Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Hán tử đứng bên cạnh Mộc Phong nhìn thấy Đường An Văn lại gần liền cười nói:

“Tiểu tử còn nhớ rõ ca ca là ai không, ta kêu Đường Lang, ngươi tiểu tử này ngốc một cái liền hết 6 năm. Đang chà cây lau bên kia là tức phụ ta, kêu Trương Lan, cùng một thôn với tức phụ ngươi. Nhớ lại lúc nhỏ ta rất muốn đánh ngươi một trận ra trò, bất quá hiện tại không được. Có Mộc Phong ở đây, ta nếu thật sự đánh ngươi, chắc chắn sẽ bị Mộc Phong đánh không ngóc đầu lên được.”

Đường An Văn nhìn Đường Lang, nếu đối phương không nói tên, hắn chắc chắn nghĩ không ra. Nhưng đối phương vừa xưng tên, hắn liền nhớ ra. Ngốc tử nhận thức Đường Lang khi còn nhỏ, không những chê tên người ta xấu, còn rất nhiều lần gây chuyện để Đường Lang hơn hắn 2 tuổi gánh dùm. Cũng khó trách Đường Lang muốn tẩn hắn.

Vài người nghe xong đều cười ha ha, Trương Lan diện mạo nhỏ xinh, dung mạo thanh tú, đáng yêu vô cùng.

Tiếp theo, Đường Lang giới thiệu cho Đường An Văn vài người khác. Một hán tử ngăm đen kêu Đường Trung, tức phụ hắn dung mạo bình thường, kêu Chu Cầm. Một hán tử cao gầy khác, tức phụ kêu Ngô Phương, cũng là một ca nhi phổ phổ thông thông. Mấy người Đường An Văn đều không quen, hẳn là bằng hữu Mộc Phong kết giao.

Chứ Cầm ngồi ghế lung, một bên nhanh nhẹn làm đan cỏ, một bên nói:

“ Đường An Văn, Mộc Phong nhà ngươi rất tốt, chịu được khổ. So với hán tử chắc chắn không kém, ngươi phải đối xử với y tốt một chút. Thời điểm ngươi ngốc nghếch, Mộc Phong lại coi ngươi như bảo bối, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Ngươi cũng không thể ghét bỏ y, cô phụ y. Không giống người thân ngươi, ngươi ngốc mấy năm nhưng cũng không chăm sóc ngươi bằng một góc y đã làm.”

Trương Lan nghe xong cũng tiếp lời nói:

“ Đúng vậy, phải biết rằng tính cách Mộc Phong trước kia hiếu thắng, thanh danh trong thôn cũng không tốt. Chẳng những đánh A cha A mỗ, mấy kẻ côn đồ cũng bị y giáo huấn không ít.”

Vài người nghe Trương Lan nói, nụ cười trên mặt tức khắc không còn. Đường Lang sắc mặt lại càng kém, muốn ngăn cản Trương Lan tiếp tục nói.

Mộc Phong nghe Trương Lan nói cũng thay đổi sắc mặt, hắn sốt ruột mở miệng:

“ Trương, Trương Lan, ngươi, ngươi, ngươi đừng, đừng nói, đừng nói.”

Nhưng Trương Lan căn bản không để ý tới Mộc Phong, hắn tiếp tục kể:

“ Năm đó Mộc Phong mười sáu tuổi, người trong nhà bởi vì hắn nói lắp, muốn đem hắn gả cho một người què chân. Mộc Phong chẳng những đánh bà mối kia, còn đánh luôn A mỗ A cha. Sau lại giới thiệu vài hán tử, Mộc Phong vẫn không đồng ý. Người biết tính cách y mới không có bức bách nữa. Nhưng năm y 18 tuổi, có người nhắc tới ngươi, khi đó ngươi đã ngốc rồi, y lại đồng ý. Từ khi gả cho ngươi, Mộc Phong không còn nổi giận nữa. Càng đừng nói đánh, y đối với ngươi đúng là quá tốt, hận không thể lấy hết ôn nhu đối đãi ngươi.”

Đường Lang nghe tức phụ nhà mình nói thế mới không cản nữa. Phải biết rằng, Mộc Phong giúp đỡ nhà hắn không ít, hắn không muốn tức phụ để lại ấn tượng xấu của Mộc Phong trong lòng Đường An Văn .

Trương Lan lại há mồm nói tiếp:

“ Mộc Phong y nói lắp, sẽ không biểu đạt được là y rất thích ngươi, thiệt tình thương ngươi. Chúng ta đều thấy rõ ràng. Ngươi đã từng đọc sách, cũng không thể lòng lang dạ sói, phụ lòng y. Ngươi hiện giờ không ngốc, hẳn là hiểu được hoạn nạn thấy chân tình. Mộc Phong là ngươi duy nhất vào lúc gian nan vẫn chiếu cố ngươi, không bỏ mặc ngươi. Cho nên vô luận như thế nào ngươi đều không thể có lỗi với Mộc Phong.”

Đường An Văn nghe đối phương nói, trong lòng cũng khó chịu. Hắn biết mấy năm nay Mộc Phong chịu quá nhiều khổ, đến người ngoài còn biết Mộc Phong khổ, mấy người gọi là người thân ruột thịt kia lại một chút cũng không có cảm giác.

Còn không đợi Đường An Văn tiếp lời, Trương Lan lại mở miệng nói:

“ Người nhà ngươi sau khi cưới Mộc Phong cho ngươi, liền buông tay mặc kệ. Càng miễn bàn đến chiếu cố hai đứa nhỏ. Y mấy năm nay trôi qua thế bào, ngươi cũng nhiều ít biết một chút, làm việc không biết ngày đêm, làm trâu làm ngựa. Y vì ai phải khổ như thế, còn không phải là vì Đường An Văn ngươi sao! Nhất định phải đối tốt với Mộc Phong, nhất định phải……”

Trương Lan nói nói liền rớt nước mắt. Bởi vì Mộc Phong quá khổ, thậm chí một người nói lời hay cho y cũng không có. Hắn lần này nhất định phải đem tất cả khổ sở, trả giá của Mộc Phong nói cho Đường An Văn, để Đường An Văn biết Mộc Phong rốt cuộc vì hắn trả giá bao nhiêu. Hắn hy vọng Mộc Phong có thể hạnh phúc.

Năm đó Mộc Phong cùng bọn lưu manh đánh nhau, đều tại mấy tên ăn bám đó muốn khi dễ hắn. Hiện tại hắn không thể đứng ngoài cuộc, năm đó y khăng khăng phải gả tới Đường Gia Thôn cũng vì tâm tư muốn giúp Mộc Phong một phen.

Trước kia Đường An Văn ngốc, việc này nói hay không cũng như nhau, nhưng là hiện tại Đường An Văn không ngốc. Hai ca sao kia đều không phải đèn cạn dầu, Trương Lan lo lắng đối phương không tìm được Đường An Văn gây phiền toái, liền đi tìm Mộc Phong gây sự. Trước kia Mộc Phong ở nhà đó bị khi dễ không phải ít.

Cho nên hiện tại đem hết chuyện cũ chuyện mới đều nói cho Đường An Văn. Về sau liền tính những lời đồn đãi không tốt truyền tới tai Đường An Văn, cũng có thể cho hắn chút chuẩn bị.

Trương Lan nói tức khắc làm vài người ở đây tâm tình trầm trọng hẳn. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều được Mộc Phong giúp đỡ, cũng hy vọng Mộc Phong có thể cùng Đường An Văn trải qua ngày lành.

Nhưng trong hiện thực, Mộc Phong chẳng những nói lắp, diện mạo càng như một hán tử. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cao lớn soái khí, nếu ở trên một hán tử thì tốt, cố tình Mộc Phong lại là ca nhi. Tướng mạo chính xác là một chút tác dụng cũng không có.

Ở đây, mấy hán tử đều là người thôn Đường Gia, đều biết Đường An Văn trước kia thích ca nhi nhỏ xinh đáng yêu.

Nghe nói năm đó Đường An Văn vì một cả nhi diện mạo nhỏ xinh tú mỹ mà nhảy sông. Tuy rằng người cứu được rồi, nhưng nước sông tháng giêng lạnh thấu xương. Lúc ấy người sốt đến choáng váng, Mộc Phong mới có cơ hội. Bằng không hai người đời này sẽ không có bất luận giao thoa gì.

Đường An Văn nhìn bầu không khí ngưng trọng hẳn lên, hắn cười cười nói:

“ Mộc Phong mấy năm nay trả giá ta tự nhiên biết, nếu không có Mộc Phong chiếu cố, làm sao có ta hiện tại. Người tốt như vậy ta nào sẽ cô phụ. Trương Lan đúng không, ngươi yên tâm đi, ta sẽ đối xử tốt với hắn, cũng đối xử tốt với hai nhóc con, ta bảo đảm.”

Vài người nghe Đường An Văn bảo đảm, rốt cuộc đều nhẹ nhàng thở ra. Tâm Mộc Phong cũng được thả xuống. May mắn A Văn cũng không sinh khí khi nghe Trương Lan nói. Hắn cũng biết Trương Lan là muốn tốt cho mình.

Hiện tại A Văn không ngốc, nhà mẹ đẻ lại ngay cạnh thôn. Những lời đồn không tốt ấy một ngày nào đó sẽ truyền tới tai A Văn. So với để A Văn nghe những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, thà rằng hiện tại nói ra luôn. Y nở một nụ cười cảm kích với Trương Lan. Trương Lan vẫn luôn là bằng hữu tốt nhất của y.

Những việc tiếp theo làm rất thuận lợi. Mộc Phong lại đi chọn hai thân gỗ tốt, một cây làm trụ chủ, một cây đến lúc đó làm đỉnh trụ chủ, lại đi chặt rất nhiều cây tre. Nghe nói, tre này năm sáu năm gần đây mới mọc lên đã thành một tảng lớn rừng trúc.

Tầm chạng vạng, nóc nhà đã sửa tốt, khung cửa cũng dựng xong, chỉ thiếu cửa chính và cửa sổ là có thể cho người ở được. Nóc nhà nếu thêm một lớp cỏ tranh, trời mưa không lo dột.

Mộc Phong nói với Đường An Văn, chờ sau này y sẽ xây một gian bùn nhà ngói. Như vậy phòng ở chẳng những vững chắc, mà còn đông ấm hạ mát. Chỉ là yêu cầu thời gian, mái ngói cũng cầu tiền, còn nguyên liệu khác thì không cần tiền.

Trời tối, bằng hữu của Mộc Phong mới về nhà. Cơm trưa là Trương Lan làm mang tới, Mộc Phong căn bản vô pháp cự tuyệt ý tốt của đối phương.

Nhà chính đã ăn cơm xong từ lâu. Hôm nay Tống Vân Tích, Đường An Quý ở trấn trên, tất nhiên sẽ không có người gọi một nhà Đường An Văn về ăn cơm.

Mộc Phong liền đem bếp nhỏ dọn vào viện, nấu một nồi cháo đặc sệt. Bốn người vội vàng vội ăn, tắm qua liền ngủ. Hôm nay hai đứa nhỏ đều mệt muốn chết rồi.

Hôm sau bốn người vẫn dậy sớm, cơm sáng vừa ăn xong, bọn Đường Lang liền tới. Đồ vật từng cái từng cái bị dọn ra, nhỏ thì mấy ca nhi bê, lớn thì nhóm hán tử nâng. Rất nhanh, gian phòng Mộc Phong ở 6 năm liền trở nên trống rỗng.

Giữa trưa tuy Mộc Phong muốn giữ mọi người lại ăn cơm, nhưng nơi này đến phòng bếp còn không có, Mộc Phong có muốn làm cũng không được. Huống chi với hoàn cảnh gia đình hiện tại. Mọi người đều nói chờ đến Tết, Mộc Phong mời bọn họ ăn cơm là được. Mộc Phong cũng không cậy mạnh, chờ gia đình tốt hơn mời bọn họ bữa cơm cũng không muộn.

Buổi chiều, nhóm hán tử ở bên ngoài dựng một cái lều tranh, đắp thêm một cái bệ bếp rồi mới bắt đầu xây tường vây cao hai mét. Mộc Phong nói bên này không có nhân khí, sợ buổi tối có dã thú lui tới nên tường vây nhất định phải cao. Dù sao nguyên vật liệu rất dễ tìm.

Lúc mấy người đang khí thế ngất trời làm việc, một chiếc xe ngựa chậm rì rì đi tới. Tuy rằng thôn này hoang phế đã lâu nhưng đường vẫn còn.

Tống Vân Tích  gấp không chờ nổi từ trên xe ngựa nhảy xuống, doạ Đường An Quý sợ chết khiếp. Đều sắp làm A mỗ rồi mà còn như trẻ con. Một chút ổn trọng cũng không có.

Còn không đợi Đường An Quý giữ lại, Tống Vân Tích đã kêu lớn:

“ Ngốc tử ngốc tử, Mộc Phong Mộc Phong mau lại đây, có rất nhiều đồ phải dọn.”

Đường An Quý chờ Tống Vân Tích dừng lại mới nhịn không được nói: “Vân Tích, cẩn thận một chút, em lại quên mất lời đảm bảo với A mỗ có phải hay không, muốn ta lặp lại lần nữa, hay để ta nói cho A mỗ, về sau em đừng hòng ra khỏi nhà nữa.”

Tống Vân Tích nghe Đường An Quý doạ, gương mặt vui vẻ tức khắc ỉu xìu. Bất quá nghĩ đến hài tử, hắn lập tức cao hứng lên. May có ngốc tử nhắc nhở, bằng không hắn với An Quý nhất định sẽ không trở về. Rốt cuộc thất vọng quá nhiều rồi, ai cũng sẽ nghĩ đây lại chỉ là trăng trong nước.

Ngày hôm qua hắn trở về muốn dọn những đồ không dùng đến, kết quả A mỗ căn bản không đáp ứng. Kết quả, mời đại phu đến, nói hắn có hỉ.

A mỗ biết là ngốc tử nhắc nhở con mình tìm đại phu lập tức cao hứng ra mặt. Không cần hắn động miệng, A mỗ lập tức chỉ huy người hầu dọn cái này, dọn cái kia, mặc kệ trong nhà có dùng hay không. Chỉ cần Đường An Văn với Mộc Phong dùng đến, A mỗ đều vội vã giúp hắn sửa sang lại. Sáng nay hắn liền tự mình mang đồ tới.

Nghĩ đến đây, Tống Vân Tích liền cảm thấy buồn cười. Hắn lần đầu thấy A mỗ tốt bụng như thế, cũng là lần đầu nhiệt tình với Đường gia ngoài Đường An Quý.

Đường An Văn đi ra thì thấy Tứ đệ nhà hắn và Tống Vân Tích cười không thấy mặt trời. Đường An Văn không cần nghĩ cũng biết, chỉ có một việc có thể làm hai người vui vẻ thành cái dạng này:

“ Tứ đệ chúc mừng, đệ sắp được làm cha rồi.”

Tống Vân Tích nghe Đường An Văn nói, cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng được, rõ ràng hắn chưa nói gì a. Tống Vân Tích lập tức hỏi:

“ Ngốc tử ngươi sao lại biết ta có hài tử, ta còn chưa nói gì mà? ”

“ Ta hiện tại lại không ngốc,các ngươi đều cười đến miệng cũng không khép được, không phải chuyện này thì còn có thể là chuyện gì đây.”

Đường An Quý không để Tống Vân Tích tiếp tục vấn đề ngốc nghếch này, lập tức nói:

“ Tam ca, A Mỗ Vân Tích chuẩn bị rất nhiều đồ vật, có cả đồ ăn, mọi người mau dọn vào. Bọn đệ buổi tối còn phải trở về trấn. Lần này vẫn muốn cảm ơn tam ca, bằng không chúng ta chưa chắc đã coi trọng.”

“ Chúng ta là huynh đệ, đừng khách sáo quá.”

Có người hỗ trợ, các loại vại nồi chén gáo bồn cái xẻng chiếc đũa để đầy sân. Liền đường muối, rượu lâu năm, mỡ heo đều có, còn có cuốc, xẻng sắt. Thậm chí còn có hai chiếc giường nửa cũ nửa mới, chăn bông, một ít quần áo cũ, người lớn hài tử đều có. Cuối cùng chính là một túi hạt giống hơn trăm cân, thêm chút thịt heo, miến, ...

Ban đầu Đường An Văn còn có thể tiếp thu, dù sao cũng sẽ dùng được lâu. Nhưng càng về sau, Đường An Văn liền khó nhận.

Hắn vừa định mở miệng đã bị Tống Vân Tích chặn ngang. Tống Vân Tích nói đây là A mỗ hắn muốn đưa. Đường An Văn nếu dám cự tuyệt chính là chê đồ vật không tốt. Nghe thế, Đường An Văn tự nhiên không nói nữa.

Mộc Phong biết Tống Vân Tích có hài tử rất cao hứng, cũng nói một câu chúc mừng, còn lắp bắp nói Tống Vân Tích phải cẩn thận, nên chú ý cái gì. Tống Vân Tích cũng nghiêm túc nghe, gật đầu nói nhớ kỹ, tuy nói nhiều giống A mỗ nhưng hắn vẫn luôn rất kính nể Mộc Phong.

Tống Vân Tích trước khi đi có báo với hai người một việc. Bọn họ dọn đi, đại ca nhị ca ở trấn trên hôm nay mới biết. Lại vì còn việc chưa xong nên vô trở về ngay. Ngày mai hai người khẳng định sẽ trở về, đến lúc đó có khả năng ầm ĩ một chút, để hai người chuẩn bị tâm lý.

Tống Vân Tích vì thế còn đặc biệt báo cho Đường An Văn biết, dù là đại ca hay nhị ca, đều không đánh lại Mộc Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro