Chương 16
Đi theo Tống quản gia khoảng hơn trăm mét, Mộc Phong đi tới trước cửa một ngôi độc viện. Gõ cửa, Mộc Phong thấy một ma ma ra mở cửa, biết được mục đích đến của Mộc Phong mới mang hai người vào sân.
Sân tuy rằng không lớn, nhưng gọn gàng ngăn nắp, vườn rau bắt đầu mọc mầm, có một giếng nước, còn có đình nghỉ ngơi xung quanh trồng đầy các loại hoa cỏ. Tống Vân Tích đang ngồi phơi nắng.
Gia hỏa này vừa thấy Mộc Phong liền vô cùng cao hứng. Biết Mộc Phong mang đồ ăn ngon đến liền càng vui vẻ, lập tức để ma ma quản sự mang cá đi hầm, lại bảo một lão người hầu tìm lồng sắt đem gà rừng nhốt lại, chờ buổi tối hầm ăn.
Hai người kể chuyện trong nhà, Tống Vân Tích biết Mộc Phong có thể săn thú rất là kinh ngạc. Trước kia sợ bọn họ sống không tốt, giờ có thể yên tâm rồi.
Mộc Phong cũng biết chuyện Tống Vân Tích tách ra với Đường An Quý. Viện tử này là Tống gia sớm chuẩn bị Tống Vân Tích. Không cho Đường An Quý dọn lại đây chính là sợ Đường An Quý đối xử không tốt với Tống Vân Tích. Đã nhiều năm như vậy, phong cách đối nhân xử thế của Đường An Quý cũng ổn, bây giờ Tống Vân Tích còn có hài tử. Cha cha Tống Vân Tích liền đem một ít tài sản giao cho phu phu Tống Vân Tích xử lý.
Tống Vân Tích còn nói, bọn họ vẫn luôn lưu lại Đường gia là bởi vì Đường An Văn. Năm đó Đường An Văn từng dạy Đường An Quý học chữ, Đường An Quý vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Sau khi tam ca xảy ra chuyện, thân thích của hai cái ca sao trong nhà ngày càng quá đáng, hắn càng không dám dọn đi. Ít nhất như vậy có thể làm hai ca sao kia thu liễm một ít, Tống Vân Tích cũng có thể để ý tam ca, không thể để bọn họ hại chết Đường An Văn.
Mộc Phong bồi Tống Vân Tích gần nửa canh giờ mới rời đi. Tống Vân Tích còn dặn Mộc Phong mang A Văn cùng hài tử đến chơi, một mình hắn ở rất nhàm chán.
Mộc Phong sau khi rời đi, nhìn 5 lượng bạc trong tay, thêm 1 lượng Đường gia đưa, cộng với 2 lượng y tích cóp nhiều năm. Tổng cộng là 8 lượng bạc. Bước chân đang bước về nhà lập tức rẽ sang chỗ khác.
Nhà cỏ tranh quá không an toàn. Trời lại đang đổ mưa lớn, trong tay có chút tiền bạc, vậy làm một ngôi nhà bùn ngói. Đông ấm hạ mát, đối với thân thể A Văn cũng có lợi.
Mộc Phong tìm ba người thợ chuyên lợp ngói ngày mai tới thôn hoang cũ của Đường gia thôn. Giá cả cũng thương lượng xong mới đi mua 10 cân gạo và 1 cân thịt heo về nhà.
Vừa vào cửa Mộc Phong liền nghe được hai đứa nhỏ gọi A mỗ, buông sọt đi vào liền thấy A Văn tập trung tinh thần vẽ tranh, không phát hiện y tới gần.
Mộc Phong nhìn nhân vật trên cuộn tre, so với hôm qua tốt hơn một ít. Mộc Phong có thể nhìn ra hình ảnh hai người chính giơ kiếm quyết đấu, y cảm giác A Văn hoạ khá xinh đẹp.
Đường An Văn buông bút, vừa quay đầu liền thấy Mộc Phong nhìn mình chằm chằm.
Đường An Văn cười nói: “Mộc Phong, hù chết ta, về rồi cũng không nói tiếng nào, không sợ doạ ta xỉu luôn sao. Sao lần này đi lâu vậy, con mồi bán được bao nhiêu?”
Mộc Phong nhìn cái người một chút cũng không bị doạ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Y đưa cả 5 ngón tay, thấy Đường An Văn kinh ngạc đến phát ra tiếng, Mộc Phong thật sự rất vui.
Đường An Văn căn bản không kịp phản ứng, hắn không có nghĩ tới mấy con đấy có thể bán được nhiều như vậy. Kia nếu bắt thêm vài con, nhà bọn họ rất nhanh sẽ trở lên giàu có.
Mộc Phong đem chuyện xây lại nhà nói cho Đường An Văn. Y nhìn xem sắc trời, dặn Đường An Văn nghỉ ngơi một chút, miễn cho đôi mắt bị thương, lúc này mới rời đi.
Kêu hai đứa nhỏ lại, Mộc Phong mang theo hai tiểu gia hoả đi Đường Gia Thôn tìm hài tử Trương Lan chơi. Hắn muốn tìm bọn Đường Lang tới hỗ trợ. Lần trước bọn họ tới giúp cũng chưa đưa tiền. Lần này xây nhà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trả tiền công phải tìm bằng hữu.
Trương Lan thấy Đường Quả, Đường Đậu phía sau, lập tức lấy hạt dưa đậu phộng chiêu đãi, để bọn nhóc tự chơi với nhau, sau đấy mới nói chuyện với Mộc Phong tình huống hiện tại.
Mộc Phong nói trời mưa nhà sẽ dột, trong phòng rất ẩm ướt. Y muốn làm nhà ngói đất, để bọn Đường Lang lại hỗ trợ. Mỗi người 1 ngày 15 văn, xem như tương đối cao, hiện tại đều là 11, 12 văn, 10 văn cũng có.
Thấy Trương Lan định nói bằng hữu không thể lấy tiền, Mộc Phong há mồm liền đáp:
“Không lấy tiền, thì không cần các ngươi hỗ trợ, ta tìm người khác.”
Trương Lan nghe xong Mộc Phong nói, trừng mắt nói:
“Được, xem như ngươi lợi hại. Ngày mai Đường Lang sẽ qua, cũng sẽ gọi cả Đường Trung, Đường Thụ Lâm tới. Ta qua giúp ngươi nấu cơm, không cần tiền, bằng không bằng hữu ta cũng không cần.”
Trương Lan nói còn tàn nhẫn hơn cả Mộc Phong, y cũng trừng Trương Lan một cái. Hai người vì thế đều bật cười.
Bốn hài tử vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng vừa rồi A mỗ bọn nó giống như muốn đánh người, sao giờ lại cười rồi. Thế giới người lớn thật khó hiểu. Vẫn nên ăn đồ ăn vặt thôi, cũng không phải mỗi ngày đều có.
Bàn xong, Mộc Phong không nói chuyện nữa, chỉ nhìn mấy cái hài tử.
Trương Lan càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay Mộc Phong có chỗ nào không đúng. Giống như, đúng rồi, vừa rồi Mộc Phong không nói lắp. Tuy rằng nói có chút chậm, đứt quãng, nhưng xác thật không nói lắp nữa, chẳng lẽ đã tốt rồi.
Trương Lan cao hứng mở miệng:
“Mộc Phong, Mộc Phong ngươi, ngươi có phải không nói lắp, ta giờ đang cực kì cao hứng.”
Mộc Phong hơi bất đắc dĩ nhìn Trương Lan ôm mình. Giọng Trương Lan run rẩy, đã nhiều năm như vậy, hắn không ôm hy vọng, cho rằng đời này không thể chữa được, lại vì A Văn cổ vũ vài câu liền khỏi. Đến Mộc Phong cũng cảm thấy thần kỳ.
Trương Lan vừa khóc vừa cười, qua hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Bọn Đường Đậu nghi hoặc nhìn hai người lớn.
Đại nhi tử Đường Minh thấy A mỗ nhà mình khóc, lập tức ném hạt dưa trong tay, chạy đến bên cạnh Trương Lan:
“A Mỗ không khóc, người làm sao vậy? Ai khi dễ người, con nói cho cha, có phải Mộc Phong thúc thúc không?”
Trương Lan bị Đường Minh làm cho dở khóc dở cười, xoa xoa đầu nhỏ nói:
“ Đúng là có nhưng là chuyện tốt, A mỗ chỉ vui quá thôi. Không sao đâu, mấy đứa ăn tiếp đi.”
Đường Minh thấy Trương Lan cười mới ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ, tiếp tục cùng Đường Đậu Đường Quả chơi.
Trương Lan được nhi tử ăn ủi cũng không nói tiếp chuyện kia nữa, hắn bắt đầu nói chuyện trong thôn.
Nghe nói hai ca sao Đường gia thường xuyên cãi nhau. Đường gia nhị ca sao Trần Phương nói nhà Lục Hân có năm đứa, nhà bọn họ chỉ có bốn. Lục Hân lại nói đại ca nhi nhà hắn sắp phải xuất giá, đến lúc đó liền ít đi một miệng ăn. Lại nói nhi tử Trần Phương năm nay nếu thành hôn còn nhiều ra một miệng ăn đâu.
Đường Cúc đã chọn được nhà vừa ý, hình như là ở gần trấn trên. Điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm, bàn tốt là đưa 5 lượng bạc lễ hỏi. Lục Hân nháo muốn trong nhà đưa 5 lượng làm của hồi môn.
Trần Phương tự nhiên không đồng ý, con của hắn lấy ca nhi chỉ cần 2 lượng lễ hỏi. Đối phương gả đi lại cần 5 lượng của hồi môn. Những việc này cuối cùng hình như bị lão gia tử cùng mấy hán tử áp xuống. Nhưng nghe nói hai người hiện tại như nước với lửa, ầm ĩ không thôi. Đường gia bây giờ mỗi ngày đều rất náo nhiệt, cũng là đề tài bàn tán gần nhất trong thôn.
Mộc Phong lẳng lặng nghe, không nói gì. Chuyện phát sinh ở Đường gia y sẽ không can thiệp. Bọn họ đã phân gia, chỉ cần quản tốt A Văn, hài tử là đủ.
Mặt trời ngả về tây, Mộc Phong mới mang hai đứa nhỏ về nhà. Dọn đến thôn hoang vắng cũng coi như không tồi, không có người ầm ĩ nhàn thoại. Chỉ là hai đứa nhỏ không có ai bằng tuổi chơi cùng, có chút cô đơn. Mộc Phong nghĩ về sau có thời gian, y liền thường xuyên mang hai đứa nhỏ lại đây tìm bọn nhóc Đường Minh.
Hai đứa nhỏ vừa về liền vội vàng đi cho gà nhỏ ăn. Đường An Văn đang xem tranh, Mộc Phong cũng không làm phiền.
Bức đầu tiên có một người mặc đồ Mộc Phong đã nhìn thấy Đường An Văn họa trên thẻ tre, nhưng ở trên giấy cảm giác khác hoàn toàn. Đặc biệt trên tranh còn có một ít chữ. Mộc Phong thấy rất có ý tứ.
Đường An Văn lúc Mộc Phong đi vào liền phát hiện, thấy Mộc Phong nhìn chằm chằm bức tranh trong tay, mở miệng hỏi:
“Mộc Phong ngươi biết chữ không, giúp ta nhìn xem có cảm giác gì? Hai ngày nay ta chủ yếu tạo hình nhân vật, cảm thấy hai bức này cũng ổn liền vẽ lên giấy. Ngươi mau xem.”
Mộc Phong duỗi tay nhận, nhìn nhân vật mặc trường bào, tay cầm trọng kiếm, ánh mắt kiệt ngạo khó thuần, tràn ngập dã tính. Y cảm giác có chút quen thuộc, Mộc Phong mang theo nghi hoặc ánh mắt nhìn về phía Đường An Văn. Sao người này có chút giống y vậy?
Đường An Văn nhìn Mộc Phong bộ dáng ngốc ngốc đặc biệt vui, gật gật đầu nói:
“ Vẻ tàn nhẫn thì không phải, ta lấy hình tượng ngươi để vẽ dung mạo vai chính, đẹp chứ? Không quá giống Mộc Phong, nhưng lại mang theo hơi thở dã tính bá đạo của ngươi. Ha ha ha…… Được không, đẹp hay không đẹp?”
Mộc Phong nhìn người cười vô cùng vui vẻ này có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, nói một câu rất tốt. A Văn càng ngày càng thích trêu y, Mộc Phong cảm thấy nếu A Văn chịu vẽ chính hắn sẽ càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Thấy Mộc Phong nói tốt, tâm tình Đường An Văn cũng rất tốt, rất cao hứng. Lòng tràn ngập tin tưởng, cũng rất tò mò Mộc Phong học chữ thế nào, huynh đệ Mộc Phong cũng không được đến học đường, Mộc Phong như thế nào lại biết chữ. Tuy rằng trong lòng tò mò nhưng Đường An Văn cũng không hỏi.
Thông qua Trương Lan hắn cũng biết một ít tình huống nhà mẹ Mộc Phong. Quan hệ rất không tốt, từ lúc gả cho ngốc tử chưa từng về nhà một lần.
Buổi tối vẫn ăn cơm, tiểu Đường Quả gặm thịt còn thừa từ trưa. Đường Đậu nhìn đệ đệ ăn miệng đầy mỡ, nước canh đều dọc theo khóe miệng đi xuống liền vội vàng lấy khăn tay trong ngực lau khóe miệng đệ đệ. Từ lúc chuyển đến nơi này, Đường Đậu cảm giác mỗi ngày trôi qua ngày càng tốt.
Khi còn ở với gia gia, một nhà nhóc không có khả năng ăn được cơm. Nhưng từ khi tới nơi này, chẳng những có thịt kho tàu ăn, còn có cơm tẻ. Thịt có thể ăn rất nhiều miếng, không giống nhà gia gia, thịt chỉ có thể ăn 1, 2 miếng. A Mỗ còn muốn đem thịt phân cho cha ăn, cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn được. Hiện tại A mỗ sẽ cùng bọn họ ăn. Cảm giác này thật sự thực làm Đường Đậu vui muốn sảng.
Nhìn đệ đệ ăn đến say mê, Đường Đậu cũng gắp một khối xương gặm. Quá thơm, quá ngon. Thịt A mỗ làm là ngon nhất.
Sáng sớm, thợ làm ngói đã tới. Mộc Phong trời chưa sáng đã rời giường. Y đánh thức Đường An Văn, đem một ít chuyện công đạo Đường An Văn. Lúc sau y nấu cháo, liền sớm vào núi xem bẫy. Vận khí hôm nay không tốt, chỉ bắt được hai con thỏ hoang và một con gà rừng.
Bất quá có cái bẫy đặt chỗ bùn ướt lại bắt được một con rùa bằng bàn tay. Loại rùa cạn này sống ở suối sâu trong núi, tuy nhỏ nhưng Mộc Phong vẫn mang nó về nhà. Dù không bán để hai đứa nhỏ nuôi chơi cũng không tồi.
Đường An Văn tỉnh hẳn, cháo cũng nấu xong. Biết Mộc Phong vào núi, hắn không đánh thức hai đứa nhỏ, cũng không có ăn sáng, mà là chạy vài vòng trong sân. Thân thể quá kém nên rèn luyện nhiều. Thân thể ngốc tử không tốt, Đường An Văn cảm thấy phầm lớn là do khuyết thiếu vận động.
Đường An Văn chạy ba vòng, nghe nhi tử tiếng tỉnh, mới chậm rãi dừng lại. Giúp hai đứa nhỏ rửa mặt lau tay. Một bát cháo, một cái bánh ngô, dưa muối là xong cơm sáng.
Đường An Văn mới vừa dọn xong chén đũa, bọn Đường Lang liền đến. Mộc Phong nói mấy thợ lợp mái tới cũng gần đủ, không phải 3 mà là tận 5. Đối phương nói người nhiều làm mau. Đường An Văn thấy cũng đúng liền để lại.
Đường An Văn nói lại mấy lời Mộc Phong dặn. Đường Trung mang thợ đi lấy bùn, Đường Thụ Lâm cầm dao chẻ củi đi cắt cỏ lau, cỏ bụi. Đường An Văn chỉ huy Đường Lang đào móng. Hắn cũng muốn nhà mới xây thật nhanh. Gian nhà tranh làm Đường An Văn cảm thấy không đủ an toàn, ngay cả ngủ cũng yên giấc, rất sợ ngủ dậy lại thấy bị đè dưới tường đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro