Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thống khổ vạn phần

⚠️Ngao Quảng sinh bánh bao‼️
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
____________________

Đáy Đông Hải u tịch. Trong Long Cung, trên vách đá, dạ minh châu tỏa ra thứ quang mang nhợt nhạt, chiếu lên thân ảnh đang thống khổ dãy dụa trên giường. Ngao Quảng, thân mặc bạch y, mái tóc bạch kim dài như thác, dán chặt vào làn da nhợt nhạt thấm đẫm mồ hôi. Đôi mắt đỏ tựa huyết ngọc ánh lên vẻ đau đớn lẫn quật cường, đuôi mắt phiếm hồng đổ lệ.

Bụng y căng trướng, đường cong tròn trịa thường ngày nay lại trụy thấp, trở thành nguồn cơn đau đớn. Sản đạo bị trứng lớn nghẹn lại, xương chậu như muốn nứt vỡ, từng cơn đau nhói xỏ xuyên lên tận đại não. Làn da trắng như ngọc của y giờ đây ửng lên từng vệt đỏ, bàn tay bấu chặt ga giường dưới thân đến trắng bệch, móng tay sắc nhọn cào rách lớp vải đã nhàu nát.

"Hah... ahh..." Giọng y khản đặc, hơi thở dồn dập. Y đã đau suốt ba ngày ba đêm, mỗi lần cố gắng dùng sức, cơn đau lại tăng thêm gấp bội.

"Thiên Hạo... ngươi... ân... aah... tại sao... lại đối xử với ta như vậy?" Y rên rỉ, giọng nói đứt quãng, bàn tay run rẩy đặt lên bụng mình vuốt ve hòng giảm bớt cơn đau.

Mồ hôi từ trán y nhỏ giọt, chảy dài xuống gò má rồi thấm vào gối. Mỗi lần bụng co bóp, cơ thể y lại ưỡn cao, đôi chân trắng ngọc đẹp đẽ mở rộng run rẩy không ngừng.

Y nhắm mắt, hình bóng Đế Thiên Hạo thoáng qua trong ký ức. Lần đầu gặp hắn, y còn là một Long vương kiêu ngạo, tung hoành thiên địa. Hắn, một thiên tử nhân gian, lại khiến y cảm thấy ấm áp và an yên đến lạ thường.

"A Quảng, có ta, ngươi không cần sợ bất cứ thứ gì."

Lời nói ấy in sâu trong tâm khảm, y chưa từng quên dù chỉ một từ. Nhưng giờ đây, người nói những lời ấy đã phản bội y, giam cầm y dưới đáy Đông Hải không có ánh sáng, để y một mình đối mặt với thống khổ.

"Thiên Hạo... ư... aah... đau quá... ngươi ở đâu...?" Ngao Quảng nỉ non, hơi thở ngày càng yếu ớt.

Bàn tay y run rẩy đặt lên bụng trợ lực đẩy xuống, cố gắng dùng sức một lần nữa. Làn da vốn trắng nõn nay đã đỏ lên một mảnh, từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng. Y cảm nhận được quả trứng bên trong đang ép chặt vào sản đạo, vỏ trứng cứng rắn thô ráp khiến mỗi lần rặn đều như có ngàn mũi dao đâm xé.

"Ah...ưmm..." Tiếng rên của y hòa với tiếng biển động nhẹ nhàng, yếu ớt mà day dứt.

Cơ thể Ngao Quảng run rẩy, hơi thở dồn dập nhưng vẫn không cách nào đẩy được quả trứng ra ngoài. Mồ hôi chảy thành dòng, thấm ướt cả tấm chăn gấm dưới thân. Lòng y ngập tràn hối hận, vừa căm hận, vừa đau lòng vì kẻ đã từng hứa hẹn bảo vệ y lại chính là người đẩy y vào địa ngục vô gian.

Y nấc lên từng tiếng: "Ân... ngươi...haah... không đáng..."

Cơn đau kịch liệt lần nữa ập tới, cơ thể y cong lên như cánh cung, tóc bạch kim tán loạn, bạch y dính sát vào người, để lộ thân hình mảnh khảnh nhưng đầy quyến rũ. Đôi môi vốn hồng hào giờ đây khô nứt rỉ máu, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, khàn khàn.

Cuối cùng, Ngao Quảng kiệt sức, ngã xuống giường, hơi thở mong manh. Trong ánh mắt đỏ ngầu ấy vẫn còn chút kiên cường, vì y biết, dù đau đớn đến thế nào, y vẫn phải sống. Sống để bảo vệ hài tử trong bụng, sống để không bị kẻ khác chế nhạo Long tộc là kẻ yếu hèn.

"Đế Thiên Hạo... ta hận ngươi..." Giọng nói của y yếu dần, mí mắt nặng trĩu mơ màng nhắm lại, giọt lệ nóng chảy xuôi khoé mắt, y kiệt sức. Ý thức dần bị bóng đen nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro