Chương 25
Tạm biệt Thu Đông, Đường An Văn mang Mộc Phong lập tức trở về. Trò chuyện đã trì hoãn rất nhiều thời gian, còn không về thì trời tối thui mất. Đường Đậu và Đường Quả tỉnh lại mà không thấy hắn, khẳng định sẽ lo lắng.
Đường Lang ở trên thuyền nhỏ giọng oán giận rất nhiều lần, nói Đường An Văn thế mà lại bỏ lại hắn chạy một mình, hại hắn chạy đi tìm mệt muốn chết.
Đường Vân Nhi về nhà có vẻ vô cùng buồn bã, hắn hỏi Thu Đông vì sao đệ đệ không muốn nói chuyện với mình. Thu Đông chỉ có thể an ủi do bọn họ đã lâu không gặp, tình thân sớm đã trở nên đạm bạc. Huống chi A Văn hiện giờ cũng là người có tức phụ có hài tử, tất nhiên phải lấy họ làm trọng.
Chờ Đường An Văn tới đón hài tử, Đường Đậu đã tỉnh. Tống Vân Tích đang dạy bọn nhỏ học kỹ xảo thêu thùa. Đường Đậu thấy Mộc Phong và Đường An Văn về rất cao hứng. Bé khoe với Mộc Phong là muốn thêu cho đệ đệ một bộ quần áo hoa. Gần đây kỹ năng thêu của bé bùng nổ, Mộc Phong cũng gật đầu đáp ứng, chờ y rảnh sẽ đi mua vải tốt về làm quần áo, làm xong sẽ để Đường Đậu thêu hoa lên.
Đường An Văn kể lại đại khái cho Tống Vân Tích để hắn an tâm dưỡng thai. Mộc Phong dùng thảm nhỏ bọc Đường Quả từ trong phòng ra. Bọn họ phải mau chóng trở về, giờ đã là chạng vạng rồi. Trời tối rất nhanh.
Cự tuyệt Tống Vân Tích muốn cho mượn xe ngựa, một nhà bốn người cùng Đường Lang ra ngoài, vừa lúc gặp Đường An Quý trở về. Cuộc sống hiện tại của Đường An Quý rất không tồi, không cần lo lắng tam ca ở nhà bị bắt nạt, tức phụ cũng có thai, chẳng những mất đi nét u sầu, mặt mày cũng hồng hào hơn. Đường An Văn nghĩ, tiểu tử này ngày càng anh tuấn, ánh mắt Tống Vân Tích quả không tồi. A Văn lải nhải vài câu với Đường An Quý mới vội vàng rời đi.
Về đến nhà quả nhiên trời đã sập tối. Đường Quả đã sớm đã tỉnh, tựa vào vai Mộc Phong thỉnh thoảng nhìn ca ca với cha. Nhưng khi Mộc Phong quay đầu nhìn, bé lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ, chọc cho hai người đi phía sau dở khóc dở cười.
Nhóc con này càng ngày càng lười, đi bộ cũng không tự đi. Đường An Văn cũng không vạch trần trò vặt này của bé.
Thật ra Mộc Phong đã sớm biết Đường Quả tỉnh, chẳng qua y cũng không muốn để nhi tử tự đi bộ. Bên ngoài rất lạnh, Đường Quả mặc hơi mỏng, nên Mộc Phong vẫn ôm bé, miễn cho nhóc con cảm lạnh.
Đêm nay bọn họ ngủ ở nhà mới, Đường Quả Đường Đậu vô cùng cao hứng, lúc thì sờ sờ chỗ này, lúc lại sờ sờ chỗ kia.
Nhà có hai cái cửa sổ, mở từ bên trong. Hai cái giường vẫn đặt song song ở bên trái, bên phải để một cái bàn với ghế dựa.
Đường An Văn châm đèn dầu, dưới ánh đèn tối tăm, hai nhóc đặc biệt hưng phấn, chạy xung quanh cái bàn. Đường Quả vò rối tóc Đường Đậu, Đường Đậu đuổi theo giả bộ muốn giáo huấn. Thế mà dọa Đường Quả sợ thét chói tai. Thấy mình sắp bị ca ca tóm được, Đường Quả lập tức trốn sau lưng Đường An Văn, hô to cứu mạng.
Đường Đậu trừng mắt nhìn đệ đệ, đệ còn dám nữa không. Đường Quả là bé con vô cùng thức thời, lập tức lắc lắc đầu nhỏ, luôn miệng không dám không dám. Nhưng, quay đầu là quên sạch, tiếp tục đi chọc ca ca.
Đường An Văn bật cười nhìn hai đứa nhỏ lặp đi lặp lại trò chơi nhàm chán này. Nhưng quanh đây không có trẻ con, trong nhà lại không có đồ chơi. Hai đứa nhỏ cũng chỉ có thể tự mình tìm trò gi*t thời gian.
Đường Quả lại hô cứu mạng lần thứ **, Mộc Phong bưng cơm chiều lên. Y chỉ nói một câu, hai nhóc lập tức dừng lại, đi theo Đường An Văn rửa tay, chờ ăn cơm.
Gần đây thức ăn được cải thiện, Đường Đậu chẳng những cao hơn, trên mặt cũng có chút thịt. Thậm chí bây giờ bé không cần phải ra ngoài cắt cỏ heo mỗi ngày, mặt nhỏ chẳng những bóng loáng còn trắng hơn rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhìn càng thêm thanh tú, tuy rằng so với Quả Quả thì vẫn đen hơn một ít, nhưng khi trưởng thành nhất định sẽ là một ca nhi xinh đẹp, tuấn tú.
Hôm sau, Mộc Phong vẫn lên núi từ sáng sớm, đào hơn 1000 cân ( =500 kg) măng, mang tới Thủy Dương Trấn bán.
Đường An Văn không đi cùng, hắn ở nhà tiếp tục công việc sáng tác của mình. Trước mắt hắn đã phác hoạ hết các nhân vật trong cuốn truyện đầu tiên, mấy cái đối thoại linh tinh cũng đều làm xong. Hơn nữa, Đường An Văn vẽ thử vào giấy nếu ổn thì sẽ đặt bản khắc gỗ, tiến hành in hàng loạt.
Từ giờ đến khi bán được có lẽ còn khá lâu nhưng Đường An Văn mong là sẽ xong trong một năm. Hắn tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ thành công, dù không đại phú đại quý, cũng có thể sống vô ưu vô lo.
Ngày thứ năm sau khi Mộc Phong trở về, phát hiện trong viện không có ai, biết có thể Đường An Văn đã mang hài tử ra ngoài chơi, y cũng không đi tìm. Trời nắng to mà còn phải làm việc nặng, dù thân thể Mộc Phong cường tráng cũng ăn không tiêu. Y thay quần áo chuẩn bị ngủ một lát.
Đường An Văn mang hai đứa nhỏ tới rừng trúc, ngốc trong nhà lâu rồi, phải ra ngoài đi dạo. Hắn cũng muốn xem măng sinh trưởng thế nào. Nếu măng trong rừng trúc mọc, hắn sẽ lập tức bảo bọn Mộc Phong dừng lại, miễn cho bọn họ vất vả đào măng lại không bán được. Giờ măng ở Thủy Dương Trấn bán đắt như tôm tươi, chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm bọn họ, ai mà chẳng muốn kiếm thêm tiền.
Vào rừng trúc, Đường An Văn dùng chân dẫm dẫm, phát hiện có cái gì đó cộm dưới chân. Đường An Văn dùng chân gạt lá trúc ra, liền nhìn thấy chóp măng trắng tinh bằng đầu ngón tay. Đường An Văn để hai đứa nhỏ cùng mình tìm măng. Rất nhanh, dưới ánh mặt trời, hàng chục chóp măng lộ ra.
Đường An Văn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang. Dạo này thời tiết ấm hơn, Đường An Văn quyết định ngày mai sẽ bảo bọn họ dừng việc đào măng lại. Nếu chỗ này có măng, thì thôn khác chắc chắn cũng sẽ có. Nói không chừng chỉ ngày mai thôi, cả Thủy Dương Trấn sẽ tràn lan măng.
Ra khỏi rừng trúc, ba cha con dắt tay nhau đến suối. Đường An Văn ngồi trên tảng đá bị mặt trời chiếu nóng rát. Hai đứa nhỏ chạy đi lật đá bắt cua ăn. Cha đã đồng ý bọn bé mới dám làm đó.
Đường Quả phát hiện một con con cua. Nhưng bé đến con cá cũng không dám bắt thì cua lại càng không dám. Nhìn cua nhỏ sắp bò mất, Đường Quả gấp đến hét lớn, thậm chí kích động chạy vòng quanh cua nhỏ. Nhưng vẫn không thể ngăn cản nó chạy đi.
Đường Quả chạy đi tìm ca ca, lớn tiếng:
"Ca ca, ca ca! Vì sao ca không giúp đệ, ca làm cua nhỏ chạy mất rồi!"
Một bộ chịu ủy khuất lớn. Đường Đậu phi thường bất đắc dĩ. Lúc nãy bé cũng đang bắt đấy, có phải cố ý không giúp đệ đệ đâu. Khi Đường Đậu muốn giải thích, Đường Quả đã thở phì phì chạy đi tìm cha hưng sư vấn tội. Sao cha có thể tình nguyện phơi nắng cũng không tới giúp bảo bảo. Cha thật hư.
Đường Quả túm vạt áo Đường An Văn lắc qua lắc lại:
" Vừa rồi Quả Quả đã tìm được một con con cua, nhưng mà cả cha lẫn ca ca đều không giúp Quả Quả bắt. Nó chạy mất rồi."
Đường An Văn nhìn tiểu nhi tử ủy khuất thật đáng yêu, vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng:
"Nó sao lại chạy chứ, gặp được tiểu Đường Quả nên ngoan ngoãn đợi bị bắt mới đúng. Thật hư. Cha bảo này, nếu nó dám chạy, con liền bắt nó. Con mau đi tìm nó đi."
Đường Quả vừa nghe Đường An Văn nói lập tức sốt ruột:
" Nhưng, nhưng mà Quả Quả không dám bắt. Ca ca đã bắt được rất nhiều rồi. Cha giúp Quả Quả bắt đi."
Đường An Văn nhìn Đường Quả gấp muốn rớt nước mắt, vội xoa đầu nhỏ bé an ủi:
" Được rồi, cha giúp con tìm. Đường Quả của chúng ta rất mạnh mẽ, mới không sợ con cua đó đâu. Chờ tìm được rồi, Quả Quả phải nhanh tay bắt nó đấy."
Đường Quả nghe cha nói liền ngoan ngoãn gật đầu. Đến ca ca còn dám trảo, sao bé lại không dám cơ chứ. Đáng tiếc, thực tế khác xa tưởng tượng, lúc Đường Quả bị con cua kẹp chặt tay nhỏ, chỉ có thể oa oa khóc lớn xin cha giúp đỡ. Vẫn là Đường Đậu phản ứng nhanh, vặn gãy càng cua, cẩn thận gỡ càng cua kẹp trên ngón út Quả Quả xuống.
Đường Quả hôm nay quyết không chịu nhận thua. Sau vài lần Đường Đậu làm mẫu, Đường Quả rốt cuộc cũng bắt được một con cua rất nhỏ. Nhóc vui vẻ hét lớn. Vô cùng hào hứng muốn bắt thật nhiều.
-----------
Mộc Phong mới vừa nằm xuống chưa tới nửa khắc, trong sân liền truyền đến tiếng đập cửa. Y mở cửa viện ra liền nhìn thấy Đường Đức Toàn cầm tẩu thuốc gõ cửa. Mộc Phong không biết đối phương hôm nay tìm y có chuyện gì. Y và A Văn chuyển nhà một thời gian rồi, Đại Viện Đường Gia bên kia chưa có người nào đến đâu.
Mộc Phong nghiêng người để Đường Đức Toàn tiến vào:
"A cha tới có việc gì sao?"
Trong tiềm thức, Mộc Phong không cho rằng Đường Đức Toàn không có việc gì sẽ tìm đến đây.
Đường Đức Toàn ngồi trên ghế trong sân.không trả lời Mộc Phong mà nhét sợi thuốc lá vào tẩu thuốc, hút một hơi thật sâu, phun ra làn khói dài. Lúc này mới nhìn Mộc Phong nói:
"Trong thôn có người nói ngươi cùng bọn Đường Lang đào măng mang lên Thủy Dương Trấn bán, tận 15 văn một cân. Đại ca, nhị ca A Văn một ngày làm mệt chết đi sống lại cũng chỉ mười mấy văn mà thôi. Ngày mai để An Phú, An Bảo đi cùng ngươi đi. Đều là thân huynh đệ, đâu ra thù hận chứ."
Mộc Phong vừa nghe liền biết chuyện họ đào măng kiếm tiền đã bị người trong thôn biết. Có lẽ là có người trong thôn lên Thủy Dương Trấn nhìn thấy bọn họ bán măng, trở về liền truyền khắp thôn rồi.
Mấy người Đường gia nhất định là nghe nói bán măng kiếm được rất nhiều tiền, mới nhịn không được để lão phụ thân tới đây làm thuyết khách. Nhưng một ngày bán hơn một ngàn cân măng là đủ rồi, không cần thêm nhân thủ. Bốn nhà bọn họ vốn có thể được hơn 2 lượng bạc. Hai huynh đệ Đường gia mà tới, sáu nhà chia nhau chỉ được hơn 1 lượng thôi. Việc này làm Mộc Phong có chút khó xử.
Lúc trước tìm bọn Đường Lang cũng có nguyên nhân. Là họ hỗ trợ y sửa nhà tranh cũ nát không kể công, cũng là họ giúp y xây nhà mà không lấy một đồng, một hào nào. Lúc Đường An Văn bàn với y đã nói rõ mới quyết định tìm bọn họ hợp tác.
Mộc Phong cau mày nhìn Đường Đức Toàn, nói:
"A cha, không phải ta không đồng ý để đại ca bọn họ gia nhập. Mà chuyện này còn phải thương lượng lại. Ngài về trước đi. Chờ A Văn về, cũng phải gọi bọn Đường Lang tới vàn bạc thêm. Dù sao cuộc việc này không phải nhà ta làm chủ, mọi người đều có phần. Đừng nói bọn họ, dù là ta cũng không muốn móc bạc trong túi mình phân cho các người đâu."
Đường Đức Toàn nhìn thoáng qua Mộc Phong, ông đối với câu trả lời của Mộc Phong vô cùng không hài lòng:
"Măng không phải do các ngươi tìm được sao, ngươi tìm bọn Đường Lang tới hỗ trợ thôi, sao phải tìm chúng nó thương lượng. Đại ca, nhị ca ngươi sống cũng không tốt. Các ngươi sống tốt rồi, nên giúp chúng chứ. Căn nhà này không tồi, chỉ ngói thôi liền tốn không ít bạc đúng không?"
Mộc Phong nghe Đường Đức Toàn nói có chút không vui:
"A cha cũng không thể nói như vậy, phần sinh ý là mấy người bọn ta hợp tác làm. Ta không thể nói thêm người liền thêm người. Huống chi lúc nhà ta xây nhà mới bọn họ đều tới hỗ trợ. Chúng ta phải thương lượng một chút, nếu không được, các người liền chờ sang năm đi."
Giọng Mộc Phong không phải đặc biệt tốt. Lúc cần các người hỗ trợ thì không tới. Giờ có cách kiếm tiền, các ngươi không mời liền tự tìm tới muốn phân một miếng.
Mộc Phong nói còn chưa nói xong, Lục Hân trốn bên ngoài nghe lén lập tức cuống lên. Hắn nghe nói bốn nhà này mỗi ngày đào măng đều có thể chia nhau vài lượng bạc. Mấy năm nay bọn họ giúp đỡ nuôi thằng ngốc Đường An Văn kia. Thế mà bây giờ Mộc Phong có cách kiếm tiền lại đi tìm người ngoài. Thật là quá đáng.
Lục Hân lao vào sân, nổi trận lôi đình. Trần Phương bên cạnh cũng không thèm cản.
"Mộc Phong! Cái thứ đồ vong ân phụ nghĩa! Chúng ta giúp ngươi chiếu cố đô ngốc kia, chăm sóc con ngươi, tuyệt không để cả nhà thiếu miếng ăn nào. Các ngươi nói muốn phân gia, chúng ta để cho các ngươi dọn. Thế mà bây giờ tìm được cách kiếm tiền, ngươi lại đi tìm người ngoài là có ý gì? Giờ cả thôn đồn ầm lên, nói chúng ta bạc đãi cả nhà ngươi. Tự ngươi nói đi, chúng ta rốt cuộc bạc đãi ngươi cái gì, là thiếu các ngươi ăn, hay là thiếu các ngươi mặc."
Mộc Phong nghe Lục Hân gào lên cũng không trả lời. Mấy năm nay Đường gia là không thiếu họ một miếng ăn, nhưng bọn họ ở Đường Gia sống thế nào, chẳng lẽ Lục Hân không thấy. Y mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại, nếu không phải muốn có người giúp y nhìn A Văn, y cần phải khổ như vậy sao! Nhớ lại những ngày ấy, Mộc Phong đều cảm thấy rất mệt, rất mệt. Thậm chí, có đôi khi ở Đường Gia, y đều cảm giác hít thở không thông.
Chỉ khi dọn khỏi đó, Mộc Phong mới cảm giác bản thân vẫn tồn tại, là người sống, biết vui biết giận. Ở Đường Gia, khi A Văn vẫn ngốc tử, cầm người trông, y thậm chí không dám nhiều lời, chỉ sợ bị đuổi đi. A Văn và hài tử không có người nhìn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Mộc Phong bây giờ nào còn cần sợ hắn hai cái ca sao trói gà không chặt này:
"Là không thiếu, nhưng các ngươi nào có ai đối xử với ta như con người. Ta ở Đường Gia, làm việc không biết ngày đêm. Buổi sáng ta dậy sớm nhất, buổi tối ta ngủ muộn nhất. Công việc nặng nhọc đều do ta làm. Ta cũng là ca nhi, ta cũng sẽ mệt, ta cũng cần nghỉ ngơi! ... Dù các ngươi có thể thuyết mấy người Đường Lang nguyện ý đem tiền trong túi tặng không cho các ngươi, thì ta cũng không muốn."
Trần Phương thấy Lục Hân chọc giận Mộc Phong, lập tức mở miệng hoà giải:
"Mộc Phong ngươi đừng tức giận. Ngươi cũng biết Lục Hân nhanh mồm nhanh miệng, nói không suy nghĩ. Mấy năm nay, chúng ta tuy bạc đãi ngươi, nhưng ngươi cũng nên ngẫm lại. Tóm lại An Phú, An Bảo đều là ca ca A Văn. Đều nói, ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, bây giờ bọn ta sinh hoạt khó khăn, ngươi và A Văn cũng có năng lực, tất nhiên nên hỗ trợ bọn họ. Hài tử Cảnh Tuệ kia cũng đến tuổi cưới vợ, chỗ nào mà chẳng cần tiền. Ngươi thương lượng với A Văn một chút, giúp đỡ trong nhà."
Trần Phương nói dễ nghe hơn Lục Hân nhiều, Mộc Phong tuy vô cùng không thích mấy người này, nhưng đều là người thân A Văn. Mộc Phong không biết A Văn nghĩ thế nào, chưa từ chối thẳng thừng.
Mộc Phong không muốn để quan hệ của A Văn với bọn họ quá căng thẳng. Nhưng ít nhất thì Thu Đông có đầu óc, có nhân mạch, lúc cần còn có thể giúp A Văn. Mấy người Đường gia thì chỉ muốn vắt cạn giá trị, hút sạch máu A Văn mà thôi .
Đúng lúc này, Trương Lan và tức phụ Đường Lang, Đường Thụ Lâm gọi với vào. Bọn họ cũng nghe được nhàn thoại trong thôn. Dạng đồn đại gì cũng có.
Có người nói là Đường Lang phát hiện, có người lại nói Đường Thụ Lâm, cũng có nói là Đường Trung. Nhưng nhiều người vẫn nghi Đường An Văn và Mộc Phong nhất. Trương Lan cũng lười giải thích với người nhà, lấy ra năm lượng bạc coi như trợ cấp trong nhà, họ liền không ồn ào đòi truy cứu nữa. Nhưng người nhà Ngô Phương thì không chịu để yên, người nào cũng cắn chặt không buông.
Trong sân nhà Mộc Phong rất nhanh có rất nhiều người đến. Có người muốn đào măng, có người đỏ mắt ghen tị nhà Đường An Văn kiếm được tiền, có người thì đến xem náo nhiệt. Đường An Phú và Đường An Bảo ở trấn nghe tin cũng chạy về. Mấy lão tộc trưởng trong thôn cũng bị kinh động. Cả sân nhét đầy một đống người lộn xộn, cãi cọ ồn ào. Quả thực như một cái chợ, ầm ĩ không thôi.
Đường An Văn mang theo hai đứa nhỏ và ống trúc đầy cua trở về, chuẩn bị buổi tối làm món cua chiên. Đường An Văn nhớ khi còn nhỏ bản thân đã từng ăn, vô cùng tươi ngon. Cho nên mới muốn chia sẻ hai hai bảo bối.
Chưa đi đến cửa Đường An Văn liền cảm thấy không ổn. Hắn mang theo hai đứa nhỏ đi nhanh vào sân.
Mấy người trong sân thấy Đường An Văn về bèn nhỏ giọng lại. Muốn xem Đường An Văn quyết định thế nào. Mấy lão tộc trưởng mở miệng rào trước, măng là tài sản chung của thôn, không phải của một mình Đường An Văn ngươi, người thôn ta đều có thể đào đem bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro