Chương 13
# Chương 13
Jeong Taeui nhìn Kyle một cách ngơ ngẩn. Anh chỉ chớp mắt, trong đầu nửa tỉnh nửa mê, và những ký ức mơ hồ bắt đầu hiện về.
Dù đầu óc vẫn mơ màng vì thuốc, nhưng ký ức về buổi sáng sớm ấy – những cảm giác mơ hồ, giống như trong giấc mơ – về cơn đau nhức ở lưng, cơ thể mệt mỏi cũng hiện ra khá rõ ràng.
Không phải là mơ.
"...Ha..."
Jeong Taeui đặt tay lên trán.
Dù anh vẫn đang trong tình trạng hơi mê muội vì thuốc, thế mà sao anh lại có thể tin đó là một giấc mơ được? Cái giọng nói ấy, cái chạm tay ấy, cái hơi ấm ấy... tất cả đều rõ ràng đến thế.
"Tại sao anh không nói cho tôi biết!"
Cảm giác như có chút tức giận, Jeong Taeui lẩm bẩm và nhìn Kyle với ánh mắt trách móc. Kyle lại nhún vai, không có gì để đáp lại.
"Xem ra nó đã cố tình không nói lời nào rồi đi mất," Kyle nói với giọng lưỡng lự. "Nếu đã đến rồi lại rời đi mà không nói gì, tôi nghĩ khi cậu biết cũng sẽ cảm thấy không thoải mái lắm, nên tôi đã không nói với cậu."
Dù Kyle có nói gì đi nữa, Ilay cũng đã rời khỏi từ trước rồi. Nhưng Jeong Taeui vẫn không thể cảm thấy hoàn toàn biết ơn trước sự quan tâm tinh tế ấy. Có lẽ là vì lòng anh đang rối ren. Nhưng nếu Ilay đã đi ngay lập tức, Vậy rốt cuộc hiện giờ anh ấy đã đi đâu――.
Dường như đã đoán được câu trả lời, nhưng với chút hy vọng và cả nỗi bất an, Jeong Taeui xoa thái dương.
Richard nhìn anh và tiếp tục nói.
"Thêm một điều nữa, ngay trước khi đến đây, tôi nghe nói là đã thấy anh ta ở Frankfurt. Nghe đồn anh ta đang tìm kiếm vũ khí, nhưng không biết để làm gì. Ở đó sắp có một diễn đàn quan trọng, hy vọng không xảy ra chuyện gì... nếu lần này lại có sự cố, có lẽ cả Kyle đây cũng sẽ khó mà can thiệp được đấy."
Những lời trông có vẻ lo lắng ấy, dù hướng về Kyle nhưng rõ ràng không dành cho anh. Dù là người nói hay người nghe đều hiểu rõ điều đó. Trước lời nói ấy, Jeong Taeui trả lời lạnh nhạt.
"Anh nghĩ nếu nói khích tôi thế, thì tôi sẽ lao đến nơi nguy hiểm đó sao?"
Kyle không đáp, chỉ nhướn mày nhẹ. Jeong Taeui im lặng vài giây, nhếch mép cười chua chát và gãi đầu.
"...Đúng là nhìn người chuẩn xác thật..."
Anh thở dài buồn bã, lẩm bẩm trong vô thức, khiến Christoph liếc nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. Giọng Christoph gọi ngắn gọn "Taeui," sắc bén vang lên, như nhắc nhở. Ánh mắt Richard cũng liếc qua Christoph, ánh lên sự hả hê thầm lặng, như thể đó chính là điều mà anh ta mong muốn từ đầu.
"Không biết sao tự dưng anh ấy lại muốn gặp tôi thế... Trời đất ơi..."
Jeong Taeui lắc đầu ngao ngán, thở dài như thể mặt đất sụp xuống. Lời lẩm bẩm, như thể anh đã mường tượng trước được điều này, nghe có chút buồn bã.
Christoph nhìn chằm chằm Jeong Taeui một lúc, rồi dường như không hài lòng, anh chép miệng khó chịu. "Không còn cách nào khác," anh thì thầm trong miệng, dù lời đó không ai nghe thấy, nhưng Richard vẫn nhìn Christoph. Đôi mắt sắc lạnh khẽ nhếch lên như một nụ cười, nhìn Christoph.
"Christoph. Chúng ta sẽ sớm gặp lại... bên ngoài căn nhà này, nơi sẽ không còn ai bảo vệ cậu nữa."
Đó là câu cuối cùng Richard ném lại về phía Christoph trước khi anh quay lưng bước đi. Anh để lại lời chúc "Chúc may mắn" mà không rõ là gửi đến ai, rồi rời khỏi đó, không ngoái đầu lại một lần nào. Christoph dõi theo bóng lưng của Richard, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cho đến khi anh hoàn toàn khuất dạng qua cánh cổng trước, rồi vẫn đứng đó một lúc lâu, nhìn về hướng anh vừa rời đi.
"...Thật là... sắp phiền phức rồi đây."
Giọng Kyle cất lên, phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm. Christoph, lúc này mới thôi nhìn vào lối ra, hơi giật mình quay lại nhìn về phía Jeong Taeui và Kyle. Đôi mắt anh trước đó lạnh lùng và căng thẳng, giờ đây khi nhìn thấy họ, ánh sắc lạnh lùng dường như dịu bớt. Christoph khẽ thở dài, dùng mu bàn tay lướt nhẹ qua mặt như muốn lau đi một điều gì đó. Anh chợt nhận ra điều gì đó và lẩm bẩm.
"...Lạnh quá."
Nhìn thấy Christoph co vai lại, vẫn mặc bộ đồ ướt sũng, Jeong Taeui bật lưỡi, thở dài.
"Vào trong tắm nước nóng và thay đồ đi."
"Không sao đâu. Vẫn chịu được mà. Mặc dù... đúng là thấy khó chịu nên có lẽ tôi sẽ đi tắm. Phải rồi, dù lạnh nhưng vẫn chịu được."
Christoph lẩm bẩm như đang tự trấn an mình, "Không sao đâu."
Nhìn đôi môi tái nhợt của Christoph, rõ ràng là anh không ổn chút nào. Thế nhưng anh vẫn nghe lời Jeong Taeui, cuối cùng quay người và bước vào nhà.
Có lẽ vì căng thẳng trong người đã dịu lại, hoặc có thể là do cái lạnh khiến cơ thể co lại, nên bóng lưng của Christoph trông có vẻ nhỏ bé hơn thường lệ. Jeong Taeui thở dài một hơi, tay xoa lên trán. Không hiểu sao, ngày hôm nay, dù có phần yên bình hơn so với những biến cố hôm qua, lại khiến anh cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn.
"Anh cũng nên vào nghỉ ngơi một chút đi. Còn một lúc nữa mới tới giờ ăn tối," Kyle khẽ nói. Từ giữa những ngón tay đang vuốt dọc khuôn mặt, Jeong Taeui liếc nhìn anh, ánh mắt thoáng bắt gặp ánh mắt của Kyle.
"À... vâng. ...Tự dưng cảm thấy kiệt sức quá."
"Anh cũng hơi mệt rồi. Cũng đã lớn tuổi rồi mà."
"Không, có lẽ không phải là vì tuổi tác đâu..." Jeong Taeui khẽ cười yếu ớt, giọng nói trầm xuống một chút.
"Không hiểu sao lại thấy như mình đã gây rắc rối cho ai đó."
"Cho ai cơ?"
Jeong Taeui cười gượng với gương mặt lộ vẻ khó xử, đưa tay lên gãi đầu mà không trả lời.
Cho ai, nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến vài người hiện ra trong đầu thôi cũng đủ khiến Jeong Taeui không thể chỉ đích danh là ai. Và trong số đó, có cả người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Khi Jeong Taeui chỉ cười mà không nói gì thêm, Kyle tặc lưỡi và cất giọng trầm:
"Người gặp rắc rối là cậu đấy. Nếu cậu rời khỏi đây ngay bây giờ, nhân vật chính trong cuộc truy đuổi đầy căng thẳng này sẽ chính là cậu."
"À..." Jeong Taeui thì thầm, nghiêng đầu như đang suy nghĩ. Nhưng dù có cân nhắc thêm bao nhiêu đi nữa, anh biết rõ là mình không thể không đi. Không còn cách nào khác. Anh cười nhẹ, và Kyle chỉ biết lắc đầu, lẩm bẩm vẻ bất lực.
"Chỉ vì Ilay mà cậu định ra ngoài sao? Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng tên đó sẽ chẳng muốn cậu bước chân ra khỏi nơi này đâu."
Jeong Taeui cũng gật đầu đồng tình với Kyle, nhưng đã quá muộn để thay đổi. Hơn nữa, chính Ilay là người ghé qua Berlin mà không buồn đánh thức anh, thậm chí cũng không để lại lời nhắn nào mà lặng lẽ bỏ đi. Thật quá đáng mà.
"Chuyện đã đến nước này, anh nghĩ hắn không biết tôi sẽ làm gì trong tình huống này sao?"
Kyle bật cười, "Đúng vậy.". Jeong Taeui cũng cười theo, nhưng rồi bất chợt ngưng lại, nụ cười vụt tắt.
"Thực ra, tôi lại lo lắng cho Christoph nhiều hơn."
Kyle im lặng gật đầu, nhưng ý nghĩa sau cái gật đầu đó là điều không thể đoán được.
"Lúc nãy, khi Christoph bảo anh phải chọn giữa anh ta và Richard."
Jeong Taeui lẩm bẩm, bất chợt nhớ lại
"Nếu lúc đó Kyle đã không chấp nhận Richard làm khách—và thay vào đó chọn Christoph—thì có lẽ cậu đã có thể thuyết phục Christoph ở lại đây."
Không thể khẳng định chắc chắn, nhưng Jeong Taeui cảm thấy như vậy.
Nếu khi đó Kyle không giữ trung lập và im lặng, mà thay vào đó đứng về phía Christoph, có lẽ Jeong Taeui đã có thể thuyết phục Christoph ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Dù rằng giờ có nói cũng chẳng thay đổi được gì, Jeong Taeui lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên và nhìn Kyle bằng khuôn mặt bối rối.
"Xin lỗi, Kyle. Có lẽ tôi đã lỡ lời. Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải như vậy đâu."
Lỗi là ở Christoph vì đã đặt ra một tình huống khó xử như vậy.
Dù cho Christoph không hề có ý bắt Kyle phải chọn mình, thì những loại lựa chọn như vậy vốn không nên được đưa ra cho người khác.
Có lẽ ngay cả Jeong Taeui cũng sẽ lựa chọn giống như Kyle, và đó là lựa chọn đúng đắn. Điều đó là rõ ràng. Chỉ là... trong lòng anh vẫn cảm thấy tiếc, vì Christoph sớm muộn gì cũng phải rời khỏi ngôi nhà này.
Kyle gật đầu, dường như hiểu ý của Jeong Taeui, rồi chợt mỉm cười.
"Ừ... thực ra, tôi cũng không phải lúc nào cũng đứng về một phía theo lý trí đâu. Nếu không có gì cản trở, tôi có lẽ đã đứng về phía Christoph. Hơn nữa, Richard luôn có nhiều người đứng sau anh ta, nhưng Christoph thì chẳng có ai bên cạnh."
Jeong Taeui cũng bật cười, rồi giả vờ càu nhàu với giọng trêu đùa:
"Vậy sao anh không kéo Christoph về phía mình và đuổi Richard đi? Cứ nói với hắn là không được đuổi theo Christoph nữa."
Chắc chắn là Richard sẽ không dễ dàng chấp nhận điều đó, nhưng dù sao thì cũng đáng thử mà, Jeong Taeui nhún vai, cười nhạt. Sau đó, anh nhìn Kyle, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Dù Jeong Taeui chỉ nói đùa, và Kyle chắc chắn cũng hiểu đó là một lời đùa cợt, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Kyle không hề mang vẻ bông đùa, mà thay vào đó là một nụ cười thoáng chút đắng cay và và khó xử, rồi lẩm bẩm:
"Ừ... có lẽ cậu không thấy được điều đó, vì khi ấy cậu đứng phía sau Richard."
Jeong Taeui nghiêng đầu, suy nghĩ về việc mình đã bỏ lỡ điều gì khi đứng sau lưng Richard. Bất giác, một hình ảnh vụt qua tâm trí anh: đôi mắt xanh biếc chớp nhẹ, không ngừng tuôn lệ, khuôn mặt trắng nhợt nhạt đẫm nước mắt.
Anh ta đã khóc vì điều gì?
Trong khi Taeui trầm ngâm, Kyle, người khi đó đã thấy một điều khác với Jeong Taeui, thì thầm như nói với chính mình, "Tôi không thể đuổi Richard đi như vậy... Không thể được."
Kyle ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Vì cậu không thấy được gương mặt của Christoph lúc ấy."
**Phần 4. Đêm bắt đầu và kết thúc.**
Khi một người lạ lại biết rõ về mình thì đúng là một trải nghiệm hiếm có. Đặc biệt, không chỉ kiểu "Tôi đã nghe về cậu" một cách bình thường, mà lại là vẻ mặt phấn khởi với ánh mắt sáng lên và reo lên, "Chính là cậu!" thì trải nghiệm đó càng in sâu vào trí nhớ hơn.
Jeong Taeui chắc chắn rằng, khoảnh khắc này sẽ được ghi nhớ rõ ràng trong vài năm tới, không thể phai nhòa.
"Aha―, Taeui? Jeong Taeui? Chính là cậu đây mà!"
Người đàn ông trước mặt, nếu Jeong Taeui không nhầm, chắc chắn là lần đầu gặp mặt, nhưng lại cười rạng rỡ như gặp người thân thiết lâu ngày.
Cách ông ta phát âm từng âm tiết tên của anh một cách rõ ràng cũng tạo cảm giác kỳ lạ khó tả.
"Chính là... và tiếp theo ông ta định nói gì nhỉ?"
Christoph vẫn đang quan sát bên ngoài qua khe rèm cửa nhưng lơ đãng đáp lại, "Cũng dễ đoán thôi. Một là 'người đi cùng Rick mọi lúc mọi nơi', hai là 'người từng khiến Rick bẽ mặt', hoặc ba là 'người vô tình gặp rắc rối vì Rick'. Nhưng còn nhiều phiên bản khác lắm, mà đại khái cậu chọn một trong ba cái đó thì chắc sẽ đúng."
Jeong Taeui gật đầu. Dù không thấy dễ chịu cho lắm, nhưng ít ra giờ anh cũng hiểu phản ứng của người đàn ông. Nhưng dù sao, cảm giác không vui vẫn còn đó.
Người đàn ông tên Alain, người tự giới thiệu mình như thế, từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười. Lúc đầu, Jeong Taeui cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau một lúc, anh bắt đầu thấy điều gì đó kỳ quặc. Anh quyết định dành gần nửa tiếng để quan sát khuôn mặt người đàn ông, và cuối cùng rút ra kết luận riêng rằng cơ mặt của người đàn ông có lẽ bị "đóng băng" ở trạng thái đó.
Thường thì, một người hay cười và luôn mang nụ cười trên mặt không phải là hiếm gặp. Nhưng một người chỉ "cười suốt" đến mức hoàn hảo như vậy thì đúng là rất hiếm. Ban đầu, Jeong Taeui nghĩ đó là một người đàn ông sôi nổi và vui tính, nhưng khi đến mức đó thì nó bắt đầu mang lại cảm giác không mấy dễ chịu.
"Nhưng những ông chú đó lại tỏ ra quá lộ liễu rồi."
Alain tiến lại gần Christoph, nhìn qua vai anh về phía bên ngoài qua khe hở của rèm rồi khẽ chậc lưỡi. "Chà, mà để dạy mấy tay gà mờ đó chắc phải tốn hết đống công sức vào. Có khi phải dạy cả mấy thứ cơ bản nhất, như cách kiểm soát bản thân nữa ấy nhỉ?" (Hoặc dịch: Chẳng phải là phải dạy từng thứ từ cơ bản nhất, như dạy trẻ con cách biết đi vệ sinh?")
Vừa cười vui vẻ, Alain vừa nháy mắt ra hiệu với Christoph, khiến Christoph nhíu mày khó chịu. "Làm gì vậy?"
"Al Faisal có vẻ đã nhờ cậu huấn luyện đội lính của họ rồi còn gì. Nghĩ đến cảnh cậu phải bắt đầu từ mấy thứ cơ bản nhất với bọn họ, thật là buồn cười." (Hoặc dịch: Nghĩ đến việc cậu phải dạy bọn họ từ ABC khiến tôi thấy buồn cười.")
"Hừ, cậu biết cũng nhiều thông tin phết nhỉ. Nhưng không nghe luôn là tôi đã từ chối đề nghị đó sao?"
"Chuyện đó thì tôi không rõ. Chỉ biết Rick bảo sẽ đỡ đần cho cậu bằng cách giảm bớt số đầu người đó, nên tôi cứ tưởng cậu đã nhận lời rồi chứ."
Gã đàn ông cười khúc khích rồi quay lại chỗ ghế sofa. Nheo mắt lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui với nụ cười nở trên khuôn mặt. Có lẽ, với gương mặt tự nhiên mang nét cười này, đó là biểu hiện "vô cảm" nhất mà anh ta có thể có.
"Không biết điều gì ở cậu khiến mọi người thích thú đến vậy nhỉ?"
Jeong Taeui, vẫn tựa cằm, liếc mắt nhìn lên với vẻ dửng dưng, đáp lại cộc lốc, "Vì Ilay đã trét mật lên người tôi rồi."
Alain im lặng trong chốc lát rồi đột ngột phá lên cười, không dừng lại được.
"Ahaha, có vẻ hơi khiêu khích đấy, Taeui. ...Hóa ra đúng là tên thật của cậu nhỉ."
Người đàn ông cười lớn và nhìn Jeong Taeui chằm chằm từ đầu đến chân với vẻ thú vị. Nhưng chẳng mấy chốc, Christoph từ cửa sổ bước đến, đập một cú mạnh vào sau đầu hắn. Kẻ vừa bị đánh phát ra tiếng rên "ưk" rồi cúi gập người, còn Christoph thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Jeong Taeui và đưa tay ra ngay lập tức.
"Đưa đây."
"Không có. Cậu ta sẽ gọi điện trước."
Alain nhún vai, không tỏ vẻ gì đặc biệt. Christoph cau mày và lẩm bẩm: Hắn ta không phải kiểu người thích trốn tránh, sao lại không để lại cách liên lạc nhỉ."
Jeong Taeui khẽ gõ tay vào thái dương, hỏi: "Vậy có nghĩa là nếu Ilay không liên lạc trước, thì chúng ta sẽ không thể chủ động liên lạc phải không?"
"Ừm... đại khái là vậy," Alain mỉm cười, lắc lư người.
Ngay lập tức, Christoph dưới bàn đã mạnh tay đá vào bắp chân Alain, khiến anh ta phải giật mình.
"Vậy cậu ta hẹn khi nào sẽ liên lạc lại?"
"Vào lúc hai giờ rưỡi."
"Hai giờ rưỡi," Alain trả lời ngay lập tức khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Christoph.
Jeong Taeui gãi đầu, củng cố thêm suy nghĩ của mình khi nhìn Alain, người vẫn đang cười ngay cả khi bị Christoph đá vào ống chân.. Anh ấy khẽ gãi đầu và hỏi:
"Không khí ở đây lúc nào cũng thế à?" Taeui hơi ngập ngừng hỏi
Christoph nhìn anh một cách khó hiểu, dường như không hiểu anh đang nói về cái gì.
"Cái gì cơ?"
"Ý tôi là... bầu không khí ở đây thường xuyên như thế này, có phải không?"
"Chắc chắn không. Chỉ có thằng điên này mới thế thôi." Christoph trả lời, vừa lắc đầu vừa nhìn Alain, người vẫn cười vui vẻ như không có gì xảy ra. Jeong Taeui chỉ có thể thở dài, "À, thế thì cũng được." khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lúc này, đồng hồ đã điểm hai giờ chiều.
Nếu lời Alain đúng, thì chỉ khoảng 30 phút nữa là sẽ có cuộc gọi từ Ilay.
Taeui đã đến Frankfurt từ ba giờ trước. Nhờ có Kyle mà anh đã đến được ngôi nhà yên tĩnh ở khu vực ngoại ô cách xa trung tâm Frankfurt mà không gặp phải bất kỳ sự cố nào.
Tuy nhiên, như Taeui đã đoán, sau khi bước vào ngôi nhà này, chỉ 10 phút sau đã có một số người khả nghi đang lảng vảng bên ngoài.
"Chắc sẽ hơi phiền phức khi ra ngoài đây," Jeong Taeui lẩm bẩm.
Alain ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối như không hiểu gì, rồi chợt hiểu ra và nở một nụ cười gian xảo.
"Những người bên ngoài à? Đừng lo, không sao đâu. Tôi sẽ lo liệu cho. Chắc chắn không phải là vấn đề gì lớn đâu. Dù lần đầu gặp, nhưng mà món quà này tôi cho luôn, coi như quà tặng miễn phí. Dù nghe như khoe khoang, nhưng món quà này giá trị đấy. Để tôi động tay động chân, ít nhất cũng phải mất vài trăm nghìn mới được."
Người đàn ông đang cười tươi nói chuyện này có vẻ lại là một đồng đội của bọn họ. Dù đã đến căn nhà này hơn hai tiếng nhưng anh vẫn chưa được giới thiệu chính thức về người này, nhưng qua cuộc trò chuyện, có thể khẳng định rằng Alain là một người quen của Christoph và Ilay. Có lẽ đây chính là cái nơi mà người ta vẫn gọi là "nơi tập hợp của những kẻ điên."
"Còn mấy người kia thì sao?" Christoph liếc đồng hồ, có vẻ buồn chán khi còn tới 30 phút nữa mới đến giờ, anh lùi về sofa và dài dòng lẩm bẩm.
"Cũng không rõ mấy người kia thế nào, nhưng ở Frankfurt thì có Mark, Ivan và Julian. Mọi người đang thấy chán, tự dưng có Rick đến làm họ hào hứng. Mọi người đều bảo nếu có gì thú vị thì báo cho họ biết, ba người đã gọi điện liên tục từ hôm qua rồi."
"Ha, nếu buồn chán thì đừng có rảnh rỗi như mấy thằng ăn không ngồi rồi, bảo chúng nó đi làm việc đi." Christoph lầm bầm rồi lại bắt đầu ngọ nguậy trên ghế, có vẻ như đã quá chán với tình huống này.
Jeong Taeui nghe cuộc trò chuyện và cảm thấy có chút nghi ngờ, bèn hỏi: "Mấy người đó có phải là nhóm đã tham gia vào vụ tấn công Riyald lần trước không?"
"À, chỉ có Julian thôi. Hai người còn lại không thể tham gia vì lý do riêng. Sau khi nghe tin về vụ đó, bọn họ tiếc nuối lắm."
"Vậy lần này liệu có phải sẽ lại tổ chức gì đó không?" Jeong Taeui hỏi thêm, không phải là nghi ngờ, mà là lo lắng không biết liệu mình có đủ khả năng để đối phó với tình huống này. Nếu như có thêm ba người giống Alain vào thì anh thực sự không biết mình có thể xử lý được không.
Tuy nhiên, may mắn là Alain đã lắc đầu phủ nhận.
"Không, tôi nghĩ là sẽ không như vậy đâu. Lần này tôi chỉ được nhờ vả có mỗi cái dao thôi. Anh ta chắc là chỉ định xử lý một mình một cách nhẹ nhàng thôi."
Jeong Taeui nghe Alain nói về món vũ khí và không khỏi cảm thấy một chút rùng mình. Anh đã đoán ra rằng Alain có vẻ đang làm việc liên quan đến việc cung cấp vũ khí.
"Cái gì, một thanh dao à?" Christoph hỏi, đôi mắt tập trung vào Alain.
Alain mỉm cười và đứng dậy. Anh ta mở chiếc hộp trang trí đặt sau sofa, lục lọi trong đó một lát rồi lấy ra một gói lớn được bọc bằng vải màu rượu vang. Khi gỡ gói vải ra, lưỡi dao lớn hiện ra, chính là loại mà Alain đã nhắc tới.
Nhưng điều khiến Jeong Taeui giật mình là kích thước của thanh dao. Lưỡi dao dài như cánh tay người, trông giống như có thể cắt qua cổ một con gấu mà không chút khó khăn. Đây hoàn toàn không phải là thứ vũ khí mà ai đó có thể "xử lí nhẹ nhàng" với nó, như Alain đã nói.
"...Mua những thứ phi pháp thế này ở đâu ra vậy?" Jeong Taeui không thể không lên tiếng.
Alain cười khẽ, đáp lại với vẻ tự tin: "Tôi chỉ mua những món đồ đi trên ranh giới giữa hợp pháp và bất hợp pháp thôi. Còn cái này, tôi mua về rồi tự tay chỉnh sửa một chút. Thế nào, có ổn không? Nếu sau này cậu cần, cứ nói với tôi, tôi sẽ giảm giá cho cậu vì chúng ta là bạn bè mà. Mặc dù tôi không có ý khoe khoang đâu."
Jeong Taeui nghe vậy nhưng không để tâm lắm, chỉ liếc nhìn thanh dao đáng sợ một lần nữa rồi quay đi, không muốn tiếp tục nhìn nó.
Cảm giác u ám lấn át tâm trí.
"Vậy hắn ta định làm gì với cái này?"
Mặc dù đã tạo ra vũ khí, nhưng dường như Alain chưa nghe ai nói về mục đích sử dụng nó, anh ta hỏi. Christophe, một tay cầm chuôi dao và vung vẩy để thử sức nặng, khẽ nghiêng đầu rồi đáp.
"Chắc chắn là hai tên này sẽ bị hắn ta xử lý trước tiên... Nhưng liệu chỉ có hai tên đó thôi không thì không chắc. Hắn ta là kẻ rất khó đoán, không biết sẽ làm gì tiếp theo. Cấu tạo não của hắn ta có vấn đề đấy."
Jeong Taeui nghe những lời này từ Christophe và nghĩ rằng Ilay thật sự đang sống một cuộc đời tồi tệ. (Nhưng nếu nghĩ kỹ thì có lẽ hắn ta đã ở trong cái thế giới tồi tệ ấy từ lâu rồi, chẳng cần phải nghe những lời này nữa.)
Alain gật đầu tán thành, tiếp lời.
"Đúng rồi, nhớ có lần hắn ta cắt ruột một tên, phải không? Còn tên đó thì hắn để sống, chỉ lo xử lí tên bên cạnh. Hắn ta mà."
"Ừ, cũng có chuyện đó... Nhưng tên mà hắn cần giết thì chỉ bị rạch bụng và cái mặt chỉ được nhét vào đó thôi."
Jeong Taeui nghe cuộc trò chuyện đó và không thể không quay đi, cảm giác như mình đã vô tình nghe phải những câu chuyện không đáng nghe.
...Thôi, không nên tìm hiểu quá nhiều về quá khứ. Nghe vào cũng chẳng được lợi gì.
Jeong Taeui quyết định bịt tai lại và chợp mắt trong khoảng 30 phút còn lại. Khi nhắm mắt lại, Alain bắt đầu nói chuyện rối rít hỏi anh có phải đang ngủ không, nhưng Taeui chỉ trả lời ngắn gọn "Ừ" rồi tiếp tục làm lơ, không nghe thêm gì cả.
Dù sao thì, chỉ cần liên lạc được với Ilay là được.
Nếu có thể liên lạc, dù hắn ta đang nghĩ những chuyện gì đi chăng nữa, Taeui vẫn có thể lên kế hoạch đối phó. Trong trường hợp xấu nhất, anh có thể tìm cách bỏ trốn với hắn ta, ít nhất cũng biết được hướng đi.
Theo lẽ thường, có thể là đánh lén Richard hoặc Rahman... Nhưng chính điểm này lại là vấn đề.
Nếu nói về món nợ của Richard—hay chính xác là Tarten—thì hôm đó khi rời khỏi Tarten, Taeui đã phải trả giá khá đắt, nên ít nhất có thể trả được tiền lãi. Nhưng Rahman thì không có câu trả lời. Taeui không thể tưởng tượng ra cách nào để có thể đánh bại người đàn ông luôn đi kèm với các vệ sĩ và thuộc hạ. Liệu có thể tấn công cả nhóm đó bằng một quả bom...?
Suy nghĩ đó khiến Taeui tự nhận thấy nó không phải là một ý tưởng đùa giỡn, nên anh vội vàng dừng lại không nghĩ tiếp.
"Hy vọng là tôi không phải tham gia vào tội ác, mà là có thể ngăn chặn nó..."
Tôi thở dài và lẩm bẩm. Không biết có phải vì nghe thấy câu đó không mà Alain lại phá lên cười vang.
"Nói đến chuyện này, ông già từ Saudi Arabia có vẻ sẽ gây chút phiền phức đấy. Đằng sau ông ta còn có cả một đám thuộc hạ đi theo."
Giờ đây, chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ để tôi tưởng tượng ra khuôn mặt đang cười hớn hở của Alain.
"À, Rashid có vẻ đang nhắm vào Al Faisal đúng không? Hừ, ông già này dù gì cũng đã hết thời, chi bằng ngoan ngoãn chấp nhận tình hình thì tốt cho tuổi già của ông ta hơn."
"Có lẽ ông ta nghĩ rằng nếu giết Al Faisal thì vận may sẽ quay lại với mình."
"Ông già này chắc không phải già cả đến mức lú lẫn rồi chứ."
Lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, Taeui cảm thấy thật kỳ lạ. Alain thì cứ cười suốt, còn Christophe chỉ có thể tưởng tượng ra cái mặt cau có và lãnh đạm của anh ấy.
Dù họ đối lập hoàn toàn, nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, có lẽ vì thế nó lại trở nên thú vị theo một cách riêng.
"Dù sao thì trong tình huống này, nếu là tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn vào hậu cung và cứ thế thư giãn thôi, nhưng không biết sao ông chàng trẻ này lại vội vã đến tận Đức trong khi tình hình lại nguy hiểm như thế."
"Al Saud từ lâu đã rất thèm muốn Jeong Jaeui. Thật ra, dù là chúng ta... à, Tarten, không có liên quan gì đến việc phát triển quân sự, nhưng cũng có lúc bàn về việc chiêu mộ thiên tài nổi tiếng đó, thì bên họ chắc chắn còn cuồng nhiệt hơn thế."
"Jeong Jaeui... tôi chỉ nghe tên mà chưa bao giờ gặp mặt. Cậu ta có giống như thế này không?"
Cảm giác bị chỉ trỏ vào mặt thật sự rất dễ dàng để nhận thấy.
Khi nghe câu hỏi đó, Christoph dường như chìm vào suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: "Hừm", rồi đưa ra câu trả lời mờ mịt. Dù ngón tay chỉ vào mặt cũng có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhận ra cái nhìn chằm chằm rất rõ rệt.
"Dù là sinh đôi đi nữa, chắc chắn không thể có hai người lấp lánh như vậy đâu."
Câu trả lời cụt lủn vừa dứt, thì cả hai đã bật cười. Đúng vậy, cười thật sự cũng phải thôi. Jeong Taeui tự nghĩ rằng nếu đây không phải chuyện của mình, chắc chắn anh cũng sẽ cười to.
"Chắc là Chris đã để mắt đến 'Chính là Jeong Taeui đó' và rơi vào tình thế nguy hiểm vì bị Richard bỏ rơi, có vẻ là thật đấy. Haha, có phải cậu ta giống như bị ngâm trong mật ong không? Tôi thì chẳng hiểu gì cả."
Giọng nói đang cười vang, và sau đó có một tiếng "bốp" vang lên, chắc là Alain lại bị đánh một lần nữa.
"À, đúng rồi. Còn cậu thì sao? Richard đã thừa nhận rằng sẽ tiếp quản Tarten. Nghe nói cũng có những tin đồn kỳ lạ nữa..."
Giọng điệu có vẻ hơi mập mờ và lấp lửng.
Chắc chắn là đôi mắt của anh ta, lúc nào cũng đầy nụ cười, giờ đây sẽ hiện lên một nụ cười đầy vẻ tinh quái, giống như một con mèo.
"......Đôi khi im lặng lại là điều tốt nhất. Nên lúc này, tôi không muốn nghe những lời đó đâu, Alain Notong."
Ah, giọng nói này của Christoph lúc này báo hiệu một sự nguy hiểm.
Taeui cảm thấy Alain cũng nhận ra điều này như mình, mặc dù anh ấy vẫn cười nhưng không nói gì thêm.
Jeong Taeui nghĩ rằng ít nhất cũng đã trôi qua được 30 phút rồi, và đúng lúc đó, như thể một chiếc đồng hồ hẹn giờ, điện thoại bỗng vang lên.
"Aha, sếp của chúng ta đúng là chính xác lắm. Tôi đã thấy anh ấy đúng giờ đến từng giây luôn đấy."
Alain đứng dậy, cười khúc khích. Đồng thời, Jeong Taeui cũng mở mắt. Anh dõi theo bóng lưng Alain khi anh ta tiến về phía điện thoại.
Sau khi ấn nút, Alain quay lại, có vẻ như đã chuyển loa ngoài sang chế độ phát thanh.
"Cuối cùng đã nhận điện thoại rồi, sếp ơi――. Hôm nay có khách đấy nhé――."
Alain ngồi xuống ghế sofa, kéo dài câu nói của mình.
Ngay lập tức, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc.
'Cuối cùng cũng tới rồi hả, Taeui. Nhìn qua thì tôi thấy Christoph cũng ở đó.'
"Ilay. Nghe nói anh đã ghé Berlin à."
Trước khi chào hỏi, Jeong Taeui đã mở to mắt và hỏi ngay. Sau một chút im lặng từ đầu dây bên kia, giọng Ilay vang lên, pha lẫn tiếng cười.
'À, đúng vậy. Tôi thấy em đang ngủ say nên không đánh thức mà đi luôn.'
"Không đánh thức mà đi luôn sao! Đã định đánh thức thì ít nhất cũng phải đánh thức cho đàng hoàng rồi mới đi chứ!"
'Hửm......? Vì vẫn còn hơi say, nên em đã đã tưởng chuyện đó chỉ là mơ vì tôi đã dùng bao cao su rồi và đã làm sạch mọi thứ, nhưng có vẻ không phải vậy sao. À, không phải, em đã nghe thấy hết rồi đúng không?'
Ilay cười, như thể nhớ lại câu nói về việc đã ghé qua Berlin. Ngay khi câu nói kết thúc, Jeong Taeui cảm thấy một cặp mắt đang đổ dồn vào anh. Anh khẽ xoa trán rồi vội vàng chuyển chủ đề.
"Vậy, rốt cuộc anh tính làm gì?"
'Ừm――, đến đây để gây rối à?'
Ilay hỏi lại với một nụ cười, có vẻ hơi lúng túng.
"Em nghĩ rằng tôi đến để gây rối à? Có lẽ vậy, cái này tùy vào câu trả lời của em."
Ilay im lặng một lúc lâu. Jeong Taeui có thể tưởng tượng Ilay đang nghiêng đầu, mỉm cười, tay nhẹ nhàng gõ ngón tay vào cằm như thể suy nghĩ gì đó.
'Alain. Những thứ cậu nói đã xong hết chưa?'
Đột nhiên, Ilay đổi chủ đề.
Alain, ngồi ở phía bên cạnh, vắt chân trên ghế sofa, nhướn mày và đáp lại.
"Sáng nay xong hết rồi. Vì cậu đột ngột nói nên tôi phải làm vội, không hoàn hảo lắm nhưng chắc cũng dùng được."
'Được rồi. ――Christoph. tôi đã nghĩ cậu vẫn còn ở Berlin, nhưng hình như cậu đã đến rồi. Cái gã đó có vẻ đang nhắm vào cậu, vẫn ổn chứ?'
Cuối câu của Ilay có chút cười nhẹ. Christoph lập tức trở nên lạnh lùng.
"Anh muốn gây sự với tôi à, Riegrow?"
Ilay cười ngắn gọn.
'Không sao, lần này tôi phải cảm ơn cậu. Vì đã đưa Taeui ra khỏi đó và đưa cậu ấy về Berlin.'
"Đúng vậy, cậu ấy ra ngoài rồi, giờ lại vì cậu mà đến tận Frankfurt. Nếu cậu định buông tay, thì buông tay đi. Tôi đang đợi đấy."
'...Christoph. Dù cậu không thể làm gì được, tôi vẫn sẽ để yên, nhưng nếu hắn ta dám động đến Taeui, tôi sẽ giết hắn ta.'
Ilay nói một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, Christoph lắc đầu ngao ngán.
"Vừa vào Frankfurt, đã có ba chiếc xe đuổi theo. Ngôi nhà này cũng bị bao vây như lũ gián. Nếu tôi sơ ý một chút, có khi cậu ấy bị bắt đi mất rồi."
Dường như đối tượng trong cuộc trò chuyện này chính là Taeui, người đang lắng nghe với tâm trạng không thoải mái. Cảm giác này không hẳn là khó chịu, nhưng ý tưởng "bị bắt đi mất" khiến anh cảm thấy hơi căng thẳng.
'Đúng vậy, tôi cũng không thích việc đó, vì vậy tôi đã định để em ấy ở Berlin nhưng sau khi mọi chuyện diễn ra như thế này, tôi nghĩ có lẽ mình cần thay đổi phương án.' "Thay đổi thế nào?"
Câu hỏi lại được đưa ra bởi Taeui. Anh không biết rằng, sự an toàn của mình lại đang diễn ra như thế này.—dù hiện tại anh đang nghe cuộc trò chuyện này.
'Tôi đã nghĩ rằng có lẽ tốt nhất là tiêu diệt hoàn toàn những kẻ đang nhắm đến em.'
"Những kẻ đang nhắm đến tôi... ngoài cảnh sát đang truy đuổi tội phạm, tôi không biết còn ai khác. Nhưng sao anh định diệt chúng từ gốc rễ?"
'Cảnh sát không phải vấn đề. Những thứ đó tôi có thể xử lý, nhưng vấn đề là những kẻ cần em, Jeong Taeui.'
Jeong Taeui im lặng.
Quả thật, anh không hề biết có những người cần đến mình ở những nơi mà anh không hay biết.
Nhưng chẳng cần suy nghĩ lâu, câu trả lời nhanh chóng hiện lên trong đầu. Những người cần anh... đó là chuyện anh đã từng trải qua khi còn nhỏ, nên không phải vấn đề quá khó khăn.
Và ngay khi câu trả lời xuất hiện trong đầu Taeui, Ilay nhẹ nhàng nói:
'Việc đơn giản là phải loại bỏ Jeong Jaeui.'
"......"
Jeong Taeui im lặng. Anh tự hỏi liệu mình có thực sự nghe đúng những gì vừa rồi không, và lặp lại trong đầu.
Chắc chắn đó là câu trả lời đúng. Không sai chút nào. Nhưng mà...
"Cái gì? Ý anh là giết anh tôi sao?"
Taeui thở dài. Đó là một việc hoàn toàn vô lý, vậy nên anh nghĩ rằng Ilay phải có một giải pháp khác liên quan đến vấn đề này.
Tuy nhiên, câu trả lời lại là: 'Đúng rồi.'
'Nhân dịp này, tôi sẽ thử xem vận may tuyệt vời của Jeong Jaeui còn kéo dài đến đâu, và sẽ cố gắng hết sức.'
Ilay cười nhẹ nhàng, nhưng những lời anh ta nói không phải là một trò đùa. Taeui lập tức cứng đờ mặt mày.
"Này, đợi đã... Anh không nghĩ là mọi chuyện đang đi sai hướng hay sao? Người làm hại anh lần này không phải là anh trai tôi, sao đột nhiên anh lại nói muốn giết anh ấy?"
Với vẻ mặt nghiêm túc và thoáng chút sắc lạnh, Taeui nói vậy, và Ilay thì thầm một tiếng "Ah..." rồi cười khẽ. Anh ta lắc đầu như thể thấy khó xử, sau đó hỏi:
'Em nghĩ sao, liệu có thể có một cách nào đó từ bên ngoài có thể làm hại Jeong Jaeui không?'
"Không, chắc chắn là không thể." Taeui trả lời ngay lập tức. Anh biết rất rõ về vận may của anh trai mình. Ilay cũng đồng tình với cậu.
'Đúng vậy, khả năng đó rất thấp. Vậy thì, em nghĩ sao về những người xung quanh Jeong Jaeui? Nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, chắc chắn những người xung quanh cậu ấy, dù là người bình thường, cũng sẽ có nguy cơ mất mạng, phải không?'Jeong Taeui im lặng.
"...Là ai? Anh đang muốn ám chỉ đến ai?"
'Những người xung quanh, những người luôn bám theo Jeong Jaeui.'
Câu trả lời ngắn gọn không cần suy nghĩ nhiều.
"Là Rahman?"
Ilay không trả lời trực tiếp. Thay vào đó, anh chỉ khẽ cười.
"Đúng rồi, chính xác là vậy."
Jeong Taeui xoa nhẹ trán và thái dương của mình cùng lúc. Vầng trán của cậu nhăn lại sâu, và thái dương thì đau nhức như thể sắp nổ tung.
Đúng rồi, nếu nghĩ theo hướng này, thì mọi chuyện ít nhiều liên quan đến tình huống ban đầu.
'Tên đó mới là vấn đề lớn nhất. Nếu hắn biến mất, những kẻ khác nhắm vào Jeong Jaeui sẽ chẳng còn đáng kể.'
Như Ilay đã nói, nếu Rahman biến mất—ít nhất là nếu hắn không còn săn đuổi Jeong Taeui vì mục tiêu là Jeong Jaeui—thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng...
"Được rồi, tốt lắm. Tất cả đều ổn thỏa. Tôi hiểu là nếu nhắm vào Rahman thì có thể sẽ thành công, nhưng sao lại có cả anh trai tôi trong đó chứ...?"
Jeong Taeui lẩm bẩm với giọng mệt mỏi, và Ilay thì cười.
'Lo lắng à?'
Một người định giết anh trai của người khác thì không có quyền nói lời này.
"Anh nghĩ tôi không lo sao?"
Jeong Taeui lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên, còn Ilay lại đáp lại với vẻ kiểu như cậu đang lo lắng thừa..
'Với vận may của Jeong Jaeui, tôi chẳng lo lắng chút nào.'
"Anh tin chắc vào vận may đó như vậy, sao lại còn muốn thử nghiệm cơ chứ!"
Taeui cuối cùng không nhịn nổi và lớn tiếng quát lên. Tuy nhiên, anh ta biết mình không thể thắng được trong cuộc đối thoại này.
'Thực ra không phải Jeong Jaeui, mà là những kẻ lảng vảng xung quanh hắn. Nếu nhắm vào Jeong Jaeui, thì chắc chắn sẽ có một ai đó gần đó biến mất.'
"Này, hơn nữa, logic đó có vẻ có vấn đề. Nếu nhắm vào anh tôi, thì đâu có đảm bảo rằng Raman sẽ xuất hiện."
'Không, hắn sẽ xuất hiện thôi.'
Câu trả lời của Ilay ngắn gọn, và không có vẻ gì là muốn giải thích thêm..
Jeong Taeui xoa trán một cách mệt mỏi, những nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu. Cậu rên rỉ khe khẽ.
Anh đã nghe Ilay nói trước đó về khả năng tình huống sẽ diễn biến theo hướng bất ngờ, nhưng không ngờ lại là theo hướng này. Việc nhắm vào một người vô tội không làm gì mình, thật sự là một điều khó hiểu..
Jeong Taeui tin tưởng vững vàng vào vận may của Jeong Jaeui. Cảm giác này giống như niềm tin vào việc Ilay không thể bị thương khi đối đầu với lính đặc nhiệm, hay không thể gặp nạn trong một vụ tai nạn giao thông lớn trên cao tốc.
Tuy nhiên, tình cảm dành cho anh trai là điều không thể thay đổi.
Dù kết quả có thế nào đi nữa, việc ngăn chặn một tai nạn nghiêm trọng trước khi nó xảy ra vẫn là điều phải làm.
Vì vậy, Jeong Taeui quyết định bỏ qua sự tự tôn và cố gắng hết sức để ngăn chặn nó.
"Cái khoản trả nợ đó, Ilay..."
Taeui cố gắng kìm nén một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, rồi nói khẽ. Anh nhìn lướt qua hai người đang ngồi yên lặng gần đó, đang lắng nghe cuộc trò chuyện. Anh hy vọng họ sẽ rời đi một lát, nhưng như thường lệ, cuộc sống chẳng bao giờ theo ý mình..
"Quan trọng hơn tôi sao? ...Tôi đang cầu xin anh đấy? Tình cảm đã phai nhạt rồi sao...?"
Jeong Taeui không thể nói hết câu. Mặc dù chỉ vừa cố gắng thốt ra những lời này qua kẽ răng, nhưng một tiếng thở dài bất giác bật ra.
Liệu đây có thật sự là những lời của chính mình? Hay có thể chỉ là một sự tưởng tượng, và thực tế mình không hề nói gì như vậy?
Cậu thoáng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy hai người trước mặt, có lẽ không phải như vậy.
Christoph đang nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên, và bên cạnh anh, Alain cũng có vẻ bối rối—nụ cười của anh ấy vẫn còn frozen trong vài giây khi nhìn anh.
"...Vậy ra... Bình thường sếp sống như thế này sao..."
Cuối cùng, khi Alain hoàn hồn và lẩm bẩm như thể đang ngạc nhiên, Jeong Taeui không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu.
"Không phải vậy đâu..."
Cậu thì thầm, như thể đang muốn chui vào lòng đất. Nhưng nhìn vẻ mặt của họ, chẳng ai tin lời cậu nói. Christoph thậm chí còn nhìn cậu với ánh mắt đầy sự oán trách.
Và người mà câu nói này phải hướng đến, lại chỉ im lặng ở đầu dây bên kia. Im lặng khá lâu.
Cuối cùng, khi anh ấy mở miệng, Taeui chỉ cần nghe câu đầu tiên là đã nhận ra mình đã sai.
'Taei, lần này tôi thực sự rất tức giận.'
Giọng anh ta không còn chút nào sự hài hước, và sau một khoảng im lặng, anh tiếp tục.
'Suýt nữa thì em đã gặp phải rắc rối thực sự. Em có thể đã rơi vào tình huống nguy hiểm.'
"...―."
'Vì vậy, Taei, lần này đừng có cố ngăn tôi. Tôi không muốn sau này nghe em trách móc, nên mới báo cho em. Nhưng thật lòng mà nói, tôi chẳng muốn thông báo cho em biết đâu vì với tính cách của em nếu biết trước sẽ chỉ khiến tôi phiền phức thôi. Vì thế, đừng cản tôi.'
"Vậy còn việc Taei đến đây và gặp nguy hiểm thì sao?"
Lúc đó, Christoph, người trước giờ chỉ im lặng nghe, đột nhiên xen vào với giọng điệu không hài lòng. Sau đó, Ilay im lặng một lúc.
'Ngày mai là diễn đàn, phải không? Nếu vậy, dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc vào ngày mai. Cũng có thể sẽ kết thúc sớm hơn.'
"Ilay!"
'Hơn nữa, những kẻ đang nhắm vào Jeong Jaeui, họ sẽ không dám làm gì nghiêm trọng với Taeui. Nếu Taeui gặp nguy hiểm thật sự, thì không chỉ có em ấy gặp rắc rối đâu.'
Ilay dường như đã nói hết những gì cần nói, và kết thúc câu chuyện.
Có rất nhiều điều cậu muốn nói với Ilay, nhưng cuối cùng Taei chỉ lắc đầu. Không có gì để nói, ít nhất là không có gì có thể khiến Ilay lắng nghe. Thở dài, Taei thì thầm và Ilay, có vẻ hài lòng, cuối cùng đã nói lời tạm biệt.
'Vậy thì mai gặp nhé.'
Với câu nói đó, cuộc gọi kết thúc và căn phòng chìm vào im lặng. Nhưng, chính xác hơn thì không phải im lặng hoàn toàn. Alain, vẫn bình thản, đứng dậy và nói một cách tự nhiên:
'Cậu không đói à? Chúng ta đi ăn gì đó đi.'
Tuy nhiên, Taei, người đang đau đầu vì những suy nghĩ hơn là cảm giác đói, chỉ biết xoa xoa cái đầu đau nhức của mình và rên rỉ.
Dù sao đi nữa, anh phải mạo hiểm để bảo vệ anh trai. Mặc dù việc bảo vệ người mà không cần bảo vệ có phần buồn cười.
"Không lẽ anh sẽ giết cả tôi, nếu tôi cứ bám theo anh ấy ..."
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu Taei, nhưng ngay lập tức anh lại lắc đầu.
Giữa những khó khăn đã đầy rẫy như hiện tại, anh không muốn thêm một khả năng xấu vào.
"Dù sao thì, việc đầu tiên phải làm bây giờ là..."
Taei ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Gặp anh trai là điều quan trọng nhất lúc này.
- *******************
Đúng vậy, với mức độ an ninh như thế này, có thể tự hào là lực lượng bảo vệ của UNHRDO.
Jeong Taei bước vào hội trường triển lãm, nhẹ nhàng huýt sáo.
Bảng chỉ dẫn với dòng chữ "Diễn đàn Công nghệ Hàng không Quốc tế" được dán bên cạnh biển báo tầng ba.
Tuy nhiên, ngay khi bước vào cổng hội trường, một hệ thống an ninh chặt chẽ đã được triển khai.
Các nhân viên bảo vệ trong đồng phục quen thuộc đi qua đi lại, chứng tỏ rằng UNHRDO đã huy động một số lượng lớn người để chuẩn bị cho diễn đàn lần này.
Chỉ riêng những gì nhìn thấy ở bên ngoài thì đã đủ để hiểu rằng nếu vào các phòng hỗ trợ kỹ thuật, tình hình an ninh chắc chắn còn nghiêm ngặt hơn nữa..
"Với mức độ bảo vệ như thế này từ ngày hôm trước, có lẽ không cần lo lắng gì nữa."
Jeong Taei vừa ngạc nhiên vừa lẩm bẩm, thì Christoph từ phía sau cũng lên tiếng.
"Với mức độ bảo mật như thế này, nếu không phải là người bình thường thì chẳng phải vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn sao?"
"Ừm... nghe cậu nói vậy, tự dưng tôi cảm thấy hơi lo lắng..."
Jeong Taei vừa vung vẩy tấm thẻ tạm thời nhận được ở cửa, vừa cười khẽ.
"Vậy thì, với mức độ bảo vệ chặt chẽ thế này, anh trai có vấn đề của cậu mà UNHRDO lại dốc hết sức bảo vệ thì đang ở đâu nhỉ? Không phải đã hẹn gặp ở sảnh tầng 1 sao?"
Christoph, người đã nhét tấm thẻ vào túi một cách không cẩn thận, nhìn xung quanh và hỏi.
"Ừm, có vẻ như anh ta chưa đến."
Jeong Taei nhìn vào đồng hồ. Thời gian đã chỉ đúng năm giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro