Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Địa ngục giao dịch bình thai c1-9

Lời giới thiệu

Một chiếc nhẫn thần bí, một cái sàn giữa chốn địa ngục, một địa phuơng mà người có thể cùng vong hồn làm giao dịch, từ đó đã mở ra một đoạn truyền kỳ trong cuộc sống của một người. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nơi này có các nhân vật nổi danh và truyền kỳ như nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, kỳ nhân dị sĩ, chuyên gia giám định và thưởng lãm đồ cổ tranh chữ, thần y y thuật cao siêu. Trong mười tám tầng địa ngục, tầng nào cũng có nhân vật nổi danh, người đi giao dịch bò từ tầng từ tầng đi xuống, cuối cùng hắn mở miệng kêu lớn:

Cái gì? Ông chính là Tiểu Lý Phi Đao trong truyền thuyết hả, thật hạnh ngộ, hạnh ngộ... cuộc sống của ông trong địa ngục rất kham khổ à? Không uống rượu... muốn tiền hả -- không có. Cái gì? Cái ông muốn là Minh tệ (tiền đời nhà Minh), điều này còn có thể thương lượng, ông có cái gì đổi lại không -- Tuyệt học cả đời -- "Được, thành giao!". Anh bạn học Chu của chúng ta không chút khách khí liền nói.

Nơi sàn giao dịch không chỉ có đại gia Lý Tầm Hoan thôi, còn có rất nhiều nhân vật truyền kỳ khác tỷ như Đông Phương Bất Bại, ưm, người này chết yểu tạm thời không cần để ý tới nàng. Độc Cô Cầu Bại, kiếm pháp của vị đại gia này còn có thể xem xét -- "Dương Quá hả, anh muốn gì?" "Mang đến cho ta đôi giày của Tiểu Long Nữ, ta truyền cho ngươi Cửu Âm Chân Kinh!" -- thành giao, lại một mối làm ăn lớn, bạn học Chu của chúng ta âm hiểm nở nụ cười.

Quyển 01: ĐỊA NGỤC MỞ RA

Chương 1

NHẪN CÔNG ĐỨC

Mở đôi mắt nặng trĩu, Chu Dật Tài liếc mắt nhìn bốn vách tường cũ nát, trong lòng sự phiền muộn không khỏi dâng lên. Từ lúc cha mẹ vì sự cố đã tạ thế thì cuộc sống đã loạn hết cả lên.

Chu Dật Tài đích thật là một người tốt điển hình, không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, không phong lưu... trong ngũ độc không dính thứ nào, xác thực đúng là một học sinh tốt. Ngay khi học tiểu học thì lượm được mấy đồng tiền ở ven đường cũng đem giao cho chú cảnh sát, lúc học cấp hai nhìn thấy cụ già bà lão qua đường thì đều nhiệt tình và thân thiết đi đến trợ giúp. Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy băn khoăn là thời tiểu học năm cuối cấp đã len lén cầm đi món đồ chơi nhỏ của bạn học rồi không cẩn thận làm hư nó, khi mặt đối mặt thì lại không có dũng khí thừa nhận lỗi lầm, tuy nhiên có một điều đáng biểu dương chính là từ lúc đó trở về sau hắn không còn lén lấy đồ của người khác nữa.

Ba năm cuối cấp ba, năm nào cũng đều được bầu là "thanh niên ưu tú", trong khu vực nhỏ khoảng 1/3 mẫu đều được các chú thím láng giềng tán tụng hết lời. Có thể nói như thế này, hiện tại Chu Dật Tài tuyệt đối đúng là một người thanh niên thích làm chuyện tốt, nếu ở thời cổ đại thì khẳng định giống như một hiệp khách thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ với câu cửa miệng: "Giỏi cho tên súc sinh, dám giữa ban ngày ban mặt mà trêu chọc phụ nữ".

Đáng tiếc hắn sinh ra không đúng thời, mặc dù được đông đảo quần chúng cảm kích và khen ngợi, và hắn đích thực cũng là một người tốt nhưng người tốt thì không nhất định sẽ có được báo đáp tốt. Hiện tại hắn hận nhất chính là người khác nói hắn là người tốt, ai nói với hắn như thế thì hắn giận dỗi chửi mắng khiến cho bạn bè thầy cô bên cạnh hắn thật hết biện pháp với hắn.

Người tốt sẽ được báo đáp tốt, những lời này hiển nhiên không ứng vào ngừơi của Chu Dật Tài.

Đầu tiên là cha mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ mất đi, sau đó lại bị bạn gái bỏ rơi, nhưng đây chỉ là một sự khởi đầu. Cái làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông chính là người bà bà duy nhất của hắn trên thế giới này cũng bị bệnh nặng qua đời. Cái này cũng chưa tính, thật đáng buồn chính là cha hắn không hề để lại cho hắn một chút tài sản nào mà chỉ để lại món nợ ngân hàng khổng lồ trả không nổi.

Tài sản duy nhất mà cha mẹ hắn để lại chính là một bất động sản rộng 380 mét vuông nhưng lại bị con quỷ hút máu ngân hàng đem bán đấu giá, càng tệ hơn nữa chính là căn nhà cũ của bà bà để lại cho hắn cũng nằm trong khu quy hoạch luôn.

Nơi ở của hắn hiện tại là một gian phòng khoảng 60 mét vuông, là dì của hắn lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy, thấy thương cảm hắn, do không ở thành phố Thâm Hải nên đã để cho hắn cư trú miễn phí nhưng không ai biết lúc nào lại bị đuổi đi.

Nhìn chằm chằm kẽ nứt trên trần, trong lòng Chu Dật Tài cảm thấy mê man.

Trong một tháng này cuộc sống đã loạn hết cả lên, hắn sống một cuộc sống không có quy luật. Ngay cả bản thân nhiều năm qua tích cách dù dưỡng thật tốt nhưng cũng chịu không nổi, hắn uống rượu, hơn nữa uống tới say mèm, lúc tỉnh lại thì cảm thấy sự cô độc cùng tịch mịch vô tận.

Mắt thấy chỉ còn ba nghìn tệ trong túi, và nó sẽ nhanh chóng bay đi, thời gian sau này thật không biết tính sao?

Cầm lấy điện thoại, nhiều lần do dự, rốt cuộc hắn bấm dãy số của người đã làm hắn thương tâm tuyệt vọng?

"Mặc kệ nói như thế nào, Lam Lam, chúng ta cũng đã quen nhau ba năm, chuyện nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm, sao em lại không nói tiếng nào mà rời bỏ anh. Cho dù em bỏ rơi anh nhưng anh cũng muốn tìm kiếm một cơ hội cuối cùng, không vì cái gì khác đâu, chỉ vì anh muốn xem cho rõ em rốt cục thật sự yêu anh hay là yêu cuộc sống xa hoa" Chu Dật Tài đưa điện thoại di động vào bên tai, nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh "tít tít tít", nghiến răng nghiến lợi thì thào lẩm bẩm. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Phảng phất qua thật lâu, ngay khi hắn định tắt máy thì đầu bên kia điện thoại bắt máy.

"Ah, là Dật Tài sao? Tôi còn tưởng rằng anh chịu không nổi cuộc sống thống khổ đã tự kết liễu rồi chứ, thật không ngờ da mặt anh thật sự dày quá đấy, tự nhiên gọi điện thoại đến, nói đi, có chuyện gì? À, anh gặp khó khăn muốn gặp tôi đòi phí chia tay hả, đựơc rồi, nếu như anh thực sự muốn làm như vậy thì tôi sẽ suy nghĩ một chút, dù sao tôi cũng biết anh hiện tại rất khó xử, khả năng chi trả sinh hoạt phí không có! Việc này không thành vấn đề, một nghìn nhé, đây là cái giá hời rồi đấy. Nói đi, anh đang ở đâu, tôi cho người mang tiền đưa tới. Nên biết rằng, bạn trai hiện tại của tôi là Hồng công tử của tập đoàn Hồng thị, nếu như anh ta có lòng từ bi thì có thể đem 10 nghìn tệ cho một tên ăn mày đấy... Ah, Thiếu Hoa, mạnh nữa đi, em sẽ... ... mạnh mạnh nữa..."

Giọng nói đã từng rất quen thuộc và đã từng làm hắn khó có thể quên giờ khắc này lại vô tình như vậy, ngoài ra còn có âm thanh rên rĩ dâm đãng vang lên, không cần đoán thì Chu Dật Tài cũng biết đó là bạn gái của hắn đang cùng người khác xxx "... Ah..."

Phảng phất qua thật lâu, âm thanh dâm đãng của Lam Lam mới dừng lại, "Dật Tài à, anh rốt cuộc muốn thế nào đây, tin tưởng anh cũng nghe được rồi, có muốn tiền hay không, không muốn thì tôi cúp máy đây"

"Con mẹ mày" âm thanh như sấm từ miệng Chu Dật Tài rống lên, "Con đàn bà thối, ông đây nguyền rủa hương tiêu ngọc vẫn, nguyền rủa ngươi bị đàn ông dập chết"

Chu Dật Tài quả đoán tắt điện thọai, hắn biết, nếu như để cho con đàn bà kia phục hồi tinh thần lại và nghe đựơc lời rủa của hắn thì toi, hắn sẽ nghe được những lời còn nặng nề hơn gấp nhiều lần. Thật tốt, thật tốt, ả không có nghe. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong lòng tuy rằng cảm thấy may mắn vì tránh khỏi cái miệng của Lam Lam nhưng trong thất lạc cùng tuyệt vọng vô tận làm cho hắn cảm thấy cuộc sống đã không còn ý nghĩa.

Sự nghiệp bản thân không có, tài hoa... hix.. nhiều sinh viên tài hoa tốt nghiệp cũng lưu lạc ở đầu đường kìa.

"Giáo sư Hoa, xin giáo sư cho biết cái nhìn của giáo sư đối với hiện tượng cực âm ngàn năm khó gặp tối nay?" Trong cái TV trắng đen cũ nát phát ra một giọng nữ rất êm tai, cô gái đẹp này Chu Dật Tài có biết, đó là một M.C. nổi tiếng tại thành phố Thâm Hải này.

Ngồi đối diện với cô dẫn chương trình là một lão đầu hơn 60 tuổi, người này Chu Dật Tài cũng quá quen thuộc, ông ta là giáo sư dạy hắn tại trường đại học Thanh Dương. Chỉ thấy ông ta trong màn hình suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói: "Đối với các khán giả và các bạn có hiểu biết về phong thủy học mà nói, thì tối nay lúc 8:15pm cực dương sẽ chuyển thành cực âm, điều này đích thực là rất mang sắc thái truyền kỳ, tuy nhiên nếu dùng khoa học để giải thích mà nói thì "cực dương chuyển cực âm", loại thuyết pháp này thật không thể chấp nhận..." Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Bụp", Chu Dật Tài tắt TV, có chút xem thường nói: "Xem ra lão giáo sư Hoa này thật đúng là một ngừơi thích sĩ diện, còn chưa nói đến chủ đề, lại đem trọng tâm của câu chuyện chuyển hướng về phía khoa học, xem ra cũng chẳng có thực học gì, chỉ biết đánh rắm lung tung"

Đột nhiên, Chu Dật Tài dường như nhớ tới cái gì, móc ra cái Nokia 5200, trên màn hình biểu hiện thời gian đúng là ngày 21/11, dựa theo cách tính âm lịch truyền thống của nước Z thì ngày hôm nay đúng là ngày 1/10, một trong ba ngày quỷ tiết trong năm - Hàn Y.

Nếu như tại thời cổ đại thì Khâm Thiên Giám của hoàng triều sẽ phát hành lịch mới vào ngày này. Tuy nhiên tới thời hiện đại này thì mấy thứ mê tín kia từ từ đã bị khoa học coi là giả thần giả quỷ, tuy nhiên vẫn còn đông đảo người có truyền thống tư tưởng bảo thủ thì trong ngày nà sẽ làm giấy hàng mã và đốt chúng.

Quỷ tiết Hàn Y, coi như là một ngày cực âm, tuy nhiên vì sao cô MC xinh đẹp kia lại nói là một hiện tượng cực âm ngàn năm khó gặp chứ? Chuyện nghĩ không thông, Chu Dật Tài sẽ không dụng tâm mà đi suy nghĩ, hắn đứng dậy bước tới bước lui trong phòng, chỉ cảm thấy gian phòng nhỏ này làm hắn hít thở không thông. Cái hắn cần hiện tại là một cái không gian khóang đãng và một chai rượu. Ngay khi đi ra đến cửa thì đột nhiên hắn lại đi trở vào, đến cái bàn nhỏ ở đầu giường cầm một chiếc nhẫn nhỏ có màu sắc đen kịt lên.

Chiếc nhẫn này là vật của tổ tiên Chu Dật Tài truyền lại, theo như các thế hệ trước nói lại thì cái nhẫn này có được từ tay một lão đạo sĩ, có năng lực thần kỳ giúp tránh hung hóa cát, vì vậy mới đời đời truyền xuống, và đến đời thứ 38 của Chu gia thì chiếc nhẫn này tự nhiên rơi vào trong tay Chu Dật Tài.

Đối với chuyện quỷ thần thì Chu Dật Tài cũng giống như đa số người của nước Z, tức không ủng hộ cũng không phủ nhận. Tuy nhiên đối với gia tộc chi bảo tổ truyền đã mấy trăm năm thì Chu Dật Tài lại rất cẩn thận bảo quản.

Nhẫn dường như được tạo ra vì Chu Dật Tài, đeo nơi tay rất vừa vặn, trên cái nhẫn đen kịt có khắc mấy chữ nhỏ rồng bay phượng múa: "Nhẫn Công Đức"

Nếu như không chú ý nhìn kỹ thì đúng là nhìn không ra. Chu Dật Tài đeo nó vào ngón giữa tay trái rồi rời khỏi phòng. Cách chỗ hắn ở không xa có nơi bán rượu, dùng 58 tệ thì có thể mua đựơc mấy chai. Hắn vừa uống vừa bước đi xiêu vẹo trên đường, không có mục đích.

Trên đường, thỉnh thoảng đụng phải mấy người đi đường, nhưng mọi người thấy hắn là đang say nhừ tử cũng không cùng tính toán. Người sáng suốt vừa nhìn thì đã biết tên này nếu không phải thất tình thì chính là nhà tan cửa nát, một người như vậy căn bản là mất đi mục đích sống, chọc vào hắn là không ổn, loại người chả còn gì để mất này nói điên là điên, nói giết ngừơi là giết, cơ bản chẳng hề quan tâm đến bản thân nữa rồi.

Cho nên, một đường đi tới, Chu Dật Tài đấm đá lung tung nhưng cũng không gặp phải chuyện phiền toái gì, trong lúc không hay không biết đã đi tới bờ sông.

Bên bờ sông gió thổi rất lạnh khiến cho thần trí của hắn có chút thanh tỉnh, dõi mắt nhìn về nhà cao tầng ở phía xa xa, những ngọn đèn chiếu sáng huy hoàng, hắn chỉ cảm thấy bản thân đúng là một phế vật, không có tiền, không thế lực, ngay cả bạn gái cũng đang nằm chịu tội dưới thân người khác.

"Cuộc đời này, thực sự là vô vị, không bằng chết quách cho rồi", Chu Dật Tài ngồi ở đầu cầu, thì thào tự nói: "Phật tổ ơi, Thượng đế ơi, Thánh A La ơi, các đấng đạo tôn tu hành ơi, còn có chư thiên thần phật trên trời, con Chu Dật Tài xin ân cần thăm hỏi con gái của các người, hãy lấy sét đánh tôi đi, nếu không đánh thì các người chính là con rùa hèn nhát."

Đợi đã lâu nhưng vẫn thấy bầu trời như trước, không hề có mây đen như trong truyền thuyết, cũng không có tiếng sấm cùng điện xẹt, chỉ có gió lạnh lùng thổi qua mặt hắn.

Chu Dật Tài tuy rằng là người rất si tình nhưng cũng không đến mức vì yêu mà đi tự tử, trước đây mỗi khi tâm tình không tốt, hắn luôn luôn đi đến nơi này, sau đó phát tiết một phen, đợi tâm tình bình tĩnh lại rồi trở về.

Chỉ là ngày hôm nay tâm tình của hắn thực sự rất loạn, có lẽ là bởi vì tác dụng của rượu, có thể là vậy. Hắn đem số rượu còn lại đổ vào trong họng rồi ném mạnh chai rượu xuống bờ sông, "xoảng" một tiếng, bình rượu vỡ nát, một mảnh vỡ nhỏ ma xui quỷ khiến bắn lên, xẹt ngang qua ngón tay đeo nhẫn của Chu Dật Tài tạo ra một vết thương.

Nhưng thằng nhãi Chu Dật Tài này vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra gì, hắn căn bản không hề chú ý tới chiếc nhẫn công đức đeo ở ngón giữa đang hút lấy máu chảy ra của hắn. Lau đi mấy giọt rượu trên khóe miệng, rồi lớn tiếng hát vang, giống như tráng sĩ xuất chinh "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn" ( Nước sông Dịch lạnh tê, tráng sĩ một đi không trở lại) của người xưa năm nào.

Tên này càng ngày càng thích hợp với cuộc sống của người cổ đại rồi!

Cũng không biết qua bao lâu, dường như hắn cũng mệt mỏi, tựa vào lan can cầu hít thở mấy hơi, xong lại lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút thời gian, đã 8:14 phút.

Thời gian cách hiện tượng cực âm trong trong truyền thuyết ngàn năm khó gặp còn khoảng hơn mười giây. Đúng lúc này, trên bầu trời đêm đen tối đột nhiên hiện ra một vầng trăng tròn sáng lạn.

"Kỳ quái, ngày hôm nay rõ ràng là ngày đầu tháng âm lịch, sao trăng lại tròn được nhỉ? Càng kỳ quái hơn chính là vầng trăng tròn sáng này nhìn thế nào cũng khác với những lần trăng tròn khác" Chu Dật Tài nhìn trăng sáng trên cao, thì thào tự nói.

Đúng lúc này thì một màn quỷ dị phát sinh, chiếc nhẫn công đức đeo ở ngón giữa tay trái của hắn phá ra một luồng sáng năm màu bao phủ cả người Chu Dật Tài.

Chương 2

SÀN GIAO DỊCH ĐỊA NGỤC

Một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện trước mắt của Chu Dật Tài, chiếc nhẫn tròn nhỏ trên ngón tay hắn sau khi chớp lên, ánh sáng của nó hình thành một vòng tròn sáng.

Một trận đau đớn rất kịch liệt từ ngón giữa của Chu Dật Tài phát ra, chỉ thấy máu tươi của hắn chảy ra rồi chảy tới chiếc nhẫn đen kịt kia, sau đó máu tươi bị chiếc nhẫn quỷ dị hút hết.

"Tít tít tít..." một giọng nói lạnh đến nỗi thấu vào xương tủy truyền tới: "Đã thành công lấy máu nhận chủ, mở ra công năng của Sàn Giao Dịch Địa Ngục, xác nhận thân phận của chủ nhân: Chu Dật Tài, nam, 19 tuổi, người thành phố Thâm Hải nước Z, đang học tại trường đại học Thanh Dương, cha mẹ đã mất, người thân duy nhất cũng mới chết. Đã xác nhận thân phận, mời chủ nhân lựa chọn."

Chuyện quái gì đây, ta lựa chọn cái gì?

"Xin mời chủ nhân lựa chọn mở hay không mở Sàn Giao Dịch Địa Ngục? Mở hay không?" giọng nói lạnh thấu xương lại vang lên.

"Mở, ta chọn mở.", Chu Dật Tài khẳng định nói, sau đó chỉ thấy một luồng ánh sáng từ chiếc nhẫn công đức đen kịt bắn ra, chiếu vào trong không gian trước mắt hắn rồi một cái màn hình xuất hiện.

"Xin mời chủ nhân ra quyết định có vào hay không vào Sàn Giao Dịch Địa Ngục, chấp nhận hay không, xin mời lựa chọn."

"Chấp nhận tiến vào Sàn Giao Dịch Địa Ngục.", Chu Dật Tài nghiến răng nghiến lợi nói, nếu thứ này là vật gia truyền của hắn thì hẳn sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với chủ nhân.

"Chủ nhân đã chấp nhận, mở ra quyền hạn sử dụng thứ nhất", giọng nói lạnh thấu xương lại vang lên, trên màn hình đột nhiên phát ra một lực hút, ánh sáng năm màu chiếu vào người của Chu Dật Tài. Chu Dật Tài kinh hô một tiếng, cả người liền biến mất khỏi đầu cầu.

"Chào mừng ngài tới Sàn Giao Dịch Địa Ngục, thưa chủ nhân đáng kính" giọng nói lạnh lùng lại vang lên bên tai Chu Dật Tài.

Trước mắt ánh sánh quá chói mắt khiến cho người nhất thời khó có thể nhìn thấy vật gì. Khi Chu Dật Tài mở mắt ra thì nhìn thấy ... một tòa cung điện thật lớn màu tím vàng, còn có bầu trời màu lam, mây trắng lượn lờ. Cái làm cho Chu Dật Tài giật mình chính là hắn còn nhìn thấy một mặt trời to tròn đỏ chói, đây thực sự là một nơi thật thần kỳ và quỷ dị.

Một nơi như vậy có thật là một sàn giao dịch không? Đây căn bản không phải một cái sàn mà là một thế giới chân thật.

Chiếc nhẫn công đức rốt cục có bí ẩn gì, sao lại thần kỳ như thế. Không lẽ nơi này là do chiếc nhẫn dùng ảnh ảo tạo ra sao? Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng vẫn cảm thụ sâu sắc được nơi này.

"Xin hỏi chủ nhân có muốn chọn lựa Sàn Giao Dịch Địa Ngục này chỉ có mình chủ nhân mới được sử dụng không?", giọng nói khó nghe kia lại truyền tới, lần này càng thêm rõ ràng, Chu Dật Tài cảm thấy toàn thân rùng mình.

Không chút do dự, hắn hướng về nơi âm thanh phát ra nhìn lại, sau đó đáp: "Hỏi thừa quá, một nơi thần kỳ như thế thì đương nhiên chỉ có ta mới có thể sử... sử dụng..."

"Xác nhận, thành công", âm thanh chói tai lại vang lên.

Đột nhiên, Chu Dật Tài cảm thấy cả người choáng váng và ngây người, mặt lộ ra vẻ kinh khủng. Cách hắn khoảng chừng một thước có một bộ xương khô được làm bằng vàng đứng đó, tuy nhiên bộ xương khô này không có mây đen sương mù bao quanh như trong truyền thuyết, mà là toàn thân nó phát ra luồng ánh sáng rất nhu hòa thánh khiết. Tuy vậy cái quỷ dị chính là, trong ánh sáng thánh khiết nhu hòa kia lại chớp lóe nhiều ánh sáng tà dị, một hàm răng bằng vàng hàng thật giá thật dưới ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu rọi chớp lóe khiến kẻ khác nhìn vào cảm thấy thật lạnh lẽo.

"Ma vương.", một cái tên kinh khủng trong truyền thuyết của phương tây từ miệng Chu Dật Tài phun ra bởi vì hắn chẳng biết dùng chữ nào để biểu đạt sự thần tuấn bất phàm của bộ xương khô này.

"Chủ nhân, nô tài không phải là ma vương, là Khô Lâu Quái.", một âm thanh khó nghe như có thể khiến cho vong hồn từ trong địa ngục bò ra, làm cho Chu Dật Tài run rẩy.

Chu Dật Tài bỗng nhiên cảm thấy mất hết dũng khí và tuyệt vọng bởi vì hắn nhìn thấy phía sau nơi Khô Lâu Quái đang đứng, có một đám mây mờ, bên trong có một vệt máu phát ra ánh sáng màu hồng đẹp đẽ, trông giống như... như một con quỷ đang há mồm đợi chờ con mồi xuất hiện.

Chúa ơi, đây là nơi quỷ quái gì vậy? Chu Dật Tài chịu hết nổi rên rỉ thành tiếng.

Tựa hồ là nhìn thấu tâm tư của Chu Dật Tài, Khô Lâu Quái phát ra tiếng cười ha ha quái dị, khiến kẻ khác dù rất có dũng khí cũng phải nổi da gà, hỏi: "Chủ nhân, xin hỏi ngài có muốn nghe giới thiệu về công năng của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này không?"

Trời, cái này còn phải hỏi sao? Không nghe thì sao biết nó có tác dụng gì? Chu Dật Tài không cần suy nghĩ đáp luôn: "Muốn, hãy giới thiệu tất cả các công năng của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này đi."

Mặc kệ nói như thế nào thì cũng đã tới đây, thôi thì hãy tìm hiểu rõ đây là nơi nào và ẩn chứa bí mật gì?

"Được, thưa chủ nhân." giọng lạnh như băng của Khô Lâu Quái lại vang lên: "Nơi này có tên gọi là Sàn Giao Dịch Địa Ngục, còn có tên gọi khác là Công Đức Luân Hồi Giới, nơi này là sự kết hợp giữa tiên gia đạo thuật trong truyền thuyết xa xưa của Trung Quốc cùng với khoa học kỹ thuật của tương lai mà hình thành, nó sẽ cung cấp cho chủ nhân công năng học tập một cách nhanh chóng, bất luận là cái gì đi nữa, nhưng cái công năng chủ yếu và quan trọng của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này thì cũng giống như tên của nó, đó là làm cho chủ nhân có thể tiến hành giao dịch với bất cứ quỷ hồn nào trong địa ngục" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Giao dịch với quỷ hồn?", Chu Dật Tài cảm thấy ớn lạnh, bản thân hắn thật không ngờ có ngày lại rơi vào cảnh vạn quỷ quấn thân, nên nói: "Quỷ thì có cái gì có thể giao dịch, cái công năng này tạm thời không giới thiệu nữa, cứ nói tiếp cái khác đi"

Khô Lâu Quái phát ra tiếng cười âm trầm, dường như nó có thể nhìn thấu tâm tư của linh hồn người khác, đoán được Chu Dật Tài đang tìm cách tránh né nên dùng giọng quỷ dị nói: "Chủ nhân có thật là xác định không muốn nghe giới thiệu công năng này không? Như vậy thì nô tài đem nó xóa bỏ nhé?"

Chờ một chút, nếu nơi này có tên là Sàn Giao Dịch Địa Ngục thì khẳng định có bí mật: "Không, không phải, ta muốn nghe giới thiệu về công năng quan trọng này trước", cái này gọi là lấy lui làm tiến, Chu Dật Tài không chút do dự trả lời. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có mười tám tầng quyền hạn, từ tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục" (kéo lưỡi) kéo dài cho đến tầng mười tám, chỉ cần điểm quyền hạn của chủ nhân, chính là điểm công đức có đủ thì có thể xuyên qua từng tầng trong mười tám tầng địa ngục để tiến hành giao dịch, đương nhiên, về phần chủ nhân có thể sử dụng cái gì để đả động những quỷ hồn, còn quỷ hồn có thể làm cái gì để đả động chủ nhân thì nô tài đây không biết được. Tuy nhiên theo kiến nghị của nô tài thì với cái tên Sàn Giao Dịch Địa Ngục của nơi này thì nó đúng là nơi giao dịch với quỷ hồn, đó chính là công năng chính yếu và khẳng định có gì đó rất phi phàm tồn tại, cho nên nô tài cho rằng, chủ nhân hãy cố gắng sử dụng công năng này một cách sáng suốt nhất", Khô Lâu Quái vẻ mặt vẫn như trước khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi, dùng một loại âm thanh lạnh đến thấu xương chậm rãi giải thích.

"Vậy ngài Khô Lâu Quái xin cho hỏi, làm thế nào để có được nhiều quyền hạn?", đối với bộ xương khô từ nơi địa ngục tội nghiệt đứng trước mắt, Chu Dật Tài vừa sợ vừa kinh ngạc, trong lòng ngày càng đối với Sàn Giao Dịch Địa Ngục cảm thấy hứng thú.

Chương 3

ĐIỂM CÔNG ĐỨC

"Công đức." Khô Lâu Quái dùng giọng khàn khàn đáp lời.

Công đức, thứ đồ chơi này Chu Dật Tài cũng đã từng đọc thấy trong mấy cuốn tiểu thuyểt hồng hoang gì đó, không lẽ mấy vị thánh cùng với Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có quan hệ gì sao?.

Chỉ nghe giọng của Khô Lâu Quái vang lên nói tiếp: "Chủ nhân, điều kiện để thăng cầp của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này rất là hà khắc, tỷ như chủ nhân muốn từ tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục" thăng cấp lên tầng thứ hai "Tiễn Đao Địa Ngục" thì công đức cần có phải đủ 100 điểm"

"Như vậy thì từ tầng thứ hai thăng cấp lên tầng thứ ba, điểm công đức cần có là bao nhiêu?", Chu Dật Tài đột nhiên hỏi, hắn đối với Sàn Giao Dịch Địa Ngục này càng ngày càng có hứng thú rồi.

Khô Lâu Quái không giống như vừa rồi lập tức trả lời Chu Dật Tài, mà là do dự một chút rồi nói: "Chủ nhân, về vấn đề phải có bao nhiêu điểm công đức mới có thể thăng cấp, do chủ nhân chưa đạt đến tầng thứ hai nên không có quyền hạn biết đáp án này. Tuy nhiên bởi vì người có được Sàn Giao Dịch Địa Ngục sẽ sở hữu được một năng lực rất lớn và mạnh mẽ, nên vì phòng ngừa việc lợi dụng Sàn Giao Dịch Địa Ngục này đi làm xằng làm bậy cho nên mới đặt ra điều kiện là dùng điểm công đức để đổi lấy. Nếu điểm công đức đã có tên là "công đức" thì tự nhiên nó muốn chủ nhân đi làm nhiều chuyện tốt để tích lũy điểm công đức" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Quả nhiên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí, tuy nhiên Chu Dật Tài cũng rất bội phục trí tuệ của người sáng tạo ra Sàn Giao Dịch Địa Ngục này, có thể làm cho người khác có được những năng lực cường đại nhưng không cho người đó dùng năng lực có được đi làm chuyện xấu xa, quả nhiên lợi hại.

Cho nên hắn liền tò mò muốn biết thân phận của nhân vật thần kỳ này nên cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, người sáng tạo ra Sàn Giao Dịch Địa Ngục này là ai?

Khô Lâu Quái vẫn như cũ không thể hiện gì, chỉ giống như một cái máy đáp: "Xin lỗi chủ nhân, bởi quyền hạn của ngài không đủ nên hệ thống không thể trả lời vấn đề của ngài vừa hỏi. Xin chủ nhân hãy mau chóng thăng cấp để có được nhiều quyền hạn hơn"

"Lại là cái quyền hạn thăng cấp chết tiệt", Chu Dật Tài chửi bới một câu, đột nhiên giọng lạnh như băng của Khô Lâu Quái lại truyền tới: "Vì chủ nhân không tôn trọng Sàn Giao Dịch Địa Ngục nên hệ thống sẽ trừ đi điểm công đức mà chủ nhân đang có, xem như nghiêm phạt. Nếu như lần sau chủ nhân còn không tôn trọng nữa thì sẽ bị nghiêm phạt gấp đôi, cho nên xin chủ nhân chú ý lời nói và hành động của mình."

Cái gì? Cái thứ này mà cũng có tôn nghiêm sao?.

Lời của Khô Lâu Quái vừa nói ra, Chu Dật Tài cảm thấy đau lòng muốn chết, và cũng cẩn thận hỏi: "Khô Lâu Quái, ta muốn hỏi một chút, điểm công đức của ta hiện được bao nhiêu?"

"Chúc mừng chủ nhân, theo Bảng Thiện Ác Tội Nghiệt của Sàn Giao Dịch Địa Ngục mà tính thì chủ nhân trước năm 19 tuổi đã làm hơn 3800 chuyện tốt: giúp các cụ già lão bà đi qua đường hơn 1500 lần, đạt được điểm công đức là 6 điểm; giúp đỡ trẻ em tìm được đường về nhà tổng cộng 320 lần, thu được điểm công đức là 2 điểm... Giúp đỡ hàng xóm vận chuyển đồ vật hơn 500 lần, thu được điểm công đức là 0.5 điểm, ngoài ra còn một số chuyện khác nữa, chủ nhân có tổng cộng tròn 10 điểm công đức. Vừa nãy bị Sàn Giao Dịch Địa Ngục trừ điểm do không tôn trọng nên hiện tại chủ nhân có tổng cộng 9.5 điểm công đức."

Nghe Khô Lâu Quái thao thao bất tuyệt những chuyện tốt bản thân từ trước đã làm, Chu Dật Tài hé miệng mỉm cười nói: "Thì ra ta đã làm được nhiều chuyện tốt như vậy, ngay cả ta bản thân cũng không biết nữa là..."

Chờ một chút, làm nhiều chuyện tốt như vậy mà chỉ đạt được có 10 điểm công đức, vậy thì cho dù sau này bản thân mỗi ngày 24 tiếng một lòng chuyên tâm làm chuyện tốt, thì có làm đến cuối đời cũng chẳng thể làm cho bản thân thăng cấp được, xem ra cái Sàn Giao Dịch Địa Ngục này cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.

Tuy rằng rất đau lòng vì điểm công đức của mình bị hệ thống trừ đi nhưng Chu Dật Tài cũng biết, muốn làm cho một cái máy không có năng lực suy nghĩ trả điểm lại cho hắn thì đó là việc không thể. Đột nhiên, hắn chuyển ánh mắt nhìn vào Khô Lâu Quái.

Hiển nhiên năng lực và trí tuệ của bộ xương khô này vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, ngừng lại một chút thì giọng nói khó nghe lại vang lên: "Chủ nhân, ngài đừng cố suy nghĩ để lấy lại điểm công đức đã bị trừ nữa, Khô Lâu Quái là nô tài của chủ nhân, tuy rằng cũng rất muốn trợ giúp chủ nhân nhưng việc phân phối điểm công đức không thuộc năng lực của Khô Lâu Quái"

Chu Dật Tài trong chớp mắt suy nghĩ đã bị dập tắt, liền hỏi tiếp: "Khô Lâu Quái, làm sao để kiếm được nhiều điểm công đức hả? Không lẽ chỉ có làm chuyện tốt mới có thể kiếm được điểm công đức?"

Khô Lâu Quái lại dừng một chút rồi trả lời: "Bởi quyền hạn của chủ nhân không đủ nên không thể nghe được đáp án. Nếu như chủ nhân muốn có nhiều quyền hạn hơn thì xin hãy tìm kiếm điểm công đức để thăng cấp"

"Bà nội..., lại là cái...ừm, cái hệ thống này rất đáng để biểu dương.", biểu dương cái rắm chó, tức muốn ói máu, cũng may là bản thân nhanh trí phản ứng mau, bằng không thì đã bị phạt gấp đôi rồi.

Kế tiếp, Khô Lâu Quái lại từng bước giới thiệu cho Chu Dật Tài về Sàn Giao Dịch Địa Ngục. Tổng thể mà nói, Sàn Giao Dịch Địa Ngục này chủ yếu có hai công năng lớn, sở dĩ được gọi là "Địa Ngục" chính là bởi vì nơi này có thể tiến hành giao dịch với bất kỳ nhân vật nào đã chết hoặc nhân vật có tồn tại trong địa ngục, về phần nội dung giao dịch là gì thì chỉ có các bên giao dịch mới rõ ràng mà thôi. Điều duy nhất đáng lưu ý chính là nơi này rất chú ý đến chữ "Tín", nếu một khi đã giao dịch mà một bên không tuân thủ hứa hẹn và hoàn thành không được nội dung giao dịch thì sẽ bị hệ thống trừng phạt nghiêm khắc, không cần nói Chu Dật Tài cũng biết sự trừng phạt nghiêm khắc kia chính là trừ điểm công đức.

Công năng lớn thứ hai chính là học tập, không phải là học tập tu tiên thần công hay Quỳ Hoa Bảo Điển gì đó, xin lỗi không có, muốn học xin mời đi kiếm danh sư khác, "Bản Sàn" không có.

Chú ý, sở dĩ gọi là công năng học tập thì tự nhiên phải có đạo lý của nó. Cũng không phải muốn học cái gì thì cũng có thể học, điều này phải nhìn ngươi làm giao dịch cùng với quỷ hồn trong 18 tầng địa ngục ra sao, giao dịch có được cái gì? Nếu có tiềm lực học tập và tiến bộ thì công năng học tập sẽ không hạn chế quá trình tiến bộ của người học tập.

Nghe đến đó, Chu Dật Tài hé miệng nở nụ cười, vội vàng hỏi tiếp: "Nói vậy thì hiện tại ta có thể tiến hành giao dịch được không?", sau khi nghe giới thiệu về Sàn Giao Dịch Địa Ngục, Chu Dật Tài liều yêu cầu tiến hành giao dịch.

"Đương nhiên có thể", Khô Lâu Quái một mặt trả lời, một mặt dẫn Chu Dật Tài đi về phía trái cung điện.

Càng đi tới gần tòa cung điện màu tím vàng, Chu Dật Tài càng cảm thấy tòa cung điện này không chỉ to lớn mà còn tản mát ra một khí tức sâm nghiêm, khiến cho người có cảm giác muốn quỳ xuống tung hô.

Bỗng nhiên, Chu Dật Tài nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, liền hỏi: "Khô Lâu Quái, Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có thể làm cho ta tiến hành giao dịch với những vong hồn đã chết, như vậy thì có người nào quản lý nơi đây hay không? Ví như Địa Ngục Diêm La Vương, ngưu đầu mã diện gì gì đó chuyên đi bắt hồn không?"

"Về điểm này xin chủ nhân yên tâm, thần khí Lục Đạo Luân Hồi 18tầng địa ngục quan trọng thế nào, sao lại có thể giao cho cái gì Diêm La Vương, ngưu đầu mã diện quản lý chứ. Dù sao, đây cũng chính là chúa tể của hàng vạn hàng nghìn chúng sinh luân hồi đó. Nô tài nghĩ chủ nhân có lẽ là đọc truyện tiểu thuyết huyền huyễn quá nhiều nên mới có suy nghĩ lo lắng như vậy" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Vậy Lục Đạo Luân Hồi 18 tầng địa ngục này do ai quản lý?" Chu Dật Tài chưa từ bỏ ý định liền hỏi tới, hắn cũng không tin không có người quản lý ở đây, trong mấy cuốn tiểu thuyết có viết là tự động luân hồi nhưng dù sao chúng cũng là tiểu thuyết.

"Thiên Đạo" Khô Lâu Quái trả lời rất nghiêm túc.

Chu Dật Tài đang muốn hỏi tiếp thì một người một quỷ đã đi tới trước một tòa nhà có màu xanh vàng rực rỡ, Khô Lâu Quái dừng lại, xoay người, nói với Chu Dật Tài: "Chủ nhân, ngài tiến vào bên trong thì có thể cùng quỷ hồn tiến hành giao dịch."

Chu Dật Tài bước vài bước, không thấy Khô Lâu Quái đi theo thì dừng lại, quay đầu hỏi: "Thế nào, ngươi không cùng ta vào sao?"

Khô Lâu Quái trả lời: "Xin lỗi chủ nhân, Khô Lâu Quái đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và sắp sửa cùng với toàn bộ hệ thống của Sàn Giao Dịch Địa Ngục dung hợp, khi chủ nhân bước vào trong kia thì nơi này không còn Khô Lâu Quái nữa, chỉ có hệ thống máy móc vận hành làm việc mà thôi. Hẹn gặp lại, rất vui được biết ngài" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong khi Chu Dật Tài còn nửa mừng nửa lo thì Khô Lâu Quái đã hóa thành một luồng ánh sáng năm màu rồi biến mất trước mắt hắn. Cái hắn vui mừng chính là không còn đối mặt với bộ xương khô nhìn ớn lạnh này nữa, được một vong hồn trong địa ngục làm hướng dẫn, ai không cảm thấy sợ hãi chứ.

Hơn nữa cái vong hồn này lại quá xấu xí cùng kinh khủng.

"Thì ra là như vậy!" Chu Dật Tài gật đầu, trực tiếp bước vào bên trong. Hắn biết phần tiếp theo thế nào thì phải dựa vào chính bản thân thôi.

Vừa bước vào phía trong, Chu Dật Tài đảo mắt nhìn quanh, đồng dạng chỉ có thể dùng mấy chữ kim bích huy hoàng để hình dung thôi.

Chu Dật Tài vừa đứng lại thì một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, sau đó xuất hiện một mặt ba màn hình màu tím xanh, tiếp đó một giọng nói vang lên: "Hoan nghênh sứ giả đến trung tâm tiến hành giao dịch của Sàn Giao Dịch Địa Ngục, xin hỏi ngài có muốn lập tức tiến hành giao dịch không?"

Đây là một giọng nói xa lạ, mặc dù cảm thấy có chút quen thuộc nhưng Chu Dật Tài khẳng định tuyệt đối đó không phải là giọng của Khô Lâu Quái.

Chương 4

TRƯỚC KHI GIAO DỊCH

"Đúng vậy, lập tức tiến hành giao dịch." Chu Dật Tài nắm chặt nắm tay, đây chính là mối làm ăn đầu tiên của hắn, để biết cái Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có thật thần kỳ như Khô Lâu Quái đã nói hay không thì nhìn lần này vậy.

"Trước khi giao dịch, hệ thống sẽ giải thích một chút quy tắc giao dịch cho người sử dụng. Sau khi người sử dụng xác nhận cùng vong hồn nào đó giao dịch thì trong khoảng 0,1 giây thời gian, hệ thống sẽ đem thông tin của người sử dụng truyền đến vong hồn sẽ giao dịch. Hệ thống sẽ không can thiệp vào nội dung giao dịch của đôi bên, về phần đôi bên dùng cái gì trao đổi thì điều này cũng không nằm trong sự quản lý của hệ thống", giọng nói phát ra từ máy giải thích cho Chu Dật Tài. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Từ cổ chí kim, bất luận người nào cũng có thể giao dịch sao?" Chu Dật Tài có chút khẩn trương hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần là vong hồn đã chết thì bất luận là người đã tồn tại trong hiện thực hay là nhân vật được con người nghĩ ra, người sử dụng đều có thể cùng bọn họ tiến hành giao dịch.", giọng nói phát ra từ máy trả lời rất khẳng định.

"Cùng với người nào trong lịch sử giao dịch đây?" Chu Dật Tài có chút lo lắng suy nghĩ, đột nhiên, một cái tên xuất hiện trong đầu hắn: "Hán Vũ Đế Lưu Triệt (1)"

Chu Dật Tài và các bạn đồng lứa của hắn sùng bái cái tên này chỉ vì một câu duy nói duy nhất của Hán Vũ Đế độc này hán võ đại đế đích một câu: "Người dám phạm vào thiên uy của ta, mặc dù là ai, tất tru". Câu này làm cho thú huyết của Chu Dật Tài sôi trào, nổi bật khí chất nam nhi, phàm là người phạm oai của ta thì bất luận là ai cũng trảm, đây mới là thật là uy phong của một vị đại đế. Chu Dật Tài Kích động nhìn vào màn hình màu tím xanh đang chớp động, đột nhiên, giọng nói từ máy lại vang lên.

"Hán Vũ Đế Lưu Triệt không có trong tầng địa ngục thứ nhất, người sử dụng lại thiếu quyền hạn, xin mời lựa chọn một vong hồn khác tiến hành giao dịch. Chấp nhận hay không?"

Chu Dật Tài té xỉu, cái chế độ quyền hạn chết tiệt này, hắn nghiến răng nghiến lợi nói thêm một tên: "Tần Thủy Hoàng Doanh Chính.", đối với vị bạo quân trong truyền thuyết này, Chu Dật Tài cũng rất thích, tuy nhiên giọng nói trong máy lại phát ra: "Thiếu quyền hạn, xin mời lựa chọn một vong hồn khác để tiến hành giao dịch."

Lúc này, Chu Dật Tài đã thật sự nổi giận: "Chu Công, Bạch Khởi, Tôn Tử, Mạnh Khương Nữ (2), Lý Thế Dân, Đạt Ma, Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá, Thái Cực Trương Tam Phong, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan..."

Chu Dật Tài trong cơn phẫn nộ, một hơi nói ra mấy chục cái tên liên tiếp. Qua một lúc lâu, bên tai nghe được tiếng "đích đát" truyền tới, tiếp đó một âm thanh rất vui vẻ vang lên: "Chúc mừng người sử dụng, do người sử dụng không ngừng thốt ra tên của các vong hồn đang bảo lưu làm nhiễu loạn sự vận hành của hệ thống cho nên hệ thống quyết định trừ 0.5 điểm công đức của người sử dụng. Mời người sử dụng xác nhận có tiếp tục tiến hành giao dịch hay không? Nếu có thì hãy đem từng cái tên nói ra để tránh khỏi phạm vào quy tắc của hệ thống mà bị nghiêm phạt."

Chu Dật Tài như muốn phun máu, choáng váng đến nỗi muốn ngất đi, cái hệ thống này quá ác rồi, so với quỷ keo kiệt còn keo kiệt hơn, như vậy mà cũng trừ điểm công đức được, Chu Dật Tài lúc này quả thực có ý muốn giết người.

Tuy nhiên lý trí lại bảo hắn, ngàn vạn lần đừng nên đối nghịch với cái hệ thống quỷ quái này, bằng không thì bản thân sẽ luôn có hại. Lấy lại bình tĩnh một chút, Chu Dật Tài liền hiểu rõ bản thân đã lọt vào bẫy của hệ thống này. Hệ thống máy chủ của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có rất nhiều quy tắc mà hắn không biết và nó cũng không nói cho hắn nên làm thế nào, chỉ chờ hắn từng bước từng bước nhẹ nhàng chui đầu vào, mục đích chính là làm cho hắn phạm vào quy tắc của hệ thống để xử phạt hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Chu Dật Tài suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên, nhếch mép cười một chút: "Ngoại trừ việc dùng âm thanh để ra lệnh cho hệ thống tiến hành giao dịch thì còn có phương pháp nào khác khống?"

Lần này, hệ thống im lặng một hồi lâu, rất hiển nhiên nó đã đánh giá quá thấp năng lực ứng biến của Chu Dật Tài, một giọng không cam lòng từ máy phát ra: "Người sử dụng ngoại trừ dùng âm thanh ra lệnh giao dịch cho hệ thống còn có thể dùng tay để điều khiển và ra lệnh"

"Ta lựa chọn phương pháp thứ hai.", Chu Dật Tài quả quyết nói, hắn tuyệt đối không phải là một tên ngốc, trái lại hắn là một người có cơ trí hơn người, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Cũng chỉ có đứa ngốc mới có thể đem quyền chủ động giao cho cái hệ thống quỷ quái gian trá này.

"Người sử dụng hãy xác nhận có muốn dùng tay điều khiển hệ thống giao dịch không? Chấp nhận hay không? Xin mời mau chóng đưa ra quyết định, bằng không hệ thống sẽ đem tự chọn lựa dùng âm thanh ra lệnh cho hệ thống thay cho người sử dụng và nó sẽ không được thay đổi nữa", giọng nói phát ra từ máy đột nhiên nhanh hơn, nghe có chút không rõ nữa.

Chu Dật Tài liền không chút nghĩ ngợi hồi đáp: "Xác nhận, ta dùng tay điều khiển hệ thống giao dịch"

"Xác nhận thành công, hệ thống xác nhận hình thức người sử dụng dùng tay điều khiển và ra lệnh đối với hệ thống giao dịch"

Đúng lúc này, màn hình lớn màu tím xanh trước mắt Chu Dật Tài đột nhiên biến nhỏ, cuối cùng thì biến thành khổ cỡ như máy vi tính để bàn, phía sau hắn cũng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế dựa trong suốt.

Một màn thần kỳ này cũng không làm cho Chu Dật Tài kinh ngạc nhiều. Sàn Giao Dịch Địa Ngục này, bản thân nó đã chính là một điều kỳ tích rất đặc biệt rồi, đã thấy rồi còn ngạc nhiên gì nữa.

Kéo ghế đến, Chu Dật Tài ngồi xuống.

Màn hình trước mắt đang trôi nổi giữa khoảng không, trên màn hình tím xanh hiện ra một cái bảng danh sách tên giống như trong phần mềm chat yahoo. Ở phần trên cùng hiện ra hình cái đầu của Chu Dật Tài, phía dưới là tên và thông tin của hắn:

Tên của người sử dụng: Chu Dật Tài, trạng thái: tại tuyến trong.

Điểm công đức đang có: 09 điểm. Trạng thái thăng cấp: Cần thêm 91 điểm công đức.

Kinh nghiệm: 00, số lần giao dịch: 00 lần.

Có thể tiến hành giao dịch đối với 156 vong hồn, không được phép giao dịch đích vong hồn không được phép giao dịch và không có.

Chu Dật Tài nhìn xuống bảng danh sách dài phía dưới thì thấy được loạt các cái tên cùng thông tin, đồng thời còn có hình cái đầu cạnh bên.

Hoa Dạng: Nam, vong hồn thuộc địa ngục tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục", sinh thời là một tên đồ tể, đẳng cấp: 00 cấp, có thể giao dịch.

Lý Vĩ: Nam, vong hồn thuộc địa ngục tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục", sinh thời là một tay đua xe, đẳng cấp: 0.5 cấp, không thể giao dịch.

Triệu Diễm Nhi: Nữ, vong hồn thuộc địa ngục tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục", sinh thời là một chuyên gia vũ đạo, đẳng cấp: 01 cấp, có thể giao dịch... . . . Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

......

Chu Dật Tài phát hiện ra những tư liệu này cũng không chi tiết cho lắm, chỉ là giới thiệu một chút về nghề nghiệp của vong hồn khi còn sống thôi, đối với ưu điểm và khuyết điểm của vong hồn, tính cách...., không có giới thiệu gì cả. Tuy nhiên Chu Dật Tài cũng cảm thấy rất thoải mái, Sàn Giao Dịch Địa Ngục này đã cho bản thân hắn cùng vong hồn tiến hành giao dịch, về phần làm sao giao dịch và sắp sửa giao dịch với vong hồn nào thì như cái hệ thống chết tiệt kia đã giải thích là không can thiệp. Bây giờ thì chỉ nhìn xem bản thân hắn làm thế nào thao tác để chọn lấy vong hồn giao dịch có lợi cho bản thân, cái này cũng cần phải xem vận khí và sự quan sát của hắn ra sao nữa.

Nếu như bản thân tùy tiện chọn một vong hồn tiến hành giao dịch thì không những lãng phí thời gian mà còn có khả năng rơi vào cái bẫy giăng sẵn của hệ thống.

Chu Dật Tài cũng biết cái hệ thống chết tiệt này đã chuẩn bị sẵn tất cả các loại âm mưu thủ đoạn và đang chờ hắn nhảy vào! Hắn tập trung tinh thần, mở to hai mắt, tiếp tục xem tư liệu của từng vong hồn, rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra, những vong hồn có thể giao dịch thì có các màu sắc khác nhau rất rõ ràng, còn không giao dịch được thì chỉ có màu trắng đen mà thôi, giống như online và offline trong phần mềm chat vậy.

"Có thể còn có những tên của vong hồn giống như ẩn đi hay bận rộn gì đó...", Chu Dật Tài không dám thì thào lời suy đoán của mình ra, ngoài ra hắn còn lưu ý đến một điều nữa chính là mỗi vong hồn đều được phân chia đẳng cấp, trong đầu lại nghĩ: "Đẳng cấp này đại biểu cho cái gì nhỉ? Bộ không phải là đẳng cấp càng cao thì giao dịch sẽ đạt được tác dụng nhiều hơn sao?"

Chu Dật Tài cảm giác nếu như lúc này có Khô Lâu Quái bên người thì chí ít cũng có thể nghe được một chút kiến nghị của nó, nếu như bản thân đi hỏi cái hệ thống kia thì khẳng định lại là một loạt các thao tác xác định, lựa chọn hay không...., thì mới có thể biết được, không chừng điểm công đức bị trừ nữa cũng nên.

Ngay khi hắn định di chuyển bảng danh sách xuống phía dưới nữa thì một cái tên có màu hồng nhìn rất quen thuộc xuất hiện trước tầm nhìn của hắn:

William J. Backhaus: vong hồn thuộc địa ngục tầng thứ nhất "Bạt Thiệt Địa Ngục", sinh thời là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, đẳng cấp: 03 cấp, có thể giao dịch.

"Đinh", một hàng chữ hiện ra: có muốn cùng vong hồn này tiến hành giao dịch hay không? Xin mời chọn lựa chấp nhận hay không.

Chu Dật Tài run rẩy dùng ngón tay điểm vào chữ "chấp nhận" trên màn hình.

"Xác nhận thành công, người sử dụng cùng với vong hồn William Backhaus tiến hành giao dịch" Nói xong ngưng một hồi rồi giọng nói lại vang lên: "Trong vòng 0,1 giây thời gian hệ thống sẽ đem người sử dụng đến nơi gặp vong hồn để tiến hành giao dịch"

Note:

(1) Hán Vũ Đế Lưu Triệt: Hán Vũ Đế (chữ Hán: 漢武帝), tên thật là Lưu Triệt (劉徹; 156 TCN - 87 TCN), là vị Hoàng đế thứ bảy của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông cai trị từ năm 140 TCN đến 87 TCN (54 năm), là vua trị vì lâu nhất trong các vua nhà Hán. Ông nổi tiếng là vị hoàng đế tài ba, đã làm nhiều việc củng cố nền cai trị và mở cửa ra bên ngoài. (xem tiếp tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A1...C4%90%E1%BA%BF)

(2) Mạnh Khương Nữ: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.

Chương 5

WILLIAM BACKHAUS

Bỗng nhiên trong lúc đó, trên màn hình màu tím xanh bắn ra một luồng hào quang chiếu vào người của Chu Dật Tài. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau khi mở mắt ra nhìn rõ cảnh vật thì thấy bản thân đang đứng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Trong ý nghĩ của hầu hết mọi người thì địa ngục luôn luôn là một nơi kinh khủng khiến người khiếp sợ, thế nhưng xuất hiện trước mắt của Chu Dật Tài lại là một khung cảnh rất đẹp, bầu trời màu lam, bãi cõ xanh xanh trải rộng xung quanh, một cánh rừng với ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi cùng với tiếng nước chảy róc rách. Đây không phải địa ngục mà dường như là thiên đường.

Ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trong khu rừng trông rất xinh xắn, nhỏ gọn và rất đẹp mắt, nhìn vào cũng đủ biết chủ nhân của ngôi nhà gỗ này đúng là một người rất có trình độ.

"Ken két!", một người ngoại quốc tuổi già sức yếu mở cửa đi ra, trên khuôn mặt hiền lành hằn những vết tích của thời gian, ánh mắt của ông màu lam, tuy nhiên ánh mắt rất sáng ẩn chứa đầy trí tuệ.

"Quả nhiên là ông ta." Chu Dật Tài kích động, lấy hết dũng khí muốn cầm lấy tay của ông lão nhưng hắn lại do dự không biết có nên hay không. Vong hồn dù sao cũng là vong hồn, cho dù thần thái có sống động giống như người sống đi nữa thì màu sắc xanh lè trên da thịt lại nói cho Chu Dật Tài biết ông lão đang đứng trước mặt hắn cũng chỉ là vong hồn mà thôi.

Rất ít người trong nước biết đến cái tên của ông lão này nhưng Chu Dật Tài là sinh viên thuộc khoa âm nhạc sao lại không biết đến chứ. Ông lão hiền lành đang đứng trước mặt này đây chính là William Backhaus, bậc thầy piano nổi tiếng trên thế giới.

Lần biểu diễn đầu tiên của ông đã làm cho toàn Âu Châu chấn kinh, đạt được giải thưởng danh dự nhất dành cho người nghệ sĩ piano. Ông được thượng đế ban cho bàn tay thần, âm nhạc của ông chinh phục cả thế giới. Khi những ngón tay ông đặt trên phím đàn thì ông chính là chủ tể của mọi linh hồn. Số lần ông diễn tấu rất nhiều, thậm chí còn vượt qua Mozart, Rubinstein, Chopin và vô số nghệ sĩ piano nổi tiếng khác, số lần biểu diễn không ít hơn 4000. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ông xuất thân trong một gia tộc cổ xưa ở Đức. Gia tộc của ông đã từng khiến cho cả Châu Âu khiếp sợ, tài phú của gia tộc ông làm cho Hoàng gia nước Anh cũng phải hổ thẹn. Một người tài hoa hơn người và giàu có như vậy thì bất luận tuổi tác trẻ hay già thì đều là một quý tộc đáng kính và cũng không tránh khỏi gièm pha, tuy nhiên ông chỉ có niềm đam mê duy nhất, đó chính là biểu diễn, đặc biệt là độc tấu. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ông chết năm 1965, trước lúc qua đời mấy tháng, người bạn thân nhất của ông đã từng nói qua: "Người này bất luận sống ở thời đại nào thì tài hoa cũng sẽ thần kỳ như thế."

Đủ thấy cầm nghệ của Backhaus đã đến mức quỷ thần khó lường.

"Hoan nghênh tới nơi ở của ta, khách nhân tôn quý." Backhaus nho nhã lễ độ, cúi chào theo kiểu quý tộc.

Chu Dật Tài xiết chặt nắm tay, tâm tình rất kích động, không hề nghi ngờ gì nữa, ông lão trước mắt này đúng là một trong những ngừơi mà hắn sùng bái: "Thưa ngài William Backhaus, rất vinh hạnh có thể gặp đựơc ngài tại đây"

Backhaus mỉm cười, lộ ra nụ cười hiền từ: "Ngừơi cảm thấy vinh hạnh phải là ta mới đúng, vì chỉ có các hạ ta mới có thể có hy vọng hoàn thành được tâm nguyện trong lòng. Thời gian sống trong địa ngục này, người phàm vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng nổi. Đừng thấy ta hiện tại cùng với các hạ nói cười như vậy mà hiểu lầm, mỗi ngày cứ mỗi một canh giờ thì ta cũng giống như các quỷ hồn không chịu đi luân hồi chuyển thế khác, đều phải chịu nỗi đau bạt thiệt (kéo lưỡi) đau đớn tận tâm can. Trải qua một thời gian dài đằng đẳng, ta đã tuyệt vọng, thế nhưng khi ta có ý định buông xuôi chấp niệm trong lòng đi luân hồi chuyển thế thì Thượng Đế đã ban ân cho ta được gặp các hạ"

"Ngài Backhaus đáng kính, không biết ngài có tâm nguyện gì cần tôi hòan thành giúp ngài?" Chu Dật Tài đã biết rõ Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có công năng giúp hắn có thể giao dịch với quỷ hồn, khi nghe được lời nói của Backhaus thì cũng lấy gì ngạc nhiên cho lắm.

"Đối với người Đức mà nói thì ta là người Nga, còn đối với người Nga mà nói thì ta là người Đức; đối với người thuộc trường phái nhạc cổ điển mà nói thì ta thuộc trường phái lãng mạn, ngựơc lại đối với người thuộc trường phái lãng mạn mà nói thì ta lại thuộc trường phái cổ điển, tuy nhiên cho dù là gì đi nữa thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là ... ta đã từng hứa với con gái của ta, vì nó mà sáng tạo ra một khúc nhạc kỳ diệu nhất trên thế giới, tuy nhiên khi ta còn sống thì ta không thể hoàn thành được lời hứa hẹn này. Sau khi ta trở thành một vong hồn thì ta lại có được thời gian vô tận và cuối cùng cũng đã hoàn thành được nó, đồng thời ta cũng bị thượng đế nghiêm phạt, chịu nỗi cô độc vô tận và nỗi đau bị kéo lưỡi. Chỉ cần các hạ có thể giúp đưa khúc nhạc có tên gọi là "Huyễn Hồn Khúc" này mang về nhân gian thì đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta rồi. Đương nhiên, các hạ cũng sẽ nhận được những tinh túy trong suốt cuộc đời âm nhạc của ta", Backhaus kích động vạn phần, ánh mắt dường như cầu xin Chu Dật Tài, nói.

"Ngài Backhaus đáng kính, yêu cầu này của ngài ta khẳng định có thể làm được, tất cả người thích âm nhạc trên thế giới này sẽ không có ai cự tuyệt tâm nguyện cuối cùng của một lão nhân đáng kính như ngài", Chu Dật Tài cố dùng những lời lẽ hoa mỹ nói với bậc thầy piano trước mặt.

"Cậu trai trẻ khả ái, ta dám khẳng định nếu như ta còn sống thì tuyệt đối sẽ mời cậu đến trang viên của ta vui chơi cho thỏa thích. Cậu nói như vậy là đã đáp ứng giao dịch với ta rồi phải không?" Backhaus vui vẻ hỏi.

"Đúng vậy." Chu Dật Tài khẳng định hồi đáp, không phải bởi vì hắn có đựơc cái gì từ vị lão nhân đáng kính này mà nguyên nhân là vì tâm nguyện của ông cố hoàn thành lời hứa với con gái, ông đã cam nguyện chịu nỗi cô độc dằn vặt nơi địa ngục.

"Giao dịch thành công, mời đôi bên đến cung điện học tập", giọng nói từ máy lại phát ra sau khi Chu Dật Tài lên tiếng đáp ứng.

Chu Dật Tài thấy trước mắt lại hiện ra một luồng ánh sáng vàng lóng lánh, rất nhanh sau đó thì phát hiện ra bản thân đã trở lại tòa cung điện màu vàng tím và đang đứng trong một gian phòng rất rộng, đồng dạng cũng chỉ có dùng mấy chữ 'kim bích huy hoàng' để hình dung sự cao quý cùng xa hoa của nó thôi.

Trong gian phòng này có đặt sẵn một cây piano kiểu xưa rất cũ kỹ, Backhaus đứng ở bên cạnh đàn piano, cười khanh khách nhìn Chu Dật Tài.

Backhaus quả nhiên giống như trong truyền thuyết nói, dạy học rất nghiêm khắc, không hề nói gì thêm, đi thẳng luôn vào chủ đề, hỏi Chu Dật Tài đối với đàn piano hiểu biết được bao nhiêu để có thể chỉ dạy.

Backhaus trước tiên cho Chu Dật Tài làm quen lần nữa đối với các phím đàn trắng đen, tổng cộng có 88 phím đàn. Đối với một người mới học mà nói thì đây chính là một sự luyện tập rất khô khan và chán nản nhưng đối với Chu Dật Tài, người thụôc khoa âm nhạc của trường đại học mà nói thì càng là một sự dằn vặt khó chịu hơn nhiều.

"Cậu trai trẻ, xin đừng xem môn luyện tập cơ bản này là một môn đơn giản, đối với rất nhiều mới học mà nói thì khi bọn họ nắm giữ đựơc một hai khúc nhạc là bọn họ đã không thích thú gì với cái môn khô khan này. Tuy nhiên ta phải nói rõ cho cậu biết đó là một sự suy nghĩ lệch lạc, piano không chỉ là một dụng cụ chơi nhạc mà còn là một sinh mệnh. Đối với rất nhiều bậc thầy nghệ sĩ thành danh mà nói thì nó chính là một bộ phận dính liền với thân thể không thể thiếu được, vì vậy chúng ta cần phải hiểu rõ từng điểm nhỏ nhất của nó", Backhaus một mặt đang không ngừng chỉnh lại các ngón tay của Chu Dật Tài, một mặt vừa giải thích cho hắn về chân lý của piano.

Dưới sự dạy dỗ của Backhaus, Chu Dật Tài cảm thấy thật xấu hổ. Bản thân hắn vốn nghĩ là đã có chút thành tựu đối với piano nhưng trước mặt nhân vật như Backhạus này thì chẳng là thứ gì, vì vậy sau đó hắn càng thêm toàn tâm toàn ý tiếp nhận sự chỉ dạy.

Chương 6

HUYỄN HỒN KHÚC

Backhaus không hổ là bậc thầy piano của thế giới, sai khi nhận thấy Chu Dật Tài đã nắm giữ được tất cả các thao tác đối với phím đàn, khóe miệng mỉm cười giở tay hắn lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Dật Tài nói: "Sự hiểu biết của cậu đối với piano đã có chút tiến bộ rồi, kế tiếp để ta đàn cho cậu nghe một khúc nhạc" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chu Dật Tài đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hai tay của Backhaus, tinh thần tập trung cao độ.

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống gian trá lại vang lên: "Mở ra công năng học tập "mô phỏng"."

Cũng đồng thời ngay lúc đó, hai tay của Backhaus như tinh linh di chuyển, tiếng đàn vang lên. Mà giờ khắc này, bản thân Chu Dật Tài lại xuất hiện một sự quỷ dị, bất luận là cách đánh đàn hay động tác nào của Backhaus cũng như khúc nhạc đánh ra, tất cả đều khắc sâu vào trong linh hồn hắn, dường như người chơi đàn không phải là Backhaus mà là bản thân Chu Dật Tài.

Khúc nhạc rất hay, thuộc trường phái cổ điển, ưu mỹ êm tai, khiến cho người nghe có cảm giác đang ở trên một mảnh thảo nguyên lớn tòan một màu xanh, bên tai còn nghe đựơc tiếng dê kêu, tiếng côn trùng, tiếng ca hát của mục đồng, còn có tiếng gió thổi, hương thơm phảng phất của cây cỏ xanh tươi, đây không phải là âm nhạc đơn thuần nữa rồi.

"Đây mới đúng là bậc thầy!", lắng nghe âm nhạc tuyệt vời phát ra, trong lòng Chu Dật Tài không ngừng cảm thán. Lúc này, âm thanh từ từ nhỏ lại rồi ngừng hẳn, Backhaus đứng lên, vừa cười vừa nói: "Cậu trai trẻ, hãy đem khúc nhạc mà ta vừa đàn cho cậu nghe, đánh lại cho ta nghe nào"

Chu Dật Tài không khách khí, thân thể thẳng lên, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, âm thanh vang lên. Có lẽ là do hệ thống mở ra công năng học tập "mô phỏng" nên khúc nhạc của Chu Dật Tài đánh nghe cũng không đến nỗi, tổng thể cảm giác nghe cũng đựơc.

Thế nhưng Backhaus lại nói: "Cậu vẫn chưa hiểu rõ đựơc chân lý của piano, hãy đánh lại một lần nữa nào"

Chu Dật Tài gật đầu đàn tiếp, một lần rồi lại tiếp một lần. Một tiếng, hai tiếng thời gian... đã trôi qua.

Cứ như vậy cho đến tiếng đồng hồ thứ tư thì Chu Dật Tài đầu chảy đầy mồ hôi, càng đàn càng khó nghe, ngay cả đến bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được âm thanh khó chịu hắn đánh ra nữa. Ngay lúc này thì Backhaus bảo hắn dừng lại.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Chu Dật Tài thầm nghĩ: "Xem ra muốn trở thành bậc thầy chân chính thật không dễ dàng chút nào"

"Cậu trai trẻ, ta muốn cậu đàn thêm lần nữa" , nhìn thấy Chu Dật Tài nghỉ ngơi được một lúc, Backhaus lại vừa cười vừa nói.

Chu Dật Tài nghe xong chóang váng đến muốn ngất xỉu, tuy nhiên hắn vẫn rất nhanh điểu chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng lên, mười ngón chậm rãi đặt lên trên phím đàn. Tuy ngày thường Chu Dật Tài cứ hi hi ha ha, có chút bất cần đời nhưng đến thời khắc mấu chốt thì hắn tuyệt không qua loa.

Có thể được bậc thầy piano như Backhaus đích thân chỉ dạy, đây là điều mà bao nhiêu thiên tài âm nhạc thiết tha mơ ước, nếu như tham sống sợ chết, miệng đầy tiếng oán than thì không chỉ có lỗi với bản thân mà còn có lỗi với ông trời đã ban tặng cơ hội ngàn vàng này.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cảm thấy mười ngón tay bớt đau, Chu Dật Tài cũng mơ hồ cảm giác được tài nghệ của bản thân đã từ từ tiến bộ, nhưng muốn đàn đựơc một cách tự nhiên giống như Backhaus thì khó như lên trời. Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị xong tư thế, mười ngón đụng tới phím đàn thì một sự tự tin bỗng nhiên dâng lên trong linh hồn hắn, hắn liền không do dự đánh đàn. Thế nhưng khi hắn chơi đến phân nửa khúc nhạc thì sự tự tin kia lại biến mất, thay vào đó là một nụ cười khổ. Ôi, vẫn không thể nào tự nhiên như Backhaus đựơc.

Backhaus vỗ vỗ vào vai Chu Dật Tài: "Tâm không chuyên thì làm sao có thể đàn cho tốt đựơc. Nếu như cậu cứ muốn chơi tốt và lấy ta ra so sánh, như vậy thì, cậu trai trẻ ơi, suốt đời cậu cũng vĩnh viễn không đạt được, và cầm nghệ của cậu cũng chỉ có giới hạn thôi. Tại sao cậu cứ phải cố gắng đàn cho giống ta vậy? Tại sao cậu không biến phím đàn trở thành một bộ phận cơ thể không thể thiếu chứ? Tại sao cậu không dựa theo tư tưởng và cảm tình của bản thân để lĩnh hội nội tâm của mình? Nếu như phần đánh đàn thì dù có khó khăn như thế nào ta cũng có thể dạy cậu nhưng về mặt ngộ tính cùng thiên phú thì ta làm sao có thể dạy cho cậu được?" Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lời của Backhaus nói ra khiến cho người trong mộng tỉnh giấc, tâm tình của Chu Dật Tài không ngừng kích động. Đúng vậy, tại sao lại cứ đem khúc nhạc mình đánh ra so với khúc nhạc của Backhaus chứ? Tại sao không dùng cái tâm của mình mà chơi đàn? Tại sao không dùng cái tâm của mình cảm thụ phím đàn chứ? Lấy lại bình tĩnh một chút, đợi cho sự đau nhức ở mười ngón tay qua đi, sau khi tiến vào trạng thái tốt nhất Chu Dật Tài bắt đầu chơi tiếp.

Tiềng đàn vang lên, dường như hắn quên hết tất cả, chỉ còn mừơi ngón tay chuyển động mà thôi, tất cả tâm tư đã hòa theo khúc nhạc. Khi tiếng đàn dứt hẳn, giai điệu của nó dường như vẫn còn đọng bên tai hắn.

Kế tiếp Backhaus lại chơi thêm mấy khúc nhạc nữa, và đồng dạng cũng bảo Chu Dật Tài chơi lại. Nhưng lần này, Chu Dật Tài không hề lãng phí thời gian nữa, chỉ cần Backhaus chơi một lần thì hắn là có thể dùng chính phong cách của bản thân hòan mỹ chơi lại khúc nhạc đó. Không thể không nói, Chu Dật Tài ở phương diện này có ngộ tính rất cao, con người đầy tiềm lực.

Backhaus rất thoả mãn với thành tích của Chu Dật Tài: "Không thể không nói, cậu là người học trò có ngộ tính nhất mà ta đã từng dạy. Đương nhiên, cài này cũng nhờ một phần vào sự trợ giúp của công năng học tập "mô phỏng" của Sàn Giao Dịch Địa Ngục. Bây giờ xin cậu hãy chú ý, ta sắp sửa tấu một khúc nhạc mà ta đã dốc hết tâm huyết nhiều năm sáng tạo ra "Huyễn Hồn Khúc""

Backhaus lại ngồi xuống trước đàn piano, trên mặt nghiêm túc dị thường, tiếng đàn yếu ớt theo ngón tay ấn xuống bắt đầu phát ra. Không giống với những khúc nhạc vừa rồi, đây là một khúc nhạc pha trộn rất nhiều loại phong cách, có cái bóng của phong cách hiện đại, có vết tích của phong cách cổ điển, còn có phong cách lãng mạn. Đây là một khúc nhạc mang tòan bộ phong cách hiện đại và cổ kim, không hề giống với bất kỳ trường phái nào. Khúc nhạc Backhaus sáng tạo ra này đúng là có phong cách chưa từng xuất hiện trên thế gian.

Âm thanh tuyệt diệu vang lên, giống một sợi dây nối liền với tâm linh của Chu Dật Tài, cầm động tâm động, dường như đang nói với hắn về một cố sự thê lương, lát sau âm thanh lại biến đổi, giống như gió ấm áp thổi qua, trong nội tâm linh hồn như có dòng nứơc xiết chảy qua rồi hòa vào đại dương mênh mông.

Một loại cảm tình chưa từng có xuất hiện trong nội tâm của Chu Dật Tài, đó là ở sâu trong một góc linh hồn của hắn, trong tiếng đàn du dương như có vật gì nhẹ nhàng chạm vào, tâm thần của Chu Dật Tài đã tiến nhập một loại cảnh giới huyền diệu không giải thích đựơc, quá khứ, tương lai và hiện tại hòa làm một thể, các loại tình cảm đều chảy cả vào tâm hồn của hắn: tình thân, tình yêu, tình bạn, tình thế gian, tình vạn vật... đủ loại tâm tình tràn tới, cũng giống như nắng hạn gặp mưa rào, tẩy rửa thân thể cùng tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, nước mắt, cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong lòng của Chu Dật Tài mơ hồ thấy được sự cực hạn của nhân sinh, sự cực hạn của cầm đạo, đó là một loại cảnh giới chỉ cần bứơc vào một bứơc vĩnh viễn sẽ không muốn bứơc ra.

Chu Dật Tài như ngẩn ngơ, toàn bộ linh hồn của hắn đã hòa theo tiếng đàn của Backhaus. Trong lúc vô thức, ngón tay của đặt vào phím đàn, từng tiếng từng tiếng thanh thúy vang lên bên lỗ tai của hắn. Hắn dường như thấy đựơc quá khứ của bản thân, nước mắt từng giọt nhỏ xuống. Trong tiếng đàn tuyệt diệu, hắn mơ hồ cảm nhận được chân lý làm người. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong tiếng đàn du dương, hắn đã đựơc truyền thừa tinh thần âm nhạc của Backhaus, đồng thời hiểu được thái độ làm người của Backhaus, khí chất cao quý, nho nhã lễ độ và các lễ nghi của quý tộc, ngòai ra còn có những ngoại ngữ mà Backhaus tinh thông.

Thông qua công năng học tập thần kỳ của Sàn Giao Dịch Địa Ngục đã làm cho tinh thần của hai người vào giờ khắc này nối liền một chỗ. Backhaus tinh thông các ngoại ngữ Anh, Pháp, Đức, Nga, Latin, dưới sự trợ giúp của công năng học tập "mô phỏng" đã khắc sâu vào đầu của Chu Dật Tài, dường như trời sinh hắn ra đã biết nói các ngôn ngữ này rồi vậy.

Đây là tinh thần hòa hợp, cũng là sự cộng minh của linh hồn của hai người, không chỉ có Chu Dật Tài lĩnh hội sở học suốt đời của Backhaus, ngựơc lại Backhaus cũng vậy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tiếng đàn dừng lại, hai người vẫn còn đang ở trong ảo cảnh do tiếng đàn tạo ra, chưa thể thóat ra.

"Cực hạn của piano, cũng giống như mục tiêu trong cuộc đời, như vậy con người khi còn sống tại sao không thể như giống như piano ưu vinh hoa quý, không buồn, không vui, không giận dữ, không căm phẫn, chỉ một mục tiêu vì nghệ thuật chứ?" Backhaus đứng lên, thi lễ với Chu Dật Tài một cái, đây là cảm tình xuất phát từ nội tâm: "Cậu trai trẻ đáng mến, có thể trong hoàn cảnh nơi đây kết bạn đựơc với một thân sĩ như cậu, là vinh hạnh lớn nhất đối với William Backhaus ta. Con người vốn như đàn, khúc nhạc tựa như số phận, chúng ta tội gì phải đem những đọan không vui vẻ để ở trong lòng, vì sao không dành thời gian đi lĩnh hội những đọan nhạc ưu mỹ khiến người nghe phải động lòng chứ?"

Chu Dật Tài vội vã đứng lên, miệng muốn mở ra nói thì trước mắt cảnh vật lại đột nhiên biến đổi, tiếp đó hắn thấy bản thân đang ở nơi chọn lựa giao dịch.

Chương 7

NGHI HOẶC

Chu Dật Tài còn chưa kịp phản ứng gì thì giọng nói của hệ thống quỷ quái lại vang lên: "Người sử dụng đã cùng vong hồn William Backhaus giao dịch thành công, thời gian sử dụng hết 12 tiếng, trong đó thời gian mở ra công năng học tập "mô phỏng" là 9 tiếng, bị trừ 2 điểm công đức. Tại Sàn Địa Ngục được chuyển đến nơi tiến hành giao dịch để mặt đối mặt giao dịch, trừ 2 điểm công đức, hiện tại người sử dụng chỉ còn 5 điểm công đức. Chú ý, xin người sử dụng hãy mau chóng làm chuyện tốt để có đựơc nhiều công đức và có thêm nhiều quyền hạn giao dịch, tích lũy càng nhiều điểm công đức càng mau thăng cấp."

Chu Dật Tài lúc này thật có ý nghĩ muốn giết người, cái hệ thống này gian trá như quỷ, xem ra bản thân phải cố gắng tìm hiểu thêm về công năng của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này, nếu không thì có ngày bị nó chơi chết.

Tuy nghĩ vậy nhưng đối với năng lực thần kỳ của Sàn Giao Dịch Địa Nguc này, hắn cũng đã lĩnh hội nên khóe miệng cũng có chút mỉm cười.

Lập tức, tâm tình của Chu Dật Tài lại trở nên cực độ lo lắng, bản thân trước năm 19 tuổi vất vả lắm mới tích lũy được 10 điểm công đức, thoáng cái đã bị hệ thống trừ đi phân nửa, mặc dù là ai gặp phải chuyện như vậy thì tâm tình cũng đều không tốt cả. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nghĩ đến bản thân trước đây đọc tiểu thuyết trên internet có một số sủng vật nếu không phải có năng lực mạnh mẽ vô địch thì cũng là vô địch pháp bảo, tuy nhiên cái hệ thống chết tiệt này lại cứ một lòng một dạ lấy đi điểm công đức của chủ nhân.

Hừ, sớm muộn gì có một ngày, bổn đại gia sẽ cho ngươi muốn trừ cũng trừ không đựơc!

Kỳ thực Chu Dật Tài cũng hiểu rõ tại sao hệ thống lại đặt ra nhiều quyền hạn hạn chế như vậy, điều đó cũng là tốt cho hắn. Nếu như làm cho bản thân tự do giao dịch tại Sàn Giao Dịch Địa Ngục thì còn gì thú vị nữa, ngay khi cả biến thành người cực kỳ cường đại thì cũng đâu có ý nghĩa gì.

Bình tĩnh lại một chút, hắn lúc này mới phát hiện ra bản thân đã ở tại Sàn Giao Dịch Địa Ngục này 12 tiếng đồng hồ, không biết thế giới bên ngoài ra sao nữa?

"Nên trờ ra ngoài thôi" Sàn Giao Dịch Địa Ngục đã giới hạn chỉ có bản thân hắn mới có thể sử dụng, tùy thời tùy chỗ cũng có thể tiến đến. Về phần cùng với những vong hồn khác giao dịch thì để lần sau vào hãy làm. Hơn nữa, điểm công đức của bản thân cũng không nhiều cho lắm, tối đa chỉ còn có thể giao dịch một lần nữa thôi.

"Chúc mừng chủ nhân giao dịch thành công, đạt đựơc tuyệt kỹ piano của vong hồn Backhaus. Nếu như chủ nhân muốn đạt được nhiều tuyệt kỹ từ những vong hồn khác thì xin chủ nhân hãy mau chóng thăng cấp.", giọng nói từ máy lại phát ra, Chu Dật Tài mồm miệng muốn chửi nhưng vẫn ngậm ngùi im lặng.

Chu Dật Tài thầm mắng "con quỷ keo kiệt", tiếp đó mới nói rằng: "Ta muốn rời khỏi Sàn Giao Dịch Địa Ngục"

"Chủ nhân không dự định giao dịch nữa sao?", giọng nói phát ra từ máy có chút tiếc nuối hỏi.

"Không, đợi lần sau đi!" Chu Dật Tài phất phất tay, khẳng định đáp trả.

Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Chu Dật Tài trở về với cuộc sống hiện thực quen thuộc của hắn.

"Ôi," khi Chu Dật Tài đi rồi, giọng nói của hệ thống lại vang lên: "Sao lại quên nói cho chủ nhân phương pháp ra vào Sàn Giao Dịch Địa Ngục chứ? Và cũng không giải thích rõ về thời gian của Sàn Giao Dịch Địa Ngục này so với bên ngoài ra sao. Thôi kệ, chờ lần sau trở lại thì hãy nói. Hơn nữa lần sau chủ nhân muốn vào đây cũng phải đúng ngày cực âm, thôi không quản nữa, nếu như chủ nhân thực sự tìm không được phuơng pháp vào thì sẽ cưỡng chế đưa vào và khấu trừ điểm công đức vậy, nếu mà như vậy thì không chừng chủ nhân sẽ điên mất", giọng nói phát ra có vài phần trêu chọc!

Gió bên bờ sông vẫn thổi mạnh và lạnh lẽo nhưng tâm tình của Chu Dật Tài lúc này lại cảm thấy nhẹ nhàng và thỏai mái hơn bao giờ hết.

"Không biết thời gian trong thế giới hiện thực đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?" Chu Dật Tài vừa thì thào vừa móc cái Nokia 5200 trong túi ra, nhìn vào thời gian trên màn hình, ngày 21/11 8:40 phút. Khi thấy đựơc mấy con số này, Chu Dật Tài sợ ngây người.

Từ khi hắn tiến vào Sàn Giao Dịch Địa Ngục và trở ra cho đến khi cầm lấy điện thoại di động lên xem thì thời gian chỉ mất có 1 9 phút 17 giây.

Trời ạ, lẽ nào đây là điều trong truyền thuyết đã nói, trên trời một ngày, dưới đất một năm? Tuy rằng không đến nỗi khoa trương như vậy nhưng thời gian đối lập đúng là gấp mấy chục lần.

Sau một lúc khiếp sợ, trên mặt của Chu Dật Tài lại nở nụ cười. Lúc này tâm tình của hắn cảm thấy rất sung sướng, là chủ nhân của Sàn Giao Dịch Địa Ngục, có thể gặp gỡ các nhân vật truyền kỳ từ cổ chí kim, thậm chí còn có thể học được tuyệt kỹ cả đời của bọn họ. Nếu như bản thân có thể học đựơc nhiều tuyệt kỹ của nhiều nhân vật truyền kỳ nơi đây thì sẽ trở nên nghịch thiên cỡ nào?.

"Ngụy Lam, cô chờ đó, Chu Dật Tài ta sớm muộn gì cũng cho cô biết lựa chọn của cô là sai lầm cỡ nào", chìm đắm trong ảo cảnh bản thân công thành danh toại và tưởng tượng việc xuất hiện trước mặt cô người yêu cũ của thì không biết khuôn mặt cô ta sẽ thế nào? Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Quỳ xuống sám hối với hắn hay là cầu xin tha thứ?

"Làm thế nào để có thể kiếm được thật nhiều điểm công đức đây?", sau một lọat ý nghĩ "sâu xa", Chu Dật Tài trở lại với mục tiêu của bản thân. Muốn sống tốt hơn và mạnh mẽ hơn so với người khác thì Sàn Giao Dịch Địa Ngục là con đường duy nhất của hắn, chỉ có thu hoạch càng nhiều công đức thì mới có thể giao dịch đựơc với càng nhiều vong hồn.

Điều chỉnh lại một chút tâm tư, Chu Dật Tài rời khỏi bờ sông. Hắn không đi trở về nơi ở của hắn mà là nhắm hướng trường đại học Thanh Dương đi tới. Thời gian một tháng tạm nghỉ đã hết, ngày mai hắn sẽ phải trở lại trường học tập. Tuy nhiên con người u buồn và thất bại của Chu Dật Tài đã mất , hiện tại hắn là một Chu Dật Tài hòan tòan mới mẻ.

Dần dần, Chu Dật Tài đi vào một khu náo nhiệt, nhìn người người đi lại cùng với cảnh tượng phồn vinh, hắn như có cảm giác vừa mới đựơc sinh ra lần nữa.

"Phải tìm kiếm tất cả các cơ hội để làm chuyện tốt, tuy nhiên phải làm sao để có thể có được nhiều điểm công đức đây?" Chu Dật Tài cúi đầu thì thào. Hiển nhiên hắn phải suy nghĩ rồi, nếu vẫn như trứơc đây làm mấy chuyện tốt "nhỏ bé" thì thật không biết đến ngày tháng năm nào mới có đủ điểm công đức để thăng cấp nữa. Không lẽ phải cứu cả nhân loại sao?

Còn có một điểm Chu Dật Tài không giải thích được, đó là chiếc nhẫn công đức này được tổ tiên hắn xem như bảo vật và truyền lại cho các thế hệ sau. Không biết chừng cũng có thể có một đời nào đó đã may mắn mở ra nó, nếu không thì một chiếc nhẫn xấu xí chả có giá trị gì sao lại đựơc xem là gia truyền chi bảo đựơc? Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chu Dật Tài trong thóang chốc mơ hồ hiểu ra tại sao bản thân hắn có thể may mắn mở đựơc Nhẫn Công Đức, ngoại trừ hắn là người tốt ra thì cái quan trọng nhất là hắn đã vô tình gặp được hiện tượng cực âm ngàn năm hiếm thấy.

"Nhất định phải tìm hiểu cho rõ cái hiện tượng cực âm kia có hàm ý gì?" Chu Dật Tài ngẩng đầu lên, sau đó bứơc tiếp về hướng của trường đại học Thanh Dương.

Chương 8

ĐÂY MỚI LÀ BẠN THÂN

Trường đại học Thanh Dương là một trong mười trường nổi tiếng, sinh viên có thể vào học trường này nếu không phải có tài năng giỏi giang thì cũng là phú quý vô ngần. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chu Dật Tài đúng là dựa vào khả năng của bản thân vượt qua hàng rào cản của cuộc thi, bước chân được vào trường đại học nổi tiếng lâu đời này.

Tại phòng 010 lầu hai có tiếng người thở phì phò, đây là phòng của Chu Dật Tài trong ký túc xá. Hiện tại, phòng 010 còn có ba người nữa, đó là lão đại Dương Phương Vũ, lão nhị Vương Trường Tử, lão tam Lý Hài, bọn họ đang ngồi ở bên giường buồn phiền phun khói thuốc.

Dương Phương Vũ có tuổi tác lớn nhất, thái độ làm người rất trầm mặc ít nói, nhưng hắn lại được ba ngừơi khác rất tôn trọng, làm việc rất già dặn, có thể nói là rất, rất cẩn thận. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Câu châm ngôn của hắn là: làm người phải thành thật, làm việc phải kiên định.

Vương Trường Tử thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ thể giống như đựơc chế tạo ra từ sắt thép vậy, khiến cho ai nhìn vào cũng biết được hắn là một gã vận động viên điển hình. Hắn là hội viên của Hội Võ Thuật Cổ Truyền trong trường, trong trường cũng là một trong những nhân vật phong vân.

Câu châm ngôn của hắn là: Quyền hoành vô địch, danh khắp thiên hạ.

Lý Hài thì có thái độ làm người rất cơ trí, cũng có thể nói hắn là một nhân vật tinh quái, rất giỏi về quan sát. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của người này chính là giống với đại đa số đàn ông khác, mê rượu háo sắc.

Vì vậy, câu châm ngôn của hắn là: Phải cưa cho đựơc Vương Tử Vi, hoa hậu của khoa âm nhạc, lấy về làm vợ. Tuy nhiên cái mộng tưởng này của hắn chỉ là mộng tưởng, nói ngoài miệng cho vui thôi. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong phòng 010 lúc này, không khí có chút nặng nề.

Chu Dật Tài đi tới trước cửa phòng ngủ liền cảm giác được bầu không khí khó chịu từ trong phòng truyền ra, trong lòng không khỏi tự hỏi: "Lẽ nào bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cái miệng của Lý Hài thường ngày cứ nói bô lô bô la, không biết có phải tại hắn không? Xem ra trong thời gian ta vắng mặt thì đã gặp phiền phức đây, thật không biết chuệyn gì?"

Đúng lúc này, Vương Trường Tử cơ bắp nhịn không được nữa, mở miệng kêu to lên: "Lão đại, lão tam, các người nói đi, gần một tháng rồi mà chúng ta cũng không tin tức gì về lão tứ, ngày mai đã hết kỳ nghỉ rồi, theo lý thuyết mà nói thì lão tứ phải trở về rồi chứ. Lão tam, trong chúng ta ngươi là ngừơi cơ trí nhất, hãy nói cho nhị ca này biết một chút rốt cục lão tứ có phải đã gặp chuệyn không may?"

Nghe đến đó, trong lòng của Chu Dật Tài cảm thấy ấm áp: "Vẫn là bạn cùng phòng đầy nghĩa khí, còn quan tâm tới ta", đang muốn đẩy cửa bước vào thì nghe được Lý Hài nói: "Chuyện này rất khó nói, ai mà gặp chuyện thê thảm giống như lão tứ vậy thì đều cảm thấy tuyệt vọng cả. Tuy nhiên chuyện chắc cũng không đến mức nguy hiểm đâu, còn về việc tại sao lão tứ còn chưa trở về đây thì chúng ta phải ..."

"Còn phải chăng gì nữa, theo ta thấy thì ba anh em chúng ta cứ lao thẳng tới nhà hắn để nhìn xem cái tên không nghĩa khí kia vì cái gì lại quên anh em của hắn?" Vương Trường Tử không đợi cho Lý Hài nói hết ngắt lời, xong hắn nhìn về phía Dương Phương Vũ đang ngồi im lặng ở bên cạnh nãy giờ nói: "Lão đại, lúc này anh còn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, hãy mau cho ý kiến đi."

Dương Phương Vũ làm vài ngao, sau đó quăng đi tàn thuốc trong tay rồi đột nhiên đứng lên, dường như muốn nói gì đó. Ánh mắt hắn nhìn về phía cửa phòng, cả người hắn giống như bị điện giật, run rẩy một chút, thần tình kích động đích quát to: "Lão... lão tứ... ngươi... ngươi về đây lúc nào vậy?"

"Gì!", Lý Hài cùng Vương Trường Tử cùng quay đầu lại, ngạc nhiên lắp bắp nói: "Lão... lão tứ..."

Chu Dật Tài nhìn thấy rất cảm động, tuy nhiên hắn không phải là người giỏi về việc đem cảm tình biểu đạt ra ngoài nên cười hì hì nói: "Thật xin lỗi các anh em, đã làm cho các người lo lắng, lão tứ này từ nay về sau đảm bảo sẽ không làm cho các anh em lo lắng nữa"

Từ sau khi cha mẹ và bà bà qua đời thì có mấy ai quan tâm đến và lo lắng cho hắn, trên điện thoại di động còn có cả trăm cuộc gọi nhỡ của bọn họ, có thể thấy được trong lòng bọn họ thật sự rất quan tâm đến mình.

Dương Phương Vũ là người trước hết phục hồi tinh thần lại, trong miệng thì thào: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

Chu Dật Tài là một ngừơi rất nặng cảm tình, nhìn thấy sắc mặt của đám ngừơi Dương Phương Vũ liền biết trong mấy ngày nay, bọn họ đích thực đã hao tốn không ít tâm tư, trong bất giác liền cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng rất cảm động: "Kỳ thực, trên thế giới này có bạn thân thật quá tốt, thật cảm ơn, các anh em"

"Ha ha ha..." Vương Trường Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hắn kích động đến nỗi không thể dùng lời biểu hiện tâm tình vui sướng của hắn lúc này.

Chỉ có Lý Hài, hắn rất giỏi về quan sát nên phát hiện ra sự biến hóa nơi Chu Dật Tài, bất luận là khí chất hay là lời nói đều có khác với trước đây. Trước đây Chu Dật Tài nói chuyện luôn luôn rất sáng khỏai và mau mắn nhưng hiện tại, hắn từ đầu đến chân lại tản mát ra một loại khí chất cao quý, cái này không phải do cố gắng tu tập mà sinh ra, dường như nó rất tự nhiên.

"Lão tứ, ta có cảm giác ngươi thay đổi rất nhiều, muốn ta nói như thế nào..." Lý Hài đi hai vòng quanh Chu Dật Tài, ánh mắt nhìn kỹ hắn đánh giá, đồng thời cũng không quên đem ngón tay đặt lên cằm, biểu hiện như Sherlock Homes vậy.

Chu Dật Tài trong lòng máy động, thầm nghĩ: "Lẽ nào lão tam đã phát hiện ra cái gì rồi?". Phải biết rằng Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia rất quỷ dị ly kỳ, tuyệt đối không thể cho ngừơi nào biết đựơc, dù có là bạn thân nhất thì cũng tuyệt không thể để cho bọn họ biết đến. Cái này cũng không phải là hắn ích kỷ, mà cái loại chuyện này thì có nhiều ngừơi biết cũng chẳng là chuyện tốt gì.

"Bốp!", một bàn tay hung hăng vỗ mạnh vào trên vai của Chu Dật Tài, một cổ lực đạo mạnh mẽ hầu như làm cho hắn muốn té ngã. Vương Trường Tử lên tiếng: "Ta nói lão tam ngươi đừng có mà ở đó đoán mò nữa, chỉ cần lão tứ bình an trở về là tốt rồi, chúng ta nên tạ ơn Thựơng đế thì đúng hơn"

"Đúng vậy, mặc kệ lão tứ có biến hóa ra sao thì cũng là anh em tốt của chúng ta" Lý Hài không xem xét Chu Dật Tài nữa, gật đầu đồng ý nói: "Tuy nhiên cũng phải nói, nếu như ta không hiểu rõ lão tứ thì ta còn thật cho rằng hắn là công tử con nhà giàu hay là lãnh đạo của tập đoàn nào đó chứ?" "

Chu Dật Tài rốt cuộc thở phào một hơi, nếu Lý Hài cứ quấn hắn không tha thì hắn thật đúng là không có cách nào giải quyết. Thấy mấy người anh em tin tưởng mình như vậy lại làm hắn cảm động không thôi.

Bầu không khí trong phòng nhanh chóng thay đổi, vui vẻ hẳn lên. Bốn người ngồi xuống, kề vai sát cánh tâm sự. Câu chuyện tự nhiên xoáy quanh về Chu Dật Tài, ba ngừơi luân phiên tra hỏi hắn, hỏi hắn một tháng vừa rồi đã làm gì.... Chu Dật Tài cứ thế lựa lời mà đáp, không lẽ nói thật là hắn sống vất vơ vất vưởng thời gian qua sao.

Một lúc sau thì Vương Trường Tử mượn cớ đi ra ngoài, sau đó trở về với mấy bình rượu trên tay cùng mấy thứ ăn vặt, bầu không khí trong phòng nhất thời lại dâng cao hơn.

"Cụng ly nào, chúc mừng lão tứ đã trở về, hôm nay không say không về." Lý Hài giơ cái ly lên nói lớn

"Cạn"

"Cạn."

"Cạn."

Chương 9

HIỆN TƯỢNG CỰC ÂM

Rượu đủ cơm no, mấy anh em lại tiếp tục trò chuyện.

Đột nhiên, Dương Phương Vũ nhướng mày, dường như có lời gì muốn nói, do dự một chút, mở miệng nói: "Lão tứ, con bé Ngụy Lam kia đúng thật là không tốt."

Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên lại biến đổi. Lý Hài, Vương Trường Tử trầm mặc chuyển ánh mắt nhìn về phía Chu Dật Tài. Chu Dật Tài thời gian vừa qua không ở trong trường, mấy người đôi khi cũng thường thấy bạn gái của hắn đi cùng cái tên goị là Hồng công tử, ôm ôm ấp ấp, người sáng suốt nhìn vào thì biết ngay đây là chuyện gì!

Vì việc này, ba ngừơi bọn họ đã cùng Ngụy Lam xảy ra một chút xung đột.

Vốn cũng không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của Chu Dật Tài nhưng lại sợ hắn không biết, bị cô gái kia lừa gạt nên mới mượn rượu nói ra.

Chu Dật Tài tự nhiên hiểu rõ ý của mấy ngừơi, kỳ thực ngừơi biết trước nhất việc này chính là bản thân hắn. Gật đầu muốn trả lời nhưng đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn vào Dương Phương Vũ khi, chân mày nhíu lại hỏi: "Lão đại, vết thương trên tay bị khi nào vậy?."

Dương Phương Vũ vội kéo tay áo phủ xuống che đậy vết thương, ha ha cười: "À, không cẩn thận té bị thương thôi.", đồng thời, hắn còn liếc mắt cho bọn Lý Hài.

Vương Trường Tử bỗng nhiên đứng lên, hung hăng giơ một cước đá bay chai rượu, giận dữ hét: "Cái gì mà té bị thương, đó là lão đại không nhịn nổi đi tìm tên khốn Hồng Công Tử kia nói cho ra lẽ mà bị thương. Thật xui xẻo lúc đó ta không có mặt, bằng không thì ta giết chết đôi cẩu nam nữ kia"

"Lão đại, chuyện có đúng là như thế không?" Ánh mắt của Chu Dật Tài nhìn chăm chăm vào mặt Dương Phương Vũ , một cỗ phẫn nộ trong lòng sắp bộc phát.

Đúng vậy, cô ta có thể đá ta, có thể thương tổn ta, ta đều có thể cho qua, nhưng tuyệt đối ta sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu cô ta làm hại anh em của ta. Đây không phải là sự tức giận nhất thời mà là nguyên tắc sống của Chu Dật Tài.

"Nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu đi, đừng nói đến mấy cái chuyện không vui nữa, quá khứ thì đã là quá khứ, thôi bỏ đi" Dương Phương Vũ cười ha ha nói.

Vương Trường Tử cũng biết mình nói sai rồi, hiện tại cũng không biết nên nói thêm gì nữa?

Chu Dật Tài hiểu rõ bọn họ đúng là kiêng kỵ đối với quyền thế của Hồng Thiếu Hoa nên cũng không muốn làm lớn chuyện này, dù sao bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường và cũng không phải kẻ ngốc, đối với này mấy thứ chuyện này vẫn hiểu rất rõ.

Một người không quyền không thế muốn cùng công tử của một tập đòan đối nghịch thì không thể nghi ngờ là đang muốn chết.

Chu Dật Tài khóe miệng cười quỷ dị thì thào: "Hồng Thiếu Hoa, Ngụy Lam, mối thù này xem như chúng ta đã kết rồi"

Ngày hôm sau, Chu Dật Tài tỉnh lại, mọi u buồn trong lòng đều đã biến mất, tâm tình chưa bao giờ cảm thấy thỏai mái như vậy. Dụi mắt một chút rồi nhìn quanh phòng, vừa nhìn thì hắn bị giật mình.

Ánh nắng cũng đã gọi vào giường của bọn người Dương Phương Vũ nhưng bọn họ lại biến đi đâu không biết. Hắn cũng nghĩ đến bọn họ vào lớp học nhưng tại sao lại không đánh thức hắn để cùng đi, hoặc là nhìn thấy hắn ngủ ngon quá nên không làm phiền hắn? Dù sao thì cũng học đại học, lên lớp ít một hai buổi cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chu Dật Tài xuống giường đi vào toilet. Sau khi vệ sinh tắm rửa xong, trở ra thay một bộ đồ mới.

Chu Dật Tài cảm giác tinh thần toàn thân thỏai mái, muốn đi dạo khuôn viên trường một chút.

Dù sao cũng đã nghỉ học gần một tháng, trong lòng cũng có một chút tưởng niệm về cảnh sắc trong trường. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khuôn viên của trường đại học Thanh Dương rất lớn, không chỉ có một cái hồ nhỏ mà còn có một cánh rừng không nhỏ trong nó nữa. Chu Dật Tài bước đi chậm rãi trên đường nhỏ của khuôn viên, không hề có ngừơi nào. Có lẽ là bởi vì đang trong thời gian lên lớp nên không có ngừơi đi lại.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cho tương lai của bản thân. Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia khẳng định còn ẩn chứa rất nhiều thứ mà hắn còn chưa biết, tất cả còn đang chờ hắn khám phá, tuy nhiên việc này không vội được. Lúc này điều quan trọng nhất là phải hòan thành sự giao dịch với Backhaus.

Hệ thống của Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia rất vô tình, Chu Dật Tài đã chiêm ngưỡng. Nếu như không hòan thành đựơc nội dung giao dịch thì chắc chắn sẽ bị nó nghiêm phạt. Về phần sẽ nghiêm phạt thế nào thì trong lòng Chu Dật Tài đoán rằng có thể là trừ đi điểm công đức, nhưng tình huống thật sự ra sao thì hắn căn bản chả hề biết gì.

Nhưng đối với việc nghiêm phạt thì Chu Dật Tài cũng không muốn gặp phải. Điểm công đức chỉ có thể dựa vào làm chuyện tốt mới có thể kiếm đựơc, làm hơn hai trăm chuyện cũng chưa chắc có thể giao dịch đựơc một lần. Vậy phải làm sao để kiếm đựơc thật nhiều điểm công đức đây?

Đây là một vấn đề rất đau đầu. Tuy nhiên càng làm cho Chu Dật Tài đau đầu hơn đó chính là sự giao dịch với Backhaus. Ttuy rằng Backhaus chỉ yêu cầu hắn đem "Huyễn Hồn Khúc"trở lại nhân gian mà thôi, nhưng thế nào mới có thể xem như là đã đem nó trở lại nhân gian?

Theo như lời của Backhaus nói thì khúc nhạc "Huyễn Hồn Khúc" là ông ta viết cho con gái của ông, lẽ nào muốn hắn đích thân đi đến nứơc Đức để đàn cho con gái ông ta nghe. Ý nghĩ này cũng không thông vì Chu Dật Tài căn bản không biết con gái của Backhaus là ai và đang ở đâu? Cho dù có biết thì hắn cũng chẳng có tiền đâu mà bay đến Đức.

"Chẳng lẽ là muốn ta đem nó công bố với mọi người?" Chu Dật Tài thầm nghĩ, song lại lắc đầu. Đang trong lúc do dự thì nghe được tiếng nói truyền tới.

"Ha ha, đối với các em mà nói thì "hiện tượng cực âm" đúng là rất khó lý giải..."

Lời nói này không thể nghi ngờ là đối với Chu Dật Tài có lực mê hoặc thật lớn. Hắn lập tức nhìn về hứơng tiếng nói phát ra thì thì đựơc một người đang đứng trong một phòng học, đó là người mà hắn đã từng thấy trên TV ngày hôm qua, Giáo sư Hoa. Rất nhanh hắn đã bị lời giảng giải của giáo sử Hoa hấp dẫn.

"Đồi với từ cực âm mà nói thì nó xuất phát từ phong thủy học: âm dương dung hợp mới có thiên địa vạn vật. Câu này có trong nhiều sách lý luận phong thủy. Nói cách khác, toàn bộ sự vật đều do âm dương kết thành, như vậy thế nào là âm và thế nào là dương? Kỳ thực mỗi tháng đều có ngày cực âm, mặt trăng hiện ra thì đó đã là âm, mặt trăng không có thì tức là dương, nhìn chung là như vậy. Đối với hiện tượng cực âm ngàn năm khó gặp tối hôm qua, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ khoa học để giảng giải, bởi vì ngày hôm qua lúc 8:15 phút, chín hành tinh trong thái dương hệ trong phút chốc sẽ hình thành một đường thẳng, và dựa theo sự vận hành của mặt trăng thì lúc đó mặt trăng đang xuất hiện ở phía tây nước Mỹ, nhưng vì sao nó lại bất thình lình xuất hiện trong mắt mọi người chúng ta? Hơn nữa so với mặt trăng bình thường chúng ta nhìn thấy thì càng kỳ lạ hơn bởi vì nó không có màu trắng bạc mà là màu tím bạc, đây đích thực là một chuyện rất khó hiểu, khoa học căn bản không thể giải thích điều bí ẩn này. Về phần có phải là phép thuật của quỷ thần hay không thì chúng ta không cần phải bàn đến... Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, tan học." Giáo sư Hoa cầm lấy xấp giấy tờ trên bàn rồi đi ra ngoài. Truyện "Địa Ngục Giao Dịch Bình Thai " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Về phần tại sao giáo sư Hoa không giảng tiếp thì đó là do Bộ Giáo Dục chỉ định, không đựơc đề cập về mấy chuyện quỷ thần, mê tín trong chương trình dạy.

Cho đến khi sinh viên ùn ùn rời khỏi lớp thì Chu Dật mới hồi phục tinh thần lại, thì thào tự nói: "Xem ra giáo sư Hoa này cũng không phải giống như ta đã nghĩ là không có thực học"

Lắc đầu, dự định trở về phòng ngủ thì có tiếng gọi truyền tới.

"Ah, Chu Dật Tài, anh ở chỗ này làm gì thế?" Một giọng nói dễ nghe vang lên, tiếp đó một cỗ hương thơm cũng bay tới, nhìn lại thì thấy một cô gái đang đi tới phía hắn.

Lâm Ngọc Nhiên, một cô gái có tướng mạo cũng không đẹp lắm nhưng rất dễ nhìn, cùng Chu Dật Tài là sinh viên năm nhất nhưng học không cùng khoa. Trước đó không lâu khoa âm nhạc và khoa ngoại ngữ có tổ chức một chuyến đi dã ngọai nên Chu Dật Tài có gặp mặt một lần.

"Chào bạn Lâm, tìm tôi có việc gì không?" Chu Dật Tài dùng ánh mắt quái dị nhìn cô gái đang đi tới gần hắn, có chút nghi hoặc, bọn họ tuy rằng coi như quen biết nhưng cũng không phải là thân gì cho lắm, chỉ gặp nhau một lần mà thôi.

"Cuối tuần này anh cần phải biểu hiện tốt một chút nhé, tôi tin tưởng anh có thể làm được." Lâm Ngọc Nhiên mỉm cười với hắn, nói tiếp: "Thật không phải, tôi còn có chút việc, lúc rãnh chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé."

"Cái gì mà biểu hiện tốt chứ, chuyện gì vậy?" Chu Dật Tài muốn hỏi cho rõ ràng nhưng một cô bạn khác đột nhiên xông tới chen vào giữa bọn họ.

Cô ta kéo tay Lâm Ngọc Nhiên: "Ngọc Nhiên, nhanh đi, khoa ngoại ngữ của chúng ta gặp phiền phức rồi... Bạn tinh thông năm thứ tiếng, tuyệt đối có thể giúp khoa chúng ta giải quyết chuyện phiền toái này.", không đợi cho Lâm Ngọc Nhiên trả lời, liền lôi đi luôn.

"Thực sự là một cô gái kỳ quái", lắc đầu, Chu Dật Tài định trở lại phòng của mình. Hắn có tác phong, chuyện không quan trọng, không nghĩ ra thì sẽ bỏ không nghĩ và quan tâm nữa.

Tuy nhiên đi đựơc vài bước thì lại ngừng lại: "Dù sao cũng rãnh rỗi, hay đi tới khoa ngọai ngữ nhìn xem một chút vậy?"

Vừa mới kết thúc giờ học, khuôn viên trường liền đầy người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro