Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

 
Mộc Phong hơn một canh giờ sau mới trở về. Y vào sân liền nhìn đến một đám khí thế ngất trời làm việc. A Văn đang cùng Trương Lan nói nói gì đó. Đường Lang mang theo một thợ lợp ngói chạy khắp nơi.

Đường An Văn nhìn thấy Mộc Phong trở về thật cao hứng. Hai đứa nhỏ lập tức vây quanh, muốn xem hôm nay săn được con gì.

Mộc Phong thả sọt xuống, tùy ý hai đứa nhỏ xem. Thấy không có con gì đặc biệt thì hơi thất vọng. Mộc Phong lần lượt xách gà rừng, thỏ rừng ra.

Cuối cùng y mang nốt con rùa nhỏ bằng bàn tay ra. Mộc Phong cột dây thừng vào chân rùa nhỏ cho hai đứa dắt đi chơi. Có thể bắt giun cho ăn nhưng không được dùng tay, sẽ bị cắn.

Đường Đậu, Đường Quả có sủng vật mới phi thường cao hứng. Hai nhóc xách cuốc nhỏ ra chỗ cách đó không xa tìm giun. Đường An Văn còn gọi một tiếng đừng đi xa.

Trương Lan, cơm trưa hôm nay hắn tới làm. Trương Lan hoàn toàn lười đi để ý Đường An Văn, thịt gì đó trực tiếp không có. Bánh ngô, cháo gạo lứt lấp đầy bụng là đủ rồi, cùng lắm thì cho nhiều mỡ heo một chút. Phải biết rằng nhà bình thường gia đến bánh ngô cũng chưa chắc có. Nếu mà ăn giống Đường An Văn còn không bị ăn đến nghèo sao! Tên đàn ông này hoàn toàn không biết tính toán.

Mà Mộc Phong, Trương Lan hoàn toàn không trông cậy vào. Gia hỏa này cùng một phe với Đường An Văn. Chỉ cần Đường An Văn muốn, Mộc Phong căn bản sẽ không phản bác. Nếu hắn không vì hai người tính toán một chút, nhà này sẽ bị Đường An Văn ăn đến sập. Còn muốn ăn thịt heo, nào có chuyện tốt như thế.

Đường An Văn bị Trương Lan giáo huấn một trận. Hắn sờ sờ cái mũi, quyết định không so đo với ca nhi này, xoay người liền đi cùng bọn Đường Lang làm việc.

Trương Lan nhìn Đường An Văn chạy trối chết, đối với biểu hiện gần đây của hắn còn tính vừa lòng. Ít nhất Đường An Văn cùng Mộc Phong ở chung không tệ lắm. Không có làm hắn vui vẻ bằng việc Mộc Phong hạnh phúc.

Mộc Phong nhìn Đường An Văn chân tay vụng về hỗ trợ không nói gì. Chỉ dặn Trương Lượng để ý chút, miễn cho Đường An Văn mệt quá mức lại bị bệnh. Trương Lan cũng gật đầu, hắn cũng không muốn cho Mộc Phong thêm phiền. Hai ngày trước, Đường An Văn sinh bệnh, Trương Lan cũng biết, thân thể này thật là không dùng được. Nào giống Đường Lang nhà hắn, rất khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng cũng không sinh bệnh.

Đường An Văn chỉ mới làm một lát đã bị Trương Lan kêu đi, bảo hắn mau đi xem hai hài tử kia, đừng để chúng đi quá xa, nhớ đến ruộng rau của Đường Gia Thôn nhổ chút cải trắng về. Trước mắt, rau dưa nhà Đường An Văn vẫn hái ở đây.

Nhưng Mộc Phong đã làm một khối đất nhỏ cạnh suối để trồng rau rồi, cũng đủ loại loại rau dưa. Chờ một thời gian nữa là ăn được.

Trước kia đồ ăn trong nhà đều là Mộc Phong đi hái, một lần hái đủ ăn mấy ngày.

Nói thật Đường An Văn không thích đi Đường Gia Thôn. Tuy hắn cũng không phải ngốc tử, nhưng người trong thôn vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, làm Đường An Văn nhớ tới ngốc tử năm đó vì bị ca nhi vứt bỏ mà nhảy sông, phí hoài bản thân. Cảm giác thật không tốt.

Bởi vì nhiều người, bụi cây phải mấy ngày mới xong đã dọn sạch, móng nhà đến chiều cũng đào xong. Mộc Phong nói chỉ cần xây tường cao thêm 50cm, sau đó trải ngói vỡ, đồ sắc nhọn lên tối đa cao được 3m. Đến lúc đó mái hiên thấp nhất cũng là 2m5.

Nhà mới xây chếch bên trái nhà cũ, cách hơn 3m. Mộc Phong còn nói chờ dọn sang nhà mới, liền đẩy đến hiện tại cư trú nhà ở, phòng bây giờ sẽ là phòng bếp.

Tường xây rất nhanh, tám người làm 3 ngày là xong, chờ khô là được. Mộc Phong hẹn bọn họ 7 ngày sau sẽ lợp ngói, tiền công sẽ kết toán lúc đó.

Bọn Đường Lang hỗ trợ thêm 1 ngày để lên núi tìm cây thích hợp làm cột chính. Xà ngang là một thân cây đặc biệt thô. Bọn họ cần chuẩn bị rất nhiều cây gỗ nhỏ, dùng để nâng mái ngói.

Mộc Phong mấy ngày nay vội như con quay. Y một bên vào núi thu con mồi, một bên bận việc xây nhà, cũng may có bọn Đường Lang hỗ trợ, không mệt ra bệnh.

Đường An Văn cách mỗi ngày phải đi tửu lâu Trần gia một chuyến, bán dã thú săn được. 70 văn một con, nhỏ thì 50 văn một con, Mộc Phong đối với giá này tương đối vừa lòng.

Ngày thứ năm Mộc Phong rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút. Y cõng sọt vào núi lần nữa, hy vọng thu hoạch hôm nay có thể tốt một chút.

Vận khí hai ngày trước không tốt. Không phải bẫy bị con mồi phá hư thì cũng là dây thừng bị cắn đứt. Ban đầu Mộc Phong cũng không rõ dây thừng sao lại đứt, nhưng sáng sớm nay, Mộc Phong trơ mắt nhìn một con chuột núi béo ú cắn đứt dây thừng. Một bộ khóa cứ vậy bị hủy. Mấy ngày nay tổng cộng mới săn được vài con gà rừng, thỏ hoang.

Mộc Phong tức giận, một mũi tên liền đóng đinh con chuột béo ú này trên mặt đất. Con chuột này cũng phải được một, hai cân. Dài chừng một thước. Thứ này tuy ít người ăn, nhưng hiếm lạ, Mộc Phong vẫn tính toán mang về bán đi.

Lần này chỉ bẫy được một con thỏ hoang, Mộc Phong tiếp tục đi tới hẻm núi, đường bên này càng thêm khó đi, từng khối nham thạch lớn che khuất tầm mắt. Mộc Phong đi dọc theo hẻm núi bò lên trên sườn dốc. Nơi này thảm thực vật tươi tốt, bởi vì khó đi, đại khái cũng không có người từng tới.

Vừa rồi lúc y bò lên phát hiện một con hươu bào. Con hươu bào sợ hãi lập tức chạy trốn vào núi. Mộc Phong cảm thấy có chút đáng tiếc, y chuẩn bị ở chỗ này hạ bẫy rập. Bên kia bắt không được nữa có lẽ là chúng đã cảnh giác hơn. Lần này Mộc Phong hạ bẫy càng ẩn nấp, cũng ít đi nhiều, miễn cho bị con mồi phát hiện.

Đường An Văn ở nhà đem tất cả gỗ ra phơi, hai cái tiểu gia hỏa cũng đến phụ. Đường Quả cầm rổ đuổi theo cha muốn ra suối nhỏ, bắt cá cho rùa núi nhỏ ăn. Hai ngày này bọn họ phát hiện rùa nhỏ thích cá hơn giun.

Đường An Văn không có cách nào chống lại được ánh mắt làm nũng của con nhỏ, chỉ có thể dẫn đi, cũng tiện tay tưới chút nước cho đám rau. Nơi này đất khô hạn, hai ngày không tưới, đám rau đều gục hết rồi. Hoàn toàn không so được với cỏ dại ngoan cường.

Đường An Văn vừa mới đau eo tưới xong rau thì nghe  tiểu Đường Quả hô to gọi nhỏ.

Chắc là Đường Đậu bắt được gì đó. Tuy suối nhỏ, nước rất ít, nhưng cá không dễ bắt. Đường Đậu chỉ có thể bắt tôm nhỏ, cua nhỏ linh tinh thôi. Nhưng chỉ cần Đường Đậu bắt được, Đường Quả sẽ hô to gọi nhỏ một trận.

Đường An Văn đi qua, phát hiện nhóc bắt được một con cá Ô Nhu. Khó trách tiểu Đường Quả lớn tiếng như vậy. Trong nhà nuôi ba con Ô Nhu giờ chỉ còn hai. Đường An Văn đã có kinh nghiệm nuôi cá nhất định.

Cá Ô Nhu giỏi trốn dưới đá, thiếu oxy sẽ phun bọt nước, đầu nhanh chóng ngoi lên. Sau đó lại lặn xuống đáy nước nghỉ ngơi. Đường An Văn nghĩ lần trước mấy con Ô Nhu chết quá nhanh, chính là vì để quá nhiều một chỗ. Nếu chỉ 1,2 con thì sẽ không chết quá nhanh.

Đường An Văn chờ nhà xây xong liền bắt đầu đại kế phát tài của mình, bắt cá đem bán. Rốt cuộc vẽ truyện tranh kiếm tiền là con đường lâu dài lại gian khổ, cần nhiều thời gian. Hiện tại nuôi sống người nhà mới quan trọng nhất.

Đối với Đường An Văn bây giờ thứ nhất phải có ngôi nhà chắc chắn, thứ hai là mỗi ngày ăn cơm tẻ, thứ ba là mỗi ngày có thịt ăn. Hoàn thành ba bước này, mới là lúc hắn phát triển sự nghiệp truyện tranh vĩ đại của mình.

Mộc Phong hôm nay trở về tương đối trễ, không chỉ vì đi xa hơn, hôm nay y tới khe núi hái nấm, được một đống lớn. Đi ngang rừng trúc lại phát hiện măng, làm cho Mộc Phong rất cao hứng. Y dùng nửa canh giờ đào hơn phân nửa sọt măng, lúc này mới về nhà.

Măng tươi mới, trên thị trường còn chưa có, giá cả sẽ tương đối cao. Y tin tưởng Trần quản sự có thể cho y một cái giá vừa lòng. Mấy ngày nay trong nhà chi tiêu có chút lớn. Bọn nhỏ ăn cháo gạo, cơm tẻ liền không thích cháo gạo lứt nữa. Mộc Phong muốn mau chóng kiếm nhiều chút tiền, cho A Văn cùng hài tử có thể sống tốt hơn một chút.

Đường An Văn thấy Mộc Phong mang một sọt măng về rất vui. Măng hầm thịt heo, hương vị phi thường tươi ngon.

Mộc Phong để lại 3 cây măng, chờ buổi chiều mua thịt heo hầm cho A Văn ăn.

Ngày hôm qua săn một con gà rừng còn chưa bán đi. Hôm nay cộng thêm thỏ hoang, măng đều đưa đến chỗ Trần quản sự đi.

Hôm nay y lên trấn trên không chỉ bán con mồi mà còn phải đi lò gạch mua ngói. Đây là một khoản chi lớn, 2 văn tiền một cái, như vậy ít nhất cũng phải hơn 5 lượng.

Mộc Phong chuẩn bị dựng 1m mái hiên, mặt đất bên dưới cũng sẽ cao hơn sân mười mấy centimet. Như vậy dù trời mưa, nước bên dưới sẽ trôi đi mà không làm ướt mặt tường với cửa. Tường vây cũng tương tự, nhiều thêm 30cm, để bảo vệ tường đất khỏi mưa xối.

Trần quản sự xác thật cho một cái giá không tồi. Hơn 20 cân măng, Trần quản sự đưa y 200 văn, đều bằng giá thịt heo luôn. Ngày mai Trần quản sự còn muốn lượng măng gấp đôi, l 40 cân lận. Sinh ý tửu lầu rất không tồi, chính là dựa vào nguồn hàng đa dạng, tươi mới Mộc Phong mang đến.

Mộc Phong lại đi mua gạo và thịt heo, rồi mới đi tìm thợ ngói lần trước.

Đối phương rất nhanh liền tìm cho Mộc Phong mấy chục người khiêng ngói, hai người có thể khiêng 100 miếng ngói. Mấy người này cũng cẩn thận, 100 miếng ngói là 200 văn. Một tháng bọn họ cũng chỉ kiếm được như vậy thôi, vỡ liền đền không nổi. Một chuyến này mất 5,6 văn tiền, chủ yếu là đường tương đối gần.

Nếu dùng xe ngựa thì một lần là xong, nhưng đường xóc nảy dễ nứt, cho nên phải có người khiêng.

Mái ngói chất đống ở bên phải góc tường, ngày mai còn phải chuyển một lần nữa. Với mấy kiệu phu, công việc này đã không tồi, tuyệt đối sẽ không kén cá chọn canh.

Đường An Văn nhìn từng miếng mái ngói đen tuyền liền nhớ tới ngôi nhà ở nông thôn của cha mẹ trước kia. Trong thôn khi xây phòng đều sử dụng loại ngói lớn màu nâu đỏ, vừa đẹp vừa rắn chắc. Không giống nơi này, mỗi miếng phải thật cẩn thận, chỉ sợ chúng nó vỡ vụn.

Mộc Phong chuẩn bị làm cơm chiều, thấy sắc trời còn sớm, Đường An Văn bảo y chặt hộ 10 cái ống trúc. Đường An Văn định dùng để dưỡng cá Ô Nhu. Nếu có thể nuôi sống, đến lúc đó mỗi ngày đều ra suối bắt cá. Chắc cũng được tầm 400-500 văn.

Hiện tại bẫy đặt trên núi đã không thể trông cậy vào rồi. Con mồi cũng không có nhiều để bắt như thế. Một chỗ chỉ đặt được một lần, huống chi trong núi cũng không an toàn. Đường An Văn không muốn để Mộc Phong phải vào sâu trong núi. Thời tiết dần dần ấm áp lên sẽ có rất nhiều độc trùng, rắn độc. Khả năng gặp sói với gấu núi cũng không thấp.

Đào măng cũng không thể dùng lâu. Mộc Phong nói nửa tháng nữa măng non cũng thành măng già rồi, bán không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro