Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

“Lễ hội mặt nạ?” Akko ngồi ngả người trên ghế, tò mò nhìn Lotte đang đọc một thứ gì đó gọi là tờ quảng cáo về lễ hội.

“Ừ.” Lotte gật đầu, bắt đầu lên mạng tìm kiếm thêm thông tin. “Đây là cơ hội để học sinh Luna Nova được giao lưu với các nam sinh bên ngoài.”

“Thôi nghỉ đi. Không phải mấy tên nam sinh đó ghét tụi mình sao?” Cô gái tóc nâu chán nản đứng dậy khỏi ghế, rồi nằm bẹp trên giường ôm gối. Nếu như đến đó chẳng may lại gặp phải tên Andrew kia, lại bị cái tên đó đem ra vùi dập thì Akko thà ở trong phòng ngủ còn hơn.

Sucy ngồi đối diện cũng không có vẻ gì là hứng thú với kiểu lễ hội này. Nàng vẫn chăm chú đọc cuốn sách về độc mới mua của mình.

Lotte cười trừ ngại ngùng, cô cũng đoán trước được phản ứng lạnh nhạt của hai người bạn mình rồi. Tất nhiên là Lotte sẽ không có dự định tham gia mấy cái lễ hội ghép đôi kiểu này, nếu như ban tổ chức không công bố sẽ có Annabell đến làm khách mời danh dự. Đặc biệt hơn là người may mắn còn được nhảy với cô bé một điệu. Lotte thực sự rất muốn cùng Annabell nói về chương truyện vừa mới ra của Night Fall. Đã lâu lắm rồi kể từ lần hai người gặp nhau và cô bé viết càng ngày càng hấp dẫn.

“Nhà trường cũng đã nghĩ đến, nên cho phép học sinh khi tham gia lễ hội này có thể dùng phép để thay đổi hình dáng.” Lotte cố gắng lôi kéo sự chú ý của hai người kia.

“Vậy là biến thành hình dạng gì cũng đựơc!?” Akko bắt đầu hiếu kỳ hỏi. Thật hiếm khi mà nhà trường cho phép học sinh sử dụng phép thuật ở ngoài trường.

Ngay cả khi Akko đã giải trừ được phong ấn và khôi phục lại được phép thuật trên toàn thế giới, thì quy định của Luna Nova vẫn nghiêm cấm học sinh được sử dụng phép ngoài trường học. Và đối với một số học sinh cá biệt như Akko thì còn bị quản nghiêm của việc ra ngoài trường.

“Tớ nghe nói hôm đó sẽ có các đầu bếp năm sao trên toàn thế giới đến.” Lotte khẽ liếc mắt coi phản ứng của bạn mình. Quả nhiên là cắn câu.

Akko ngẩn người ngồi nghĩ về mấy món ăn của đầu bếp chuyên nghiệp. Cô cũng từng được ăn một lần ở nhà Cavendish. Tuy rằng lần đó bị Diana nhìn kỳ thị suốt bữa ăn nhưng hương vị của chúng Akko vẫn nhớ rõ.

Cả hương vị đồ ăn ở bữa tiệc gì đó dành cho Andrew nữa.

Akko hít một hơi như thể trước mặt là cả một bàn đồ ăn hảo hạng, hai mắt sáng long lanh.

Lotte bất đắc dĩ nhìn người bạn của mình đang cười xấu xa.

“Nếu vậy thì không phải càng nên cấm Akko đi sao.” Sucy rời mắt khỏi cuốn sách, liếc mắt nhìn Akko châm chọc. Akko có cảm giác mình còn nghe thấy điệu cười chế giễu của nàng.

Liếc xéo cô bạn mình một cái, Akko tiếp tục chăm chú lắng nghe.

Những người đến lễ hội sẽ phải đeo một mặt nạ tùy ý, học viên của Luna Nova có thể dùng phép để thay đổi hình dáng.

Bữa tiệc chỉ có một quy định duy nhất, không được hỏi tên hay xem mặt của đối phương.

Tất nhiên đó cũng không phải là vấn đề của Akko hay Lotte.

Sucy rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn hai người bạn đang hứng khởi mong chờ của mình, không khỏi chán nản. Kiểu này thì nàng thể nào cũng bị lôi đi cùng.

Tuy rằng sự kiện này mở cửa cho mọi học sinh, cũng đón nhận được sự hưởng ứng của nhiều người, nhưng không phải ai cũng có dự định tham dự. Lý do vô cùng đơn giản, họ không có đồ dạ hội.

Không phải học sinh nào cũng đủ khả năng để sắm cho mình một bộ đồ dạ hội chỉ dùng một lần như Diana hay là bộ đôi Hannah Barbara.

Vì vậy nhiều cô gái chỉ có thể vô vọng nhìn cơ hội tìm bạch mã hoàng tử của mình qua đi.

Akko xoa cằm, cau mày nghĩ xem kiếm đâu ra quần áo để đi hội. Lotte đã nhờ mẹ mình may một bộ, chỉ tiếc là bà không đủ thời gian để làm thêm một bộ cho cô. Sucy thì chỉ dùng đại một cái áo choàng đen trùm kín chân được tặng kèm của mấy cửa hàng kỳ lạ mà nàng hay mua đồ.

Cô không thể nhờ mẹ may đồ được, kể cả có may xong thì cũng không kịp đưa đến đây. Mà cô lại không đủ tiền để mua một bộ đồ mới. Ông anh bán ma cụ thì đã hết cái hộp phép Nàng Lọ Lem.

Việc này làm Akko khổ tâm hai hôm nay. Chỉ một ngày nữa thôi là đến lễ hội rồi.

“A, Diana.” Akko ngạc nhiên nhìn Diana đang đứng ở hành làng với vài túi đồ lỉnh kỉnh. Thật lạ khi nàng đứng một mình ở đây. Không phải Hannah và Barbara lúc nào cũng bám lấy nàng suốt cả ngày sao?

“Akko.” Diana ngẩng lên nhìn cô, khẽ gật đầu đáp lại.

“Đống đồ gì đây?” Tò mò chạy lại gần, Akko hơi nghiêng người ngó vào. Và hiện ra trước mặt cô, lại là thứ mà khiến cô đau đầu suốt hai hôm nay, váy dạ hội.

“Dì tôi gửi từ nhà đến. Họ không muốn tôi mặc lại một bộ váy ở hai bữa tiệc.” Diana ngán ngẩm thở dài. Dường như nàng có nói một trăm lần là mình không muốn đi dự bất cứ sự kiện vô dụng nào, thì dì nàng vẫn bỏ ngoài tai.

Cho dù quan hệ của họ đã khá hơn kể từ lần Diana cứu ba mẹ con nhà họ khỏi số phận biến thành những cái cây vô tri vô giác, nhưng dì vẫn không coi trọng lời nói của nàng chút nào cả.

Akko bĩu môi, trong lòng âm thầm mắng mỏ mấy cái loại nhà giàu ăn tiêu phung phí. Không được mặc một bộ váy ở hai bữa tiệc? Cô thậm chí còn không có bộ nào.

Một ý tưởng bỗng hiện lên trong đầu Akko. Chắc chắn Diana không thể mặc hết chỗ này, có lẽ nàng sẽ rộng lượng cho cô mượn một bộ mà, phải không?

Nhưng danh dự của Akko không cho phép cô cúi người mượn đồ của Diana.

Diana nhìn nét mặt của Akko biến hóa linh hoạt, khó hiểu nheo mày, im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng.

“Giờ tôi phải đem đống đồ này về phòng. Cậu có thể tránh ra được không?”  Diana cúi người xách hai tay túi đồ lên. Hôm nay Hannah và Barbara phải đi học phụ đạo, những sinh vật kỳ bí thì không hiểu đã đi đâu mất.

“Để tớ giúp.” Akko nhanh nhẩu cầm lấy hai túi đồ trên tay Diana, rồi tiện kẹp một túi đồ còn lại ở dưới đất vào nách, cười tươi rói nhìn nàng.

Đôi mắt xanh vẫn tĩnh lặng quan sát cô chốc lát, sang đó một tiếng thở dài khẽ thoát khỏi bờ môi mỏng đó. Diana đưa tay lấy chiếc túi Akko đang kẹp ở nách, sau đó gật đầu đồng ý để cô giúp mình đem đồ về phòng.

Trong suốt quãng đường về phòng, Akko hào hứng nhìn trộm xem trong túi có những gì. Đôi mắt đỏ như sáng lên, hết nhìn cái túi này lại nhìn sang túi khác. Cô chăm chú nhìn đến mức còn không biết Diana đã nhận ra hành động kỳ lạ của cô nãy giờ.

"Cảm ơn cậu, Akko. Cậu có thể về." Đặt túi đồ lên giường, Diana quay sang Akko vẫn đang đứng đơ ra ở cửa.

"À....Ừ...." Akko gãi đầu, cuối cùng vẫn không thể mở lời.

Diana nhướng mày.

"Cậu có tham dự lễ hội sắp tới không?" Không hiểu sao nhưng Diana có linh cảm chuyện khiến Akko cư xử kỳ lạ là chuyện lễ hội sắp tới.

Akko ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diana, sau đó gật đầu lia lịa.

Ngay lập tức Diana hiểu được chuyên gì đang xảy ra, nàng khẽ thở dài, trầm ngâm quan sát Akko một lúc. Akko bị ánh mắt nghiêm túc của nàng làm cho đông cứng, đến nuốt nước bọt cũng không dám.

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi đem đồ về phòng." Diana xoay người đi về phía đống túi đồ, nàng bắt đầu mở những chiếc váy ra. Tự chọn lấy một bộ váy mà mình cảm thấy là hợp với Akko nhất, cẩn thận gấp lại vào trong túi, đưa cho cô. "Đây coi như quà cảm ơn."

Akko chần chừ nhìn Diana rồi nhận lấy túi đồ. Cô biết đây chỉ là một cái cớ Diana bịa ra để giúp cô cảm thấy đỡ ngại khi nhận đồ của nàng.

Diana vẫn khoanh tay đứng nhìn Akko, dường như còn đang suy tính một chuyện gì khác. Akko nuốt nước bọt, không phải nàng bắt đầu thấy tiếc cái váy đó chứ. Nhưng mà chắc không phải đâu, Diana thì thiếu gì váy, chắc vậy. Akko tự an ủi bản thân mình.

"Cảm ơn cậu, giờ tớ về phòng đây." Akko nặn ra một nụ cười tươi, ba chân bốn cẳng ôm túi váy chạy về phòng.

Diana nhìn theo cô cho đến khi bóng dáng khuất hẳn mới quay lại phòng. Nàng nhìn những chiếc váy bày trên giường, trầm tư nhìn qua một lượt sau đó gấp chúng lại đặt vào trong tủ.

Lần này nàng không cần dùng đến chúng.

Vừa chạy về phòng, Akko liền nhảy lên giường bắt đầu lôi bộ váy ra xem.

"Akko? Cậu có váy rồi?" Lotte đang ngồi trên ghế đọc sách tò mò quay sang.

"Không phải cậu đi ăn cắp ở đâu đó chứ?" Sucy chậm chạp nói, nhếch mép cười khi nhận được cái liếc xéo từ Akko.

"Ừ, Diana vừa cho tớ." Akko cười nói, hào hứng lôi chiếc váy ra khoe.

Chiếc váy với màu xanh biển nhạt với chiếc áo khóac ngoài màu trắng có đính trên đó một bông hoa hồng xanh, tuy là giả nhưng thậm chí còn có thần thái hơn cả hoa thật  . Có vẻ như Diana đã chọn cho cô chiếc váy giản dị nhất.

Nó làm Akko liên tưởng đến chiếc váy mà Diana từng mặc ở bữa tiệc của Andrew. Cô không nhịn được tưởng tượng Diana mặc chiếc váy này thì sẽ đẹp thế nào. Màu xanh nhạt cùng với làn da trắng nõn của nàng, làm nổi bật lên đôi mắt xanh tĩnh lặng đó. Và cả mái tóc bồng bềnh của nàng buông xõa khiến người khác muốn chạm vào lại sợ làm vấy bẩn hình ảnh đẹp đẽ đó.

Akko hơi mím môi, có lẽ cô nên đem trả chiếc váy này cho Diana. Nhưng rồi cô lại tự hỏi nếu như Diana mặc lại chiếc váy lần trước, còn cô mặc chiếc váy này, liệu hai người có giống mặc đồ đôi không?

Akko cảm thấy gương mặt mình khẽ nóng lên.

Lotte và Sucy bất đắc dĩ quan sát biểu cảm linh hoạt trên mặt Akko, bật cười nhìn nhau.

Cuối cùng thì Akko vẫn mặc bộ váy đó đến buổi dạ hội. Thực ra thì cô cũng không cảm thấy tự tin lắm, cô không nghĩ mình hợp với màu xanh. Mái tóc của cô quá tương phản với màu xanh nhạt, chắc chắn là nhìn kỳ cục lắm. Nhưng bằng một động lực vô hình nào đó, Akko vẫn mặc chiếc váy đó.

Hôm nay Lotte còn đặc biệt ngồi cả giờ tết tóc cho cô. Cô có thể nhận thấy tâm trạng của bạn mình đang rất rất rất tốt, thậm chí cô gái tóc cam còn vừa hát nhẩm vừa tết tóc.

Bữa tiệc bắt đầu lúc chín giờ, Akko đã nhịn ăn từ chiều, giờ sắp đói muốn chết rồi.

Lotte vừa vào trong bữa tiệc liền chạy đi đâu mất, Sucy thì quyết định không đi nên Akko chỉ có thể một mình tận hưởng đống sơn hào hải vị này.

Cô đảo mắt nhìn quanh, có vẻ như vừa vào bữa tiệc mà mọi người đã nhốn nháo đi tìm người cặp với mình. Cô có thể nhận ra một vài học sinh Luna Nova trong dạ hội, cho dù có vẻ như họ đã dùng phép để thay đổi kiểu tóc và dùng những chiếc mặt nạ để che mặt.

Akko thở dài lười biếng, cô thậm chí còn không thay đổi bất cứ điểm nào trên người mình, chiếc mặt nạ cũng chỉ miễn cưỡng che đi một phần ba gương mặt.

Đang thoải mái tận hưởng món ăn, ngay lúc đó tiếng gào thét của những cô gái khác liền phá vỡ tinh thần ăn uống của cô. Những tiếng rì rầm bắt đầu vang lên, Akko tò mò nghiêng người xem xem chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc đó một ánh mắt màu xanh lá đang hướng về phía cô, khiến Akko chút nữa là bị nghẹn miếng bánh trong miệng. Cô họ sặc sụ, cũng may do mọi người đang để ý đến chàng hoàng tử bạch mã của gần như mọi cô gái, Andrew, nên không ai để ý cô.

Andrew mặt không cảm xúc nhìn những cô gái đang vây quanh mình, trong ánh mắt không che giấu được vẻ khó chịu. Lý do duy nhất anh tham gia buổi dạ hội vô nghĩa này là vì có thông tin nói rằng học sinh của Luna Nova tham gia.

Khó chịu đảo mắt quanh phòng, không muốn nhìn đến đám con gái đang vây quanh mình nữa, Andrew lại phát hiện ra người mình đang chờ đợi đang đứng quay lưng với anh.

Cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc, anh nâng mày cười. Lần trước ở bữa tiệc cô cũng đứng ở quầy ăn nhét thức ăn đến phồng cả mồm. Chắc hẳn lần này đến đây cũng là vì đống đồ ăn này rồi.

Andrew luồn vào đống con gái đang chắn trước mặt mình, bước về phía Akko.

Akko nuốt nước bọt, nghiêng người nhìn đám con gái ở đằng sau Andrew đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô, trong đó hình như còn có vài học sinh Luna Nova.

"Làm ơn đừng lại đây mà...." Akko lầm bầm, lùi về phía sau cố gắng gia tăng khoảng cách giữa hai người. Nhưng Andrew vẫn không chịu dừng lại.

Cô lùi mãi cho đến khi va phải một người. Cô chưa kịp quay đầu lại thì tay đã bị người đó nắm lấy, kéo vào trong lòng.

Akko ngơ ngác đứng im trong vòng tay của người ta, mọi suy nghĩ trong đầu cô như nổ tung.

"Xin lỗi, cô ấy là bạn nhảy của tôi." Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nhưng đồng thời lại trầm hơn, Akko ngay lập tức biết được người đang ôm lấy mình là ai.

Andrew cau mày trầm ngâm không nói gì, nhìn kẻ thô lỗ vừa can thiệp vào chuyện của mình. Mái tóc vàng nhạt ngắn bồng bềnh với những sợi màu đậm hơn kỳ lạ , chiếc mặt nạ màu trắng có những đường viền màu vàng uốn lượn che đi hai phần ba khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng và đôi mắt màu xanh nước biển đang mang theo ý cảnh cáo nhìn anh. Người kia mặc trên mình bộ vest màu trắng với chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và một bông hoa hồng xanh cài trên ngực.

Andrew biết người này là ai, anh cũng biết người đó ở đây vì cùng một lý do với mình. Anh chỉ cau mày, nhìn Akko chờ câu trả lời.

"Ừm...đó là sự thật....xin lỗi..." Akko vẫn bị giữ trong lòng người kia , ngại ngùng lên tiếng.

"Vậy là tôi thô lỗ, tôi xin phép." Andrew cúi người nói rồi xoay người đi.

Akko không thể phủ nhận là mình thấy tội nghiệp anh. Nhưng bây giờ người đang đứng bên cạnh cô quan trọng hơn nhiều.

"Sao cậu lại ở đây? Trong bộ vest này? Cả mái tóc này nữa? Diana?" Akko tách mình ra khỏi vòng tay Diana, khó hiểu nhìn nàng.

"Điều đó không quan trọng. Nhưng tôi không phải Diana, tôi chỉ là một người xa lạ muốn mời cậu một điệu nhảy thôi." Qua chiếc mặt nạ, Akko có thể thấy đôi mắt xanh đó đang cười nhìn mình. Khóe môi nàng cũng nâng lên tạo này một nụ cười chết người.

Lúc này Akko mới nhớ ra điều luật của buổi dạ hội mà Lotte đã nói: người tham gia không được nói tên hay tháo mặt nạ của người kia ra. Tuy rằng đó chỉ là một điều lệ cho có của dạ hội mặt nạ, nhưng Diana dường như đang có tâm trạng tốt nên Akko cũng hùa theo.

"Vậy tôi có thể gọi quý ngài đây là gì?" Akko tinh nghịch nháy mắt, trêu chọc Diana.

"Tên gọi quan trọng sao? Tôi bất quá chỉ là một kẻ vô tình lạc vào chốn này và muốn mời mỹ nhân nhảy một điệu. Nhưng coi bộ thật khó khăn." Diana khoanh tay đáp lại, nụ cười trên môi vẫn cho dứt.

Akko cười khúc khích trước câu trả lời của Diana, nhưng tiếng dạ dày của cô lại cắt đứt không khí thoải mái này. Cô đỏ mặt ôm bụng mình, lén lút quan sát biểu cảm của người trước mắt. Quả nhiên nàng đang quay mặt ra một chỗ khác giả vờ không nghe thấy gì, nhưng đôi mắt xanh mang ý châm chọc đó thi thoảng lại thoáng qua người Akko, khiến cô như ăn phải cục nghẹn, phồng má giận dỗi.

"Quý cô đây ăn thật khỏe nhỉ?" Diana trêu chọc, nhưng lại thuận tay lấy một món tráng miệng đang được người phục vụ bê đến đưa cho Akko.

Akko bĩu môi, vẫn nhận lấy móng tráng miệng trên tay Diana. Lúc này cô mới có cơ hội ngắm kỹ nàng. Qủa đúng như cô tưởng tượng, màu xanh và trắng sinh ra là dành cho Diana. Nhưng quan trọng hơn là, bộ đồ của Diana giống như đồ đôi với Akko vậy. Akko tự hỏi liệu có phải Diana đã tính hết rồi không. Nghĩ đến đây mà mặt cô lại đỏ lên.

Ăn hết miếng bánh trên tay, Akko từ chối nhận thêm đồ ăn từ Diana, cô không muốn nàng nghĩ cô đến đây vì đồ ăn, dù sự thật là vậy. Diana nhìn cô trong chốc lát, liền hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lại món tráng miệng cho người phục vụ.

"Vậy bây giờ tôi có thể mời quý cô đây nhảy được chưa?" Diana cúi người, đưa tay về phía Akko, chờ đợi sự đáp lại.

"Tất nhiên rồi thưa quý ngài." Akko cầm lấy hai bên váy của mình nhấc lên, làm theo các quý cô trên tivi khẽ nhún người xuống đáp lại.

Diana nắm tay Akko đi ra giữa sân khấu, cô có thể cảm thấy nhịp tim mình đang gia tăng. Hai người ngượng ngùng đứng dưới ánh đèn sân khấu, không biết nên làm thế nào tiếp theo. Hai đôi mắt như dán vào nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự hồi hộp cùng mong đợi trong mắt người kia. Và vô thức, mọi sự bối rối lúc nãy liền biến mất. Akko chủ động bước lại gần Diana, vòng tay qua cổ nàng. Diana cũng dựa vào người Akko, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần mình.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau, vô thức đung đưa theo điệu nhạc. Akko hôm nay đi giày cao gót nên Diana có thể thoải mái dựa vào vai cô. Akko có thể cảm thấy hơi thở đều đều của Diana bên tai, lo lắng siết chặt vòng tay mình.

Đôi tay cô lướt qua mái tóc ngắn của Diana, không hiểu sao lại có cảm giác xa lạ thoáng qua.

"Thật đấy, cậu dùng phép thuật để khiến tóc ngắn hơn à?" Akko khẽ hỏi.

"Ừ, không chỉ tóc, tớ còn là một người con trai như Andrew." Diana khép hờ mắt tựa vào vai Akko, bằng phẳng đáp lại. Lý do hôm nay cô đến muộn là do nàng phải tìm thần chú cho việc biến đổi hoàn toàn. Nó khá ngốc nghếch, Diana cũng bất ngờ khi ý tưởng này hiện lên trong đầu nàng. Nhưng nếu như nàng không làm vậy thì tên ngốc này đã rơi vào tay tên Andrew rồi.

Akko không có thể làm gì ngoài bất lực cười. Cô cần một vài phút để tiếp thu chuyện này.

Cơ thể cô đã dần quen với cái ôm của Diana, nhịp tim cũng không đập nhanh đến mức muốn nổ tung như lúc nãy, nhưng nó lại như đang bị một loạt cảm xúc đè nén, chỉ muốn bùng nổ ngay lập tức. Và bằng một cách nào đó, Akko cũng cảm thấy Diana cũng không khá hơn mình là bao.

"Xin chào mọi người." Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bất ngờ ánh đèn sàn nhảy tắt đi, tập trung vào một chàng trai đang dừng trên sân khấu, "Hôm nay mọi người có vui không ạ?"

Tiếng hưởng ứng vang khắp nơi, người dẫn chương trình thích ý gật gù, cười tươi nói tiếp.

"Nhưng buổi dạ hội lại phải kết thúc vào mười hai giờ đêm nay. Tôi hi vọng không có ai trong số các vị đã vi phạm nội quy của buổi dạ hội." Dẫn chương trình tươi cười nhìn quanh sàn nhảy một vòng, "Nhưng chúng ta nên tạo một cái kết thật hoành tráng trong vài phút ngắn ngủi còn lại phải không?"

Dẫn chương trình vừa mới dứt lời, tất cả mọi ánh đèn đều vụt tắt, để cả sản nhảy chìm trong bóng tối.

"Nào các bạn, hãy trao bạn nhảy của mình một nụ hôn tạm biệt đi."

Câu nói này như châm ngòi nổ, cả sàn nhảy bắt đầu nháo loạn trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liền có thể nghe thấy những tiếng động kỳ lạ phát ra ở xung quanh.

Akko cảm thấy mặt mình đang nóng lên, cô có thể ngay thấy tiếng hôn nhau phát ra xung quanh mình, lại kèm thêm hơi thở nóng bỏng của Diana. Cô có thể cảm thấy nhịp tim của nàng đang tăng nhanh, hòa cùng một nhịp điệu với cô.

"Akko." Diana khẽ đẩy Akko ra, đôi mắt xanh đó mang theo vẻ ngại ngùng và mong đợi, ánh mắt mà Akko chưa bao giờ nhìn thấy ở nàng.

Diana không nhanh không chậm áp trán mình vào trán Akko, đôi mắt của hai người không né tránh mà đối diện nhau. Akko khẽ nuốt bọt khi đôi mắt đó dần khép lại, gương mặt của nàng thì ngày càng gần.

"Khoan đã." Akko nghiêng mặt ra chỗ khác, đưa tay chặn môi Diana lại gần. Nàng không nói gì, chỉ cau mày nhìn cô. "Tớ....Tớ thích cậu khi cậu là cậu hơn...." Nói rồi cô dùng hết can đảm dùng hai tay luồn qua mái tóc ngắn của Diana. "Nên...cậu có thể trở lại như cũ không?"

Diana ngạc nhiên nhìn Akko trong chốc lát, sau đó lắc đầu cười.

“Vậy đâu có được. Hoàng tử đâu có thể thấy được Lọ Lem dưới lớp phép thuật đang bao quanh lấy nàng trước mười hai giờ phải không?”

Akko bĩu môi, nhưng trước khi cô kịp nói gì khác, Diana đã kéo cô lại gần, để hai bờ môi chạm vào với nhau.

Một nụ hôn thoáng qua rồi vội vã tách khỏi nhau trước khi ánh đèn bật sáng. Akko có chút nuối tiếc chạm vào môi mình, song cô cũng hiểu mình không thể tiến xa hơn thế.

Rồi tiếng chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, mọi ánh đèn một lần nữa bật sáng. Còn người vừa mấy giây trước thôi còn ở trước mặt Akko giờ lại biến mất.

Đôi mắt đỏ vội vã tìm kiếm xung quanh, nhuưng không thấy được người mình đang tìm kiếm.

Trong lúc cô đang xoay người tìm kiếm, một bông hoa hồng với màu xanh biển, trùng với bông hoa cài trên ngực Diana lúc nãy.

Cầm lấy bông hoa trên tay, Akko chợt nhớ ra trước khi hôn cô, Diana có nhắc đến câu chuyện Lọ Lem.

Nụ cười dần hiện rõ trên gương mặt Akko.

Nàng Lọ Lem đã biến mất sau tiếng đồng hồ báo điểm mười hai giờ, vậy giờ cô chỉ còn việc đi tìm nàng thôi phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro