Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6: đã mất trước khi bắt đầu (đang chỉnh sửa)

Mọi người sơ tán! Một lời nguyền đã được phát hiện trong làng!"

Sukuna và tôi lập tức chuyển sang những tiếng gọi mà chúng tôi nghe trước. Chúng tôi thấy đám đông chạy ra khỏi con đường chính khi tiếng khóc khủng khiếp và đau đớn bao trùm đám đông.

Ba-dum

Không, không, không, "Tôi nghĩ trong sợ hãi khi bàn tay tôi run rẩy không kiểm soát được," không... Làm ơn.

'Xin hãy ngừng lại', tôi siết chặt ngực như thể cố gắng làm dịu nhịp tim đang chạy đua ', chứ không phải bây giờ. Không phải ngôi làng này. Không phải bạn tôi. Không phải gia đình tôi.

Khi Sukuna đặt tay lên vai, tôi bị gián đoạn vì lo lắng. Đôi mắt đỏ của hắn không tập trung vào tôi, mà đúng hơn là những người chạy thoát thân. Cái vẻ ngạo mạn mà hắn mặc trước đó đã được thay thế bằng một vẻ trầm lặng đáng sợ. Đó là một cái nhìn trống rỗng mà không ai có thể giải mã những gì hắn ta đang nghĩ hoặc cảm thấy ngay cả khi họ cố gắng.

'Phải,' tôi bắt đầu đứng lên

tóc của tôi (h/C) rơi trên mắt tôi, 'Bây giờ tôi không còn sợ nữa. Tôi phải cứu ngôi làng."Sukuna..." Tôi bắt đầu cương quyết làm tròn đôi mắt (e/C) của mình, "Hãy chạy càng xa càng tốt.tôi sẽ trì hoãn thời gian, nên ít nhất, tôi muốn anh thoát ra."Rồi tôi chạy đến hiện trường cho đến khi người tóc hồng nắm lấy cổ tay tôi. Tôi quay lại trong hoang mang để đối mặt với Sukuna cau có.

"' Tôi xử lý nó."

Cái gì...? Tôi nhìn hắn ta trong tình trạng bối rối, "Không! Chạy đi! Anh đã xử lý cái này ở quê nhà.anh xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, Sukuna."Tôi đã gửi một nụ cười nhỏ buồn bã và anh đã ở đó. Không phản ứng, không cử động. Chỉ có cái nhìn trống rỗng một lần nữa.Khi nghe lệnh tôi phải rời đi, tôi chạy càng nhanh càng tốt đến con đường chính. Nhiều dân làng đã đẩy tôi ra khỏi con đường an toàn và tôi phải chiến đấu với biển người để đương đầu với thảm họa."Ahh -!" Tôi gào thét như có thứ gì đó đâm vào vai trái của tôi. Máu chảy xuống tay tôi và tôi nhìn qua để thấy một con dao nhỏ cắm vào da.Mẹ kiếp, tôi cắn vào môi tôi và quyết định giữ cho nó cứng đơ lại.Vì thế phí thời gian để đánh bại lời nguyền.Mặc dù, tôi không thể nghĩ ra nỗi đau khi thấy có nhiều vũ khí hơn chĩa về phía mình. Tôi vội vàng nhảy ra khỏi đường và chạm vào cánh tay kia không bị thương.Tôi ngồi dậy và nhìn vào con người đã gây ra sự hỗn loạn, cô đây rồi."Lời nguyền có giọng xám xịt Tám chân, mảnh khảnh - bốn trong số đó là chân và bốn cánh tay còn lại. Nó có bốn đôi mắt màu đen bằng giọng nói được sắp xếp theo đường chéo và hai miệng riêng biệt. Nhưng đặc điểm nổi bật nhất của lời nguyền này là những con dao và thanh kiếm khác nhau nằm sâu trong cơ thể nó.Đó là lời nguyền đã đánh bại cả một ngôi làng ở Etchu..." Nỗi sợ hãi lan tỏa trong tĩnh mạch của tôi khi tôi bỗng chốc bị đóng băng bởi ý nghĩ.

Đừng nghĩ: 'Tôi tát mặt vào chuyện trước mắt', giờ đây tôi biết rằng vũ khí phát ra từ lời nguyền này, nên tôi có thể xua đuổi nó bằng năng lượng nguyền rủa của mình.Tôi đứng ngay trước mắt nó khi lời nguyền vang vọng, rút gươm ra khỏi bụng và ném về phía mặt tôi. Tôi trừng mắt nhìn con quỷ và giơ tay lên.

"Bị nguyền rủa kỹ thuật đảo ngược: phục hồi."

Năng lượng blue Curse tăng gấp mười lần và tôi mong vũ khí Kim loại sẽ quay trở lại, tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục đi đường của nó. Mắt tôi (e/C) mở to và vào giây cuối cùng, tôi quay đầu về hướng ngược lại. Dù lưỡi kiếm vẫn có thể gặm được má và cắt xuyên qua da của tôi.

Nó không dùng năng lượng của lời nguyền sao?" Tôi ngạc nhiên khi lau máu bằng tay áo kimono của mình, 'Không, tôi biết là có'.

Mắt tôi đã bị thu hẹp bởi lời nguyền 4 tay khi nó cười phá lên những vết thương của tôi.Tôi cố tình chờ đợi nó tấn công lần nữa.Với một búi ngón tay, hai con dao từ ngực nó được kéo ra và lao thẳng vào tôi. Tôi cố né tránh đúng lúc và cười đùa trước sự quan sát của mình.'Vậy là nó sử dụng năng lượng của nó để phóng vũ khí,' tôi kết luận, những vũ khí đó không có năng lượng bị nguyền rủa.Với nụ cười vô nghĩa, tôi đã nói với ông: "Tôi hiểu ông rồi," mặc dù tôi phải thừa nhận, ông là một kẻ kém cỏi so với jujutsu của tôi.Ah, thật tệ, 'Tôi cau có và nghĩ về sự lựa chọn của mình,' Tôi không thể dừng lời nguyền nếu năng lượng của lời nguyền không thể với tới nó. Tôi nghĩ nó biết điều này và khoảng cách của nó bằng cách sử dụng các cuộc tấn công tầm xa... Tôi nghĩ tôi phải làm điều này ... '

Tôi nghiến răng và rút con dao găm găm vào cánh tay. Máu chảy ra từ vết thương và tôi cắn vào trong môi để lờ đi cơn đau nhức. Tôi đã cấy năng lượng của lời nguyền vào vũ khí đầy máu và giữ vững lập trường.

"Chưa bao giờ chiến đấu với vũ khí trước đây nhưng tôi đoán mọi thứ đều có lần đầu tiên," than thở và tự hành hạ quái vật bốn mắt, "và hắn là mục tiêu đầu tiên của tôi!"

Một khi đã thu hẹp khoảng trống, tôi nhắm vũ khí vào bên cạnh đầu nó, 'Có!"

Và tất cả chuyển sang màu đen.

Thôi đi...
Thôi đi....
Thôi đi....
Frick... Đau quá.

Vị sắt đắng tràn vào miệng tôi và trong tầm nhìn ngoại biên của tôi, tôi để ý thấy thanh gươm ridged đã xuyên qua dạ dày tôi.

Lời nguyền trước mặt tôi mang đến sự thỏa mãn và tàn nhẫn lấy vũ khí ra khỏi cơ thể tôi. Tôi rên rỉ đau đớn khi cơ thể tôi chặt vào lòng đất. Máu chảy quanh cơ thể suy yếu của tôi và tôi nghĩ đến việc bỏ cuộc.

"Hy vọng..." Mí mắt tôi cảm thấy nặng nề và ướt đẫm trong mắt tôi, 'Sukuna đó đã trốn thoát...

Người thứ ba POV - Flashback

Đôi mắt đỏ đi theo sau của cô gái phù du khi âm thanh tiếng hét của con người tràn ngập tại lời nguyền. Vẻ ngoài vô cảm của hắn ta không thể đọc được, và thành thật mà nói, hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì.Cuối cùng thì cuộc vui cũng bắt đầu mà không có hắn.

Nhưng hắn có thật sự nghĩ như vậy không?

Hắn cũng muốn nói vậy.

Sukuna chải tay trên tóc và thở dài trong thất vọng. Hắn định phá hủy cái thị trấn tồi tàn này vậy tại sao hắn lại quan tâm?

Bởi vì cuộc vui bắt đầu mà không có hắn, người đàn ông kết luận. Đúng rồi. Đó là lý do... "Arghh!" Bàn tay của Sukuna đâm vào cây 10 tầng bên cạnh hắn. Mẹ kiếp, cái hoàng gia chết tiệt đó đã đầu độc tôi.

Đó là lý do duy nhất mà Sukuna có trong đầu khi hắn vô tình bắt đầu xông vào sự hỗn loạn.

'Phải, có trách tôi trách cổ.

Sukuna vòng quanh góc của một tòa nhà và tìm thấy cô gái tóc (H/C) đang nằm trong một vũng máu. Có một lời nguyền khổng lồ với chân tay đa chân hiện ra trước nụ cười của cô và Sukuna xem xét lại quyết định của hắn

Đó là lý do hắn tới đây. Đó là để giết cô.

Sukuna mỉm cười và tình cờ đến gần lời nguyền. Anh ta sẽ tham gia để tàn phá ngôi làng và cuối cùng giết chết hoàng gia. Nỗi sợ phát sinh từ thị trấn đã cung cấp cho năng lượng bị nguyền rủa cho chính Sukuna như hắn dự định từ đầu.

Cuối cùng, đã đến lúc và lời nguyền tóc hồng cuối cùng có thể dừng lại giả vờ là bạn với cô gái tóc đen (H/C). Tất cả những điều ngu ngốc mà hắn đã làm trong vài ngày qua chỉ trì hoãn thời kì khủng bố của hắn.

Đúng vậy. Tất cả là lỗi của cổ. Đó là lỗi của cô khi hắn bị phân tâm với kế hoạch ban đầu của mình. Đó là lỗi của cô khi hắn quay lại ngày hôm sau. Chính lỗi của cô là cô đã kết thúc trong tình huống này - chết vì một lời nguyền cấp thấp.

Nụ cười rạng rỡ trước mỗi ý tưởng chứng minh hành động và những bước đi của hắn trôi nhanh.

Hắn ta là Sukuna. Vua của những lời nguyền.

Trước khi hắn biết điều đó, hắn đứng giữa lời nguyền chứa vũ khí và (y/n).

"S-Sukuna...?" Cô gái tóc (H/C) ho ra chính máu của mình là đôi mắt (E/C) gặp hắn ta.

"Chào công chúa. Cô có cần giúp đỡ không?"

Xin hãy đọc: Tôi hiểu rằng các bạn - những độc giả - biết Sukuna là ai, nhưng xin nhớ rằng (y/n) không biết. Ngoài ra, (y/n) cũng không có kinh nghiệm chiến đấu với một lời nguyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro