Chương 5: Nụ cười
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, phủ kín từng cành cây trơ trọi. Hyun-woo ngồi bên đống lửa, khẩu súng đặt ngang trên đầu gối, mắt không rời khỏi bóng tối ngoài kia. Anh không ngủ. Không thể ngủ. Bởi vì thứ đó vẫn ở ngoài kia.
Min-jae nằm sát bên Daehyun, dù đã quấn chăn kỹ nhưng hơi thở cậu vẫn đều đặn tỏa ra từng làn khói trắng vì lạnh. Cậu ngủ không sâu, đôi lúc khẽ cựa mình, môi mấp máy như thể vẫn còn ám ảnh bởi những gì xảy ra lúc nãy. Hyun-woo liếc nhìn cậu, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh.
Gió đêm thổi qua, mang theo một thứ mùi không bình thường. Mùi tanh nồng. Mùi của máu. Hyun-woo chậm rãi nạp đạn, tay siết chặt báng súng. Tiếng nạp đạn vang lên rất khẽ, nhưng bóng đen ngoài kia đã nghe thấy. Nó đứng cách hang chừng hai mươi mét, lặng lẽ như một cái bóng. Không di chuyển, không phát ra tiếng động. Nhưng Hyun-woo biết—nó đang nhìn vào trong hang.
Thứ đó đã theo dõi họ từ khi rời khỏi hang cũ, chỉ là chưa tấn công. Nó đang chờ đợi. Đợi cái gì? Chờ họ mất cảnh giác? Hay chờ cho đến khi một trong ba người yếu đi?
Hyun-woo híp mắt, cơ thể căng như dây đàn. Nếu nó xông vào, anh có thể nổ súng ngay lập tức. Nhưng nếu nó không di chuyển, anh cũng không thể làm gì khác ngoài việc canh chừng. Anh không muốn đánh thức Min-jae hay Daehyun. Nếu có đánh nhau, tốt nhất nên để họ ngủ yên.
Tiếng gió rít qua kẽ lá. Bầu trời đêm đen kịt. Đêm nay… sẽ rất dài.
---
Những dấu chân kỳ lạ
Sáng hôm sau, Min-jae tỉnh dậy với một cơn đau đầu âm ỉ. Cậu mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm trong hang, đống lửa đã tắt gần hết, chỉ còn tro tàn. Daehyun vẫn ngủ say bên cạnh, đôi má nhỏ nhắn hơi ửng đỏ vì lạnh. Cậu nhìn sang bên cạnh—Hyun-woo vẫn ngồi dựa vào vách đá, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn đầy cảnh giác.
"Anh không ngủ à?" Min-jae hỏi, giọng khàn đặc vì lạnh.
Hyun-woo lắc đầu, rồi chỉ tay ra ngoài. "Ra xem đi."
Min-jae lồm cồm bò dậy, kéo chăn bọc Daehyun cẩn thận rồi bước ra ngoài cùng Hyun-woo. Khi nhìn xuống nền tuyết trước hang, cậu rùng mình.
Dấu chân.
Những dấu chân lớn bất thường, có hình dạng không giống của con người. Chúng xuất hiện khắp nơi quanh khu vực hang, như thể thứ gì đó đã đi vòng quanh họ cả đêm. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là—không có dấu chân đi vào hay đi ra.
Những dấu vết này chỉ có ở đây, như thể chúng xuất hiện từ hư không.
Min-jae cảm thấy gáy mình lạnh toát. Cậu nuốt nước bọt, quay sang Hyun-woo.
"Cái quái gì đây?"
Hyun-woo im lặng vài giây, rồi nói nhỏ: "Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ… nó không phải thứ chúng ta có thể lý giải theo cách bình thường."
Min-jae rùng mình. Cậu ghét kiểu mập mờ này. Nếu nó là thú hoang, họ có thể đối phó. Nếu nó là người, họ có thể đánh lại. Nhưng thứ này… không giống cả hai.
Họ nhìn nhau, rồi lặng lẽ quay vào trong. Daehyun vẫn ngủ say, không biết gì về nỗi sợ hãi đang bao trùm những người lớn bên cạnh. Hôm nay, họ cần rời khỏi đây.
Hyun-woo không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Min-jae cũng không muốn nán lại lâu hơn. Những dấu chân kỳ quái kia giống như một lời cảnh báo—họ không được phép dừng lại.
Daehyun vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt nhìn hai người lớn với vẻ hoang mang. Min-jae cúi xuống vỗ nhẹ lưng cậu bé, dịu dàng nói.
"Chúng ta phải đi thôi, Daehyun ngoan nhé."
Daehyun khẽ gật đầu, đưa tay cho Min-jae bế lên. Cậu bé nhỏ nhắn ôm cổ Min-jae, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ tin tưởng. Min-jae xiết chặt cậu bé trong lòng, cố gắng truyền cho Daehyun một chút cảm giác an toàn mà chính cậu cũng không chắc mình có hay không.
Bên ngoài, trời vẫn lạnh cắt da. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn âm u, như thể báo hiệu điều gì đó không lành. Hyun-woo đi trước, khẩu súng vẫn nắm chặt trong tay. Min-jae theo sau, bế Daehyun gọn gàng trong vòng tay. Cậu không dám quay đầu lại. Có gì đó bảo cậu rằng, nếu quay lại, cậu sẽ thấy thứ mà mình không muốn thấy.
---
Sau gần hai tiếng băng qua khu rừng tuyết, họ quay trở lại khu vực máy bay rơi để tìm thêm đồ tiếp tế. Nhưng khi tới nơi, Min-jae đứng chết trân.
Không còn một xác chết nào cả.
Không. Phải nói đúng hơn là mọi thi thể đã biến mất.
Những hành khách mà họ nhìn thấy ngày hôm qua—những thân xác nằm vùi trong tuyết, những cánh tay thò ra từ đống đổ nát—đều biến mất không dấu vết.
Ngay cả những vết máu đông đặc cũng không còn. Như thể chưa từng có người chết ở đây.
Min-jae cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu quay sang Hyun-woo, nhưng anh cũng chỉ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trầm xuống đầy nguy hiểm. Một lúc sau, anh cúi xuống, lật tung lớp tuyết dưới chân.
Không có gì cả. Không một dấu vết nào chứng minh rằng ở đây từng có người.
"...Không thể nào."
Min-jae lẩm bẩm, cảm giác gai ốc nổi đầy người.
"Không ai có thể di chuyển nhiều xác chết như vậy chỉ trong một đêm. Thế quái nào…"
Hyun-woo đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh.
"Chúng ta không phải người duy nhất ở đây."
Min-jae rùng mình. Có ai đó—hoặc thứ gì đó—đã làm chuyện này.
---
Họ không nán lại lâu, chỉ lấy thêm những thứ có thể dùng được rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực máy bay. Không ai nói ra, nhưng cả hai đều biết rõ—họ đã bị theo dõi.
Đêm đó, họ tìm được một cái hang khác, rộng hơn và kín đáo hơn cái trước. Hyun-woo lại nhóm lửa, nhưng lần này anh không để ngọn lửa cháy quá sáng. Lửa quá sáng có thể khiến họ dễ bị phát hiện.
Daehyun mệt mỏi dựa vào lòng Min-jae, thi thoảng lại nắm lấy áo cậu, như sợ rằng nếu buông tay, cậu bé sẽ bị lạc mất. Min-jae vuốt nhẹ tóc Daehyun, khẽ thì thầm.
"Không sao đâu, anh ở đây."
Hyun-woo ngồi tựa vào vách hang, súng vẫn cầm chặt trong tay. Mắt anh không rời khỏi lối vào. Anh không cần ngủ, ít nhất là trong đêm nay.
Bởi vì họ không thể chắc rằng sẽ không có thứ gì xuất hiện giữa đêm.
Gió thổi vù vù bên ngoài hang, mang theo hơi lạnh cắt da. Tuyết rơi lác đác, đọng lại trên nền đất ẩm. Đêm nay tối hơn bình thường, bầu trời bị mây che kín, không một tia sáng nào lọt qua. Min-jae siết chặt Daehyun trong lòng, đôi mắt lấp lánh ánh lửa, nhưng sự bất an vẫn chưa tan biến.
Hyun-woo ngồi gần lối vào, khẩu súng đặt ngang trên đùi. Anh không định ngủ. Không khi nào mà anh lại cảm thấy rõ ràng như lúc này—họ không an toàn.
Lặng lẽ, anh giơ tay ra hiệu cho Min-jae giữ im lặng. Có gì đó ngoài kia.
Ban đầu, chỉ là một tiếng động rất nhỏ—tiếng tuyết rơi bị xáo trộn. Sau đó, là tiếng bước chân. Rất nhẹ. Chậm rãi. Nhưng không phải tiếng bước của con người.
Min-jae nín thở. Cậu có thể nghe thấy nó rõ ràng hơn—tiếng chân lê trên nền tuyết, như thể ai đó đang bò bằng cả tay và chân.
Daehyun rúc sâu vào lòng cậu, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy vạt áo Min-jae. Cậu bé không khóc, nhưng hơi thở run rẩy nói lên rằng cậu đang sợ hãi đến nhường nào.
Hyun-woo lặng lẽ mở chốt an toàn của súng. Tiếng động lập tức ngừng lại.
Chết tiệt. Thứ đó nghe thấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh lạ vang lên từ bên ngoài hang.
"Tách... tách... tách..."
Nghe như tiếng nước nhỏ giọt, nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi tanh nồng.
Min-jae thấy tim mình thắt lại. Một loại sợ hãi nguyên thủy tràn lên trong cậu. Giống như khi cậu còn nhỏ, bị lạc trong rừng lúc nửa đêm, và biết rằng có thứ gì đó đang rình rập mình trong bóng tối.
Hyun-woo giơ tay lên ra hiệu. Đừng nhúc nhích. Đừng tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Mười giây trôi qua. Hai mươi giây. Một phút.
Tiếng động bên ngoài dần rời xa.
Nó không vào.
Nhưng Min-jae có cảm giác… thứ đó chưa đi hẳn. Nó vẫn ở đâu đó trong bóng tối, lặng lẽ quan sát, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp.
Cậu không dám ngủ. Đêm nay, không ai dám ngủ.
---
Sáng hôm sau
Mặt trời lên, nhưng ánh sáng buổi sớm không khiến ai cảm thấy dễ chịu hơn. Hyun-woo đứng dậy đầu tiên, bước ra khỏi hang để kiểm tra tình hình. Min-jae lưỡng lự vài giây, rồi cũng theo sau.
Tuyết trắng xóa, in đầy những dấu chân kỳ quái.
Chúng dài, có hình dạng như bàn chân người nhưng lại quá nhiều ngón.
Và có một thứ khác.
Cách hang chỉ khoảng năm mét, có một vũng máu đông đặc. Giữa vũng máu, có một con chim nhỏ bị xé nát.
Hyun-woo cúi xuống, dùng một cành cây lật con chim lên. Lồng ngực của nó trống rỗng. Tất cả nội tạng đều biến mất.
Min-jae cảm thấy dạ dày mình lộn ngược. Thứ đó không giết họ đêm qua. Nhưng nó đã giết thứ khác.
Để cảnh báo. Hoặc… để đùa giỡn.
Không ai nói gì trong vài phút. Không gian yên tĩnh đến mức Min-jae có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Cậu cố hít sâu, nhìn quanh khu vực để tìm thêm manh mối. Nhưng ngoài vũng máu đông đặc và con chim bị xé xác, không còn gì cả.
Hyun-woo đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén đảo một vòng xung quanh.
"Chúng ta không thể ở lại đây nữa."
Min-jae siết chặt bàn tay đang run nhẹ của mình. Cậu biết Hyun-woo nói đúng. Thứ đó rõ ràng đã cảnh báo họ. Ở lại đây chỉ càng khiến tình hình tệ hơn.
Nhưng đi đâu?
Họ không có bản đồ, không có la bàn, chỉ có vài vật dụng tìm được từ xác máy bay. Dựa theo hướng mặt trời, họ có thể xác định phương hướng, nhưng trong một nơi hoang dã và lạnh giá như thế này, chọn sai đường đồng nghĩa với cái chết.
Min-jae liếm môi, nhìn Hyun-woo.
"Anh nghĩ chúng ta nên đi đâu?"
Hyun-woo im lặng một chút, rồi nói.
"Chúng ta đi theo dòng sông."
Min-jae chớp mắt. Dòng sông?
Hyun-woo chỉ tay về phía xa, nơi có một đường màu xanh sẫm uốn lượn giữa tuyết trắng.
"Hôm qua tôi thấy có một con suối nhỏ cách đây không xa. Nếu đi xuôi theo nó, chúng ta có thể tìm thấy khu vực có ít tuyết hơn. Hoặc ít nhất, có thể có dấu vết của con người."
Min-jae thở phào nhẹ nhõm. Một dòng sông đồng nghĩa với nguồn nước. Và nơi nào có nước, nơi đó có cơ hội sống sót.
---
Họ quay vào hang, chuẩn bị đồ đạc. Daehyun đã thức từ lúc nào, đôi mắt to tròn nhìn họ với vẻ tò mò. Min-jae vuốt nhẹ tóc cậu bé, khẽ nói.
"Chúng ta sắp đi xa hơn một chút nhé, Daehyun ngoan không?"
Daehyun gật đầu, đôi tay nhỏ bé níu lấy áo Min-jae.
"Anh ơi, có phải… ngoài kia có quái vật không?"
Min-jae khựng lại, tim đập mạnh. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Nói không? Điều đó có lẽ sẽ khiến cậu bé an tâm hơn, nhưng nếu Daehyun mất cảnh giác thì sao?
Hyun-woo là người lên tiếng trước.
"Có. Nhưng anh sẽ bảo vệ em."
Daehyun chớp chớp mắt, rồi nắm lấy tay Hyun-woo.
"Anh đừng để bị thương nhé."
Hyun-woo hơi khựng lại, rồi xoa đầu cậu bé.
"Ừ."
Min-jae mỉm cười nhẹ, nhưng sâu trong lòng, cậu không thể xua đi cảm giác lo lắng. Thứ kia… có thực sự chỉ muốn cảnh báo họ không? Hay nó đang chờ đợi điều gì đó?
Không ai biết câu trả lời. Nhưng chỉ có một điều chắc chắn—nếu họ không rời khỏi đây sớm, có lẽ họ sẽ không có cơ hội để tìm hiểu.
Mặt trời đã lên cao khi họ rời khỏi hang. Tuyết dưới chân lún sâu, phát ra những âm thanh lộp cộp khe khẽ. Min-jae bế Daehyun trên lưng, còn Hyun-woo đi phía trước, giữ chắc khẩu súng trong tay.
Tuyết phản chiếu ánh sáng mặt trời, chói lóa đến mức làm Min-jae nheo mắt. Nhưng dù là ban ngày, cậu vẫn cảm nhận được một sự bất an vô hình.
Chỉ có tiếng gió rít và tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian trống rỗng. Không có tiếng chim, không có tiếng động vật.
Cả khu rừng này quá yên tĩnh.
---
Khoảng ba giờ sau, họ đến được con suối mà Hyun-woo đã nhắc đến. Nhưng thay vì một dòng nước chảy róc rách như Min-jae tưởng tượng, nó đã đóng băng hoàn toàn.
Lớp băng dày có vài vết nứt nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn còn rất chắc chắn. Min-jae khụt khịt mũi, hít vào một hơi lạnh buốt.
"Chúng ta có thể lấy nước từ đây không?"
Hyun-woo gật đầu. Anh rút dao ra, đập nhẹ lên bề mặt băng. Một mảng băng vỡ ra, để lộ nước đen sẫm bên dưới. Min-jae nhăn mày. Nước có màu lạ.
"Không uống trực tiếp được"
Hyun-woo nói.
"Phải đun sôi trước."
Min-jae gật đầu. Cậu cúi xuống, định múc một ít nước bằng lon thiếc nhặt được từ máy bay. Nhưng ngay khi cậu vừa chạm tay vào mép băng.
“Aaa!”
Daehyun hét lên thất thanh.
Min-jae giật mình quay lại.
"Daehyun?!"
Cậu bé run bần bật, mắt mở to hoảng loạn, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía mép dòng sông đóng băng ở cuối nguồn.
Min-jae theo hướng chỉ tay của Daehyun… và tim cậu như ngừng đập.
Bên dưới lớp băng trong suốt, một khuôn mặt đang nhìn chằm chằm lên.
Một thi thể.
Người đó là một hành khách từ chuyến bay của họ—Min-jae nhận ra chiếc áo khoác màu xanh đậm mà anh ta mặc. Nhưng khuôn mặt thì…
Mắt anh ta mở trừng trừng. Miệng há to như thể đang hét lên. Da thịt tái nhợt, nhưng có gì đó sai sai.
Mắt của người đó không còn con ngươi. Chỉ là hai hốc đen sâu hoắm, tối tăm đến đáng sợ.
Cả Min-jae và Hyun-woo đều cứng đờ. Không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích.
Chỉ có Daehyun run rẩy nắm chặt áo Min-jae, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cậu bé không dám khóc thành tiếng.
Bởi vì ở dưới lớp băng, khuôn mặt ấy… vẫn đang mỉm cười.
Min-jae lập tức quỳ xuống, vòng tay che chắn Daehyun khỏi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Cậu nhanh chóng áp tay lên mắt cậu bé, thì thầm khẽ:
"Đừng nhìn, Daehyun. Nhắm mắt lại."
Cậu bé run rẩy trong vòng tay Min-jae, bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào áo cậu.
Hyun-woo đứng yên lặng nhìn thi thể bên dưới lớp băng. Anh không phải kẻ yếu bóng vía, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến sống lưng anh lạnh toát. Người chết có thể mỉm cười sao?
Có gì đó không đúng.
Mặt băng phản chiếu ánh sáng mặt trời, tạo ra một lớp sương mỏng, làm cho đường nét của cái xác bên dưới trở nên mơ hồ. Nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, nụ cười đó vẫn ở đó.
Như thể nó đang theo dõi họ.
Hyun-woo siết chặt dao trong tay, rồi cúi xuống, cẩn thận dùng sống dao cạo nhẹ lớp băng trên mặt thi thể để nhìn rõ hơn.
Ngay khi anh làm vậy, một thứ gì đó dịch chuyển.
Không phải xác chết.
Là bóng của nó.
Cái bóng không trùng khớp với hình dáng thực của cái xác. Nó dài hơn, méo mó hơn. Và khi Hyun-woo nheo mắt nhìn kỹ, anh thề rằng cái bóng đã ngước lên nhìn anh.
Min-jae nuốt khan, cảm giác sợ hãi lan tràn trong từng thớ thịt. Cậu không biết Hyun-woo đang nhìn thấy gì, nhưng sự im lặng bất thường của anh khiến cậu lo lắng.
"Hyun-woo...?"
Cậu gọi khẽ.
Hyun-woo lập tức đứng dậy, ánh mắt tối sầm.
"Rời khỏi đây."
Min-jae siết chặt Daehyun trong tay. Cậu không hỏi, không chần chừ. Nếu Hyun-woo đã nói vậy, chứng tỏ thứ họ vừa thấy tuyệt đối không phải thứ nên ở lại để tìm hiểu.
Họ nhanh chóng thu dọn đồ, rời khỏi dòng sông đóng băng.
Sau lưng họ, ánh nắng phản chiếu trên mặt băng, làm nhòe đi hình ảnh cái xác dưới nước. Nhưng nếu có ai đó quay lại nhìn một lần nữa… có lẽ họ sẽ nhận ra.
Nụ cười ấy… đã rộng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro