Chương 18
Mộc Phong rất nhanh chặt được hai thân trúc thô to, dựa theo Đường An Văn yêu cầu, trúc kết bị chém thành ống trúc 6,7cm. Tổng cộng mười mấy cái.
Đường Quả thấy thú vị liền duỗi tay sờ, Mộc Phong cản đã không kịp. Tiểu Đường Quả miệng méo xệch, nước mắt lưng tròng giơ tay nhỏ bụ bẫm lên. Một cái dằm trúc đâm vào ngón tay non nớt của bé.
Đường An Văn vốn đang nhặt ống trúc, thấy vậy liền duỗi tay liền cầm cái tay béo kia lên, cẩn thận rút cái dằm ra liền kệ bé. Đường An Văn thấy một giọt máu đỏ tươi trào ra liền bỏ ngón tay vào miệng ngậm.
Đường Quả ăn đau, oa oa khóc lên, giãy giụa muốn đẩy cha ra. Đau quá, đau quá, cha mạnh tay quá đi.
Đường An Văn nhổ máu trong miệng ra, nhận nước Mộc Phong đưa đổ lên tay Đường Quả. Đường An Văn vội vàng an ủi nói:
"Đừng khóc, lập tức sẽ hết đau. Về sau con phải cẩn thận hơn. Mấy vật sắc nhọn không được chạm linh tinh, phải hỏi cha với A mỗ trước mới được. Nhớ chưa? Mấy khúc tre kia phải chờ A mỗ con mài nhẵn mới được cầm."
Đường Quả nghe cha nói, tuy rằng còn khóc vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Ngón tay nhóc đã không đau như lúc nãy nữa rồi.
Mộc Phong nhìn Đường Quả bị thương, còn đang khóc thút thít có chút đau lòng, nhanh chóng dọn đống vụn tre.
Đường An Văn thấy đã chiều muộn liền bảo Mộc Phong đi nấu cơm, còn lại để hắn làm là được. Dọn đống vụn tre tuy nhanh nhưng để mài nhẵn hết mười mấy ống trúc thì không thể nhanh thế được. Công việc này cần sự kiên nhẫn.
Ăn xong bữa chiều, Đường Đậu chui vào chăn, dỗ đệ đệ vẫn đang ủy khuất đi ngủ.
Mộc Phong và Đường An Văn tiếp tục mài nhẵn ống trúc. Đèn dầu lúc sáng lúc tối, ống trúc một đám cũng giảm dần. Đường An Văn xếp ống trúc vào một cái giỏ tre lớn, vừa đủ 12 cái thì kín. Nếu mỗi ống đựng hai con cá Ô Nhu thì mang được 24 con, mà lg hai tầng thì được tận 48 con.
Dù bán 1 con 3 văn tiền thì cũng được 150 văn, nếu hai tầng, đó chính là 300 văn. Theo ý Mộc Phong, cá Ô Nhu có thể bắt hơn một tháng, bút làm ăn này quá được.
Bất quá Đường An Văn lại nghĩ đến măng Mộc Phong nói. Hiện tại măng chưa mọc, ước chừng nửa tháng nữa.
Nếu bọn họ có thể đào nhiều một chút, mang đi chỗ xa hơn bán thì quả là lợi nhuận không cần vốn. Lúc trước bọn họ rời Đường Gia Thôn, bọn Đường Lang chủ động tới giúp, bây giờ nên báo đáp rồi. Đúng rồi, ngày mai bảo Mộc Phong mang chút măng cho Tứ đệ.
Bất quá muốn tìm bọn Đường Lang kiếm tiền cũng phải chờ xây xong nhà đã. Tuy Đường An Văn nguyện ý cho bọn họ gia nhập, nhưng tiền đề là không ảnh hưởng đến lợi ích của nhà mình.
Đường An Văn bàn chuyện này với Mộc Phong, y không hề phản đối. Chờ xây xong mới rủ họ, nhà y có thể kiếm trước một khoản.
Mộc Phong có thể hoàn toàn tin tưởng Trương Lan, nhưng Đường Lang cũng có huynh đệ, Đường Thụ Lâm, Đường Trung cũng thế. Nửa tháng sau, dù bọn họ có nói ra, cũng không ảnh hưởng nhiều đến nhà y. Nhiều người biết, nhiều người đào đi bán khiến trên trấn tràn lan, cũng không kiếm được bạc.
Hôm sau Mộc Phong đi thu con mồi. Quả nhiên thu hoạch tốt hơn, một con hươu bào và một con gà rừng. Mộc Phong bỏ hươu vào bao bố mới mang về. Nhiệt độ nơi này cao hơn ở rừng trúc, đi một chút mà trán Mộc Phong đã đổ mồ hôi.
Có lẽ đây chính là lí do mà măng ở đây mọc sớm. Mộc Phong rất nhanh đã đào được tầm 5-60 cân măng. Măng y hầm tối qua sớm đã hết. Trừ đi phần đem bán, trong nhà giữ lại một ít, cũng mang cho Tống Vân Tích một ít. Mộc Phong còn muốn tặng La lão đại phu mấy cây.
Lão đại phu vì bệnh của A Văn mà tốn không ít tâm huyết. Mộc Phong còn nhớ rõ đã đại ca sao vì tiết kiệm vài văn tiền mà tìm tên lang băm. Chẳng những không chữa khỏi cho A Văn, suýt chút nữa hại A Văn mất mạng. Còn nói A Văn sống không được mấy năm, việc này Mộc Phong rất để ý.
Mộc Phong lúc ấy không màng trong nhà phản đối, đi trấn trên tìm La lão đại phu. Tuy La lão đại phu mắng y một trận, nhưng vẫn khai thuốc. Sau mấy thang thuốc, bệnh của A Văn tốt hơn rất nhiều.
Phải nói, La lão đại phu chính là phụ mẫu thứ hai cho A Văn sinh mệnh. Không có ông, A Văn căn bản sống không nổi đến bây giờ. Mộc Phong là thật tâm cảm kích lão đại phu nhân hậu này. Chẳng những y thuật cao minh, y đức lại càng khó có được.
Đi tửu lâu Trần gia giao măng đã ước định, được 500 văn. Trần quản sự dặn Mộc Phong mỗi ngày tiếp tục đưa 50 cân măng. Ngày hôm qua căn bản không đủ dùng. Măng tươi mới là món mà khách tới tất sẽ gọi. Con hươu bào còn sống cũng bán 2 lượng bạc. Gà rừng thì Mộc Phong giữ lại. La lão đại phu dặn phải chậm rãi bồi bổ A Văn.
Mộc Phong lại đi một chuyến đến nhà Tống Vân Tích. Tống Vân Tích biết Mộc Phong đang xây nhà mới rất cao hứng. Nhưng vì mang thai, A mỗ hắn nghiêm trọng cảnh cáo hắn không thể chạy loạn. Chỉ có thể chờ sinh hài tử mới có thể đi tân gia. Cũng may Mộc Phong đáp ứng chờ một thời gian nữa y sẽ mang hài tử và A Văn tới xem hắn.
Trước khi Mộc Phong đi, Tống Vân Tích bảo ma ma quản sự mang một gói thịt bọc kĩ tới. Là thịt ba chỉ ướp hương liệu, bọc bằng lá dong. Nếu có lá sen thì đúng vị hơn nhưng hiện tại không có, chỉ có thể dùng lá dong thay thế. Cũng là tư vị khác.
Bốn miếng thịt dù bọc kín vẫn toả mùi thơm, Tống Vân Tích thấy Mộc Phong muốn cự tuyệt, lập tức nói, ngươi sảng khoái chút, đồ ngươi đưa ra đều nhận. Nếu giờ ngươi không nhận, sau này đừng mang đồ đến nữa.
Tống Vân Tích nói rất đúng, hôm nay y cầm, về sau đưa tới càng nhiều là được.
Nghĩ thông, Mộc Phong lại nhớ đến ba người kia nhất định sẽ thích. Khi nào có thời gian, y muốn hỏi cách làm. Nghe Tống Vân Tích nói, đây là làm theo cách của người phương nam.
Mộc Phong lại tới y quán La gia. La lão đại phu thấy y thần sắc bình tĩnh thù có chút tò mò. Tiểu tử này lần duy nhất không tìm ông xem bệnh cho Đường An Văn xem bệnh chính là lần cứu được đứa út nhà ông.
Mộc Phong gọi một tiếng La lão đại phu làm ông sửng sốt. Tật nói lắp vậy mà sửa được rồi. Quả là kinh ngạc.
La lão đại phu thấy Mộc Phong mang tới măng tươi mới, cười hỏi măng ở tửu lâu Trần ký là y bán phải không. Mộc Phong gật đầu. Ông cũng không hỏi Mộc Phong đào măng ở đâu. Không nghĩ tới hai tiểu tử này vừa rời khỏi đại viện Đường Gia, chất lượng sinh hoạt thẳng tắp bay lên. Khí sắc Mộc Phong tốt hơn nhiều khi còn ở đại viện.
Mộc Phong thả 4 cân măng xuống, thấy La Lăng cũng đang trong y quán. Vết thương của La Lăng đã gần khỏi nhưng La lão đại phu không yên tâm, chưa thả ra ngoài. La Lăng định chờ cha bỏ lệnh cấm rồi đến nhà Mộc Phong làm khách. Hắn rất tò mò sao tự dưng Đường An Văn lại bết ngốc, có lẽ có thể nghiên cứu chút.
Mộc Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Từ lúc bị sốt hỏng đầu, A Văn không còn bằng hữu nào nữa. Bất kể là giáo dưỡng hay điều kiện gia đình đều không tồi, có thể trở thành bằng hữu với A Văn nhà mình cũng là điều tốt.
Mộc Phong lại mang theo kiệu phu mua 1000 cái ngói mang về. Đến chiều, y bồi Đường An Văn bắt 4-50 con cá Ô Nhu. Đám cá đều được Đường An Văn dưỡng trong ống trúc. Chia làm 3 loại ống: loại 4 ống/ 2 con, 4 ống/ 3 con, và 4 ống/ 4 con. Dư lại thì Mộc Phong chiên lên ăn.
Cứ thế qua 3 ngày, thức ăn trong nhà rất không tồi, sắc mặt Mộc Phong cũng tốt hơn. Trước kia khóe mắt y đều ẩn ẩn mang theo mỏi mệt, nhưng hiện tại tuy cũng làm rất nhiều việc bất quá không có áp lực, ăn ngon ngủ tốt.
Đường Đậu, Đường Quả cao hơn một ít, mặt thêm ít thịt. Nhưng thật ra Đường Quả bụ bẫm, trắng trắng nộn nộn càng có vẻ đáng yêu. Đặc biệt là nhóc con lại còn thích cười.
Không giống khi còn ở đại viện Đường Gia, luôn trốn phía sau Đường Đậu, hiện tại tuy nhóc có chút thẹn thùng, lá gan lại không nhỏ. Bởi không có đại ca ca khi dễ, hù dọa bé, Đường Minh lại đối xử rất tốt với bé.
Hôm nay thời tiết tốt, thích hợp động thổ, chuyển nhà, kết hôn, Mộc Phong lúc trời chưa sáng đã nấu trắng cháo, bọn Đường Lang cũng chạy tới tầm đấy. Cháo gạo trắng, bánh ngô, thịt vụn xào dưa muối, còn có một con cá chép lớn Mộc Phong chuẩn bị riêng.
Cơm nước xong xuôi, tám người phân công công việc.
Làm xong khung gỗ, liền bắt đầu đưa ngói lên. Tám người giữa trưa cũng không có nghỉ ngơi, muốn làm xong trước khi tối, chỉ gặm mấy cái bánh ngô, uống cháo lót bụng.
Trương Lan giúp Mộc Phong làm màn thầu. Bốn nhóc bướng bỉnh chạy loạn khắp nơi, một chút cũng không bớt lo.
Màn thầu, thịt heo xào cải trắng, miến hầm. Gia chủ rộng rãi, bọn họ cũng phải tận tâm làm việc mới đáng. Trong mười nhà có một nhà thiết đãi thịt đã rất tốt rồi.
Mộc Phong sau khi kết toán tiền công cho thợ ngói liền giữ bọn Trương Lan lại.
Mộc Phong mang đống măng mình đào được ra cho họ xem. Nhưng rốt cuộc là nông dân quanh năm lao động, lại chỉ hỏi Mộc Phong tìm được ở đâu, bọn họ lâu lắm rồi chưa được ăn măng tươi. Muốn đổi khẩu vị một chút.
Đường An Văn thở dài, chẳng lẽ chỉ vì muốn đổi thực đơn mà hắn mới giữ người lại sao. Nếu là như vậy, hắn đã sớm bảo Mộc Phong đem tặng từ lâu rồi.
Cũng may còn có Trương Lan linh hoạt chút, hiểu được ý Mộc Phong, lập tức nói:
"Mộc Phong giữ chúng ta lại cũng không phải chỉ để ăn đâu. Đường An Văn, ý ngươi có phải là chúng ta cùng nhau đào măng bán. Hiện tại giá măng đắt. Ta nghe mỗ gia bên kia nói có người bán cho tửu lâu Trần Ký măng đó, là các ngươi bán?"
Đường An Văn gật đầu:
" Đúng là nhà chúng ta bán, ta nghĩ một mình Mộc Phong cũng đào không được bao nhiêu. Măng mấy ngày nay bán được giá, có thể bán 10 văn một cân. Ta nghĩ mọi người lập đội cùng nhau đi đào, đến lúc đó khẳng định có thể đào rất nhiều măng, đào nhiều bán nhiều, bạc tất nhiên cũng nhiều."
Trương Lan nghe Đường An Văn nói lập tức phản bác:
" Đây là do Mộc Phong tìm được, chúng ta không thể đoạt con đường kiếm tiền này. Như vậy đi, tiền bán măng ngươi bảy ta ba. Ba phần này, bà nhà chúng ta mỗi nhà một phần, các ngươi có ý kiến không?"
Trương Lan nói xong nhìn về phía Đường Trung cùng Đường Thụ Lâm. Hai người nghe Trương Lan nói đương nhiên không có ý kiến gì, Đường Lang lại càng không. Tuy nhà bọn họ so với bọn Mộc Phong tốt hơn một chút, nhưng ai cũng sẽ không ngại tiền nhiều.
Mộc Phong tìm được đường phát tài còn cho bọn họ gia nhập, có thể lấy được một phần đã không tồi. Nếu cứ 10 văn một cân, một ngày nếu bán 200 cân măng, một ngày mười mấy văn, mười ngày như thế, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Đường An Văn nhìn thoáng qua Trương Lan, vị bằng hữu này của Mộc Phong không tồi, nơi chốn đều nghĩ cho Mộc Phong:
"Đương nhiên không thể chỉ bán ở trấn được, thị trường bão hoà, mất nhiều hơn được."
Đường Trung nghe Đường An Văn nói, lập tức gấp không chờ nổi hỏi:
"Ngươi nói có đạo lý, vậy giờ chúng ta phải làm như thế nào?"
Nhà hắn đang cần bạc gấp. Cũng giống Đường An Văn, năm nay hắn muốn phân gia. Với cái tính chỉ thương đệ đệ của A mỗ, nhà bọn họ phân gia sẽ chẳng được bao nhiêu. Hiện tại có thể kiếm nhiều một văn cũng tốt, bằng không làm hàng xóm với bọn Mộc Phong cũng không tồi.
Đường An Văn nhìn mấy cặp mắt nhìn mình chằm chằm:
"Chúng ta bán một phần nhỏ ở trấn thôi, có thể mang vào thành bán. Vào thành không những có thể bán nhiều hơn mà giá chắc chắn cũng cao hơn."
Đường An Văn tạm dừng một chút:
"Sáng mai các ngươi liền đi đào măng, sau đó, chúng ta chia măng theo phân lượng, bán cho mấy trấn xung quanh. Nếu vẫn chưa bán hết, vậy trực tiếp thuê xe ngựa vận vào thành bán. Nhớ rõ phải bán cho tửu lâu khách điếm, đừng mang ra chợ bán. Quá chậm, sẽ không kịp về. Trọ lại giá vừa cao không nói, lại không kịp về đào măng tiếp."
Đường An Văn chưa nói xong Đường Thụ Lâm bên cạnh liền xen mồm nói:
" Lỡ tửu lâu không cần thì phải làm sao?"
Đường Thụ Lâm người này sống quá thật thà, bảo hắn làm việc thì còn được chứ để hắn đi mặc cả, buôn bán thì xác định lỗ vốn.
Đường An Văn nghe vậy thở dài, hắn biết cổ nhân phần lớn không được đi học. Đặc biệt là nông dân chân đất, cả đời chỉ thủ vài mẫu đồng ruộng, không bước ra khỏi phạm vi an toàn của bản thân.
Đường An Văn giải thích:
" Phải tìm những tửu lâu chuyên bán cho nhà giàu ấy. Nếu là quản sự không muốn, các ngươi liền đưa họ một quan tiền, chỉ cần bọn họ nhận, bút sinh ý này liền thành. Như vậy đi, nếu quá nhiều, ta sẽ mang đến trấn Thủy Dương bán, nơi này ta rất quen thuộc, ít nhất cũng phải bán được 500 cân măng tươi."
Đường Thụ Lâm vừa nghe phải tặng không người ta một quan tiền liền cuống lên, Đường Trung cũng thế:
" Chúng ta còn chưa bán mà đã phải đưa không cho quản sự một quan tiền, tại sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro