không, chỉ là nói đùa thôi. Chỉ là đùa thôi."
Jeong Taeui vội vã xua tay. Đáng sợ lắm nếu người đàn ông này nói sẽ nhớ điều gì đó. Dù có qua nhiều năm, tưởng như đã quên, anh ta vẫn có thể bất ngờ xuất hiện và khiến Jeong Taeui trở tay không kịp.
Từ âm thanh truyền qua tai nghe, có vẻ như trong phòng Richard lúc này chỉ có Richard và Christoph.
Việc Christoph đuổi theo Richard để nhìn anh ta khóc cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây Christoph từng coi phòng của Richard là một nơi đáng sợ lại khiến Jeong Taeui bật cười khẽ.
"Christoph có hơi đáng yêu một chút, đúng không?"
Jeong Taeui chỉ vào tai nghe rồi nói. Ilay chỉ hơi nhíu mày, có vẻ không đồng tình. Trong khi đó, âm thanh từ tai nghe vẫn tiếp tục vang lên.
["Giờ nghĩ lại thấy buồn cười thật. Người ta nói cậu không bao giờ rời khỏi phòng của gã đó vào ban đêm. Có phải vì thân thể hạnh phúc thì tâm trạng cũng vui vẻ không?"]
Giọng nói khó chịu của Richard khiến Jeong Taeui nghiêng đầu. Khoan đã, chuyện này có vẻ không ổn...?
["Ai ở trong phòng của ai mỗi đêm? Phòng của ai?"]
Giọng của Christoph đầy bực bội. Rồi Richard đáp lại.
["Cậu. Ở trong phòng của Kim Young S—... Không, chính xác hơn là phòng của Jeong Taeui."]
"..."
Đôi mắt đen của Ilay lập tức hướng về phía Jeong Taeui.
Ngay tức khắc, Jeong Taeui suýt nữa bật dậy, ngồi thẳng lưng rồi lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không, không. Anh biết vì sao Christoph đến phòng tôi mà! Anh cũng thấy kết quả hôm nay rồi đấy, nụ cười đó!"
Dù Jeong Taeui vội vàng biện minh, Ilay chỉ nheo mắt nhìn anh, ánh mắt sắc bén như đạn bắn. Cho đến khi gương mặt Jeong Taeui nhăn nhó như sắp khóc vì lo lắng, Ilay mới khẽ mỉm cười rồi quay đi.
"Tôi không đủ trí tưởng tượng để nghĩ rằng thằng ngốc đó kéo em lên giường mỗi đêm."
"...!! ANH ĐANG ĐÙA TÔI ĐẤY À!"
"Ừ thì, có thể chỉ là chút nghịch ngợm thôi, miễn là không có động chạm nhạy cảm. Tôi nghĩ em đủ thông minh để xử lý chuyện đó, Taeui."
Ilay liếc nhìn anh, và ngay lập tức, Jeong Taeui im bặt rồi gật đầu lia lịa. Mồ hôi lạnh túa ra.
Nhớ lại quãng thời gian gần đây, Jeong Taeui bỗng cảm thấy nhói lên một chút ở bên dưới. Không phải khoái cảm, mà gần như là sợ hãi. Khi anh làm sai chuyện gì, đôi khi Ilay có thể bắt lấy rồi hành hạ anh không thương tiếc.
Jeong Taeui ảm đạm đổi chủ đề.
"Chắc chắn phải điều chỉnh tần số thật chính xác mới có thể nghe rõ ràng như vậy... Anh lắp thiết bị này từ khi nào?"
Hiệu suất tuyệt vời của thiết bị, có thể thu lại từng âm thanh và cử động nhỏ nhất một cách chi tiết, khiến Jeong Taeui kinh ngạc.
"Ngày trước khi tôi chính thức đến đây."
".......Đúng là có tài thật..."
Jeong Taeui lẩm bẩm giữa chừng, tinh thần như bị hút cạn. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén.
"Phòng tôi cũng có một cái giấu đâu đó đúng không?!"
Ilay liếc nhìn Jeong Taeui một cái rồi quay đầu đi.
Thấy Ilay không trả lời, Jeong Taeui trừng mắt, hét lên: "Này, này!" nhưng vẫn chẳng nhận được phản hồi nào.
Chết tiệt, có lẽ anh nên dùng máy dò khi quay về phòng.
Jeong Taeui nguyền rủa trong lòng, nghĩ xem trong phòng mình có thể giấu mic ở đâu.
[Cuộc đàm phán cuối cùng vẫn còn, nhưng cậu cũng đoán được điều kiện cuối cùng sẽ là gì rồi. Đúng không, Christoph... Nếu bọn họ yêu cầu người của chúng ta, cậu sẽ làm gì?]
Giọng của Richard vang lên trong tai anh.
Jeong Taeui có thể dễ dàng đoán được 'bọn họ' và 'người của chúng ta' trong câu chuyện này là ai. Và anh cũng nhanh chóng nhận ra đây chính là điều Ilay muốn nghe.
Việc thiết bị nghe lén đã được lắp đặt ở phía bên kia là quá rõ ràng, nên chẳng ai kỳ vọng thu được thông tin lớn lao. Nhưng đôi khi, từ những điều không lời, người ta vẫn có thể nắm bắt được manh mối nhỏ.
Từ đây, họ sẽ không nghe thấy gì, nhưng Jeong Taeui vẫn nín thở.
Không có câu trả lời từ Christoph. Cậu ta im lặng.
Nếu phía Ả Rập Saudi yêu cầu Jeong Taeui hoặc Ilay.
Christoph sẽ làm gì?
Hình ảnh gương mặt dửng dưng của Christoph, im lặng không trả lời, hiện lên trong đầu Jeong Taeui. Anh có thể đoán được biểu cảm hiện tại của cậu ta.
Cuối cùng, giọng Richard lại vang lên.
[Vậy nên cậu không thể quá gần gũi với Jeong Taeui...... Tiếc thật đấy, Christoph. Người đầu tiên mà cậu có thể tiếp cận trực tiếp.]
Một giọng điệu mơ hồ, tàn nhẫn.
Jeong Taeui cau mày.
"Đây là vấn đề về tính cách hay là vấn đề trong mối quan hệ của họ?"
"Em nghĩ sao?"
"Cả hai."
"Em hiểu rõ đấy."
Jeong Taeui thở dài rồi tặc lưỡi.
Dù sao thì anh cũng từng nghe nói Christoph đang giúp Richard dạo gần đây. Jeong Taeui nghĩ rằng, dù có xung đột đi nữa, họ vẫn có thể tạm thời chung sống. Nhưng nghe đến chuyện này, anh chẳng thấy dấu hiệu nào của sự gắn bó tình cảm từ khoảng thời gian họ bên nhau cả.
"Hai người đó từng hợp tác với nhau trước đây chưa?"
Jeong Taeui hỏi vu vơ, cũng không mong đợi câu trả lời gì nhiều. Nhưng Ilay lại gật đầu.
"À, lâu rồi, họ từng làm chung một dự án. Trước khi Christoph từ bỏ quyền thừa kế như một phần trong quá trình đào tạo ứng cử viên để kiểm tra kỹ năng hợp tác."
Ilay nói thêm rằng, vì đây là bài kiểm tra khả năng hợp tác nên họ không thể làm một mình, điều này khiến Jeong Taeui mở to mắt ngạc nhiên.
"Thật sao? Kết quả thế nào?"
"Thất bại. Một thất bại rõ ràng và chưa từng có tiền lệ."
"......."
"Đây là ví dụ điển hình cho việc, dù cá nhân giỏi đến đâu, nếu có vấn đề trong hợp tác thì toàn bộ kế hoạch cũng sụp đổ."
"Đúng thật."
Jeong Taeui lẩm bẩm, rồi im lặng. Anh gãi má, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Nếu Christoph như vậy thì cũng không có gì lạ, nhưng Richard lại hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo thì đúng là đáng chú ý."
"Ừ, đúng vậy. Richard làm rất tốt, nhưng Christoph đã phá hỏng tất cả vì không chịu nhận sự giúp đỡ từ Richard."
"....... Christoph......"
Jeong Taeui đã gặp không ít người có sự phân định rõ ràng giữa thích và ghét. Bản thân anh cũng thuộc kiểu đó, nhưng anh chưa từng thấy ai rõ ràng như Christoph.
"Richard chắc nghiến răng ken két."
Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm, Ilay khẽ mỉm cười. Nụ cười mang ý nghĩa hiển nhiên đến mức chẳng cần nói cũng biết.
Jeong Taeui liếm môi, rồi tập trung trở lại vào tai nghe.
Nếu phía Ả Rập Saudi yêu cầu người của họ – chủ đề này rõ ràng khiến người nghe lén không thoải mái, nhưng cũng không thể bỏ qua vì nó quá quan trọng.
Sau một khoảng im lặng, giọng Christoph bất ngờ vang lên.
["Đưa Rick cho họ đi. Dù sao thì chính hắn cũng là kẻ thực hiện vụ đánh bom."]
"......"
Vậy ra là thế. Hắn có kẻ thù ở khắp mọi nơi.
Jeong Taeui liếc nhìn Ilay. Ilay nghe câu nói đó với vẻ mặt thờ ơ, chẳng có chút bận tâm.
Đối với Tarten, tình huống này cũng không dễ dàng gì.
Nếu buộc phải giao ai đó theo yêu cầu – dù chưa biết cụ thể yêu cầu là gì – thì mối quan hệ giữa hai gia tộc kéo dài hàng thế kỷ sẽ rạn nứt.
Nhưng từ chối một yêu cầu trả nợ cũng không phải chuyện có thể làm tùy tiện.
Thực tế, đối với Tarten, nếu có thể giải quyết mọi chuyện chỉ bằng cách giao Jeong Taeui đi thì sẽ tốt hơn nhiều. Họ sẽ không mất đi tình hữu nghị và vẫn giữ được những cam kết trong hợp đồng.
Richard chắc chắn mong muốn điều đó, nhưng Christoph lại nói. Chỉ cần đưa Rick cho họ.
Jeong Taeui có thể hình dung ra gương mặt của Christoph khi cậu ta nói câu đó. Anh bật cười khẽ rồi thở dài.
Dường như Richard không hài lòng với câu trả lời ấy. Giọng anh ta hạ thấp xuống.
["Cậu định can thiệp à? Trái tim thủy tinh không giống như một người bình thường của cậu, bị lung lay và mê hoặc đến mức nực cười đâu. Đừng tự huyễn hoặc mình bằng những cảm xúc dư thừa, hãy sống đúng với bản thân đi. Cậu đâu có thực sự thích người đó. Cậu cũng chẳng biết cách thích ai."]
Cảm thấy tim mình trĩu nặng, Jeong Taeui nhớ lại những lời đầy đau đớn của Christoph.
"Tôi cảm thấy trống rỗng. Từ khi sinh ra, hoặc có lẽ từ trước đó... Tận sâu gốc rễ, tôi chẳng có gì cả. Trống rỗng và không thể lấp đầy."
Jeong Taeui nhớ lại khoảnh khắc Christoph chạm vào ngực và đầu mình, tự hỏi bản thân thiếu đi phần nào. Anh nghiêng đầu, suy nghĩ.
["Ai nói tôi không thực sự thích Taeil? Tôi thích anh ấy."]
Giọng Christoph tiếp tục. Giọng cậu ta hơi run.
Bỗng nhiên, Jeong Taeui cảm thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Ilay nghiêng đầu nhìn anh.
Jeong Taeui lập tức lắc đầu quầy quậy, khuôn mặt đầy cay đắng.
Anh hiểu rất rõ giới hạn của những gì mình có thể làm.
["Vậy cậu định can thiệp à?"]
Giọng Richard chậm rãi vang lên. Tông giọng của anh ta đột ngột trầm xuống một cách kỳ lạ.
["Nếu cậu cứ cố can thiệp, tôi sẽ khiến cậu không thể làm vậy nữa."]
Ngay lập tức.
Một tiếng "thịch" nặng nề vang lên. Tiếng lăn lộn. Những âm thanh trầm đục và hỗn loạn truyền qua tai nghe.
"―...!"
Jeong Taeui theo bản năng quay sang nhìn Ilay. Ilay, cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng liếc lại. Hai ánh mắt giao nhau.
"Có vẻ lại đánh nhau nữa rồi."
Ilay bình thản nói.
Đúng như Ilay nói. Những tiếng chửi rủa ngắn ngủi, tiếng hét, cùng những âm thanh nặng nề đều cho thấy một cuộc ẩu đả đang diễn ra.
"Chúng ta có nên ngăn họ không?"
Jeong Taeui nhíu mày lẩm bẩm. Ilay bật cười khẽ - "Haha."
"Tuyệt vời. Ý em là - 'Tôi nghe thấy hai người đánh nhau nên đến can ngăn.' - Em định nói thế sao?"
Jeong Taeui lập tức im bặt.
Không thể chỉ nói đó là tình cờ đi ngang qua được... Anh lẩm bẩm nhưng rồi im lặng. Nghe có vẻ lộ liễu quá.
"Ồ, dù sao thì bọn họ đánh nhau cũng không phải chuyện lạ."
Vấn đề là mỗi lần đánh nhau, cứ như thể họ sẵn sàng liều mạng vậy. Nhưng nếu chuyện này diễn ra trong khuôn viên gia tộc, thì vẫn an toàn hơn. Ít nhất, họ sẽ không cần gọi cảnh sát, và việc xử lý khẩn cấp cũng dễ dàng hơn.
"Cả hai vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên chắc sẽ không đánh đến mức quá giới hạn."
Jeong Taeui bổ sung, chờ cho những âm thanh đánh nhau trong tai nghe dịu xuống.
Nghe chuyện này cứ như đang theo dõi một trận đánh nhau trong game vậy.
Jeong Taeui bất giác nhìn quanh.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự bước vào phòng của Ilay. Trước đây, anh chỉ làm vài việc lặt vặt chứ chưa bao giờ đi sâu vào bên trong và ngồi thoải mái trên giường như bây giờ.
"Dù nói đây là phòng khách VIP của Dongik, nhưng nó khác xa phòng tôi ở Seoik quá."
Jeong Taeui giả vờ buồn rầu rồi lầm bầm.
"Vậy thì từ hôm nay ở đây luôn đi." - Ilay đáp ngay không chút do dự.
Jeong Taeui giật mình, lập tức thu người lại. Anh suýt tự đào hố chôn mình.
"Không, ở đây có nhiều trưởng bối, quấy rầy họ không tốt đâu. Tôi vẫn thích Seoik hơn. Đúng vậy."
Jeong Taeui vội vàng lắc đầu. Ilay hơi nhướng mày, khẽ cười.
"Người ta đang xếp hàng để được vào Dongik. Em có gu kỳ lạ thật."
"Hả?" - Jeong Taeui lẩm bẩm, lại đưa mắt nhìn quanh phòng lần nữa.
Đúng là căn phòng này rất tuyệt. Không chắc những phòng khác ở Dongik có giống vậy không. Nội thất và cách bài trí đều hoàn hảo. Không quá phô trương nhưng lại toát lên sự tinh tế ẩn giấu. Sống ở đây cũng không tệ, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều căn nhà đẹp không kém gì phòng này.
Người ta đang xếp hàng để được vào...
Jeong Taeui nhanh chóng tìm ra câu trả lời cho thắc mắc của mình.
"Chỉ những người mang họ Tarten, là hậu duệ trực hệ và nằm ở trung tâm quyền lực của Tarten mới có thể sống ở Dongik."
Chap 27
Nghe Ilay nói thêm - "Hoặc em cũng có thể ở đây với tư cách khách quý như tôi." - Jeong Taeui cuối cùng cũng hiểu ra. Có vẻ như trước đây anh đã nghe loáng thoáng về chuyện này.
"Chỉ cần sống ở Dongik thôi cũng đủ để một số người có được quyền uy."
"Đúng vậy. Thực tế, có người sau khi rời khỏi đây đã rơi vào trầm cảm..."
Ilay ngừng lại một chút, rồi im lặng. Jeong Taeui tò mò nhìn anh.
"Trông anh có vẻ sắp nói gì đó rồi lại thôi?"
Jeong Taeui dò hỏi, nhưng Ilay chỉ hơi nhún vai.
"Sao thế? Có người anh quen bị trầm cảm sau khi bị đuổi khỏi đây à?"
"Ừm... có thể nói vậy." - Ilay trả lời một cách mơ hồ.
Người đàn ông này hiếm khi nói chuyện úp mở như vậy. Jeong Taeui nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm. Dù gì đây cũng không phải chủ đề vui vẻ gì.
Hơn nữa, âm thanh cuộc ẩu đả trong tai nghe cũng dần lắng xuống.
Thi thoảng vẫn nghe thấy vài tiếng chửi rủa và hơi thở gấp gáp, nhưng những âm thanh của đồ vật vỡ hay va đập đã thưa dần.
Rồi một tiếng gầm thấp của Christoph vang lên.
["Đừng chạm vào tôi...!"]
Cuối cùng, có vẻ như trận đánh đã kết thúc.
["Tôi đã nói rồi. Cậu có một điểm yếu chết người trong cận chiến. Hơn nữa, bây giờ cậu không có vũ khí phù hợp. Vậy cậu định làm gì đây?"]
Richard cũng đang thở gấp, dường như kiệt sức sau cuộc đấu tay đôi. Nhưng tiếng cười nhẹ trong giọng nói của anh ta cho thấy anh ta vẫn đang chiếm thế thượng phong.
Jeong Taeui nhíu mày.
["Tránh xa tôi ra...! Đừng chạm vào tôi!"]
["Cậu chỉ có thể gầm gừ như thế thôi à."]
Jeong Taeui bực bội chép miệng. Anh tháo tai nghe xuống, nhìn chằm chằm vào nó như thể đang nhìn vào chủ nhân của giọng nói kia.
"Mấy người này cứ gặp nhau là đánh nhau à? Ban ngày cũng như vậy luôn sao?"
"Ít nhất khi ảnh hưởng đến công việc của Tarten thì không."
"...Vậy là họ chỉ đánh nhau lúc riêng tư."
Jeong Taeui ngả lưng xuống giường. Anh cầm tai nghe trong tay, quấn dây quanh ngón tay rồi lại tháo ra, cứ thế lặp lại vài lần trong khi nhìn lên trần nhà.
"Trong thời gian ở Berlin..."
Jeong Taeui đột nhiên cất lời như đang tự nói với chính mình. Ilay chỉ liếc nhìn anh.
"Sống yên ổn ở nhà nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy khả năng thích nghi của mình giảm đi nhiều rồi. Nếu cứ thế này, vài năm nữa, có khi tôi sẽ khó mà sống ở bất cứ đâu khác...?"
Nếu rời khỏi Berlin và chuyển đến một nơi mới, sẽ rất khó khăn nếu anh không thể thích nghi. Lúc đó, anh cũng chẳng còn trẻ nữa.
Nhưng khi vừa lẩm bẩm điều đó, Jeong Taeui liền nhận ra ánh mắt Ilay trở nên sắc lạnh hơn. Anh lập tức nói - "À phải rồi, mấy người kia thế nào rồi?" - rồi nhanh chóng đeo lại tai nghe. Dường như đây là một chủ đề mà Ilay không thích.
["Anh là kẻ tàn nhẫn và độc ác. Trong tất cả những người tôi biết, không ai vô tình như anh."]
Giọng nói run rẩy đầy trách móc của Christoph vang lên đúng lúc tai nghe vừa được đặt lại.
Nói thẳng thừng như vậy trước mặt người khác, dù là trong khi bị nghe lén, cũng khiến người ta khó chịu.
Nếu Jeong Taeui còn cảm thấy như vậy, thì người trực tiếp nhận những lời này chắc chắn càng bị ảnh hưởng nhiều hơn.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Richard cất lên.
["Tôi không ngờ lại nghe điều đó từ cậu. Không ai ngoài cậu nhìn tôi theo cách ấy. Chỉ có cậu thấy tôi như vậy... Tôi chỉ là tấm gương phản chiếu những gì người khác mong đợi ở tôi."]
Bất chợt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Jeong Taeui.
Có gì đó không thể diễn tả, nhưng giọng nói trầm lạnh ấy như bò dọc trái tim anh và đâm sâu vào tận bên trong như một lưỡi dao.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Mặc dù giọng nói đó vẫn êm dịu, nhưng lồng ngực anh lại thấy lạnh buốt.
Ngay lúc ấy...
"Đừng nghe nữa."
Đột nhiên, tai nghe bị giật khỏi tai Jeong Taeui.
Ilay rút tai nghe ra khỏi tai anh rồi bỏ vào túi.
Jeong Taeui ngẩn người một lúc khi cảm giác lạnh lẽo trong lòng dần tan biến. Anh cau mày.
"Tại sao lại lấy đi khi tôi còn đang nghe chứ..."
Không phải anh thực sự muốn nghe lén, nhưng bị tước đoạt đột ngột thế này khiến anh khó chịu. Hơn nữa, sau khi nghe những lời lạnh lẽo kia, lòng anh trĩu nặng và bất an.
Ilay vẫn đeo tai nghe và bình thản nói.
"Họ chỉ đang đánh nhau nữa thôi. Không cần phải nghe làm gì. Thay vào đó, nói tiếp chuyện khi nãy đi."
"Tôi nói gì cơ?"
"Anh đang nói về việc vài năm nữa sẽ sống ở nơi khác."
Ilay bất chợt cúi xuống. Anh ta hạ thấp người, phủ lên phần thân trên của Jeong Taeui khi anh vẫn đang nằm trên giường.
"Sao tự dưng—."
Nhưng trước khi Jeong Taeui kịp dứt lời, một chiếc lưỡi quen thuộc đã xâm chiếm khoang miệng anh.
Lần này, có vẻ như Ilay không có ý định khiến anh nghẹt thở. Lưỡi anh ta nhẹ nhàng lướt qua lưỡi, nướu và môi Jeong Taeui vài lần rồi mới rời đi.
"Sao thế? Chán Berlin rồi à? Muốn chuyển đi đâu khác sao? Nếu có nơi nào muốn đến, cứ nói với tôi."
Jeong Taeui khẽ giật mình khi lưỡi Ilay rời khỏi môi anh và trượt xuống vành tai.
Anh vẫn chưa quen với những thứ này.
Đôi khi, Ilay thì thầm với một giọng dịu dàng đến mức anh không biết anh ta có ý thức được điều đó không. Những lời thì thầm ấy khiến anh có cảm giác như Ilay sẽ trao cho anh bất cứ thứ gì anh muốn.
Những lời đó khiến Jeong Taeui cảm thấy lúng túng.
"Không, không, chỉ là tự nhiên nghĩ thế thôi..."
Cảm giác đôi môi lướt từ vành tai xuống má đã trở nên quen thuộc hơn.
Phải, đó mới là vấn đề.
Tại sao anh lại chấp nhận và dần quen với những điều này?
Đúng vậy, nếu anh rời khỏi Berlin và bắt đầu một cuộc sống mới, mọi thứ trong đời anh sẽ thay đổi hoàn toàn.
"Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi."
"Tự nhiên tôi nghĩ rằng mình đã ở Berlin khá lâu rồi. Giờ nơi đó đã trở thành nhà của tôi."
"Thì sao?"
"Nhưng tôi tự hỏi, nếu một ngày nào đó phải rời đi, tôi sẽ làm gì? Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua..."
Đôi môi đang lướt trên má anh chợt dừng lại một chút.
Ilay hơi ngẩng đầu lên, nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt trầm ngâm—một biểu cảm có phần lạ lùng—rồi nói với giọng thản nhiên.
"Sao thế? Khi tôi đi vắng, anh trai anh bảo anh rời đi à?"
"Không, không, hoàn toàn không có chuyện đó..."
Jeong Taeui ngừng lại một chút để sắp xếp suy nghĩ.
Anh nhìn lên trần nhà rồi nghiêng đầu sang phải, rồi sang trái. Ilay chăm chú quan sát, kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh. Thỉnh thoảng, ánh mắt Ilay có chút lơ đãng như thể đang lắng nghe âm thanh từ chiếc tai nghe của mình.
"Nếu sau này, vì lý do nào đó mà tôi và anh phải xa nhau, thì việc tiếp tục sống ở Berlin sẽ không dễ dàng. May mắn là tôi có bạn bè ở Hàn Quốc, nhưng cũng khó mà gặp thường xuyên, còn anh trai tôi thì ở UNHRDO, nên sống cùng cũng không tiện. Bất ngờ thật, tôi chẳng có nơi nào để đi cả."
"Hmmm... Vậy anh định làm gì?"
Sau vài giây, Ilay hỏi với giọng đầy tò mò. Không hiểu sao, giọng nói và đôi môi lướt trên vành tai Jeong Taeui cũng trở nên dịu dàng hơn. Lúc đó, Jeong Taeui không nhận ra rằng, đó chính là giọng điệu của một con quỷ đang dụ dỗ một đứa trẻ tiết lộ những bí mật quan trọng.
"Ừm... Nếu vậy, chỉ cần ở lại căn nhà đó với tư cách khách của Kyle, không liên quan gì đến anh... thì có được không?"
Ngôi nhà ấy lúc nào cũng có khách, nhưng người ở lâu nhất cũng chỉ một hoặc hai tháng. Chưa ai từng ở lâu như Jeong Taeui. Anh đã sống ở đó suốt vài năm trời.
"Hmmm....."
Tiếng ậm ừ thấp trầm vang lên từ Ilay khi anh ta chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Jeong Taeui rồi bắt đầu vuốt ve má anh bằng ngón tay cái.
Cảm nhận sự dịu dàng trên gương mặt, Jeong Taeui quay sang nhìn Ilay. Ánh mắt họ giao nhau, Ilay nhìn anh như thể đang suy tư điều gì đó.
Bất chợt, như thể muốn trêu chọc, Ilay bấu nhẹ vào má Jeong Taeui, nhưng đủ chặt để khiến anh nhăn mặt vì đau, bật ra một tiếng "Á!" đầy khó chịu.
Nhưng Ilay vẫn tiếp tục véo má anh thêm vài lần nữa, như thể đang nghịch ngợm mà không có ý định dừng lại.
Jeong Taeui tự hỏi liệu có chuyện gì không ổn không, nhưng gương mặt Ilay không hề biểu lộ dấu hiệu khó chịu hay tức giận. Anh ta chỉ lẩm bẩm một tiếng "Hm" rồi khẽ nhíu mày như thể đang suy nghĩ về điều gì đó phiền toái.
Rồi đột nhiên, Ilay buông ra một câu đầy ẩn ý.
"Chuyện này sẽ khó khăn đây..."
"Gì cơ?"
Jeong Taeui tò mò hỏi lại.
Câu nói chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện.
Hoặc có lẽ Ilay đang nói rằng việc ở lại nhà Kyle tại Berlin với tư cách khách sẽ khó khăn?
Tuy nhiên, giả định của Jeong Taeui hoàn toàn sai lầm khi nghe câu tiếp theo.
"Bạn bè của anh ở Hàn Quốc không thành vấn đề, nhưng Jeong Jaeil thì khó đoán... Loại bỏ anh ta không dễ chút nào. Kể cả khi tôi bắn vào đầu anh ta, người gặp rắc rối lại là tôi. Phải làm sao để loại bỏ—..."
Lời của Ilay không phải trò đùa.
Mặc dù nghe như một lời nói đùa, nhưng Jeong Taeui đã sống với người đàn ông này suốt mấy năm trời. Những câu nói như vậy luôn mang hàm ý thực sự.
Tim Jeong Taeui đột nhiên trùng xuống.
Anh không ngờ sẽ nghe thấy những lời đó, đến mức bị sặc do thở sai nhịp.
Anh đẩy Ilay ra, cúi người ho khan liên tục.
Khi cơn ho dần lắng xuống, Ilay lại ghì anh xuống giường rồi cúi người áp sát thêm một lần nữa.
Jeong Taeui lập tức đẩy Ilay ra lần nữa khi anh ta cố hôn anh như thể chẳng có gì xảy ra.
Anh nhìn Ilay với ánh mắt nghiêm túc.
Trong đầu Jeong Taeui chỉ có một suy nghĩ: nếu chuyện này không suôn sẻ, bạn bè và gia đình anh có thể sẽ phải trả giá, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Tại sao... tại sao lại phải loại bỏ..."
Jeong Taeui quá bối rối để nói hết câu.
Anh vỗ nhẹ lên ngực vài lần để lấy lại bình tĩnh, sau đó hỏi lại một cách nghiêm túc.
"Tại sao bạn bè tôi—những người chưa từng gặp anh, và anh trai tôi—người mà anh đã gặp từ lâu, lại cần phải bị loại bỏ?"
"Tại sao...?"
Ilay vẫn giữ giọng điềm tĩnh, nắm lấy bàn tay Jeong Taeui đang vỗ lên ngực mình rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
"Để loại bỏ những nơi anh có thể đi, để anh không còn những suy nghĩ đó ngay từ đầu. Taeui, anh thường nghĩ quá nhiều về những điều không cần thiết."
Khốn thật, hóa ra là vậy sao.
Jeong Taeui vội vàng lên tiếng với Ilay, người đang chậm rãi liếm lên má anh.
"Không, không! Tôi sẽ không bao giờ nghĩ như thế nữa! Tôi quyết định sẽ chôn xương ở Berlin rồi!"
Ilay bất chợt nở một nụ cười nhẹ, tiếp tục gặm nhấm và liếm má anh.
A, lại trêu chọc mình nữa đây.
Jeong Taeui thả lỏng cơ thể, hít một hơi thật sâu.
"Được thôi, trêu tôi bao nhiêu cũng được."
"Ừ, chỉ là để anh biết rằng tôi không hề đùa."
Dù Ilay cười như thể đang đùa giỡn, nhưng Jeong Taeui hiểu rằng những lời đó không hề là trò đùa.
Anh thở dài, khẽ gật đầu.
Cảm giác xấu hổ trỗi dậy khi Ilay tiếp tục vuốt ve và hôn lên má anh.
Jeong Taeui đã quá quen với những ham muốn mãnh liệt, ép buộc của Ilay—bởi khi đó anh chẳng còn tâm trí để suy nghĩ—nhưng đôi khi, vì một lý do nào đó, những cái chạm nhẹ nhàng và âu yếm lại khiến anh thấy xa lạ, thậm chí còn ngượng ngùng. Chúng làm anh khó chịu.
Dường như Ilay rất thích phản ứng đó của anh, nên thỉnh thoảng anh ta lại cố tình làm vậy một lúc.
Ngay khi Ilay sắp đặt môi lên môi anh, Jeong Taeui bất chợt mở miệng, như thể vừa nghĩ ra điều gì.
"Bên đó sao rồi? Bọn họ đã ngừng đánh nhau chưa?"
Ilay chỉ vào chiếc tai nghe đang đeo một bên, rồi nhìn anh, lẩm bẩm một tiếng "Hmm?" và mỉm cười đầy thỏa mãn.
"Đừng lo, mọi thứ ổn cả."
Nói như đang tự nhủ với chính mình, rồi Ilay cúi xuống hôn Jeong Taeui.
Nghe vậy, Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng hai người kia đã ngừng đánh nhau.
Rồi anh chủ động chạm lưỡi mình vào lưỡi Ilay khi nó xâm nhập vào khoang miệng anh.
Chap 28
/Tại phòng của Richard/
Tiếng nước chảy ào ào kéo dài trong phòng tắm.
Richard không nói gì khi để dòng nước xối vào mắt dưới vòi sen. Chỉ có tiếng thở nặng nề, gượng gạo thi thoảng thoát ra, như thể anh đang cố đè nén điều gì đó, mới phần nào bộc lộ trạng thái của anh lúc này.
Christoph dựa vào khung cửa phòng tắm, ánh mắt lấp lánh nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ thờ ơ khi quan sát anh. Mỗi khi Richard liếc nhìn, Christoph lại giả vờ không để ý mà quay đi.
Cuối cùng, Richard tắt vòi sen.
Có vẻ như đã bình tĩnh lại, anh dùng khăn lau đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của mình, rồi bước ra khỏi buồng tắm.
"Christoph. Cậu định làm tôi mù à?"
Giọng anh lạnh lẽo, cộc lốc. Sự tức giận bị kìm nén dường như đang sôi sục trong anh.
"Tất nhiên là không. Nếu muốn làm vậy, tôi đã dùng cách đơn giản hơn từ lâu rồi."
"Nhưng cậu hẳn phải biết không được bôi thuốc mỡ vào mắt. Nếu không, cậu đã chẳng theo tôi về tận phòng để xem tình hình."
Christoph không trả lời. Cậu chỉ nghiêng cằm, nhìn Richard chằm chằm như thể muốn nói—'Thì sao nào?'
"Dù sao thì, cảm ơn nhé. Nhờ cậu mà tôi không còn thấy đau ở vết xước nữa. Cách bôi thuốc nhẹ nhàng của cậu khiến tôi cảm động đến mức chẳng còn cảm giác đau chút nào."
Richard châm chọc, dùng khớp ngón tay day quanh vùng mắt. Christoph có vẻ hài lòng, liền quay đi, rõ ràng không có ý định ở lại lâu hơn.
Cậu không ngờ Richard lại chảy nước mắt nhiều như vậy, nhưng cậu đã hy vọng ít nhất có thể khiến anh không mở mắt ra được và phải rơi nước mắt. Tiếc là hy vọng đó không thành.
Ngay khi cảm thấy có gì đó không ổn, Richard lập tức đứng dậy, che một bên mắt và nói rằng anh sẽ gặp mọi người vào bữa tối. Rồi anh rời đi.
Christoph theo sau Richard, người đang sải bước nhanh về phòng mà không ngoảnh lại. Có lẽ những người khác cũng sẽ về phòng nghỉ ngơi một chút trước bữa tiệc tối.
Khi Christoph đặt tay lên nắm cửa phòng Richard, thì Richard—lúc này đang từ tốn lau khô người bằng khăn tắm—dường như sực nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng.
"Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng thú vị thật đấy. Người ta nói đêm nào cậu cũng chui vào phòng của người đó, không chịu ra ngoài. Vậy có phải chỉ cần cơ thể thoải mái thì tâm trạng cũng vui vẻ không?"
"Cái gì?"
Christoph nhíu mày quay phắt lại.
"Ai ở trong phòng người đó mỗi đêm? Ai? Phòng ai cơ?"
"Cậu. Phòng của Kim Young S—... À không, Jeong Taeui."
"....... Làm sao anh biết?"
Christoph khó chịu hỏi. Richard nghiêng đầu, nhếch mép cười.
"Sống chung một nhà, cậu nghĩ chuyện đó không lan truyền à? Sao lúc nào cậu cũng nói mối quan hệ đồng giới thuần khiết đến vậy? Nhưng khi làm chuyện đó với anh ta, cậu có cảm thấy khác đi không?"
"TÔI VỚI ANH ẤY?! TÔI KHÔNG HỀ LÀM CHUYỆN ĐÓ!"
Christoph hét lên, dù trong lòng nghĩ chuyện này cũng chẳng quan trọng gì mấy. Nhưng cậu không muốn trở thành đối tượng bị Richard chế giễu.
Tuy nhiên, Richard chẳng có vẻ gì là tin cậu. Anh ta chỉ cười nhạt, ánh mắt ngày càng lộ rõ sự mỉa mai.
"Vậy mỗi đêm cậu vào đó làm gì? Đọc truyện cổ tích à?"
Khoảnh khắc đó, Christoph im bặt. Cậu mở miệng vài lần nhưng rồi chỉ cắn môi, cuối cùng lắc đầu.
"....... Tôi không nói. Tôi chẳng có lý do gì để nói cho anh biết cả."
Richard lặng lẽ nhìn cậu. Đột nhiên, anh ta siết chặt chiếc khăn đang dùng để lau tóc, rồi lại buông lỏng ra.
"Có lý do đấy."
Giọng Richard trầm xuống. Âm điệu uốn lượn cho thấy anh ta đang rất tức giận.
Christoph nhíu mày.
"Lý do gì? Chỉ vì tôi làm việc dưới trướng anh, tôi cũng phải báo cáo cả đời tư của mình à?"
"Tôi không quan tâm đến đời tư của cậu. Cậu làm gì với ai chẳng liên quan đến tôi.
......À đúng rồi. Với tình trạng tâm lý của cậu, có thể hòa nhập với người khác cũng là chuyện tốt."
Lời lẽ của Richard đầy ác ý, khiến sắc mặt Christoph dần trở nên lạnh lùng.
"Nhưng nếu đời tư của cậu ảnh hưởng đến công việc của tôi, thì chuyện đó không thể chấp nhận được."
"......Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Giọng Christoph cũng trầm xuống. Dù cậu nói không hiểu, nhưng vẻ mặt vô cảm lại thể hiện điều ngược lại.
Richard cố tình ném chiếc khăn xuống sàn, sau đó lấy một chiếc khăn mới để lau mái tóc ướt của mình. Thói quen tỉ mỉ đến mức khó chịu trong những chi tiết nhỏ nhặt của anh ta không phải là điều gì mới mẻ.
Richard vốn luôn như vậy. Trông thì có vẻ dễ dãi, nhưng thực chất lại là một kẻ cầu toàn đến mức cực đoan.
"Anh không có tư cách chỉ trích tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
Christoph lẩm bẩm, liếc nhìn chiếc khăn bị vứt dưới sàn. Nhưng Richard phớt lờ cậu, tiếp tục nói.
"Malik dường như muốn có cậu. Một vị trí lãnh đạo trong đội an ninh tư nhân... cũng không tệ chút nào, đúng không?"
"Đội an ninh tư nhân? Đó là gì?"
Christoph nhíu mày trước những lời bất ngờ đó. Richard liếc nhìn cậu khi bước tới tủ quần áo.
"Những gì họ muốn không chỉ đơn thuần là việc trả nợ... Nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng, tạm gác sang một bên đã."
Đứng trước tủ quần áo, Richard lau khô người thêm lần nữa bằng chiếc khăn giờ đã ẩm. Rồi anh ta quay lại nhìn Christoph như thể đang xác nhận điều gì đó.
"Dù vẫn còn vòng đàm phán cuối cùng, nhưng cậu cũng đoán được điều kiện chốt hạ của họ sẽ là gì, đúng không, Christoph."
"......"
"Nếu họ yêu cầu lấy người của chúng ta, cậu sẽ làm gì?"
Christoph không trả lời. Cậu chỉ nhìn Richard bằng ánh mắt tối sầm. Thấy vậy, Richard nhướn mày, nheo mắt lại, rồi ném chiếc khăn xuống sàn thêm lần nữa.
"Đó là lý do cậu không nên quá gần gũi với Jeong Taeui... Đáng tiếc thật đấy, Christoph. Người đầu tiên mà cậu cảm thấy có thể tiếp cận trực tiếp."
Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên.
Có lẽ Richard thực sự thích thú khi mọi chuyện diễn ra theo hướng này.
Người duy nhất mà Christoph thực sự quan tâm là Jeong Taeui. Đây là lần đầu tiên có ai đó nhận ra Christoph thể hiện sự hứng thú rõ ràng với một người ngoài gia đình và đồng nghiệp của cậu.
Christoph nhìn chằm chằm Richard rất lâu. Rồi cậu đột nhiên lên tiếng.
"Đưa Rick cho bọn họ. Dù gì thì hắn cũng là kẻ đã thực hiện vụ đánh bom."
Vừa dứt lời, Christoph thoáng khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn tiếp tục.
"Tôi vốn chẳng ưa gì bọn Ả Rập Saudi ngay từ đầu. Chúng thừa biết quan hệ giữa Tarten và Riegrow, thế mà vẫn đưa ra điều kiện đó. Dù chúng ta có chấp nhận điều kiện của bọn chúng và bắt Riegrow giao ra, hay từ chối và vi phạm thỏa thuận, thì ai cũng đều chịu thiệt cả."
Nói đến đây, ánh mắt Christoph trở nên sắc lạnh, như thể đang bất mãn điều gì đó.
Khi Christoph dứt lời, Richard ngừng lục lọi trong tủ quần áo, khoanh tay lại, nhìn cậu.
Trên gương mặt Richard không còn nụ cười giễu cợt nữa, thay vào đó là sự khó chịu và giận dữ rõ rệt.
"Vậy thì sao. Nếu đề nghị của bọn chúng khác thì sao? Nếu chúng đưa ra một điều kiện không làm tổn hại quan hệ với Riegrow, chẳng hạn như yêu cầu mạng sống của em trai Jeong Jaeil, kẻ sẽ bị quy trách nhiệm cho vụ khủng bố?"
Christoph im lặng. Cậu nhìn Richard với gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Richard thở dài đầy bực bội. Sau đó, anh ta ném đống quần áo vừa lấy ra lên giường, rồi bước về phía Christoph.
Cơ thể đầy những vết sẹo đáng sợ tiến lại gần. Một trong số những vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành; cánh tay từng bị trật khớp vẫn còn sưng tấy và bầm đen, trông vô cùng đau đớn.
"Cậu định ngăn tôi sao? Trái tim mong manh của cậu, vốn khác với người bình thường, đã bị mê hoặc đến mức nực cười rồi... Tỉnh lại đi, Christoph. Đừng cố tỏ ra mình là người tốt nữa."
"......"
Môi Christoph hơi động đậy. Có vẻ như cậu đã nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ để có thể nghe rõ. Chỉ có đôi mắt xanh nhạt vẫn trừng trừng nhìn Richard đầy tức giận.
"Ngừng kích động vô ích và đừng tự lừa dối bản thân nữa, hãy sống đúng với bản chất của cậu đi. Cậu vốn chẳng thích con người. Cậu không biết cách làm điều đó đâu."
Richard đứng ngay trước mặt Christoph, gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào. Anh ta cúi xuống nhìn Christoph, buông lời sắc bén mà không hề nương tay.
"......Không phải vậy."
Christoph lẩm bẩm. Giọng nói yếu ớt như cơn gió thoảng, quá nhỏ để Richard nghe rõ, khiến anh ta phải hỏi lại.
"Cái gì?"
"Ai nói tôi không thực sự thích Taeui? Tôi thật sự thích anh ấy. Thật lòng."
Từng từ, dù hơi ngập ngừng, nhưng được thốt ra chậm rãi và rõ ràng như thể Christoph đang tự nhắc nhở chính mình.
Trước khuôn mặt tái nhợt của Christoph, biểu cảm trên gương mặt Richard hoàn toàn biến mất. Anh ta nhìn xuống Christoph với một vẻ vô cảm như một hình nhân.
Rồi, rất chậm rãi, rất chậm rãi.
Chỉ có môi Richard chuyển động. Với gương mặt trống rỗng, giọng nói vô hồn của anh ta vang lên như một cỗ máy.
"Vậy thì sao."
"...―."
"Cậu định can thiệp à? Mang họ Tarten, cậu sẽ can thiệp vào công việc của Tarten chỉ vì người đó sao?"
Christoph không đáp lại. Cậu chỉ nhìn Richard với đôi mắt đầy giận dữ, hoang mang và lo lắng.
Như một đứa trẻ lạc lối, đôi mắt xanh nhạt của Christoph khẽ run lên.
Thế nhưng, Christoph vẫn tiếp tục lẩm bẩm như thể đang tự thôi miên chính mình.
"Tôi thích anh ấy..."
Giọng nói vỡ vụn, như một chiếc máy ghi âm lỗi, không thể nói trọn câu.
Richard túm lấy cổ áo Christoph và nhấc cậu lên.
"Câm miệng. Cậu chưa quên đâu, đúng không, Christoph? Cậu đã hứa sẽ nghe theo mọi điều tôi nói. Không bao giờ làm bất cứ điều gì cản trở công việc của tôi, cậu đã hứa. Cậu quên rồi sao?"
"Buông ra...!"
Khi bị Richard nắm cổ áo, Christoph giật bắn người, hét lên như thể không nghe thấy những gì Richard vừa nói. Cậu cố gắng chộp lấy cánh tay Richard để bẻ gãy nó, nhưng khi những ngón tay chạm vào làn da trần của anh ta, chúng liền co rút lại như thể ghê tởm.
Richard liếc nhìn những ngón tay đang co lại vì chạm vào da mình, rồi bật cười khẽ.
"Đúng vậy, cậu muốn can thiệp đến mức sẵn sàng chống lại Tarten. Một kẻ ghét bị người khác chạm vào, cũng chẳng muốn chạm vào ai, lại chủ động tiếp cận một người chỉ vì thích họ, đúng không? Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người như vậy xuất hiện trong đời mình, phải không? Chắc hẳn điều đó khiến cậu cảm thấy quý giá hơn, cảm thấy bản thân cũng giống con người hơn, đúng chứ?"
".............Buông tôi ra!"
"Nghe cho rõ đây, Christoph. Cậu không được can thiệp vào chuyện của tôi. Cậu không được chống lại tôi. Nếu cậu dám can thiệp, tôi sẽ đảm bảo cậu không thể làm điều đó."
Vừa dứt lời, Richard đấm mạnh vào bụng Christoph. Một âm thanh trầm vang lên, khuôn mặt Christoph nhăn lại trong chốc lát.
Nhưng ngay lập tức, cậu lấy lại vẻ mặt giận dữ và dùng khuỷu tay giáng xuống cánh tay Richard từ trên cao.
"Buông ra! Đừng chạm vào tôi!"
Richard thả cổ áo Christoph ra ngay sau cú đấm ngắn nhưng mạnh và sắc bén. Nhưng như thể đã đoán trước điều này, anh ta lập tức đá vào chân Christoph.
Christoph giáng một cú đấm vào cằm Richard. Khi Richard giơ tay đỡ đòn, sự tiếp xúc khiến Christoph giật mình. Dù cậu đã dùng đầu gối thúc vào bụng Richard, anh ta chỉ rên khẽ mà không hề lùi lại. Ngược lại, anh ta còn giữ chặt lấy đầu gối Christoph.
"......!"
Christoph cảm thấy ghê tởm khi chân trần của Richard – chính xác hơn là ống chân – chạm vào mắt cá chân cậu. Cậu cố đẩy Richard ra, nhưng cánh tay rắn chắc của anh ta không hề nhúc nhích. Ngược lại, lực giữ càng chặt hơn.
Và ngay khoảnh khắc đó.
Dù không cố ý, nhưng hơi ấm từ vùng nhạy cảm của Richard chạm vào mắt cá chân Christoph.
"......!"
"......!! Buông ra!!"
Richard cũng không ngờ chuyện này xảy ra, mặt anh ta khẽ cau lại. Dù sao thì chẳng ai thích vùng nhạy cảm của mình chạm vào chân người khác.
Nhưng phản ứng đó chẳng là gì so với Christoph. Khi nhận ra nguồn hơi ấm chạm vào mình là gì, mặt cậu tái nhợt, gào lên đầy căm phẫn rồi đẩy mạnh Richard ra.
Richard bực bội tặc lưỡi nhưng vẫn không chịu buông chân Christoph, khiến cậu mất thăng bằng.
Với một tiếng uỵch nặng nề trên tấm thảm dày, Richard đè lên người Christoph đang nằm dưới sàn.
"Biến ngay trước khi tôi giết anh...!"
Giọng nói giận dữ pha lẫn bối rối, Christoph vùng vẫy, cố đẩy Richard ra khỏi người mình.
Nếu là người khác, có lẽ họ đã dễ dàng đẩy Richard ra và đứng dậy. Nhưng Richard hiểu rõ kỹ thuật và thói quen của Christoph, hơn nữa, anh ta đủ mạnh để không bị hạ gục dễ dàng.
Richard ghì chặt Christoph, ngăn cậu vùng vẫy, đồng thời giữ chặt ngực và cổ cậu.
Cả hai đều thở dốc, hơi thở nặng nề vì tức giận và kích động.
Richard cũng đang thở hổn hển, giọng nói khàn khàn cất lên.
"Tôi đã nói rồi. Cậu có một điểm yếu chí mạng trong cận chiến. Hơn nữa, bây giờ cậu không có vũ khí. Vậy cậu định làm gì?"
"Biến đi...! Đừng chạm vào tôi...!"
"Cậu chỉ biết gầm gừ như thế thôi."
Dưới bàn tay đang siết chặt cổ Christoph, Richard cố tình trượt tay còn lại xuống ngực cậu. Qua lớp áo lụa mỏng, từng cơn run rẩy truyền trực tiếp vào lòng bàn tay anh ta.
"BUÔNG RA... BUÔNG RA BUÔNG RA!!"
Khuôn mặt Christoph méo mó vì giận dữ. Đôi mắt xanh rực lên ngọn lửa xanh dữ dội.
Chap 29
Richard lạnh lùng nhìn xuống đôi mắt ấy, như thể lý trí của anh ta đã mất đi một nửa.
"Nói đi. Nói rằng cậu sẽ không cản trở tôi và sẽ nghe theo mọi lời tôi nói."
Giọng anh ta trầm thấp và trơn tru, áp sát khuôn mặt Christoph.
Christoph nghiến chặt răng. Cậu trừng mắt nhìn Richard, cố nuốt xuống cơn giận đang bùng lên trong cổ họng.
Richard tiếp tục nói.
"Nói đi. Nói rằng cậu không thích ai cả. Đừng giả vờ làm con người chỉ vì cậu biết thế nào là thích một ai đó."
"...―."
"Cảm xúc con người? Cậu cần thứ đó làm gì? Cậu chỉ cần hận tôi, đó là thứ cảm xúc duy nhất mà cậu biết và cũng là thứ phù hợp với cậu nhất. Một kẻ chỉ biết thù hận."
"... Cậu có thể kế thừa Tarten, nhưng cậu sẽ không bao giờ kế thừa được vị trí của ông ta."
Christoph lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt, giọng cậu run lên vì tức giận và ghê tởm.
"Cậu bỉ ổi và tàn nhẫn. Theo tôi biết, sẽ không có ai tàn nhẫn như cậu trong tương lai."
Đôi môi tái nhợt của cậu run rẩy, khiến câu nói cũng trở nên ngập ngừng.
Nụ cười trên mặt Richard biến mất. Anh ta nhìn xuống Christoph bằng khuôn mặt vô cảm như một bức tượng, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ.
Và chiếc mặt nạ đó từ từ, từ từ nở một nụ cười.
Đó là nụ cười thân thiện nhất mà Richard có thể tạo ra—một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.
"Tôi không ngờ lại được nghe điều đó từ cậu. Không ai khác nghĩ về tôi theo cách đó, chỉ có cậu."
Đôi mắt Richard híp lại.
Đôi mắt dịu dàng mà Christoph chưa từng học được áp sát vào mặt cậu. Giọng nói mềm mại vang lên bên tai.
"Tôi giống như một tấm gương phản chiếu kỳ vọng của kẻ đang nhìn vào tôi."
Một giọng nói nhẹ nhàng như khúc hát ru.
/** Trong phòng của Richard **/
Tiếng giẫm mạnh xuống sàn bị thảm mềm hấp thụ, vang lên một cách kỳ quái.
Thỉnh thoảng, có những âm thanh như thể thứ gì đó va chạm không phải sàn nhà. Rồi lại tiếp tục tiếng động nặng nề ấy.
Giữ chặt một người đang giãy giụa điên cuồng không phải chuyện dễ dàng. Nếu mọi điều kiện đều ngang bằng, điều đó là bất khả thi.
Tuy nhiên, nếu tất cả điều kiện đều bất lợi và kẻ áp đảo không có ý định từ bỏ, kết quả thường đã được định sẵn ngay từ đầu.
Vì vậy, cả Richard và Christoph đều biết rõ ai là kẻ có lợi thế và ai là kẻ yếu thế.
Richard cao hơn Christoph gần một bàn tay, cơ thể cũng nặng hơn từ hai đến ba hạng cân. Anh ta chiếm ưu thế về thể hình.
Thể lực cũng vậy. Dù có lợi thế về tốc độ và phản xạ, Christoph lại thiếu sức bền.
Quan trọng nhất là tư thế ban đầu.
Bắt đầu từ vị trí bị đè xuống, không thể sử dụng cơ thể đúng cách chính là điểm yếu lớn nhất.
Dù vậy, Richard vẫn chịu được những cú đánh và những vết thương nhỏ từ Christoph.
Ngay từ đầu, Christoph đã bất lợi.
Trong tình huống đó, cả hai đều biết chờ đợi một quyết định ngay từ đầu là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Nhưng Richard cũng biết rằng Christoph sẽ không bao giờ cam chịu.
Khi Richard trói tay Christoph vào chiếc bàn gỗ gụ nặng, cả hai đều trong tình trạng thê thảm.
Dù cố tránh những cú đánh điên cuồng của Christoph, Richard vẫn bị đấm vào trán, bụng và ngực. Những vết bầm đỏ sẽ sớm chuyển thành xanh tím vào ngày mai. Trán anh ta đập vào bàn, để lại một vết máu khô.
Bên dưới, Christoph tái nhợt, cơ thể run lên, khuôn mặt đầy căm phẫn.
Mọi thứ đều rối tung.
Quần áo sạch sẽ giờ đã nhăn nhúm và rối bời, chiếc áo khoác bị mất khuy, trễ xuống một bên. Đôi giày cũng chẳng biết đã rơi ở đâu.
Mái tóc mềm mại vốn luôn chạm nhẹ sau gáy giờ đã rối tung, ướt đẫm mồ hôi, bết dính vào trán và hai bên má.
Richard thở gấp, ngồi vững trên bụng dưới của Christoph, rồi cúi xuống nhìn cậu với ánh mắt pha trộn giữa tức giận và kích thích mãnh liệt.
"...Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu lộn xộn đến thế, Christoph. Lúc nào cậu cũng xuất hiện trước mặt người khác với vẻ hoàn mỹ."
Christoph không đáp. Cậu chỉ thở dốc như thể có thể ngừng thở bất cứ lúc nào, đôi mắt tràn đầy căm hận hướng về phía Richard.
"Vậy bây giờ thì sao? Tôi có thể bẻ cổ cậu ngay lúc này, xé nát trái tim cậu, hay xé cậu thành từng mảnh ngay tại đây."
Richard cất lời chậm rãi.
Anh ta cũng có chút bất thường. Dù bình thường có thể che giấu cảm xúc dù đang tức giận hay phấn khích, lần này, trong giọng nói trầm thấp thì thầm và ánh mắt nhìn Christoph, anh ta không giấu được tia sáng phấn khích mờ nhạt.
Anh ta cúi xuống. Đặt miệng sát tai Christoph, Richard nắm lấy gáy cậu đang run rẩy và thì thầm vào tai.
"Nói ra đi. Nói rằng cậu sẽ không bao giờ chống lại tôi nữa. Rằng cậu sẽ làm theo mọi điều tôi nói. Nói rõ ràng ra từ miệng cậu đi."
"...―."
Christoph mím chặt môi, không để lọt ra dù chỉ một âm thanh, như thể ngay cả hơi thở cũng là một dạng lời nói.
Richard im lặng nhìn Christoph. Anh ta dường như cho cậu một chút thời gian, rồi khẽ thở dài và bật cười.
Richard chép miệng như thể khó chịu, rồi thì thầm thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Cậu thật sự rất bướng bỉnh. Từ trước đến nay vẫn vậy. Cậu không biết cách nói dối hay nịnh hót để được yên thân, dù đau đớn hay đối mặt với cái chết cũng chẳng bao giờ than vãn."
Bỗng nhiên, Richard rời khỏi người Christoph. Anh ta đặt tay xuống ngay bên dưới xương đòn của cậu.
"Vậy lần này, cậu có thể chịu đựng đến mức nào đây?"
Giọng nói nhẹ nhàng, như thể đầy lòng trắc ẩn, lọt vào tai Christoph cùng lúc bàn tay Richard từ từ trượt xuống.
Xuyên qua lớp vải mỏng, hơi ấm từ cơ thể bên dưới được cảm nhận rõ ràng, như thể chạm trực tiếp vào da.
Christoph giật mình, cơ thể run rẩy như thể bị co giật.
"ĐỪNG CHẠM VÀO! ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY...―!"
Christoph phản xạ hét lên, khuôn mặt tái nhợt của cậu đột nhiên cứng đờ khi bàn tay Richard dừng lại trên ngực cậu.
"...?... Đột nhiên im lặng. Tôi cứ tưởng cậu sẽ hét cho đến khi mất giọng. Hay là cậu thích bị chạm vào đây?"
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Những ngón tay của Richard di chuyển nhẹ nhàng trên điểm nhô ra trên áo. Mỗi khi hắn nhẹ nhàng cào móng tay, cơ thể Christoph lại rùng mình và co giật dữ dội hơn.
"Đừng chạm vào tôi..."
Một giọng nói run rẩy thoát ra khỏi cổ họng đang nghẹn lại.
Tuy nhiên, Richard không để ý đến giọng nói đó. Hắn nghịch với điểm nhạy cảm trên ngực Christoph một lúc, rồi đột nhiên vặn mạnh nó như một món đồ chơi nhỏ.
Một âm thanh nghẹn ngào bật ra lớn tiếng.
Lúc đó, Richard khẽ cười khúc khích.
"Đó là tiếng hét của cậu. Tôi luôn tự hỏi tiếng hét của cậu, mà tôi chưa từng nghe thấy, sẽ như thế nào."
"...Cái...―."
Miệng Christoph mở ra như muốn nói gì đó, nhưng rồi nó lại khép chặt. Cậu nghiến răng, nuốt những lời nói vào trong. Khuôn mặt Christoph ngày càng tái nhợt.
Richard giữ tay trên ngực Christoph, bàn tay còn lại từ từ trượt xuống.
Từ ngực xuống eo, từ bên hông xuống bụng.
Bàn tay Richard di chuyển chậm rãi trên áo, cảm nhận mọi cảm giác từ cơ thể dưới lớp vải bằng lòng bàn tay. Mỗi khi bàn tay di chuyển, cơ thể Christoph lại giật nhẹ.
Richard hừ một tiếng và cười khúc khích.
"Toàn thân cậu đều nhạy cảm như vậy. Tôi không biết làm sao mà cậu có thể quan hệ với phụ nữ. Chắc là chẳng có màn dạo đầu nào cả? Chỉ giao hợp và xuất tinh thôi sao? Thật sự, không có chút lịch sự nào."
"...―."
Christoph cuộn tròn người lại - mặc dù Richard đang ngồi trên cậu, cậu cũng không thể cuộn tròn hoàn toàn - và nghiến răng.
Richard, nhìn xuống với một nụ cười chế nhạo, tặc lưỡi và đột nhiên dừng tay lại. Một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Hắn lẩm bẩm như thể không thể tin được, nheo mắt lại.
"Có thể nào là cậu vẫn còn trinh trắng ở cái tuổi này không?"
Mặc dù không tin, Richard vẫn nói ra để thử. Lúc đó, hắn không bỏ lỡ bất kỳ chuyển động nhỏ nào trên môi Christoph khi chúng run rẩy nhẹ nhàng.
Khuôn mặt Richard sững lại vì kinh ngạc. Bàn tay đang vuốt ve cơ thể Christoph cũng dừng lại.
"Ý cậu là cậu chưa từng quan hệ tình dục?"
Richard hỏi với một giọng không tin như thể yêu cầu Christoph ngừng đùa giỡn. Nhưng Christoph chỉ cắn môi mình mạnh hơn.
Richard nhìn xuống cậu một lúc như thể bị thôi miên, sau đó bật ra một tiếng cười khan và hỏi lại như thể hắn không thể tin được.
"Cậu đang đùa sao? Cậu chưa từng làm chuyện đó?"
"...Không."
Lúc đầu, giọng nói quá nhỏ để nghe rõ.
Christoph lẩm bẩm, cơ thể cậu run rẩy. Qua hàm răng nghiến chặt dường như sắp chảy máu.
Giọng nói dần lớn hơn cho đến khi đủ rõ để nghe thấy.
"Anh đã... làm chuyện đó với tôi."
Richard im lặng.
Hắn nhìn Christoph với đôi mắt kỳ lạ như thể Christoph đang nói điều gì đó vô lý trong đau đớn tột cùng.
"Cái gì?"
Richard hỏi lại, nheo mắt. Christoph cố gắng nói ra những lời với giọng nói run rẩy.
"Anh đã... với tôi! Khi chúng ta vừa ra khỏi sông, anh đã làm chuyện đó với tôi...!!"
Richard nhìn xuống người đàn ông điên cuồng và biến thái này, quan sát Christoph lẩm bẩm run rẩy trong kinh hoàng. Bàn tay trên cơ thể Christoph siết chặt. Cùng với đó, cơ thể Christoph co rúm lại.
Nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Christoph, Richard lẩm bẩm. - "Tôi đã làm chuyện đó với cậu...?"
"Cậu đã nói với ai khác chưa?"
Đôi mắt Christoph lóe lên giận dữ và căm hờn khi cậu hét lên như sắp khóc.
"Tôi đã nói với ai khác chưa? Tại sao tôi lại nói với ai khác? Anh nghĩ tôi sẽ lan truyền chuyện đó sao? Có thể một vài người đã nghe tôi nói tôi sẽ giết anh ta vì chuyện đó, nhưng anh ta nghĩ tôi sẽ lan truyền chuyện đó sao?!"
Đôi mắt xanh biếc của Christoph lấp lánh như thủy tinh khi cậu run rẩy vì tức giận và phẫn nộ.
Richard nhìn cậu im lặng một lúc. Cơ thể Christoph hơi rung lên, không thể kìm nén cơn giận và thất vọng dâng trào. Đôi mắt Christoph lấp lánh sự bối rối và xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
"Vậy ra đó là lý do tin đồn lan truyền..."
Tiếng thì thầm không thể nghe được đối với Christoph, người đang thở hổn hển.
Richard đột nhiên bật ra một tiếng cười khan và nhìn xuống Christoph như thể hắn không thể tin được.
Nhưng khi nụ cười biến mất, bàn tay hắn trên cơ thể Christoph trở nên mạnh mẽ hơn. Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Richard.
"Thật ngớ ngẩn. Làm sao mà một tin đồn như vậy có thể lan truyền, và tại sao lại đưa ra những tuyên bố vô nghĩa như vậy... Tôi đã làm chuyện đó với cậu? Tôi?!"
Giọng hắn trở nên gay gắt hơn như thể hắn vừa nếm trải sự sỉ nhục bất ngờ. Richard cười khẩy, lẩm bẩm với vẻ mặt không cảm xúc.
"Chà, hôm nay, để tôi dạy cho cậu biết. Tôi sẽ dạy cậu rõ ràng như thế nào là mối quan hệ giữa đàn ông với nhau."
Richard nói với một giọng điệu nhẹ nhàng đáng sợ, nắm lấy cổ áo sơ mi của Christoph và xé nó từ cổ xuống. Lớp vải mỏng manh dễ dàng bị rách.
Bên dưới bộ quần áo rách rưới khoác trên vai và cánh tay, làn da nhợt nhạt của Christoph đột nhiên xuất hiện.
Khi khuôn mặt Christoph cứng đờ, Richard không nói gì và kéo quần Christoph xuống.
Ngay lập tức, biểu cảm của Christoph thay đổi; cậu dùng hết sức lực để vùng vẫy bằng đôi chân, nhưng với cơ thể bị hạn chế, mọi nỗ lực đều vô ích. Ngay cả việc hét lên điên cuồng cũng không giúp được gì.
"ĐỒ BIẾN THÁI, ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY! ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI! ĐỪNG CHẠM VÀO NGƯỜI TÔI!!"
Tuy nhiên, Richard hành động như thể anh không nghe thấy tiếng hét giận dữ của Christoph.
Chẳng mấy chốc, Christoph đã hoàn toàn trần truồng.
Richard ném chiếc đồ lót cuối cùng của Christoph sang một bên, nhìn xuống cậu. Ánh mắt trắng trợn của Richard quét cậu từ đầu đến chân.
"Hmm... Tôi tự hỏi liệu nó có thể cương cứng với một người đàn ông không..."
Richard vuốt ve háng mình.
Dương vật nặng nề của anh không có dấu hiệu cương cứng.
Christoph nhìn chằm chằm vào háng của Richard với vẻ kinh ngạc và ghê tởm.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy dương vật của người đàn ông khác ở khoảng cách gần như vậy. Cậu luôn tránh các nhà tắm công cộng và không bao giờ nhìn vào bộ phận sinh dục của người đàn ông khác trong phòng tắm chung. Ngay cả trong nhà vệ sinh công cộng, cậu cũng không bao giờ liếc sang một bên.
Mặc dù không có lý do gì khiến bộ phận sinh dục của đàn ông lại cảm thấy xa lạ với Christoph - cậu đã nhìn thấy dương vật của chính mình hàng vạn lần - dương vật của Richard, cọ xát vào háng cậu, hoàn toàn xa lạ và ghê tởm.
Richard nghiêng đầu, nhìn xuống phần dưới cơ thể Christoph. Sau đó anh cười khẩy.
"Tôi luôn nghĩ dương vật của đàn ông chỉ là xấu xí, nhưng dương vật của cậu có màu sắc và hình dạng đẹp nhất mà tôi từng thấy."
Christoph chết lặng, mặt cậu trắng như ma.
Bị chạm vào đã đủ khiến cậu ghê tởm. Nhưng tình hình hiện tại còn tồi tệ hơn. Những hành động này gợi ý một mối quan hệ thể xác, xác thịt, khiến Christoph tưởng tượng ra những điều kinh khủng có thể xảy ra tiếp theo.
Chap 30
"Richard... Đừng làm vậy."
Giọng nói yếu ớt của Christoph run rẩy khi cậu lẩm bẩm. Richard nhìn cậu và cười khẩy.
"Cậu có biết tôi sẽ làm gì không?"
"Với cái đó..., anh sẽ chạm vào người tôi."
Christoph lẩm bẩm, mắt cậu nhìn chằm chằm vào dương vật của Richard. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến cậu rùng mình và co rúm lại.
Không hiểu vì lý do gì, Richard bật ra một tiếng cười nhẹ như thể thở dài. Anh vuốt ve dương vật của mình, nhưng nó vẫn mềm oặt, không có dấu hiệu cương cứng. Cuối cùng, anh buông tay.
"Có vẻ như tôi không thể cương cứng với một người đàn ông. Đối với cậu, điều đó có thể là may mắn.... Nhưng không sao. Sự xâm nhập không cần thiết để đạt được mục tiêu của tôi."
Bỏ qua sự kích thích bên dưới, Richard trèo lên người Christoph.
Christoph co rúm lại như thể cậu vừa nhảy dựng lên. Khuôn mặt cậu trở nên tái nhợt.
Cơ thể trần truồng của cả hai người đàn ông chạm vào nhau. Cảm giác da chạm da thật lạ lùng và ghê tởm, khiến da Christoph nổi da gà.
"ĐỪNG...!!"
Nhưng tiếng hét của Christoph không thoát ra được.
Trước khi cậu có thể hét lên, Richard đã nắm lấy cằm cậu và cắn môi cậu như thể muốn nuốt chửng cậu.
Sự kinh hoàng còn hơn cả đau đớn, và cú sốc khiến cơ thể Christoph đóng băng.
Dường như cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Christoph, Richard siết chặt cái ôm của mình, ép cậu sát đến mức ngạt thở.
Ngực chạm ngực. Bụng chạm bụng. Vòng tay của Richard siết chặt lấy lưng Christoph.
Giữa vô vàn cảm giác kỳ lạ từ toàn thân bị dính chặt lấy nhau, cảm giác xa lạ nhất đến từ miệng.
Richard cắn môi Christoph như thể muốn nuốt chửng cậu. Trong khi cắn một cách tàn bạo, anh ta mút lưỡi Christoph vào miệng mình. Lưỡi của Christoph bị kéo vào, buộc phải nếm trải cái lưỡi nóng bỏng của Richard, trơn trượt và quấn lấy nhau trong một thời gian dài.
Hơi thở nóng hổi và nước bọt hòa lẫn.
Những âm thanh ướt át và dính nhớp vang vọng.
Chính lúc đó Christoph nhận ra.
Ban đầu, Richard hành động tàn bạo và vô ý. Nhưng đến một lúc nào đó, lưỡi, răng và môi anh ta bắt đầu di chuyển một cách đam mê. Khao khát và không ngừng nghỉ, Richard mút môi Christoph mạnh hơn.
Môi của Christoph, trong khoảnh khắc quên run rẩy vì sốc, bắt đầu run lên. Và khi cậu nhận ra điều đó.
"...―!!"
Christoph đột nhiên quay đầu lại như thể cơ thể cậu đã thức tỉnh trở lại.
Christoph không thể thở được. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Cảm giác như thể lưỡi của Richard vẫn còn trong miệng cậu.
Christoph, với tâm trí đang mông lung trong sự bối rối, nhìn thẳng vào mắt Richard.
Richard có một biểu cảm kỳ lạ. Khuôn mặt anh ta thể hiện một sự pha trộn giữa tức giận và hối tiếc, giống như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích của mình.
"Bình tĩnh. Dù sao thì đây cũng chỉ là trò trẻ con. Tại sao cậu lại bướng bỉnh như vậy?"
Một giọng nói nhẫn tâm và thờ ơ hướng vào Christoph.
Christoph phản xạ quay đầu lại.
Da gà nổi khắp cơ thể cậu. Một cảm giác ớn lạnh lan tỏa. Một cảm giác rùng rợn. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào từ ngực đến bụng và cái ôm chặt chẽ trên lưng mình.
Khi Christoph quay đầu lại, Richard tặc lưỡi. Anh ta nắm lấy cằm Christoph và thô bạo quay nó trở lại. Sau đó anh ta hôn Christoph vội vàng và điên cuồng.
"...―!"
Tiếng hét - "ĐỪNG LÀM VẬY" - từ Christoph bị nuốt chửng trong miệng Richard.
Richard tiếp tục khám phá sâu hơn vào miệng Christoph một cách thiếu kiên nhẫn và vội vàng. Lưỡi anh ta liếm và mút mọi ngóc ngách và tấc của miệng Christoph. Nếu có thể, anh ta sẽ nuốt chửng nó toàn bộ.
Bàn tay đang giữ cằm Christoph từ từ di chuyển xuống. Bàn tay của Richard dò theo đường viền cổ và xương quai xanh của Christoph, sau đó dừng lại ở ngực cậu.
Bàn tay của Richard, dường như nhẹ nhàng mơn trớn phần thịt nhô lên nhỏ bé trên ngực Christoph, bắt đầu vuốt ve nó một cách kiên nhẫn, gần như ám ảnh.
Christoph giật mạnh cơ thể, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Christoph không thể chịu đựng được. Cảm giác kỳ lạ và kinh hoàng chạy dọc sống lưng khiến toàn thân cậu run rẩy.
'Dừng lại. Làm ơn đừng chạm vào tôi. Thật quá kỳ lạ, tôi không thể chịu được. Hãy để tôi yên.'
Christoph quay đầu lại, hoảng loạn kêu lên.
"Đừng làm vậy, dừng lại, thật ghê tởm...! Tôi cảm thấy buồn nôn, đừng chạm vào ah ...ah ah ...―!!"
Giọng nói run rẩy của cậu lẫn với tiếng nức nở yếu ớt, mặc dù cậu không muốn nói ra. Cậu cố gắng nuốt nó trở lại, nhưng không thể. Tâm trí cậu cảm thấy như sắp nổ tung.
Richard nhìn Christoph im lặng một lúc. Ánh sáng trong mắt anh ta có ý nghĩa gì, Christoph không biết. Có lẽ Richard cũng không biết. Trong đôi mắt đó, sự bối rối lẫn lộn.
"...Có vẻ như cậu thích chỗ này. Mặc dù cậu chưa bao giờ làm điều này, cậu quá nhạy cảm. Hay đó là lý do tại sao cậu bị chứng sợ tiếp xúc?"
Giọng nói chế nhạo của Richard mang một chút bối rối.
Từ từ, môi của Richard hạ xuống.
Chúng lướt dọc theo cổ Christoph, xuống vai cậu đến xương quai xanh, và cuối cùng chạm đến ngực cậu, nơi bàn tay anh ta đang vuốt ve.
Trong một khoảnh khắc, anh ta dừng lại như thể do dự, sau đó môi anh ta bao phủ lấy phần thịt nhô lên. Lưỡi của Richard trêu chọc chỗ đó trước khi mút đủ mạnh để khiến cậu nghẹt thở.
"...―!!!"
Cảm giác như bị cắn và kéo mạnh, khiến lông tóc Christoph dựng đứng.
Christoph không biết âm thanh gì thoát ra khỏi miệng mình.
Cậu chỉ biết mình vùng vẫy tuyệt vọng như một con cá bị ném lên bờ. Dùng hết sức lực để thoát ra.
Trong một khoảnh khắc, Richard cũng dùng hết sức để ghì chặt Christoph xuống và mút núm vú cậu như một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng sau đó anh ta rời khỏi cơ thể Christoph.
Ngực và bụng của họ tách ra, và cánh tay đang ôm chặt lấy lưng Christoph buông ra.
Hơi nóng bỏng từ cơ thể Richard biến mất, thay thế bằng không khí lạnh quen thuộc trên làn da Christoph.
Christoph thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Cậu nhìn chằm chằm vào Richard không chớp mắt.
Richard quỳ nửa bước cách Christoph.
Khuôn mặt Richard trông cực kỳ lạ.
Christoph nghĩ Richard sẽ có một biểu cảm chế nhạo hoặc lạnh lùng như thường lệ, nhưng lần này khuôn mặt Richard khó đọc. Christoph không hiểu đó là cảm xúc gì.
Đột nhiên, Richard cứng đờ.
Dương vật của Richard đã cương cứng.
Làn da thô ráp và đáng sợ căng ra với các mạch máu nổi lên.
"...Đừng lại gần."
Christoph thì thầm, cuộn tròn người lại.
Cơ thể cậu run rẩy.
Không phải vì sợ hãi hay tức giận, mà là do thể xác không thể chịu đựng được. Cơ thể cậu không thể chấp nhận tiếp xúc với người khác.
Richard cau mày, định nói gì đó nhưng rồi im lặng. Sau đó anh ta nhìn Christoph bằng đôi mắt lạnh lùng và nói với giọng thấp.
"Tại sao lại phản ứng như vậy? Cậu nói chúng ta đã có quan hệ rồi, đúng không? Vậy tại sao bây giờ lại né tránh?"
"Không quan trọng. Dù anh có làm gì, cũng đừng chạm vào tôi!"
Richard không nói gì. Anh ta quan sát Christoph cẩn thận. Mắt anh ta di chuyển từ đầu Christoph xuống chân, rồi lại lên môi cậu.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên đôi môi mà anh ta đã cắn và mút.
Rồi mắt anh ta rơi vào cơ thể mà anh ta đã ôm chặt và núm vú sưng đỏ, ướt át.
Và sau đó.
"......"
Richard đột nhiên nhướng mày. Như thể anh ta vừa nhìn thấy điều gì đó lạ lùng. Mắt anh ta mở to, rồi nhìn lại khuôn mặt Christoph.
Anh ta từ từ nâng tay lên và nhẹ nhàng nắm lấy dương vật của mình. Thứ đó đã cứng và cương, và Richard bắt đầu vuốt ve nó.
Trước đó, dương vật của anh ta vẫn mềm oặt và yếu ớt. Bây giờ, sau vài cái vuốt ve, nó đã trỗi dậy ở một mức độ nào đó và bắt đầu phình to hơn.
Nhìn Richard với đôi mắt kinh hãi, Christoph thấy Richard cười khẩy. Và sau đó anh ta nói.
"Nhìn xuống dưới của cậu và đừng nói với tôi là không được chạm vào cậu."
Christoph nhìn xuống như lời Richard nói, rồi chết lặng vì sốc.
Dương vật của cậu đã bắt đầu cương cứng, dù chỉ một chút, đầu dương vật đã bắt đầu phình to. Nó không mềm oặt như bình thường, mà có một chút chuyển động.
Tại sao lại như thế này...?!
Christoph nhìn xuống một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu lên. Với khuôn mặt đỏ trắng và đôi mắt mở to, cậu nhìn Richard, người bước một bước về phía cậu.
"Không cần phải trông bối rối như vậy. Rất đơn giản. Mặc dù cậu có những bất thường về tâm lý và sự nhạy cảm ám ảnh, cơ thể cậu tự nhiên lại nhạy cảm một cách lố bịch... Christoph, cậu thật may mắn. Cơn đau sẽ chỉ kéo dài một lát."
Khi nói, Richard bước thêm một bước nữa, và khuôn mặt Christoph trở nên xám xịt.
Tất nhiên, không có gì ngạc nhiên khi Malik và nhóm của anh ta ngồi ở vị trí danh dự nhất - ông trùm không tham dự bữa tiệc tối nay.
Điều đó tất nhiên là hợp lý. Bữa tiệc này được tổ chức cho họ.
Tuy nhiên, Jeong Taeui không hiểu tại sao anh lại có mặt trong một bữa tối chỉ giới hạn mười chỗ ngồi. Ngay cả khi ngồi ở vị trí tệ nhất, anh cũng đã rất biết ơn - tự hỏi tại sao mình được mời - nhưng lần này, anh lại ngồi khá gần Malik.
Và lý do đó Jeong Taeui nhận ra ngay sau đó.
"Tôi nghe nói Jeong Jaeil gần đây đã hoàn thành nghiên cứu về RCS?"
"Jeong Jaeil có kế hoạch ở lại UNHRDO không?"
"Chúng tôi luôn tìm kiếm những nhân tài xuất sắc. Sếp của tôi tin rằng nguồn nhân lực là tài sản quý giá nhất."
"Liên hệ cá nhân bị hạn chế nghiêm ngặt tại UNHRDO, nhưng với tư cách là anh em, hai người có thể giao tiếp thường xuyên, phải không?"
Malik liên tục nói chuyện với Jeong Taeui cứ mười câu lại một lần, và Jeong Taeui chỉ trả lời bằng những nụ cười ngắn ngủi, ngượng ngùng: "Vâng" "À, tôi không biết" "Có thể" "Không".
Nói thẳng ra, Malik rất trắng trợn. Trừ khi có một ý định khác, nếu không thì thật khó để người khác nhìn thấu rõ ràng như vậy.
Nếu Jeong Taeui có kế hoạch đến Frankfurt, anh ta có thể vô tình nói - "Vâng, tôi sẽ chuyển lời."
Jeong Taeui nhìn xung quanh trong khi Malik nói chuyện với một thành viên Tarten ngồi cạnh anh ta, và anh ta từ từ gắp món khai vị của mình.
Nếu một thành viên Tarten ngồi ở đây, thì người đó phải có tiếng nói trong việc quyết định người kế vị. Quả vậy, hầu hết những gương mặt xa lạ ngồi ở đây đều là những người đàn ông trung niên hoặc lớn tuổi trông rất đáng gờm.
Trong số họ, có một chỗ trống nổi bật.
Đó là chỗ đối diện Malik, cách Jeong Taeui hai chỗ.
Khi nghĩ đến người đáng lẽ phải ngồi đó mà lại không có mặt, câu trả lời rất rõ ràng.
"Có thể là Dầu Hổ thực sự hiệu quả đến vậy không..."
Nhìn vào chỗ trống của Richard, Jeong Taeui lẩm bẩm một mình. Anh cảm nhận được ánh mắt của Ilay bên cạnh, nhưng Ilay chỉ đơn giản nói - "Anh ta sẽ đến sớm thôi."
Jeong Taeui không ngạc nhiên khi Christoph không có mặt, nhưng anh nghĩ Richard chắc chắn sẽ ở đây. Nhưng một lần nữa, Malik cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Tôi nghe nói Jeong Jaeil sẽ đến Frankfurt sớm. Tôi cho rằng hai người sẽ gặp nhau sau một thời gian dài?"
"Gì? Ồ... không, tôi không đi."
Jeong Taeui lắc đầu. Rồi đột nhiên, anh nghĩ đến kế hoạch tái ngộ đáng sợ của người đàn ông ngồi cạnh mình và vội vàng nói thêm.
"Không cần phải gặp nhau ngay bây giờ. Chúng tôi sẽ gặp nhau khi đến thời điểm thích hợp. Khi cả hai chúng tôi đều không có trở ngại."
Jeong Taeui nói, mỉm cười, và Malik gật đầu - "Vâng. Tôi hiểu" - Có thể chỉ là do anh tưởng tượng, nhưng những lời "Tôi hiểu" dường như đầy ẩn ý.
Jeong Taeui rùng mình, nghĩ về cấp trên của người đàn ông đó. Nghĩ về người đàn ông đã phải chịu một cái giá rất lớn vì tội bắt cóc và giam cầm anh khiến Jeong Taeui cảm thấy cay đắng.
Tóm lại, Malik ở đây để ký hợp đồng với công ty nhà nước Ả Rập Saudi.
Và kẻ bắt cóc đó là cấp trên của Malik. Và đồng thời, anh ta là người bảo trợ cho người anh cùng cha khác mẹ của một trong những hoàng tử liên quan đến cuộc tranh giành quyền lực...
Jeong Taeui bắt đầu cảm thấy đau đầu. Anh quyết định không nghĩ thêm về nó nữa để tránh đau đầu và thay vào đó pha trò để giảm bớt căng thẳng.
"Nếu là công ty nhà nước Ả Rập Saudi, có thể là Aramco* không? Haha." (Saudi Aramco*: công ty dầu khí và khí đốt tự nhiên quốc gia của Ả Rập Saudi, có trụ sở tại Dhahran. Giá trị thị trường của nó ước tính là 2 nghìn tỷ đô la, khiến nó trở thành công ty có giá trị thứ hai trên thế giới (2021) sau Apple.)
Anh ta nói một câu đùa nhẹ vừa đủ lớn để Ilay ngồi cạnh anh ta nghe thấy.
"Anh biết rõ đấy."
Nhưng câu trả lời không phải là đùa.
Jeong Taeui cứng đờ với nụ cười vẫn còn trên mặt. Anh ta nhìn Ilay với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó cố tình huých khuỷu tay vào sườn anh ta.
"Anh đang đùa, phải không?"
"Anh nghĩ tôi đang đùa sao?"
"......"
Jeong Taeui im lặng. Nụ cười trên khuôn mặt anh biến mất.
Anh ta đã đề cập đến công ty đó bởi vì, với kiến thức kinh tế ít ỏi của mình, đó là công ty nhà nước Ả Rập Saudi duy nhất mà anh ta biết.
"Tôi đã nói về Aramco, một công ty tư nhân rất thành công..."
Anh ta lẩm bẩm, tự hỏi liệu có một công ty khác có cùng tên hay không. Ilay trả lời bình tĩnh.
"Không có công ty tư nhân nào trên thế giới có giá trị doanh nghiệp cao hơn Aramco."
(Hãy nhớ rằng, bộ truyện được viết từ năm 2006 đến 2009, vì vậy giá trị của Apple không cao hơn Aramco vào thời điểm đó. Aramco vẫn được xếp hạng nhất trên thế giới.)
Lần này Jeong Taeui thực sự im lặng.
Anh cảm thấy cơn đau đầu của mình trở nên tồi tệ hơn. Malik ngồi ở bàn danh dự phía trước, đột nhiên có vẻ đe dọa.
"Người đàn ông tên Abdul Rahman... Ông ta từng giữ một vị trí quan trọng tại Aramco, phải không?"
Chap 31
Khi Jeong Taeui lẩm bẩm với vẻ mặt thất vọng, Ilay nhìn anh ta với vẻ mặt lạ lùng một lúc trước khi nói - "Ồ."
"Ồ, tôi hiểu rồi, có một chút hiểu lầm. Abdul Rahman quả thực là cấp trên của người đàn ông đó, nhưng ông ta không liên quan gì đến Aramco."
"Cái gì?"
"Chính xác thì, cấp trên của người đàn ông đó là Al Faisal. Ban đầu, ông ta là trợ lý chính của Al Faisal. Ông ta không làm việc cho doanh nghiệp của Al Faisal mà làm việc cho Aramco. Tuy nhiên, trên thực tế, ông ta vẫn là trợ lý chính của Al Faisal."
"...Anh có thể giải thích rõ hơn không?"
"Có một thỏa thuận giữa Aramco và Faisal, và Aramco đã giao toàn bộ việc đàm phán khoản vay cho Faisal. Vì vậy, người đàn ông đó tạm thời giữ một vị trí tại Aramco. Có lẽ sau khi công việc này xong, ông ta sẽ trở lại với Faisal."
"Giải thích đơn giản hơn. Thậm chí đơn giản hơn"
Jeong Taeui nói, xoa bóp và ấn vào thái dương của mình.
Ilay nhấp một ngụm nước rồi nói thẳng thắn hơn.
"Điều đó có nghĩa là Al Faisal thực sự là chủ nợ thực sự trong việc trả nợ khoản vay."
"Tốt. Bây giờ thì dễ hiểu hơn rồi."
Jeong Taeui bỏ tay khỏi thái dương và nhấp một ngụm bia từ ly mà người phục vụ mang đến.
Al Faisal.
Người đàn ông đó là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoàng tử Ali, người đã giành chiến thắng trong cuộc tranh giành quyền lực đã diễn ra trong gia đình hoàng gia Ả Rập Saudi trong vài năm cho đến năm ngoái.
Mặc dù ông ta đã rút lui sớm khỏi cuộc tranh giành quyền lực, khả năng đàm phán độc lập của ông ta với một công ty nhà nước lớn như vậy cho thấy sức mạnh của ông ta vượt quá sức tưởng tượng.
Và đồng thời, người đàn ông đó là...
"Người giám hộ của Abdul Rahman..."
Jeong Taeui lẩm bẩm khi đặt ly bia xuống, cảm thấy một vị đắng chát.
"Và một người giám hộ rất quyền lực."
Ilay nói thêm, như thể đọc được suy nghĩ của Jeong Taeui.
Jeong Taeui gãi đầu và thở dài - "Haizzzz."
Đó là lý do.
Mặc dù Malik tỏ ra rất thân thiện với Jeong Taeui, anh vẫn không thể hoàn toàn thoải mái.
Từ những gì Jeong Taeui nhớ, Abdul Rahman luôn ghét anh. Anh không biết tại sao. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Abdul Rahman đã không thích anh.
"Ngay cả sau khi biến dinh thự tuyệt vời đó thành đống đổ nát và rời đi, chắc hẳn ông ta vẫn còn rất ghét mình."
Jeong Taeui gật đầu với chính mình.
Lần này, người đã biến dinh thự tuyệt vời đó thành đống đổ nát không nói gì.
À, cũng không sao. Anh chỉ hy vọng sẽ không phải gặp lại ông ta nữa.
Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu ăn lại bằng nĩa của mình.
Đúng lúc đó, cửa mở ra, và Richard bước vào muộn.
Anh ta vội vàng xin lỗi và ngồi vào chỗ trống, ngay lập tức tham gia vào cuộc trò chuyện một cách tự nhiên như thể anh ta đã ở đó từ đầu.
"Đồ ăn có hợp khẩu vị của ngài không?"
Richard hỏi Malik, người mỉm cười hào phóng và gật đầu.
"Mọi thứ đều tuyệt vời. Nó khiến tôi muốn sống ở đây nếu có thể."
"Ha ha ha, cứ tự nhiên ghé thăm bất cứ khi nào ngài đến Đức. Thật tiếc khi ngài chỉ ở lại vài ngày lần này."
Mặc dù cuộc trò chuyện có vẻ như là một phần của một kịch bản được viết sẵn, nhưng từ miệng Richard, nó nghe có vẻ chân thành. Đó là một trong những đặc điểmRemarkable của anh ta.
Jeong Taeui nhìn Richard với sự ngưỡng mộ, không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu giả dối nào trong nụ cười thân thiện của anh ta. Trong khi đó, cuộc trò chuyện xã giao giữa Richard và Malik tiếp tục.
"Trước bữa ăn, tôi đi dạo quanh khu đất và thấy con đường trong rừng thật tuyệt vời."
"À, phía sau đó là một ngọn núi. Nếu ngài đi quá sâu, ngài có thể bị lạc. Vì vậy hãy cẩn thận. Tuy nhiên, địa hình của ngọn núi không quá nguy hiểm, nên không có vấn đề lớn nào xảy ra."
"À, một ngọn núi. Tuyệt vời. Khi còn trẻ, tôi thường đi săn trong các kỳ nghỉ, nhưng gần đây tôi quá bận rộn để tận hưởng nó." "Chà, nếu ngài muốn, trong thời gian ngài ở đây. Thật không may, có kế hoạch cho ngày mai, nhưng ngày kia, chúng ta có thể sắp xếp một buổi đi săn nhẹ nhàng. Khoảng thời gian này trong năm, cáo đỏ thường xuống núi."
"Cáo đỏ? Đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy chúng."
Khi nghe chủ đề săn bắn, mắt Malik sáng lên, và ông ta nhìn Richard với vẻ thích thú.
Jeong Taeui cảm thấy phần nào nhẹ nhõm - biết rằng ít nhất trong một thời gian, Malik sẽ không hỏi thêm về Jeong Jaeui - và tập trung vào bữa ăn của mình. Quả thật, chuyển chủ đề sang thứ mà người khác thích là cách tốt nhất để tránh những chủ đề không mong muốn.
Jeong Taeui biết ơn Richard vì đã thay đổi chủ đề sang một câu chuyện hấp dẫn, mặc dù có thể không phải vì lợi ích của Jeong Taeui. Anh tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.
Trong khi ăn, anh liếc nhìn ra cửa.
Anh nghĩ rằng khi Richard đến, Christoph sẽ đi cùng anh ta, nhưng có vẻ như Richard đã đến một mình. Taeui nghĩ Christoph có thể đến muộn hơn, nhưng khi bữa ăn tiếp diễn và Christoph vẫn chưa xuất hiện, Jeong Taeui bắt đầu cảm thấy bất an.
Từ những gì anh nghe lỏm được trước đó, Richard và Christoph đã có một trận cãi nhau khá gay gắt, và việc Richard đến một mình khiến anh cảm thấy bất an.
Mặc dù Jeong Taeui không nghĩ rằng Christoph - một người mạnh mẽ như anh ta - có thể nằm đâu đó hấp hối trong một góc, anh vẫn lo lắng.
"Christoph đã không đến cùng anh sao?"
Nhân lúc cuộc trò chuyện tạm lắng, Jeong Taeui nhẹ nhàng hỏi.
Richard giữ nụ cười của mình và quay đầu về phía Jeong Taeui. Mắt họ chạm nhau.
"...?"
Có phải chỉ là cảm giác của anh? Trong một khoảnh khắc, ánh nhìn đó có vẻ khá sắc bén.
Nhưng khi Jeong Taeui nhìn lại với sự tò mò, Richard vẫn mỉm cười ấm áp như thường lệ.
"Anh ấy không khỏe, nên đang nghỉ ngơi. Nếu anh không phiền, hãy đến thăm anh ấy sau bữa ăn. Christoph sẽ rất vui khi gặp anh. ...Mặc dù tôi không chắc liệu anh ấy có thức hay không."
Nói với vẻ lo lắng và lắc đầu nhẹ, Jeong Taeui trả lời - "À, vâng."
Khi thấy Richard nói như vậy, có vẻ như Christoph không bị thương nặng. Trên thực tế, Richard có một vài vết thương trên trán và cổ, nhưng anh ta ngồi đó khá ổn.
Jeong Taeui tiếp tục ăn uống chăm chỉ, nghĩ rằng sau bữa ăn, anh sẽ đến thăm phòng của Christoph trước khi trở về phòng của mình. Bên cạnh Taeui, Ilay nhìn Richard bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Anh nghĩ Christoph sẽ vui khi gặp anh ta sao?"
Nghe thấy những lời nhẹ nhàng đó, Richard nhìn Ilay với một biểu cảm kỳ lạ. Sau đó anh ta cười một cách bí ẩn.
"Không. Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu?"
"Có vẻ như anh không có ý định che giấu điều này."
Richard cười khẩy nhẹ, hơi cau mày.
"Tôi không biết anh đang nói gì, Rick. Tất cả chúng ta đều biết và giả vờ như không biết."
Ilay đặt chiếc ly đang cầm xuống. Anh ta nói một cách bình tĩnh nhưng kiên quyết.
"Tôi không quan tâm đến bất kỳ vấn đề nào của anh miễn là anh không liên quan đến những người không nên bị liên quan. Tôi sẽ rất buồn nếu anh chàng này đến thăm Christoph, vì vậy đừng ép buộc. Tôi hiểu anh muốn thể hiện điều gì, nhưng..."
Richard nhìn Ilay một lúc, với một nụ cười mơ hồ trên môi như thể đang suy ngẫm điều gì đó. Sau đó anh ta cười khúc khích nhẹ nhàng và nhún vai.
"Rick, tôi không có động cơ thầm kín. Họ rất thân thiết, và tôi nghĩ Christoph sẽ rất vui nếu có ai đó đến thăm anh ấy trong khi anh ấy đang nằm thảm hại trên giường."
"Nếu anh thực sự lo lắng, tại sao anh không tự mình chăm sóc anh ấy?"
Giọng nói của Ilay vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
Tuy nhiên, âm lượng đủ lớn để Jeong Taeui, người ngồi ngay cạnh anh ta, nghe thấy.
Một cuộc trò chuyện kỳ lạ đang diễn ra... và nó không cảm thấy dễ chịu lắm.
Jeong Taeui không chắc Richard có ý gì hoặc Ilay đang ám chỉ điều gì.
"Christoph có ổn không?"
Jeong Taeui tận dụng lúc cuộc trò chuyện tạm dừng để hỏi.
Trong một thời gian dài, không có câu trả lời.
Ngay khi Jeong Taeui sắp cau mày khó chịu, Richard trả lời thay cho Ilay bằng một giọng trầm.
"Anh không cần phải lo lắng quá nhiều. Gần đây, anh ấy kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất, nên anh ấy chỉ bị sốt nhẹ."
"Haa... vâng..."
Richard nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn ăn trong khi chờ món ăn mới được phục vụ. Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Khi Jeong Taeui nghiêng đầu, vẫn còn bối rối vì cảm giác kỳ lạ, Richard đột nhiên quay sang và nói với người chú của mình đang ngồi gần đó.
"Nhân tiện. Chú, cháu đang lên kế hoạch đưa dì đến Dresden sớm."
Chú của Richard, người đang trò chuyện với người bên cạnh, quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên và hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Dì...?"
"Là dì Bianca, mẹ của Christoph."
Với câu trả lời thẳng thắn của Richard, chú anh ta im lặng một lúc. Ông cau mày với Richard, rồi ừ hừ và hỏi lại.
"Ý cháu là cháu định đưa bà ấy trở lại Tarten?"
Richard mỉm cười và lắc đầu.
"Không. Vì ngày kế vị đang đến gần và Christoph có vẻ không ổn, cháu nghĩ nếu bà ấy ở đây một thời gian, anh ấy có thể bình tĩnh lại."
Chú anh ta từ từ gật đầu.
"Phải, ngày kế vị đang đến gần, và cũng gần đến lúc những người khác tập hợp lại. Cứ làm theo ý cháu."
Richard mỉm cười trấn an và kết thúc cuộc trò chuyện.
Jeong Taeui vô tình dừng lại, không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Richard.
Mẹ của Christoph.
―Khi mẹ của Christoph đến, anh ấy sẽ càng không ổn hơn.
Những lời đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.
―Cách anh ấy suy nghĩ giống như những người khác là nhờ mẹ của mình. Người mẹ khinh miệt và sợ hãi đứa con của chính mình.
Cùng với những lời đó, Jeong Taeui nhớ lại giọng nói nhẹ nhàng và thanh lịch từ đầu dây bên kia. Và khuôn mặt của Christoph khi anh nhấc điện thoại.
Một khuôn mặt tái nhợt, căng thẳng. Đôi môi xanh nhợt, run rẩy. Trái ngược với những biểu cảm đó là giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh trả lời vào điện thoại.
Khuôn mặt nhợt nhạt, mong manh như thủy tinh chồng lên khuôn mặt tươi cười hiền lành của Richard đang ngồi cạnh anh.
Jeong Taeui lặng lẽ đặt nĩa xuống. Anh không còn cảm thấy muốn ăn gì nữa.
Đột nhiên, một ngón tay trắng muốt gõ nhẹ lên bàn ngay trước mặt anh, thu hút sự chú ý của anh.
Khi anh ngẩng lên, Taeui thấy Ilay đang nhìn xuống anh.
"Khi ngày kế vị đến gần, những người thân thiết, trừ khi có điều gì đặc biệt xảy ra, tất cả sẽ đến Tarten."
Mẹ của Christoph cũng sẽ đến Tarten sớm hay muộn.
Ilay nhắc lại sự thật một cách nhẹ nhàng. Jeong Taeui nhìn Ilay một cách đầy suy tư, suy ngẫm một lúc, rồi gật đầu - "Vâng."
Như Ilay đã nói, ngày quyết định kế vị đang đến gần.
Những ngày ở Tarten cũng sắp kết thúc.
Cũng như ngày sẽ quyết định phương hướng của tương lai.
End Vol 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro