Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi!



Chương 1: Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi!

Cô sinh ra trong sự vô tình, lớn lên trong sự khinh rẻ, trưởng thành trong cái nhìn vừa coi thường, vừa thương hại.

Cô dùng nụ cười để che giấu đi những giọt nước mắt, dùng sự thờ ơ để lấp liếm nỗi đau đớn của mình.

Không phải cô sinh ra đã trở nên lạnh nhạt với thế giới này, mà chính những con người trên thế giới này ép buộc trái tim ấm nóng của cô phải chết dần đi.

Hạnh phúc là gì? Trên thế gian này liệu cô có tìm được hạnh phúc hay không?

Cô chưa từng tham lam mong cầu hạnh phúc cho mình, cô chỉ hy vọng những người cô yêu thương luôn có thể mỉm cười vui vẻ.

Cô dùng cách tàn nhẫn nhất để trói buộc bản thân tránh xa dục vọng yêu đương. Bởi vì, cô sợ tình yêu sẽ khiến mình bị thương, còn cô lại trở thành vết thương của người khác.

Nhưng đời người vốn là một vở diễn, mà tác giả chính là thượng đế. Mỗi người sống trên đời đều có vai diễn của mình, dù câu chuyện của mỗi người là tẻ nhạt hay hấp dẫn, là bình yên hay đầy sóng gió, kết thúc là vui hay buồn thì đều phải xem sự sắp đặt của Ngài ấy.

Thế nên, khi anh xuất hiện đã đánh dấu sự biến hóa đầu tiên của cuộc đời cô, cũng là tình yêu đầu đời của cô năm mười sáu tuổi.

Anh cứ lặng lẽ từng chút một mà bước vào cuộc sống của cô, bắt cô không thể quên từng nụ cười của anh, từng cử chỉ chăm sóc dịu dàng, anh nói với cô: "Đừng cười, nếu em đã muốn khóc thì đừng cười! Anh ở đây!".

Cô sợ mình thay đổi, cô né tránh, anh lại dịu dàng nắm lấy tay cô, anh thì thầm: "Đừng chạy nhanh như vậy, em chạy không thoát được.".

Đến một ngày, khi cô biết mình không thể chạy nữa, cũng là khi cô biết, đời này, cô chỉ cần có anh là đủ!

Mười bảy tuổi, anh tổ chức tiệc sinh nhật cho cô. Tim cô run rẩy theo giọng hát ngọt ngào của anh. Cô nắm chặt tay anh, dũng cảm thốt lên lời thỉnh cầu của cô gái nhỏ lần đầu biết yêu: "Sau này, mỗi năm đến ngày sinh nhật em, anh hãy luôn ở bên cạnh em như thế này, được không?".

Khi đó, anh không trả lời, chỉ vòng tay ôm siết lấy cô, rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô.

Giây phút đó, bao nhiêu lớp ngụy trang đều bị cô dỡ bỏ, cô đỏ mặt thẹn thùng, vùi mặt vào ngực anh mỉm cười.

Cô nghĩ anh dùng hành động này thay cho lời đồng ý. Cô nghĩ sau này, cô và anh sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Nhưng cũng chính giây phút đó, cô đã bỏ lỡ sự áy náy, bỏ qua lời xin lỗi muộn màng trong ánh mắt anh.

Vũ An Du tự cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, nhưng cuối cùng, cũng chính tay cô ném đi hạnh phúc mỏng manh ấy, ném đi... sự giả dối đáng khinh này.

Có lẽ là ngay từ ngày đầu tiên quen nhau, cũng có lẽ là sau này, nhưng cô đã không còn hơi sức để tìm hiểu nữa.

Nếu không phải chính tai cô nghe được, chính mắt cô nhìn thấy, Vũ An Du vẫn sẽ cố lừa mình dối người rằng Lý Lynh Thy đang đùa giỡn với cô.

Khi cô đồng ý làm bạn gái của Trịnh Nhất Khôi, người chị em tốt nhất của cô – Lý Lynh Thy đã kịch liệt phản đối.

Lý Lynh Thy nói cô và Trịnh Nhất Khôi không phù hợp, sớm muộn gì, người bị tổn thương cũng là cô. Lúc ấy, cô chỉ cười cười cho qua, còn cho rằng Lý Lynh Thy vì quá lo lắng cho cô nên mới nói năng linh tinh như thế.

Cô biết cô không xứng với anh! Anh quá rực rỡ, quá ấm áp, như tia nắng mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp mọi nơi. Còn cô chỉ như một cây rêu xanh yếu ớt, mờ ảo, dập dìu trong làn nước lạnh giá.

Anh đem cô ra khỏi mặt nước, sưởi ấm cho cô. Mặc dù biết mình có thể khô héo đi, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ hy vọng giữ lấy hơi ấm đó.

Cô chưa từng chủ động hỏi về quá khứ của anh, về gia đình anh hay bất cứ điều gì. Khi anh muốn kể, cô sẽ lắng nghe, khi anh không muốn nói, cô sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.

Ở trường, không ai biết họ quen nhau, đơn giản vì cô không muốn công khai, anh cũng đồng ý làm theo ý cô.

Vũ An Du luôn cảm thấy Trịnh Nhất Khôi quá chìu chuộng mình, cô còn sợ mình sẽ bị anh chìu hư.

Nhưng hóa ra, cô chỉ là trò cười trong mắt người khác.

Có một hôm, Lý Lynh Thy ghé nhà cô, tức điên nói: "Trịnh Nhất Khôi vốn có bạn gái rồi bà biết không, cô bé ấy rất xinh. Cái hôm anh ta thất hẹn với bà không phải tại bà nội bệnh đâu. Hôm đó, bà ngồi chờ ở bờ sông tới tối, còn anh ta thì chở cô bé đó đi chơi trên thị xã đó."

"Bà nghe ai nói?".

"Cả khối 12 đang đồn ầm lên kìa, bà còn ở đó không tin hả?".

Vũ An Du cố bình tĩnh, mỉm cười: "Hiểu lầm thôi, chắc là em họ anh ấy đó, cũng có thể chỉ là bạn bình thường thôi. Người thành phố thoáng hơn chúng ta, nên ôm nhau cũng không có gì lạ mà."

An Du trấn an Lý Lynh Thy, nhưng cũng là tự trấn an chính mình: "Không sao, không sao! Hôm nào có dịp, anh ấy sẽ kể mình nghe thôi.".

Nhưng hết ngày này qua ngày khác, cái dịp mà An Du chờ vẫn không xuất hiện.

Rốt cuộc, cô cũng biết được sự thật từ chính miệng anh, sự thật khiến cho trái tim vừa tìm lại sự ấm nóng một lần nữa đóng băng.

************************

Sáng sớm, Vũ An Du đang làm bài tập thì điện thoại báo có tin nhắn của Trịnh Nhất Khôi: "An Du! Chiều nay, anh có việc đột xuất nên không ra bờ sông với em được. Đừng buồn anh nhé!".

"Không sao ạ. Đúng lúc chiều nay em cũng có việc. Mà có chuyện gì hả anh, bà nội không có chuyện gì chứ ạ?".

"Bà nội không sao, anh có việc với mấy thằng bạn thôi em."

"Dạ. Thế anh đi cẩn thận ạ!"

"Ừ."

Buổi chiều, Vũ An Du đi mừng sinh nhật Lâm Bách Tùng - bạn trai của Lý Lynh Thy ở một quán cà phê trên chợ huyện.

Khi cô cùng Lý Lynh Thy vào nhà vệ sinh, lúc đi ra bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trịnh Nhất Khôi, bàn anh ngồi ở góc khuất, còn anh thì quay lưng về phía cô. Cô vui mừng muốn gọi anh, nhưng liếc thấy có mấy người bạn ngồi cùng anh nên lại thôi.

Hôm nay trông anh khác với những lúc bên cạnh cô. Vũ An Du không rõ cảm giác đó là gì, sự bất an trong lòng nói rằng cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng chân cô lại không nhúc nhích được.

Lý Lynh Thy vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp cảnh này, cô ấy muốn lên tiếng liền bị Vũ An Du ngăn lại. Một giọng nói khàn khàn bỗng vọng lại từ sau lưng: "Khôi, lúc nãy, mày nói cuối tháng này mày về lại thành phố luôn là như thế nào, không phải mày bảo sẽ ở lại học cho đến khi tốt nghiệp à?".

Trịnh Nhất Khôi xoay xoay ly nước trong tay, ngả người dựa vào lưng ghế phía sau: "Dự định là vậy, nhưng bà nội tao sức khỏe không tốt, ba tao muốn đưa bà chuyển về thành phố điều trị, lần này bà nội phản đối cũng vô hiệu. Tao cũng thế.".

Người bạn có mái đầu húi cua lại châm chọc: "Bà nội mày bị bệnh chứ có phải mày đâu, mày đừng nói mày ở một mình sợ ma nha, có mà ma nó sợ ngược lại mày ấy. Ê, khoan, thế còn con bé An Du, còn quen với nó không?

Trịnh Nhất Khôi nghe bạn hỏi, cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, Vũ An Du không thấy được vẻ mặt của anh. Người bạn đầu đinh ngồi đối diện liền hỏi: "Có phải con nhỏ tóc ngắn, mặt lạnh lạnh, hồi trước từng bị cô lập ở trường không?".

Người bạn tóc húi cua chép miệng: "Này, hồi đầu mày bảo quen chơi một tí cho vui, sao lại dây dưa đến tận giờ hả? Lưu Nhã Vân mà biết thì mày xong đấy."

Anh nghe mấy lời đó cũng không có phản bác, gương mặt vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào ly nước đang cầm trên tay như suy nghĩ gì đó. Người bạn đầu đinh tiếp lời: "Thằng Duy nó nói đúng đó. Xét cho cùng, Nhã Vân đẹp hơn con nhỏ kia nhiều. Mấy năm quen nhau, mày về đây học, con bé có thời gian nghỉ liền xuống đây thăm mày. Bạn gái tao mà cũng được như thế thì còn gì bằng."

Trịnh Nhất Khôi nghe cũng chỉ trầm mặc, anh không nói gì, hai người bạn kia thấy vậy cũng chỉ có thể lái sang chủ đề khác.

Đó có lẽ chỉ là mấy câu hỏi vu vơ trong câu chuyện của họ, nhưng Vũ An Du nghe xong như sét đánh ngang tai.

Lý Lynh Thy nổi giận đùng đùng, hận không thể cho Trịnh Nhất Khôi mấy cái tát lên mặt, nhưng hiện giờ, cô ấy biết mình nhất định phải ở bên cạnh Vũ An Du.

Lúc về chỗ ngồi, Lâm Bách Tùng thấy tình hình khác lạ, chưa kịp mở miệng hỏi đã bị Lý Lynh Thy quát lớn, kêu đi về ngay lập tức.

Lâm Bách Tùng chưa từng dám cãi lời Lý Lynh Thy, ngoan ngoãn ra tính tiền, mặt mày ủ ê.

Lúc Lâm Bách Tùng đi tính tiền, Vũ An Du hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Lý Lynh Thy: "Thy Thy, hứa với mình, đừng nói cho ai biết, cũng đừng đi tìm Trịnh Nhất Khôi gây chuyện có được không?".

Du Lý Lynh Thy không cam lòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô ấy biết Vũ An Du muốn tự mình giải quyết, cô ấy càng làm lớn chuyện chỉ khiến người chị em tốt này càng đau lòng.

********************

Nói là cuối tháng, nhưng thật ra cũng chỉ còn một tuần nữa là kết thúc năm học, có lẽ cũng chỉ còn một tuần nữa, đoạn duyên phận này sẽ đặt dấu chấm hết.

Đối với Trịnh Nhất Khôi, cô không vạch trần anh, cô đang chờ, chờ chính anh nói ra tất cả, dù không phải vậy, chỉ cần anh nói lời chia tay, lý do gì cũng tốt, cô sẽ vui vẻ gật đầu chấp nhận, chúc anh mọi chuyện sau này đều thuận lợi.

Nhưng Vũ An Du đợi mãi, đợi đến ngày cuối cùng, Trịnh Nhất Khôi vẫn như cũ, không có chút biểu hiện gì là anh đang lừa dối cô.

Vũ An Du đã muốn buông bỏ hết đoạn tình cảm này, chỉ có như thế, ngày sau lúc vô tình gặp lại, cô mới có thể mỉm cười chào anh.

Cô muốn cám ơn tất cả những ấm áp mà anh dành cho cô, dù đó chỉ là giả dối.

Buổi chiều hôm đó, Vũ An Du hẹn Trịnh Nhất Khôi ở bờ sông nơi hai người thường gặp mặt. Ánh tà dương đẹp đẽ nhuộm vàng đám cỏ lau nơi ven bờ. Cơn gió nhẹ đung đưa khiến chúng chuyển động như những thiếu nữ mảnh mai đang nhảy múa. Mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh nắng lấp lánh, như có mấy tiểu yêu tinh rải bụi vàng trên đó.

Khung cảnh mộng tưởng thế này, nhưng cô phải tỉnh lại rồi. Vũ An Du nghe tiếng bước chân, khẽ xoay người đã thấy Trịnh Nhất Khôi đang tiến lại gần. Gió thổi tung mái tóc ngắn của cô, làm che khuất đi một nửa gương mặt cùng ánh mắt không rõ vui buồn. Vũ An Du đưa tay vén tóc ra sau tai, mỉm cười nhìn Trịnh Nhất Khôi đang đi tới.

Trịnh Nhất Khôi thấy cảnh tượng này bỗng thất thần. Hôm nay, Vũ An Du rất lạ, khiến anh muốn ôm chặt lấy cô ngay lập tức, dường như nếu không bắt lấy, cô sẽ tan vào trong ánh nắng vàng tươi đẹp đó. Anh bước lên một bước, còn chưa chạm được vào cô đã thấy cô ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh, lạnh nhạt như lần đầu tiên anh gặp cô: "Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi!".

Anh ngẩn người ra, ánh mắt kinh ngạc: "An Du, em nói gì anh không hiểu?".

Cô mỉm cười: "Anh Khôi, chúng ta có lẽ không nên bắt đầu, em đã từng nói, em sẽ không bao giờ nói dối anh, bởi vì em rất ghét lừa gạt ai đó.".

Hít một hơi thật sâu, cô xoay người, ánh nhìn vô định trên mặt sông đầy nắng: "Em chưa từng ép hỏi anh chuyện gì, bởi lẽ em muốn tin tưởng anh vô điều kiện. Anh Khôi, anh là người con trai đầu tiên cho em cảm giác ấm áp, cũng là người con trai đầu tiên làm em rung động. Thật cám ơn anh rất nhiều! Nhưng...".

Hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, ngón tay mảnh khảnh siết chặt vạt áo: "Em là con bé ích kỷ, em không bao giờ muốn chia sẻ bạn trai của mình cho người khác. Em đã nếm trải cảm giác bị bỏ rơi quá nhiều, nên em cũng sẽ không chiếm đoạt của người khác bất kỳ thứ gì. Anh Khôi, em không biết Lưu Nhã Vân là ai, nhưng em biết hiện giờ, em chính là người thứ ba.".

Trịnh Nhất Khôi nghe thấy tên Lưu Nhã Vân thì cả người cứng đờ, lời định nói ra khỏi miệng cũng tắt ngấm. Vũ An Du vốn chẳng có ý định trách móc hay oán than, chỉ là thấy anh im lặng thì trong lòng không khỏi chua xót.

Cố nuốt sự cay đắng xuống đáy lòng, cố điều chỉnh một chút để giọng mình khỏi nghẹn ngào, cố cất tiếng nói một cách thoải mái: "Em biết ngày mai anh phải trở về thành phố rồi, có lẽ còn nhiều vật dụng chưa sắp xếp xong, anh mau về nhà đi. Em cũng phải về nhà, ngoại đang chờ em về ăn cơm. Anh... hm... tạm biệt anh!"

Ngay cả liếc mắt cô cũng không chịu nhìn anh thêm lần nữa, dù lời cô nói rất nhẹ, nhưng Trịnh Nhất Khôi có cảm giác thật xa cách, cũng không tìm thấy một tia luyến tiếc nào.

Anh biết cô không muốn nghe anh giải thích, càng không níu giữ anh lại, cô đã vạch rõ ranh giới, hoàn toàn ngăn anh bên ngoài thế giới của cô. Anh hốt hoảng, chạy theo kéo cánh tay cô lại: "An Du, em nghe anh nói. Ngày mai không phải anh về thành phố luôn, anh suy nghĩ kỹ rồi. Anh sẽ về đó sẽ nói rõ với Nhã Vân, người anh thích là em, cô ấy chỉ là..."

Ánh mắt cô chỉ nhìn phía trước, lạnh nhạt cắt đứt lời anh: "Anh Khôi, em đã nói, em sẽ không ăn cắp hạnh phúc của người khác. Anh muốn chia tay với Lưu Nhã Vân sao? Cho dù là thích em thì sao chứ? Ngay từ đầu, chúng ta đã sai rồi, nên buông tay thôi anh!".

Bàn tay Trịnh Nhất Khôi càng siết lấy cánh tay Vũ An Du: "An Du, em không sai, người sai là anh. Anh thừa nhận ban đầu anh chỉ muốn giỡn chơi, nhưng càng về sau, anh phát hiện anh rất thích em, anh chỉ thích em thôi. Em cho anh thời gian được không, anh...".

An Du gỡ bàn tay anh ra, khẽ thở dài: "Chúng ta thật sự không thể tiếp tục quen nhau được đâu anh. Biết sai thì phải sửa. Anh Khôi, cả anh và em chỉ mới là học sinh trung học, đoạn đường sau này còn rất dài, đến khi trưởng thành, nhìn lại bây giờ cũng coi như chuyện cười ấu trĩ. Dừng lại ở đây, sau này gặp lại, em với anh vẫn có thể là bạn mà.".

Nói xong lời ấy, An Du không cho anh thêm cơ hội nào nữa, cất bước nhanh chóng rời đi. Cho đến khi bóng lưng cô khuất hẳn, tay Trịnh Nhất Khôi vẫn cứng đờ giữa không trung, hơi ấm vương lại nơi đầu ngón tay cũng theo làn gió đi mất.

Ban đầu anh đã nghĩ anh chỉ đùa vui. Mỗi lần ngồi bên cạnh cô, anh cũng cho rằng mình sẽ mau kết thúc trò chơi này.

Nhưng đến khi anh biết mình thích cô đến không thể kiểm soát nữa, thì anh lại sợ hãi không ngừng. Anh sợ mình sẽ mất đi người con gái này. Anh biết rõ, để bước vào thế giới của cô khó khăn cỡ nào, nên nếu bị đẩy ra ngoài, anh sợ mình không thể lại bước vào đó.

Anh muốn che giấu mọi thứ, nếu có thể được, anh muốn cô mãi mãi không hề biết đến ý định xấu xa ban đầu ấy của anh. Nhưng dân gian có câu "Người tính không bằng trời tính", dù anh giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cảnh cáo mấy thằng bạn im miệng... cô vẫn biết, hơn nữa còn biết rất rõ.

Trịnh Nhất Khôi buông thỏng hai tay, nở nụ cười tự giễu. Những tia sáng cuối ngày cũng dần dần tắt hẳn, đôi hàng mi dài khép chặt, anh nhớ lại từng mỗi một khoảng thời gian bên cạnh cô, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười của cô.

Lúc mở mắt mắt ra, trong đôi con ngươi sâu thẳm ấy hiện lên một tia kiên định, anh thì thầm: "An Du, em nói đúng, có lẽ bây giờ chúng ta còn quá nhỏ. Anh sẽ đợi, đợi đến khi chúng ta gặp lại, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa!"

=============Lời tác giả==============

Sau 2 năm, ta cảm thấy ta thực có lỗi với đứa con gái này. Đọc lại từng dòng mình viết, mới biết hoá ra ngày xưa ấy ta còn chưa nhìn rõ cuộc đời này nhiều lắm. Thôi, từ giờ cứ viết tiếp thôi. Phải để cho An Du của ta tìm được hạnh phúc của mình chứ!

Hai năm trước, ta không lập group cho độc giả nên cuối cùng rời bỏ không ai biết. Hiện tại, ta rất hi vọng có thể kết nối với mọi người.

💋💋Mọi người lên Fanpage "Ngôn Tình - Bánh Trôi Channel" tìm ta để vào group chat nhé.

💞https://www.facebook.com/BanhTroiChannel/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro