Nơi xa lạ
Lâm Diệp đứng trên đồi cúi đầu nín lặng. Tuy im lặng nhưng lại chất chứa biết bao nhiêu suy nghĩ. Có gì đó chua xót, tủi hờn và có cái gì đó nghẹn ngào không thể nói ra , ứa đọng nơi cổ họng.
Bà Lý lúc này chuẩn bị mọi thứ để đi tới làm việc trong nhà Cố Doãn. Đó là công việc kiếm sống hằng ngày của bà . Trước khi đi bà ghé tới thăm hỏi cô vài lời.
-Cô bé vào ăn bát cháo đi. Bà vừa nấu ăn nóng với ngon !
Cô nhìn người đàn bà hiền từ ấy cười rồi nói :
-Tí cháu ăn ạ !
Hơn 1 tuần rồi từ lúc cô bị bắt về. Đây là lần đầu tiên cô mở lời với bà.
Nghe cô trả lời mà bà cũng mất dạ.
-Được, nhớ ăn nhé !
Cô cười ,gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt bà.
Bên nhà Cố Doãn lúc này rất đông người. Họ đang bàn 1 phi vụ mới .
-Ngày mai có 1 lô hàng từ thái về. Tao để cho nhóm thằng Lực đi. Mỗi thằng cầm theo 2 khẩu 32Ws đề phòng bên kia chúng nó lật lọng.
-Vâng. Đại ca !
-Nhóm thằng Phi đi giao lô ma túy này.
-Cứ để em lo . Đại ca.
-Chúng mày coi trừng cảnh sát đấy .
-Chúng em biết rồi đại ca.
-Được rồi. Đi đi !
khi giải quyết xong công việc, Cố Doãn liền gọi bà Lý lên hỏi chuyện về Lâm Diệp
Tiếng gõ cửa vang lên
-Vào đi !
-Cậu chủ gọi tôi có việc gì ạ ?
-Nói chuyện về cô ta đi ! Cô gái trong nhà bà đó ! Cô ta thực sự...mất trí rồi sao ?
-Cô ấy không nhớ gì về bản thân và gia đình của mình cả ! Có lẽ là do mất trí nhớ thật ạ !
-Dù là giả hay thật thì cũng phải trông chừng cô ta chặt vào !
-Vâng !
-Giờ bà cứ tạm nghỉ việc ở đây. Về trông chừng cô ta đi !
-Dạ. Vậy..Cô ấy tên là gì ạ để tôi tiện xưng hô ạ ?
Anh xoay chiếc ghế , hướng nhìn qua cửa kính phòng làm việc, nhìn xuống lớp sương mù dày đặc đang che mất đồi kia. Ngẫm lặng 1 lúc, anh quay ghế lại nói :
- Tư Nhược ..bà thấy tên này thế nào ?
Là người không học nhiều bà cũng chỉ gật đầu cho qua
-Vậy được. Bà cứ gọi cô ta là Tư Nhược đi !
-Dạ !
-Hết việc rồi , bà về đi .
-Vâng !
Chạng vạng tối, bà trở về nhà thấy cơm canh đã dọn lên đầy đủ. Cô đang ngồi đấy đợi bà.
Mang theo cơ thể nặng trĩu sự mỏi mệt bà bước vào.
-Bà về rồi à ? Mau vào ăn cơm đi !
-Được !
Bà cầm bát đũa lên thử đồ cô ấy
-Ngon đấy. Không ngờ con lại nấu ăn thế ! Chắc lúc chưa mất trí nhớ con có thể là 1 đầu bếp chăng ?
Cô chỉ cười chứ không nói gì. 2 người nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Bà bước lên giường cầm lọ dầu nóng xoa bóp khắp người.
-Bà sao thế, lại đau nhức à ?
-Ừ. Chắc do có tuổi nên chỗ nào cũng đau.
-Bà biết chỗ nào kiếm người làm không ?
-Sao vậy ?
-Cháu ở đây đâu thể ăn của bà mãi được.
Lúc này bà nghĩ thầm trong bụng :
"Hay là cho cô tới làm bếp cùng mình trong nhà cậu chủ thì vừa tiện coi cô vừa tiện đi làm "
-Vậy được rồi . Mai con với bà sẽ tới làm bếp cho chủ đồi nhé !
-Vâng ạ !
-Giờ bà gọi con là Tư Nhược được không ?
-Được ạ ! Dù sao thì con cũng chưa có tên nào để tiện xưng hô.
Sáng ra cô và bà đã tới nhà Cố Doãn. Bước vào bếp. Cùng làm bếp với bà Lý là bà Thẩm và bà Trương đều chăm chăm nhìn người mới như cô.
-Bà Lý, ở đâu ra cô bé xinh thế ?
-Con gái tôi đấy tên Tư Nhược !
-Bà lại đùa rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro