Chương 23
Hai người ôm nhau thật lâu. Một người ngẩng đầu nhìn lên, một người cúi đầu chăm chú nhìn xuống. Mắt thấy môi hai người sắp chạm vào nhau……
Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh phá đám:
“Cha, cha ơi! A Mỗ mang về thịt thơm lắm. Ăn rất ngon. Cha còn không ra là con và ca ca ăn hết đó.”
Đường Quả bám vào cửa lớn tiếng gọi. Đường Đậu cũng theo sát phía sau, tò mò nhìn vào bên trong.
Bốn cặp mắt nhìn nhau. Mộc Phong lập tức buông bàn tay đang ôm eo Đường An Văn ra, chuyển thành cầm lấy tay nhỏ của Đường An Văn vừa buông xuống. Hai bàn tay giao triền. Cả hai đều hơi xấu hổ nhìn hài tử. Mặt Mộc Phong cũng chậm rãi đỏ lên. Y chưa bao giờ thân mật bị hài tử bắt được đâu.
Đường An Văn nhìn hai đứa nhỏ, hơi xấu hổ ho khan vài tiếng. Hai tiểu gia hỏa này còn một bộ chưa xem đủ.
Đường Quả vừa chạy tới vừa cười lớn:
“Cha xấu hổ, cha xấu hổ. A Mỗ, Quả Quả cũng muốn thân thân, Quả Quả cũng muốn thân thân, nhanh lên, nhanh lên.”
Đường Quả chạy đến bên cạnh Mộc Phong, chỉ vào khuôn mặt béo đô đô của mình, miệng nhỏ chu lên.
Đường Đậu đen mặt nhìn đệ đệ hồ nháo. Nhóc con này biết xấu hổ còn chạy vào. Lúc này mà quấy rầy cha và A Mỗ thì bọn nó bao giờ mới có tiểu đệ đệ đây.
Mộc Phong bị Đường Quả làm cho mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn không biết làm sao. Vẫn là Đường An Văn cúi đầu thơm mấy cái vào khuôn mặt béo đô đô của bé.
Rõ ràng cả mặt hắn lẫn mặt Mộc Phong đều đỏ thế nhưng nhóc con này chỉ chăm chăm đòi Mộc Phong thơm. Không đoái hoài gì đến hắn. Dù là con ruột cũng không thể ăn đậu hũ của tức phụ hắn đâu! Sau này phải cẩn thận dạy Quả Quả chuyện này mới được.
Đường Đậu thấy đệ đệ vẫn quấn lấy cha và A mỗ, lập tức chạy qua kéo đệ đệ ra ngoài. Vừa chạy vừa không quên quay đầu lại nói:
“Cha, hai người tiếp tục sinh tiểu đệ đệ. Con sẽ coi chừng Quả Quả, không cho em ấy quấy rầy đâu.”
Nói xong còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Mộc Phong trực tiếp đen mặt. Đứa nhỏ này nói cái gì thế không biết, cũng không biết là ai dạy mấy lời đó nữa!
Đường An Văn nhìn Mộc Phong, cười nói:
“Đừng nóng giận. Con còn nhỏ, vẫn chưa biết mình đang nói gì đâu. Không cần nghĩ cũng biết là hỗn đản Tống Vân Tích dạy hư Đậu Đậu. Phải rồi, Mộc Phong, ngày mai chúng ta chuyển lên nhà mới mà sáng mai mọi người còn phải đào măng, có cần dời ngày lại hay không?”
Mộc Phong thấy Đường An Văn nói chính sự cũng điều chỉnh lại tâm trạng:
“Không cần lùi,bây giờ em đi đốt gỗ huân nhà mới, sáng mai là chúng ta có thể dọn qua. A Văn ngày mai phải dậy sớm nên chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.”
Rạng sáng hôm sau, Mộc Phong làm xong bữa sáng mới gọi Đường An Văn dậy. Đường An Văn mơ mơ màng màng mặc quần áo, lại nghe thấy trong sân truyền đến tiếng đập cửa. Hoá ra hôm qua Mộc Phong đã hẹn bọn Đường Lang sang sớm hỗ trợ. Dù gì cũng phải lên núi đào măng, đào thêm một chút măng cũng thêm được vài văn tiền.
Mọi người nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng. Mộc Phong ăn nhanh đã đi chuẩn bị chậu huân rồi. Y bỏ than vào bình gốm, ném gỗ Chương đã chẻ nhỏ vào. Gỗ Chương là loại gỗ đặc biệt có thể trừ tà sát trùng, người quanh đây đều dùng huân nhà mới. Lần trước dọn qua nhà cũ, Mộc Phong không có gỗ Chương già, đành dùng tạm than. Lần này y đã sớm lên núi tìm một cây Chương già trăm năm, chém một chạc cây phơi vài ngày. Sau khi lửa lớn hơn thì bỏ khúc to hơn vào. Lửa càng ngày càng lớn, Mộc Phong tạt một chậu nước dập lửa. Một lượng lớn khói trắng bốc lên.
Đường An Văn mới vừa buông đũa đã bị y nhét cho một cái bình gốm đỏ rực được bọc cẩn thận. Đường An Văn dẫn đầu, Mộc Phong và mọi người theo sát phía sau nâng tủ, rương đi vào nhà mới.
Mộc Phong bảo Đường An Văn đặt bình gốm ở giữa nhà, tháo lớp rơm bọc ở ngoài ra. Từng làn khói trắng ồ ạt trào lan rộng.
Vì không nhiều đồ nên mọi người dọn rất nhanh. Mấy món đồ nhỏ đã dọn xong, dư lại hai cái giường. Bọn họ dọn trước một cái, sau khi bán măng về thì dọn nốt cái kia. Mộc Phong và Đường An Văn một người bế một tiểu bảo bối sang. Hai bé ngủ say không hề phát hiện mình đã đổi chỗ ngủ.
Nhìn căn nhà đã hoàn thành, Đường An Văn cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt. Tuy nhỏ hơn nhà cũ nhưng không cần lo lắng nửa đêm phòng sẽ sập, cũng không cần lo lắng trời mưa bị dột. Căn nhà rất khô ráo. Tuy mang theo một chút mùi bùn đất nhưng Đường An Văn vẫn cảm thấy ngôi nhà này làm hắn đặc biệt thoải mái.
Mộc Phong để Đường An Văn ngủ thêm một lát, còn bản thân thì mang theo ba hán tử vào núi đào măng. Bốn ca nhi như mấy người Trương Lan phải đợi trời sáng mới được vào núi.
Hôm nay bốn người Mộc Phong đào rất nhiều măng. Đường An Văn phải thuê tận hai chiếc xe la mới đủ. Dọn măng lên xe xong, Mộc Phong và xa phu vội vàng khởi hành.
Đường An Văn thì mang hai đứa nhỏ tới nhà Tống Vân Tích. Hắn biết Mộc Phong sợ cái gì. Y rất để ý chuyện Thu Cúc gặp hắn, dù bản thân hắn không còn chút gì với ca nhi xấu xa kia. Cho nên Đường An Văn dứt khoát không đi. Như vậy chẳng những trấn an Mộc Phong. Hắn cũng không bị ánh mắt lạnh căm căm theo dõi, đẹp cả đôi đường.
Mộc Phong vừa đến trấn trên đã có người sớm chờ ở bến tàu. Từng túi măng bị tranh mua hết. Mấy tửu lầu hôm qua chỉ mua được vài cân măng cũng sớm phái người chờ. Nếu không phải hôm trước đã nói tốt, hôm qua bọn họ liền một cân cũng không mua được đâu .
Măng rất nhanh liền bị tranh mua hết. Thấy Đường Vân Nhi tới tìm y nói chuyện, Mộc Phong bảo bọn Đường Lang cứ về thôn trước, y còn có chút chuyện với Đường Vân Nhi.
Đường Thụ Lâm, Đường Trung không nghĩ nhiều, chỉ có Đường Lang có chút lo lắng. Hắn nghĩ Đường Vân Nhi đơn độc giữ Mộc Phong lại, khẳng định sẽ có chuyện phát sinh.
Mộc Phong theo Đường Vân Nhi về tửu lâu nhà. Trong tửu lâu chỉ có hai bàn khách, nay Thu Đông cũng không ở quầy. Đường Vân Nhi mang Mộc Phong vào tận buồng trong mới dừng lại.
Đóng cửa phòng lại, Đường Vân Nhi mở miệng nói:
“Ngồi đi, ta rốt cuộc đã nhớ ra ngươi là ai. Mười mấy năm trước, ngươi chính đứa bé câm hay chơi cùng A Văn cùng có phải không? Hoá ra ngươi tên Mộc Phong. Không nghĩ tới người tam đệ cưới cư nhiên là ngươi. Ngươi nguyện ý gả cho tam đệ khi còn ngốc cũng là bình thường, dù sao thì từ nhỏ ngươi đã rất thích đệ ấy.”
Mộc Phong nghe Trương Lan nói ngơ ra một chút. Y gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân mười mấy năm trước đúng là người câm. Không nghĩ tới Đường Vân Nhi cư nhiên còn có thể nhớ ra chuyện từ nhiều năm trước như vậy.
Năm y 10 tuổi chuyển tới Trương gia thôn, tính cách Mộc Phong trở nên tương đối quái gở, sau lại nói lắp, tiểu hài tử trong thôn không thích chơi cùng y. Hài tử của kế mỗ cũng rất bài xích y. khi đó Mộc Phong nơi chốn bị người ta ghét bỏ.
Năm y 11 tuổi thời, Mộc Phong chạy ra khỏi thôn liền gặp A Văn nhỏ nhỏ gầy gầy. A Văn khi đó có một đôi mắt to linh động. Mộc Phong vừa nhìn liền rất thích. Sau đó A Văn còn nói chuyện với y. Hôm ấy bọn họ chơi cả một buổi trưa. Trèo cây trộm trứng chim, xuống sông bắt cá. Mộc Phong chơi vô cùng vui vẻ.
Cho nên một khi rảnh, Mộc Phong liền trộm chạy tới tìm A Văn chơi. Y sợ A Văn biết mình nói lắp sẽ không chơi cùng y nữa nên ở trước mặt A Văn, Mộc Phong liền không nói, cũng không phát ra âm thanh. Người Đường gia, bao gồm Đường An Văn đều nghĩ y là người câm.
Sau này Đường Vân Nhi gả chồng, Mộc Phong cũng lớn hơn một ít. Mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, có khi Mộc Phong sẽ bớt thời giờ trộm tới xem Đường An Văn một cái. Việc này vẫn kéo dài đến khi Đường An Văn bị mang tới Thu gia làm thư đồng.
Từ đó Mộc Phong không còn gặp lại Đường An Văn nữa, chỉ thường xuyên nghe người ta hâm mộ Đường gia có một hài tử rất thông minh.
Cho đến có một ngày Mộc Phong nghe được chuyện xảy ra với Đường An Văn sự, y mới biết ngốc tử mà bà mối nơi chính là Đường An Văn. Vốn dĩ Mộc Phong sớm đã không ôm hy vọng. Nghĩ chờ Đường An Văn thành gia, y liền tùy tiện tìm một người, cố sống hết đời này là được. Vậy mà trời cao lại cho y cơ hội, Mộc Phong tất nhiên không bỏ qua, lập tức đi tìm bà mối nói y nguyện ý gả. Cuộc hôn nhân này cứ như vậy định ra.
Đường Vân Nhi nhìn Mộc Phong chìm vào hồi ức nhịn không được cắt ngang, nói:
“Mộc Phong, giờ ta đệ đệ đã khôi phục thần trí, ta cũng không phải là phản đối các ngươi ở bên nhau. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, người đệ đệ thích vẫn luôn là Thu Cúc. Bọn họ vốn chính là một đôi, chỉ là vô tình bị chia rẽ. Hiện giờ Thu Cúc chỉ có một mình, khi hắn sinh hài tử đầu lòng thân thể đã bị thương, đại phu cũng nói sau này hắn không thể có hài tử. Ta muốn đệ đệ cưới Thu Cúc, sau này hắn và ngươi đều là tức phụ A Văn. Không phân lớn nhỏ, Thu Cúc cũng đáp ứng ta nguyện ý đối xử với hài tử ngươi như thân sinh nhi tử……”
Mộc Phong nghe Đường Vân Nhi càng nói càng hoang đường, càng vô liêm sỉ:
“Không, A Văn ngoài ta ra sẽ không cưới bất cứ ai khác nữa. Bây giờ cả nhà ta sống rất tốt. A Văn không thích Thu Cúc, mà ta cũng không đồng ý.”
Mộc Phong sốt ruột đáp trả, nói đặc biệt trôi chảy, thậm chí còn chẳng cần tạm dừng.
Đường Vân Nhi thấy Mộc Phong cự tuyệt, sắc mặt có chút khó coi. Thu Cúc mới xứng với đệ đệ, một đứa như Mộc Phong đệ đệ mang bên người thật ra không có gì, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ là nô trong nhà. Nhưng nếu làm tức phụ thì quá mất mặt. A Văn sao có thể mang ca nhi như thế ra ngoài, làm sao giới thiệu đây là tức phụ đệ ấy được. Đường Vân Nhi luôn biết đệ đệ rất có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không tình nguyện sống bình phàm. Mộc Phong thật sự không xứng với cái tên phu nhân gia chủ.
Đường Vân Nhi nghĩ có lẽ Mộc Phong không có kiến thức, không biết rất nhiều chuyện vòng vo trong thế gia, tỏ vẻ hiểu biết, săn sóc nói:
“Mộc Phong ta biết ngươi không muốn cùng người khác chia sẻ A Văn, nhưng là ngươi phải hiểu, Thu Cúc chính là ca nhi Thu gia, liền hồi môn lẫn nhân mạch nhà người ta không phải ngươi có thể so. Nếu A Văn có thể cưới hắn, ngươi và A Văn không cần sinh hoạt vất vả như vậy. A Văn cũng có thể đạt được càng nhiều thành tựu……”
Mộc Phong vẫn lắc đầu như cũ. Mặc kệ Đường Vân Nhi lải nhải, nói Thu Cúc đáng thương cỡ nào, nói nếu cưới Thu Cúc sẽ có vô vàn chỗ tốt. Mộc Phong đáp lại bằng cách không thèm nói nữa. Trước sau y chỉ nói một câu, người A Văn thích là Mộc Phong y , sẽ không cưới Thu Cúc.
Đường Vân Nhi không nghĩ tới Mộc Phong dầu muối không ăn. Vốn hắn không muốn nói đến chuyện kia nhưng là Mộc Phong ép hắn trước, đừng trách hắn chọc nát ảo tưởng nhỏ bé kia. Dù bản thân Đường Vân Nhi biết như thế rất tàn nhẫn nhưng giờ hắn không rảnh lo mấy thứ đó.
Đường Vân Nhi nhấp một ngụm trà:
“Mộc Phong, năm đó A Văn bồi ngươi chơi, cũng đừng tưởng rằng nó thích ngươi. Nó không những thích ngươi, còn xem thường ngươi. Nó nói ngươi chẳng những là người câm, còn là một đứa ngốc. Bộ dáng ngây ngốc đặc biệt tức cười, nó bảo ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó. Năm đó nó chơi với ngươi, đó là bởi vì nhà chúng ta nghèo. Tiểu hài tử trong thôn đều không muốn chơi với nó. Khi đó nó còn đặc biệt nhỏ gầy, ra ngoài luôn bị khi dễ. Mà sau khi nhận thức ngươi, nó chọc người nào, ngươi liền đánh kẻ đó. Ngươi vì nó cơ hồ đánh toàn bộ hài tử trong thôn ít nhất một lần. Từ đó về sau liền không còn tiểu hài tử dám khi dễ A Văn, chẳng phải sau đó A Văn liền không chơi với ngươi nữa sao. Việc này ngươi hẳn phải rõ hơn ta……”
Mộc Phong an tĩnh nghe Đường Vân Nhi nói xong mới nói:
“ Chuyện này từ sớm ta đã suy nghĩ cẩn thận. Ta biết A Văn thích chọc ghẹo ta, nhưng ta thích hắn. Ta nguyện ý vì y trả giá hết thảy, những cái đó đều là ta cam tâm tình nguyện làm. Tiểu ca ngươi hiện giờ nói gì cũng vô dụng thôi. Ta sẽ không để A Văn cưới Thu Cúc, chỉ cần ta không đáp ứng, A Văn sẽ không làm. A Văn vẫn luôn nghe ta.”
Mộc Phong chỉ nói một câu liền phá hỏng tất cả suy tính của Đường Vân Nhi. Người này đúng là quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần đem chuyện A Văn lợi dụng Mộc Phong khi còn bé nói ra, y sẽ không thích A Văn nữa. Năm đó tuy y không lớn, nhưng cùng A Văn chơi vài lần, Mộc Phong liền nhìn rõ ràng. A Văn tiểu tử này vì cái gì nguyện ý cùng y chơi.
A Văn bé nhỏ thích đào trứng chim, nhưng lại không leo được cây; thích bắt cá, nhưng lại không dám xuống nước. Khi đó y cũng ngốc, A Văn nghĩ muốn cái gì, bản thân liền nỗ lực đi làm. Y còn nhớ rõ khi ấy thời tiết vô cùng lạnh. A Văn muốn ăn cá, y liền thật sự cởi quần áo xuống nước bắt cá cho A Văn. Ngày hôm sau y liền sinh bệnh, thiếu chút nữa là bệnh chết luôn.
Nhưng Mộc Phong chỉ cần nghĩ đến cái kia tiểu xấu xa nho nhỏ, đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp, nhìn chằm chằm y nảy ra ý đồ xấu. Mộc Phong liền không muốn chết. Y thích tên vô lại kia, cam tâm tình nguyện bị sai khiến làm này làm kia. Tất cả trước nay y đều trộm giấu sâu trong nội tâm, đến đêm khuya tĩnh lặng mới chậm rãi nhấm nháp.
Đường Vân Nhi tức đến không thốt nên lời. Hắn chỉ vào Mộc Phong ngươi, ngươi, ngươi một hồi. Cuối cùng chỉ nói được một câu:thứ đồ vật dầu muối không ăn.
Mộc Phong hoàn toàn không ngại, chỉ cần A Văn thích y, thứ khác không cần để ý. Y sẽ không để Thu Cúc vài cửa. Năm đó Thu Cúc có thể đẩy A Văn xuống sông, thì với hắn hại hai đứa nhỏ của y hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý. Dù A Văn thật sự thích Thu Cúc, Mộc Phong cũng tuyệt đối không đồng ý để A Văn cưới ca nhi tâm địa rắn rết như thế.
Đúng lúc này, ma ma ở nhà cũ Thu gia tới, nói với Đường Vân Nhi, Lão tổ mỗ Thu gia muốn gặp Mộc Phong nói chuyện.
Mộc Phong nhìn thoáng qua lão ma ma người hầu, thầm nghĩ việc này phải sớm giải quyết. Nếu phải làm người xấu, vậy cứ để y. Chỉ cần giải quyết xong, A Văn không phải nhọc lòng vì nó nữa.
Huống chi Mộc Phong còn biết chân tướng năm đó. Y và A Văn chưa nói, bất quá là không muốn cùng Thu gia xé rách mặt.
Nếu Thu gia muốn gây sự, A Văn nói sẽ đem việc này truyền ra ngoài. Thu gia dù có là đại gia tộc cũng tuyệt đối không muốn phát sinh chuyện đó. Dù sao nhà bọn họ không phải chỉ có một ca nhi là Thu Cúc.
Nếu việc này bị người có tâm truyền ra đi, hỏng thanh danh ca nhi Thu gia. Mấy ca nhi đó đừng hòng gả được cho người tử tế.
Loại ca nhi lấy oán trả ơn, tâm địa rắn rết như thế, nhà ai dám cưới.
Về đến trấn trên, Đường Lang cùng bọn Đường Thụ Lâm tách ra. Ngoài việc đưa bạc cho Đường An Văn, hắn còn muốn đem chuyện Mộc Phong bị Đường Vân Nhi mang đi nói cho Đường An Văn. Trương Lan dặn hắn để ý Mộc Phong, sợ Mộc Phong bị Đường Vân Nhi với vị Thu Cúc còn chưa gặp kia khi dễ.
Tống Vân Tích vừa nghe Đường Lang nói như vậy, lập tức nổi trận lôi đình. Nói to muốn chạy đến Thủy Dương Trấn tìm Đường Vân Nhi tính sổ. Hắn gả cho Đường An Quý 5 năm, chưa từng thấy Đường Vân Nhi về nhà thăm cha mỗ, càng đừng nói đến chiếu cố đệ đệ trở nên ngu ngốc. Thứ đồ hỗn trướng còn dám can thiệp chuyện của A Văn với Mộc Phong. Cho rằng Thu gia lợi hại không ai dám chọc sao. Chọc hắn nóng nảy, cắn Thu gia một cái cũng không nói chơi.
Vẫn là Đường An Văn giữ chặt Tống Vân Tích lại. Gia hỏa này thật vất vả mới hoài hài tử, nếu bị động thai thì sao.
Khuyên can mãi, Đường An Văn rốt cuộc trấn an được Tống Vân Tích. Hắn bảo đảm, chẳng những mang Mộc Phong an toàn trở về, còn sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ Mộc Phong, kể cả tiểu ca cũng đừng nghĩ. Càng không có chuyện cưới Thu Cúc gì gì đó. Tống Vân Tích lúc này mới ngừng nghỉ. Nhưng miệng trái một câu phải một câu mắng Thu Cúc là thứ không ra gì. Mắng chán, mới nhớ ra giúp Đường An Văn trông hài tử đang ngủ.
Đường Lang mang Đường An Văn vội vội vàng vàng chạy ra bến tàu. Hai người trực tiếp bao một chiếc thuyền. Thuyền nhỏ như mũi tên bắn ra, phóng tới Thủy Dương Trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro