Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Ngoại truyện (P1)

# Chương 20: Side Story (1)

Khi Jeong Taeui mở mắt, ánh nắng buổi chiều đang chiếu xuyên qua cửa sổ, nhuốm một màu vàng ấm áp lên căn phòng. Ngồi thừ trên giường khoảng mười giây, cậu chớp mắt vài lần, và ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là: *"À, đúng rồi, hôm qua mình đã đến Berlin."* Ngay sau đó, tiếng trò chuyện vọng lên từ tầng dưới gợi lại ý nghĩ thứ hai: *"À, đúng rồi, anh ta bảo sẽ đến vào buổi trưa hôm nay."*

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Cậu nhớ lần trước đến Berlin, họ đã không gặp nhau, có lẽ đã ba hoặc bốn năm trôi qua. Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi tuổi tác tăng lên, ba bốn năm cứ như mới hôm qua. Nhưng dù sao, việc gặp lại vẫn là điều đáng mừng.

Taeui nhảy phóc xuống giường và bước ra khỏi phòng ngủ. Tiếng trò chuyện từ tầng dưới trở nên rõ ràng hơn. Xen lẫn trong những giọng nói lơ đãng và bình thản là giọng nói lạnh lùng và đều đều quen thuộc, chẳng khác nào chính căn biệt thự của Kyle.

"Christoph, anh đến rồi――."

Vừa lắc lắc mái tóc rối bù, Taeui đi xuống cầu thang vừa cất tiếng gọi. Nhưng ngay lập tức, lời nói của cậu bị chặn lại. Những người trong phòng khách đều im lặng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang.

Ngồi quanh bàn trà trong phòng khách có bốn người.

Kyle, chủ nhân ngôi nhà; Ilay, người đã cùng Taeui trở về Berlin ngày hôm qua; Christoph, người được thông báo sẽ quay lại Berlin vào buổi trưa nay; và cuối cùng, ngồi cạnh Christoph, là Richard. Anh ta vẫn chỉnh tề, gọn gàng như mọi khi, không có lấy một khuyết điểm.

"Đã lâu không gặp."

Richard, người đang nhìn lên Taeui, là người đầu tiên cất lời chào với phong thái điềm tĩnh. "Vâng, đã lâu không gặp," Taeui cũng lễ phép đáp lại khi bước xuống cầu thang.

Trên bàn, trà và bánh scones tỏa hương thơm ngát, có vẻ họ đang thưởng thức trà chiều. Khi Kyle gọi lớn: "Rita, làm thêm một tách trà nhé," Taeui ngồi xuống chiếc ghế trống――vị trí nằm giữa Ilay và Christoph.

Cậu đã biết Christoph sẽ ghé qua nhà Kyle trong chốc lát, nhưng không nghĩ rằng người đàn ông này cũng sẽ đến.

Nhấp một ngụm trà từ tách của Ilay, Taeui khẽ liếc qua Christoph và Richard. Ánh mắt cậu bắt gặp Christoph, nhưng trước khi Taeui kịp nở nụ cười, Christoph đã quay đầu đi ngay lập tức.

*Cậu ta trông có vẻ không vui. Nhưng lý do chắc chắn không phải vì mình――không thể nào――có lẽ là vì anh ta và người đàn ông kia có xích mích gì đó.*

Không khí lặng lẽ nhưng đầy gượng gạo giữa Christoph và Richard không khỏi khiến Taeui chú ý. Dù đã mấy năm trôi qua, cả hai trông vẫn như cũ. Christoph thì ít ra tóc mái có vẻ dài hơn chút, nhưng Richard thì không thay đổi gì. À, không đúng, nếu nhìn kỹ, dường như có thêm một nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, nhưng vẻ ngoài của anh ta vẫn khiến người khác cảm giác như thời gian không chạm tới.

Richard, đang nhẹ nhàng phụ họa theo những lời vui vẻ của Kyle trong khi xoa bóp cánh tay mình, đột nhiên quay sang nhìn Taeui. Hai ánh mắt giao nhau.

"Có chuyện gì muốn nói sao?"

Giọng điệu lịch sự nhưng hoàn toàn thiếu sự thân thiện. Taeui khẽ vẫy tay, cố xua tan bầu không khí:

"Không, chỉ là, lâu rồi gặp mà trông anh vẫn như trước đây. Không thay đổi chút nào, cứ như thể――"

"Cứ như thể...?"

Richard, tỏ ra hứng thú, chờ đợi Taeui nói tiếp. Nhưng Taeui chỉ cười gượng và lưỡng lự, không nói thêm.

"Cứ như đang nhìn một ma cà rồng ấy. Kiểu người mà dù có đâm cũng chẳng rỉ máu."

Khi Taeui đang ngập ngừng, Ilay đột ngột buông lời trêu chọc. Taeui cuống cuồng xua tay:

"Không, không phải thế!"

Cậu vội vàng chữa cháy, chỉ biết cúi đầu uống trà để thoát khỏi tình huống khó xử.

*Cái tên này, ở bên hắn lâu quá mình cũng bị ảnh hưởng mất rồi. Giờ hắn còn đọc được cả suy nghĩ của mình nữa chứ.*

Richard nhướn mày một chút, rồi chỉ mỉm cười cho qua.

"Ha ha, làm sao có chuyện đó được. Nếu tôi mà là ma cà rồng thì làm sao sống sót nổi khi phải ở bên người rỉ máu như thác đổ mà chẳng chết bao giờ."

*Cái gì mà ma cà rồng, đúng là quá lời...*

Dù đã lâu không gặp, Richard vẫn khiến người khác cảm thấy khó xử. Lịch sự, đúng vậy, nhưng đằng sau vẻ bề ngoài đó là sự lạnh nhạt và cảm giác anh ta không hề thích mình.

Hồi tưởng lại, từ lần đầu gặp, anh ta đã không có thiện cảm với mình. Nhưng lý do tại sao――.

"Vậy lần này cậu định ở đây bao lâu?"

Câu hỏi bất ngờ của Christoph cắt ngang dòng suy nghĩ của Taeui.

Khuôn mặt lạnh lùng và thái độ hờ hững của Christoph không thay đổi. Ánh mắt nhìn Taeui thậm chí còn mang chút vẻ khó chịu, như thể anh ta muốn cậu rời đi càng sớm càng tốt.

"Ừm... Bao lâu nhỉ?"

"Ngày mai chúng tôi sẽ sang Johannesburg."

"*Sao lại nhanh thế?!*"

Ngay khi Taeui hỏi, Kyle và Christoph đồng thanh thốt lên đầy bất ngờ, như thể phản ứng đã được sắp đặt từ trước. Cả hai dường như tiếc nuối khi người em trai vừa đến chơi đã vội rời đi sau đúng hai ngày――Taeui luôn cảm thấy thú vị khi thấy Kyle, một người anh "đặc biệt" như vậy, lại có thể ấm áp đến thế. Nhưng việc Christoph, người lạnh lùng như tượng băng, cũng phản ứng mạnh mẽ đến vậy, quả là...

"...Nhanh thế sao?"

Taeui giả vờ như không để ý đến ánh mắt của họ, quay sang hỏi lại Ilay. Tuy nhiên, chính cậu lại cảm nhận rõ ánh nhìn sắc bén của Richard đang đặt lên mình và Christoph.

*Đấy, chính vì điều này. Chính vì ánh mắt này mà anh ta khiến mình khó chịu.*

Christoph dường như cũng nhận ra mình vừa phạm lỗi. Anh liếc nhanh về phía Richard, nhưng đã muộn. Khoé miệng của Richard, vốn luôn vô cảm, khẽ cong lên như thể vừa chứng kiến điều thú vị.

*Có khi nào Christoph sắp bị "chỉnh đốn" không nhỉ?* Taeui nghĩ thầm, gần như muốn vỗ vai an ủi anh ta. Nhưng cậu biết rõ, làm vậy chỉ khiến tình cảnh của Christoph thêm thê thảm, nên đành thôi.

"Em trưởng thành rồi đấy, Taeui à."

Nhìn Taeui ngồi đó lặng lẽ, tay vô thức xoay xoay chén trà, Ilay cười nhẹ, buông lời trêu chọc. *Cái tên này, làm ơn ngừng đọc suy nghĩ người khác được không?* Taeui lẩm bẩm, bất lực.

Đúng lúc ấy, Rita mang ra một bình trà mới cùng đĩa scones, đặt thêm một tách trà trước mặt Taeui. Cậu nhấp một ngụm, rồi liếc nhìn Christoph, người vẫn đang giữ vẻ mặt khó chịu.

"Anh khỏe không? Trông sắc mặt tốt hơn trước rồi đấy."

"Cậu thì sao? Chắc Ilay chăm sóc tốt lắm nhỉ, dù cậu toàn chọn những nơi khó khăn mà đến."

Christoph nói với giọng khó đoán, vừa như khen, vừa như trách móc, nhưng ánh mắt sắc bén lại hướng về phía Ilay.

"Đúng rồi, tôi chăm sóc em ấy rất chu đáo. Cả trên lẫn dưới, ngày nào cũng đầy đủ."

Ilay cười nhẹ, đáp trả bằng giọng điệu trêu đùa. "Nhìn cậu kìa, chắc Richard cũng chăm sóc cậu tốt lắm. Trông cậu có vẻ... giống người hơn trước rồi."

"――Đủ rồi."

Trước khi Christoph kịp đáp trả với ánh mắt đầy dao găm, Richard đã lên tiếng ngăn cản, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép từ chối.

"Tôi nghĩ cậu đã vất vả lắm rồi sau ba tháng lăn lộn ở Bolivia. Sao không ở lại thêm vài ngày nghỉ ngơi? Đến Johannesburg muộn một hai ngày cũng được mà. Dù sao thì mục tiêu của cậu cũng chưa thể di chuyển nếu 'bồ câu' chưa tới Sudan, mà nhanh nhất cũng phải tối mai."

"Ồ, tin tức nhanh nhỉ. Cảm ơn anh vì thông tin hữu ích."

Ilay nhếch mép cười, giọng điệu không mấy nghiêm túc.

Taeui lặng lẽ suy nghĩ. *Dù sao thì có vẻ ở lại thêm một, hai ngày cũng không thành vấn đề. Đi lại giữa những nơi xa xôi thế này cũng đã quá quen, nhưng mệt thì vẫn mệt.*

"Johannesburg... Sudan..."

Christoph lẩm bẩm, rồi đột ngột nhíu mày. "Mục tiêu lần này của cậu là Alejandro sao?!"

"Suỵt."

Ilay điềm tĩnh đưa tay lên ra hiệu im lặng. Cái tên ấy... Taeui nhớ đã nghe ở đâu đó. À, đúng rồi, nghe nói là kẻ chuyên tài trợ cho một tổ chức vũ trang khét tiếng.

"Nếu nguy hiểm như vậy, sao không đi một mình? Tại sao còn kéo Taeui theo?!" Christoph lớn tiếng.

"Vì nó không nguy hiểm với tôi. Hơn nữa, để cậu ấy ở lại thì kiểu gì cũng bị mấy con bọ như cậu bu vào. À, xin lỗi, quên mất là cậu không còn hấp dẫn được ai nữa."

Bàn tay trắng muốt của Ilay vuốt nhẹ từ vai Taeui lên cổ, rồi áp vào má cậu, như muốn phô trương trước mặt Christoph. Christoph vừa định bật lại thì lập tức ngậm miệng, ánh mắt rực lửa.

Richard, người đang nhìn Christoph đầy thích thú, chỉ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy có vẻ chứa đầy hàm ý. Anh nhìn đồng hồ, đặt tách trà xuống và nói:

"Tôi phải đi rồi."

"À, vâng."

Kyle gật đầu, như thể đã biết trước Richard sẽ không ở lại lâu. Taeui cũng lịch sự chào tạm biệt.

"Đi rồi sao? Nhanh vậy."

"Chiều nay tôi có cuộc họp ở Berlin. Nhân tiện, tôi ghé qua đây đưa Christoph đi cùng. Dù sao cũng vui khi được gặp lại mọi người."

*Thì ra là thế. Mình còn nghĩ sao anh ta bận rộn vậy mà lại đến tận đây.*

"Sau khi họp xong, anh về Dresden luôn à? Hay ở lại ăn tối rồi về?"

"Cảm ơn lời mời, nhưng tôi có nhiều việc phải làm nên cần quay về ngay. Hơn nữa, đêm qua tôi không ngủ được đến gần sáng, cũng hơi mệt rồi."

Richard khẽ lắc đầu từ chối trước lời đề nghị của Kyle. Christoph nhìn anh, vẻ mặt thoáng vẻ khó hiểu.

"...Không ngủ được? Nhưng rõ ràng anh đã ngủ rất say mà?"

Richard liếc nhìn Christoph, nở một nụ cười mờ nhạt, nhưng không đáp lại lời.

"Nghe nói cậu cứ cuối tuần lại đến Berlin, tôi còn tưởng công việc của Tarten đã bớt bận rộn. Xem ra không phải vậy." Ilay xen vào với vẻ mặt tò mò:

"Chính vì muốn rảnh rỗi cuối tuần nên tôi phải dồn hết công việc vào các ngày trong tuần."

Nghe câu trả lời của Richard dành cho Ilay, Taeui nhớ lại câu chuyện từng được nghe thoáng qua: Richard đến Berlin mỗi cuối tuần để gặp Christoph, còn Christoph chỉ trở về Dresden vào cuối tuần đầu tiên của mỗi tháng. Là người dẫn đầu gia tộc Tarten mà có thể sắp xếp thời gian cuối tuần đều đặn như thế, chắc chắn ngày thường anh ta phải làm việc căng thẳng không ngừng nghỉ. Việc này kéo dài nhiều năm liền, quả thật đáng khâm phục.

Đúng lúc Richard đứng dậy, tay anh vô tình chạm vào tách trà khiến nó nghiêng đổ. Một ít trà còn sót lại trong cốc tràn ra, làm ướt nhẹ mặt bàn.

"Ồ, thất lễ quá."

Richard nhăn mặt, vẻ không hài lòng với sự bất cẩn hiếm hoi của mình. May mắn là trà không còn nhiều, nên chỉ làm ướt một góc bàn nhỏ.

Kyle khẽ nhíu mày, hỏi:

"Từ nãy tôi thấy anh cứ vẩy tay vài lần. Anh bị đau ở đâu à?"

"Không có gì đâu, chỉ hơi tê tay một chút thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi là ổn."

"Tê tay? Sao thế?"

"À, là do đêm qua tôi dùng tay làm gối cho ai đó ngủ. Để cả đêm nên giờ vẫn còn tê."

"Làm gối?" Kyle nhìn Richard với vẻ ngờ vực. "...Vẫn ngủ cùng Oliver à?"

Kyle hỏi lại với vẻ mặt ngạc nhiên. Oliver năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Cậu bé cũng phải mười hai, mười ba rồi――Kyle còn chưa nói hết thì ngừng bặt khi thấy Christoph bên cạnh bất ngờ nhăn mặt đến mức méo mó.

"Oliver là cậu bé độc lập và dũng cảm, từ khi đi học đã quen ngủ một mình rồi."

Câu trả lời đầy điềm tĩnh của Richard khiến bầu không khí lặng như tờ. Không ai hỏi thêm rằng *vậy thì cậu làm gối cho ai?* Christoph, mặt hết đỏ bừng rồi tái xanh, chỉ biết ngậm ngùi im lặng.

"Gối tay ngủ à... Có vẻ quan hệ hai người tiến triển tốt hơn nhiều nhỉ. Cũng là chuyện đáng mừng."

Ilay bật cười, vừa nói dứt lời thì Christoph gằn giọng cãi lại:

"Không phải! Tôi thua cá cược, nên bị phạt――bắt buộc phải làm thế thôi!"

"Ồ, thua cược mà hình phạt lại là dùng tay làm gối ngủ sao?"

Ilay cười lớn hơn, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Christoph dường như nhận ra mình càng nói càng tự đào hố, lập tức im lặng, chỉ có sắc mặt là mỗi lúc một u ám hơn. Anh lườm Richard, ánh mắt vừa bực bội vừa lúng túng.

Taeui giờ mới hiểu vì sao Christoph có vẻ khó chịu từ lúc đến. *Thua cược và bị phạt làm gối tay à... Sao mình lại cảm thấy ngượng thay cho anh ta thế này?* Nhưng nghĩ lại, có vẻ không chỉ mình cậu ngượng. Taeui liếc nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Christoph, rồi cố tình phẩy tay quạt quạt cho đỡ khó xử.

"Cược gì mà lại như thế chứ." Taeui hỏi, cố giữ giọng thản nhiên, nhưng không nhận được câu trả lời từ Christoph.

Câu hỏi cậu buột miệng không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng không ai trả lời. Mặt Christoph chỉ càng đỏ hơn, trong khi Richard lại ung dung đáp:

Thay vào đó, Richard đáp thay, giọng vẫn điềm tĩnh:

"Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là một trò chơi nhỏ. Xem cậu ấy chịu đựng được đến đâu thôi."

Ilay cười khẽ, châm biếm:

"Ồ? Christoph vốn kiên cường lắm mà. Tôi nghĩ nếu là chịu đựng đau đớn, cậu ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng thua."

"Đúng là Christoph chịu đau giỏi," Richard đáp, vẻ mặt thoáng ý cười, "nhưng dục vọng lại là chuyện khác."

"Aha... Nói vậy thì hẳn cậu đã khéo léo dụ dỗ cậu ấy vào cuộc, nhỉ? Rõ ràng cậu chẳng đời nào chịu cược mà không nắm chắc phần thắng."

Ilay mỉm cười đầy ẩn ý. Richard chỉ cười thay cho câu trả lời, nhưng Christoph, mặt đã đỏ bừng, giờ thì đen lại, ánh mắt càng thêm sắc lạnh.

Không thể chịu được nữa, Taeui quyết định chen ngang, thò đầu giữa hai người, cố gắng chuyển chủ đề.

"Nhưng mà, nếu là hình phạt, chẳng phải người thua mới phải dùng tay làm gối sao? Cậu bị tê tay thế này, chẳng phải người chịu thiệt là cậu sao?"

"Christoph thì lại khác. Cái chứng sợ tiếp xúc của cậu ta chưa khỏi, đúng không? Nghĩ đến việc gối đầu lên tay người khác và nằm trong lòng họ chắc khiến cậu ta khó chịu phát điên lên rồi."

Lời nhận xét của Ilay được Richard đồng tình.

"Đúng vậy. Như ôm một cái cây đang run rẩy vậy. Cậu ta nằm trong tay tôi, run bần bật, cảm giác đó rõ ràng lắm. Mà cảm giác đó... khá thú vị đấy chứ, hay phải nói là rất thú vị."

"Đúng là đồ bạo dâm mà."

*Không, chủ đề này cũng không ổn chút nào.* Taeui nghĩ thầm. Nhưng cậu chưa kịp đổi chủ đề thì Christoph, với khuôn mặt ngày càng u ám, bật thốt lên một cách bực bội:

"Không đến mức quá tệ như thế đâu! Ít nhất thì lúc nằm như vậy tôi không còn nghe tiếng ù ù trong tai, điều đó cũng khiến tôi thấy dễ chịu. Và nhờ vậy mà tôi mới ngủ được."

"Phải rồi. Vậy nên cậu đã gối tay ngủ ngon lành trong vòng tay của anh ta cho đến sáng. Dù sao thì cũng chúc mừng cậu nhé, có vẻ như chứng sợ tiếp xúc của cậu đã đỡ hơn rồi. Nhưng mà, chuyện không nghe thấy tiếng ù tai khi ở trong vòng tay anh ta, có khi là dấu hiệu bệnh tâm lý của cậu đang... nặng hơn chứ nhỉ? Dù sao thì cũng đáng mừng, mối quan hệ tiến triển đến mức cậu có thể gối tay và ngủ chung như thế rồi."

"――!"

Christoph, trông như thể vừa tự đào hố chôn mình, quay sang trừng mắt nhìn Ilay. Nhưng khi ánh mắt cậu bất ngờ bắt gặp ánh nhìn của Taeui, một thoáng bối rối hiện lên trong mắt cậu. Ngay sau đó, cậu quay phắt đầu đi, lườm Richard và buông một tiếng tặc lưỡi.

"Christoph."

Giọng của Richard cất lên, thấp và nhẹ. Christoph khựng lại, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Richard nghiêng đầu, ghé sát lại gần, như muốn nói điều gì đó vào tai cậu.

*Anh ta vẫn chưa từ bỏ sao?* Taeui tự hỏi, cố không nhìn thẳng vào hai người họ. Christoph thoáng rụt vai, dường như vì điều Richard thì thầm.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức cũ ùa về trong đầu Taeui. Ngày trước, chỉ vì Christoph từng thể hiện chút thiện cảm trẻ con (tình cảm ngây ngô) với mình, mà Richard đã làm ra những điều không tưởng――.

"Rất vui được gặp lại cậu, Christoph," Taeui nhanh chóng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề. "Phải rồi, sau bao nhiêu năm mới gặp lại, chắc chắn là đáng vui rồi. Lần tới gặp lại nhé, dù không biết lần tới là khi nào."

Vừa nói, cậu vừa khẽ vỗ vai Christoph, nhưng ngay lập tức nhận ra ánh mắt của Richard đang liếc qua, liền nhanh chóng rụt tay lại.

*Không, mình không muốn gặp lại nữa. Không bao giờ muốn liên quan đến hai người họ, càng không muốn phải chứng kiến bất kỳ cảnh tượng kỳ quặc nào nữa.*

Taeui quyết liệt phủ nhận trong lòng. Cậu không muốn dính dáng đến mối quan hệ rối rắm của hai người họ, cũng chẳng có hứng thú với sự thật phũ phàng nằm sau lớp vỏ đó.

Dường như lời cậu nói cuối cùng cũng tác động được phần nào. Richard, sau khi liếc nhìn Christoph với vẻ dò xét, thẳng người dậy. Đúng lúc ấy, Christoph lên tiếng.

"――Tôi không còn vấn vương gì cả."

Christoph nói, giọng lạnh băng.

"Chỉ là lâu ngày mới gặp lại, nên tôi thấy vui một chút. Vậy thôi."

Với âm điệu sắc lạnh, Christoph ngước lên nhìn Richard. Ánh mắt của cậu dữ dội như lưỡi dao cắt ngang bầu không khí.

"Thế nên, cái cách anh nhìn tôi, như thể đang dò xét, nghi ngờ điều gì đó ――làm tôi thấy khó chịu."

"――."

Richard nhìn Christoph với ánh mắt khó hiểu, rồi khẽ lắc đầu.

"Anh không hề nghi ngờ em."

"Anh có."

"Anh không."

Lần đầu tiên, giọng Richard nghe như có chút ngập ngừng, như thể anh hơi bối rối. Có lẽ chỉ là cảm giác của người nghe, nhưng sự do dự ấy không thể che giấu được.

"Anh có. Đêm qua, anh đã nói với tôi rằng: 'Hắn đến Berlin, chắc em lại muốn quay về xem sao chứ gì', rồi chất vấn tôi. Cũng như bây giờ, nhìn tôi với ánh mắt đó. Dù tôi đã phủ nhận."

Như thể nỗi ấm ức dồn nén từ đêm qua bùng nổ, Christoph gay gắt phản bác.

Căn phòng rơi vào im lặng, không một ai lên tiếng. Ilay bình thản ngồi xem diễn biến, không tỏ vẻ gì ngoài sự thích thú. Taeui chỉ biết im lặng, lùi lại một chút, quyết định không can thiệp――can ngăn chỉ tổ làm mọi chuyện rối hơn mà thôi.

Ilay liếc nhìn Taeui, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi, như thể đang bảo *Em khôn ra rồi đấy*. Taeui hơi bực mình, nhưng cậu giả vờ không thấy.

Đúng lúc ấy, Richard, với ánh mắt chăm chú và biểu cảm lạnh lùng, lên tiếng.

"Christoph."

"Anh không nghi ngờ em. Chỉ là――anh lấy cớ để đạt được điều mình muốn. Nếu đó là sự trừng phạt với em, thì ngược lại, với anh, nó lại hoàn toàn khác."

"――."

"Em nghĩ anh ngủ ngon được khi em đang say giấc sao? Không, anh không hề ngủ."

Christoph, người đã từng run rẩy như một chiếc lá trong tay anh, từ lúc nào đã nằm yên. Richard đã để cậu tựa đầu lên tay mình và thức suốt đêm, chỉ để...

"Anh không nghi ngờ em. Anh chỉ bất an. Lo sợ rằng thứ duy nhất anh có, điều anh không được phép mất, sẽ tan biến như bong bóng. Dù em đang trong vòng tay anh, thứ khao khát, thèm muốn này――sẽ khiến anh bất an đến tận lúc chết. Chính anh cũng ghê tởm lòng tham này, nhưng chẳng thể làm gì để ngăn cản bản thân."

"――, ――tại sao anh lại..."

Christoph, như muốn nổi giận, thì thầm nhìn Richard với đôi mắt mở to. Biểu cảm cậu từ từ tan vỡ, đôi môi khẽ mấp máy vài lời lầm bầm không rõ ràng rồi im bặt.

Trong sự im lặng ngắn ngủi nhưng kéo dài như vô tận đó, ánh mắt của Richard như một con thú đói khát, nuốt chửng Christoph, khiến cậu lùi bước trước sức ép khủng khiếp.

Khoảnh khắc tĩnh lặng ấy bị phá vỡ bởi một giọng nói khàn khàn, lười nhác:

"À... hai cậu này."

Kyle, người đang khoanh tay đứng quan sát từ phía xa, cất lời. Anh day day vầng trán, nhìn đồng hồ và nói:

"Xin lỗi đã cắt ngang, nhưng Richard, cậu sẽ muộn họp đấy. Tôi cũng phải đến công ty gấp. James cứ hối tôi vì công việc dồn đống. Mà Christoph, cậu được đặc cách nghỉ tuần này. Đi Dresden đi. Hai người đến đó nói chuyện cho rõ ràng."

Kyle nói thêm một câu gần như không thể nghe thấy: *Mặc dù chẳng rõ có thể nói hết chuyện không*. Sau đó, anh quay sang Richard.

"Họp xong cậu ghé qua đưa Christoph đi nhé? Hoặc..."

Richard im lặng nhìn Kyle, rồi gật đầu, ngắn gọn đáp:

"Vâng, cảm ơn."

Ngay sau đó, anh nắm lấy cổ tay Christoph và kéo cậu ra khỏi phòng, từng bước chân mạnh mẽ, dứt khoát. Christoph thoáng bối rối, nhưng rồi cắn môi, im lặng bước theo, như thể sẵn sàng bước vào một cuộc chiến.

Nhìn bóng hai người khuất dần, Taeui thẫn thờ nghĩ: *Ơ... mình vẫn chưa kịp chào mà...*. Nhưng ngoài kia, tiếng xe đã vang lên, mang họ rời đi.

Không khí trong phòng trở lại yên lặng.

"Hôm nay chắc hắn ta lại thức trắng thôi." Ilay lẩm bẩm, vẻ hờ hững, như thể chỉ đang bình luận về thời tiết. Taeui quay sang nhìn anh chăm chú.

"Sao? Có gì à?" Ilay bắt gặp ánh mắt đó và nhướng mày hỏi.

"...Không có gì, "Chỉ là, anh vẫn không thay đổi gì cả. Sau ngần ấy năm." Taeui lắc đầu, rồi bất giác cười khẽ.

*Thật vậy, mọi thứ vẫn như trước. Con người, nơi chốn, cả bầu không khí ngột ngạt này nữa. Nhưng kỳ lạ thay, điều đó mang lại cho Taeui một chút cảm giác yên bình, một chút buông lỏng trong lòng. Đúng, thời gian trôi qua như thế này cũng không tệ.*

Giữa bầu không khí lắng dịu, Kyle thả mình xuống ghế sofa với vẻ kiệt sức, thở dài nói:

"Thật không thể nào quen nổi... làm sao mà hai người đó..."

Có vẻ như việc nhìn thấy đời sống riêng tư đầy khốc liệt của những người em họ mà anh luôn yêu thương từ nhỏ vẫn là một cú sốc lớn.

"Miễn là họ hạnh phúc là được mà, anh còn mong gì nữa?" Taeui lên tiếng an ủi.

"Ừ, đúng thế," Kyle gật đầu nhưng vẫn thở dài. "Nhưng tận mắt thấy rồi vẫn khó mà tưởng tượng ra nổi."

"..."

Không đâu, chính vì anh chưa thực sự *thấy*, nên mới dừng ở mức tưởng tượng được. Thực sự *thấy* rồi, có khi anh chẳng dám nghĩ đến nữa.

Taeui nuốt lại câu trả lời đầy châm chọc ấy. Bên cạnh cậu, Kyle vẫn còn bần thần, lẩm bẩm:

"Gối đầu lên tay... Christoph, Richard... sao có thể chứ..."

*Ừ, tôi cũng thấy khó mà tưởng tượng ra được.*

"Không lẽ... hai đứa các cậu cũng vậy?"

Kyle đột ngột quay sang nhìn Taeui và Ilay với ánh mắt dò xét. Taeui ngơ ngác quay sang nhìn Ilay, người đang bình thản nhìn lại cậu.

"Không, đâu có..."

Cậu trả lời một cách mơ hồ. Dù không cố ý tránh, họ cũng chưa bao giờ làm vậy. Thỉnh thoảng tựa lưng vào người nhau hay để chân tay chạm vào khi ngủ, nhưng "gối đầu lên tay" thì không bao giờ là hành động có chủ ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro