Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ngươi nói dối!


Chương 1: Ngươi nói dối!

Trần Nhiên đã chết.

Bị xe đâm mà chết.

Hắn xuất hiện ở trong một căn mật thất, mật thất không có cửa ra vào, không có cửa sổ, rất sáng, nhưng không có nguồn sáng, cái này thật kỳ quái.

Phía trước có khoảng chừng mười người đang xếp thành hàng dài, phía trước có người đang tiến hành ghi danh.

Người phụ trách ghi danh ở đây là một đại hán với bộ râu quai nón, trên người đeo một bóp da màu đen, còn dưới thân không nhìn được, đã bị bàn che mất.

Trên bàn có dán một tờ giấy A4, bên viết ba chữ to đùng "Quỷ Môn Quan".

Hàng dài hai bên, Ngưu đầu Mã diện mỗi người cầm một cây chùy tuần tra qua lại, duy trì trật tự.

Mã diện thấy Trần Nhiên đứng tại chỗ ngơ ngác, hướng về phía hắn, nói: "Lại có ma mới đến, trước hết, nói cho hắn biết đây là đâu."

Một bác gái ở cuối hàng quay đầu lại, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, trong mắt mang vẻ kinh hoàng khóc nói: "Nơi này là Hoàng Tuyền lộ."

"Đi xếp hàng đi."

Mã diện giơ cây chùy lên chỉ về phía Trần Nhiên, như muốn cảnh cáo hắn, nếu không xếp hàng, thì sẽ bị đánh.

Trần Nhiên xếp vào phía cuối hàng, vẻ mặt khổ sở, thầm nghĩ mình có lẽ đã chết thật rồi.

----

---

"Họ tên?"

"Lý Cường"

"Tuổi tác?"

"30 tuổi."

"Quê quán?"

"Thiểm bắc."

"Sinh thời có từng làm việc gì xấu không?" Đại hán phụ trách ghi danh nở một nụ cười quỷ dị, để lộ ra hai hàm răng, có lẽ đối với hắn mà nói, mấy chuyện bát quái của linh hồn lúc còn sống đối với hắn chính là phút giải lao duy nhất trong công việc dài đằng đẵng của hắn.

"Không...Không." Lý Cường nói chuyện ấp a ấp úng, ánh mắt không ngừng né tránh.

"Qua phía bên kia đi." Đại hán thất vọng, tủy ý chỉ tay về phía bức tường đối diện.

Lúc này Trần Nhiên mới để ý tới, ở phía bức tường đối diện, trong bóng tối có mấy người, bọn họ tất cả đều quay mặt về phía bức tường, ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Tiếp theo!"

"Xin phép báo cao, tôi tên là Mã Tu, 35 tuổi, quê quán Xuyên Du, sinh thời từng cướp bóc, biển thủ công quỹ, chờ kết án lao động khổ sai." Đại han sconf chưa bắt đầu hỏi, Mã Tu đã thẳng thắn thú nhận mọi chuyện, thái độ đàng hoàng, rõ ràng hắn là một kẻ dày dặn kinh nghiệm.

"Ngươi trái lại thật thú vị." Đại hán tỏ vẻ hài lòng, lại nói: "Có muốn tới thiên đường không?"

"Muốn muốn muốn!" Mã Tu liều mạng gật đầu.

"Được rồi, vậy để ta hỏi ngươi một câu, những lời này là ngươi tự nguyện nói ra sao?"

Ma Tu có hơi do dự, nhưng nhìn nụ cười trong đáy mắt của đại hán, lập tức hiểu rằng phán quan có ý tha cho mình một lần, liền tức giận nói: "Đều là sếp lớn ép ta phải làm vậy!"

"Aizz, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, năm đó ta cũng vậy..." Nói đến đoạn này, đại hán dừng lại: "Đi, đứng lên."

Đứng lên đi, không phải ôm đầu ngồi xổm, trên mặt Mã Tu lộ ra vẻ mừng rõ như điên, hướng về phía đại hán cùng với Ngưu đầu Mã diện, liên tục khom người: "Tạ ơn lãnh đạo, tạ ơn tổ chức, tôi cam đoan ở trên thiên đường sẽ làm lại từ đầu!"

Nhìn thấy cảnh này, những người đang xếp hàng, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chỉ cần thẳng thắn thú nhận tội ác khi còn sống, phán quan sẽ khoan hồng.

Đúng như dự đoán.

Tiếp theo, chỉ cần thẳng thắn thú tội, đại hán đều sẽ hỏi bọn họ có muốn đi tới thiên đường hay không.

"Mẹ tôi ép tôi phải làm thế!" Người đàn ông trung niên giết vợ của mình, mặt đầy chân thành nói.

"Thằng bắt nạt ở trường bắt tôi phải làm như vậy!" Đầu sỏ giết chết bạn học, mặt đầy ngây thơ nói.

Không có một ngoại lệ.

Những người này thẳng thắn thú nhận rồi đổ lỗi cho người khác đều được đứng trước bức tường.

Bọn họ cùng Mã diện ở trước bức tường, vừa nói vừa cười, khinh bỉ nhìn về phía những người đang ôm đầu ngồi xổm kia, chỉ cần biến hóa một chút, thành một người lương thiện nhất trên đời, có tư cách phân chia cao thấp với những người tội ác tày trời.

Lúc này ở cuối hàng, một cô gái khõng rõ từ đâu ra xuất hiện ở trong mật thất, cũng với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngưu đầu đi tới, lặp lại lời nói trước đó của Mã diện: "Lại có ma mới tới, trước hết, nói cho cô ta biết đây là đâu."

Trần Nhiên quay đầu, có lẽ là do quá sợ hãi, hắn há miệng mấy lần mới miễn cường nói ra được: "Hoàng Tuyền lộ."

"Xếp hàng đi." Ngưu đầu chỉ ngón tay vào cô gái.

Nhìn những chiếc gai nhọn hoắt trên cây chùy, cô gái rất hợp tác đứng vào cuối hàng, chẳng qua cô ta lại nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Trần Nhiên.

Thời gian trôi qua.

Trần Nhiên để ý, mật thất hồi lâu đã không có người mới nào xuất hiện.

Tính luôn cả đại hán phụ trách ghi danh, cùng với Ngưu đầu Mã diện phụ trách duy trì trật tự.

Trong mật thất tổng cộng có 18 người.

Không lâu sau, đã đến lượt Trần Nhiên.

"Họ tên?"

"Trần Nhiên."

"Tuổi tác?"

"26 tuổi."

"Quê quán?"

"Giang Chiết."

"Sinh thời có từng làm việc gì xấu không?"

Người trước nói khá lâu, lúc đại hán nói lời lời này, mặc dù vẻ mặt rất mong đợi nhưng trong mắt lại hiện ra hết thái độ qua loa lấy lệ.

Trần Nhiên sắp xếp lại ngôn từ một cách ngắn gọn rồi nói: "Khi còn sống tôi với bạn gái có tranh cãi..."

Có thể vì phải nói với người khác chuyện xấu mình đã làm, ít nhiều có chút lo âu, hắn ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Tôi đã chôn cô ấy, cảnh sát tới nay vẫn chưa tìm được thi thể của bạn gái."

Thấy đại hán khẽ nhíu mày, hình như muốn tiếp tục chất vấn, hắn nhanh chóng ngụy biện nói: " Chưa tìm được thi thể, vậy tôi liền không phạm tội, cho nên khi còn sống tôi chưa từng giết người."

"Ngươi vậy mà lại giảo biện dễ dàng như vậy, giết người chính là giết người, lấy đâu ra mà nói linh tinh vậy?" Sắc mặt của đại hán dịu đi không ít, cũng không có ý định hỏi thêm nữa.

Thấy tình hình như vậy, Trần Nhiên nôn nóng.

Hắn nhìn về phía Ngưu đầu và Mã diện ở hai bên: "Tôi không muốn xuống địa ngục, tôi thật sự chưa từng giết người!"

"Ngươi đã giết ngời." Ngưu đầu không biểu lộ cảm xúc gò, giọng điệu lại lạnh như băng.

"Không sai, thật ra thì giết thì cứ giết đi, người có thể đến đây lúc còn sống đều không phải người tốt." Mã diện cũng phụ họa, có lẽ do chỉ còn lại Trần Nhiên và cô gái.

"Được rồi,đi quay mặt vào tường đi."

Trần Nhiên còn muốn tranh cãi, chỉ thấy sắc mặt đại hán trầm xuống, đành ngoan ngoãn đi quay mặt vào tường.

Tới cô gái ở sau cùng.

"Họ tên?"

"Không muốn nói." Cô gái bình tĩnh nói.

Bang, đại hán đập bàn đứng dây.

Tức giận quát: "Thành thật đi! Đừng mang chiêu trò ở dương gian ra ở đây với ta, ta hỏi cái gì thì ngươi đáp cái đó.

Đại hán đột nhiên nổi cơn thịnh nộ khiến tất cả mọi người hoảng sợ, Ngưu đầu Mã diện vội vàng chạy tới khuyên giải: "Lão đại, lão đại bình tĩnh, đừng chấp nhặt với ma mới."

"Nói, sinh thời có từng làm chuyện xấu gì không?"

"Tại sao tôi phải trả lời, nói ra thì được cái gì tốt, nếu ngươi là phán quan của địa phủ, trong sổ sinh tử đã có ghi chép cuộc đời của ta, ngươi có thể tự mình kiểm tra mà." Cô gái dường như đã phát hiện ra điều cổ quái ở nơi này, liên tục nói.

Quyền uy bị thách thức, đại hán giận tím mặt, rút ra một khẩu súng lục chĩa thẳng vào trán cô.

"Nói hay không?"

Mọi người đều cảm nhận sát ý tỏa ra từ đại hán, họ vô thức rụt cổ lại.

Trái lại, Mã Tu sau khi nhìn thấy khẩu súng lục, không khỏi thầm cảm thán, địa phủ hiện tại, thực sự theo sát thời đại nha, khi chấp pháp vậy mà lại dùng tới súng lục.

Hắn trợn mắt, chạy về phía trước, mắng cô gái như một con chó:

"Còn tưởng đây là dương gian à? Phán quan đại nhân bảo ngươi nói cái gì thì cứ nói đi!"

Đaị hán không để ý tới hắn, híp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng giết cô ấy.

Cô gái không nói gì, ngẩng cao cằm, như muốn nói ngươi có bản lĩnh thì nổ súng đi.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng cô gái sẽ bị bắn chết thì đại hán cùng Ngưu đầu Mã diện cười.

Tiếng cười của ba người vang vọng trong mật thất, quỷ dị khiến người ta sởn tóc gáy.

Đại hán quay đầu đếm số người đang quay mặt vào tường, lẩm bẩm: "Mười ba người thì mười ba người đi."

Mã Tu vừa định nói gì đó, chỉ thấy đại hán đột nhiên đổi hướng họng súng, nhắm thẳng vào trán Mã Tu, bình tĩnh nói:

"Ngươi nói dối."

Đoàng, cùng với tiếng súng vang lên, vẻ mặt nịnh nót của Mã Tu như đóng băng trên khuôn mặt, cơ thể ngã xuống.

----hết chương 1----

Truyện được đăng tải tại Wattpad

Edit: conmeobietboi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi